Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 44: Trao đổi
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 44: Trao đổi
Gần hai giờ sau, máy bay chiến đấu hạ cánh xuống đường băng trong căn cứ Z11. Quách Dĩ Kiên thay một bộ quân phục sạch sẽ, trên người lập tức toát ra một vẻ uy nghiêm đĩnh đạc như thường ngày, bộ dáng thoải mái tuấn lãng của ông chủ quán Bar Đồng Khánh cũng theo đó biến mất.
Vân Trang nhìn anh, bỗng dưng lại thấy có chút nuối tiếc trong lòng.
Thực ra, cô vẫn thích một Quách Dĩ Kiên bình thường hơn là vị đại úy vĩ đại như thế này. Dù sao thì bẩm sinh anh đã cao quý lắm rồi, có vĩ đại hơn nữa thì cô cũng chỉ mất công lo lắng giữ anh thêm mà thôi.
Hai người bọn họ vừa từ máy bay bước xuống thì các binh sĩ trong tiểu đoàn đã đứng ở dưới đường băng chờ sẵn, Mạc Phong hướng tầm mắt đến Vân Trang vài giây rồi quay sang Dĩ Kiên, dậm chân đứng thẳng người:
“Chào đại úy”
Anh bình thản gật đầu: “Mấy ngày vừa rồi căn cứ có xảy ra chuyện gì không?”
“Báo cáo đại úy, trong mấy ngày qua căn cứ không xảy ra vấn đề gì”
“Ừ. Mười lăm giờ chiều nay tiểu đội họp ở phòng của tôi. Mọi người giải tán đi”
“Rõ, đại úy”
Sau khi mọi người giải tán, Vân Trang quay về ký túc xá tắm rửa, ăn qua loa một ít cơm rồi lại ôm laptop miệt mài viết báo cáo.
Đêm đầu tiên sau khi trở về căn cứ trôi qua yên bình, không có Trần Yến Phương làm phiền, cũng không có quân địch lọt vào, Vân Trang nằm trên giường trong ký túc lăn qua lộn lại mấy chục vòng mà vẫn không sao ngủ được.
Quách Dĩ Kiên vừa về là bận rộn luôn, hai người chỉ gặp mặt nhau được một lát vào lúc đến nhà ăn để ăn cơm, sau đó ai về phòng người nấy, đêm nay cũng ko thấy anh tới tìm cô. Ngủ một mình thật sự buồn chết.
Nghĩ lại đêm qua… haizzz, kịch liệt như vậy, hôm nay ôm gối nằm không, dù không muốn nghĩ tới nhưng trong lòng cứ thấy trống trải thế nào ấy.
Vân Trang bứt rứt không yên đến nửa đêm, cuối cùng mệt quá mới chịu ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau vừa ngủ dậy đã thấy Văn Đường nham nham nhở nhở vắt khăn mặt trên vai, vừa đi vừa huýt sáo qua cổng ký túc xá.
“Hello anh Đường, mới sáng ngủ dậy phấn chấn thế”
“Phấn chấn chứ sao không phấn chấn, mấy hôm nay được ngủ buổi tối, thật sung sướng chết đi được”. Văn Đường cười cười: “Vân Trang, em thì sao? Mấy ngày vừa rồi cùng đại ca đi đâu vậy?”
Nhắc tới lại đỏ mặt. Vân Trang hơi ngượng, ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác: “Đi đâu là đi đâu, về thăm gia đình anh ấy ở thành phố B chứ đâu”
Anh ta giơ hai tay chụm vào nhau, ánh mắt đầy gian tà nhìn cô, bộ dáng lưu manh không sao tin được: “Có làm cái này… cái này… không?”
