-
Chương 5: Ăn kiêng
Giang Trục lôi cả sở thích của nam chính trong kịch bản ra nói khiến Tống Linh Linh chửi thầm một hồi lâu.
Nhưng cũng hết cách, cô là một diễn viên chuyên nghiệp nên phải hết mình vì nhân vật.
Nghĩ đến đây Tống Linh Linh không giãy giạu nữa, hai chân mềm nhũn không còn sức đi tới bên sofa.
Lúc ngồi xuống, cô không thèm để ý tới sự có mặt của mấy người Giang Trục, lười biếng dựa vào lưng ghế rồi bàn chuyện với Lâm Hạ.
Giang Trục thu ánh mắt nhìn cô về, nhấc chân đi vào bếp với Trì Bân.
“Anh Trục.” Trì Bân nhìn anh hỏi: “Anh muốn ăn chút gì không?”
“Tủ lạnh chỉ còn món chính thôi sao?” Giang Trục hỏi.
Không đợi Trì Bân kịp trả lời, Giang Trục đã mở cửa tủ lạnh ra.
Anh nhìn hết trên dưới một lượt rồi lạnh nhạt: “Trộn một phần salad ít calo đi, thật ít calo thôi.”
Trì Bân hơi sửng sốt, đang định nói hồi trưa anh không ăn được nhiều, nếu buổi tối chỉ ăn chút ít salad thì sẽ lại đau dạ dày.
Thế nhưng lời vừa tới đầu môi thì anh ấy mới chợt nhớ ra, ngoài kia còn một sao nữ đang phải giảm cân.
“Hiểu rồi.” Trì Bân cười tủm tỉm: “Để em hỏi Lâm Hạ xem Linh Linh có kiêng ăn gì không.”
Giang Trục không đáp nữa mà cam chịu đi vòng về vòng phòng khách.
Lúc anh quay lại phòng khách thì cũng vừa khéo Tống Linh Linh và Lâm Hạ đã bàn chuyện xong xuôi.
Lâm Hạ chào hỏi Giang Trục, sau đó nói với Tống Linh Linh: “Chị Linh Linh, em vào bếp giúp một tay.”
Bọn họ đều chưa ăn cơm tối đã tới đây.
Tống Linh Linh: “Ừm, em đi đi.”
Chỉ là ngay lúc này cô vẫn chưa ý thức được, Lâm Hạ vào bếp với Trì Bân rồi vậy thì ngoài phòng khách to như thế cũng chỉ còn lại cô và Giang Trục.
Do trời mưa to nên cả Dư Đan và hai phó đạo diễn đều vắng họp bữa nay.
Tống Linh Linh vẫn chưa để ý thấy sự thay đổi này, cô đang nói chuyện phiếm với Thịnh Vân Miểu qua điện thoại.
Hôm nay Thịnh Vân Miểu ở trường, vì mưa to nên bị kẹt lại ở khu dạy học, lúc này đang than vãn với Tống Linh Linh về con đường trước khu dạy học bị ngập.
Tống Linh Linh mở ảnh cô ấy gửi tới ra xem: “Học viện Điện ảnh nghèo vậy à? Bị ngập nước nghiêm trọng vậy mà cũng không xử lý.”
Cô và Thịnh Vân Miểu không phải bạn học cùng đại học, trường của hai người là hàng xóm. Tống Linh Linh học Học viện Mỹ thuật, còn Thịnh Vân Miểu lại học Học viện Điện ảnh, chỉ là cô ấy không học diễn xuất mà học chuyên ngành đạo diễn.
Thịnh Vân Miểu: “Hừ, nghèo hơn Học viện Mỹ thuật của các cậu.”
Tống Linh Linh bĩu môi, nói giỡn với cô ấy: “Vậy bảo anh cậu đầu tư cho Học viện Điện ảnh đi, thế thì không phải là nhiều tiền hơn học viện bọn tớ rồi?”
Thịnh Vân Miểu: “Thế thà bảo anh ấy đầu tư cho tớ còn hơn!”
Sao phải cho Học viện Điện ảnh được hời chứ!
Không đợi Tống Linh Linh kịp trả lời lại, Thịnh Vân Miểu lại gửi thêm một tin: “Haizzz, không biết lúc nào mưa mới tạnh được đây.”
Tống Linh Linh nhìn cơn mưa to vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại bên ngoài cửa sổ: “Trông trời mưa tạnh chẳng thà cậu trông mong anh cậu tới đón cậu còn hơn.”
Cô gửi tin đi, Thịnh Vân Miểu không trả lời ngay.
Tống Linh Linh lướt vòng bạn bè được một lúc, khung chat của bọn họ vẫn chỉ dừng ở tin nhắn của cô hồi nãy.
Tống Linh Linh: “?”
Gửi một dấu chấm hỏi đi, cô vẫn không chờ được câu trả lời của Thịnh Vân Miểu.
