-
Chương 62: Dỗ dành
Nhìn thấy một loạt dấu ba chấm mà Giang Trục gửi lại, Tống Linh Linh bắt đầu suy đoán.
Cô do dự hỏi: [Không phải là mua sao?]
Giang Trục: [Không phải.]
Tống Linh Linh không khỏi kinh ngạc mà ấn mở video ra xem lại.
Thật lòng mà nói, nếu như không phải là đoàn phim mua hot search thì cô cũng có phần tin vào lời của Thịnh Vân Miểu, trailer của bộ phim này được ra mắt rất thành công.
Trong top mười tìm kiếm nổi bật, đoạn trailer mới ra mắt của “Hẻm Nhỏ”, Trần Dặc – Tô Vãn, cảnh diễn của Từ Mãn, Tống Linh Linh và mấy người Giang Trục đã chiếm hơn phân nửa.
Quan trọng hơn nữa là, Tống Linh Linh thử mở topic ra xem thì thấy có tới hơn chục nghìn bình luận.
Có vẻ là rất hot.
Cô mở trang weibo của đoàn phim “Hẻm Nhỏ” ra xem thì thấy, trailer mới đăng lên chưa đầy hai mươi phút nhưng lượt bình luận đã vượt xa với cô dự kiến rất nhiều. Hơn nữa, con số này còn đang có chiều hướng tăng lên một cách chóng mặt.
Tống Linh Linh mở phần bình luận lên xem.
Cô còn tưởng sẽ có không ít người chê bai mình, thế nhưng không ngờ tới, đa số các bình luận đều là lời khen.
[Trời đất ơi! Kinh ngạc lắm luôn đấy, phim thanh xuân mà có thể quay được theo cách này sao!!!]
[Có ai xem xong trailer này mà không thể không thốt lên một tiếng khen đạo diễn Giang không vậy!!]
[Ôi trời, lần đầu tiên phát hiện kỹ thuật diễn của Tống Linh Linh cũng ổn phết!]
[Aaaaa, anh nhà chúng ta ngầu bá cháy!]
[Xem tới cuối mà nổi hết cả da gà lên đây này!]
[Sau này mong là trailer của các bộ phim khác cũng sẽ được như “Hẻm Nhỏ”, đây mới gọi là trailer chứ!! Biên tập đỉnh thật sự! Xem xong mà cứ có cảm giác tức giận và đau lòng đan xen. Có hơn một phút thôi mà cảm xúc nó cứ lên xuống như đồ thị hình sin ấy, lúc thì vui mừng, lúc thì tiếc hận.]
[Đột nhiên có hơi mong chờ đấy nha, đạo diễn Giang lẹ lên nào! Tôi muốn được xem phim này trong vòng mười ngày tới!!!!]
....
Rất nhiều lời khen ngợi.
Tuy rằng bình luận tệ cũng có, nhưng đa phần là chê cốt truyện máu chó, tuyệt nhiên không hề bàn luận về kỹ thuật diễn của Từ Mãn hay Tống Linh Linh gì cả.
Thấy chuyện chuyển biến như vậy, Tống Linh Linh cũng thở phào hơn chút.
Cô nghĩ, như vậy có lẽ nào là kỹ thuật diễn của cô đã được mọi người công nhận rồi không?
Trong lúc Tống Linh Linh còn đang chìm trong suy nghĩ thì Kiều Diệc Dao tới tìm.
“Đang xem hot search sao?”
Tống Linh Linh: “Chị có xem chưa?”
Kiều Diệc Dao cười: “Tất nhiên là xem rồi.” Cô ấy nhìn Tống Linh Linh, nói: “Em diễn rất đạt đấy.”
Nói tới đây, cô ấy mới tò mò hỏi thêm: “Đạo diễn Giang có tiết lộ cho em chút gì không, cụ thể là khi nào công chiếu ấy?”
“....”
Tống Linh Linh bật cười nhìn cô ấy: “Không có ạ.”
Cô hỏi: “Chị tới đây là để hỏi thăm tin tức sao?”
Kiều Diệc Dao thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Cô ấy cong môi cười: “Đến lúc đó chị sẽ dẫn nhóm chị em của chị đi xem cùng.”
Tống Linh Linh cười: “Vậy thì em xin cảm ơn chị Diệc Dao trước nha!”
“Khách sáo rồi.”
Hai người trò chuyện một hồi thì Kiều Diệc Dao bị gọi đi quay trước, trước lúc đi cô ấy còn không quên mà ngoảnh đầu lại khen: “Thật sự rất là đỉnh luôn đấy!”
Tống Linh Linh cong mắt cười, ánh mắt sáng rực: “Vâng, em biết rồi.”
Sau khi đăng nhập vào acc weibo chính và share trailer thì Tống Linh Linh cũng không lướt xem thêm gì nữa mà tắt máy luôn.
Vậy nên cô không biết được, chỉ vì một lượt share của mình thôi mà lại tạo ra thêm một hot search nữa.
- ------
Cảnh diễn của Tống Linh Linh là vào ban ngày, được sắp xếp kín lịch.
Có thể là do tâm trạng tốt nên cô thể hiện rất tốt, những cảnh diễn vào buổi chiều cô hầu như không bị NG lần nào.
Sau khi thay đồ, Tống Linh Linh gửi tin nhắn cho Giang Trục.
Tống Linh Linh: “Em xong việc rồi.”
Giang Trục: “Anh đang ở bãi đỗ xe.”
Tống Linh Linh: “Anh tới lúc nào vậy?”
Cô lướt lên trên cuộc trò chuyện, Giang Trục không hề nhắn với cô là anh sẽ tới.
Giang Trục: “Tầm nửa tiếng trước.”
