Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 9
Ngay lúc Tân Tranh cảm thấy bất thường thì một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Một cây châm lao vút trong không trung như tia sáng bạc, nháy mắt bắn về phía một người vệ sĩ.
Hử?
Đồng tử Tân Tranh hơi co lại. Anh có thế thấy rõ tay người đàn ông đeo một chiếc đồng hồ được đặc chế, trên đó có một lồ nhỏ – cũng chính là nơi mà cây châm bẳn ra!
Rầm!
Người vệ sĩ run lên, sau đó lảo đảo như người say rồi ngã ập xuống đất, rơi vào hôn mê.
Nguy hiểm!
Một vệ sĩ khác nhìn đồng đội ngã xuống thì câm nhận được nguy cơ, anh ta vội xoay người, bước nhanh lên trước che chắn cho Trương Hân Như ở phía sau.
Vút!
Âm thanh cây châm lao đi trong không khí lại vang lên, người đàn ông trung niên lại ấn nút trên chiếc đồng hồ đặc chế, cây châm lao vút ra, nhắm vào yết hầu người vệ sĩ thứ 2.
Người vệ sĩ thứ 2 vô thức nghiêng đầu né tránh nhưng nhớ đến Trương Hân Như còn đang ở phía sau thì lại vung tay phải lên, bàn tay xòe ra như một cánh cửa chắn trước mặt Trương Hân Như.
Phập!
Cây châm đâm xuyên qua bàn tay người vệ sĩ, máu tươi phun ra, thuốc mê tác dụng mạnh nhanh chóng theo mạch máu truyền khắp toàn thân anh ta.
Anh ta như ngọn cỏ trong gió, cả người lảo đảo nhưng dựa vào ý chí kiên cường mà không cho phép bản thân ngã xuống, đồng thời anh ta quay đầu, lo lắng mà nhìn người ở phía sau.
Hiển nhiên anh ta biết mặc • dù tốc độ của cây châm giảm đi nhưng Trương Hân Như ở phía sau anh ta không thế nào né được.
Một khi Trương Hân Như bị đâm trúng thì dù không phải chỗ trí mạng, may mắn giữ được tính mệnh thì cũng sẽ lập tức hôn mê, bị đối phương bắt đi.
Hả?
Ngay sau đó.
Người vệ sĩ trợn tròn mắt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì anh có thế thấy rõ ràng cây châm đẫm máu đâm về phía Trương Hân Như đã bị ngón trỏ và ngón giữa của Tân Tranh kẹp lại.
“Sao… Sao có thể?”
Người vệ sĩ lòng tràn đầy nghi hoặc, sau đó đổ rạp xuống đất!
“Ha”.
Thấy cảnh này, người đàn ông trung niên khẽ thở ra, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt kinh sợ của hành khách xung quanh. Gã mỉm cười bước từng bước về phía Trương Hân Như.
Bởi vì theo tình báo mà gã có được thì lần này Trương Hân Như ra ngoài chỉ có hai vệ sĩ đi cùng.
Mà vừa rồi, cảnh Tân Tranh bắt lấy cây châm bị cơ thể của người vệ sĩ thứ 2 che khuất nên người đàn ông trung niên không nhìn thấy.
Vì thế, gã cho rằng mình đã giải quyết xong hai tên vệ sĩ, nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành, không còn gì phải lo lắng nữa.
Soạt!
Thấy gã trung niên bước đến, Trương Hân Như sợ đến mức mặt trắng bệch, vô thức nhào vào lòng Tân Tranh, cả người như bị điện giật mà không ngừng run rẩy.
Căng thẳng, sợ hãi…
Cô như một người chết đuối vớ được cọng rơm, cả người dán lên Tân Tranh, ôm lấy anh thật chặt, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của người đàn ông trung niên khiến gã không thể nhìn rõ được cây châm trong tay anh.
“Cô Trương, đừng mơ tưởng hắn có thể cứu cô, cũng đừng giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo tôi đi!”
Rất nhanh gã đàn ông trung niên đã đến gần. Gã cười khẩy, hoàn toàn không coi Tân Tranh ra gì: “Nhãi con, không muốn chết thì ôm đầu chui xuống gầm ghế ngồi coi như không nhìn thấy gì cả”.
