-
Chương 9: 9: Lần Đầu Tiên Bước Chân Vào Hầu Phủ
Thẩm tam gia không nán lại trong xe ngựa quá lâu, mắt đã hết đỏ vì vậy ông ra ngoài cưỡi ngựa.
“Hôm nay gió to, phụ thân bị hạt cát bay vào mắt ạ?”Thẩm Dật liếc nhìn vài lần, quyết định nhân cơ hội ngàn năm có một này trêu chọc cha mình.
Thẩm tam gia vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn, mắt trông ngọn cây đứng im bên đường rồi lại nhìn mặt đất bằng phẳng dưới chân, khuôn mặt bình thản nói với nhi tử:”Chuyến đi Dương Châu này làm con bỏ bê việc học hành hơn hai tháng, chờ Phương tiên sinh trở về cha sẽ bảo tiên sinh bố trí dạy phụ đạo bổ sung kiến thức hổng cho con.”
Phương tiên sinh là phu tử được hầu phủ mời về dạy học cho các vị công tử, bình thường rất nghiêm khắc, đặc biệt khi phụ đạo cho vị công tử nào đó…Vẻ mặt tươi cười của Thẩm Dật liền cứng đờ.
Nhi tử thành thật, Thẩm tam gia lại nhìn về phía Thẩm Trác hài lòng gật đầu, chất tử thì trước đến nay chín chắn trưởng thành, ông bèn hỏi Thẩm Trác về những việc làm khi xuôi nam.
Hai thúc cháu thì thầm nói chuyện với nhau.
Trong xe, Tam phu nhân cố tình vén một bên rèm cửa thuận tiện cho chất nữ thưởng thức cảnh sắc kinh thành, dù sao từ Thông Châu đến đây đi đường hết hai canh giờ , ngồi mãi cũng thấy buồn bực.
Ngu Ninh Sơ ngắm nhìn phát hiện nam tử phương bắc hình thể cao lớn hơn một chút, nhưng khác biệt dễ nhận biết nhất đó là khẩu âm.
Khẩu âm ở kinh thành là tiếng phổ thông tiêu chuẩn dễ nghe còn bên Dương Châu dân bản địa vẫn hay lén lút dùng giọng Ngô nhẹ nhàng mềm mỏng để giao tiếp, ví dụ như trong nhà chỉ nghe thấy giọng phổ thông khi các ma ma ứng đối với chủ tử.
Phía trước là kinh thành, có thể bắt gặp một toán công tử ăn mặc phú quý hình như đang muốn ra ngoại thành ngắm cảnh.
Tam phu nhân bèn buông rèm xuống.
Ngu Ninh Sơ ngồi ngay ngắn bên cạnh cữu mẫu, không tỏ vẻ hiếu kỳ với chuyện bên ngoài.
Tam phu nhân cười nói :” Đừng lo lắng, đêm nay a Vu ngủ một giấc thật ngon, tối mai là có thể cùng nhóm biểu huynh, biểu tỷ đi dạo phố ngắm đèn lồ ng rồi, lễ hội đèn lồ ng trung thu của kinh thành rực rỡ nhất, khi cữu mẫu còn bé năm nào dịp này cũng phải đi cho bằng được.”
Ngu Ninh Sơ nghe theo sự an bài của cữu mẫu.
Xe ngựa đi qua một đọan đường cái náo nhiệt, quẹo vài lần chung quanh dần yên tĩnh.
Phủ Bình Tây Hầu nằm ở ngõ Thanh Bình gần hoàng thành, cả khu đều là những gia đình huân quý, Hầu gia, bá gia, còn có thế hệ thư hương tổ tiên đều là Các lão của danh môn vọng tộc.
Xe chạy đến đâu, Tam phu nhân lại giới thiệu cho chất nữ đến đó.
Ngu Ninh Sơ xem như được mở mang tầm mắt.
Tại Dương Châu, tri phủ tham tướng được coi là đại quan, nhưng chỉ trong một ngõ hẻm ở kinh thành gia đình nào cũng tôn quý hơn cả tri phủ Dương Châu.
Cuối cùng cũng đến Hầu phủ.
Mọi người ở Hầu phủ đều đã nhận được tin tức, trưởng bối thì ở tại phòng lớn,còn đám tiểu bối đều đi đến cửa nghênh đón.
Xe ngựa dừng hẳn, Tam phu nhân muốn xuống thì bắt gặp Thẩm Minh Lam đứng trước xe cười khanh khách ngó nghiêng nhìn quanh.
Đích nữ mười lăm tuổi của tam phòng chân mày lá liễu, má đào hây hây, khi cười bên miệng có hai lúm đồng tiền nhìn rất giống tam phu nhân.
Ngu Ninh Sơ nhận ra ngay đây là biểu tỷ ruột của mình.