Tống Linh Linh: “Đợi chút, em ra ngay.”
Tắt máy xong, Tống Linh Linh nói với Lâm Hạ: “Chị đi đã nhé.”
Lâm Hạ gật đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng để bị chụp được nha chị.”
Cô ấy thì thầm: “Đang ở giai đoạn quan trọng.”
Tống Linh Linh: “Biết rồi mà.”
Cô đi ra bãi đỗ xe, chỉ liếc nhìn một cái cũng đã thấy được xe của Giang Trục.
Tống Linh Linh nhanh chân bước tới, sau khi lên xe thì quay sang hỏi người ngồi cạnh mình: “Anh nghỉ ngơi ổn rồi chứ?”
Sau khi ngủ một giấc, Giang Trục đã lấy lại được tinh thần.
Anh nhìn cô: “Hôm nay em quay phim thuận lợi không?”
“Ừm, thuận lợi lắm.” Tống Linh Linh gật đầu: “Em đang hỏi anh đấy.”
Giang Trục cười, nhấc tay cô lên rồi đan tay hai người thật chặt, khẽ đáp: “Tốt hơn rồi.”
Tống Linh Linh chớp chớp mắt: “Bây giờ chúng ta đi ăn gì đây?”
“Em muốn ăn gì nào?”
“Em muốn ăn lẩu!” Vai diễn lần này của Tống Linh Linh không cần phải siết cân nên cô có thể ăn uống bình thường.
Thi thoảng còn có thể buông thả bản thân ăn một bữa thịnh soạn.
Nhưng cô biết, Giang Trục không thích ăn lẩu cho lắm.
Giang Trục: “Được thôi.”
Anh không có vấn đề gì.
Tống Linh Linh hơi bất ngờ, cô quơ quơ tay trước mặt anh: “Em bảo ăn lẩu đấy, anh thấy ổn thật à?”
Giang Trục nhìn cô: “Anh thì có gì mà không ổn?”
Tống Linh Linh: “Quán lẩu đông người lắm....”
Giang Trục: “Có thể đặt phòng riêng mà.”
“...” Tống Linh Linh nghẹn họng: “Không phải anh không thích ăn lẩu sao?”
Giang Trục: “Nhưng em thích.”
Tống Linh Linh: “Anh như vậy khiến em thấy áp lực lắm” Cô cố ý nói: “Biết rõ là anh không thích nhưng em còn bắt anh phải đi cùng.”
Nghe vậy, Giang Trục nhướng mày nói: “Anh là gì của em?”
Tống Linh Linh đáp: “Bạn trai em nè.”
Giang Trục: “Nếu thế thì em cần gì phải cảm thấy áp lực.”
Tống Linh Linh chớp mắt: “Em sợ anh chê em phiền.”
“Này thì phiền cái gì chứ.” Giang Trục khó hiểu.
Anh không thấy phiền hà gì cả.
Tống Linh Linh nhìn vẻ mặt của anh lúc này, thấy là anh đúng như vậy thật thì mới nhịn cười nói: “Vậy ý của anh là, em có thể phiền hơn chút nữa đúng không?”
Giang Trục nhướng mày: “Em muốn làm như nào?”
“Chưa biết nữa.” Tống Linh Linh kiêu ngạo: “Phải để từ từ thì anh mới có thể nghiệm ra hết được.”
Giang Trục nghe xong thì bật cười, nói: “Được rồi, vậy thì anh sẽ chờ xem sao.”
Dứt lời, anh nhìn về phía cô rồi nói tiếp: “Chúng ta là người yêu của nhau, điều em thích chưa chắc anh đã thích, nhưng mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, chỉ cần là thứ em muốn thì anh sẽ cố hết sức để mang tới cho em.”
Dù là cùng cô đi ăn lẩu, tập thoại cùng cô, hay chỉ bởi một câu nói của cô thôi cũng đủ để anh lái xe sáu bảy tiếng trong đêm để tới đây, thỏa mãn tâm nguyện của cô.
Tất cả, đều là Giang Trục tình nguyện.
Rất ít khi Tống Linh Linh được nghe Giang Trục nói những lời nghiêm túc như vậy, lúc này đột nhiên gặp phải tình huống này nên cô có hơi ngây ngốc, chưa kịp phản ứng lại.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Tống Linh Linh cúi đầu nhìn chỗ tay hai người đang nắm chặt lấy nhau rồi khẽ gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Cô mím môi, dùng chút năng lực ngôn ngữ còn sót lại rồi nói tiếp: “Em cũng vậy mà...”
Thực ra thì cách nghĩ của cô và Giang Trục đều giống nhau.
Giang Trục cầm chặt tay cô: “Em muốn ăn lẩu ở quán nào?”
Tống Linh Linh cầm di động của anh, mở hướng dẫn lên.
- ---
Lúc hai người tới được quán lẩu thì đã hết chỗ ngồi.
May là vẫn còn thừa vài phòng bao nên hai người mới có thể đi vào.
Sau khi ngồi xuống, Tống Linh Linh mới thoải mái bỏ khẩu trang và mũ ra, sau khi uống nước mà Giang Trục đưa cho thì cô mới bắt đầu gọi đồ ăn.
Gọi xong, cô quay sang hỏi Giang Trục: “Anh muốn gọi thêm gì nữa không?”
Giang Trục: “Anh không.”
Tống Linh Linh: “.”
Ăn lẩu với Giang Trục cũng không quá nhàm chán như Tống Linh Linh tưởng tượng.
Anh không ăn nhiều lắm, còn Tống Linh Linh thì ăn rất ngon miệng.
Bát cô luôn được lấp đầy đồ ăn, cô cố gắng ăn mãi mà vẫn chưa thấy vơi đi chút nào.
