Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 14: Quân nhân vĩ đại
Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 14: Quân nhân vĩ đại
Mười tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống vùng băng giá ở Tarbagan-Dark.
Đây là dải biên giới ngăn cách Trung Quốc và nước Nga, tứ phương tám hướng đều phủ một màu băng trắng toát, tuyết rơi dày đặc, bốn bề xung quanh đều không hề có dấu hiệu sinh sống của con người.
Vân Trang lúc này mặc dù vẫn còn ngồi trong khoang máy bay ấm áp nhưng cơ hồ vẫn có thể cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt của thời tiết khắc nghiệt bên ngoài. Cô từ nhỏ vốn đã sợ lạnh, bây giờ đến vùng toàn băng tuyết thế này, chắc chắn sẽ cực khổ không ít, nói không chừng chưa kịp chiến đấu đã sớm chết vì viêm phổi rồi.
Vân Trang nghĩ đến đó, mặt mày méo xệch ngẩn ra hồi lâu, lát sau vừa ngẩng đầu hít sâu mấy ngụm không khí để lấy thêm tinh thần rồi đứng dậy, không ngờ vừa mới xoay người đã vô tình va vào Quách Dĩ Kiên đang đi đến.
“A… đại… đại úy”.
Anh nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của cô, bất chợt nhíu mày.
Vân Trang còn sợ anh đuổi mình về hơn cả phải chịu thời tiết lạnh cho nên vội vội vàng vàng khôi phục lại vẻ hoạt bát thường ngày, cười cười nói:
“Anh đi đâu thế?”
Dĩ Kiên im lặng một lát rồi đưa tay ra, lúc này Vân Trang mới nhìn thấy trên tay anh là một bộ đồ cách nhiệt và một đôi giày đinh đi trên tuyết.
“Cái này…”. Cô ngập ngừng nhìn anh: “Cho em hả?”
“Ngoài trời rất lạnh, em mặc vào, tự giữ ấm cơ thể”.
Chỉ một lời nói đơn giản này thôi mà đáy lòng Vân Trang tựa như có một dòng nước ấm chảy qua, tâm trạng sợ hãi ban đầu đột nhiên cũng vì anh dịu đi không ít. Cô mỉm cười giơ tay nhận lấy bộ đồ trên tay Dĩ Kiên, dõng dạc nói:
“Em biết rồi, cảm ơn Đại úy”
Quách Dĩ Kiên khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Văn Đường là người đi xuống khỏi máy bay đầu tiên, anh ta cầm một chiếc nhiệt kế ngồi xổm xuống đo nhiệt độ, lát sau vẻ mặt lập tức trở nên nhăn nhó.
“Đại ca, nhiệt độ ở đây là -20 độ”
Trần Nguyên mặc dù đã mặc đồ giữ nhiệt và đội mũ cẩn thận nhưng mũi anh ta vẫn đỏ lựng lên vì lạnh, run rẩy nói: “Mẹ ơi, âm hai mươi độ. Máu trong người tôi sắp đông lại rồi”
Dĩ Kiên chậm rãi bước xuống dưới, nhìn nhiệt kế trên tay Văn Đường rồi suy nghĩ hồi lâu. Vài phút sau mới nói:
“Quét lượng tử mặt băng bên dưới và tín hiệu vũ khí hạt nhân xung quanh đi”
“Rõ”
Văn Đường thu lại nhiệt kế, lấy laptop ở túi đeo bên người ra rồi đặt lên đùi, bàn tay vừa gõ phím vừa run: “Xem nào, bọn chó chúng mày ở đâu nào… ”
Thời tiết bên ngoài lạnh đến mức nếu đem đổ một cốc nước xuống đất, nước còn chưa kịp chạm đến lớp tuyết dưới chân thì đã đông cứng thành đá. Văn Đường ngồi một lúc thì vai đã nặng trĩu tuyết trắng, những ngón tay cũng bắt đầu cứng lại, mất đến hơn mười phút sau anh ta mới quay sang nhìn mọi người, hét lên:
“Ôi, mẹ ơi”
Trên màn hình là một bản đồ 3D được máy quét trọng lực vẽ ra (Trong truyện 7 năm đã nhắc đến chi tiết này một lần: Máy quét lực hoạt động theo nguyên tắc đóng băng các nguyên tử bằng laze rồi đo đạc các vật thể lân cận). Dưới lớp băng cách chỗ bọn họ đứng chừng mười kilomet có một căn cứ quân sự được xây vô cùng hoành tráng, thiết kế hai tầng, tầng một để các vật thể có hình dạng giống như máy bay chiến đấu, tầng dưới để rất nhiều đồ vật bằng kim loại, cách bố trí như những phòng nghiên cứu trên mặt đất.
