Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 162
Nghe được lời giới thiệu này của Phan Dung, lông mày Tân Tranh không khỏi nhíu lại, Phan Dung có ý gì đương nhiên không thể qua khỏi mắt anh!
“Chào mọi người!”
Sắc mặt Trần Tĩnh vẫn bình tĩnh, không luống cuống cũng không cảm thấy tự ti về xuất thân nông thôn của mình.
“Chào cậu, bạn học Trần, một người bạn học của bố tôi vừa được bổ nhiệm đến tỉnh cậu để phát triển và đổi mới, nếu như có cơ hội, tôi sẽ dẫn ông ấy đến quê cậu, nếu ông ấy vui chưa biết chừng sẽ phê duyệt, đến lúc đó quê hương cậu sẽ thay da đổi thịt đấy!”
Chu Manh tiến lên một bước, nở nụ cười tươi nhìn Trần Tĩnh, trong ánh mắt không che giấu vẻ kinh diễm cùng dục vọng.
Bởi vì mối quan hệ của người bố, cậu ta ở Đông Hải tuy không thuộc hàng công tử tầng lớp đầu nhưng tuyến hai thì không chạy đi đâu được.
Với thân phận như vậy, cậu ta ra
ngoài chỉ cần ngoắc tay cũng có hàng tá cô nàng yêu thương nhung nhớ, chủ động hiến thân.
Cứ vậy mãi, cậu ta dần mất hứng thú với những cô gái phẫu thuật thẩm mỹ, ăn mặc trang điểm kỹ càng, nên khi nhìn thấy vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên của Trần Tĩnh đã trực tiếp tác động đến ham muốn chinh phục.
“Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng chuyện này không liên quan đến tôi”, Trần Tĩnh tỏ vẻ không quan tâm chỉ buông ra một câu.
Hửm?
Nghe được lời này của Trần Tĩnh, mấy người Giang Đào đều ngẩn ra, bọn họ không nghĩ đến, Trần Tĩnh vậy mà lại thẳng thắn cự tuyệt không cho Chu Manh chút mặt mũi nào.
Mà ý cưới trên mặt Chu Manh trong nháy mắt liền đông cứng lại, nhìn qua vô cùng xấu hổ, trên gương mặt trong phút chốc xuất hiện vài phần bất mãn.
“Bạn học Chu, Trần Tĩnh từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, đối với chuyện chính trị không rõ lắm”.
Đúng lúc này, Phan Dung lên tiếng, đồng thời giải thích thay Trần Tĩnh, ngầm giúp Chu Manh bớt xấu hố, sau đó lập tức nói sang chuyện khác, Chu Manh chỉ vào Tân Tranh hỏi: “Đúng rồi, quên chưa giới thiệu người này”.
“Anh ta là ai vậy?”
Chu Manh mượn cơ hội này cười trừ chuyển chủ đề, vẻ mặt kiêu căng nhìn Tân Tranh, như thế rồng trên cao liếc nhìn con kiến nhỏ.
“Anh ta là Tân Tranh, bảo vệ trường chúng ta”.
Phan Dung mở miệng giới thiệu, trên mặt mang theo ý cười, hơn nữa giọng nói lại lớn hơn bình thường, tựa hồ cố ý để mọi người dồn sự chú ý đến Tân Tranh, sau đó quên đi chuyện xấu hổ ban nãy của Chu Manh.
Bảo vệ?
Nghe thấy hai chữ này, ngoại trừ Giang Đào đã đoán trước được thân phận của Tân Tranh thì những người khác đều giật mình.
“Bảo vệ không đi gác tới chỗ này làm gì?”
Sau vài giây ngắn ngủi, Phan Ngạn Long, trong nhà có người buôn bán đã lên tiếng: Là thế hệ nhà giàu thứ hai, cậu ta chỉ có thể làm tấm lót trước những
quan chức thế hệ thứ hai như Chu Manh, nhưng khi đối diện với một nhân viên bảo vệ, cảm giác vênh váo của cậu ta lại lập tức trỗi dậy.
“Xem ra đãi ngộ cũng rất tốt nhỉ, ngay cả bảo vệ cũng có thể nhàn nhã đi du lịch”, Trương Chấn Nam mở miệng, vẻ mặt tràn đầy giễu cợt.
“Du lịch cũng thôi đi lại còn được đi cùng với bạn học Tô và bạn học Trần”.
Giọng điệu Vương Hải có chút kỳ quái, nhìn Tô Diệu Y hỏi: “Bạn học Tô, lẽ nào anh ta chính là người bố cậu phái đến bảo vệ cậu sao?”
“Hân Như mời anh ấy cùng đi du lịch chung”.
Tô Diệu Y khẽ nhíu mày, ấn tượng của cô ấy đối với Vương Hải và đám người ăn chơi này thật không ra làm sao,
theo cô ấy so với Tân Tranh, thì những người này đơn giản chỉ là bùn đất, khác một trời một vực hoàn toàn không thế so sánh.
Đồng thời, cô ấy cũng có chút tò mò nếu Tân Tranh thực sự nói ra thân phận thật, thì biểu cảm của đám công tử nhà giàu do Giang Đào đứng đầu kia sẽ kinh hãi đến mức nào?