Nàng hơi nhổm dậy, cười kêu:” Biểu tỷ.”
Thẩm Minh Lam còn đang kinh ngạc về mỹ mạo của biểu muội, bị mẫu thân chọc một cái mới hoàn hồn, hướng Ngu Ninh Sơ chớp chớp mắt.
Trước tiên nàng đỡ mẫu thân xuống xe, rồi lại nhiệt tĩnh đỡ Ngu Ninh Sơ:” Biểu muội mãi mới tới, từ lúc mẫu thân xuất phát đi đón muội, tỷ ngày ngóng đêm trông muội mau qua đây đến mức đêm cũng phải mơ đến muội mấy lượt đó.”
Ngu Ninh Sơ một tay vịn biểu tỷ, một tay nhấc làn váy bước xuống, khi đứng vững vàng nàng mới yên tâm cùng biểu tỷ nói chuyện :” Muội cũng mong gặp biểu tỷ lắm, nghe cữu phụ kể biểu tý đã rất vất vả thu dọn phòng cho muội, làm phiền biểu tỷ rồi.”
Thẩm Minh Lam liên tục khua tay:” Muội không được khách khí với tỷ, chúng ta coi nhau tỷ muội ruột thịt đi.”
Ngu Ninh Sơ mỉm cười gật đầu, lại bị biểu tỷ lôi kéo nhìn về phía trước.
Nơi đó có hai vị công tử tuấn tú và một vị tiểu thư tươi đẹp đang hành lễ với tam phu nhân.
Thẩm Minh Lam theo thứ tự giới thiệu cho nàng:” Đây là biểu tỷ Minh Y, hai người này là Mục biểu ca, Khoát biểu ca, a Vu có thể gọi họ là nhị biểu ca, tứ biểu ca, còn đại ca tỷ đứng hàng thứ ba gọi là tam biểu ca”
Lúc giới thiệu, ba người đồng thời cũng nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ trên đường tới đây đã nhớ rõ về quan hệ của ba phòng, Thẩm Trác, Thẩm Minh Y là người đại phòng, nhị phòng không có tiểu thư chỉ có Thẩm Mục, Thẩm Khoát hai vị công tử, còn tam phòng của cữu phụ cũng như đại phòng, nhi nữ song toàn.
Ba vị cữu cữu đều không nạp thiếp, nên không có thứ biểu tỷ hay thứ biểu ca.
“Minh Y biểu tỷ, nhị biểu ca, tứ biểu ca.” Ngu Ninh Sơ cười hành lễ.
Thẩm Minh Y nhìn nàng từ đầu đến chân, cười một tiếng cho có:” Biểu muội đến rồi chúng ta đã đợi muội rất lâu.”
Thẩm Mục, Thẩm Khoát lần lượt chào một tiếng biểu muội, cũng không hỏi thăm khách sáo nhưng ánh mắt nhìn Ngu Ninh Sơ đều hoà ái, hoan ngênh.
Thẩm Minh Y nhanh chóng đi qua đứng cạnh Thẩm Trác, so với biểu muội tam phòng nàng lại càng nhớ thương vị ca ca đã xa cách nửa năm nay.
Thẩm Mục, Thẩm Khoát cũng tiến tới đi cùng Thẩm Dật, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Ngu Ninh Sơ, biểu muội xinh đẹp như vậy nhóm thiếu niên lang khó có cách nào không để ý đến, nhưng chỉ là tinh thần thưởng thức cái đẹp đơn thuần chứ không chứa chút s@c tình, hơn nữa cũng là xuất phát từ tính tò mò với khách lạ .
“Tốt rồi, chúng ta đi vào nhà rồi nói chuyện.”
Thẩm tam gia, tam phu nhân dẫn đầu mang đám tiểu bối đi về phòng lớn.
Ngu Ninh Sơ lúc này rất căng thẳng nhưng Thẩm Minh Lam luôn thân mật nhiệt tình nắm tay nàng, không giấu giếm sự yêu thích đối với nàng, Ngu Ninh Sơ yên tâm hơn một chút, lại nhìn đến cữu phụ cữu mẫu đi phía trước, hai người đều rất bình tĩnh, thong thả.
Trong đại sảnh, Thái phu nhân ngồi ở chủ vị, Bình Tây Hầu cùng thê tử Hàn Thị ngồi ngay cạnh bà, Thẩm nhị gia cùng thê tử Tống thị ngồi phía dưới bên tay trái, đối diện trống hai ghế, chắc hẳn là cho Thẩm tam gia cùng tam phu nhân.
“Mẫu thân, con dâu đã trở về.” Tam phu nhân đầu tiên quỳ xuống thỉnh an với Thái phu nhân.
