Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 10
Thịch!
Lời của gã đàn ông trung niên vang lên bên tai khiến Trương Hân Như sợ đến mức lắp bắp, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời, tim đập nhanh như đánh trống.
“Tôi cũng nhắc nhở ông, đừng mơ có thể chạy thoát được”.
Đối mặt với sự uy hiếp của người đàn ông trung niên, Tân Tranh bình thán đáp lại như thể đang nói về một chuyện cỏn con.
“Hở…”
Lời nói của Tân Tranh vang lên bên tai khiến cơ thể đang run lẩy bẩy của Trương Hân Như đột nhiên cứng đờ, sau đó cô kinh ngạc mà nhìn anh.
Mặc dù cô vì sợ hãi mà vô thức ôm chặt lấy Tân Tranh nhưng hoàn toàn không nghĩ đến việc anh sẽ mạo hiếm tính mạng để bảo vệ cô.
Ngay cá Trương Hân Như cũng nghĩ vậy huống chi là người đàn ông trung niên.
“Cậu… Cậu nói gì cơ?”
Nghe Tân Tranh nói, người đàn ông trung niên sững người như thể nghe được một câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất trên đời. Gã nhìn Tân Tranh như nhìn một thằng ngu.
“Cô ôm tôi như vậy thì tôi đối phó với gã kiểu gì?”
Tân Tranh không để ý đến người đàn ông trung niên mà khẽ vồ vai Trương Hân Như.
Trương Hân Như vô thức buông lỏng tay, sau đó ngây ngốc mà nhìn Tân Tranh đứng dậy, bước lên chắn trước người cô.
Ngước nhìn tấm lưng của Tân Tranh, Trương Hân Như chỉ cảm thấy thân hình cao to của anh như một ngọn núi sừng sững, mang đến cho cô cảm giác an toàn, cũng thổi bay sợ hãi cùng bất an trong lòng cô.
Hử?
Thấy Tân Tranh đứng dậy thì người đàn ông trung niên lập tức phát hiện sự khác thường của anh, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực vô hình, vẻ mặt thong dong của gã hoàn toàn biến mất.
“Hả…”
Ngay sau đỏ, đồng tử của người đàn ông trung niên co chặt, gã nhìn chằm chằm tay phải của Tân Tranh, chính xác hơn thì là nhìn cây châm trên tay anh.
Cây châm bị hai ngón tay Tân Tranh kẹp lấy, trên đó vẫn nhiễm máu khiến người ta thấy mà kinh!
Mặc dù thuốc mê được tẩm trên đó mạnh hơn thuốc mê thông thường gấp mấy lần nhưng ngón tay Tân Tranh không có vết thương nên thuốc mê không thể xâm nhập vào cơ thể, cũng không có gì nguy hiểm.
“Tại sao cây châm lại ở trên tay cậu?”
Người đàn ông trung niên cố gắng kìm chế sự kinh ngạc trong lòng, tỏ ra bình tĩnh nhưng khóe mắt giật liên tục đã bán đứng gã, tỏ rõ hiện tại gã đang căng thẳng!
“ôm đầu bò xuống gầm ghế, hoặc là tôi đá ông vào, chọn một trong hai!”
Tân Tranh không trả lời câu hỏi của gã mà nói với giọng chắc nịch.
“Lộp bộp!”
Khi lời nói của Tân Tranh vang lên bên tai, cảm nhận được sự khinh thường từ ánh mắt anh, trong lòng người đàn ông trung niên chấn động kịch liệt, khiến lòng ông ta càng thêm phần bất an.
Chiếc đồng hồ ông ta đeo được chế tạo đặc biệt, giống như một khẩu súng chuyên dụng, tuy uy lực không bằng 1/5 súng thường nhưng kim bạc bắn ra cực nhanh, uy lực không hề kém, nếu không đã không thể xuyên qua lòng bàn tay người vệ sĩ của Trương Hân Như.
Nhưng ông ta phát hiện ra không hề có vết máu nào trên ghế sau!
Hay nói cách khác kim bạc đã không đâm trúng lưng ghế!
Vậy thì chỉ có một khả năng…
Tân Tranh đã tay không bắt được kim bạc!
“Cái này… làm sao có thể chứ?”
