-
Chương 196: Cái chết
Edit & beta: Rya
Thân hình cong queo bò trên mặt đất rất kỳ lạ, trên đỉnh đầu có lưa thưa vài sợi tóc bạc, hai tay đầy vết đồi mồi, không tự chủ được mà run rẩy, cho đến giây phút cuối cùng vẫn cố gắng vươn tay túm lấy ống quần của Triệu Ly Nông.
Cô từ từ lùi lại, tránh tay của ông ta.
“Giúp anh với…”
Một giọng nói khàn khàn già nua phát ra từ trong miệng Giang Tập, ông ta ngẩng một gương mặt già nua lên, đôi mắt vàng hoe ngấn lệ, nhìn thấy cô lui ra sau, vẻ mặt cầu xin hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộc phát sự hung ác cuối cùng, không cam lòng nói: “Dựa vào cái gì?”
Ông ta chưa bao giờ thua kém bất kỳ ai khác!
Bất quá chỉ đi nhầm một bước nhỏ, dựa vào cái gì mà giáo sư phải đề phòng mình.
Dựa vào cái gì mà Triệu Ly Nông vô cớ có được sức mạnh tiến hóa.
Triệu Ly Nông nhìn khuôn mặt dữ tợn của Giang Tập hung hăng trên mặt đất, tất cả sự hoài nghi, tức giận và thất vọng trong lòng cô đều biến mất… Cuối cùng, chỉ còn lại sự hoang vắng.
Sư huynh trong ký ức ban đầu của cô là một người hào sảng, khi thoát khỏi bộ lọc dày đặc, cô mới phát hiện đối phương từ lâu đã hoàn toàn thay đổi.
Có thể nhìn thấy rõ sức sống của Giang Tập đã dần cạn kiệt.
Ông ta dùng hết chút sức lực cuối cùng, quay đầu nhìn cột dây leo to lớn ở trung tâm, hai mắt mở to, dùng một tay nỗ lực chộp vào khoảng không ở xa.
Huyết thanh mà Triệu Khiên Minh chiết xuất năm đó không tinh khiết hoàn mỹ, không được mấy năm Giang Tập đã nhận thấy các tế bào trong cơ thể mình già yếu khác hẳn người thường, sau mỗi một lần dị hóa, cơ thể sẽ sản sinh ra tế bào chết nhiều gấp mấy lần, ông ta sợ người nhìn thấy sự dị thường, sau đó mới vội vàng rút lui khỏi Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Khi thời gian tuổi tác càng cao, huyết thanh cũng dần dần mất đi hiệu lực, Giang Tập từng nắm giữ sức mạnh tối cao, ông ta càng không cách nào chịu được cảm giác mất đi sức mạnh, vì vậy ông ta mới bắt lại thí nghiệm tiến hóa, cố gắng tái tạo lại thành quả của Triệu Khiên Minh.
Ông ta không cho rằng bản thân thua kém so với người giáo sư của mình.
Những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên vẫn còn ở Viện nghiên cứu nông học trung ương kia là những người cộng tác với ông ta, chỉ là bọn họ không biết ông ta ở trong tối bí mật thúc đẩy mà thôi.
Ngăn chặn thí nghiệm vào cơ thể người ở Hạ nội thành?
Không, tất cả những điều kia đều là do ông ta trong tối âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, để những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia tự ra tay.
Sau khi các phòng thí nghiệm đó bị phá hủy, bất quá là bởi vì vị nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên của Đan gia kia tựa hồ đã nhận thấy điều gì đó, vô tình hoặc cố ý yêu cầu Diệp Chấn Sơn và Nghiêm Thắng Biến điều tra.
Tuy nhiên, mặc dù phòng thí nghiệm đã bị phá hủy, nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên của Đan gia đã không bỏ cuộc, Giang Tập đã lên kế hoạch khiến phòng thí nghiệm hạt nhân trên Uyên đảo bị rò rỉ, đám người Đan Cẩm, Lam Lia vĩnh viễn ở lại trên đó.