Thái phu nhân gật đầu, quan tâm hỏi thăm bà:”Nhìn hơi gầy đi, chắc đi tàu xe mệt mỏi, trở về thì nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Tam phu nhân cười nói lời cảm tạ, đứng lên rồi cũng chào hỏi với hai đôi huynh tẩu, sau đó cùng Thẩm tam gia ngồi vào chỗ.
Tiếp theo đến lượt Thẩm Trác thỉnh an các vị trưởng bối.
Hắn là đích trưởng tôn Hầu phủ, là cục cưng của Thái phu nhân, mới đi có nửa năm Thái phu nhân sớm mong mỏi mắt, lúc này vội vàng kéo Thẩm Trác lại bên người xoa mặt bóp tay, hỏi đủ chuyện.
Thẩm Minh Lam dẫn Ngu Ninh Sơ về đứng bên người phụ mẫu, chứ chưa đến lượt bái kiến cứ ở đó lại càng thêm xấu hổ.
Ngu Ninh Sơ quy củ cúi đầu, nhưng nàng có thể cảm giác được có vài ánh mắt đang soi xét mình.
Sau một khắc, Thái phu nhân cũng Thẩm Trác cũng nói chuyện xong.
Thẩm Trác qua đứng phía sau phu thê Bình Tây hầu.
Thái phu nhân nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Tam phu nhân vỗ vỗ vào tay Ngu Ninh Sơ, dịu dàng nói:” A Vu, nhanh ra dập đầu với ngoại tổ mẫu.”
Thái phu nhân là mẻ cả của Thẩm thị, tất nhiên là ngoại tổ mẫu của Ngu Ninh Sơ.
Nha hoàn đã dọn xong đệm ngồi, Ngu Ninh Sơ quỳ lên cung kính dập đầu kêu :” a Vu bái kiến ngoại tổ mẫu.”
Tiểu cô nương mặc một kiện quần áo màu hồng phấn, giày hoa đế bồi, mái tóc đen nhanh búi kiểu thiếu nữ đơn giản, một bên cài điền tử hoa lê, một bên cắm điền tử hồ điệp, khéo léo xinh đẹp.
Nàng có lỗ tai nhưng nay lại không mang trang sức, cần cổ cùng vành tai hiện ra trắng như ngọc.
Giọng nói trong trẻo mang theo chút run run, nhẹ nhàng êm dịu.
“A Vu đúng không, ngẩng đầu lên cho ta xem.”
Ngu Ninh Sơ nghe lời ngẩng đầu nhìn lên.
Thái phu nhân đã có tuổi, nãy Ngu Ninh Sơ lại đứng ở xa nên không thấy rõ nàng, hiện giờ Ngu Ninh Sơ quỳ ngay phía trước, bà còn hơi nghiêng người lại gần, cho nên trong khoảnh khắc Ngu Ninh Sơ lộ mặt Thái phu nhân khẽ giật mình ngã người về ghế dựa, có chút kinh hãi.
Ngu Ninh Sơ từ phản ứng của cữu phụ cũng biết mình rất giống mẫu thân, gặp Thái phu nhân như vậy dường như nương là hồng thuỷ mãnh thú.
Nàng trong lòng chua sót, lông mi run rẩy, cực lực kìm nén không để cảm xúc trào ra.
Thái phu nhân nhìn chằm chặp gương mặt kia.
Má tựa như tuyết làn da mịn màng như lụa, kiểu khiến đám nam nhân thèm muốn, đôi mắt thon dài hơi hất nhẹ phía đuôi, kiều diễm trời sinh, con ngươi sóng sánh như muốn nói lại còn e ấp.
Mười mấy năm trước, Thái phu nhân từng bị đôi mắt như vậy khiêu khích, khinh thường cùng căm giận, bây giờ nó này lại xuất hiện ở đây.
“Ngươi, ngươi…”
“A Vu, không xấu, đúng là Thẩm gia cô nương của chúng ta.”
Ngồi ngay cạnh Thái phu nhân là Bình Tây hầu đột nhiên lên tiếng, đánh vỡ sự im lặng vừa rồi.
Ngu Ninh Sơ tay đều lạnh, nàng nhìn về phía Bình Tây hầu, chỉ thấy gia chủ đang đứng đắn hiền hoà nhìn nàng.
Ngài là võ tướng, khí chất cương nghị nhưng giờ phút này chỉ như một vị cữu cữu lần đầu gặp gỡ ngoại chất nữ của mình, bao dung yêu thương.
Trong chớp nhoáng, Ngu Ninh Sơ nhớ buổi tối hôm đó Thẩm Trác cũng như vậy bảo rằng sẽ phân xử giúp nàng.
“Đại cữu cữu, đại cữu mẫu.”
“Nhị cữu cữu, nhị cữu cữu.”