“Chào mọi người!”
Sắc mặt Trần Tĩnh vẫn bình tĩnh, không luống cuống cũng không cảm thấy tự ti về xuất thân nông thôn của mình.
“Chào cậu, bạn học Trần, một người bạn học của bố tôi vừa được bổ nhiệm đến tỉnh cậu để phát triển và đổi mới, nếu như có cơ hội, tôi sẽ dẫn ông ấy đến quê cậu, nếu ông ấy vui chưa biết chừng sẽ phê duyệt, đến lúc đó quê hương cậu sẽ thay da đổi thịt đấy!”
Chu Manh tiến lên một bước, nở nụ cười tươi nhìn Trần Tĩnh, trong ánh mắt không che giấu vẻ kinh diễm cùng dục vọng.
Bởi vì mối quan hệ của người bố, cậu ta ở Đông Hải tuy không thuộc hàng công tử tầng lớp đầu nhưng tuyến hai thì không chạy đi đâu được.
Với thân phận như vậy, cậu ta ra
ngoài chỉ cần ngoắc tay cũng có hàng tá cô nàng yêu thương nhung nhớ, chủ động hiến thân.
Cứ vậy mãi, cậu ta dần mất hứng thú với những cô gái phẫu thuật thẩm mỹ, ăn mặc trang điểm kỹ càng, nên khi nhìn thấy vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên của Trần Tĩnh đã trực tiếp tác động đến ham muốn chinh phục.
“Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng chuyện này không liên quan đến tôi”, Trần Tĩnh tỏ vẻ không quan tâm chỉ buông ra một câu.
Hửm?
Nghe được lời này của Trần Tĩnh, mấy người Giang Đào đều ngẩn ra, bọn họ không nghĩ đến, Trần Tĩnh vậy mà lại thẳng thắn cự tuyệt không cho Chu Manh chút mặt mũi nào.
Mà ý cưới trên mặt Chu Manh trong nháy mắt liền đông cứng lại, nhìn qua vô cùng xấu hổ, trên gương mặt trong phút chốc xuất hiện vài phần bất mãn.
“Bạn học Chu, Trần Tĩnh từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, đối với chuyện chính trị không rõ lắm”.
Đúng lúc này, Phan Dung lên tiếng, đồng thời giải thích thay Trần Tĩnh, ngầm giúp Chu Manh bớt xấu hố, sau đó lập tức nói sang chuyện khác, Chu Manh chỉ vào Tân Tranh hỏi: “Đúng rồi, quên chưa giới thiệu người này”.
“Anh ta là ai vậy?”
Chu Manh mượn cơ hội này cười trừ chuyển chủ đề, vẻ mặt kiêu căng nhìn Tân Tranh, như thế rồng trên cao liếc nhìn con kiến nhỏ.
“Anh ta là Tân Tranh, bảo vệ trường chúng ta”.
Phan Dung mở miệng giới thiệu, trên mặt mang theo ý cười, hơn nữa giọng nói lại lớn hơn bình thường, tựa hồ cố ý để mọi người dồn sự chú ý đến Tân Tranh, sau đó quên đi chuyện xấu hổ ban nãy của Chu Manh.
Bảo vệ?
Nghe thấy hai chữ này, ngoại trừ Giang Đào đã đoán trước được thân phận của Tân Tranh thì những người khác đều giật mình.
“Bảo vệ không đi gác tới chỗ này làm gì?”
Sau vài giây ngắn ngủi, Phan Ngạn Long, trong nhà có người buôn bán đã lên tiếng: Là thế hệ nhà giàu thứ hai, cậu ta chỉ có thể làm tấm lót trước những
quan chức thế hệ thứ hai như Chu Manh, nhưng khi đối diện với một nhân viên bảo vệ, cảm giác vênh váo của cậu ta lại lập tức trỗi dậy.
“Xem ra đãi ngộ cũng rất tốt nhỉ, ngay cả bảo vệ cũng có thể nhàn nhã đi du lịch”, Trương Chấn Nam mở miệng, vẻ mặt tràn đầy giễu cợt.
“Du lịch cũng thôi đi lại còn được đi cùng với bạn học Tô và bạn học Trần”.
Giọng điệu Vương Hải có chút kỳ quái, nhìn Tô Diệu Y hỏi: “Bạn học Tô, lẽ nào anh ta chính là người bố cậu phái đến bảo vệ cậu sao?”
“Hân Như mời anh ấy cùng đi du lịch chung”.
Tô Diệu Y khẽ nhíu mày, ấn tượng của cô ấy đối với Vương Hải và đám người ăn chơi này thật không ra làm sao,
theo cô ấy so với Tân Tranh, thì những người này đơn giản chỉ là bùn đất, khác một trời một vực hoàn toàn không thế so sánh.
Đồng thời, cô ấy cũng có chút tò mò nếu Tân Tranh thực sự nói ra thân phận thật, thì biểu cảm của đám công tử nhà giàu do Giang Đào đứng đầu kia sẽ kinh hãi đến mức nào?