Một cây châm lao vút trong không trung như tia sáng bạc, nháy mắt bắn về phía một người vệ sĩ.
Hử?
Đồng tử Tân Tranh hơi co lại. Anh có thế thấy rõ tay người đàn ông đeo một chiếc đồng hồ được đặc chế, trên đó có một lồ nhỏ – cũng chính là nơi mà cây châm bẳn ra!
Rầm!
Người vệ sĩ run lên, sau đó lảo đảo như người say rồi ngã ập xuống đất, rơi vào hôn mê.
Nguy hiểm!
Một vệ sĩ khác nhìn đồng đội ngã xuống thì câm nhận được nguy cơ, anh ta vội xoay người, bước nhanh lên trước che chắn cho Trương Hân Như ở phía sau.
Vút!
Âm thanh cây châm lao đi trong không khí lại vang lên, người đàn ông trung niên lại ấn nút trên chiếc đồng hồ đặc chế, cây châm lao vút ra, nhắm vào yết hầu người vệ sĩ thứ 2.
Người vệ sĩ thứ 2 vô thức nghiêng đầu né tránh nhưng nhớ đến Trương Hân Như còn đang ở phía sau thì lại vung tay phải lên, bàn tay xòe ra như một cánh cửa chắn trước mặt Trương Hân Như.
Phập!
Cây châm đâm xuyên qua bàn tay người vệ sĩ, máu tươi phun ra, thuốc mê tác dụng mạnh nhanh chóng theo mạch máu truyền khắp toàn thân anh ta.
Anh ta như ngọn cỏ trong gió, cả người lảo đảo nhưng dựa vào ý chí kiên cường mà không cho phép bản thân ngã xuống, đồng thời anh ta quay đầu, lo lắng mà nhìn người ở phía sau.
Hiển nhiên anh ta biết mặc • dù tốc độ của cây châm giảm đi nhưng Trương Hân Như ở phía sau anh ta không thế nào né được.
Một khi Trương Hân Như bị đâm trúng thì dù không phải chỗ trí mạng, may mắn giữ được tính mệnh thì cũng sẽ lập tức hôn mê, bị đối phương bắt đi.
Hả?
Ngay sau đó.
Người vệ sĩ trợn tròn mắt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì anh có thế thấy rõ ràng cây châm đẫm máu đâm về phía Trương Hân Như đã bị ngón trỏ và ngón giữa của Tân Tranh kẹp lại.
“Sao… Sao có thể?”
Người vệ sĩ lòng tràn đầy nghi hoặc, sau đó đổ rạp xuống đất!
“Ha”.
Thấy cảnh này, người đàn ông trung niên khẽ thở ra, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt kinh sợ của hành khách xung quanh. Gã mỉm cười bước từng bước về phía Trương Hân Như.
Bởi vì theo tình báo mà gã có được thì lần này Trương Hân Như ra ngoài chỉ có hai vệ sĩ đi cùng.
Mà vừa rồi, cảnh Tân Tranh bắt lấy cây châm bị cơ thể của người vệ sĩ thứ 2 che khuất nên người đàn ông trung niên không nhìn thấy.
Vì thế, gã cho rằng mình đã giải quyết xong hai tên vệ sĩ, nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành, không còn gì phải lo lắng nữa.
Soạt!
Thấy gã trung niên bước đến, Trương Hân Như sợ đến mức mặt trắng bệch, vô thức nhào vào lòng Tân Tranh, cả người như bị điện giật mà không ngừng run rẩy.
Căng thẳng, sợ hãi…
Cô như một người chết đuối vớ được cọng rơm, cả người dán lên Tân Tranh, ôm lấy anh thật chặt, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của người đàn ông trung niên khiến gã không thể nhìn rõ được cây châm trong tay anh.
“Cô Trương, đừng mơ tưởng hắn có thể cứu cô, cũng đừng giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo tôi đi!”
Rất nhanh gã đàn ông trung niên đã đến gần. Gã cười khẩy, hoàn toàn không coi Tân Tranh ra gì: “Nhãi con, không muốn chết thì ôm đầu chui xuống gầm ghế ngồi coi như không nhìn thấy gì cả”.