Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 100
“Ấy… thằng con không ra gì của tôi nghĩ rằng tên nhóc đó chỉ là một bảo vệ nhỏ bé, kết quả không ngờ tên nhóc đó là kẻ lưu manh – tên khốn Mộng Bưu đưa người đi bắt người, kết quả bị tên nhóc đó khống chế…”
Phía bên kia điện thoại, Lương Thế Hào đã đưa Lương Bác đến một bệnh viện nối tiếng khác của Đông Hải, lúc này đang ở cầu thang lối đi phòng cháy chữa cháy, tức giận mắng: “Sáu đó, tên nhóc đó bảo chúng lái xe đến biệt thự của con trai tôi. Mộng Bưu nhân lúc tên nhóc đó ra tay với con trai tôi định một phát bắn chết tên nhóc đó, không ngờ bị tên nhóc đó tránh được!”
“Cuối cùng, Mộng Bưu bị khống chế, sợ tên nhóc đó ra tay giết anh ta, tự cho thông minh đánh gãy chân của con trai tôi và con trai của Hoàng Phú!”
Nghe thấy lời của Lương Thế Hào, Mã Triều Huy ngẩn người.
Vốn dĩ ông ta cũng giống như Trần Hạo, đều cảm thấy bản ghi chép này không chân thực, quá giả dối, nhưng lúc này nghe thấy Lương Thế Hào nói như vậy, nội dung trên bản ghi chép đều là sự thực!
“Phó cục trưởng Mã, ông hỏi những chi tiết này làm gì? Chẳng lẽ định tội cho tên nhóc đó còn cần những chi tiết này sao?”
Thấy Mã Triều Huy im lặng, Lương Thế Hào tự cho đương nhiên nói: “Chỉ là một bảo vệ tầng lớp thấp mà thôi, trực tiếp nhận định anh ta nổ súng bắn gãy chân của con trai tôi, sau đó định tội! Đợi anh ta bị nhốt vào nhà tù, tôi lại tìm
người tăng hình phạt trong nhà tù, cho anh ta ăn cơm tù cả đời!”
“Chủ tịch Lương, e rằng không được”, Mã Triều Huy thở dài.
“Cái… cái gì?”
Lương Thế Hào ngẩn người, sau đó không vui, nói: “Phó cục trưởng Mã, ông có ý gì? Chẳng lẽ ngay cả việc này mà ông cũng không giúp tôi sao?”
“Không phải không giúp, mà là tôi lực bất tòng tâm”, sắc mặt Mã Triều Huy khó coi.
“Ông có ý gì? Chẳng lẽ tên nhóc đó có người chống lưng chắc?”
Lương Thế Hào cau mày, theo ông ta thấy, trừ khi Tân Tranh có người chống lưng, nếu không Mã Triều Huy không có lý do không giúp mình việc này.
“Không phải tên nhóc đó có người chống lưng, mà là cảnh sát phụ trách vụ án này là một con lừa cứng đầu, ghét điều ác như kẻ thù, không nhận lãnh đạo, chỉ nhận pháp luật!”
Trong đầu Mã Triều Huy hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Vương Mộng Nam, hơi bực bội nói.
“Thì ra là vậy”.
Lương Thế Hào nghe vậy, hơi trầm tư, sau đó kiến nghị nói: “Cho dù theo như ông nói, đây là không phai là việc khó. Đổi người phụ trách vụ này không phải là xong rồi sao? Tại sao cứ phải là cô ta phụ trách?”
“Chủ tịch Lương à, muộn rồi!”
Mã Triều Uy phiền não nói: “Trước đó, ông không nói với tôi chi tiết cụ thể, tôi tưởng rằng tên nhóc đó đích thân bắn gãy chân của con trai ông, còn ra tay đánh vợ của ông, cho nên bảo con lừa cứng đầu đó dẫn đội đi. Bây giờ, cô ta đã nhận vụ án này, hơn nữa đích thân thẩm tra, muốn không để cô ta phụ trách cũng khó”.
“Vậy ý của ông là chuyện này không làm được?”, giọng nói của Lương Thế Hào có chút không vui.
“Cũng không phải”.