“Cái này là cái gì, anh Đường, anh bậy quá”
“Ơ kìa”. Văn Đường càng lúc càng phải nhịn cười đến mức các cơ trên mặt gần như rúm ró, xác định hai người này kiểu gì cũng đã xảy ra ‘cái gì, cái gì’ rồi, thế nên Vân Trang mới bối rối thế chứ: “Anh chỉ định hỏi hai người có thông báo cho phụ thân đôi bên chuyện kết hôn không thôi mà”
Cô kinh ngạc kêu lên: “Sao anh biết bọn em định kết hôn?”
“Haha, hóa ra là thật à?”
Văn Đường vừa nói đến đó thì tiếng chuông báo động trong căn cứ reo ầm ỹ, cơ thể anh ta lập tức cứng lại, khăn mặt trên vai cũng vô thức rơi xuống. Văn Đường trừng mắt gầm lên: “Chết rồi, không xong rồi”
Vân Trang cũng hớt hải không kém, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài nhìn lên bầu trời: “Có chuyện gì vậy anh Đường, xảy ra chuyện gì?”
Văn Đường mất vài giây đầu tiên ổn định lại tinh thần, sau đó túm tay Vân Trang chạy như điên về phòng thông tin. Anh ta vừa thở hồng hộc vừa hét to: “Báo động bom, báo động bom. Mẹ kiếp, bọn chó chết này tấn công vào ban ngày”
Bom? Tấn công ban ngày? Trần Chí Sơn nhất định điên rồi.
Lúc này, tất cả mọi người trong căn cứ đều đã đem theo súng ống chạy hết ra bên ngoài, ngay cả Quách Dĩ Kiên cũng mặc một bộ đồ dã chiến, chân đi bốt cổ cao từ bên trong rảo bước ra.
Sắc mặt của anh nhìn thì có vẻ bình tĩnh thong dong nhưng sải chân thì dài và nhanh hơn thường ngày rất nhiều. Ánh mắt Quách Dĩ Kiên lướt qua Vân Trang vài giây rồi bước vào phòng chỉ huy. Anh nheo mắt nhìn qua màn hình CCTV, ở bên đó, Trần Chí Sơn đang đứng bên ngoài hàng rào, bên cạnh anh ta còn có khoảng hơn ba mươi người đàn ông bịt mặt.
Với tương quan lực lượng như thế này, quân đội của căn cứ tiêu diệt anh ta dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, thứ khiến Quách Dĩ Kiên không lập tức ra lệnh giết bọn họ ngay, chính là tư lệnh quân khu đang ở trong tay Trần Chí Sơn.
Mọi người nhìn thấy tư lệnh quân khu, sắc mặt ai nấy lập tức trở nên tái mét.
Trần Chí Sơn ra hiệu cho người của mình mở máy tính chuyên dụng lên, chỉ mấy chưa đầy năm giây đã dò xong tần số của căn cứ, tiếp theo giọng anh ta vang lên qua loa trong phòng thông tin:
“Quách Dĩ Kiên, lâu rồi mới gặp”
Tất cả sự chú ý trong phòng liền dồn lên người Quách Dĩ Kiên.
Ánh mắt anh trong veo bình thản, đầu mày hơi nhíu lại, những ngón tay thon dài đẹp đẽ chậm rãi gõ xuống phím Enter trên máy tính của Văn Đường:
“Trần Chí Sơn, mày muốn gì?”
“Muốn gì còn phải hỏi sao? Là mày đấy, đại úy Quách Dĩ Kiên”
“Hao tâm tổn sức không ít nhỉ?”
Khóe miệng Trần Chí Sơn lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, anh ta đi lại gần, đá đá vào người Tư lệnh đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt cỏ: “So với cái lão già phế vật này, cơ thể và cái đầu của mày có giá trị với tao hơn”
“Mạng của tao cao giá quá rồi”. Dĩ Kiên khoanh tay tựa vào thành bàn, hơi liếc sắc mặt của Tư lệnh qua màn hình camera: “Một đổi một?”
“Haha”. Lần này Trần Chí Sơn cười phá lên: “Mày nghĩ tao công khai xuất hiện ở đây để một đổi một sao?”