Còn Giang Trục thì không chỉ ngồi bên gắp đồ ăn cho cô mà thi thoảng còn quay sang hỏi xem khẩu vị cô như nào.
Cơm nước xong, Tống Linh Linh lén gửi tin nhắn qua cho Thịnh Vân Miểu.
Tống Linh Linh: “Yêu đương thích thật đấy!”
Thịnh Vân Miểu: “... Hình như gần đây tớ không làm gì có lỗi với cậu đâu nhỉ?”
Tống Linh Linh: “?”
Thịnh Vân Miểu: “Mắc gì cậu lại ngược đãi tớ như vậy chứ.”
Tống Linh Linh: “Không phải là muốn ngược đãi cậu đâu, chỉ là tớ đột nhiên cảm thấy như vậy thôi.”
Thật sự không phải là cô muốn khoe khoang...
Đáng tiếc là, Thịnh Vân Miểu căn bản không tin.
Thấy được người ngồi cách đó không xa đột nhiên cau mày, Ôn Trì Cẩn bảo trợ lý tạm ngừng báo cáo, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Sao thế?”
Thịnh Vân Miểu mải mê gửi tin nhắn cho Tống Linh Linh nên không để ý là Ôn Trì Cẩn đang nói chuyện với mình.
Tới tận khi người ta ra ngồi cạnh sô pha thì cô mới ngẩng đầu nhìn: “Anh xong việc rồi sao?”
“....”
Ôn Trì Cẩn liếc nhìn qua điện thoại cô, đập vào mắt anh chính là một con meme đang cầm đao.
Anh hơi ngưng lại rồi thản nhiên nói: “Không có gì.”
Thịnh Vân Miểu: “?”
Cô khó hiểu nhìn anh, trên đầu là một dãy dấu chấm hỏi.
Ôn Trì Cẩn không quan tâm tới cô nữa, anh đứng dậy quay về chỗ ngồi.
Trợ lý hiểu ý tiếp tục báo cáo tình hình công việc.
Thịnh Vân Miểu không mấy để tâm tới chuyện nhỏ nhặt này, cô nói chuyện với Tống Linh Linh xong, tới lúc Ôn Trì Cẩn hỏi là tối nay cô muốn ăn gì thì cô không ngần ngại mà đáp lại luôn: “Ăn lẩu!”
Ôn Trì Cẩn: “...”
- --
Bữa tối kết thúc, Tống Linh Linh và Giang Trục lại cùng nhau đi dạo, sau khi quay về khách sạn thì cô nhận được ảnh chụp của Thịnh Vân Miểu gửi tới.
Ảnh nồi lẩu.
Cô trả lời cô ấy bằng một loạt dấu chấm, sau đó không nhịn được mà tò mò: “Không phải chiều nay cậu ở công ty của tổng giám đốc Ôn à? Cậu bỏ rơi anh ấy để đi ăn lẩu à?”
Thịnh Vân Miểu: “Cậu nghĩ tớ là loại người đó sao?”
Tống Linh Linh: “Vậy tức là, tổng giám đốc Ôn đi ăn cùng cậu?”
Thịnh Vân Miểu: “Đúng vậy.”
Cô ấy trả lời một cách rất hợp tình hợp lý.
Thấy vậy, Tống Linh Linh không khỏi gửi cho cô ấy một icon giơ ngón tay cái.
Thịnh Vân Miểu: “?”
Tống Linh Linh: “Đỉnh đấy.”
Thịnh Vân Miểu: “Ôn Trì Cẩn chỉ ăn lẩu cùng tớ thôi, có gì đâu mà đỉnh chứ.”
Tống Linh Linh: “Ý tớ là cậu đỉnh đấy.”
Thịnh Vân Miểu: “.”
Tống Linh Linh: “Tớ nói đúng chứ.”
Người quen của Ôn Trì Cẩn đều biết rõ, anh ấy là một người rất ưa sạch sẽ, anh ấy ghét chỗ đông người hơn cả Giang Trục, vậy nên đừng bao giờ nhắc tới chuyện đi ăn lẩu ở ngoài.
Trong mắt Ôn Trì Cẩn, lẩu không khác gì mấy món ăn lề đường không hợp vệ sinh cho lắm.
Tống Linh Linh nhớ nhất chính là, có một lần Thịnh Vân Miểu muốn ăn lẩu, Ôn Trì Cẩn không đồng ý. Cuối cùng thì hết cách, Ôn Trì Cẩn phải nhờ cô đi ăn cùng Thịnh Vân Miểu.
Còn anh ấy thì ngồi trong xe đợi hai người tận hai tiếng đồng hồ.
Trong đầu Thịnh Vân Miểu bỗng nảy ra một vài ý nghĩ vẩn vơ, cô hoảng loạn gạt đi: “Không nói chuyện này nữa, đạo diễn Giang về rồi sao?”
Tống Linh Linh: “Chưa.”
Thịnh Vân Miểu: “Ồ...”
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Linh Linh cứ có cảm giác kỳ kỳ.
Cô không được tự nhiên mà đỏ mặt.
Cô ngồi trong xe ôm điện thoại, không biết làm sao để trở lại được như bình thường.
Đột nhiên Giang Trục quay sang hỏi: “Em nóng sao?”
Trong xe có bật điều hòa, mặt Tống Linh Linh lại hơi đỏ.
Cánh mi cô khẽ chớp chớp, vội vàng cất điện thoại đi.
“Ừm.” Cô chột dạ sờ má mình: “Có hơi nóng.”
Giang Trục nhướng mày, nhìn nhiệt độ trên điều hòa.
“Thật vậy sao?”
“...”