Tống Linh Linh nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng mới lờ mờ hiểu ra cái gì.
Cô cười khẽ, đang định thoát khỏi khung chat thì chợt cảm nhận được ánh mắt đang dính lên người mình.
Tống Linh Linh vô thức ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp tầm mắt của Giang Trục đang bắn tới.
Cô không khỏi giật mình ngây người, đến lúc này mới nhận ra là phòng khách quá mức yên tĩnh. Và trong không gian cực kỳ yên tĩnh đó, hình như cô vừa bật cười thành tiếng...
“...”
Tống Linh Linh hơi lúng túng, đưa mắt nhìn về phía người ngồi trên sofa.
Có lẽ là sofa có ma lực, nên dáng ngồi của Giang Trục không quá ngay ngắn, trông cũng biếng nhác như cô vậy. Đôi chân dài được bao bọc trong lớp quần âu đen tách ra, tựa lưng vào lưng ghế sofa, trên tay cầm kịch bản xem.
Ngoài cửa sổ chợt thổi qua một trận gió, Tống Linh Linh ngửi thấy được mùi gỗ linh sam quen thuộc.
Trong trẻo, mát lạnh.
Cô giật mình, đột nhiên nhớ ra đây là mùi trên người Giang Trục.
Tống Linh Linh khịt mũi, ngay lúc cô đang đắn đo không biết nên đọc kịch bản trên bàn tiếp hay là vào phòng bếp giúp một tay thì Giang Trục bỗng lên tiếng: “Có thể mở TV.”
Anh vẫn chưa nhận ra chút thay đổi cảm xúc của cô.
Tống Linh Linh khựng lại, cúi đầu nhìn thì thấy được remote đang nằm trên bàn trà phòng khách.
“Vậy tôi xem TV.” Cô không khách sáo nữa, vươn tay lấy remote.
Giang Trục không đáp lời, Tống Linh Linh mặc định là anh đồng ý.
-
TV vừa bật thì hai trợ lý bận rộn trong bếp cũng bưng đồ ăn ra.
Tống Linh Linh ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng định tránh đi.
Đứng trước đồ ăn ngon, cô không tự chủ tốt như cô tưởng tượng.
Cô vừa đứng dậy thì tiếng Trì Bân đã cười hỏi: “Anh Trục, ăn ở bàn trà này luôn à?”
Trên bàn ăn đã bị đống tài liệu kịch bản bày kín.
Giang Trục không có ý kiến.
Lâm Hạ đi tới bên cạnh Tống Linh Linh, đặt đĩa salad trước mặt cô: “Chị Linh Linh, của chị này.”
Nhìn những món ngon lành trước mặt, vừa có thịt vừa có rau, hai mắt Tống Linh Linh sáng lên, nhìn qua phía Giang Trục.
Cô vẫn không quên chuyện có người bảo cô phải giảm thêm hai, ba ký nữa...
Biết ý cô, Giang Trục ngước mắt lên nhìn cô: “Bảo cô giảm cân chứ không bảo cô tuyệt thực.”
Tống Linh Linh nghẹn lời, rất muốn hỏi vặn xem anh còn nhớ những tiêu chuẩn mà mình đặt ra cho nữ chính hay không.
Những yêu cầu anh đưa ra lúc ký hợp đồng sau buổi thử vai đó, nếu cô không tuyệt thực một khoảng thời gian thì thật sự không đạt được.
Nhưng vì để bản thân có thể ăn ngon thêm vài miếng, Tống Linh Linh cố nhịn xuống.
Cô mơ hồ ồ một tiếng rồi do dự, hỏi: “Cái này có phải hơi nhiều quá rồi không?”
Trì Bân duỗi cổ tới nhìn, cười đáp: “Không nhiều lắm đâu, đều là đồ ít calo nên Linh Linh cứ yên tâm ăn đi.”
Sau đó còn thuận miệng nói: “Phần thực đơn giảm cân này có hiệu quả không tồi, nếu như Linh Linh thấy thích hợp thì xíu nữa anh sẽ gửi công thức qua cho Lâm Hạ.”
Tống Linh Linh nghe vậy thì gật đầu như giã tỏi: “Được ạ.”
Cô tò mò: “Lúc trước anh Bân từng dùng rồi à?”
Trì Bân: “Lúc trước có cho diễn viên trong đoàn dùng, phản hồi khá tích cực.”
Tống Linh Linh đã hiểu.
Có lời này của Trì Bân, Tống Linh Linh không khách sáo nữa mà vui vẻ hưởng thụ bữa tối khó có được này.
Sau khi bày đồ ăn trong bếp ra bàn trà xong, Trì Bân và Lâm Hạ cùng ngồi xuống ăn cơm.
Nhìn quảng cáo trong TV, Lâm Hạ thuận miệng hỏi: “Chị Linh Linh, chị đang xem gì vậy?”
