-
Chương 26: 26: Vang Danh Kinh Thành Tấn Phong Quận Vương
Cùng một loại vũ khí nhưng khác nhau bởi chất liệu và quá trình rèn đúc thì sẽ có ưu và nhược điểm khác nhau.
Trên lôi đài, người Hung Nô có chuẩn bị mười tám loại vũ khí cho võ giả lựa chọn nhưng những vũ khí này đều là hạng tầm thường.
Giống như Hô Diên Đồ, khi lên sàn đấu hắn chỉ sử dụng đôi roi sắt do hắn mang theo.
Roi sắt được rèn đặc biệt bởi những thợ thủ công lành nghề theo lệnh của Vương tộc Hung Nô.
Thân roi được tạo thành bởi sáu cái dây sắt nhỏ bên lại với nhau, dưới ánh nắng chói chang vẫn hiện lên vẻ lạnh lẽo và vô cùng sắc bén.
Nếu Tống Trì tùy tiện chọn một cây thương trên lôi đài sẽ dễ dàng bị roi sắt này đánh gãy.
Bây giờ Tống Trì đang đợi người đi lấy thương chứng tỏ hắn không có ý định lên đài ngay từ đầu mà chỉ vừa nảy sinh ý định này mà thôi.
Trong lúc chờ đợi, Tào Kiên đứng bên cạnh Thẩm Minh Lam thấp giọng hỏi.
“Xin hỏi cô nương thương pháp của Tống công tử thế nào?”
Thẩm Minh Lam nhớ lại biểu hiện mấy năm nay của Tống Trì khi tham gia luận võ ở Hầu Phủ liền cảm thấy có chút lo lắng nói:” Kỹ thuật dùng thương của Trì biểu ca so với Nhị ca ta thì mạnh hơn rất nhiều nhưng lại hơi kém hơn đại ca.
Khi giao thủ với Đại bá phụ, huynh ấy có thể kiên trì được hơn bốn mươi hiệp.
”
Tào Kiên vừa mới trở về kinh thành nhưng đã sớm nghe nói về danh xưng đệ nhất mãnh tướng Đại Chu của Bình Tây Hầu.
Trước đây, ông với Tấn vương cùng nhau trấn thủ biên cương Tây Bắc Thái Nguyên nhưng sau khi Hàn Quốc Cữu lên nắm quyền, không biết vì sao đã đem Bình Tây Hầu điều về kinh thành.
Tống Trì có thể kiên trì bốn mươi hiệp dưới tay Bình Tây Hầu chứng tỏ thực lực tương đương với tướng lĩnh chủ thành một phương.
Tào Kiên đột nhiên có chút tin tưởng vào trận tỷ thí tiếp theo.
Thẩm Minh Lam nói với hắn xong, xoay người liền phát hiện Ngu Ninh Sơ đang trốn ở phía sau lưng mình, theo bản năng liền muốn kéo biểu muội lên đứng cạnh.
Ngu Ninh Sơ không dám đứng sóng vai cùng các biểu tỷ ở hàng đầu nên nhỏ giọng nói: “Muội đứng ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy mà.
”
Thẩm Minh Y hừ nhẹ nói: “Hiện tại nghĩ trốn có ích lợi gì, nếu Trì biểu ca vì tay bị thương mà xảy ra sai lầm gì thì muội khó thoát tội.
”
Thẩm Minh Lam giận dữ nói: “Tỷ có thôi đi không? Trì biểu ca cũng không thèm để ý thì tỷ dựa vào cái gì mà bất bình thay huynh ấy? Người không biết chuyện còn tưởng rằng tỷ…”
Trước mặt người ngoài, Thẩm Minh Lam nuốt xuống những lời sau đó.
Thẩm Minh Y thấy nàng cái gì cũng dám nói, liếc mắt nhìn Tào Kiên rồi thẹn quá hóa giận quay đầu.
Tống Tương nhỏ giọng nói với Ngu Ninh Sơ: “Muội nhìn xem, ca ca tỷ còn dám lên đài chứng tỏ huynh ấy bị thương không nặng.
Hơn nữa, vừa rồi chúng ta đều đứng ở phía trước, ai biết được thanh kiếm kia lại đột nhiên bay xuống, trùng hợp lại rơi vào chỗ muội đâu.
Cho nên chuyện này chẳng liên quan gì đến muội, muội không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.
”
Ngu Ninh Sơ biết đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng nếu như Tống Trì không ra tay hoặc hắn không có định ra tay ngăn cản thì kiếm kia chắc chắn sẽ đâm vào người nàng.
Nếu như chuyện đưa thuốc lần trước chỉ là một ơn huệ nhỏ thì lần này nàng lại nợ Tống Trì một cái ơn cứu mạng nữa.
Xuyên qua khoảng trống giữa hai vị biểu tỷ, Ngu Ninh Sơ nhìn về phía lôi đài.
Tống Trì dường như đang trò chuyện với Hô Diên Đồ, thần thái bình thản không giống người sắp luận võ chút nào.
Đột nhiên, Tống Trì nhìn về phía nàng.
Ngu Ninh Sơ theo bản năng trốn sau lưng biểu tỷ tránh tầm mắt của hắn.
Nàng rất hối hận vì vừa rồi không đứng ở chỗ này.
Nhưng nếu như thế thì người bị thương sẽ biến thành biểu tỷ hoặc người vô tội khác thì sao?
“Đổi thành người khác, ta cũng sẽ ra tay.”
Giọng nói ôn hòa của Tống Trì một lần nữa vang lên bên tai.
Ngu Ninh Sơ nhớ lại giọng điệu lúc đó của hắn liền tin tưởng những lời này của hắn là thật.
Như vậy xem ra Tống Trì cũng là người có tấm lòng hiệp nghĩa.
Ngu Ninh Sơ lại nghĩ đến cái ôm ngắn ngủi kia, nếu như thời gian Tống Trì ôm nàng lâu hơn một chút có thể sẽ bị Thẩm Minh Y hoặc người khác nhìn ra manh mối.
Trong lúc nhất thời, Ngu Ninh Sơ cũng không biết nên tức giận Tống Trì lén thất lễ với nàng hay là cảm tạ Tống Trì luôn cư xử đúng mực trước mặt người ngoài, chưa từng để cho nàng phải rơi vào tình huống gây tổn hại thanh danh.
A Mặc trở về Bình Tây Hầu phủ mang thương đến cũng không mất nhiều thời gian.