Trần Nguyên đứng bên cạnh nhìn thấy thế cũng kinh ngạc không kém Văn Đường, lắp bắp nói: “Mẹ ơi, hoành tráng thế”
Trái lại với mấy người quân nhân “dễ kích động” kia, chỉ có Quách Dĩ Kiên và một người nữa là vô cùng trầm mặc.
“Đại ca, tầng một để máy bay, tầng hai có lẽ để nhiên liệu và bố trí các phòng nghiên cứu, khu phòng ở và phòng chỉ huy”. Phong điềm đạm cất giọng, sau đó chỉ vào một điểm hình vuông trên laptop: “Phòng này lớn nhất, địa thế khác biệt nhất, có lẽ là gian phòng chỉ huy”.
Nghe thấy giọng nói của Mạc Phong, Vân Trang bất giác ngoái đầu lại nhìn. Từ lúc cô bắt đầu đến căn cứ Z11 đã cảm thấy anh ta vô cùng ít nói, hầu như trong những lần tác chiến, Phong đều chỉ nhận lệnh và trả lời: “Rõ” một tiếng, sau đó một mình âm thầm hành động.
Nghe nói, năng lực của anh ta rất đáng nể, mặc dù không được đào tạo qua các trường quân sự chính quy mà chỉ đi nghĩa vụ, thế nhưng vì tư chất và thành tích hơn người của mình mà Phong được cấp trên đặc cách tuyển chọn vào đội đặc công. Một người xuất thân như vậy trong quân đội mà được vào đến đội đặc công, chắc chắn không hề đơn giản.
Dĩ Kiên hơi gật đầu với Phong, im lặng một lát rồi nói: “Bên ngoài có thiết lập phòng tuyến bảo vệ, chúng ta đến gần thực địa trước, xây dựng kế hoạch cụ thể sau”
“Rõ, đại ca”
Ánh mắt anh hướng về phía dãy núi phủ đầy băng phía trước, ngữ điệu gọn gàng dứt khoát:
“Chúng ta đi bộ di chuyển đến gần căn cứ, mọi người chia nhau lấy các vật dụng cần thiết, mười phút nữa xuất phát”.
Sau khi nhận lệnh, mười một người đàn ông chia nhau làm việc của mình, Quách Dĩ Kiên cũng đeo balo nặng mấy chục kg lên vai, dẫn đầu toàn đội di chuyển trên băng tuyết.
Vân Trang vì sợ anh bắt mình ở lại trên máy bay nên không dám hé răng nói câu gì, cô tự động tàng hình trước mặt mọi người, sau đó lặng lẽ ôm theo mười mấy khẩu súng đi theo đội đặc công của Dĩ Kiên.
Văn Đường thấy cô vác súng đi sau cùng cho nên cũng tự giác đi chậm lại, bắt đầu hóng hớt nói chuyện:
“Này, đại ca bảo em vác súng à?”
“Suỵt. Anh nói khẽ thôi không anh ấy nhận ra em”
“Thỉnh thoảng anh ấy vẫn quay lại nhìn em đó thôi, em tưởng anh ấy không biết em đi theo đấy à?”
“Hả?”. Mặt Vân Trang ngơ ra: “Nhìn em á? Em tưởng anh ấy giám sát bọn anh đi nhanh hay chậm chứ?”
“Bọn anh hành quân theo anh ấy bao năm rồi, làm sao cần giám sát đi nhanh hay chậm. Đại ca nhìn em đấy, em chẳng biết gì cả”.
Nghe thấy vậy, cô len lén ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của Quách Dĩ Kiên, bước chân anh in dấu trên tuyết, sống lưng thẳng tắp, lúc bước dưới một màn mưa tuyết trắng càng toát lên vẻ đội trời đạp đất chấn động lòng người.