Tống Linh Linh vươn tay, chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn chút.
Không phải cô bị điều hòa trong xe làm cho nóng mà là bị lời nói của Thịnh Vân Miểu làm cho ngại ngùng.
Trong xe trở nên yên lặng...
Tống Linh Linh nhìn bản đồ, đã sắp về tới khách sạn.
Cô căng thẳng li3m môi, nhìn người bên cạnh: “Khi nào thì anh về Bắc Thành?”
“...”
Giang Trục liếc nhìn cô một cái: “Em không muốn nhìn thấy anh tới vậy sao?”
“...Ý em không phải vậy....” Tống Linh Linh né tránh, chột dạ nói: “Em chỉ hỏi thế thôi, không phải là sau khi quay xong còn có nhiều công việc hậu kỳ phải làm nữa à?”
Cô nói một cách đàng hoàng: “Em sợ làm chậm tiến độ công việc của anh thôi.”
Giang Trục khẽ đáp: “Không có đâu.”
Tống Linh Linh: “Ừm...”
Cô lại rơi vào im lặng.
Không tới vài phút, xe đã dừng trước cửa khách sạn.
Hai người xuống xe rồi tiến vào thang máy.
Tống Linh Linh nhìn thời gian trên điện thoại, mười giờ tối.
Cô không ngừng đảo mắt nhìn số tầng thang máy đang nhảy, rồi căng thẳng nhìn về phía Giang Trục: “Anh… Tối nay có ngủ lại cùng em không?”
Nghe vậy, ánh mắt Giang Trục hiện lên ý cười.
Anh nhìn người đang căng thẳng đứng cạnh mình, khẽ cong môi: “Còn phải xem em...”
Tống Linh Linh: “Xem em gì chứ?”
Giang Trục: “Nếu em đồng ý chia cho anh nửa giường thì anh sẽ ngủ cùng.”
“... Nếu như em không muốn thì sao.”
Giang Trục tỏ vẻ tủi thân: “Vậy thì anh chỉ đành ngủ sô pha thôi.”
Nghĩ tới sô pha chưa dài tới một mét năm trong phòng khách, Tống Linh Linh lại không khỏi trợn tròn mắt với Giang Trục.
Cô hừ khẽ: “Anh có thể thuê phòng khác mà.”
Giang Trục bị cô nói cho cứng họng, không ngờ là cô sẽ xử trí như vậy.
Dựa theo tình tiết như bình thường thì đáng ra Tống Linh Linh phải tỏ ra miễn cưỡng mà chia cho anh một nửa giường mới đúng chứ!
Tống Linh Linh nhìn anh, vẻ mặt hợp tình hợp lý.
Giang Trục cứng họng hỏi lại: “Em chắc chứ?”
“...”
Ánh mắt anh quá mức thẳng thắn khiến cho Tống Linh Linh khó mà né tránh được. Hai má cô lại nóng lên lần nữa, Tống Linh Linh cố ép bản thân nhìn đi chỗ khác: “Tùy anh vậy.”
Vừa nói xong, hai người đã đi tới cửa phòng.
Tống Linh Linh ấn thẻ đi vào, không đóng cửa.
Giang Trục cười cười, sau đó nhấc chân vào theo.
Nghe thấy được tiếng đóng cửa, Tống Linh Linh mới đi vào phòng.
Ngồi trong phòng được vài phút nhưng mãi vẫn chưa nghe thêm động tĩnh gì từ bên ngoài, Tống Linh Linh không khỏi nhíu mày. Cô không nhịn được mà đứng lên đi ra, vừa mới tới gần cửa thì đã bị Giang Trục ôm vào lòng.
Hai người ngồi xuống, cách nhau không xa mà đối mắt với nhau.
Tống Linh Linh chủ động tiến lại gần, ngồi lên đùi anh.
“Nói trước nhé.” Tống Linh Linh có hơi ngượng ngùng nhìn anh “Sáng sớm mai em vẫn còn cảnh diễn.”
Giang Trục nhướn mày: “Sau đó thì sao?”
Tống Linh Linh: “... Không có sau đó nữa.”
Cô tức muốn hộc máu đến nơi.
Nói xong câu này, cô định đứng dậy rời đi.
Giang Trục không để cô có cơ hội đó.
Anh cố nhịn, thế nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lúc này, Tống Linh Linh mới ý thức được là bản thân đang bị anh trêu chọc. Anh đang cố ý, cố ý để khiến cô ngại ngùng, cố ý ngồi nhìn cô phải khó xử.
“Anh...”
Tống Linh Linh trợn tròn mắt: “Giang Trục!”
Giang Trục ôm eo cô, trả lời bằng giọng trầm thấp: “Anh đây.”
Tống Linh Linh liếc anh: “Trêu em vui lắm à?”
Giang Trục véo má cô, thành thật đáp: “Hơi hơi.”
Tống Linh Linh trừng anh, định giở trò giận dỗi.
Lúc này, Giang Trục đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.
Tống Linh Linh: “Hừ.”
Giang Trục nhìn cô: “Vẫn còn giận sao?”
“... Ờ…” Tống Linh Linh cố ý gật đầu.
Giang Trục ngừng lại, nhìn về phía cô: “Vậy để anh dỗ em nhé?”
Tống Linh Linh nhướng mày, hai mắt sáng lên: “Anh định dỗ như nào?”
Giang Trục nhìn cô hồi lâu, sau đó bế cô về phòng. Anh đặt cô nằm trên giường, còn mình thì cúi người bao lấy cô.
Vào lúc cánh môi hai người chạm nhau, Tống Linh Linh mơ hồ nghe được câu trả lời của anh: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
“....”
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Linh: …
Giang Trục: Chắc chắn em sẽ hài lòng cho xem.