Anh ta liếc mắt, một tên bịt mặt bước lên, dùng tay xé toang tấm áo khoác ngoài đầy huân chương của Tư lệnh, lớp áo bên trong lập tức hiện ra.
Trên người tư lệnh quân khu quấn đầy bom.
Trái tim của tất cả những binh sĩ có mặt trong phòng thông tin lập tức đông thành tượng đá.
Tư lệnh quân khu là người trên vạn người nhưng dưới chỉ một người. Tư lệnh dưới quyền Tổng tư lệnh, chịu trách nhiệm quản lý và điều hành cả một quân khu, vị tư lệnh đang nằm trong tay Trần Chí Sơn kia tên là Phạm Hải Đăng, là cấp trên trực tiếp của Quách Dĩ Kiên và tiểu đoàn Z11.
Xét về tầm quan trọng, đương nhiên Tư lệnh quân khu quan trọng hơn đại úy Quách Dĩ Kiên.
Xét về cống hiến, tất nhiên Dĩ Kiên cũng không thể bằng tư lệnh.
Vậy thì Trần Chí Sơn nói không thể một đổi một, âu cũng là có cái lý của anh ta.
Quách Dĩ Kiên nhìn Mạc Phong, tay vẽ một vòng tròn trên không, miệng lại trả lời Trần Chí Sơn: “Vậy nói đi, tóm lại mày muốn như thế nào?”
Mạc Phong hiểu ý, lặng lẽ gật đầu. Sau đó âm thầm cùng một số người bước ra bên ngoài.
Trần Chí Sơn: “Mày, Văn Đường, Mạc Phong, Trần Nguyên, bốn người chúng mày theo tao”
Dĩ Kiên nhân lúc Chí Sơn nói chuyện, lại chỉ chỉ vào người Trần Nguyên, dùng ánh mắt ra lệnh cho anh ta, sau đó mới chậm rãi nói: “Được. Bốn người chúng tao đổi lấy tư lệnh”
“Lột hết vũ khí trên người rồi ra bên ngoài. Tắt toàn bộ hệ thống tên lửa tự động, đạn pháo tự động, tắt quyền khởi động tiêm kích, khóa chiến cơ”
“Được”
Anh vỗ vỗ vai Văn Đường, anh ta hiểu ý gật đầu.
Trần Chí Sơn lại tiếp tục: “Tất cả mọi người trong tiểu đoàn, xuống hầm trú ẩn, không ai được ra ngoài”
“Được”
“Tao cho chúng mày mười phút”. Trần Chí Sơn nói xong, anh ta bấm nút trên điều khiển trong tay, đồng hồ trên quả bom gắn trên người lập tức kích hoạt. Trên đó hiển thị 10 phút đếm ngược: “Quá mười phút, đừng trách tao không nể mặt mày”
Dĩ Kiên lạnh lùng nhấn nút ngắt kết nối, sau đó ngay lập tức quay sang nhìn những người còn lại: “Tất cả mau xuống hầm trú ẩn”
“Nhưng mà đại úy…”
“Đây là mệnh lệnh, mau xuống hầm trú ẩn”
Giọng của anh lạnh nhạt nhưng tràn đầy uy quyền, ánh mắt Dĩ Kiên sắc bén quét một lượt, sự kiên định trong đáy mắt không thay đổi, khiến mọi người không thể không nghe, lập tức dậm chân, nói to một tiếng: “Rõ, đại ca”
Khi mọi người quay đi, Vân Trang cũng tiến đến gần Quách Dĩ Kiên. Cô không tỏ ra lo lắng, không tỏ ra náo loạn, chỉ bình tĩnh nhìn anh, khóe miệng hơi mỉm cười: “Đại ca, em cũng xuống dưới đó. Anh ra ngoài nhớ cẩn thận”
Đáy mắt bình thản của anh sượt qua một vài tia chua xót rồi rất nhanh trở về vẻ bình thản như cũ. Lần đầu tiên đại úy Quách Dĩ Kiên không thèm quan tâm đến mọi người, cũng không buồn giữ lại sự uy nghiêm của bản thân mình, kéo đầu cô ôm vào lòng: “Ngoan, ở dưới đó đợi anh một chút. Lát nữa tới đón em”
“Vâng, em đợi anh”. Cô áp mặt vào lồng ngực anh, lắng nghe từng tiếng tim đập trầm ổn của Quách Dĩ Kiên, tự nhiên đáy lòng lại đau xót không thể nói nên lời.