Tống Linh Linh ngẩng đầu: “Chị mới mở chứ chưa kịp tìm, em muốn xem gì?”
Lâm Hạ nghĩ ngợi một hồi: “Chúng ta xem phim mới của Hướng Xuyên đi!”
Hướng Xuyên là một nam diễn viên lớn hơn Tống Linh Linh hai tuổi, hai người từng hợp tác trong một bộ phim chiếu mạng. Chỉ là cả hai đều không phải vai chính.
Tống Linh Linh kinh ngạc: “Phim mới của anh ấy phát sóng rồi sao?”
Cô biết Hướng Xuyên có rất nhiều phim chờ lên sóng, nhưng thật sự không để ý tới nhiều lắm.
Lâm Hạ gật đầu: “Đã chiếu được hai tuần rồi.”
Tống Linh Linh: “Vậy thì xem đi.”
Nói xong cô mới nhớ ra trong phòng còn hai người nữa.
Nghĩ rồi Tống Linh Linh đảo mắt, hỏi người ngồi chéo ở phía đối diện: “Đạo diễn Giang sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Vừa dứt lời, Tống Linh Linh cảm thấy mình hơi thảo mai.
Cô biết rõ Giang Trục là nhà làm phim, có yêu cầu, tiêu chuẩn rất cao với quay chụp, vậy mà còn hỏi anh có để ý mình xem phim chiếu mạng trước mặt anh không.
Nghe thấy câu hỏi, Giang Trục điềm tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái.
Hôm nay Tống Linh Linh có trang điểm, cô trang điểm theo hình tượng hồn nhiên trong sáng của nhân vật trong kịch bản, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được. Làn da cô trắng nõn, đôi mắt linh động, con ngươi sáng như sao.
Giờ phút này cô nhìn anh, không hề có chút nhút nhát nào, ngược lại còn hơi khiêu khích...
Có đôi lúc Giang Trục cảm thấy, cô diễn viên nhỏ này cũng khá thú vị.
Thực ra cô đã biết anh để ý, vậy nên lại càng muốn hỏi.
Giang Trục nghĩ, nếu mình trả lời là để ý thì hẳn là cô sẽ lại mắng thầm anh là người hẹp hòi, không có chút rộng lượng nào cho xem.
Nhưng nếu phải nói là không để ý....
Xin lỗi, Giang Trục anh thật sự không muốn xem phim chiếu mạng của người không quen biết.
Phòng khách rơi vào tĩnh lặng.
Lâm Hạ và Trì Bân nhìn nhau, cứ cảm thấy bầu không khí xung quanh có vẻ kỳ lạ.
Hai người đang cân nhắc xem nên nói gì để phá vỡ bầu không khí này thì giọng nói lạnh nhạt của Giang Trục đã vang lên: “Tùy cô.” Anh dừng lại một lúc, nhìn Tống Linh Linh nói: “Tôi cũng xem phim chiếu mạng.”
“...”
Tống Linh Linh ngây người. Giang Trục mà cũng xem phim chiếu mạng??
Sao cô không tin cho lắm nhỉ.
Không chờ cô hỏi thắc mắc của mình thì Trì Bân đã lên tiếng trước.
“Anh xem phim chiếu mạng hồi nào vậy?”
Anh ấy đã theo Giang Trục mấy năm nên hiểu rõ, từ trước tới nay Giang Trục luôn khịt mũi xem thường mấy bộ phim chiếu mạng chế tác đầy sạn.
Giang Trục lại nhìn Tống Linh Linh: “Tháng trước.”
Chẳng hiểu sao Tống Linh Linh lại cảm nhận được trong cái liếc mắt này còn có ẩn ý khác...
Mí mắt cô giật liên hồi, còn chưa kịp lĩnh ngộ ra thì đã nghe được Trì Bân hỏi Giang Trục đã xem bộ nào, có hay không để khi nào rảnh anh ấy cũng xem thử.
Bị hỏi như vậy, Giang Trục khẽ nhíu mày, khóe môi hơi cong lên đáp: “Tôi có xem “Hotboy trường kiêu ngạo yêu tôi”, “Tôi yêu thầm...”.”
“Đạo diễn!” Giang Trục còn chưa nói xong câu thì đã bị một giọng nữ sốt ruột nóng nảy cắt ngang.
Anh nhướn mày, nhìn về phía phát ra âm thanh: “Hửm?”
Tống Linh Linh gượng cười nhìn khuôn mặt muốn cười của anh rồi nói: “Mì của anh sắp nở rồi, ăn trước đã.”
Giang Trục nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, đuôi mắt hơi nhếch lên, không tiếp lời.
Tống Linh Linh căng da đầu viện cớ: “Mỳ lạnh rồi không ăn được nữa, chúng ta ăn xong rồi hẵng nói tiếp.”