Cô do dự hỏi: [Không phải là mua sao?]
Giang Trục: [Không phải.]
Tống Linh Linh không khỏi kinh ngạc mà ấn mở video ra xem lại.
Thật lòng mà nói, nếu như không phải là đoàn phim mua hot search thì cô cũng có phần tin vào lời của Thịnh Vân Miểu, trailer của bộ phim này được ra mắt rất thành công.
Trong top mười tìm kiếm nổi bật, đoạn trailer mới ra mắt của “Hẻm Nhỏ”, Trần Dặc – Tô Vãn, cảnh diễn của Từ Mãn, Tống Linh Linh và mấy người Giang Trục đã chiếm hơn phân nửa.
Quan trọng hơn nữa là, Tống Linh Linh thử mở topic ra xem thì thấy có tới hơn chục nghìn bình luận.
Có vẻ là rất hot.
Cô mở trang weibo của đoàn phim “Hẻm Nhỏ” ra xem thì thấy, trailer mới đăng lên chưa đầy hai mươi phút nhưng lượt bình luận đã vượt xa với cô dự kiến rất nhiều. Hơn nữa, con số này còn đang có chiều hướng tăng lên một cách chóng mặt.
Tống Linh Linh mở phần bình luận lên xem.
Cô còn tưởng sẽ có không ít người chê bai mình, thế nhưng không ngờ tới, đa số các bình luận đều là lời khen.
[Trời đất ơi! Kinh ngạc lắm luôn đấy, phim thanh xuân mà có thể quay được theo cách này sao!!!]
[Có ai xem xong trailer này mà không thể không thốt lên một tiếng khen đạo diễn Giang không vậy!!]
[Ôi trời, lần đầu tiên phát hiện kỹ thuật diễn của Tống Linh Linh cũng ổn phết!]
[Aaaaa, anh nhà chúng ta ngầu bá cháy!]
[Xem tới cuối mà nổi hết cả da gà lên đây này!]
[Sau này mong là trailer của các bộ phim khác cũng sẽ được như “Hẻm Nhỏ”, đây mới gọi là trailer chứ!! Biên tập đỉnh thật sự! Xem xong mà cứ có cảm giác tức giận và đau lòng đan xen. Có hơn một phút thôi mà cảm xúc nó cứ lên xuống như đồ thị hình sin ấy, lúc thì vui mừng, lúc thì tiếc hận.]
[Đột nhiên có hơi mong chờ đấy nha, đạo diễn Giang lẹ lên nào! Tôi muốn được xem phim này trong vòng mười ngày tới!!!!]
....
Rất nhiều lời khen ngợi.
Tuy rằng bình luận tệ cũng có, nhưng đa phần là chê cốt truyện máu chó, tuyệt nhiên không hề bàn luận về kỹ thuật diễn của Từ Mãn hay Tống Linh Linh gì cả.
Thấy chuyện chuyển biến như vậy, Tống Linh Linh cũng thở phào hơn chút.
Cô nghĩ, như vậy có lẽ nào là kỹ thuật diễn của cô đã được mọi người công nhận rồi không?
Trong lúc Tống Linh Linh còn đang chìm trong suy nghĩ thì Kiều Diệc Dao tới tìm.
“Đang xem hot search sao?”
Tống Linh Linh: “Chị có xem chưa?”
Kiều Diệc Dao cười: “Tất nhiên là xem rồi.” Cô ấy nhìn Tống Linh Linh, nói: “Em diễn rất đạt đấy.”
Nói tới đây, cô ấy mới tò mò hỏi thêm: “Đạo diễn Giang có tiết lộ cho em chút gì không, cụ thể là khi nào công chiếu ấy?”
“....”
Tống Linh Linh bật cười nhìn cô ấy: “Không có ạ.”
Cô hỏi: “Chị tới đây là để hỏi thăm tin tức sao?”
Kiều Diệc Dao thẳng thắn: “Đúng vậy.”
Cô ấy cong môi cười: “Đến lúc đó chị sẽ dẫn nhóm chị em của chị đi xem cùng.”
Tống Linh Linh cười: “Vậy thì em xin cảm ơn chị Diệc Dao trước nha!”
“Khách sáo rồi.”
Hai người trò chuyện một hồi thì Kiều Diệc Dao bị gọi đi quay trước, trước lúc đi cô ấy còn không quên mà ngoảnh đầu lại khen: “Thật sự rất là đỉnh luôn đấy!”
Tống Linh Linh cong mắt cười, ánh mắt sáng rực: “Vâng, em biết rồi.”
Sau khi đăng nhập vào acc weibo chính và share trailer thì Tống Linh Linh cũng không lướt xem thêm gì nữa mà tắt máy luôn.
Vậy nên cô không biết được, chỉ vì một lượt share của mình thôi mà lại tạo ra thêm một hot search nữa.
- ------
Cảnh diễn của Tống Linh Linh là vào ban ngày, được sắp xếp kín lịch.
Có thể là do tâm trạng tốt nên cô thể hiện rất tốt, những cảnh diễn vào buổi chiều cô hầu như không bị NG lần nào.
Sau khi thay đồ, Tống Linh Linh gửi tin nhắn cho Giang Trục.
Tống Linh Linh: “Em xong việc rồi.”
Giang Trục: “Anh đang ở bãi đỗ xe.”
Tống Linh Linh: “Anh tới lúc nào vậy?”
Cô lướt lên trên cuộc trò chuyện, Giang Trục không hề nhắn với cô là anh sẽ tới.
Giang Trục: “Tầm nửa tiếng trước.”
Tống Linh Linh: “Đợi chút, em ra ngay.”