Anh ôm vài giây rồi buông ra, hít sâu một hơi, sau đó quay người đi ra bên ngoài. Vân Trang cũng nối gót anh, cô đi theo sau một quãng liền rẽ sang đường hầm trong căn cứ.
Quách Dĩ Kiên hơi liếc bóng dáng cô khuất sau lối vào hầm ngầm, cảm thấy yên tâm mới lên xe Jeep lái ra bên ngoài.
Trên xe, Mạc Phong, Văn Đường, Trần Nguyên đã ngồi chờ sẵn. Thấy anh bước ra, bọn họ đều nói to hai tiếng: “Đại ca”
Quách Dĩ Kiên vừa ngồi yên vị trên xe thì Trần Nguyên cũng lập tức dẫm chân ga lái đi. Chiếc xe Jeep xuyên qua sân tập rộng rãi, băng qua con đường trải nhựa có hai bên trồng đầy những cây cổ thụ trong căn cứ, lao ra bên ngoài.
Dĩ Kiên trầm giọng:
“Vũ khí trên người tháo chưa?”
“Báo cáo đại ca, đã tháo”
“Còn bao nhiêu phút nữa”
Văn Đường giơ đồng hồ đeo tay lên, trả lời: “Còn sáu phút”
Anh bình thản nhìn về phía bức tường cao tám mét phía sau cổng căn cứ, lãnh đạm nói: “Nhớ rõ kế hoạch rồi chứ”
“Vâng, đã rõ”
Anh hít sâu một hơi: “Lát nữa tùy cơ ứng biến. Nhớ kỹ, lát nữa có xảy ra chuyện gì, các cậu cũng không cần phải cứu tôi”.
“Đại ca, bọn em…”
Quách Dĩ Kiên trực tiếp ngắt lời: “Nhân cơ hội này, tìm nhà máy nghiên cứu virut”. Anh quay sang nhìn Văn Đường, khẽ nói: “Trên người tôi có đã gắn chip định vị, cậu nhất định phải tìm cách dò được vị trí của tôi, rõ chưa?”
Nhắc đến chip định vị, Văn Đường chợt nhớ ra tối qua Vân Trang có đến tìm mình để xin một cái, không hiểu sao anh ta bỗng nhiên chột dạ. Văn Đường hắng giọng: “Đại ca, em rõ rồi”
“Phong”.
Mạc Phong: “Vâng”
“Nhiệm vụ cấp thiết là đoạt được điều khiển trong tay Trần Chí Sơn”
“Rõ”
“Nguyên phụ trách tháo bom, việc này cũng nhất định phải làm ngay”
Trần Nguyên đang chuyên tâm lái xe cũng lặng lẽ gật đầu: “Em biết rồi, đại ca”
“Được rồi”
Mạc Phong nhìn cánh cổng to lớn của căn cứ càng ngày càng gần, yên lặng vài giây rồi quay sang nhìn Quách Dĩ Kiên: “Đại ca, một mình anh đi theo Trần Chí Sơn quá nguy hiểm. Hắn có thể sẽ tiêm virut vào người anh trước khi quay về nhà máy”
Quách Dĩ Kiên trầm ngâm không nói gì, anh vốn định từ từ nghĩ cách dò ra nhà máy nghiên cứu virut, đánh úp Trần Chí Sơn, tuy nhiên hắn ra không dưng lại bắt Tư lệnh uy hiếp anh, thành ra kế hoạch đành phải thay đổi.