Người đàn ông này, hóa ra trong bất kỳ hoàn cảnh nào anh cũng đều hoàn mỹ xuất thần như vậy, sự quyến rũ không phải xuất phát từ ngoại hình hơn người mà là từ nội hàm và phong thái. Ở Quách Dĩ Kiên, cô có thể nhìn thấy được sự vĩ đại và cao quý của một người quân nhân, sự điềm đạm và trí tuệ phi thường một thiên tài quân sự.
Vân Trang ngẩn người nhìn theo anh hồi lâu rồi mới chầm chậm lên tiếng:
“Anh Đường, anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng như thế à?”
“Không, đại ca lúc làm nhiệm vụ thì đều nghiêm túc như vậy. Nhưng khi rời khỏi doanh trại thì chẳng khác gì một thanh niên mọt sách dễ gần cả. Có lần bọn anh được nghỉ một tuần, đại ca dẫn bọn anh đến quán Bar nhà anh ấy uống rượu, anh ấy uống nhiều nhất, uống say nhất, uống xong còn khoác vai bọn anh kể rất nhiều chuyện, sau đó cùng lăn ra ngủ dưới sàn. Nói chung, đại ca ở ngoài dễ chịu lắm”
“Vậy sao?”. Cứ nghĩ đến người như Quách Dĩ Kiên mà đến quán Bar uống rượu, còn cùng bọn Văn Đường ngủ dưới sàn, Vân Trang lại tưởng tượng ra lúc ấy anh sẽ say đến mức đỏ mặt, sau đó cô khẽ cười một mình: “Anh ấy cũng có lúc như vậy à?”
“Đương nhiên. Lúc không ở trong doanh trại, anh ấy cười rất tươi, không lạnh như cục đá thế này đâu”
“Vậy anh ấy nhìn thấy em đi theo thế này, có bắt em quay về máy bay không nhỉ?”
“Không”. Văn Đường tỏ ra hiểu biết, lắc đầu: “Một mình em ở trên máy bay còn nguy hiểm hơn đi cùng bọn anh, thế nên đại ca không bắt em quay về đó đâu”.
Vân Trang nghe xong, sung sướng như mở cờ trong bụng. Anh không bắt cô quay lại máy bay là tốt rồi, được bên anh cùng ra chiến trường lạnh giá, gian khổ thế nào cô cũng chịu được hết. Đi cùng bộ đội đặc công chiến đấu là vinh quang đấy, vinh quang đấy, được tác chiến cạnh Quách Dĩ Kiên lại càng đáng để tự hào.
Hơn nữa, cô còn không nỡ xa anh!!!
Vân Trang nhìn bộ dạng đeo balo nặng mấy chục kg của Vân Đường, hạ giọng nói nhỏ:
“Sao anh lại gọi anh ấy là đại ca. Trong quân đội chẳng ai xưng hô thế cả”.
“Em không biết à? Mỗi lần đi tác chiến bí mật thế này, bọn anh đều không xưng theo cấp bậc trong quân đội. Nếu vô tình để địch nghe được thì lộ hết. Lần này cũng vậy, bọn anh có người ít, người nhiều tuổi hơn anh ấy, nhưng vì anh ấy là chỉ huy nên ai cũng đều tôn trọng gọi một tiếng ‘đại ca'”.
“À. Ra là thế”. Cô gật gù đồng tình: “Bọn anh không dùng máy bay , không dùng vũ khí của quân đội, cũng không mặc đồ quân nhân, là vì không muốn để lộ thân phận?”
Văn Đường huýt sáo một cái, cao giọng khen ngợi: “Chính xác”.
Mười ba người hành quân đi trên tuyết rất lâu, ban đầu còn có vài người trò chuyện, sau đó để tránh mất sức nên ai cũng đều tập trung yên lặng bước đi.
Di chuyển được chừng năm kilomet, Vân Trang đã bắt đầu thấm mệt, hai vai vì đeo súng cũng trở nên mỏi nhừ, chân lún dưới tuyết dường như sắp không bước nổi nữa. Trước kia ở trường tình báo, cô cũng đã được tham gia một buổi ngoại khóa, đeo balo 30kg đi bộ xuyên hai mươi kilomet rừng. Lúc đó Vân Trang cảm thấy việc hành quân mấy chục kilomet cũng chẳng thấm tháp gì so với mình, tuy nhiên bây giờ đi trên tuyết trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, cô mới thấy bái phục lính đặc công thật đấy.