Sau sự việc này, các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên của Đan gia đã bị một đòn đả kích nặng nề, hoàn toàn lui khỏi Viện nghiên cứu nông học trung ương, sau đó Đan Vân được triệu tập để tiếp quản Căn cứ số tám.
Khi các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên khác dần dần nghỉ hưu, các nghiên cứu viên cao cấp đều có tâm tư riêng của họ, Giang Tập cũng không tự thu mình lại, kim gen và nhân tố tăng trưởng là cơ sở để ông ta tái chiếm Viện nghiên cứu nông học trung ương.
Để La Liên Vũ công khai tư liệu và quá trình thí nghiệm nhân tố tăng trưởng, bất quá là muốn lợi dụng nghiên cứu viên có tài năng thiên phú như Nghiêm Thắng Biến, để sớm thúc đẩy công nghệ tái tạo tế bào của con người càng sớm càng tốt, để trì hoãn quá trình lão hóa của ông ta.
Ông ta từng bước tính toán, nhưng không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ gặp Triệu Ly Nông, người đã được sống lại.
Khi hai người nhận lại nhau ngày đó, Giang Tập thật sự rất vui sướng.
Bởi vì… So với Nghiêm Thắng Biến, ông ta càng tin rằng Triệu Ly Nông sẽ tạo ra được bước đột phá.
Phái những vệ sĩ riêng tốt nhất, cung cấp môi trường tốt nhất, chỉ cần có thể làm được, Giang Tập đều sẽ cung cấp cho cô.
Thật đáng tiếc khi Triệu Ly Nông không còn là người bình thường.
Sự hồi sinh của chính cô, cảm ứng thần giao cách cảm… Khi biết tin, ông ta nhận được sự kích động không thể diễn tả bằng lời, ông ta cố gắng kìm nén d*c vọng đang quay cuồng trong lòng, nỗ lực đóng vai một sư huynh tiêu chuẩn.
Cho đến khi Triệu Phong Hòa xuất hiện với bản thảo, triệt để phá vỡ mọi thứ.
Ông ta đi theo đến đây, thật vất vả mới phát hiện ra bí mật của huyết thanh, nghĩ rằng mình có thể khôi phục sức mạnh ban đầu và lấy lại tuổi trẻ.
… Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, ông ta đã có thể thành công.
Giang Tập cứng ngắc mở mắt ra, một giọt nước mắt không biết là hối hận hay là s1nh lý trượt xuống, cuối cùng bàn tay duỗi ra mất đi sức lực buông xuống.
Đứng ở đối diện, Triệu Ly Nông lặng lẽ nhìn Giang Tập cho đến cuối cùng cũng không nhắm mắt lại.
Vô số thanh âm xa lạ vẫn vang vọng trong não và tai cô, đôi tay cô buông thõng bên chân bất giác run lên, những đầu ngón tay lẽ ra phải được chữa khỏi, bởi vì cơ thể không chịu được phản ứng dữ dội phản phệ sau khi bị thuốc loãng áp chế, lại lần lượt nứt ra một lần nữa, máu nương theo tay cô nhỏ xuống mặt đất, thoáng qua liền biến mất, phảng phất như bị thứ gì hấp thu.
[Dinh dưỡng! Chất dinh dưỡng…]
[Chất dinh dưỡng của ta!]
“Giọng nói” càng ngày càng rõ ràng, chuẩn xác đó không phải lời nói, mà là một tín hiệu ý thức trực tiếp truyền đến đại não của Triệu Ly Nông.
Giờ khắc này, cô cực kỳ rõ ràng, vô số thực vật dị biến đang khao khát dòng máu trong cơ thể mình, đang tiếp cận về Uyên đảo.
Nhưng cùng lúc đó, có một loại ý thức khác cũng truyền đến trong đầu cô.
——Ý thức đơn thuần, thân thiện.
