Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 40: Nhà của anh
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 40: Nhà của anh
Xe chầm chậm di chuyển trong thành phố, đến một ngôi biệt thự nằm lặng lẽ trong một tiểu khu cao cấp mới dừng lại. Quách Dĩ Kiên tắt máy, tháo dây an toàn của mình rồi nhoài người sang ghế phụ, tự tay tháo dây an toàn cho Vân Trang:
“Chúng ta xuống xe thôi”
Cô ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, ánh mắt dừng ở một khoảnh vườn nhỏ trồng đủ loại hoa nhiều màu sắc phía bên trái căn biệt thự, rồi lại nhìn ngôi nhà cổ kính trầm mặc giữa cả một khu phố hiện đại, khuôn mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:
“Mạch Mạch, đây là đâu?”
“Nhà của anh”. Anh mỉm cười, mở cửa xuống xe rồi dắt tay Vân Trang bước xuống. Quách Dĩ Kiên đi lại gần cánh cổng, giơ tay bấm một dãy số trên thanh ổ khóa điện tử, vài giây sau cánh cửa to lớn liền chầm chậm mở ra:
“Nhà này là ông nội mua cho anh, anh rất ít khi được về thành phố B nên hầu như nhà chỉ để không, không có ai ở”
“À”. Vân Trang gật đầu, một bàn tay vẫn ôm chặt chậu phù dung màu đỏ thẫm không chịu buông ra: “Nơi này đẹp quá”
Anh nghiêng đầu mỉm cười, nắm tay cô đi xuyên qua một khoảng sân rộng đặt mấy chậu hoa bạch trà và hồng trà, đến cửa chính thì dừng lại một lần nữa.
Lần này Vân Trang nhìn thấy rất rõ ràng, Quách Dĩ Kiên bấm mật mã mở cửa bằng một dãy số: 250419xx
Dãy số này chính là ngày anh đồng ý kết hôn với cô!!!
Đáy lòng Vân Trang tưởng như có một dòng nước ấm chảy qua, tự nhiên lại thấy hạnh phúc thấm từ huyết mạch lan dần đến ngập tràn trong tim. Biệt thự này của anh không có người ở, anh cũng quanh năm chỉ sống trong doanh trại, vậy mà mật mã vào nhà vẫn là ngày hai đứa trẻ con hứa hẹn lớn lên lấy nhau.
Dĩ Kiên, tình yêu của anh rút cục là lớn lao đến bao nhiêu? Vĩ đại đến bao nhiêu? Tại sao cứ như một dòng chảy hiền hòa êm đềm nhưng nghìn năm không bao giờ cạn như vậy?
Cảm nhận được ánh mắt đang chằm chằm nhìn mình, Quách Dĩ Kiên hơi liếc cô, từ tốn lên tiếng giải thích:
“Thực ra biệt thự này ông nội mua cho anh lúc anh mới từ thành phố A trở về. Khi đó mới vừa nhận lời lấy em, thành ra rất ghi nhớ ngày tháng mình ‘trở thành người có vợ’.
Vân Trang cố gắng áp chế lại niềm hạnh phúc đang dâng tràn trong lòng, bĩu môi nhìn anh: “Đồ trẻ con, hứa với một đứa bé sáu tuổi mà cũng tin”
Anh dắt tay cô bước vào nhà, ngôi nhà rộng lớn nhưng được bài trí rất gọn gàng, lại càng không có một hạt bụi, có nhìn thế nào cũng sạch sẽ giống hệt con người của Quách Dĩ Kiên. Anh vắt áo khoác lên ghế sofa rồi nhún vai, vẻ mặt thản nhiên nói:
“Hết cách thôi, thích rồi thì biết nói là tại sao?”
Lần này, Vân Trang không nhịn nổi nữa, phì cười, sau đó lao lại nhảy phắt lên ôm lấy cổ anh: “Mạch Mạch, em không nhìn ra khi không ở doanh trại, anh đáng yêu như vậy đấy”
“Từ từ rồi em sẽ biết nhiều hơn”. Quách Dĩ Kiên kéo chân cô vắt lên eo mình, bàn tay ôm chặt cố định cơ thể Vân Trang, hôn lên môi cô một nụ hôn ngắn rồi nói: “Một ngày nào đó anh sẽ xuất ngũ, làm một người đàn ông bình thường của em. Chúng ta sẽ không ở trong doanh trại nữa, đi đâu cũng được, miễn là em muốn”
“Thật không?”