Dân chúng nghe Tống Trì báo là người đến từ Bình Tây Hầu phủ, lại thấy vương tử Hung Nô nói chuyên khách khí với hắn nên mọi người đều tràn ngập chờ mong trận tỷ thí này, cam nguyện chờ đợi.
Khi A Mặc đến, đám đông tự tản ra để hắn cầm thương leo lên lôi đài cung kính giao lại cho Tống Trì.
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống cây thương kia.
Dân chúng đều biết, Bình Tây Hầu có một cây Long Đầu Thương do Tiên Đế ngự ban, cũng chính là cây thương của Tống Trì lúc này, Bình Tây Hầu đã tặng hắn vào ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi.
Thân thương dài hơn chín thước, được luyện thành từ thép tinh luyện và đồng trộn lẫn mà thành, hiện lên sắc vàng óng ánh.
Đặc biệt hơn là hai đầu rồng và rắn uốn lượn xung quanh thân thương, đầu rồng đuôi rắn nhổ ra ngọn thương làm bằng hàn thiếc.
Thương vô cùng sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn.
Ánh mắt Hô Diên Đồ dừng trên thương này thật lâu khó có thể dời đi.
Tam ca của hắn là Tam Vương tử cũng thích dùng thương.
Nếu hắn có thể thắng và mang cây thương này về thảo nguyên cho huynh ấy, nhất định huynh ấy sẽ vô cùng thích thú.
Mắt thấy Tống Trì dùng một bàn tay thon dài trắng nõn tiếp nhận cây thương, Hô Diên Đồ thầm nghĩ mang thương cho tiểu bạch kiểm này dùng thật phí của trời nhưng ngoài miệng thì khiêu khích nói: “Ta và ngươi tỷ thí suông thì không hay, hay là định ra một phần thưởng để thêm phần k1ch thích nhé? Nếu ta thắng ngươi sẽ phải đưa cây thương này cho ta, còn nếu ngươi thắng ta sẽ đưa đôi roi sắt này cho ngươi.
Ngươi thấy sao?”
Tống Trì liếc mắt nhìn cây roi sắt của hắn với ánh mắt ghét bỏ rồi nói: “Roi sắt này không đủ, còn phải thêm hai mươi con chiến mã thượng đẳng nữa mới được.
”
Hô Diên Đồ tức giận nói: “Hai mươi con chiến mã, khẩu khí thật lớn! ”
Tống Trì: “Thế nào, Tứ vương tử sợ thua? ”
Hô Diên Đồ phản ứng lại, vỗ ngực nói: “Ta chỉ sợ bão tuyết, sợ ôn dịch chứ chưa bao giờ sợ thua.
Ngươi hãy bớt nói nhảm, đến đây đánh đi nào!”
Hô Diên Đồ nắm chặt đôi roi sắt, dẫn đầu đứng ở giữa lôi đài.
Tống Trì xoay cây thương quay lại đứng đối diện với hắn.
Giờ này khắc này, so với tất cả dân chúng dưới lôi đài đều đang nín thở chờ mong thì Tống Tương càng lo lắng hơn.
Hai tay nàng nắm chặc đặt ở trước ngực, nớp nớm lo sợ chăm chú nhìn huynh trưởng trên đài.
Hô Diên Đồ vung roi sắt quét về phía Tống Trì.
Tống Trì giơ thương đâm tới, roi sắt ở phía trước cuốn lấy đầu thương của hắn.
Hô Diên Đồ vô cùng vui mừng thu tay muốn kéo thương của Tống Trì về phía mình.
Đúng lúc này, Tống Trì nương theo lực đạo của hắn lăng không bay lên, xích sắt cùng đầu thương bởi vì lực đạo buông lỏng mà tách ra.
Tống Trì xoay nghiêng trên không trung khôi phục tự do cho thương, đâm thương về phía hông Hô Diên Đồ.
Hô Diên Đồ kịp thời lăn trên mặt đất và tránh thoát được trong gang tất.
Mà Tống Trì vừa mới rơi xuống đất, không đợi Hô Diên Đồ đứng lên liền đâm tới.
Thương bay thẳng đến, móc lấy một cái roi sắt của Hô Diên Đồ về phía mình.
Tống Trì ném roi sắt về phía Tào Kiên rồi nói:” Tiếp lấy.”
Tào Kiên tung người bắt lấy roi sắt, hắn cảm giác như báo được thù lúc trước bị Hô Diên Đồ đánh rơi trường kiếm.
Dân chúng cao giọng cổ vũ.
Trong mắt Hô Diên Đồ lộ ra hung quang.
Chỉ mới một hiệp mà hắn đã bị Tống Trì thu mất một cái roi sắt thì hắn còn thể diện gì nữa?
Hét lớn một tiếng, Hô Diên Đồ lại xông về phía Tống Trì.
Tống Trì cầm thương nghênh đón.
Khi roi sắt của Hô Diên Đồ quét tới, thắt lưng của hắn uốn cong đầu ngửa ra sau làm cho roi sắt chỉ sượt qua ngang mặt, mà thương lại đánh trúng chính xác vào cổ tay phải của đối thủ..
Trong cơn đau nhức, Hô Diên Đồ buông tay.
Tống Trì một tay cầm thương một tay bắt lấy roi sắt sắp rơi xuống rồi lui ra sau vài bước, đứng thẳng dậy.
“Đa tạ Vương tử đã nhường.” Hắn mỉm cười với Hô Diên Đồ rồi lần thứ hai đem roi sắt ném xuống dưới đài.
Tào Kiên bắt được.
Hô Diên Đồ sắc mặt tái mét không thèm để ý đến cổ tay phải còn đang chảy máu.
Hắn nắm chặt nắm đấm nói với Tống Trì: “Ta còn chưa có thua đâu, chỉ dựa vào đôi nắm tay này ta cũng có thể đánh bại ngươi! ”
Những anh hùng của thảo nguyên đã luyện tập bằng tay không từ khi còn nhỏ, cho dù mất đi vũ khí cũng không hề lo lắng.
Hô Diên Đồ lại xông về phía Tống Trì, ánh mắt tập trung, dán chặt vào cây thương.
Chỉ cần Tống Trì vung thương lên hắn sẽ liều mạng để đoạt lấy, đến lúc đó sẽ đấu tay không thì hắn còn sợ Tống Trì sao?