Cô sợ Giang Trục nói thêm gì nữa, chắc cô có thể tặng thêm cho Thịnh Vân Miểu được mấy “Disneyland” luôn quá.
Giang Trục nhìn chằm chằm cô một lúc, miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của cô.
“Được.”
Anh bổ sung: “Ăn xong rồi nói tiếp.”
“...”
—
Ăn xong, Tống Linh Linh lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho tài xế.
Cô đã quyết định rồi, dù là mưa to gió lớn tới mức nào thì cô cũng phải rời đi!
Không thể nào ở tiếp trong căn biệt thự này được nữa!
Nếu còn không đi thì cô sợ Giang Trục sẽ mở phim chiếu mạng mà cô từng đóng ra xem thật...
Như vậy thì không gọi là khổ hình nữa rồi, đối với cô mà nói, đó là tử hình.
Đột nhiên, tiếng nhạc quen thuộc vang lên bên tai.
Tống Linh Linh kinh ngạc ngẩng đầu.
Sau khi nhìn thấy thứ đang phát trên TV cách đó không xa, cô dại cả người ra, nhìn sang người khởi xướng bên cạnh.
“Đạo diễn Giang!” Tống Linh Linh nghiến răng nghiến lợi gọi anh: “Không phải anh đã xem hết rồi sao, sao còn phải xem lại?”
Giang Trục ừm một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi xem lại lần nữa trước khi quay phim.”
Dứt lời, anh hỏi cô: “Cô chưa từng xem phim mình đóng à?”
“... Có xem.”
Chính vì đã xem qua nên Tống Linh Linh mới không muốn để cho người khác, đặc biệt là Giang Trục xem.
Cô biết trình độ diễn xuất của mình, huống hồ, hai bộ phim mà Giang Trục vừa nhắc đến là hai bộ phim đầu tay khi cô mới vào giới. Lúc đó quay xong cô không cảm thấy mình kém cỏi đến cỡ nào, nhưng bây giờ xem lại… à không, Tống Linh Linh sẽ không ngu ngốc đến mức đi xem lại.
Giang Trục thừa hiểu ý cô: “Vậy cô có biết là lúc quay mấy bộ phim này, cô bị mắc lỗi gì không?”
Tống Linh Linh ngẩn ra, mím môi đáp: “Biết.”
Trước màn ảnh cô bị gượng.
Giang Trục nhướn mày: “Là gì?”
“...”
Tống Linh Linh cứng họng, ấp úng đáp: “Gượng gạo.”
Giang Trục ừ một tiếng: “Còn gì nữa?”
Tống Linh Linh nghiêng đầu, do dự nói: “Không nhập vai?”
“Gần như thế.” Giang Trục tua tới phân đoạn của cô rồi bình phẩm: “Lúc đóng phim, ánh mắt của cô không đủ chân thật.”
Lúc mới đóng phim, Tống Linh Linh không tự tin bản thân có thể diễn tốt nên cảm xúc trong mắt cô luôn mơ hồ, khiến người khác khó cảm nhận được cảm xúc của nhân vật.
Tống Linh Linh biết khuyết điểm này của mình nên sau một khóa học diễn xuất chuyên sâu, cô đã dần sửa được những lỗi này.
Chỉ là cô có hơi bất ngờ, Giang Trục vậy mà lại xem phim chiếu mạng khó coi cô từng đóng, từ đó sửa lại khuyết điểm của cô trong lúc đóng phim.
Sau khi nhớ hết mấy vấn đề mà Giang Trục đã nêu ra, Tống Linh Linh phát hiện anh vẫn chưa đổi kênh.
Cô nhìn phân đoạn làm người ta tê dại cả da đầu trên màn hình TV, không nhịn được mà lên tiếng: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục nhìn cô.
Tống Linh Linh: “Anh nhận xét xong rồi, giờ chúng ta tắt TV được chưa?”
Giang Trục: “Chưa được.”
Tống Linh Linh nghiến răng nghiến lợi, tốt bụng đề nghị: “...Vậy chúng ta đổi bộ khác?”
Giang Trục biết ý định của cô, quay sang nhìn cô hỏi: “Tôi không thể xem lại phim của cô một lần nữa à?”
Tống Linh Linh hơi ngây ra, khẽ lắc đầu đối diện với đôi mắt bình tĩnh của anh: “Không phải.”
Cô suy nghĩ hồi lâu, biết là Giang Trục sẽ không nghe theo mình nên cũng mặc kệ luôn: “Anh muốn xem thì xem đi.”
Im lặng vài giây, Tống Linh Linh nghe âm thanh khoa trương trong TV phát ra, mất hồn nhìn mưa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Tôi nên rời đi, tôi nên bị thiên lôi mang đi mới phải.”
Giang Trục: “...”
Anh nghe rõ cô lẩm bẩm cái gì nhưng vẫn phải gắng nhịn xuống, tuy nhiên khóe môi cũng không khỏi hơi cong lên.