“Đúng như em nói, cơm trong doanh trại chán chết”
“Haha”. Vân Trang cười phá lên: “Em biết mà, em biết mà, đây mới đúng là Mạch Mạch của em”.
“Em sẽ không yêu cầu anh xuất ngũ, nhưng em rất sợ…”
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Vân Trang như thế.
“Trước đây không biết làm binh sĩ đặc công nguy hiểm như vậy, giờ thì biết rồi. Thế nên đánh xong trận này, nếu chúng ta vẫn còn sống…”
Cô nói đến đây, bỗng dưng cổ họng lại tắc nghẹn lại: “Nếu chúng ta vẫn còn sống… chúng ta có thể sống một cuộc đời bình thường được không?”
“Được”. Quách Dĩ Kiên bình thản gật đầu, ngữ khí tràn đầy kiên định: “Anh hứa với em, hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, anh sẽ xuất ngũ, chúng ta kết hôn”
“Không làm đại úy nữa?”
“Không làm”
“Không chỉ huy nữa”
“Không làm”
“Không cứu thế giới nữa”
“Không cứu”
“Vậy”. Gương mặt cô không nén nổi vui mừng, nói to ba chữ: “Em đồng ý”.
Lời vừa nói xong thì bờ môi ai kia đã lập tức phủ xuống, hôn lên nụ cười vẫn còn đọng trên khóe miệng Vân Trang. Cô từ từ nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh, cảm nhận hạnh phúc bình dị từ trong muôn vàn lo toan muộn phiền, cảm nhận được yêu thương từ trong trái tim lớn lao và vĩ đại của người đàn ông cô yêu.
Anh có thể xuất ngũ? Có thể từ bỏ khát vọng cả một đời của mình để trở thành một người đàn ông bình thường của cô, có thể cùng cô đi chợ, nấu cơm, trồng hoa phù dung, làm cha của những đứa trẻ.
Đó có phải là tương lai mà anh muốn nói đến nhưng lại không thốt ra được khỏi miệng không? Vì còn trận đánh lớn phía trước nên tạm thời chỉ nói đến chuyện sẽ xuất ngũ không?
Mạch Mạch, em nhất định sẽ dốc hết sức mình để giúp anh, sẽ tìm được nhà máy nghiên cứu virut cho anh, sẽ cùng anh tác chiến. Mạch Mạch, em sẽ cố gắng vì tương lai yên bình của chúng ta!!!
***
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Vân Trang nằm như một con mèo ngoan trên giường mới chịu mở mắt tỉnh dậy, với tay sờ sang bên cạnh đã không còn thấy Dĩ Kiên đâu nữa.
Đêm qua sau khi vào trong phòng tắm, cô mệt quá nên nằm trong bồn ngủ quên từ lúc nào không biết, bây giờ tỉnh giấc, thấy người mình được khoác áo ngủ, bộ dạng lộn xộn nằm trên giường như thế này, có dùng ngón chân để nghĩ cũng đoán được hôm qua Dĩ Kiên đã vào nhà tắm bế cô ra.
Nói như vậy, cái gì cần thấy anh cũng đều thấy hết rồi à???
“Aizzz”. Vân Trang lập tức bật dậy, vò đầu đầy đau khổ: “Khó khăn lắm mới có không gian riêng tư như vậy, tự nhiên ngủ quên gì chứ. Thịt trai đẹp đưa đến tận miệng còn để tuột mất, còn uổng phí cả một đêm lãng mạn với người ta, haizzzz, đều là tại mình cả, mình đúng là ăn hại, vô cùng ăn hại”
Mà Quách Dĩ Kiên cũng thật là… có phải chưa từng động chạm vào người nhau đâu mà có thể nhịn như vậy chứ? Chẳng lẽ nhìn thấy cơ thể cô ở thế giới thực không có một chút sức hấp dẫn gì với anh sao? Bà đây phải chăng không nữ tính? Không quyến rũ?