Giờ phút này bắt buộc phải chơi một ván bài tất tay, một là cố gắng cầm cự bản thân đợi đến lúc bọn họ về đến nhà máy. Hai là có thể dùng chính mình để đổi lấy sinh mạng của Tư lệnh.
Quách Dĩ Kiên lạnh nhạt cất giọng: “Xuống xe đi”
Lúc này, xe Jeep đã dừng ngay trước cổng căn cứ. Mấy binh sĩ gác cổng vội vội vàng vàng chạy lại, còn chưa kịp mở miệng chào, anh đã quát to: “Mở cổng”
“Rõ, đại úy”
Cánh cổng lớn bằng sắt chậm chậm mở ra, bên ngoài là Trần Chí Sơn cùng đám người của mình đang đợi sẵn, đồng hồ trên quả bom trước ngực tư lệnh nhảy đến con số 4 phút 30 giây.
Quách Dĩ Kiên dẫn đầu bốn người, rảo bước đi ra bên ngoài. Ánh mắt anh lạnh lẽo quét một lượt, sau đó nhàn nhạt nói:
“Trần Chí Sơn, thả người”
“Haha”. Trần Chí Sơn cười phá lên: “Mày đồng ý nhanh thế à? Đang ủ mưu gì đấy?”
“Không phải mày muốn bốn đổi một sao?”. Quách Dĩ Kiên bước đến gần anh ta, sắc mặt bình tĩnh đến mức ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy kỳ quái: “Bây giờ bốn đổi một, mày định nuốt lời”
“Còn phải xem thái độ của mày như thế nào đã”
Nói xong, Trần Chí Sơn liếc mắt ra hiệu cho một tên bịt mặt đi đến, kiểm tra vũ khí trên người Quách Dĩ Kiên. Sau khi kiểm tra thấy không vấn đề gì lại quay sang bọn Văn Đường, Mạc Phong và Trần Nguyên.
Trần Chí Sơn quắc mắt: “Quách Dĩ Kiên, mày đừng giở trò với tao”
Anh cúi thấp đầu, ghé sát vào tai Trần Chí Sơn, thanh âm lạnh lẽo như xuất phát từ tầng địa ngục thứ mười tám: “Còn mày, nếu cũng muốn giờ trò với tao, tao cam đoan quãng đời về sau của mày đều sống không bằng chết”
“Mẹ kiếp”. Trần Chí Sơn nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải chỉ số cơ thể mày quá phù hợp để biến thành cỗ máy chiến tranh, tao cũng không tốn hơi đến tận đây bắt cái lão già phế vật này mà sẽ trực tiếp bóp chết mày”
“Cứ thử xem”
Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói, là lời của tên bịt mặt khám người của bọn Văn Đường: “Đại ca, trên người bọn chúng không có vũ khí”
Trần Chí Sơn nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Quách Dĩ Kiên: “Còng tay bọn chúng lại”
Anh nghe xong cũng đứng thẳng người, bình thản quay về phía Mạc Phong cười một cái. Mạc Phong hiểu ý, lập tức bắt lấy tên bịt mặt kia. Bọn Văn Đường, Trần Nguyên cũng nhanh như chớp tản ra, lao đến phía mấy tên bịt mặt đang đứng xung quanh Tư lệnh, vung chân một đường dài khiến súng ống trên tay chúng văng tứ tung.
Bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng bị.
Binh sĩ đặc chủng Trung Quốc mặc dù được rèn luyện không kém gì quân nhân đặc công Việt Nam, thậm chí thân thủ còn linh hoạt hơn, tuy nhiên vì cả bốn người đàn ông kia không hề có vũ khí, trong khi bọn chúng lại được trang bị vũ trang đến tận răng, còn có con tin quan trọng như vậy trong tay, thành ra trong phút chốc đã lơi là cảnh giác.
