Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Tác giả
- Phạm Kiều Trang
- Thể loại
- Truyện Việt
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 48,406
- Cập nhật
Trong đêm khuya tĩnh lặng trên thảo nguyên du mục, một người đàn ông mặc quân phục ngồi lặng lẽ trên một chiếc ghế trúc, những ngón tay đẹp đẽ của anh ta cầm một cành hoa phù dung, mái tóc ngắn khẽ lay động theo chiều gió thổi.
Một người lính cấp dưới ôm súng đứng canh gác ở gần đó đã hơn bốn tiếng, đôi chân đã sớm tê cóng vì sương muối ở cao nguyên. Anh ta thở hắt ra một làn khói, sau đó thu hết can đảm tiến lại, cúi đầu nói: "Tư lệnh, muộn rồi, anh hãy nghỉ ngơi đi"
Quách Dĩ Kiên vẫn trầm ngâm nhìn bầu trời đầy sao trước mặt, bình thản trả lời: "Không cần canh gác nữa. Chú đi nghỉ đi"
Người lính đã quen với việc hàng đêm Tư lệnh Kiên vẫn ngồi hàng giờ đồng hồ nhìn trời sao, càng không dám hỏi nhiều, nghiêm cẩn giơ tay ngang thái dương hành lễ chào cấp trên một cái rồi xoay người đi thẳng,
Sau khi anh ta đi rồi, Quách Dĩ Kiên mới chậm rãi đưa cành hoa phù dung lên ngang tầm mắt, khẽ thở dài một tiếng. Đây là loại hoa phù dung ba màu rất hiếm gặp trên đời, anh đã mất ba năm trồng đi trồng lại, cây này chết đi, lại nuôi thêm một cây khác, rút cục sau gần một nghìn ngày phù dung ba màu mới chịu nở hoa. Chỉ tiếc, hoa nở, người lại không còn ở nơi này nữa.
Hoa phù dung ba màu rung rung e ấp dưới làn gió lạnh buốt, qua năm ngày, rút cục cánh hoa cũng úa tàn trên tay anh, rơi rụng lả tả.
Quách Dĩ Kiên mỉm cười nhàn nhạt, trong lòng ngập tràn thê lương: "Trịnh Vân Trang, bao giờ chúng ta gặp lại nhau lần nữa"!!!
Một người lính cấp dưới ôm súng đứng canh gác ở gần đó đã hơn bốn tiếng, đôi chân đã sớm tê cóng vì sương muối ở cao nguyên. Anh ta thở hắt ra một làn khói, sau đó thu hết can đảm tiến lại, cúi đầu nói: "Tư lệnh, muộn rồi, anh hãy nghỉ ngơi đi"
Quách Dĩ Kiên vẫn trầm ngâm nhìn bầu trời đầy sao trước mặt, bình thản trả lời: "Không cần canh gác nữa. Chú đi nghỉ đi"
Người lính đã quen với việc hàng đêm Tư lệnh Kiên vẫn ngồi hàng giờ đồng hồ nhìn trời sao, càng không dám hỏi nhiều, nghiêm cẩn giơ tay ngang thái dương hành lễ chào cấp trên một cái rồi xoay người đi thẳng,
Sau khi anh ta đi rồi, Quách Dĩ Kiên mới chậm rãi đưa cành hoa phù dung lên ngang tầm mắt, khẽ thở dài một tiếng. Đây là loại hoa phù dung ba màu rất hiếm gặp trên đời, anh đã mất ba năm trồng đi trồng lại, cây này chết đi, lại nuôi thêm một cây khác, rút cục sau gần một nghìn ngày phù dung ba màu mới chịu nở hoa. Chỉ tiếc, hoa nở, người lại không còn ở nơi này nữa.
Hoa phù dung ba màu rung rung e ấp dưới làn gió lạnh buốt, qua năm ngày, rút cục cánh hoa cũng úa tàn trên tay anh, rơi rụng lả tả.
Quách Dĩ Kiên mỉm cười nhàn nhạt, trong lòng ngập tràn thê lương: "Trịnh Vân Trang, bao giờ chúng ta gặp lại nhau lần nữa"!!!
Bình luận facebook