Nhưng cũng hết cách, cô là một diễn viên chuyên nghiệp nên phải hết mình vì nhân vật.
Nghĩ đến đây Tống Linh Linh không giãy giạu nữa, hai chân mềm nhũn không còn sức đi tới bên sofa.
Lúc ngồi xuống, cô không thèm để ý tới sự có mặt của mấy người Giang Trục, lười biếng dựa vào lưng ghế rồi bàn chuyện với Lâm Hạ.
Giang Trục thu ánh mắt nhìn cô về, nhấc chân đi vào bếp với Trì Bân.
“Anh Trục.” Trì Bân nhìn anh hỏi: “Anh muốn ăn chút gì không?”
“Tủ lạnh chỉ còn món chính thôi sao?” Giang Trục hỏi.
Không đợi Trì Bân kịp trả lời, Giang Trục đã mở cửa tủ lạnh ra.
Anh nhìn hết trên dưới một lượt rồi lạnh nhạt: “Trộn một phần salad ít calo đi, thật ít calo thôi.”
Trì Bân hơi sửng sốt, đang định nói hồi trưa anh không ăn được nhiều, nếu buổi tối chỉ ăn chút ít salad thì sẽ lại đau dạ dày.
Thế nhưng lời vừa tới đầu môi thì anh ấy mới chợt nhớ ra, ngoài kia còn một sao nữ đang phải giảm cân.
“Hiểu rồi.” Trì Bân cười tủm tỉm: “Để em hỏi Lâm Hạ xem Linh Linh có kiêng ăn gì không.”
Giang Trục không đáp nữa mà cam chịu đi vòng về vòng phòng khách.
Lúc anh quay lại phòng khách thì cũng vừa khéo Tống Linh Linh và Lâm Hạ đã bàn chuyện xong xuôi.
Lâm Hạ chào hỏi Giang Trục, sau đó nói với Tống Linh Linh: “Chị Linh Linh, em vào bếp giúp một tay.”
Bọn họ đều chưa ăn cơm tối đã tới đây.
Tống Linh Linh: “Ừm, em đi đi.”
Chỉ là ngay lúc này cô vẫn chưa ý thức được, Lâm Hạ vào bếp với Trì Bân rồi vậy thì ngoài phòng khách to như thế cũng chỉ còn lại cô và Giang Trục.
Do trời mưa to nên cả Dư Đan và hai phó đạo diễn đều vắng họp bữa nay.
Tống Linh Linh vẫn chưa để ý thấy sự thay đổi này, cô đang nói chuyện phiếm với Thịnh Vân Miểu qua điện thoại.
Hôm nay Thịnh Vân Miểu ở trường, vì mưa to nên bị kẹt lại ở khu dạy học, lúc này đang than vãn với Tống Linh Linh về con đường trước khu dạy học bị ngập.
Tống Linh Linh mở ảnh cô ấy gửi tới ra xem: “Học viện Điện ảnh nghèo vậy à? Bị ngập nước nghiêm trọng vậy mà cũng không xử lý.”
Cô và Thịnh Vân Miểu không phải bạn học cùng đại học, trường của hai người là hàng xóm. Tống Linh Linh học Học viện Mỹ thuật, còn Thịnh Vân Miểu lại học Học viện Điện ảnh, chỉ là cô ấy không học diễn xuất mà học chuyên ngành đạo diễn.
Thịnh Vân Miểu: “Hừ, nghèo hơn Học viện Mỹ thuật của các cậu.”
Tống Linh Linh bĩu môi, nói giỡn với cô ấy: “Vậy bảo anh cậu đầu tư cho Học viện Điện ảnh đi, thế thì không phải là nhiều tiền hơn học viện bọn tớ rồi?”
Thịnh Vân Miểu: “Thế thà bảo anh ấy đầu tư cho tớ còn hơn!”
Sao phải cho Học viện Điện ảnh được hời chứ!
Không đợi Tống Linh Linh kịp trả lời lại, Thịnh Vân Miểu lại gửi thêm một tin: “Haizzz, không biết lúc nào mưa mới tạnh được đây.”
Tống Linh Linh nhìn cơn mưa to vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại bên ngoài cửa sổ: “Trông trời mưa tạnh chẳng thà cậu trông mong anh cậu tới đón cậu còn hơn.”
Cô gửi tin đi, Thịnh Vân Miểu không trả lời ngay.
Tống Linh Linh lướt vòng bạn bè được một lúc, khung chat của bọn họ vẫn chỉ dừng ở tin nhắn của cô hồi nãy.
Tống Linh Linh: “?”
Gửi một dấu chấm hỏi đi, cô vẫn không chờ được câu trả lời của Thịnh Vân Miểu.
Tống Linh Linh nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng mới lờ mờ hiểu ra cái gì.