Vừa lẩm bẩm đến đó thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Quách Dĩ Kiên cũng mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa đi vào, trên tay bê một khay đồ ăn có sữa nóng và bánh ngọt:
“Mới sáng sớm sao mặt mày em khó coi vậy? Đau ở đâu à?”
Vân Trang nhanh như chớp hạ bàn tay đang cào loạn mái tóc xuống, sắc mặt cũng lập tức đổi thành vẻ tươi cười: “Không có, em đang nghĩ xem hôm nay ăn gì?”
“Không phải nghĩ xem tối qua làm cách nào để bò về giường sao?”
“A”. Cô nghiêng đầu tròn xoe mắt nhìn anh, không nhịn được kêu lên: “Anh thật sự biết tiên tri đấy à?”
“Không”. Dĩ Kiên cười cười, đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh giường rồi ngồi xuống: “Trên mặt em có viết kìa”
“Viết?”. Vân Trang giơ tay sờ sờ mặt mình: “Viết cái gì vậy?”
Nhìn ý cười trên mặt Quách Dĩ Kiên càng ngày càng đậm, trong đáy mắt còn nhen nhóm một đốm lửa nhỏ. Có người nào đó mới hiểu ra anh đang trêu chọc mình, cho nên thẹn quá hóa giận, hét to:
“Này Quách Dĩ Kiên, ai thèm nghĩ bậy chứ”
“Ừ, ừ. Em không nghĩ bậy”
Hình như càng có gì đó không đúng.
Vân Trang hậm hực lật chăn bò xuống giường, trước khi vào phòng tắm còn buông lại cho anh một câu: “Không thèm tranh cãi với anh nữa, em đi tắm”
“Lần này đừng ngủ quên như tối qua nữa nhé”
Cô ở trong phòng tắm hét ra: “Mạch Mạch, em giết anh”
Quách Dĩ Kiên cười tươi rói một cái, âm thanh khi cười rất nhỏ, dĩ nhiên người nào đó đang xấu hổ ở trong phòng tắm không thể nghe thấy.
Em không nghĩ bậy… nhưng đêm qua anh có nghĩ bậy!!!
Tám giờ sáng, Dĩ Kiên lại lái xe đưa Vân Trang đến nhà của mình để thăm mẹ và Mộc Trà.
Lần này trước khi đến, cô đã chuẩn bị rất chu đáo, không những mua khăn choàng lụa cho mẹ Lam Lam mà còn mua cả một bộ váy rất xinh làm quà cho Mộc Trà. Nghe nói, Quách Mộc Trà là em gái sinh đôi của Dĩ Kiên, càng lớn càng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không những thế, Mộc Trà còn rất có khí chất, nhu mì thanh tú, cũng trầm tĩnh và trong sạch hệt như Quách Dĩ Kiên.
Có thể nói, hai đứa con sinh đôi này nhà Quách Cảnh Đức đều có tính cách giống hệt bố, không có ai sôi nổi và nhiệt huyết như Doãn Lam Lam cả.
Chuông cửa vừa reo, một người phụ nữ đeo tạp dề từ trong nhà bước ra, còn chưa nhìn thấy người đã nói: “Ai…”
Lam Lam còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy gương mặt sáng sủa của đứa con trai đi biệt tích mấy năm trời không thèm về thăm nhà là Quách Dĩ Kiên, lập tức rống lên:
“Cái thằng trời đánh này, còn biết vác mặt về nhà sao? Sao không ở cả đời trong doanh trại luôn đi, còn nhớ tới người mẹ này cơ à, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, tôi còn tưởng tôi chỉ có một đứa con gái thôi chứ?”