Tắt máy xong, Tống Linh Linh nói với Lâm Hạ: “Chị đi đã nhé.”
Lâm Hạ gật đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng để bị chụp được nha chị.”
Cô ấy thì thầm: “Đang ở giai đoạn quan trọng.”
Tống Linh Linh: “Biết rồi mà.”
Cô đi ra bãi đỗ xe, chỉ liếc nhìn một cái cũng đã thấy được xe của Giang Trục.
Tống Linh Linh nhanh chân bước tới, sau khi lên xe thì quay sang hỏi người ngồi cạnh mình: “Anh nghỉ ngơi ổn rồi chứ?”
Sau khi ngủ một giấc, Giang Trục đã lấy lại được tinh thần.
Anh nhìn cô: “Hôm nay em quay phim thuận lợi không?”
“Ừm, thuận lợi lắm.” Tống Linh Linh gật đầu: “Em đang hỏi anh đấy.”
Giang Trục cười, nhấc tay cô lên rồi đan tay hai người thật chặt, khẽ đáp: “Tốt hơn rồi.”
Tống Linh Linh chớp chớp mắt: “Bây giờ chúng ta đi ăn gì đây?”
“Em muốn ăn gì nào?”
“Em muốn ăn lẩu!” Vai diễn lần này của Tống Linh Linh không cần phải siết cân nên cô có thể ăn uống bình thường.
Thi thoảng còn có thể buông thả bản thân ăn một bữa thịnh soạn.
Nhưng cô biết, Giang Trục không thích ăn lẩu cho lắm.
Giang Trục: “Được thôi.”
Anh không có vấn đề gì.
Tống Linh Linh hơi bất ngờ, cô quơ quơ tay trước mặt anh: “Em bảo ăn lẩu đấy, anh thấy ổn thật à?”
Giang Trục nhìn cô: “Anh thì có gì mà không ổn?”
Tống Linh Linh: “Quán lẩu đông người lắm....”
Giang Trục: “Có thể đặt phòng riêng mà.”
“...” Tống Linh Linh nghẹn họng: “Không phải anh không thích ăn lẩu sao?”
Giang Trục: “Nhưng em thích.”
Tống Linh Linh: “Anh như vậy khiến em thấy áp lực lắm” Cô cố ý nói: “Biết rõ là anh không thích nhưng em còn bắt anh phải đi cùng.”
Nghe vậy, Giang Trục nhướng mày nói: “Anh là gì của em?”
Tống Linh Linh đáp: “Bạn trai em nè.”
Giang Trục: “Nếu thế thì em cần gì phải cảm thấy áp lực.”
Tống Linh Linh chớp mắt: “Em sợ anh chê em phiền.”
“Này thì phiền cái gì chứ.” Giang Trục khó hiểu.
Anh không thấy phiền hà gì cả.
Tống Linh Linh nhìn vẻ mặt của anh lúc này, thấy là anh đúng như vậy thật thì mới nhịn cười nói: “Vậy ý của anh là, em có thể phiền hơn chút nữa đúng không?”
Giang Trục nhướng mày: “Em muốn làm như nào?”
“Chưa biết nữa.” Tống Linh Linh kiêu ngạo: “Phải để từ từ thì anh mới có thể nghiệm ra hết được.”
Giang Trục nghe xong thì bật cười, nói: “Được rồi, vậy thì anh sẽ chờ xem sao.”
Dứt lời, anh nhìn về phía cô rồi nói tiếp: “Chúng ta là người yêu của nhau, điều em thích chưa chắc anh đã thích, nhưng mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, chỉ cần là thứ em muốn thì anh sẽ cố hết sức để mang tới cho em.”
Dù là cùng cô đi ăn lẩu, tập thoại cùng cô, hay chỉ bởi một câu nói của cô thôi cũng đủ để anh lái xe sáu bảy tiếng trong đêm để tới đây, thỏa mãn tâm nguyện của cô.
Tất cả, đều là Giang Trục tình nguyện.
Rất ít khi Tống Linh Linh được nghe Giang Trục nói những lời nghiêm túc như vậy, lúc này đột nhiên gặp phải tình huống này nên cô có hơi ngây ngốc, chưa kịp phản ứng lại.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Tống Linh Linh cúi đầu nhìn chỗ tay hai người đang nắm chặt lấy nhau rồi khẽ gật đầu nói: “Em biết rồi.”
Cô mím môi, dùng chút năng lực ngôn ngữ còn sót lại rồi nói tiếp: “Em cũng vậy mà...”
Thực ra thì cách nghĩ của cô và Giang Trục đều giống nhau.
Giang Trục cầm chặt tay cô: “Em muốn ăn lẩu ở quán nào?”
Tống Linh Linh cầm di động của anh, mở hướng dẫn lên.
- ---
Lúc hai người tới được quán lẩu thì đã hết chỗ ngồi.
May là vẫn còn thừa vài phòng bao nên hai người mới có thể đi vào.
Sau khi ngồi xuống, Tống Linh Linh mới thoải mái bỏ khẩu trang và mũ ra, sau khi uống nước mà Giang Trục đưa cho thì cô mới bắt đầu gọi đồ ăn.
Gọi xong, cô quay sang hỏi Giang Trục: “Anh muốn gọi thêm gì nữa không?”
Giang Trục: “Anh không.”
Tống Linh Linh: “.”
Ăn lẩu với Giang Trục cũng không quá nhàm chán như Tống Linh Linh tưởng tượng.
Anh không ăn nhiều lắm, còn Tống Linh Linh thì ăn rất ngon miệng.
Bát cô luôn được lấp đầy đồ ăn, cô cố gắng ăn mãi mà vẫn chưa thấy vơi đi chút nào.