Bọn họ im lặng đi băng băng dưới mưa tuyết, bước chân di chuyển đến đâu, tuyết rơi che lấp đi đến đó, trên vai ai cũng trĩu nặng hành trang nhưng không một người nào mở miệng nói một câu than phiền.
Trong đầu cô lại bật ra bốn từ vô cùng quen thuộc: Quân nhân vĩ đại!
Vân Trang nhìn Dĩ Kiên đi đầu, tự hít sâu mấy ngụm khí lạnh để lên dây cót tinh thần, lấy anh làm động lực rồi lại tiếp tục bước đi.
Mọi người đi thêm một quãng nữa thì Quách Dĩ Kiên nói: “Tất cả mọi người dừng lại, đêm nay dựng lều ở đây”.
Vân Trang nghe anh nói vậy, hai chân đã sưng phồng trong giày đinh tựa như được phá khỏi gông xiềng, cô sung sướng ngồi phịch xuống lớp tuyết, thở hồng hộc.
Văn Đường thấy thế liền chạy đến, đưa cho cô một bình giữ nhiệt đựng nước ấm: “Mệt lắm hả? Em uống đi”.
Vân Trang vừa lạnh vừa mệt, giơ tay nhận lấy, thều thào nói: “Cảm ơn anh”
“Cảm ơn đại ca ấy. Nếu là bình thường bọn anh phải đi thêm 2 kilomet nữa, tức là đến sát dãy núi chỗ bọn Riley mới được nghỉ lại. Nhưng mà đại ca có lẽ sợ em mệt nên dừng sớm hơn dự định”.
Vân Trang nghe thấy vậy mới có thể cười, mặt mày đang cứng lại vì lạnh lập tức trở nên hớn hở: “Em biết đại ca nhà anh rất thương mọi người mà. Đại ca nhà anh tuyệt vời nhất”. Sau đó vui vẻ uống một hớp nước nóng, hai má lại đỏ ửng lên.
Mấy người đàn ông chia nhau ra dựng lều trên băng, cô cũng lăng xăng bên cạnh, lúc thì đưa búa, lúc thì giữ bạt, đến khi ba chiếc lều dựng xong thì mưa tuyết cũng bắt đầu trở nên nặng hạt.
Trần Nguyên lấy một ít lương thực khô phát cho mọi người, bọn họ không được đốt lửa, cũng không được sử dụng đèn pin quá sáng cho nên chỉ bật một chiếc đèn tròn 5W rồi ngồi chung trong một lều, lặng lẽ ăn uống.
Ăn xong, Quách Dĩ Kiên nói: “Văn Đường, quét trọng lực lại một lần nữa”.
“Vâng”
Nơi này cách căn cứ của bọn phỉ Riley khoảng chừng 3,5km, lúc quét trọng lực lại một lần nữa, tia laze phát hiện các vật thể lân cận rõ hơn nên bản đồ 3D vẽ ra cũng chính xác hơn rất nhiều.
Đại khái căn cứ của bọn chúng vẫn là hai tầng, bên trên lớp băng có các phòng tuyến và trạm gác, phía dưới nước mới là nơi đặt các máy bay và vũ khí chiến đấu. Ở khoảng cách gần như thế này, họ còn nhìn thấy được cả những chấm nhiệt trong căn cứ (Mỗi chấm nhiệt đại diện cho một người), Văn Đường cẩn thận quan sát một hồi rồi nói:
“Đại ca, ở căn cứ có khoảng gần ba trăm người”
Quách Dĩ Kiên trầm mặc, lát sau mới nhàn nhạt cất giọng:
“Số người này 1/3 bố trí ở trạm gác, 2/3 còn lại ở dưới tầng 2, nghĩa là tầng một chỉ dành để cất giữ máy bay và các vũ khí cỡ lớn, tầng hai mới là phòng điều hành. Ngày mai, chúng ta khống chế thang máy trước”
Phong gật đầu: “Đại ca nói rất đúng, cắt đường di chuyển của bọn chúng trước”
“Bốn giờ sáng ngày mai, chúng ta chia làm hai đội tác chiến. Một đội năm người do Phong dẫn đầu, có nhiệm vụ xử lý bọn lính canh ngoài trạm gác. Đội còn lại do tôi dẫn đầu, nhân cơ hội lính canh phân tán sự chú ý, tranh thủ lọt vào bên trong”.