“Mẹ…”
“Mẹ cái gì mà mẹ. Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, quân nhân cái gì mà nhân quân, một nhà có ông bác sĩ cống hiến ngày đêm vì đất nước còn chưa đủ hay sao, cha con nhà cậu đúng là chỉ có công việc công việc, đấy, cậu về thì ba cậu lại đi nghiên cứu hơn một tuần nay không thèm vác mặt về nhà đây này”
Doãn Lam Lam nói môt hơi không ngừng không nghỉ, mà lúc này Vân Trang đứng đằng sau lưng Dĩ Kiên cũng nghe không sót một chữ.
Haizzz, có trách cũng trách tấm lưng Quách Dĩ Kiên quá cao lớn, hại mẹ anh không nhìn thấy Vân Trang đang đứng sau, thành ra chẳng giữ một chút thể diện nào cho con trai cả.
Dĩ Kiên có hơi mất tự nhiên, khổ sở lên tiếng: “Mẹ, chuyện này để sau nói đi được không? Hôm nay con dẫn bạn gái về cho mẹ”
“Bạn gái?”. Lam Lam lập tức thu lại vẻ đằng đằng sát khí, chùi tay vào tạp dề: “Bạn gái đâu?”
Lúc này Vân Trang mới thò đầu ra từ sau lưng Dĩ Kiên, cười cười: “Bác gái, là con”
“Vân Trang”
“Vâng ạ”
Lam Lam quắc mắt lườm Dĩ Kiên, tiện tay đẩy con trai yêu quý sang một bên: “Bác xem nào, mấy năm không gặp, con lớn thêm nhiều quá. Làm cách nào mà hai đứa gặp lại nhau vậy?”
”Con…”
Chưa chờ cô nói xong, Lam Lam đã nắm tay kéo Vân Trang vào nhà: “Vào nhà rồi nói, vào nhà rồi nói”
Nhà của bác sĩ Quách Cảnh Đức có mùi hương đặc trưng của hoa trà, đồ vật cũng nhiều hơn so với ngôi biệt thự đơn điệu của Dĩ Kiên, ở chính giữa phòng khách còn có một bức tranh khổ lớn của bốn người gia đình họ. Trong tấm ảnh đó, Dĩ Kiên và Mộc Trà đều mới chỉ hai tuổi, gương mặt giống nhau như hai giọt nước.
Lam Lam vừa dắt tay Vân Trang ngồi xuống ghế đã quay đầu vào trong bếp, nói to: “Mộc Trà, ra đây, chị dâu con tới rồi này”
Còn Quách Dĩ Kiên mới về liền bị ném ra một bên, giờ phút này thì chẳng người nào cần đến anh nữa.
Chưa đầy nửa phút sau, Mộc Trà cùng một người đàn ông nữa từ trong bếp đi ra. Quách Dĩ Kiên vừa nhìn thấy người này đã lên tiếng:
“Anh Nghiên”
Hoàng Minh Nghiên mỉm cười gật đầu: “Về rồi à?”
“Sao anh lại ở đây?”
“Lâu quá chú không gọi điện thoại về nhà rồi phải không?”
Nhớ lại thời gian gần đây bận rộn không có thời gian gọi về nhà hỏi thăm, ngoảnh đi ngoảnh lại cũng gần bốn tháng rồi. Dĩ Kiên nhíu mày không trả lời, Hoàng Minh Nghiên lại tốt bụng nói:
“Anh đang là bạn trai của Mộc Trà”. Minh Nghiên cố nén cười, lịch sự cúi đầu chào: “Anh hai, anh mới về”
Đúng là khi yêu bảo làm người cũng được, làm chó cũng xong. Thế nào mà Hoàng Minh Nghiên đào hoa bậc nhất thành phố C, không dưng lại chạy đến đây tán tỉnh Mộc Trà, sau đó còn gọi Dĩ Kiên là anh hai. Dù bọn họ có giao tình nhiều năm với nhau, Hoàng Minh Nghiên ngoài việc xuất thân từ gia đình hào môn ra thì ngoại hình và khí chất cũng quá được, nhưng anh vẫn cảm thấy trong chuyện tình yêu, cái tên này không đứng đắn chút nào.