Mặc dù không có vũ khí, Hô Diên Đồ vẫn tràn đầy tin tưởng vào trận chiến.
Tống Trì sao có thể liều mạng về thể lực với Hô Diên Đồ, hắn nghiêng người tránh cú đá của Hô Diên Đồ.
Cây thương trong tay thì vô cùng linh hoạt, hạ thấp xuống đánh vào đầu gối phải của hắn.
Hô Diên Đồ sau khi nhào vào khoảng không liền nhìn lại, vội vàng nâng chân phải lên cao thành công tránh được đòn tấn công của Tống Trì.
Khóe môi Tống Trì nhếch lên, đầu thương lập tức lại đâm vào chân trái của Duyên Đồ.
Hắn biến chiêu quá nhanh, Hô Diên Đồ tránh né không kịp nên đầu gối chân trái bị đâm trúng, thân hình như núi nhỏ quỳ xuống trước mặt Tống Trì.
Tống Trì một tay cầm thương một tay đỡ hắn rồi nói: “Ta và ngươi chỉ là luận võ làm quen, Tứ vương tử không cần làm đại lễ này.
”
Lời này của hắn còn tàn nhẫn hơn là bị thương đâm trúng, Hô Diên Đồ thật khó lòng nuốt trôi cục tức.
Đột nhiên, hắn nắm chặt cổ tay trái Tống Trì ý đồ muốn kéo Tống Trì ngã xuống đất.
Tống Trì vốn đang khom lưng đỡ hắn, bây giờ lại bị Hô Diên Đồ dùng lực kéo xuống cộng thêm chênh lệch về thể lực thì làm sao hắn có thể không chật vật ngã xuống đất được chứ?
Dân chúng đều hít một hơi khí lạnh.
Tay phải Tống Trì nắm chặt, đuôi thương chống mạnh xuống đất, cánh tay trái bị Hô Diên Đồ gắt gao kiềm chế vẫn tiếp tục đỡ hắn đứng lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Người dưới đài nhìn không rõ nhưng sứ thần Hung Nô ở đài quan sát lại thấy rõ mặt Vương tử nhà hắn đều nghẹn đỏ nhưng vẫn không kéo được Tống Trì xuống, chỉ thấy tay phải cầm thương của Tống Trì chảy ra càng nhiều máu tươi tạo thành một hố nhỏ dưới đuôi thương đang chống trên sàn gỗ.
Hô Diên Đồ đã thua, cho dù thật sự dùng phương thức này làm Tống Trì té ngã cũng mất phong độ nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười.
“Được rồi, thắng thua đã rõ ràng.
Vương tử người mau đứng lên đi.” Sứ thần Hung Nô mau chạy tới, một tay bắt lấy bả vai Hô Diên Đồ, nâng người đứng dậy.
Hô Diên Đồ vừa rồi hoàn toàn bị Tống Trì nhục nhã đến mất đi lý trí, lúc này bị sứ thần chụp một cái lập tức tỉnh táo lại.
Lúc này hắn mới nhìn thấy tay phải Tống Trì dù đang chảy nhiều máu như vậy nhưng vẫn không chịu để cho hắn thực hiện được ý đồ.
Rõ ràng nhìn hắn nhu nhược như một văn nhân nhưng khí tiết lại giống như hùng ưng bay lượn trên bầu trời.
Hô Diên Đồ nhìn hắn càng ngày càng thuận mắt.
“Ngươi rất lợi hại, ta nhận thua.” Hô Diên Đồ buông Tống Trì ra, chịu đựng cơn đau đớn ở đầu gối, đứng thẳng lên nói với Tống Trì.
Tống Trì cười nói: “Tứ vương tử thua là thua bởi thương pháp Thẩm gia, tuy bại mà vinh.
”
Nghĩ đến Bình Tây Hầu, Hô Diên Đồ rùng mình trong lòng.
Tống Trì ở Bình Tây Hầu phủ được chân truyền từ Bình Tây Hầu.
Tống Trì đã như vậy thì trưởng tử của Bình Tây Hầu là Thẩm Trác chắc chắn cũng là một nhân vật lợi hại.
Nhân tài của Trung Nguyên xuất hiện lớp lớp còn dũng sĩ thảo nguyên như hắn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đáng hận nhất chính là, hắn ở thảo nguyên không ai sánh bằng nhưng trong nhóm người cùng tuổi ở Trung Nguyên, ít nhất Tống Trì, Thẩm Trác ngang tài ngang sức với hắn.
Sau khi hẹn Tống Trì uống rượu vào một ngày không xa thì Hô Diên Đồ lệnh cho thủ hạ phá dỡ lôi đài rời đi.
Trong tiếng hoan hô cổ vũ của dân chúng, Tống Trì đi xuống lôi đài, trở về bên cạnh bốn cô nương.
A Mặc ngoại trừ trở về Hầu phủ lấy thương còn mang theo băng gạc cùng thuốc trị thương.
Tống Tương vừa rơi nước mắt vừa cúi đầu băng bó cho ca ca.
Trước khi lên đài chỉ là một vết cắt nhỏ do thanh trường kiếm gây ra còn bây giờ vết thương kia bị xé toạc ra, máu chảy nhiều vô kể.
Nhưng ít nhất nàng còn dám nhìn, còn Ngu Ninh Sơ ngay cả nhìn cũng không dám, mặt nàng trắng bệch trốn ở phía sau Thẩm Minh Lam.
So với bộ dáng nước mắt ngắn nước mắt dài của Thẩm Minh Lam, Thẩm Minh Y, Tống Tương, nàng như vậy lại có vẻ lạnh lùng.
“Được rồi.
Huynh thấy chuyện chẳng đáng gì, dưỡng mấy ngày là được, đâu có đến nỗi các muội phải khóc lóc thương tâm đ ến vậy chứ.
” Sau khi băng bó xong, Tống Trì cười nói trêu chọc các nàng.
Thừa dịp ba cô nương đang lau nước mắt, hắn quay đầu nhìn về phía Ngu Ninh Sơ với ý tứ xâu xa.
Ngu Ninh Sơ là người duy nhất không khóc, bị hắn nhìn làm nàng vô cùng xấu hổ tránh mặt về phía khác.
“Ca ca bị thương như vậy liệu còn có thể cưỡi ngựa được không? Hay là ca ca theo bọn muội cùng ngồi xe ngựa về đi”.
Tống Tương nói.