Mà Quách Dĩ Kiên thản nhiên đi đến gần Trần Chí Sơn như thế khiến tất cả những binh sĩ đặc chủng Trung Quốc đều dồn hết sự chú ý lên người anh. Ai mà không biết chiến thần Quách Dĩ Kiên mới là kẻ đáng phải đề phòng nhất, không ai tập trung vào ba người đàn ông còn lại.
Cuối cùng, bọn họ chơi một đòn phản kích không ai ngờ tới, chỉ trong vài chiêu đã đá văng một đống súng ống, sau đó cả Văn Đường, Trần Nguyên, Mạc Phong, mỗi người đều nhanh như chớp dùng chân nhặt súng, vài giây sau hai tay đều cầm hai cây súng chĩa về Trần Chí Sơn.
Một bên ba người, một bên ba mươi người, đồng loạt chĩa súng vào nhau. Chỉ có một người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn ạnh nhạt thờ ơ như cũ.
Trần Chí Sơn mặc dù đã chinh chiến cùng Quách Dĩ Kiên bao nhiêu năm, lần nào tác chiến cũng đều do anh chỉ huy và trực tiếp ra tay làm chỗ dựa tinh thần cho mọi người. Lần này anh lại không hề nhúng tay vào mà chỉ thản nhiên chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã nói: “Trần Chí Sơn, tao nhắc lại một lần nữa, thả người”
Trần Chí Sơn bị mấy nòng súng chĩa vào đầu liền gào lên: “Mẹ kiếp, Quách Dĩ Kiên, đừng quên trong tay tao đang có điều khiển”
“Cái này ấy à?”. Anh giơ tay lên, lắc lắc. Trên đó chính là điều khiển kịch hoạt của quả bom trên người Tư lệnh.
“Mày… mày…”. Trần Chí Sơn giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, gương mặt đỏ phừng phừng. Anh ta cúi xuống nhìn tay mình, phát hiện ra lòng bàn tay trống không, điều khiển bị mất từ bao giờ mà anh ta không hề biết.
Nhớ lại lúc Quách Dĩ Kiên ghé sát vào tai anh ta… chính lúc đó.
“Mẹ kiếp, Quách Dĩ Kiên, mày được lắm”
Anh liếc nhìn thời gian còn lại trên đồng hồ, mấy con số 2 phút 30 giây không ngừng nhảy nhót. Quách Dĩ Kiên đã sớm biết loại bom này không thể tắt được, chỉ có thể tháo ra rồi ném đi thật xa để nó tự phát nổ.
Anh liếc Trần Nguyên, anh ta hiểu ý, từ từ hạ súng xuống rồi tiến lại gần tư lệnh, ngồi xổm xuống kiểm tra loại bom.
Vài giây sau, Trần Nguyên hốt hoảng kêu lên: “Đại ca, loại bom này không phá được”
Trần Chí Sơn cười phá lên: “Quách Dĩ Kiên, mày giỏi nổ súng thử xem? Tư lệnh của mày đằng nào cũng chết, mày muốn anh em của mày cũng chết luôn ở đây theo lão già ấy chứ?”
Cái này chính là dụ bọn họ lọt vào một hố chông. Không cho đem vũ khí, gài lên người một quả bom không thể tháo được. Nổ súng thì tất cả cùng chết, không nổ súng thì chỉ một mình Tư lệnh tan xác chết.
Vậy phải làm sao?
Quách Dĩ Kiên cười nhạt: “Tao đi với mày”
“Đại ca”. Trần Nguyên, Văn Đường, Mạc Phong gọi to một tiếng.
Dĩ Kiên giơ tay tỏ ý ngăn bọn họ nói tiếp, sau đó nhìn Trần Chí Sơn: “Để Nguyên tháo bom cho tư lệnh, tao đi cùng mày”
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!