Quách Dĩ Kiên chằm chằm nhìn Minh Nghiên một lát rồi nói: “Ra ngoài nói chuyện với em một lát”
“Ừ”. Hoàng Minh Nghiên vỗ vỗ vào bàn tay của Mộc Trà, dịu dàng nhìn cô: ”Anh ra ngoài nói chuyện với Dĩ Kiên một lát”
“Vâng”
Sau khi hai người đàn ông đi rồi, Quách Mộc Trà tiến lại gần, nhìn Vân Trang rồi khẽ cười: “Em chào chị”
Vân Trang nhìn Mộc Trà, trong lòng thầm kinh ngạc nói một tiếng “Mỹ nhân trên thế gian này, cùng lắm là chỉ đẹp như thế này là cùng”. Em gái của Quách Dĩ Kiên có làn da rất trắng, khuôn mặt có rất nhiều nét giống anh nhưng mềm mại hơn nhiều, không những thế, trên người Mộc Trà còn toát ra một loại khí chất nhu mì hiền thục, dịu dàng đằm thắm nhưng không hề ủy mị yếu đuối, loại khí chất này của phụ nữ mới đích xác là thứ có thể hạ gục đàn ông không cần dao.
Chẳng trách người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai tuấn lãng kia lại phải cúi đầu gọi Dĩ Kiên hai tiếng “anh hai” vì Mộc Trà. Quả là anh hùng không vượt qua nổi ải mỹ nhân.
Vân Trang tươi cười: “Mộc Trà xinh quá”
“Chị Vân Trang, chị cũng rất xinh”
“Hả?”. Vân Trang tròn xoe mắt: “Sao em biết tên chị?”
Quách Mộc Trà rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ở khoảng cách gần như vậy, Vân Trang cơ hồ có thể ngửi được mùi hương trên người cô ấy giống y như mùi của Dĩ Kiên: “Ai mà không biết anh em bị bệnh chung thủy từ nhỏ chứ”.
Cả ngày hôm ấy, Vân Trang ở lại nhà của Dĩ Kiên, trò chuyện với mẹ Lam Lam cùng Mộc Trà. Quách Mộc Trà thậm chí còn lôi cả album ảnh của gia đình ra, chỉ vào một đứa bé trai không mặc quần áo, cái đó… vẫn còn rất nhỏ, nói với cô: “Đây là anh trai em lúc bảy tháng”.
“Oa, lúc nhỏ Mạch Mạch đáng yêu thế”. Đúng là trong ảnh, hồi nhỏ Quách Dĩ Kiên đã rất bụ bẫm đáng yêu, ánh mắt trong sáng và sạch sẽ suốt bao nhiêu năm không hề thay đổi.
Mộc Trà lại chỉ thêm một cái ảnh khác, bổ sung thêm: “Cái này là lúc anh em mới sinh”
Một cặp sinh đôi giống nhau như tạc. Vân Trang không thể nhận ra đâu là Dĩ Kiên, đâu mà Mộc Trà, cô nhìn một lúc lại dời mắt lên, tầm mắt dừng lại ở… cái đó trong bức ảnh Dĩ Kiên bảy tháng tuổi.
Đang say mê nhìn thì một bàn tay từ đâu tóm lấy cổ tay cô, lôi dậy.
“A”
Quách Dĩ Kiên vẻ mặt tràn đầy ẩn ý, nhìn cô cười cười: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
“À… Em… em”. Hai má Vân Trang đột nhiên nóng bừng bừng, cảm giác giống như làm việc xấu bị bắt gặp, ấp úng nói: “Em đang nhìn anh”
Có người nào đó lập tức khôi phục lại vẻ mặt ngang ngạnh thường ngày, ngẩng đầu nhìn Dĩ Kiên: “Gương mặt anh lúc bảy tháng nhìn bụ bẫm đáng yêu quá nên em mới nhìn đấy chứ?”
“Không phải em đang nhìn cái khác sao?”