Triệu Ly Nông nhận thấy được điều gì đó, nhìn xuống bàn tay của mình, thấy một chiếc rễ không biết từ đâu nhô ra khỏi mặt đất, quấn quanh đầu ngón tay của cô, sau đó xuyên qua vết thương, chui vào một chút.
Không có cảm giác mất máu, thậm chí cô còn mơ hồ cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó, thị lực mơ hồ dần dần rõ ràng, màng nhĩ bị rách đã được chữa lành, hơn một nửa âm thanh của thực vật dị biến trong não đều bị áp chế và tiêu tán.
Lúc này, nếu có người ở đây, sẽ phát hiện toàn bộ mặt đất của hang động sáng lên những mạch máu màu xanh lục, đem Triệu Ly Nông nối với cột dây leo khổng lồ ở trung tâm.
Triệu Ly Nông đột nhiên ngước mắt lên, trong con ngươi sâu thẳm có một tia nhàn nhạt màu xanh lục như có như không.
Cô đã “thấy” chính bản thân cô.
Hơn 40 năm trước, khi còn canh giữ ruộng thí nghiệm thôn làng kia, “thấy” cô ngày nào cũng đi tới đi lui ngang qua con đường trong thôn. Có đôi khi dừng lại, ở ven đường sờ tới sờ lui những bông hoa cỏ dại, thậm chí “thấy” cô đi đến đối mặt với chính mình, ở đối diện nhìn bản thân hồi lâu mới rời đi.
Chờ đến lần thứ hai xuất hiện đi ngang qua, cô từ trong túi lấy ra một lượng lớn phân bón, đánh giá xung quanh, giống như một tên trộm, lặng lẽ chôn phân bón xuống, sau đó cầm theo nón rơm rời đi.
Hành vi như vậy cách một quãng thời gian sẽ xuất hiện.
Cho đến một ngày, cơn đau thân thể bị chém đứt ập đến, tầm nhìn của cô trở nên rời rạc, cô “thấy” bầu trời mà mình đang ngước nhìn, “thấy” cỏ dại ngày càng cao, và cảm thấy vô số bàn chân giẫm lên người mình.
Cuối cùng có một đôi tay nhặt “cô” lên, một lần nữa được nuôi dưỡng, lại lần nữa bén rễ nảy mầm.
Đây là… góc nhìn của hoa hồng cầu vồng.
Sau một thời gian, Triệu Ly Nông không xuất hiện nữa, mà sư tỷ xuất hiện, liền đem chậu đất đến mang “cô” đi, bỏ vào một phòng thí nghiệm trống trải, bên trong bày biện các thứ cùng với khoang đông lạnh.
“Cô” bị bỏ lại, được thả trên mặt đất gần khoang đông lạnh của cô.
Sư tỷ đã đến đây một vài lần, nói chuyện với cô, cũng quay sang nói chuyện với hoa hồng cầu vồng.
Sau đó, Triệu Ly Nông “thấy” sự biến đổi dị thường của thực vật trên thế giới, bởi vì cơ thể của hoa hồng cầu vồng cũng dị biến, sinh trưởng ở khắp mọi nơi.
Bên ngoài có những loài thực vật dị biến tràn vào, tranh giành chất dinh dưỡng, đâm thủng khoang đông lạnh, nuốt chửng những cơ thể người bên trong, sau đó bành trướng tìm cách chiếm lĩnh lãnh thổ nơi đây.
Hoa hồng cầu vồng đã chiến thắng được những thực vật dị biến khác, nó không ngừng biến hóa, nhưng không có thực vật dị biến nào tiến vào chiếm lĩnh được được nó, giữ nó, cho đến khi khoang đông lạnh của Triệu Ly Nông bị một thực vật dị biến khác phá hủy, hoàn toàn mất đi nguồn cung cấp.
Cô “thấy” dây leo quấn lấy cánh tay mình, đâm xuyên qua da thịt, nguồn năng lượng sáng màu lục đang truyền vào. Dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến càng ngày càng nhỏ, lại thu vào trong góc, đồng thời cô trong khoang đông lạnh hơi thở dần dần ổn định.