Ngu Ninh Sơ không nhìn đến Thái phu nhân, quay lưng hướng trưởng bối hai phòng dập đầu.
“Đúng là đứa bé ngoan ngoãn lễ phép, thật khiến người khác yêu thương.”
Nhờ đoạn nhạc đệm này, Thái phu nhân bình tĩnh trở lại, phụ mẫu nhi nữ, một đứa trẻ dung mạo không theo cha thì giống mẹ, thứ nữ làm bà phiền lòng đã chết từ lâu, trước mặt cũng chỉ là nữ nhi của Thẩm thị thôi, không có gia tộc phụ thân làm chỗ dựa, nương phẩm đức có vết, nàng vào kinh cũng không làm được nên sóng gió gì.
“Đến đây, cái này cho ngươi, coi như là lễ gặp mặt của ngoại tổ mẫu tặng con.” Thái phu nhân tháo chiếc vòng phỉ thuý trên tay, giọng nói hiền lành.
Trưởng bối ban thưởng, Ngu Ninh Sơ không thể từ chối, cười nói cảm tạ.
Bình Tây hầu phu nhân Hàn Thị cũng chuẩn bị cho Ngu Ninh Sơ một cây ngọc trâm hình hoa anh đào điêu khắc tỷ mỷ từ đá bích tỉ, sáng long lanh sinh động, Hàn thị trực tiếp đem trâm cài lên đầu Ngu Ninh Sơ làm cho nhan sắc nõn nà của nàng thêm phần rực rỡ.
Đến lượt Nhị phu nhân Tống thị, Ngu Ninh Sơ thật sự không dám đối mặt với vị cữu mẫu này.
Tống thị xuất thân từ vương phủ, tính ra là quận chúa, ăn mặc lộng lẫy rực rỡ nhất, từ bên trong toát ra khí thế tự phụ của hoàng thất, liếc nhìn cũng khiến người ta e sợ.
Ngu Ninh Sơ nghĩ, Tống thị so với thái phu nhân chắc chắn còn chán ghét nàng nhiều hơn.
Nhưng ngoài ý muốn, Tống thị vậy mà lại cầm tay nàng, cảm giác ấm áp tinh tế khiến Ngu Ninh Sơ giật mình ngước mắt nhìn.
“A Vu thật xinh đep, cữu mẫu chuẩn bị cho con bộ son phấn chắc không có chỗ dùng.” Bà nói xong nha hoàn phía sau lưng liền dâng lên một hộp quà tinh xảo.
Tống thị mở hộp quà bên trong cả bảy tám hũ sứ đựng phấn nhỏ bày biện ngay ngắn.
“Nghe nói Giang Nam khí hậu ẩm ướt, kinh thành thời tiết lại hanh khô, đặc biệt vào mùa thu đông, nếu không bôi kem dưỡng ẩm thì không thể nào ra ngoài, a Vu mới đến, ta nghĩ Thái phu nhân cùng mọi người kiểu gì cũng sẽ tặng con trang sức vậy nên chuẩn bị cho con bộ kem này, con cứ dùng thử nếu thấy thích lại bảo cữu mẫu để ta tặng con thêm mấy hộp.”
Ngu Ninh Sơ nhìn lễ vật, lại nhìn Tống thị trong lòng xoay chuyển nghìn lần, cuối cùng hoá thành một câu cảm tạ.
Tam phu nhân sợ chất nữ không hiểu giá trị của hộp quà, cười giải thích:” A Vu, Nhị cữu mẫu có một cửa hàng son phấn, mỹ phẩm tốt nhất ở kinh thành đều từ đó ra, cung không đủ cầu, rất nhiều quý nữ kết giao với hai vị biểu tỷ cũng chỉ muốn xin ít son phấn của nhị cữu mẫu con đó.”
Thẩm Minh Lan cũng nói:” Đúng vậy, nhưng Nhị bá mẫu rất hẹp hòi, chúng ta muốn xin cái gì cũng đều phải làm trò cho người vui mới được.”
Tống thị nhướng mày, trừng mắt với nàng:” Được, như câu nói này, phân lệ mùa đông năm nay của con bị huỷ bỏ.”
Thẩm Minh Lam lập tức chạy tới, bóp vai đấm lưng nũng nịu với bà
Tống thị nhìn Ngu Ninh Sơ cười :” Cữu mẫu thích những cô nương miệng ngọt, a Vu tuyệt đối đừng học biểu tỷ con.”
Ngu Ninh Sơ liền cảm giác được, vị Nhị cữu mẫu này tựa hồ không ghét nàng, là do người tính tình cởi mở , yêu ai yêu cả đường đi nên tiện tay chiếu cố nàng, hay lại là Nhị cữu mẫu lòng dạ rộng lượng, không ngại việc năm đó nương câu dẫn huynh trưởng của mình?