“Không phải”
Quách Dĩ Kiên bật cười thành tiếng, anh không trả lời nữa mà kéo cô ra ngoài phòng khách, ngồi xuống sofa đối diện mẹ mình rồi nói:
“Mẹ, lần này con không được nghỉ nhiều, chỉ về thăm mẹ một ngày, ngày mai phải quay về đơn vị”
Lam Lam đặt ly trà xuống bàn, trong đáy mắt thấp thoáng có vài tia xót xa nhìn con trai mình, phảng phất như đã đoán được lần này Dĩ Kiên về thăm đột ngột như vậy, có lẽ là vì phải chấp hành nhiệm vụ cấp S. Những lần về thăm gia đình trước đây, Quách Dĩ Kiên luôn thông báo trước, cũng thường nghỉ ngơi một tuần rồi mới đi.
“Ừ. Trời mùa này sắp lạnh rồi, con ở đơn vị nhớ mặc đầy đủ, đừng để bị ốm, Vân Trang lại mất công lo lắng”
Vân Trang nhìn mẹ của Dĩ Kiên, lại nghe những lời Doãn Lam Lam vừa nói, cảm thấy người mẹ này dù đã trung tuổi nhưng ngoại hình vẫn còn rất nhiều nét thanh xuân, gương mặt phảng phất như vẫn tràn đầy nhiệt huyết và sự cháy bỏng riêng biệt không phải người phụ nữ nào cũng có thể có được.
Chấp nhận làm vợ một người đàn ông bận rộn và cao quý như Quách Cảnh Đức, làm mẹ của một quân nhân vĩ đại và quanh năm không ở nhà như Quách Dĩ Kiên, chắc chắn không dễ dàng gì.
Dĩ Kiên nhìn mẹ mình rất lâu, sau đó một tay nắm tay cô, tay còn lại cầm tay mẹ mình: “Mẹ, ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe. Vài tháng nữa con sẽ về thăm mẹ. Lần sau ở lại lâu hơn với mẹ có được không?”
“Cái thằng bé này”. Doãn Lam Lam đột nhiên thấy sống mũi cay xè, viền mắt hơi nóng: “Con ấy à, làm quân nhân vất vả, có chấp hành nhiệm vụ gì thì cũng phải nhớ, mình chỉ có một cái mạng thôi, rõ chưa?”
“Báo cáo Đại Tư Lệnh, rõ”
“Được rồi, hai đứa đi đi”
Vân Trang cũng ngồi xuống trước mặt mẹ Lam Lam, miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Bác Lam Lan, giữ gìn sức khỏe”
“Vân Trang, con cũng vậy”
Quách Mộc Trà lúc này từ trong phòng ngủ đi ra, đưa cho Dĩ Kiên một chiếc khăn len màu xám nhạt: “Anh hai, cái này em tự đan đấy”
“Biết đan từ bao giờ vậy?”. Dĩ Kiên giơ tay nhận lấy chiếc khăn, đứng lên nhìn chằm chằm chiếc khăn trong tay mình.
“Anh đừng tưởng bở, em đan cho anh Nghiên, cái này là sản phẩm thất bại đầu tay cho nên mới đến phần anh được hưởng thụ”
“Ừ”. Quách Dĩ Kiên ôn hòa mỉm cười: “Thế thì còn khoảng hai mươi cái thất bại nữa đâu, đem hết đây, anh mang về đơn vị chia cho binh lính”
Gương mặt dịu dàng của Mộc Trà đột nhiên cau lại, cô kêu lên: “Em chỉ thất bại có một cái”
Dĩ Kiên xoa xoa đầu Mộc Trà cho tới khi tóc cô rối tung, sau đó quay sang Vân Trang rồi nói:
“Chúng ta đi thôi”.
Anh cúi người lấy áo khoác ở dưới sofa rồi nhìn mẹ mình và Mộc Trà thêm một lần, sắc mặt tuy vẫn không biến đổi nhưng Vân Trang cơ hồ có thể nhìn thấy sự lưu luyến trong đáy mắt anh.
Đã rất lâu rồi Dĩ Kiên không được về nhà, lần này về gấp, đi cũng gấp, lại sắp phải chấp hành nhiệm vụ cấp S, còn không rõ mai sau sống chết thế nào, có còn được gặp lại không… lưu luyến là điều không thể tránh khỏi.
Quách Dĩ Kiên gật đầu: “Mẹ, Mộc Trà, con đi đây”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!