Chỉ khi thực vật dị biến xâm chiếm vào, dây leo hoa hồng cầu vồng mới trở lại hình thái dị biến.
Sau đó, giáo sư vào và mang Triệu Ly Nông đi, sau đó nữa, không biết bao lâu sau, giáo sư và sư tỷ tóc ngắn lại bước vào.
Lần này, thứ bị lấy đi chính là dây leo hoa hồng cầu vồng đang ở trong góc giả vờ không có dị biến.
Triệu Ly Nông “phát hiện” giáo sư và sư tỷ nhận ra dây leo hoa hồng cầu vồng rất đặc biệt, không tấn công hai người họ, bọn họ ngày đêm nghiên cứu, cuối cùng quyết định dẫn nó đến một nơi có năng lượng từ trường cao, để dưỡng cô sinh trưởng.
Mọi thứ lóe lên trước mắt tôi với tốc độ cao, những sự kiện Triệu Ly Nông đã tham dự và không tham dự đều được trải nghiệm một lần nữa.
Sự khác biệt lớn nhất giữa dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến này và những thực vật dị biến khác là nó có thể điều khiển kích thước của bản thân, thậm chí rễ của nó cũng có thể thu nhỏ lại, sư tỷ đích thân ném nó vào một số địa điểm năng lượng từ trường bạo phát dưới lòng đất, khi năng lượng dần dần ổn định lại, cô ấy một mình đi về nơi rất xa, mang nó về Uyên đảo.
Hoa hồng cầu vồng thu được năng lượng càng cao, tình trạng cơ thể của Triệu Ly Nông càng ổn định, đáng tiếc vẫn chậm chạp không tỉnh lại, cuối cùng Triệu Khiên Minh chỉ có thể đưa nó trồng ở đây.
Khi đó, dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến vẫn như trước, trên cửa động cố ý mở ra một khe hở để ánh nắng chiếu vào dây leo hoa hồng cầu vồng, phảng phất nó trông như một hoa hồng cầu vồng bình thường.
…
Sợi rễ trên đầu ngón tay đã biến mất, mạch máu xanh có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất cũng biến mất.
Màu xanh lục trong mắt Triệu Ly Nông vẫn chưa biến mất, cô nghiêng đầu nhìn Đổng Hưng ngã trên mặt đất cách đó không xa, một lúc sau mới xoay người, chậm rãi đi về phía anh ta.
Trên cổ Đổng Hưng có một lỗ máu, nhưng máu chảy ra từ cơ thể anh ta không nhiều, anh ta vẫn còn hô hấp yếu ớt.
Giang Tập đã quá già, tốc độ ra tay không còn chuẩn như trước, chỉ thắng ở chỗ giành được đòn tấn công bất ngờ, vào giây phút cuối cùng, Đổng Hưng đã tránh được những phần quan trọng nhất, đồng thời, hiệu quả chữa trị cường độ cao đóng vai trò quyết định trong tác dụng của kim gen.
Triệu Ly Nông lấy nhân tố tăng trưởng trên người anh ta, phun lên trên miệng vết thương, đợi một lúc sau mới đỡ anh ta lên, muốn đi ra ngoài.
Lúc này, dây leo mọc ngược sáng trên cột dây leo khổng lồ phía sau đột nhiên lay động, vươn dài ra, đóa hoa thuần khiết đáp xuống gò má cô rồi dừng lại.
Một mùi hoa tươi thanh khiết xộc vào mũi. Đóa hoa trên dây leo chạm nhẹ vào mặt cô một cái, ý thức thân thiện lại lần nữa xuất hiện.
Triệu Ly Nông dừng bước, nhìn hồi lâu, cuối cùng giơ tay hái đóa hoa thuần sắc kia xuống, cô quay đầu nhìn dây leo lần nữa thu nhỏ lại, trong mắt hiện lên ý cười: “Thu hồi những lời trước đây tôi đã nói, đóa hoa của bạn nhìn gần cũng rất đẹp.”