Bất luận vì điều gì, bậc cửa này của Hầu phủ nàng đều đã bước qua.
------oOo------
“Hôm nay gió to, phụ thân bị hạt cát bay vào mắt ạ?”Thẩm Dật liếc nhìn vài lần, quyết định nhân cơ hội ngàn năm có một này trêu chọc cha mình.
Thẩm tam gia vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn, mắt trông ngọn cây đứng im bên đường rồi lại nhìn mặt đất bằng phẳng dưới chân, khuôn mặt bình thản nói với nhi tử:”Chuyến đi Dương Châu này làm con bỏ bê việc học hành hơn hai tháng, chờ Phương tiên sinh trở về cha sẽ bảo tiên sinh bố trí dạy phụ đạo bổ sung kiến thức hổng cho con.”
Phương tiên sinh là phu tử được hầu phủ mời về dạy học cho các vị công tử, bình thường rất nghiêm khắc, đặc biệt khi phụ đạo cho vị công tử nào đó…Vẻ mặt tươi cười của Thẩm Dật liền cứng đờ.
Nhi tử thành thật, Thẩm tam gia lại nhìn về phía Thẩm Trác hài lòng gật đầu, chất tử thì trước đến nay chín chắn trưởng thành, ông bèn hỏi Thẩm Trác về những việc làm khi xuôi nam.
Hai thúc cháu thì thầm nói chuyện với nhau.
Trong xe, Tam phu nhân cố tình vén một bên rèm cửa thuận tiện cho chất nữ thưởng thức cảnh sắc kinh thành, dù sao từ Thông Châu đến đây đi đường hết hai canh giờ , ngồi mãi cũng thấy buồn bực.
Ngu Ninh Sơ ngắm nhìn phát hiện nam tử phương bắc hình thể cao lớn hơn một chút, nhưng khác biệt dễ nhận biết nhất đó là khẩu âm.
Khẩu âm ở kinh thành là tiếng phổ thông tiêu chuẩn dễ nghe còn bên Dương Châu dân bản địa vẫn hay lén lút dùng giọng Ngô nhẹ nhàng mềm mỏng để giao tiếp, ví dụ như trong nhà chỉ nghe thấy giọng phổ thông khi các ma ma ứng đối với chủ tử.
Phía trước là kinh thành, có thể bắt gặp một toán công tử ăn mặc phú quý hình như đang muốn ra ngoại thành ngắm cảnh.
Tam phu nhân bèn buông rèm xuống.
Ngu Ninh Sơ ngồi ngay ngắn bên cạnh cữu mẫu, không tỏ vẻ hiếu kỳ với chuyện bên ngoài.
Tam phu nhân cười nói :” Đừng lo lắng, đêm nay a Vu ngủ một giấc thật ngon, tối mai là có thể cùng nhóm biểu huynh, biểu tỷ đi dạo phố ngắm đèn lồ ng rồi, lễ hội đèn lồ ng trung thu của kinh thành rực rỡ nhất, khi cữu mẫu còn bé năm nào dịp này cũng phải đi cho bằng được.”
Ngu Ninh Sơ nghe theo sự an bài của cữu mẫu.
Xe ngựa đi qua một đọan đường cái náo nhiệt, quẹo vài lần chung quanh dần yên tĩnh.
Phủ Bình Tây Hầu nằm ở ngõ Thanh Bình gần hoàng thành, cả khu đều là những gia đình huân quý, Hầu gia, bá gia, còn có thế hệ thư hương tổ tiên đều là Các lão của danh môn vọng tộc.
Xe chạy đến đâu, Tam phu nhân lại giới thiệu cho chất nữ đến đó.
Ngu Ninh Sơ xem như được mở mang tầm mắt.
Tại Dương Châu, tri phủ tham tướng được coi là đại quan, nhưng chỉ trong một ngõ hẻm ở kinh thành gia đình nào cũng tôn quý hơn cả tri phủ Dương Châu.
Cuối cùng cũng đến Hầu phủ.
Mọi người ở Hầu phủ đều đã nhận được tin tức, trưởng bối thì ở tại phòng lớn,còn đám tiểu bối đều đi đến cửa nghênh đón.
Xe ngựa dừng hẳn, Tam phu nhân muốn xuống thì bắt gặp Thẩm Minh Lam đứng trước xe cười khanh khách ngó nghiêng nhìn quanh.
Đích nữ mười lăm tuổi của tam phòng chân mày lá liễu, má đào hây hây, khi cười bên miệng có hai lúm đồng tiền nhìn rất giống tam phu nhân.
Ngu Ninh Sơ nhận ra ngay đây là biểu tỷ ruột của mình.
Nàng hơi nhổm dậy, cười kêu:” Biểu tỷ.”