Tống Trì: “Không cần đâu, huynh có thể cầm dây cương bằng một tay.
”
Tống Tương vô cùng lo lắng kiên quyết chờ A Mặc dắt ngựa đến rồi tận mắt nhìn ca ca thuận lợi lên ngựa, thủy chung không đụng phải tay phải mới chịu ngoan ngoãn lên xe ngựa.
Rèm cửa sổ buông xuống chặn lại tầm mắt người qua đường nhưng không cách nào ngăn được tiếng nghị luận của dân chúng.
“Nguyên lai hắn là cháu trai Tấn vương điện hạ, chất tử của Hoàng thượng, huyết mạch hoàng tộc, khó trách có thể đánh bại Hung Nô Vương tử.”
“Suỵt, Tống công tử bất hòa với Tấn vương.
Vừa rồi đều ở trên lôi đài, hắn không phải đã tuyên bố mình không có bá phụ rồi sao ngươi còn dám lớn tiếng như vậy chứ?”
“Ngươi có nghe nói vì sao họ lại bất hòa không?”
“Nghe nói…”
Tống Tương chỉ quan tâm đ ến vết thương của ca ca, không để ý những lời đồn đại này.
Thẩm Minh Lam sợ nàng khó chịu bèn chủ động nghị luận về hành vi bỉ ổi của Hô Diên Đồ lúc cuối trận.
Các cô nương nhất thời cùng chung mối căm hận với kẻ thù, dùng các loại từ văn nhã đem Hô Diên Đồ mắng mấy chục lần.
.
Dân chúng đều có một lòng yêu nước, bị người Hung Nô bày lôi đài ở kinh thành tùy ý khiêu khích ba ngày làm cho dân chúng đều cảm thấy ngột ngạt.
Bây giờ, Tống Trì chỉ dùng ba chiêu liền khiến Vương tử Hung Nô mắt cao hơn đầu phải quỳ xuống, ngay cả vũ khí của mình cũng bị cướp mất, lúc về còn phải mang hai mươi chiến mã thượng đẳng để đền bù làm dân chúng cảm thấy vô cùng thống khoái, gặp được người quen đều phải nói lại việc này ít nhất một lần.
Một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh uy danh của Tống Trì và thương pháp Thẩm gia đã truyền khắp các đường lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, ngay cả bọn trẻ con chơi đùa cũng tìm gậy làm thương để bắt chước như anh hùng trên lôi đài, tự cho là mình cực kỳ uy phong.
Chính Đức Đế trong cung tất nhiên cũng nghe nói đến việc này.
Tống Trì là con cháu Hoàng Thất, hắn có thể đánh bại Vương tử Hung Nô đương nhiên là có thể diện hơn là Hoàng thất tự mình ra mặt.
Thái tử, Nhị hoàng tử của hắn đều chuyên văn cho nên không ai tham gia tỷ thí với Vương tử Hung Nô nhưng hắn lại có chất tử giỏi võ là Tống Trì.
Tống Trì à…
Chính Đức Đế nghĩ đến lão Tấn vương.
Lúc Tiên Đế còn sống, ông là con trai trưởng của chính cung Hoàng Hậu còn lão Tấn vương là con trai duy nhất của Quý Phi.
Quý Phi vô cùng xinh đẹp sinh ra lão Tấn Vương tuấn mỹ vô song.
Dựa vào diện mạo đó, ông ta chiếm được sự sủng ái của Tiên Đế đã mấy lần uy hiếp vị trí thái tử của Chính Đức Đế.
May mắn, trước khi lâm chung Tiên Đế chợt tỉnh ngộ ra chiếu thư đem lão Tấn vương an bài đến Tây Bắc Thái Nguyên.
Sau khi lão Tấn vương qua đời, con trai cả là Tống Quân kế thừa tước vị, văn võ song toàn rất được dân chúng Thái Nguyên yêu mến.
Tân Tấn vương thế lực đang thịnh nhưng hai hoàng tử của hắn lại còn non nớt.
Chính Đức Đế liền coi Tấn vương như cái đinh trong mắt.
May mắn, Tấn vương phủ nội loạn, Tống Trì ở Nhị phòng mang hận tiến kinh, từ đó cùng Tấn vương cắt đứt quan hệ.
Tuy rằng Tống Trì kế thừa dáng vẻ tuấn mỹ như ngọc của lão Tấn vương, so sánh với hắn thì hai hoàng tử của Chính Đức Đế chỉ như là bùn đất.
Nhưng bởi vì Tống Trì hận Tấn vương nên Chính Đức đế liền thích hắn.
Hiện giờ, Tống Trì là đại diện của Hoàng Thất.
Chính Đức Đế quyết định ban thưởng cho chất tử đã từ bỏ bóng tối và hướng về ánh sáng.
Khi sứ thần các nước còn ở đây, Chính Đức Đế chỉ hời hợt khen ngợi Tống Trì trong Thọ Yến giống như biểu hiện của Tống Trì ở triều Đại Chu không tính là gì, đại ý là nhân tài như vậy ở đây có rất nhiều.
Chờ Thọ Yến chấm dứt sứ thần các nước lục tục rời kinh, Chính Đức Đế vào lúc triều sớm liền tuyên bố một đạo thánh chỉ khen ngợi Tống Trì văn võ song toàn, chiến thắng trên lôi đài làm rạng danh nước nhà, đặc biệt phong làm Vũ Anh Quận Vương, ban cho Quận Vương Phủ.
Dựa theo lệ thường, chỉ có sau khi một thân vương chết thì con nối dõi của chi này mới có thể kế thừa tước vị hoặc phong Quận Vương mới, đối với chi nào có trưởng tử hoặc thứ tử vô năng cũng có thể không được kế thừa tước vị.
Hiện giờ, Tấn vương Tống Lạc vẫn đang tại vị nhưng Chính Đức Đế lại phong chất tử của hắn làm Quận Vương, đây quả thật là công khai làm xấu mặt Tấn vương.
Nhưng Chính Đức Đế cho tới bây giờ đều không phải minh quân, ông tham hoan hưởng lạc sủng nịnh thần, bình thường đều tùy ý làm bậy, chỉ cần không phải quá đáng, không có tổn thương đất nước thì các đại thần đều mở một con mắt nhắm một con mắt dung túng mặc kệ.
Tấn vương dù có khó chịu thế nào cũng phải nhịn, ai bảo hắn giữ không được chất tử của mình chứ.