Lời của gã đàn ông trung niên vang lên bên tai khiến Trương Hân Như sợ đến mức lắp bắp, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời, tim đập nhanh như đánh trống.
“Tôi cũng nhắc nhở ông, đừng mơ có thể chạy thoát được”.
Đối mặt với sự uy hiếp của người đàn ông trung niên, Tân Tranh bình thán đáp lại như thể đang nói về một chuyện cỏn con.
“Hở…”
Lời nói của Tân Tranh vang lên bên tai khiến cơ thể đang run lẩy bẩy của Trương Hân Như đột nhiên cứng đờ, sau đó cô kinh ngạc mà nhìn anh.
Mặc dù cô vì sợ hãi mà vô thức ôm chặt lấy Tân Tranh nhưng hoàn toàn không nghĩ đến việc anh sẽ mạo hiếm tính mạng để bảo vệ cô.
Ngay cá Trương Hân Như cũng nghĩ vậy huống chi là người đàn ông trung niên.
“Cậu… Cậu nói gì cơ?”
Nghe Tân Tranh nói, người đàn ông trung niên sững người như thể nghe được một câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất trên đời. Gã nhìn Tân Tranh như nhìn một thằng ngu.
“Cô ôm tôi như vậy thì tôi đối phó với gã kiểu gì?”
Tân Tranh không để ý đến người đàn ông trung niên mà khẽ vồ vai Trương Hân Như.
Trương Hân Như vô thức buông lỏng tay, sau đó ngây ngốc mà nhìn Tân Tranh đứng dậy, bước lên chắn trước người cô.
Ngước nhìn tấm lưng của Tân Tranh, Trương Hân Như chỉ cảm thấy thân hình cao to của anh như một ngọn núi sừng sững, mang đến cho cô cảm giác an toàn, cũng thổi bay sợ hãi cùng bất an trong lòng cô.
Hử?
Thấy Tân Tranh đứng dậy thì người đàn ông trung niên lập tức phát hiện sự khác thường của anh, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực vô hình, vẻ mặt thong dong của gã hoàn toàn biến mất.
“Hả…”
Ngay sau đỏ, đồng tử của người đàn ông trung niên co chặt, gã nhìn chằm chằm tay phải của Tân Tranh, chính xác hơn thì là nhìn cây châm trên tay anh.
Cây châm bị hai ngón tay Tân Tranh kẹp lấy, trên đó vẫn nhiễm máu khiến người ta thấy mà kinh!
Mặc dù thuốc mê được tẩm trên đó mạnh hơn thuốc mê thông thường gấp mấy lần nhưng ngón tay Tân Tranh không có vết thương nên thuốc mê không thể xâm nhập vào cơ thể, cũng không có gì nguy hiểm.
“Tại sao cây châm lại ở trên tay cậu?”
Người đàn ông trung niên cố gắng kìm chế sự kinh ngạc trong lòng, tỏ ra bình tĩnh nhưng khóe mắt giật liên tục đã bán đứng gã, tỏ rõ hiện tại gã đang căng thẳng!
“ôm đầu bò xuống gầm ghế, hoặc là tôi đá ông vào, chọn một trong hai!”
Tân Tranh không trả lời câu hỏi của gã mà nói với giọng chắc nịch.
“Lộp bộp!”
Khi lời nói của Tân Tranh vang lên bên tai, cảm nhận được sự khinh thường từ ánh mắt anh, trong lòng người đàn ông trung niên chấn động kịch liệt, khiến lòng ông ta càng thêm phần bất an.
Chiếc đồng hồ ông ta đeo được chế tạo đặc biệt, giống như một khẩu súng chuyên dụng, tuy uy lực không bằng 1/5 súng thường nhưng kim bạc bắn ra cực nhanh, uy lực không hề kém, nếu không đã không thể xuyên qua lòng bàn tay người vệ sĩ của Trương Hân Như.
Nhưng ông ta phát hiện ra không hề có vết máu nào trên ghế sau!
Hay nói cách khác kim bạc đã không đâm trúng lưng ghế!
Vậy thì chỉ có một khả năng…
Tân Tranh đã tay không bắt được kim bạc!
“Cái này… làm sao có thể chứ?”