Còn Giang Trục thì không chỉ ngồi bên gắp đồ ăn cho cô mà thi thoảng còn quay sang hỏi xem khẩu vị cô như nào.
Cơm nước xong, Tống Linh Linh lén gửi tin nhắn qua cho Thịnh Vân Miểu.
Tống Linh Linh: “Yêu đương thích thật đấy!”
Thịnh Vân Miểu: “... Hình như gần đây tớ không làm gì có lỗi với cậu đâu nhỉ?”
Tống Linh Linh: “?”
Thịnh Vân Miểu: “Mắc gì cậu lại ngược đãi tớ như vậy chứ.”
Tống Linh Linh: “Không phải là muốn ngược đãi cậu đâu, chỉ là tớ đột nhiên cảm thấy như vậy thôi.”
Thật sự không phải là cô muốn khoe khoang...
Đáng tiếc là, Thịnh Vân Miểu căn bản không tin.
Thấy được người ngồi cách đó không xa đột nhiên cau mày, Ôn Trì Cẩn bảo trợ lý tạm ngừng báo cáo, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Sao thế?”
Thịnh Vân Miểu mải mê gửi tin nhắn cho Tống Linh Linh nên không để ý là Ôn Trì Cẩn đang nói chuyện với mình.
Tới tận khi người ta ra ngồi cạnh sô pha thì cô mới ngẩng đầu nhìn: “Anh xong việc rồi sao?”
“....”
Ôn Trì Cẩn liếc nhìn qua điện thoại cô, đập vào mắt anh chính là một con meme đang cầm đao.
Anh hơi ngưng lại rồi thản nhiên nói: “Không có gì.”
Thịnh Vân Miểu: “?”
Cô khó hiểu nhìn anh, trên đầu là một dãy dấu chấm hỏi.
Ôn Trì Cẩn không quan tâm tới cô nữa, anh đứng dậy quay về chỗ ngồi.
Trợ lý hiểu ý tiếp tục báo cáo tình hình công việc.
Thịnh Vân Miểu không mấy để tâm tới chuyện nhỏ nhặt này, cô nói chuyện với Tống Linh Linh xong, tới lúc Ôn Trì Cẩn hỏi là tối nay cô muốn ăn gì thì cô không ngần ngại mà đáp lại luôn: “Ăn lẩu!”
Ôn Trì Cẩn: “...”
- --
Bữa tối kết thúc, Tống Linh Linh và Giang Trục lại cùng nhau đi dạo, sau khi quay về khách sạn thì cô nhận được ảnh chụp của Thịnh Vân Miểu gửi tới.
Ảnh nồi lẩu.
Cô trả lời cô ấy bằng một loạt dấu chấm, sau đó không nhịn được mà tò mò: “Không phải chiều nay cậu ở công ty của tổng giám đốc Ôn à? Cậu bỏ rơi anh ấy để đi ăn lẩu à?”
Thịnh Vân Miểu: “Cậu nghĩ tớ là loại người đó sao?”
Tống Linh Linh: “Vậy tức là, tổng giám đốc Ôn đi ăn cùng cậu?”
Thịnh Vân Miểu: “Đúng vậy.”
Cô ấy trả lời một cách rất hợp tình hợp lý.
Thấy vậy, Tống Linh Linh không khỏi gửi cho cô ấy một icon giơ ngón tay cái.
Thịnh Vân Miểu: “?”
Tống Linh Linh: “Đỉnh đấy.”
Thịnh Vân Miểu: “Ôn Trì Cẩn chỉ ăn lẩu cùng tớ thôi, có gì đâu mà đỉnh chứ.”
Tống Linh Linh: “Ý tớ là cậu đỉnh đấy.”
Thịnh Vân Miểu: “.”
Tống Linh Linh: “Tớ nói đúng chứ.”
Người quen của Ôn Trì Cẩn đều biết rõ, anh ấy là một người rất ưa sạch sẽ, anh ấy ghét chỗ đông người hơn cả Giang Trục, vậy nên đừng bao giờ nhắc tới chuyện đi ăn lẩu ở ngoài.
Trong mắt Ôn Trì Cẩn, lẩu không khác gì mấy món ăn lề đường không hợp vệ sinh cho lắm.
Tống Linh Linh nhớ nhất chính là, có một lần Thịnh Vân Miểu muốn ăn lẩu, Ôn Trì Cẩn không đồng ý. Cuối cùng thì hết cách, Ôn Trì Cẩn phải nhờ cô đi ăn cùng Thịnh Vân Miểu.
Còn anh ấy thì ngồi trong xe đợi hai người tận hai tiếng đồng hồ.
Trong đầu Thịnh Vân Miểu bỗng nảy ra một vài ý nghĩ vẩn vơ, cô hoảng loạn gạt đi: “Không nói chuyện này nữa, đạo diễn Giang về rồi sao?”
Tống Linh Linh: “Chưa.”
Thịnh Vân Miểu: “Ồ...”
Nhìn thấy tin nhắn này, Tống Linh Linh cứ có cảm giác kỳ kỳ.
Cô không được tự nhiên mà đỏ mặt.
Cô ngồi trong xe ôm điện thoại, không biết làm sao để trở lại được như bình thường.
Đột nhiên Giang Trục quay sang hỏi: “Em nóng sao?”
Trong xe có bật điều hòa, mặt Tống Linh Linh lại hơi đỏ.
Cánh mi cô khẽ chớp chớp, vội vàng cất điện thoại đi.
“Ừm.” Cô chột dạ sờ má mình: “Có hơi nóng.”
Giang Trục nhướng mày, nhìn nhiệt độ trên điều hòa.
“Thật vậy sao?”
“...”
Tống Linh Linh vươn tay, chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn chút.