Lời của tác giả: Nam chính của chúng ta đường đường là một quận vương, còn ai dám ghét bỏ thân phận của hắn không.
------oOo------
Trên lôi đài, người Hung Nô có chuẩn bị mười tám loại vũ khí cho võ giả lựa chọn nhưng những vũ khí này đều là hạng tầm thường.
Giống như Hô Diên Đồ, khi lên sàn đấu hắn chỉ sử dụng đôi roi sắt do hắn mang theo.
Roi sắt được rèn đặc biệt bởi những thợ thủ công lành nghề theo lệnh của Vương tộc Hung Nô.
Thân roi được tạo thành bởi sáu cái dây sắt nhỏ bên lại với nhau, dưới ánh nắng chói chang vẫn hiện lên vẻ lạnh lẽo và vô cùng sắc bén.
Nếu Tống Trì tùy tiện chọn một cây thương trên lôi đài sẽ dễ dàng bị roi sắt này đánh gãy.
Bây giờ Tống Trì đang đợi người đi lấy thương chứng tỏ hắn không có ý định lên đài ngay từ đầu mà chỉ vừa nảy sinh ý định này mà thôi.
Trong lúc chờ đợi, Tào Kiên đứng bên cạnh Thẩm Minh Lam thấp giọng hỏi.
“Xin hỏi cô nương thương pháp của Tống công tử thế nào?”
Thẩm Minh Lam nhớ lại biểu hiện mấy năm nay của Tống Trì khi tham gia luận võ ở Hầu Phủ liền cảm thấy có chút lo lắng nói:” Kỹ thuật dùng thương của Trì biểu ca so với Nhị ca ta thì mạnh hơn rất nhiều nhưng lại hơi kém hơn đại ca.
Khi giao thủ với Đại bá phụ, huynh ấy có thể kiên trì được hơn bốn mươi hiệp.
”
Tào Kiên vừa mới trở về kinh thành nhưng đã sớm nghe nói về danh xưng đệ nhất mãnh tướng Đại Chu của Bình Tây Hầu.
Trước đây, ông với Tấn vương cùng nhau trấn thủ biên cương Tây Bắc Thái Nguyên nhưng sau khi Hàn Quốc Cữu lên nắm quyền, không biết vì sao đã đem Bình Tây Hầu điều về kinh thành.
Tống Trì có thể kiên trì bốn mươi hiệp dưới tay Bình Tây Hầu chứng tỏ thực lực tương đương với tướng lĩnh chủ thành một phương.
Tào Kiên đột nhiên có chút tin tưởng vào trận tỷ thí tiếp theo.
Thẩm Minh Lam nói với hắn xong, xoay người liền phát hiện Ngu Ninh Sơ đang trốn ở phía sau lưng mình, theo bản năng liền muốn kéo biểu muội lên đứng cạnh.
Ngu Ninh Sơ không dám đứng sóng vai cùng các biểu tỷ ở hàng đầu nên nhỏ giọng nói: “Muội đứng ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy mà.
”
Thẩm Minh Y hừ nhẹ nói: “Hiện tại nghĩ trốn có ích lợi gì, nếu Trì biểu ca vì tay bị thương mà xảy ra sai lầm gì thì muội khó thoát tội.
”
Thẩm Minh Lam giận dữ nói: “Tỷ có thôi đi không? Trì biểu ca cũng không thèm để ý thì tỷ dựa vào cái gì mà bất bình thay huynh ấy? Người không biết chuyện còn tưởng rằng tỷ…”
Trước mặt người ngoài, Thẩm Minh Lam nuốt xuống những lời sau đó.
Thẩm Minh Y thấy nàng cái gì cũng dám nói, liếc mắt nhìn Tào Kiên rồi thẹn quá hóa giận quay đầu.
Tống Tương nhỏ giọng nói với Ngu Ninh Sơ: “Muội nhìn xem, ca ca tỷ còn dám lên đài chứng tỏ huynh ấy bị thương không nặng.
Hơn nữa, vừa rồi chúng ta đều đứng ở phía trước, ai biết được thanh kiếm kia lại đột nhiên bay xuống, trùng hợp lại rơi vào chỗ muội đâu.
Cho nên chuyện này chẳng liên quan gì đến muội, muội không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.
”
Ngu Ninh Sơ biết đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng nếu như Tống Trì không ra tay hoặc hắn không có định ra tay ngăn cản thì kiếm kia chắc chắn sẽ đâm vào người nàng.
Nếu như chuyện đưa thuốc lần trước chỉ là một ơn huệ nhỏ thì lần này nàng lại nợ Tống Trì một cái ơn cứu mạng nữa.
Xuyên qua khoảng trống giữa hai vị biểu tỷ, Ngu Ninh Sơ nhìn về phía lôi đài.
Tống Trì dường như đang trò chuyện với Hô Diên Đồ, thần thái bình thản không giống người sắp luận võ chút nào.
Đột nhiên, Tống Trì nhìn về phía nàng.
Ngu Ninh Sơ theo bản năng trốn sau lưng biểu tỷ tránh tầm mắt của hắn.
Nàng rất hối hận vì vừa rồi không đứng ở chỗ này.
Nhưng nếu như thế thì người bị thương sẽ biến thành biểu tỷ hoặc người vô tội khác thì sao?
“Đổi thành người khác, ta cũng sẽ ra tay.”
Giọng nói ôn hòa của Tống Trì một lần nữa vang lên bên tai.
Ngu Ninh Sơ nhớ lại giọng điệu lúc đó của hắn liền tin tưởng những lời này của hắn là thật.
Như vậy xem ra Tống Trì cũng là người có tấm lòng hiệp nghĩa.
Ngu Ninh Sơ lại nghĩ đến cái ôm ngắn ngủi kia, nếu như thời gian Tống Trì ôm nàng lâu hơn một chút có thể sẽ bị Thẩm Minh Y hoặc người khác nhìn ra manh mối.
Trong lúc nhất thời, Ngu Ninh Sơ cũng không biết nên tức giận Tống Trì lén thất lễ với nàng hay là cảm tạ Tống Trì luôn cư xử đúng mực trước mặt người ngoài, chưa từng để cho nàng phải rơi vào tình huống gây tổn hại thanh danh.
A Mặc trở về Bình Tây Hầu phủ mang thương đến cũng không mất nhiều thời gian.