Thẩm Minh Lam còn đang kinh ngạc về mỹ mạo của biểu muội, bị mẫu thân chọc một cái mới hoàn hồn, hướng Ngu Ninh Sơ chớp chớp mắt.
Trước tiên nàng đỡ mẫu thân xuống xe, rồi lại nhiệt tĩnh đỡ Ngu Ninh Sơ:” Biểu muội mãi mới tới, từ lúc mẫu thân xuất phát đi đón muội, tỷ ngày ngóng đêm trông muội mau qua đây đến mức đêm cũng phải mơ đến muội mấy lượt đó.”
Ngu Ninh Sơ một tay vịn biểu tỷ, một tay nhấc làn váy bước xuống, khi đứng vững vàng nàng mới yên tâm cùng biểu tỷ nói chuyện :” Muội cũng mong gặp biểu tỷ lắm, nghe cữu phụ kể biểu tý đã rất vất vả thu dọn phòng cho muội, làm phiền biểu tỷ rồi.”
Thẩm Minh Lam liên tục khua tay:” Muội không được khách khí với tỷ, chúng ta coi nhau tỷ muội ruột thịt đi.”
Ngu Ninh Sơ mỉm cười gật đầu, lại bị biểu tỷ lôi kéo nhìn về phía trước.
Nơi đó có hai vị công tử tuấn tú và một vị tiểu thư tươi đẹp đang hành lễ với tam phu nhân.
Thẩm Minh Lam theo thứ tự giới thiệu cho nàng:” Đây là biểu tỷ Minh Y, hai người này là Mục biểu ca, Khoát biểu ca, a Vu có thể gọi họ là nhị biểu ca, tứ biểu ca, còn đại ca tỷ đứng hàng thứ ba gọi là tam biểu ca”
Lúc giới thiệu, ba người đồng thời cũng nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ trên đường tới đây đã nhớ rõ về quan hệ của ba phòng, Thẩm Trác, Thẩm Minh Y là người đại phòng, nhị phòng không có tiểu thư chỉ có Thẩm Mục, Thẩm Khoát hai vị công tử, còn tam phòng của cữu phụ cũng như đại phòng, nhi nữ song toàn.
Ba vị cữu cữu đều không nạp thiếp, nên không có thứ biểu tỷ hay thứ biểu ca.
“Minh Y biểu tỷ, nhị biểu ca, tứ biểu ca.” Ngu Ninh Sơ cười hành lễ.
Thẩm Minh Y nhìn nàng từ đầu đến chân, cười một tiếng cho có:” Biểu muội đến rồi chúng ta đã đợi muội rất lâu.”
Thẩm Mục, Thẩm Khoát lần lượt chào một tiếng biểu muội, cũng không hỏi thăm khách sáo nhưng ánh mắt nhìn Ngu Ninh Sơ đều hoà ái, hoan ngênh.
Thẩm Minh Y nhanh chóng đi qua đứng cạnh Thẩm Trác, so với biểu muội tam phòng nàng lại càng nhớ thương vị ca ca đã xa cách nửa năm nay.
Thẩm Mục, Thẩm Khoát cũng tiến tới đi cùng Thẩm Dật, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Ngu Ninh Sơ, biểu muội xinh đẹp như vậy nhóm thiếu niên lang khó có cách nào không để ý đến, nhưng chỉ là tinh thần thưởng thức cái đẹp đơn thuần chứ không chứa chút s@c tình, hơn nữa cũng là xuất phát từ tính tò mò với khách lạ .
“Tốt rồi, chúng ta đi vào nhà rồi nói chuyện.”
Thẩm tam gia, tam phu nhân dẫn đầu mang đám tiểu bối đi về phòng lớn.
Ngu Ninh Sơ lúc này rất căng thẳng nhưng Thẩm Minh Lam luôn thân mật nhiệt tình nắm tay nàng, không giấu giếm sự yêu thích đối với nàng, Ngu Ninh Sơ yên tâm hơn một chút, lại nhìn đến cữu phụ cữu mẫu đi phía trước, hai người đều rất bình tĩnh, thong thả.
Trong đại sảnh, Thái phu nhân ngồi ở chủ vị, Bình Tây Hầu cùng thê tử Hàn Thị ngồi ngay cạnh bà, Thẩm nhị gia cùng thê tử Tống thị ngồi phía dưới bên tay trái, đối diện trống hai ghế, chắc hẳn là cho Thẩm tam gia cùng tam phu nhân.
“Mẫu thân, con dâu đã trở về.” Tam phu nhân đầu tiên quỳ xuống thỉnh an với Thái phu nhân.
Thái phu nhân gật đầu, quan tâm hỏi thăm bà:”Nhìn hơi gầy đi, chắc đi tàu xe mệt mỏi, trở về thì nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Tam phu nhân cười nói lời cảm tạ, đứng lên rồi cũng chào hỏi với hai đôi huynh tẩu, sau đó cùng Thẩm tam gia ngồi vào chỗ.