Cô cười khẽ, đang định thoát khỏi khung chat thì chợt cảm nhận được ánh mắt đang dính lên người mình.
Tống Linh Linh vô thức ngẩng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp tầm mắt của Giang Trục đang bắn tới.
Cô không khỏi giật mình ngây người, đến lúc này mới nhận ra là phòng khách quá mức yên tĩnh. Và trong không gian cực kỳ yên tĩnh đó, hình như cô vừa bật cười thành tiếng...
“...”
Tống Linh Linh hơi lúng túng, đưa mắt nhìn về phía người ngồi trên sofa.
Có lẽ là sofa có ma lực, nên dáng ngồi của Giang Trục không quá ngay ngắn, trông cũng biếng nhác như cô vậy. Đôi chân dài được bao bọc trong lớp quần âu đen tách ra, tựa lưng vào lưng ghế sofa, trên tay cầm kịch bản xem.
Ngoài cửa sổ chợt thổi qua một trận gió, Tống Linh Linh ngửi thấy được mùi gỗ linh sam quen thuộc.
Trong trẻo, mát lạnh.
Cô giật mình, đột nhiên nhớ ra đây là mùi trên người Giang Trục.
Tống Linh Linh khịt mũi, ngay lúc cô đang đắn đo không biết nên đọc kịch bản trên bàn tiếp hay là vào phòng bếp giúp một tay thì Giang Trục bỗng lên tiếng: “Có thể mở TV.”
Anh vẫn chưa nhận ra chút thay đổi cảm xúc của cô.
Tống Linh Linh khựng lại, cúi đầu nhìn thì thấy được remote đang nằm trên bàn trà phòng khách.
“Vậy tôi xem TV.” Cô không khách sáo nữa, vươn tay lấy remote.
Giang Trục không đáp lời, Tống Linh Linh mặc định là anh đồng ý.
-
TV vừa bật thì hai trợ lý bận rộn trong bếp cũng bưng đồ ăn ra.
Tống Linh Linh ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng định tránh đi.
Đứng trước đồ ăn ngon, cô không tự chủ tốt như cô tưởng tượng.
Cô vừa đứng dậy thì tiếng Trì Bân đã cười hỏi: “Anh Trục, ăn ở bàn trà này luôn à?”
Trên bàn ăn đã bị đống tài liệu kịch bản bày kín.
Giang Trục không có ý kiến.
Lâm Hạ đi tới bên cạnh Tống Linh Linh, đặt đĩa salad trước mặt cô: “Chị Linh Linh, của chị này.”
Nhìn những món ngon lành trước mặt, vừa có thịt vừa có rau, hai mắt Tống Linh Linh sáng lên, nhìn qua phía Giang Trục.
Cô vẫn không quên chuyện có người bảo cô phải giảm thêm hai, ba ký nữa...
Biết ý cô, Giang Trục ngước mắt lên nhìn cô: “Bảo cô giảm cân chứ không bảo cô tuyệt thực.”
Tống Linh Linh nghẹn lời, rất muốn hỏi vặn xem anh còn nhớ những tiêu chuẩn mà mình đặt ra cho nữ chính hay không.
Những yêu cầu anh đưa ra lúc ký hợp đồng sau buổi thử vai đó, nếu cô không tuyệt thực một khoảng thời gian thì thật sự không đạt được.
Nhưng vì để bản thân có thể ăn ngon thêm vài miếng, Tống Linh Linh cố nhịn xuống.
Cô mơ hồ ồ một tiếng rồi do dự, hỏi: “Cái này có phải hơi nhiều quá rồi không?”
Trì Bân duỗi cổ tới nhìn, cười đáp: “Không nhiều lắm đâu, đều là đồ ít calo nên Linh Linh cứ yên tâm ăn đi.”
Sau đó còn thuận miệng nói: “Phần thực đơn giảm cân này có hiệu quả không tồi, nếu như Linh Linh thấy thích hợp thì xíu nữa anh sẽ gửi công thức qua cho Lâm Hạ.”
Tống Linh Linh nghe vậy thì gật đầu như giã tỏi: “Được ạ.”
Cô tò mò: “Lúc trước anh Bân từng dùng rồi à?”
Trì Bân: “Lúc trước có cho diễn viên trong đoàn dùng, phản hồi khá tích cực.”
Tống Linh Linh đã hiểu.
Có lời này của Trì Bân, Tống Linh Linh không khách sáo nữa mà vui vẻ hưởng thụ bữa tối khó có được này.
Sau khi bày đồ ăn trong bếp ra bàn trà xong, Trì Bân và Lâm Hạ cùng ngồi xuống ăn cơm.
Nhìn quảng cáo trong TV, Lâm Hạ thuận miệng hỏi: “Chị Linh Linh, chị đang xem gì vậy?”
Tống Linh Linh ngẩng đầu: “Chị mới mở chứ chưa kịp tìm, em muốn xem gì?”