Dân chúng nghe Tống Trì báo là người đến từ Bình Tây Hầu phủ, lại thấy vương tử Hung Nô nói chuyên khách khí với hắn nên mọi người đều tràn ngập chờ mong trận tỷ thí này, cam nguyện chờ đợi.
Khi A Mặc đến, đám đông tự tản ra để hắn cầm thương leo lên lôi đài cung kính giao lại cho Tống Trì.
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống cây thương kia.
Dân chúng đều biết, Bình Tây Hầu có một cây Long Đầu Thương do Tiên Đế ngự ban, cũng chính là cây thương của Tống Trì lúc này, Bình Tây Hầu đã tặng hắn vào ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi.
Thân thương dài hơn chín thước, được luyện thành từ thép tinh luyện và đồng trộn lẫn mà thành, hiện lên sắc vàng óng ánh.
Đặc biệt hơn là hai đầu rồng và rắn uốn lượn xung quanh thân thương, đầu rồng đuôi rắn nhổ ra ngọn thương làm bằng hàn thiếc.
Thương vô cùng sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn.
Ánh mắt Hô Diên Đồ dừng trên thương này thật lâu khó có thể dời đi.
Tam ca của hắn là Tam Vương tử cũng thích dùng thương.
Nếu hắn có thể thắng và mang cây thương này về thảo nguyên cho huynh ấy, nhất định huynh ấy sẽ vô cùng thích thú.
Mắt thấy Tống Trì dùng một bàn tay thon dài trắng nõn tiếp nhận cây thương, Hô Diên Đồ thầm nghĩ mang thương cho tiểu bạch kiểm này dùng thật phí của trời nhưng ngoài miệng thì khiêu khích nói: “Ta và ngươi tỷ thí suông thì không hay, hay là định ra một phần thưởng để thêm phần k1ch thích nhé? Nếu ta thắng ngươi sẽ phải đưa cây thương này cho ta, còn nếu ngươi thắng ta sẽ đưa đôi roi sắt này cho ngươi.
Ngươi thấy sao?”
Tống Trì liếc mắt nhìn cây roi sắt của hắn với ánh mắt ghét bỏ rồi nói: “Roi sắt này không đủ, còn phải thêm hai mươi con chiến mã thượng đẳng nữa mới được.
”
Hô Diên Đồ tức giận nói: “Hai mươi con chiến mã, khẩu khí thật lớn! ”
Tống Trì: “Thế nào, Tứ vương tử sợ thua? ”
Hô Diên Đồ phản ứng lại, vỗ ngực nói: “Ta chỉ sợ bão tuyết, sợ ôn dịch chứ chưa bao giờ sợ thua.
Ngươi hãy bớt nói nhảm, đến đây đánh đi nào!”
Hô Diên Đồ nắm chặt đôi roi sắt, dẫn đầu đứng ở giữa lôi đài.
Tống Trì xoay cây thương quay lại đứng đối diện với hắn.
Giờ này khắc này, so với tất cả dân chúng dưới lôi đài đều đang nín thở chờ mong thì Tống Tương càng lo lắng hơn.
Hai tay nàng nắm chặc đặt ở trước ngực, nớp nớm lo sợ chăm chú nhìn huynh trưởng trên đài.
Hô Diên Đồ vung roi sắt quét về phía Tống Trì.
Tống Trì giơ thương đâm tới, roi sắt ở phía trước cuốn lấy đầu thương của hắn.
Hô Diên Đồ vô cùng vui mừng thu tay muốn kéo thương của Tống Trì về phía mình.
Đúng lúc này, Tống Trì nương theo lực đạo của hắn lăng không bay lên, xích sắt cùng đầu thương bởi vì lực đạo buông lỏng mà tách ra.
Tống Trì xoay nghiêng trên không trung khôi phục tự do cho thương, đâm thương về phía hông Hô Diên Đồ.
Hô Diên Đồ kịp thời lăn trên mặt đất và tránh thoát được trong gang tất.
Mà Tống Trì vừa mới rơi xuống đất, không đợi Hô Diên Đồ đứng lên liền đâm tới.
Thương bay thẳng đến, móc lấy một cái roi sắt của Hô Diên Đồ về phía mình.
Tống Trì ném roi sắt về phía Tào Kiên rồi nói:” Tiếp lấy.”
Tào Kiên tung người bắt lấy roi sắt, hắn cảm giác như báo được thù lúc trước bị Hô Diên Đồ đánh rơi trường kiếm.
Dân chúng cao giọng cổ vũ.
Trong mắt Hô Diên Đồ lộ ra hung quang.
Chỉ mới một hiệp mà hắn đã bị Tống Trì thu mất một cái roi sắt thì hắn còn thể diện gì nữa?
Hét lớn một tiếng, Hô Diên Đồ lại xông về phía Tống Trì.
Tống Trì cầm thương nghênh đón.
Khi roi sắt của Hô Diên Đồ quét tới, thắt lưng của hắn uốn cong đầu ngửa ra sau làm cho roi sắt chỉ sượt qua ngang mặt, mà thương lại đánh trúng chính xác vào cổ tay phải của đối thủ..
Trong cơn đau nhức, Hô Diên Đồ buông tay.
Tống Trì một tay cầm thương một tay bắt lấy roi sắt sắp rơi xuống rồi lui ra sau vài bước, đứng thẳng dậy.
“Đa tạ Vương tử đã nhường.” Hắn mỉm cười với Hô Diên Đồ rồi lần thứ hai đem roi sắt ném xuống dưới đài.
Tào Kiên bắt được.
Hô Diên Đồ sắc mặt tái mét không thèm để ý đến cổ tay phải còn đang chảy máu.
Hắn nắm chặt nắm đấm nói với Tống Trì: “Ta còn chưa có thua đâu, chỉ dựa vào đôi nắm tay này ta cũng có thể đánh bại ngươi! ”
Những anh hùng của thảo nguyên đã luyện tập bằng tay không từ khi còn nhỏ, cho dù mất đi vũ khí cũng không hề lo lắng.
Hô Diên Đồ lại xông về phía Tống Trì, ánh mắt tập trung, dán chặt vào cây thương.
Chỉ cần Tống Trì vung thương lên hắn sẽ liều mạng để đoạt lấy, đến lúc đó sẽ đấu tay không thì hắn còn sợ Tống Trì sao?
Mặc dù không có vũ khí, Hô Diên Đồ vẫn tràn đầy tin tưởng vào trận chiến.