Tiếp theo đến lượt Thẩm Trác thỉnh an các vị trưởng bối.
Hắn là đích trưởng tôn Hầu phủ, là cục cưng của Thái phu nhân, mới đi có nửa năm Thái phu nhân sớm mong mỏi mắt, lúc này vội vàng kéo Thẩm Trác lại bên người xoa mặt bóp tay, hỏi đủ chuyện.
Thẩm Minh Lam dẫn Ngu Ninh Sơ về đứng bên người phụ mẫu, chứ chưa đến lượt bái kiến cứ ở đó lại càng thêm xấu hổ.
Ngu Ninh Sơ quy củ cúi đầu, nhưng nàng có thể cảm giác được có vài ánh mắt đang soi xét mình.
Sau một khắc, Thái phu nhân cũng Thẩm Trác cũng nói chuyện xong.
Thẩm Trác qua đứng phía sau phu thê Bình Tây hầu.
Thái phu nhân nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Ngu Ninh Sơ.
Tam phu nhân vỗ vỗ vào tay Ngu Ninh Sơ, dịu dàng nói:” A Vu, nhanh ra dập đầu với ngoại tổ mẫu.”
Thái phu nhân là mẻ cả của Thẩm thị, tất nhiên là ngoại tổ mẫu của Ngu Ninh Sơ.
Nha hoàn đã dọn xong đệm ngồi, Ngu Ninh Sơ quỳ lên cung kính dập đầu kêu :” a Vu bái kiến ngoại tổ mẫu.”
Tiểu cô nương mặc một kiện quần áo màu hồng phấn, giày hoa đế bồi, mái tóc đen nhanh búi kiểu thiếu nữ đơn giản, một bên cài điền tử hoa lê, một bên cắm điền tử hồ điệp, khéo léo xinh đẹp.
Nàng có lỗ tai nhưng nay lại không mang trang sức, cần cổ cùng vành tai hiện ra trắng như ngọc.
Giọng nói trong trẻo mang theo chút run run, nhẹ nhàng êm dịu.
“A Vu đúng không, ngẩng đầu lên cho ta xem.”
Ngu Ninh Sơ nghe lời ngẩng đầu nhìn lên.
Thái phu nhân đã có tuổi, nãy Ngu Ninh Sơ lại đứng ở xa nên không thấy rõ nàng, hiện giờ Ngu Ninh Sơ quỳ ngay phía trước, bà còn hơi nghiêng người lại gần, cho nên trong khoảnh khắc Ngu Ninh Sơ lộ mặt Thái phu nhân khẽ giật mình ngã người về ghế dựa, có chút kinh hãi.
Ngu Ninh Sơ từ phản ứng của cữu phụ cũng biết mình rất giống mẫu thân, gặp Thái phu nhân như vậy dường như nương là hồng thuỷ mãnh thú.
Nàng trong lòng chua sót, lông mi run rẩy, cực lực kìm nén không để cảm xúc trào ra.
Thái phu nhân nhìn chằm chặp gương mặt kia.
Má tựa như tuyết làn da mịn màng như lụa, kiểu khiến đám nam nhân thèm muốn, đôi mắt thon dài hơi hất nhẹ phía đuôi, kiều diễm trời sinh, con ngươi sóng sánh như muốn nói lại còn e ấp.
Mười mấy năm trước, Thái phu nhân từng bị đôi mắt như vậy khiêu khích, khinh thường cùng căm giận, bây giờ nó này lại xuất hiện ở đây.
“Ngươi, ngươi…”
“A Vu, không xấu, đúng là Thẩm gia cô nương của chúng ta.”
Ngồi ngay cạnh Thái phu nhân là Bình Tây hầu đột nhiên lên tiếng, đánh vỡ sự im lặng vừa rồi.
Ngu Ninh Sơ tay đều lạnh, nàng nhìn về phía Bình Tây hầu, chỉ thấy gia chủ đang đứng đắn hiền hoà nhìn nàng.
Ngài là võ tướng, khí chất cương nghị nhưng giờ phút này chỉ như một vị cữu cữu lần đầu gặp gỡ ngoại chất nữ của mình, bao dung yêu thương.
Trong chớp nhoáng, Ngu Ninh Sơ nhớ buổi tối hôm đó Thẩm Trác cũng như vậy bảo rằng sẽ phân xử giúp nàng.
“Đại cữu cữu, đại cữu mẫu.”
“Nhị cữu cữu, nhị cữu cữu.”
Ngu Ninh Sơ không nhìn đến Thái phu nhân, quay lưng hướng trưởng bối hai phòng dập đầu.