Không phải cô bị điều hòa trong xe làm cho nóng mà là bị lời nói của Thịnh Vân Miểu làm cho ngại ngùng.
Trong xe trở nên yên lặng...
Tống Linh Linh nhìn bản đồ, đã sắp về tới khách sạn.
Cô căng thẳng li3m môi, nhìn người bên cạnh: “Khi nào thì anh về Bắc Thành?”
“...”
Giang Trục liếc nhìn cô một cái: “Em không muốn nhìn thấy anh tới vậy sao?”
“...Ý em không phải vậy....” Tống Linh Linh né tránh, chột dạ nói: “Em chỉ hỏi thế thôi, không phải là sau khi quay xong còn có nhiều công việc hậu kỳ phải làm nữa à?”
Cô nói một cách đàng hoàng: “Em sợ làm chậm tiến độ công việc của anh thôi.”
Giang Trục khẽ đáp: “Không có đâu.”
Tống Linh Linh: “Ừm...”
Cô lại rơi vào im lặng.
Không tới vài phút, xe đã dừng trước cửa khách sạn.
Hai người xuống xe rồi tiến vào thang máy.
Tống Linh Linh nhìn thời gian trên điện thoại, mười giờ tối.
Cô không ngừng đảo mắt nhìn số tầng thang máy đang nhảy, rồi căng thẳng nhìn về phía Giang Trục: “Anh… Tối nay có ngủ lại cùng em không?”
Nghe vậy, ánh mắt Giang Trục hiện lên ý cười.
Anh nhìn người đang căng thẳng đứng cạnh mình, khẽ cong môi: “Còn phải xem em...”
Tống Linh Linh: “Xem em gì chứ?”
Giang Trục: “Nếu em đồng ý chia cho anh nửa giường thì anh sẽ ngủ cùng.”
“... Nếu như em không muốn thì sao.”
Giang Trục tỏ vẻ tủi thân: “Vậy thì anh chỉ đành ngủ sô pha thôi.”
Nghĩ tới sô pha chưa dài tới một mét năm trong phòng khách, Tống Linh Linh lại không khỏi trợn tròn mắt với Giang Trục.
Cô hừ khẽ: “Anh có thể thuê phòng khác mà.”
Giang Trục bị cô nói cho cứng họng, không ngờ là cô sẽ xử trí như vậy.
Dựa theo tình tiết như bình thường thì đáng ra Tống Linh Linh phải tỏ ra miễn cưỡng mà chia cho anh một nửa giường mới đúng chứ!
Tống Linh Linh nhìn anh, vẻ mặt hợp tình hợp lý.
Giang Trục cứng họng hỏi lại: “Em chắc chứ?”
“...”
Ánh mắt anh quá mức thẳng thắn khiến cho Tống Linh Linh khó mà né tránh được. Hai má cô lại nóng lên lần nữa, Tống Linh Linh cố ép bản thân nhìn đi chỗ khác: “Tùy anh vậy.”
Vừa nói xong, hai người đã đi tới cửa phòng.
Tống Linh Linh ấn thẻ đi vào, không đóng cửa.
Giang Trục cười cười, sau đó nhấc chân vào theo.
Nghe thấy được tiếng đóng cửa, Tống Linh Linh mới đi vào phòng.
Ngồi trong phòng được vài phút nhưng mãi vẫn chưa nghe thêm động tĩnh gì từ bên ngoài, Tống Linh Linh không khỏi nhíu mày. Cô không nhịn được mà đứng lên đi ra, vừa mới tới gần cửa thì đã bị Giang Trục ôm vào lòng.
Hai người ngồi xuống, cách nhau không xa mà đối mắt với nhau.
Tống Linh Linh chủ động tiến lại gần, ngồi lên đùi anh.
“Nói trước nhé.” Tống Linh Linh có hơi ngượng ngùng nhìn anh “Sáng sớm mai em vẫn còn cảnh diễn.”
Giang Trục nhướn mày: “Sau đó thì sao?”
Tống Linh Linh: “... Không có sau đó nữa.”
Cô tức muốn hộc máu đến nơi.
Nói xong câu này, cô định đứng dậy rời đi.
Giang Trục không để cô có cơ hội đó.
Anh cố nhịn, thế nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Lúc này, Tống Linh Linh mới ý thức được là bản thân đang bị anh trêu chọc. Anh đang cố ý, cố ý để khiến cô ngại ngùng, cố ý ngồi nhìn cô phải khó xử.
“Anh...”
Tống Linh Linh trợn tròn mắt: “Giang Trục!”
Giang Trục ôm eo cô, trả lời bằng giọng trầm thấp: “Anh đây.”
Tống Linh Linh liếc anh: “Trêu em vui lắm à?”
Giang Trục véo má cô, thành thật đáp: “Hơi hơi.”
Tống Linh Linh trừng anh, định giở trò giận dỗi.
Lúc này, Giang Trục đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.
Tống Linh Linh: “Hừ.”
Giang Trục nhìn cô: “Vẫn còn giận sao?”
“... Ờ…” Tống Linh Linh cố ý gật đầu.
Giang Trục ngừng lại, nhìn về phía cô: “Vậy để anh dỗ em nhé?”
Tống Linh Linh nhướng mày, hai mắt sáng lên: “Anh định dỗ như nào?”
Giang Trục nhìn cô hồi lâu, sau đó bế cô về phòng. Anh đặt cô nằm trên giường, còn mình thì cúi người bao lấy cô.
Vào lúc cánh môi hai người chạm nhau, Tống Linh Linh mơ hồ nghe được câu trả lời của anh: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
“....”
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Linh: …
Giang Trục: Chắc chắn em sẽ hài lòng cho xem.