Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 25: Lấy công chuộc tội
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 25: Lấy công chuộc tội
“Lấy công chuộc tội?”. Vân Trang kinh ngạc kêu lên: “Anh ấy có tội gì chứ?”
“Vân Trang, cô không biết sao? Chúng tôi đi tác chiến, có người lén lút đi theo là điều tối kị”
“Không phải Dĩ Kiên đã thay tôi nhận trách nhiệm với Tư lệnh rồi sao? Tại sao bây giờ còn như vậy?”
“Nếu như chỉ đơn giản thế thôi thì mọi chuyện không có gì đáng nói. Tuy nhiên Trần Chí Sơn phản bội, sự việc phanh phui kinh động tới Tổng bộ. Đại úy bây giờ phải gánh vác hai tội, một là không phát hiện ra nội gián trong đội đặc công mình chịu trách nhiệm quản lý, hai là để người khác đi theo ra chiến trường. Cô nghĩ ai cũng có thể lọt vào được thùng đựng súng của chúng tôi sao?”
Ánh mắt Mạc Phong sắc bén bức người, phảng phất còn toát ra một tia lạnh lùng ẩn nhẫn: “Là do anh ấy luôn bao dung cô, đại úy dặn dò bọn tôi, những phòng thông tin tuyệt mật thì không nói, nhưng những nơi nào cô muốn đi, cứ để mặc cho cô đi. Anh ấy nói cuộc sống trước kia của cô ấm êm sung túc, đến đây chắc chắn chịu cực khổ không ít, vậy nên cứ để cô thoải mái. Nhưng trái lại với sự bao dung của anh ấy, cô lại làm hại anh ấy”
Khóe mắt Vân Trang đột nhiên ươn ướt, cô biết từ khi đến đây Quách Dĩ Kiên đều dành cho cô những gì tốt nhất, cũng lặng thầm nhất. Cô cứ nghĩ trốn được theo anh thuận lợi là do mình có thể tự do ra vào gần máy bay của đội đặc công, chưa từng nghĩ quyền lợi đó là anh cho cô. Cô chỉ đơn thuần nghĩ vì mình muốn sát cánh cùng anh nên mới trốn theo anh ra chiến trường, không ngờ là hại anh.
“Tôi… tôi không cố ý”
“Chuyện hai người ở dưới hồ băng, Trần Chí Sơn có biết, thế nên đại ca mới muốn đem theo cô đi cùng tới bệnh viện, một mặt để chữa bệnh, phần quan trọng hơn chính là bảo vệ cô. Lần này anh ấy đã xin Tư lệnh cho cô đi theo, cũng chỉ vì một mục đích này. Chuyến đi lần này tương đối khó khăn, cô hãy chuẩn bị đi”
Cho đi cùng để bảo vệ? Câu này nghe có vẻ không đơn thuần. Vân Trang suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Có phải tổng bộ cũng nghi ngờ tôi là nội gián”
Mạc Phong lạnh lùng liếc cô: “Cô cũng không ngốc”
“Vì tôi lén đi theo, vì tôi không chết khi sát thủ tấn công, phải không? Thế nên anh ấy mới bắt buộc đem tôi đi theo để chứng minh tôi trong sạch với Tổng bộ?”
Anh ta không trực tiếp trả lời câu hỏi mà chuyển sang vấn đề khác: “Đại úy đã trình bày loại Virut mà phía quân đội Trung Quốc nghiên cứu ra với Tư lệnh, không ngờ Tư lệnh cũng xác nhận gần đây có một số đặc công trong các đội khác cũng bị mất tích. Khi tìm thấy xác, họ đều không có hiện tượng gì bị ngoại lực tác động mà chỉ bị đứt mạch máu não, giống như người cao huyết áp bị tai biến. Trong thời gian hai người điều trị ở bệnh viện, mẫu bệnh phẩm của những đặc công đã chết đã được gửi đến bác sĩ Quách Cảnh Đức. Tối nay cũng là lúc ba của Đại úy gửi bản kết quả đến”
Nghiên cứu của nhân tài y học – bác sĩ Quách Cảnh Đức, chắc chắn Tổng bộ nghĩ cũng không cần nghĩ đã có thể tin tưởng tuyệt đối.
Vân Trang nhớ lại lời của Dĩ Kiên nói lúc nãy, anh nói nhà máy nghiên cứu của quân đội Trung Quốc mới phát minh ra một loại virut có thể xâm nhập vào đại não, điều khiển hệ thần kinh trung ương của con người. Tuy nhiên sau khi thử nghiệm thì không có người nào có thể chịu đựng được, đều đứt mạch máu não mà chết.