“Rõ”
Dĩ Kiên quay sang nhìn Văn Đường: “Nhiệm vụ của cậu vẫn như cũ, dùng flycam dò đường và chỉ dẫn cách di chuyển cho mọi người qua tai nghe”
“Vâng”
“Mọi người nên nhớ, chúng ta đến đây không phải để đối đầu trực diện mà là để bắt thủ lĩnh bọn Riley và hủy vũ khí chiến đấu của bọn chúng. Cần hạn chế tối đa xung đột, bảo toàn tính mạng quay về”
Cả đội đặc công cùng đồng thanh nói: “Đại ca, bọn em biết rồi”
Mấy người đàn ông ngồi trong lều bàn bạc phương án chiến đấu, Vân Trang hơi mệt vì buổi chiều phải đi bộ trên tuyết khá lâu nên quay về lều của mình nghỉ ngơi. Thời tiết ở đây quá lạnh, cho dù trong lều có dụng cụ giữ nhiệt và làm ấm không khí nhưng nằm cách một lớp băng vẫn vô cùng khó chịu, xương cốt trên người gần như cũng bị sự khắc nghiệt ở đây làm cho đau nhức không sao cựa quậy nổi.
Cô xoay ngang xoay dọc trong túi giữ nhiệt một hồi, sau đó vì mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nửa đêm, Vân Trang đột nhiên tỉnh lại bởi vì túi ngủ của mình bị người nào đó kéo ra, khí lạnh từ bên ngoài tràn vào làm sống lưng cô tê buốt. Vân Trang vừa giật mình vừa sợ nhưng chỉ dám he hé mở mắt, nhờ ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin người đó cầm vào trong lều, cô mới nhận ra hiện tại người đang loay hoay ở dưới chân mình là Quách Dĩ Kiên.
Quách Dĩ Kiên, nửa đêm anh đến đây làm gì?
Giữa lúc Vân Trang còn chưa biết anh định làm gì thì một chân đã bị kéo ra bên ngoài, tiếp theo được bôi một chút kem mát mát, sau đó có một bàn tay đàn ông to lớn nhẹ nhàng massa chỗ da bị phồng rộp ở chân cô.
Cơ thể Vân Trang hơi run rẩy, trống ngực đập thình thịch, trái tim đột nhiên chấn động dữ dội, nước mắt không hiểu từ đâu xông đến, chỉ chực lăn ra khỏi khóe mi.
Đã nửa đêm rồi tại sao anh còn chưa ngủ? Đã sắp đến giờ phải chiến đấu rồi sao anh còn không chịu giữ sức mà đến chăm sóc cho cô làm gì? Người đàn ông này, rút cục là tâm tư anh thế nào, tình cảm của anh thế nào, có thể đừng sâu thẳm khó đoán như thế được không? Có thể đừng dày vò cô như thế nữa được không?
Đáy lòng Vân Trang xông lên một nỗi chua xót khiến cổ họng cô như nghẹn lại. Người đàn ông kia thì vẫn kiên nhẫn xoa bóp đôi chân đau nhức của cô, từng động tác của anh vô cùng cẩn thận, vô cùng dịu dàng, dường như chỉ sợ mình mạnh tay một chút sẽ làm cô thức giấc.
Dĩ Kiên thoa xong thuốc ở chân này, lại nhẹ nhàng đặt vào trong chăn ủ ấm rồi mới cầm chân kia lên, bắt đầu thoa. Vân Trang nằm trong túi ngủ chằm chằm nhìn anh, thực sự lúc này cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười, nên vui hay nên buồn… chỉ biết chỗ bàn chân cô ban nãy còn rất nhức, bây giờ lại vì những cử chỉ của anh mà trở nên tê dại, chẳng còn cảm thấy đau đớn gì nữa.
Một lát sau đó khi thoa thuốc xong xuôi, Quách Dĩ Kiên chậm rãi chèn chăn cho cô rồi kéo khóa túi ngủ lên. Khi anh mới kéo được một nửa thì Vân Trang đột nhiên giơ tay ra, túm chặt lấy bàn tay lớn anh, hồi hộp gọi một tiếng:
“Anh… Mạch”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!