Dây leo vẫy vẫy, tựa hồ rất sung sướng.
Triệu Ly Nông đỡ Đổng Hưng đi ra ngoài, đi qua đường hầm hẹp, cô cầm USB, bước ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, nhìn thấy ba người và một con gà vẫn đang chiến đấu với lũ quái vật đó.
Trên người họ khắp nơi đều bê bết máu, vô cùng chật vật, vài lọ nhân tố tăng trưởng đã dùng hết lăn lóc trên mặt đất.
Khi cô mở cửa, con gà đứng trước mặt che chở cho Ngụy Lệ, lông trên thân thể con gà bị xả tan tác, Hà Nguyệt Sinh bị mấy con quái vật dồn vào đường cùng, chỉ còn lại một thanh chủy thủ nắm chặt trong tay.
Nhưng vào lúc cô đẩy cửa đi ra, tất cả quái vật đều ngừng tấn công, giống như gặp phải chuyện gì kinh khủng, lập tức lùi lại bỏ chạy.
Ba người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó Hà Nguyệt Sinh là người đầu tiên phát hiện thấy Triệu Ly Nông đi ra: “Cậu...”
Cậu bước nhanh về phía Triệu Ly Nông, nhưng tay đang ôm lấy cái bụng đau đớn đã bị con quái vật cắt trúng.
“Tôi còn nửa lọ.” Nghiêm Tĩnh Thủy lật người từ dưới đất lên, lau vết máu và mồ hôi xen lẫn trên mặt, ném cho Hà Nguyệt Sinh lọ nhân tố tăng trưởng.
Hà Nguyệt Sinh nhận lấy và phun lên: “Cảm ơn.”
“Lấy được chưa?” Nghiêm Tĩnh Thủy đi về phía Triệu Ly Nông hỏi, cô ấy đỡ Đổng Hưng nhìn về phía sau: “Kỷ lão... “
“Tiểu Triệu, mắt cậu bị sao vậy?” Ngụy Lệ kinh ngạc nhìn màu xanh lục sâu thẳm trong con ngươi của Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông chỉ nói: “Đi ra ngoài trước.”
Ba người họ nhìn nhau, đoán được bên trong có thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cho rằng Kỷ lão đã xảy ra vấn đề rồi.
Sau khi Hà Nguyệt Sinh phun nhân tố tăng trưởng, cậu tiếp nhận Đổng Hưng từ trong tay Nghiêm Tĩnh Thủy, bọn họ bước ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm hạt nhân, băng qua đống cỏ dại đổ rạp, tiếp tục đi ra ngoài.
“Yên tĩnh quá.” Ngụy Lệ lại đem Tiểu Lệ bị thương thu nhỏ lại nhét vào trong túi, nhìn xung quanh: “Mấy loại thực vật dị biến kia giống như đã yên tĩnh trở lại.”
Ánh sáng xanh lục ở chỗ sâu trong đôi mắt của Triệu Ly Nông vẫn còn mơ hồ lưu chuyển: “Thực vật dị biến của Uyên đảo sẽ không làm gì nữa.”
Cô đã sử dụng thuốc pha loãng để chắn đi tất cả các kết nối với thực vật dị biến, vì vậy các thực vật dị biến trên Uyên đảo vẫn sẽ công kích những người qua lại, nhưng bây giờ có dây leo hoa hồng cầu vồng áp chế, tất cả bọn họ đều tạm thời an toàn.
Nghiêm Tĩnh Thủy mở miệng theo bản năng muốn hỏi tại sao, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Triệu Ly Nông, vẫn không hỏi gì.
Thay vào đó, Triệu Ly Nông nói trước: “Mấy người Nghiêm Lưu Thâm vẫn còn sống.”