Như vậy có nghĩa là Trung Quốc dùng những đặc công Việt Nam để thử nghiệm virut, nếu thành công thì biến họ thành cỗ máy chiến tranh bằng xương thịt, còn nếu không thành công thì cũng là một công đôi việc, tiêu diệt dần dần binh lính đặc công Việt Nam?
Trong lòng cô lẩm bẩm lại một lần nữa câu nói: Đúng là thâm như Tàu.
“Bản kết quả thế nào?”
“Virut này có thể khắc chế được, nhưng việc điều chế ra thuốc cần có nguyên liệu. Mà nguyên liệu cần nhất là kim sa trân, chỉ ở Trung Quốc mới có”
Kim sa trân? Cái tên này cô chưa nghe bao giờ, tuy nhiên nguyên liệu khiến bác sĩ Cảnh Đức phải bó tay chắc chắn không phải là vật phẩm tầm thường, có lẽ đó loại dược liệu quý hiếm nhất trong khâu chế tạo thuốc kháng virut.
“Vậy tôi và Dĩ Kiên phải đến đó tìm kim sa trân sao?”
“Cả tôi, Văn Đường cùng Trần Nguyên nữa”
Vân Trang kinh ngạc kêu lên: “Các anh bị phạt tội gì?”
Lúc này Văn Đường khoác vai Trần Nguyên đi ra, thở dài một tiếng: “Tội biết mà không khai báo chứ sao nữa. Bà cô tổ của tôi ơi, lần này em không phải lén lút trốn theo đại ca nữa rồi nhé”
Cô quay lại nhìn hai người đàn ông đang đi đến, tự nhiên lại thấy vô cùng ân hận vì hành động bồng bột của mình đã làm liên lụy đến bọn họ. Vân Trung cúi thấp đầu, lí nhí nói: “Em… thực sự xin lỗi các anh. Em sai rồi”
“Cái gì mà quân đội kỷ cương như thép, kỷ luật như đồng. Em xin lỗi cái gì chứ, chúng tôi đang không tìm được lý do gì để ra ngoài chơi đây”. Văn Đường quay sang nhìn Trần Nguyên, sảng khoái nói: “Nghe nói Giang Nam nhiều thắng cảnh đẹp lắm”
“Còn có mỹ nữ đẹp nữa”
Hai người họ bỗng nhiên cười phá lên: “So với việc suốt ngày ở doanh trại ngắm mấy người đàn ông da đen nhẻm, không có ngực cũng chẳng có eo, đến Giang Nam ngắm cảnh đẹp và mỹ nữ chắc chắn thích hơn chứ, em nói có phải không?”
Vân Trang thấy thái độ nham nham nhở nhở của họ, bất giác tảng đá đè nặng trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, cô cười cười: “Chúng ta vào rừng tìm kim sa trân đấy anh Đường”. Cô quay sang nhìn Mạc Phong: “Thứ đó chắc không dễ tìm phải không?”
“Núi Thần Long, nghe nói trước giờ chỉ có người đi lên, chưa thấy người đi xuống”
Sắc mặt nham nhở của Văn Đường lẫn Trần Nguyên lập tức tái nhợt, kêu lên: “Không phải chứ?”
“Tôi có lòng tốt nhắc nhở cho cậu biết thêm, lần này tổng bộ có lệnh, nếu bị phía Trung Quốc bắt, năm người chúng ta đều phải tự sát”
Tự sát? Vân Trang sững sờ nhìn gương mặt bình thản như không của Mạc Phong, suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra quyết định của tổng bộ lại chính là một quyết định đúng đắn.
Nếu bọn họ bị bắt, một là tiêm virut thành công, bọn họ đều là những đặc công xuất sắc, chắc chắn cũng sẽ trở thành những cỗ máy sát thủ thật sự. Hai là, nếu không thành công, bọn họ sẽ bị virut ăn mòn và đứt mạch máu não chết trong đau đớn, như vậy, đằng nào cũng chết, thà từ sát chết trước còn đỡ thê thảm hơn, biết đâu còn tránh khỏi bị bức cung.
Haizzz… Lần này tội trạng của mấy người bọn họ quả thực không hề nhẹ. Đến đại úy “chiến thần” vĩ đại cũng bị đem đi trảm rồi.
Phía bên trong có tiếng bước chân người đi ra, bọn Văn Đường quay đầu lại nhìn, thấy Quách Dĩ Kiên đi tới liền tách nhau ra, cúi đầu chào:
“Đại úy”
Anh khẽ gật đầu, bước chân tiến đến gần Vân Trang rồi nói: “Đi theo tôi”
Cô lẽo đẽo theo anh đi đến phòng chỉ huy, Quách Dĩ Kiên mở cửa, bật điện rồi chỉ cô ngồi xuống sofa. Anh cởi áo khoác dài vắt lên móc rồi đi lại gần, ngồi xuống đối diện.