“Đúng là đứa bé ngoan ngoãn lễ phép, thật khiến người khác yêu thương.”
Nhờ đoạn nhạc đệm này, Thái phu nhân bình tĩnh trở lại, phụ mẫu nhi nữ, một đứa trẻ dung mạo không theo cha thì giống mẹ, thứ nữ làm bà phiền lòng đã chết từ lâu, trước mặt cũng chỉ là nữ nhi của Thẩm thị thôi, không có gia tộc phụ thân làm chỗ dựa, nương phẩm đức có vết, nàng vào kinh cũng không làm được nên sóng gió gì.
“Đến đây, cái này cho ngươi, coi như là lễ gặp mặt của ngoại tổ mẫu tặng con.” Thái phu nhân tháo chiếc vòng phỉ thuý trên tay, giọng nói hiền lành.
Trưởng bối ban thưởng, Ngu Ninh Sơ không thể từ chối, cười nói cảm tạ.
Bình Tây hầu phu nhân Hàn Thị cũng chuẩn bị cho Ngu Ninh Sơ một cây ngọc trâm hình hoa anh đào điêu khắc tỷ mỷ từ đá bích tỉ, sáng long lanh sinh động, Hàn thị trực tiếp đem trâm cài lên đầu Ngu Ninh Sơ làm cho nhan sắc nõn nà của nàng thêm phần rực rỡ.
Đến lượt Nhị phu nhân Tống thị, Ngu Ninh Sơ thật sự không dám đối mặt với vị cữu mẫu này.
Tống thị xuất thân từ vương phủ, tính ra là quận chúa, ăn mặc lộng lẫy rực rỡ nhất, từ bên trong toát ra khí thế tự phụ của hoàng thất, liếc nhìn cũng khiến người ta e sợ.
Ngu Ninh Sơ nghĩ, Tống thị so với thái phu nhân chắc chắn còn chán ghét nàng nhiều hơn.
Nhưng ngoài ý muốn, Tống thị vậy mà lại cầm tay nàng, cảm giác ấm áp tinh tế khiến Ngu Ninh Sơ giật mình ngước mắt nhìn.
“A Vu thật xinh đep, cữu mẫu chuẩn bị cho con bộ son phấn chắc không có chỗ dùng.” Bà nói xong nha hoàn phía sau lưng liền dâng lên một hộp quà tinh xảo.
Tống thị mở hộp quà bên trong cả bảy tám hũ sứ đựng phấn nhỏ bày biện ngay ngắn.
“Nghe nói Giang Nam khí hậu ẩm ướt, kinh thành thời tiết lại hanh khô, đặc biệt vào mùa thu đông, nếu không bôi kem dưỡng ẩm thì không thể nào ra ngoài, a Vu mới đến, ta nghĩ Thái phu nhân cùng mọi người kiểu gì cũng sẽ tặng con trang sức vậy nên chuẩn bị cho con bộ kem này, con cứ dùng thử nếu thấy thích lại bảo cữu mẫu để ta tặng con thêm mấy hộp.”
Ngu Ninh Sơ nhìn lễ vật, lại nhìn Tống thị trong lòng xoay chuyển nghìn lần, cuối cùng hoá thành một câu cảm tạ.
Tam phu nhân sợ chất nữ không hiểu giá trị của hộp quà, cười giải thích:” A Vu, Nhị cữu mẫu có một cửa hàng son phấn, mỹ phẩm tốt nhất ở kinh thành đều từ đó ra, cung không đủ cầu, rất nhiều quý nữ kết giao với hai vị biểu tỷ cũng chỉ muốn xin ít son phấn của nhị cữu mẫu con đó.”
Thẩm Minh Lan cũng nói:” Đúng vậy, nhưng Nhị bá mẫu rất hẹp hòi, chúng ta muốn xin cái gì cũng đều phải làm trò cho người vui mới được.”
Tống thị nhướng mày, trừng mắt với nàng:” Được, như câu nói này, phân lệ mùa đông năm nay của con bị huỷ bỏ.”
Thẩm Minh Lam lập tức chạy tới, bóp vai đấm lưng nũng nịu với bà
Tống thị nhìn Ngu Ninh Sơ cười :” Cữu mẫu thích những cô nương miệng ngọt, a Vu tuyệt đối đừng học biểu tỷ con.”
Ngu Ninh Sơ liền cảm giác được, vị Nhị cữu mẫu này tựa hồ không ghét nàng, là do người tính tình cởi mở , yêu ai yêu cả đường đi nên tiện tay chiếu cố nàng, hay lại là Nhị cữu mẫu lòng dạ rộng lượng, không ngại việc năm đó nương câu dẫn huynh trưởng của mình?
Bất luận vì điều gì, bậc cửa này của Hầu phủ nàng đều đã bước qua.
------oOo------