“Anh tôi và những người khác vẫn còn sống?” Đôi mắt của Nghiêm Tĩnh Thủy mở to ngay lập tức.
Triệu Ly Nông gật đầu: “Ở phía tây, bị thương không nhẹ.”
Toàn bộ ý thức của Uyên đảo phảng phất tràn vào trong đầu cô, không để ý tới âm thanh tràn ngập ý thức thù địch và d*c vọng của hơn phân nửa thực vật dị biến kia, cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình hình trên Uyên đảo.
…
“Đội trưởng?”
Đỗ Bán Mai nắm chặt cánh tay, nhìn Diệp Trường Minh đã dừng lại.
Những thực vật dị biến cấp S ban đầu bị thu hút đang điên cuồng tấn công họ, nhưng giờ chúng đột ngột rời đi.
Xương ngón tay của Diệp Trường Minh hơi mở ra, thả lỏng bàn tay vì liên tục chiến đấu ở cường độ cao mà run rẩy, sau đó nắm chặt lại chuôi đao, dứt khoát xoay người: “Đi phòng thí nghiệm hạt nhân.”
Kết quả là khi anh xoay người lại, đã nhìn thấy mấy người Triệu Ly Nông đang đi ra khỏi đó.
Ánh mắt hai người phút chốc đối diện với nhau.
Diệp Trường Minh nhìn Triệu Ly Nông ở giữa, tầm mắt đảo qua vết máu còn sót lại trên mặt cô, rơi xuống một đóa hoa trong tay, sải bước đi tới, cuối cùng chỉ hỏi: “Được rồi?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Ừm, chúng ta có thể trở về…”
Nhưng sự cố bất ngờ phát sinh nhanh chóng.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, một luồng sóng xung kích vô hình quét qua toàn bộ Uyên đảo, tất cả con chip mô phỏng tín hiệu sinh học trên tay mọi người đều nổ tung, trong nháy mắt, tất cả mọi người trên toàn bộ hòn đảo đều bị đợt sóng xung kích này làm cho choáng váng.
Ngoại trừ một người.
Ý thức sắc bén bên tai tràn vào trong não của Triệu Ly Nông, trong nháy mắt khiến cô mộng mị trong giây lát.
Cô chỉ kịp nhìn thấy đồng tử của Diệp Trường Minh giãn ra, liền bị anh kéo vào trong ngực, xoay người đỡ đòn từ phía sau, đem ý thức mơ hồ của Triệu Ly Nông ném đi.
Máu nóng từ trong miệng Diệp Trường Minh phun ra, nhuộm đỏ vai Triệu Ly Nông, cô cúi đầu sững sờ nhìn một cây dây leo của cây tuyết tùng hình kim phủ đầy vảy đâm vào ngực anh, phía sau có bóng người quen thuộc lại xa lạ đang dựa vào gốc dây leo cầm cự, bay lên giữa không trung.
Bóng người đó khó có thể được gọi là con người, cả người đều mọc đầy vảy kim của cây tuyết tùng, giống như một con nhím hình người.
“Sư…” Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm bóng người giữa không trung: “Cây tuyết tùng Khâu thành.”
Tâm trí cô ngập tràn một nửa ý thức cực kỳ tà ác, nó muốn năng lượng trong cơ thể cô và hoa hồng cầu vồng, muốn khắp nơi đều tràn ngập con cháu của nó.
Một tay Triệu Ly Nông nắm chặt dây leo đang đâm vào ngực Diệp Trường Minh, những vảy kim trên lá của cây tuyết tùng đâm thủng lòng bàn tay cô.
Mặt cô không chút cảm xúc kéo nó ra, khoảnh khắc tiếp theo, những chiếc Lưỡng diện châm dị biến vốn bao vây bọn đã xông ra, tạo thành một “bức tường châm” để chặn tất cả mọi người.