Vân Trang nhìn động tác ung dung pha trà của anh, rồi lại nghĩ đến những lời Mạc Phong vừa nói, trong lòng cảm thấy vừa thương yêu, lại vừa ân hận. Anh đã bao dung và che chở cho cô nhiều như thế, vì cô mà bị trách mắng, vì cô mà bị điều đi tận Giang Nam, vậy mà từ đầu tới cuối đều không
than vãn một lời, còn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì như vậy.
Vân Trang ngập ngừng hồi lâu rồi lên tiếng:
“Chuyện… chúng ta đi Giang Nam, Phong đã nói với em rồi”
“Ừ”
Ở khoảng cách đối diện, đôi mắt của anh sâu như biển khơi, nhưng lại phảng phất một chút gì đó rất thản nhiên, cũng như thả vào đó một chút ánh sáng. Đôi mắt của anh trong veo sạch sẽ, dường như không hề nhuốm mùi bụi trần như Trần Nguyên nói, người đàn ông này, ở anh có một vẻ gì đó rất bình thản và phóng khoáng khiến người ta có cảm giác cực kỳ cao quý.
“Dĩ Kiên”. Cô ngập ngừng nhìn thẳng vào mắt anh: “Em xin lỗi”
“Không phải lỗi của em. Mọi chuyện trên đời này đều đã có sự sắp xếp từ trước, dù em có không đi theo, anh cũng vẫn phải đến Giang Nam một chuyến”
Quách Dĩ Kiên đặt ly trà còn bốc khói xuống bàn trước mặt cô, hơi khói tỏa ra che mờ tầm nhìn của Vân Trang, càng làm người đàn ông kia thêm phần đẹp đẽ ảo diệu: “Khoa học tiên tiến chính là quá trình tất yếu của sự phát triển. Các đất nước càng rộng lớn càng muốn có vũ khí quân sự mạnh. Dần dần, những vũ khí kim loại không còn là sự lựa chọn tối ưu nữa, họ phát triển vũ khí sinh học, vũ khí hạt nhân, còn có cả vũ khí từ các chủng loại virut”
Vân Trang kinh ngạc nói: “Chúng đều quá nguy hiểm đối với con người”
Anh gật đầu: “Đất nước ta không phát triển những vũ khí đó, nhưng không thể không có biện pháp ngăn chặn, ít nhiều gì những chủng loại vũ khí đó sẽ ảnh hưởng đến các quốc gia khác, trong đó có Việt Nam”
“Vâng”. Cô nâng ly trà lên uống một ngụm, tự nhiên lại thấy cổ họng nghẹn ngào.
“Thế nên dù em có đi theo anh đến Tarbagan hay không, chuyến đi đến Giang Nam này tôi bắt buộc vẫn phải đi. Đánh trận đôi khi không chỉ cần chiến đấu trực diện mà phải có biện pháp phòng ngừa từ xa, tạm gọi là đánh chặn”
“Ý của anh, lần này chuyện của Trần Chí Sơn và em chỉ là cái cớ để anh đi”
Dĩ Kiên khẽ cười: “Trong quân đội vẫn có một bộ phận ủng hộ vũ khí sinh học và vũ khí dùng các chủng loại virut. Lần này coi như tôi đi để lấy công chuộc tội, Vân Trang, em cố gắng chịu vất vả cùng tôi một chút”
“Vất vả gì chứ? Nơi nào có anh nắm tay, nơi đó là thiên đường”
Ý cười trong mắt Quách Dĩ Kiên càng lúc càng đậm, nụ cười của anh như thấm mọi hào hoa trên đời, tự tại, tuấn tú, còn rất thong dong.
“Qua đây”
Vân Trang đứng dậy, chậm rãi bước lại gần anh. Quách Dĩ Kiên cầm cổ tay cô kéo mạnh một cái, cả người liền đổ nhào vào người anh, bị anh ôm trọn.
Dĩ Kiên cúi sát mặt xuống nhìn cô, chóp mũi cơ hồ suýt chạm cả vào trán: “Có hối hận không?”
Có người nào đó kiên định nhìn anh, dứt khoát lắc đầu: “Không hối hận”
“Vân Trang, tuy tôi tình nguyện để em lừa mình, nhưng thật sự tôi rất mong em đừng lừa tôi nữa”. Ánh mắt anh rơi xuống bờ môi cô, trong mắt sóng sánh những nỗi đau sâu thẳm: “Hai mươi năm trước em nói sẽ không quên tôi, sau này mọi chuyện về tôi em lại đều không muốn biết. Tôi ở trong trại huấn luyện không quên em, còn em thì một nửa chữ cũng không hồi âm cho tôi”
Anh ngừng lại vài giây: “Tại sao khi tôi đã hoàn toàn từ bỏ rồi em lại xuất hiện?”