Lâm Hạ nghĩ ngợi một hồi: “Chúng ta xem phim mới của Hướng Xuyên đi!”
Hướng Xuyên là một nam diễn viên lớn hơn Tống Linh Linh hai tuổi, hai người từng hợp tác trong một bộ phim chiếu mạng. Chỉ là cả hai đều không phải vai chính.
Tống Linh Linh kinh ngạc: “Phim mới của anh ấy phát sóng rồi sao?”
Cô biết Hướng Xuyên có rất nhiều phim chờ lên sóng, nhưng thật sự không để ý tới nhiều lắm.
Lâm Hạ gật đầu: “Đã chiếu được hai tuần rồi.”
Tống Linh Linh: “Vậy thì xem đi.”
Nói xong cô mới nhớ ra trong phòng còn hai người nữa.
Nghĩ rồi Tống Linh Linh đảo mắt, hỏi người ngồi chéo ở phía đối diện: “Đạo diễn Giang sẽ không để ý đâu nhỉ?”
Vừa dứt lời, Tống Linh Linh cảm thấy mình hơi thảo mai.
Cô biết rõ Giang Trục là nhà làm phim, có yêu cầu, tiêu chuẩn rất cao với quay chụp, vậy mà còn hỏi anh có để ý mình xem phim chiếu mạng trước mặt anh không.
Nghe thấy câu hỏi, Giang Trục điềm tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái.
Hôm nay Tống Linh Linh có trang điểm, cô trang điểm theo hình tượng hồn nhiên trong sáng của nhân vật trong kịch bản, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được. Làn da cô trắng nõn, đôi mắt linh động, con ngươi sáng như sao.
Giờ phút này cô nhìn anh, không hề có chút nhút nhát nào, ngược lại còn hơi khiêu khích...
Có đôi lúc Giang Trục cảm thấy, cô diễn viên nhỏ này cũng khá thú vị.
Thực ra cô đã biết anh để ý, vậy nên lại càng muốn hỏi.
Giang Trục nghĩ, nếu mình trả lời là để ý thì hẳn là cô sẽ lại mắng thầm anh là người hẹp hòi, không có chút rộng lượng nào cho xem.
Nhưng nếu phải nói là không để ý....
Xin lỗi, Giang Trục anh thật sự không muốn xem phim chiếu mạng của người không quen biết.
Phòng khách rơi vào tĩnh lặng.
Lâm Hạ và Trì Bân nhìn nhau, cứ cảm thấy bầu không khí xung quanh có vẻ kỳ lạ.
Hai người đang cân nhắc xem nên nói gì để phá vỡ bầu không khí này thì giọng nói lạnh nhạt của Giang Trục đã vang lên: “Tùy cô.” Anh dừng lại một lúc, nhìn Tống Linh Linh nói: “Tôi cũng xem phim chiếu mạng.”
“...”
Tống Linh Linh ngây người. Giang Trục mà cũng xem phim chiếu mạng??
Sao cô không tin cho lắm nhỉ.
Không chờ cô hỏi thắc mắc của mình thì Trì Bân đã lên tiếng trước.
“Anh xem phim chiếu mạng hồi nào vậy?”
Anh ấy đã theo Giang Trục mấy năm nên hiểu rõ, từ trước tới nay Giang Trục luôn khịt mũi xem thường mấy bộ phim chiếu mạng chế tác đầy sạn.
Giang Trục lại nhìn Tống Linh Linh: “Tháng trước.”
Chẳng hiểu sao Tống Linh Linh lại cảm nhận được trong cái liếc mắt này còn có ẩn ý khác...
Mí mắt cô giật liên hồi, còn chưa kịp lĩnh ngộ ra thì đã nghe được Trì Bân hỏi Giang Trục đã xem bộ nào, có hay không để khi nào rảnh anh ấy cũng xem thử.
Bị hỏi như vậy, Giang Trục khẽ nhíu mày, khóe môi hơi cong lên đáp: “Tôi có xem “Hotboy trường kiêu ngạo yêu tôi”, “Tôi yêu thầm...”.”
“Đạo diễn!” Giang Trục còn chưa nói xong câu thì đã bị một giọng nữ sốt ruột nóng nảy cắt ngang.
Anh nhướn mày, nhìn về phía phát ra âm thanh: “Hửm?”
Tống Linh Linh gượng cười nhìn khuôn mặt muốn cười của anh rồi nói: “Mì của anh sắp nở rồi, ăn trước đã.”
Giang Trục nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, đuôi mắt hơi nhếch lên, không tiếp lời.
Tống Linh Linh căng da đầu viện cớ: “Mỳ lạnh rồi không ăn được nữa, chúng ta ăn xong rồi hẵng nói tiếp.”
Cô sợ Giang Trục nói thêm gì nữa, chắc cô có thể tặng thêm cho Thịnh Vân Miểu được mấy “Disneyland” luôn quá.