Mã Triều Uy trầm ngâm một lát, nói: “Sự việc đến hiện tại, chỉ có một cách có thể định tội cho tên nhóc đó”.
“Cách gì?”, Lương Thế Hào hỏi.
Phía bên kia điện thoại, Lương Thế Hào đã đưa Lương Bác đến một bệnh viện nối tiếng khác của Đông Hải, lúc này đang ở cầu thang lối đi phòng cháy chữa cháy, tức giận mắng: “Sáu đó, tên nhóc đó bảo chúng lái xe đến biệt thự của con trai tôi. Mộng Bưu nhân lúc tên nhóc đó ra tay với con trai tôi định một phát bắn chết tên nhóc đó, không ngờ bị tên nhóc đó tránh được!”
“Cuối cùng, Mộng Bưu bị khống chế, sợ tên nhóc đó ra tay giết anh ta, tự cho thông minh đánh gãy chân của con trai tôi và con trai của Hoàng Phú!”
Nghe thấy lời của Lương Thế Hào, Mã Triều Huy ngẩn người.
Vốn dĩ ông ta cũng giống như Trần Hạo, đều cảm thấy bản ghi chép này không chân thực, quá giả dối, nhưng lúc này nghe thấy Lương Thế Hào nói như vậy, nội dung trên bản ghi chép đều là sự thực!
“Phó cục trưởng Mã, ông hỏi những chi tiết này làm gì? Chẳng lẽ định tội cho tên nhóc đó còn cần những chi tiết này sao?”
Thấy Mã Triều Huy im lặng, Lương Thế Hào tự cho đương nhiên nói: “Chỉ là một bảo vệ tầng lớp thấp mà thôi, trực tiếp nhận định anh ta nổ súng bắn gãy chân của con trai tôi, sau đó định tội! Đợi anh ta bị nhốt vào nhà tù, tôi lại tìm
người tăng hình phạt trong nhà tù, cho anh ta ăn cơm tù cả đời!”
“Chủ tịch Lương, e rằng không được”, Mã Triều Huy thở dài.
“Cái… cái gì?”
Lương Thế Hào ngẩn người, sau đó không vui, nói: “Phó cục trưởng Mã, ông có ý gì? Chẳng lẽ ngay cả việc này mà ông cũng không giúp tôi sao?”
“Không phải không giúp, mà là tôi lực bất tòng tâm”, sắc mặt Mã Triều Huy khó coi.
“Ông có ý gì? Chẳng lẽ tên nhóc đó có người chống lưng chắc?”
Lương Thế Hào cau mày, theo ông ta thấy, trừ khi Tân Tranh có người chống lưng, nếu không Mã Triều Huy không có lý do không giúp mình việc này.
“Không phải tên nhóc đó có người chống lưng, mà là cảnh sát phụ trách vụ án này là một con lừa cứng đầu, ghét điều ác như kẻ thù, không nhận lãnh đạo, chỉ nhận pháp luật!”
Trong đầu Mã Triều Huy hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Vương Mộng Nam, hơi bực bội nói.
“Thì ra là vậy”.
Lương Thế Hào nghe vậy, hơi trầm tư, sau đó kiến nghị nói: “Cho dù theo như ông nói, đây là không phai là việc khó. Đổi người phụ trách vụ này không phải là xong rồi sao? Tại sao cứ phải là cô ta phụ trách?”
“Chủ tịch Lương à, muộn rồi!”
Mã Triều Uy phiền não nói: “Trước đó, ông không nói với tôi chi tiết cụ thể, tôi tưởng rằng tên nhóc đó đích thân bắn gãy chân của con trai ông, còn ra tay đánh vợ của ông, cho nên bảo con lừa cứng đầu đó dẫn đội đi. Bây giờ, cô ta đã nhận vụ án này, hơn nữa đích thân thẩm tra, muốn không để cô ta phụ trách cũng khó”.
“Vậy ý của ông là chuyện này không làm được?”, giọng nói của Lương Thế Hào có chút không vui.
“Cũng không phải”.
Mã Triều Uy trầm ngâm một lát, nói: “Sự việc đến hiện tại, chỉ có một cách có thể định tội cho tên nhóc đó”.
“Cách gì?”, Lương Thế Hào hỏi.