Tống Trì sao có thể liều mạng về thể lực với Hô Diên Đồ, hắn nghiêng người tránh cú đá của Hô Diên Đồ.
Cây thương trong tay thì vô cùng linh hoạt, hạ thấp xuống đánh vào đầu gối phải của hắn.
Hô Diên Đồ sau khi nhào vào khoảng không liền nhìn lại, vội vàng nâng chân phải lên cao thành công tránh được đòn tấn công của Tống Trì.
Khóe môi Tống Trì nhếch lên, đầu thương lập tức lại đâm vào chân trái của Duyên Đồ.
Hắn biến chiêu quá nhanh, Hô Diên Đồ tránh né không kịp nên đầu gối chân trái bị đâm trúng, thân hình như núi nhỏ quỳ xuống trước mặt Tống Trì.
Tống Trì một tay cầm thương một tay đỡ hắn rồi nói: “Ta và ngươi chỉ là luận võ làm quen, Tứ vương tử không cần làm đại lễ này.
”
Lời này của hắn còn tàn nhẫn hơn là bị thương đâm trúng, Hô Diên Đồ thật khó lòng nuốt trôi cục tức.
Đột nhiên, hắn nắm chặt cổ tay trái Tống Trì ý đồ muốn kéo Tống Trì ngã xuống đất.
Tống Trì vốn đang khom lưng đỡ hắn, bây giờ lại bị Hô Diên Đồ dùng lực kéo xuống cộng thêm chênh lệch về thể lực thì làm sao hắn có thể không chật vật ngã xuống đất được chứ?
Dân chúng đều hít một hơi khí lạnh.
Tay phải Tống Trì nắm chặt, đuôi thương chống mạnh xuống đất, cánh tay trái bị Hô Diên Đồ gắt gao kiềm chế vẫn tiếp tục đỡ hắn đứng lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Người dưới đài nhìn không rõ nhưng sứ thần Hung Nô ở đài quan sát lại thấy rõ mặt Vương tử nhà hắn đều nghẹn đỏ nhưng vẫn không kéo được Tống Trì xuống, chỉ thấy tay phải cầm thương của Tống Trì chảy ra càng nhiều máu tươi tạo thành một hố nhỏ dưới đuôi thương đang chống trên sàn gỗ.
Hô Diên Đồ đã thua, cho dù thật sự dùng phương thức này làm Tống Trì té ngã cũng mất phong độ nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười.
“Được rồi, thắng thua đã rõ ràng.
Vương tử người mau đứng lên đi.” Sứ thần Hung Nô mau chạy tới, một tay bắt lấy bả vai Hô Diên Đồ, nâng người đứng dậy.
Hô Diên Đồ vừa rồi hoàn toàn bị Tống Trì nhục nhã đến mất đi lý trí, lúc này bị sứ thần chụp một cái lập tức tỉnh táo lại.
Lúc này hắn mới nhìn thấy tay phải Tống Trì dù đang chảy nhiều máu như vậy nhưng vẫn không chịu để cho hắn thực hiện được ý đồ.
Rõ ràng nhìn hắn nhu nhược như một văn nhân nhưng khí tiết lại giống như hùng ưng bay lượn trên bầu trời.
Hô Diên Đồ nhìn hắn càng ngày càng thuận mắt.
“Ngươi rất lợi hại, ta nhận thua.” Hô Diên Đồ buông Tống Trì ra, chịu đựng cơn đau đớn ở đầu gối, đứng thẳng lên nói với Tống Trì.
Tống Trì cười nói: “Tứ vương tử thua là thua bởi thương pháp Thẩm gia, tuy bại mà vinh.
”
Nghĩ đến Bình Tây Hầu, Hô Diên Đồ rùng mình trong lòng.
Tống Trì ở Bình Tây Hầu phủ được chân truyền từ Bình Tây Hầu.
Tống Trì đã như vậy thì trưởng tử của Bình Tây Hầu là Thẩm Trác chắc chắn cũng là một nhân vật lợi hại.
Nhân tài của Trung Nguyên xuất hiện lớp lớp còn dũng sĩ thảo nguyên như hắn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đáng hận nhất chính là, hắn ở thảo nguyên không ai sánh bằng nhưng trong nhóm người cùng tuổi ở Trung Nguyên, ít nhất Tống Trì, Thẩm Trác ngang tài ngang sức với hắn.
Sau khi hẹn Tống Trì uống rượu vào một ngày không xa thì Hô Diên Đồ lệnh cho thủ hạ phá dỡ lôi đài rời đi.
Trong tiếng hoan hô cổ vũ của dân chúng, Tống Trì đi xuống lôi đài, trở về bên cạnh bốn cô nương.
A Mặc ngoại trừ trở về Hầu phủ lấy thương còn mang theo băng gạc cùng thuốc trị thương.
Tống Tương vừa rơi nước mắt vừa cúi đầu băng bó cho ca ca.
Trước khi lên đài chỉ là một vết cắt nhỏ do thanh trường kiếm gây ra còn bây giờ vết thương kia bị xé toạc ra, máu chảy nhiều vô kể.
Nhưng ít nhất nàng còn dám nhìn, còn Ngu Ninh Sơ ngay cả nhìn cũng không dám, mặt nàng trắng bệch trốn ở phía sau Thẩm Minh Lam.
So với bộ dáng nước mắt ngắn nước mắt dài của Thẩm Minh Lam, Thẩm Minh Y, Tống Tương, nàng như vậy lại có vẻ lạnh lùng.
“Được rồi.
Huynh thấy chuyện chẳng đáng gì, dưỡng mấy ngày là được, đâu có đến nỗi các muội phải khóc lóc thương tâm đ ến vậy chứ.
” Sau khi băng bó xong, Tống Trì cười nói trêu chọc các nàng.
Thừa dịp ba cô nương đang lau nước mắt, hắn quay đầu nhìn về phía Ngu Ninh Sơ với ý tứ xâu xa.
Ngu Ninh Sơ là người duy nhất không khóc, bị hắn nhìn làm nàng vô cùng xấu hổ tránh mặt về phía khác.
“Ca ca bị thương như vậy liệu còn có thể cưỡi ngựa được không? Hay là ca ca theo bọn muội cùng ngồi xe ngựa về đi”.
Tống Tương nói.
Tống Trì: “Không cần đâu, huynh có thể cầm dây cương bằng một tay.