Giang Trục nhìn chằm chằm cô một lúc, miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của cô.
“Được.”
Anh bổ sung: “Ăn xong rồi nói tiếp.”
“...”
—
Ăn xong, Tống Linh Linh lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho tài xế.
Cô đã quyết định rồi, dù là mưa to gió lớn tới mức nào thì cô cũng phải rời đi!
Không thể nào ở tiếp trong căn biệt thự này được nữa!
Nếu còn không đi thì cô sợ Giang Trục sẽ mở phim chiếu mạng mà cô từng đóng ra xem thật...
Như vậy thì không gọi là khổ hình nữa rồi, đối với cô mà nói, đó là tử hình.
Đột nhiên, tiếng nhạc quen thuộc vang lên bên tai.
Tống Linh Linh kinh ngạc ngẩng đầu.
Sau khi nhìn thấy thứ đang phát trên TV cách đó không xa, cô dại cả người ra, nhìn sang người khởi xướng bên cạnh.
“Đạo diễn Giang!” Tống Linh Linh nghiến răng nghiến lợi gọi anh: “Không phải anh đã xem hết rồi sao, sao còn phải xem lại?”
Giang Trục ừm một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi xem lại lần nữa trước khi quay phim.”
Dứt lời, anh hỏi cô: “Cô chưa từng xem phim mình đóng à?”
“... Có xem.”
Chính vì đã xem qua nên Tống Linh Linh mới không muốn để cho người khác, đặc biệt là Giang Trục xem.
Cô biết trình độ diễn xuất của mình, huống hồ, hai bộ phim mà Giang Trục vừa nhắc đến là hai bộ phim đầu tay khi cô mới vào giới. Lúc đó quay xong cô không cảm thấy mình kém cỏi đến cỡ nào, nhưng bây giờ xem lại… à không, Tống Linh Linh sẽ không ngu ngốc đến mức đi xem lại.
Giang Trục thừa hiểu ý cô: “Vậy cô có biết là lúc quay mấy bộ phim này, cô bị mắc lỗi gì không?”
Tống Linh Linh ngẩn ra, mím môi đáp: “Biết.”
Trước màn ảnh cô bị gượng.
Giang Trục nhướn mày: “Là gì?”
“...”
Tống Linh Linh cứng họng, ấp úng đáp: “Gượng gạo.”
Giang Trục ừ một tiếng: “Còn gì nữa?”
Tống Linh Linh nghiêng đầu, do dự nói: “Không nhập vai?”
“Gần như thế.” Giang Trục tua tới phân đoạn của cô rồi bình phẩm: “Lúc đóng phim, ánh mắt của cô không đủ chân thật.”
Lúc mới đóng phim, Tống Linh Linh không tự tin bản thân có thể diễn tốt nên cảm xúc trong mắt cô luôn mơ hồ, khiến người khác khó cảm nhận được cảm xúc của nhân vật.
Tống Linh Linh biết khuyết điểm này của mình nên sau một khóa học diễn xuất chuyên sâu, cô đã dần sửa được những lỗi này.
Chỉ là cô có hơi bất ngờ, Giang Trục vậy mà lại xem phim chiếu mạng khó coi cô từng đóng, từ đó sửa lại khuyết điểm của cô trong lúc đóng phim.
Sau khi nhớ hết mấy vấn đề mà Giang Trục đã nêu ra, Tống Linh Linh phát hiện anh vẫn chưa đổi kênh.
Cô nhìn phân đoạn làm người ta tê dại cả da đầu trên màn hình TV, không nhịn được mà lên tiếng: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục nhìn cô.
Tống Linh Linh: “Anh nhận xét xong rồi, giờ chúng ta tắt TV được chưa?”
Giang Trục: “Chưa được.”
Tống Linh Linh nghiến răng nghiến lợi, tốt bụng đề nghị: “...Vậy chúng ta đổi bộ khác?”
Giang Trục biết ý định của cô, quay sang nhìn cô hỏi: “Tôi không thể xem lại phim của cô một lần nữa à?”
Tống Linh Linh hơi ngây ra, khẽ lắc đầu đối diện với đôi mắt bình tĩnh của anh: “Không phải.”
Cô suy nghĩ hồi lâu, biết là Giang Trục sẽ không nghe theo mình nên cũng mặc kệ luôn: “Anh muốn xem thì xem đi.”
Im lặng vài giây, Tống Linh Linh nghe âm thanh khoa trương trong TV phát ra, mất hồn nhìn mưa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Tôi nên rời đi, tôi nên bị thiên lôi mang đi mới phải.”
Giang Trục: “...”
Anh nghe rõ cô lẩm bẩm cái gì nhưng vẫn phải gắng nhịn xuống, tuy nhiên khóe môi cũng không khỏi hơi cong lên.