Triệu Ly Nông đẩy Diệp Trường Minh ra, đôi mắt xanh lục đó lặng lẽ nhìn vào trái tim anh một lúc, mặt đất hơi rung chuyển, một số dây leo màu xanh lá cây mỏng manh từ dưới đất chui lên, quấn lấy năm ngón tay của cô.
Những dây leo đầy gai này xuyên qua đầu ngón tay và lòng bàn tay của cô, Triệu Ly Nông giơ tay che vết thương cho Diệp Trường Minh, máu trộn lẫn với những đốm xanh của dây leo hoa hồng cầu vồng đổ vào cơ thể anh.
“Bức tường châm” không thể ngăn chặn cuộc tấn công của cây tuyết tùng dị biến từ vạn dặm xa xôi đuổi đến đây, rất nhanh liền bị đánh sụp.
Triệu Ly Nông rút tay lại, cuối cùng đứng dậy, đối mặt với bóng người giữa không trung.
“Của ta……”
Thân thể của Giang Tập cứng ngắc mở miệng, một âm thanh mơ hồ truyền ra, giống như quái vật đang mô phỏng theo ngôn ngữ loài người.
Mà ánh sáng màu lục trong mắt Triệu Ly Nông ngày càng mạnh, mặt đất lại rung chuyển dữ dội, có thứ gì đó chui ra.
Chỉ nhìn thấy một dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến khổng lồ dần dần mọc ra từ phòng thí nghiệm hạt nhân, càng ngày càng cao hơn.
Sự va chạm của hai cỗ ý thức khiến tâm trí Triệu Ly Nông tràn ngập cảm giác bị xé nát, cô đứng đó, nhìn lên thân thể đang dần bị nổ tung, cây tuyết tùng hạ xuống cắm rễ, cố gắng tranh giành năng lượng dinh dưỡng của dây leo hoa hồng cầu vồng.
Trên đường đi cây tuyết tùng Khâu thành đã hấp thụ quá nhiều động thực vật dị biến, so với hoa hồng cầu vồng không yếu hơn bao nhiêu.
Toàn bộ Uyên đảo đang rung chuyển, mặt đất không ngừng lay động, đây là cuộc đấu tranh giữa hai thực vật dị biến siêu nhiên khác xa người thường.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào cây tuyết tùng không ngừng phát triển và mở rộng, so với dây leo hoa hồng cầu vồng rõ ràng bị hạn chế vì để tránh những người trên đảo, cực kỳ giống với cảnh chiến đấu với cây thông dị biến ở Khâu thành.
Cô có thể làm gì?
Trước tiên hai tay của Triệu Ly Nông nắm chặt, trong đầu vô số hình ảnh xẹt qua, cuối cùng một chữ lóe lên.
——Mạng kết nối cây cối.
Bây giờ Triệu Ly Nông đã biết.
Chỉ vì hoa hồng cầu vồng đã cứu cô, Triệu Ly Nông đã liên hệ được với mạng kết nối cây cối, vì vậy cô có thể nghe thấy giọng nói của vô số thực vật dị biến, ngược lại cũng có thể ảnh hưởng đến các thực vật dị biến khác.
Cây tuyết tùng Khâu thành đã tìm thấy Triệu Ly Nông thông qua mạng kết nối cây cối, theo cô đến Uyên đảo.
Triệu Ly Nông từ từ nhắm mắt lại, buộc mình phải trấn định tâm tình, cẩn thận lắng nghe vô số âm thanh của thực vật dị biến trong đầu.
Mỗi lần cô cố gắng nghe những âm thanh đó, não cô như bị hàng nghìn mũi kim châm vào, cơn đau buốt khiến Triệu Ly Nông suýt nữa nôn mửa.
Cuối cùng, mạng lưới hình thành bởi những đốm xanh trong tâm trí đã xuất hiện trở lại!
Cô cảm nhận được những loài thực vật dị biến đó thông qua những đường nối giữa các đốm xanh, có tham lam, có xấu xa, có thờ ơ và sợ hãi … đủ loại cảm xúc tràn ngập trong đó.