”
Tống Tương vô cùng lo lắng kiên quyết chờ A Mặc dắt ngựa đến rồi tận mắt nhìn ca ca thuận lợi lên ngựa, thủy chung không đụng phải tay phải mới chịu ngoan ngoãn lên xe ngựa.
Rèm cửa sổ buông xuống chặn lại tầm mắt người qua đường nhưng không cách nào ngăn được tiếng nghị luận của dân chúng.
“Nguyên lai hắn là cháu trai Tấn vương điện hạ, chất tử của Hoàng thượng, huyết mạch hoàng tộc, khó trách có thể đánh bại Hung Nô Vương tử.”
“Suỵt, Tống công tử bất hòa với Tấn vương.
Vừa rồi đều ở trên lôi đài, hắn không phải đã tuyên bố mình không có bá phụ rồi sao ngươi còn dám lớn tiếng như vậy chứ?”
“Ngươi có nghe nói vì sao họ lại bất hòa không?”
“Nghe nói…”
Tống Tương chỉ quan tâm đ ến vết thương của ca ca, không để ý những lời đồn đại này.
Thẩm Minh Lam sợ nàng khó chịu bèn chủ động nghị luận về hành vi bỉ ổi của Hô Diên Đồ lúc cuối trận.
Các cô nương nhất thời cùng chung mối căm hận với kẻ thù, dùng các loại từ văn nhã đem Hô Diên Đồ mắng mấy chục lần.
.
Dân chúng đều có một lòng yêu nước, bị người Hung Nô bày lôi đài ở kinh thành tùy ý khiêu khích ba ngày làm cho dân chúng đều cảm thấy ngột ngạt.
Bây giờ, Tống Trì chỉ dùng ba chiêu liền khiến Vương tử Hung Nô mắt cao hơn đầu phải quỳ xuống, ngay cả vũ khí của mình cũng bị cướp mất, lúc về còn phải mang hai mươi chiến mã thượng đẳng để đền bù làm dân chúng cảm thấy vô cùng thống khoái, gặp được người quen đều phải nói lại việc này ít nhất một lần.
Một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh uy danh của Tống Trì và thương pháp Thẩm gia đã truyền khắp các đường lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, ngay cả bọn trẻ con chơi đùa cũng tìm gậy làm thương để bắt chước như anh hùng trên lôi đài, tự cho là mình cực kỳ uy phong.
Chính Đức Đế trong cung tất nhiên cũng nghe nói đến việc này.
Tống Trì là con cháu Hoàng Thất, hắn có thể đánh bại Vương tử Hung Nô đương nhiên là có thể diện hơn là Hoàng thất tự mình ra mặt.
Thái tử, Nhị hoàng tử của hắn đều chuyên văn cho nên không ai tham gia tỷ thí với Vương tử Hung Nô nhưng hắn lại có chất tử giỏi võ là Tống Trì.
Tống Trì à…
Chính Đức Đế nghĩ đến lão Tấn vương.
Lúc Tiên Đế còn sống, ông là con trai trưởng của chính cung Hoàng Hậu còn lão Tấn vương là con trai duy nhất của Quý Phi.
Quý Phi vô cùng xinh đẹp sinh ra lão Tấn Vương tuấn mỹ vô song.
Dựa vào diện mạo đó, ông ta chiếm được sự sủng ái của Tiên Đế đã mấy lần uy hiếp vị trí thái tử của Chính Đức Đế.
May mắn, trước khi lâm chung Tiên Đế chợt tỉnh ngộ ra chiếu thư đem lão Tấn vương an bài đến Tây Bắc Thái Nguyên.
Sau khi lão Tấn vương qua đời, con trai cả là Tống Quân kế thừa tước vị, văn võ song toàn rất được dân chúng Thái Nguyên yêu mến.
Tân Tấn vương thế lực đang thịnh nhưng hai hoàng tử của hắn lại còn non nớt.
Chính Đức Đế liền coi Tấn vương như cái đinh trong mắt.
May mắn, Tấn vương phủ nội loạn, Tống Trì ở Nhị phòng mang hận tiến kinh, từ đó cùng Tấn vương cắt đứt quan hệ.
Tuy rằng Tống Trì kế thừa dáng vẻ tuấn mỹ như ngọc của lão Tấn vương, so sánh với hắn thì hai hoàng tử của Chính Đức Đế chỉ như là bùn đất.
Nhưng bởi vì Tống Trì hận Tấn vương nên Chính Đức đế liền thích hắn.
Hiện giờ, Tống Trì là đại diện của Hoàng Thất.
Chính Đức Đế quyết định ban thưởng cho chất tử đã từ bỏ bóng tối và hướng về ánh sáng.
Khi sứ thần các nước còn ở đây, Chính Đức Đế chỉ hời hợt khen ngợi Tống Trì trong Thọ Yến giống như biểu hiện của Tống Trì ở triều Đại Chu không tính là gì, đại ý là nhân tài như vậy ở đây có rất nhiều.
Chờ Thọ Yến chấm dứt sứ thần các nước lục tục rời kinh, Chính Đức Đế vào lúc triều sớm liền tuyên bố một đạo thánh chỉ khen ngợi Tống Trì văn võ song toàn, chiến thắng trên lôi đài làm rạng danh nước nhà, đặc biệt phong làm Vũ Anh Quận Vương, ban cho Quận Vương Phủ.
Dựa theo lệ thường, chỉ có sau khi một thân vương chết thì con nối dõi của chi này mới có thể kế thừa tước vị hoặc phong Quận Vương mới, đối với chi nào có trưởng tử hoặc thứ tử vô năng cũng có thể không được kế thừa tước vị.
Hiện giờ, Tấn vương Tống Lạc vẫn đang tại vị nhưng Chính Đức Đế lại phong chất tử của hắn làm Quận Vương, đây quả thật là công khai làm xấu mặt Tấn vương.
Nhưng Chính Đức Đế cho tới bây giờ đều không phải minh quân, ông tham hoan hưởng lạc sủng nịnh thần, bình thường đều tùy ý làm bậy, chỉ cần không phải quá đáng, không có tổn thương đất nước thì các đại thần đều mở một con mắt nhắm một con mắt dung túng mặc kệ.
Tấn vương dù có khó chịu thế nào cũng phải nhịn, ai bảo hắn giữ không được chất tử của mình chứ.
Lời của tác giả: Nam chính của chúng ta đường đường là một quận vương, còn ai dám ghét bỏ thân phận của hắn không.
------oOo------