“”Không có. Em không lừa anh. Năm xưa là anh quên em trước, khi gặp lại chính anh là người tỏ ra không quen biết với em trước”
Quách Dĩ Kiên thở dài: “Mười năm trước, khi vừa kết thúc những năm tháng huấn luyện, người tôi tìm đến đầu tiên là em. Hình như nếu không nhầm, lúc đó em đang có bạn trai thì phải”
“Mười năm trước, mười sáu tuổi thì có bạn trai gì chứ?”. Cô lên tiếng phản bác: “Vả lại bao nhiêu năm nay, trong lòng em chỉ có mình anh. Anh hứa hẹn xong bỏ đi, em không còn hứng thú với đàn ông nữa. Những năm tháng qua dù không muốn biết điều gì về anh, nhưng em không hề có bạn trai”
“Thật không?”
Cô chu môi phụng phịu: “Ai bảo anh không tìm em chứ?”
Nhìn điệu bộ của cô như vậy, Quách Dĩ Kiên thực ra cũng không muốn so đo nữa. Bảo hai người yêu nhau từ hai mươi năm trước, có lẽ không phải, đó chỉ là sự cảm mến của hai đứa trẻ con. Bảo hai người có thể chung thủy đợi nhau suốt hai mươi năm cũng không phải, chẳng qua là vì cả hai chưa từng có bạn trai, bạn gái. Vậy thì sau hai mươi năm gặp lại, vốn đã sẵn nền tảng thanh mai trúc mã từ trước, lại thêm mấy lần cùng nhau trải qua sinh tử, hay là cứ hết lòng mà yêu nhau đi? Duyên phận con người có mấy khi cưỡng cầu được?
Anh chăm chú nhìn cô một lát rồi chuyển chủ đề: “Ngày mai chúng ta bắt đầu lên đường, em có cần thêm đồ dùng gì không?”
“Em muốn mua một ít đồ đi dã ngoại”
“Được, sáng sớm ngày mai tôi đưa em đi”
“Vậy…em về phòng nghỉ ngơi đây”
Cô vừa nói vừa chống tay định đứng dậy, tuy nhiên hai cánh tay Quách Dĩ Kiên cứng như hai gọng kìm, anh không buông ra, cũng không nhúc nhích, vẻ mặt thản nhiên nhìn cô.
“Sao vậy?”. Vân Trang ngơ ngác hỏi anh: “Em quên gì à?”
“Đúng thế”
Quên gì nhỉ? Cô ngẫm nghĩ một lúc, sau đó tầm mắt dừng ở bờ môi anh. Môi Quách Dĩ Kiên mỏng dày vừa đủ, vành môi đẹp đẽ, lớp da môi lại hồng hào như phụ nữ tô son, khi nhìn vào thực sự rất hấp dẫn, rất mê người, còn khiến người ta rất muốn hôn.
Vân Trang ngắm một lát, sau đó tươi cười vòng tay qua cổ anh, áp môi lên bờ môi anh, hai giây sau cô buông ra rồi nói: “Đại úy, chúc ngủ ngon nhé”
Quách Dĩ Kiên nhìn cô sâu nặng, ánh mắt trong veo sạch sẽ bùng lên một đốm lửa nhỏ nhuốm màu bụi trần, anh im lặng một lúc rồi mạnh mẽ kéo gáy cô sát lại, sau đó cuồng dã chiếm đoạt môi cô.
Bờ môi thanh lạnh thơm ngát mùi hoa trà, cách hôn dứt khoát, tác phong chuẩn mực, bàn tay lớn vẫn đặt nguyên trên eo, dù nóng rẫy cũng không hề nhúc nhích.
Quân nhân lúc hôn cũng phải nghiêm túc như vậy sao?
Đêm nay bọn họ đã hôn nhau hai lần rồi, ngày mai chắc chắn khởi đầu không còn là những ngày tươi đẹp, không còn là những ngày có thể ở riêng với nhau thoải mái như thế nữa… bởi vậy nên anh mới đẩy nhanh tiến độ, mới hôn cô như muốn nuốt trọn vào lòng, dường như bờ môi mềm mại kia như muốn trói buộc hoàn toàn linh hồn cô.
Anh hôn một lát rồi buông ra, gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ, lát sau khẽ nói: “Ngủ ngon, chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho ngày mai”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!