Cho đến khi cô cảm nhận được ba đốm xanh quen thuộc… Không, còn có một đốm xanh yếu hơn.
—— Cây long trảo hòe dị biến, cây mặt người dị biến, cây thủy liễu dị biến, cùng với cây thông dị biến được gieo trồng ở thế giới rừng cây lúc trước.
Bốn đốm xanh này đã đáp lại Triệu Ly Nông.
Một lúc lâu sau, Triệu Ly Nông mở mắt ra, cô nhìn cây tuyết tùng Khâu thành cách đó không xa, nó bắt đầu siết chặt không gian sinh trưởng của những thực vật khác, muốn hấp thụ năng lượng dinh dưỡng của những thực vật khác, cô từ từ khom lưng quỳ gối, đưa tay đặt trên mặt đất.
Thời khắc này, từ dưới lòng đất của Căn cứ số ba, sợi rễ của vô số thực vật dị biến bắt đầu vươn ra, chạm vào nhau, như thắp lên ngọn lửa xanh, một mạng lưới kết nối cây cối khổng lồ đang nhanh chóng hình thành, lan rộng về phía Uyên đảo.
Trên mặt biển, Đồng Đồng nhìn bạch tuộc mộc nhĩ chìm vào đáy biển như cảm giác được gì, quay đầu nhìn lại phía sau.
Triệu Ly Nông vẫn nửa quỳ trên mặt đất, cô giống như một người môi giới trung gian, kết nối vô số thực vật dị biến, cuối cùng thông qua mạng lưới kết nối cây cối, chất dinh dưỡng từ xa được truyền đến cho hoa hồng cầu vồng.
Cây tuyết tùng Khâu thành cũng có mạng lưới kết nối cây cối, nhưng nó cướp đi quá nhiều chất dinh dưỡng từ vô số thực vật, trên đường đến có rất nhiều thực vật bị dị biến, chúng lợi dụng cơ hội này để chống cự và từ chối cung cấp chất dinh dưỡng.
Triệu Ly Nông phun ra một ngụm máu lớn, mồ hôi chảy dài trên má, nhưng bàn tay trên mặt đất không hề nhúc nhích.
Thực vật dị biến ngầm tranh giành chất dinh dưỡng thông qua mạng kết nối cây cối, tốc độ mở rộng của cây tuyết tùng Khâu thành bắt đầu chậm lại, dây leo hoa hồng cầu vồng bắt đầu chiếm thế thượng phong.
…
Căn cứ trung ương.
Triệu Phong Hòa đứng trên bức tường cao, bên cạnh bà ấy là đám người Nghiêm Thắng Biến, Đan Vân.
“Đều chết rồi.” Triệu Phong Hòa nhìn ra bên ngoài tường cao, tất cả thực vật giống như đang hấp hối từ từ khô héo, lẩm bẩm nói.
Thân hình cong queo bò trên mặt đất rất kỳ lạ, trên đỉnh đầu có lưa thưa vài sợi tóc bạc, hai tay đầy vết đồi mồi, không tự chủ được mà run rẩy, cho đến giây phút cuối cùng vẫn cố gắng vươn tay túm lấy ống quần của Triệu Ly Nông.
Cô từ từ lùi lại, tránh tay của ông ta.
“Giúp anh với…”
Một giọng nói khàn khàn già nua phát ra từ trong miệng Giang Tập, ông ta ngẩng một gương mặt già nua lên, đôi mắt vàng hoe ngấn lệ, nhìn thấy cô lui ra sau, vẻ mặt cầu xin hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộc phát sự hung ác cuối cùng, không cam lòng nói: “Dựa vào cái gì?”
Ông ta chưa bao giờ thua kém bất kỳ ai khác!
Bất quá chỉ đi nhầm một bước nhỏ, dựa vào cái gì mà giáo sư phải đề phòng mình.
Dựa vào cái gì mà Triệu Ly Nông vô cớ có được sức mạnh tiến hóa.
Triệu Ly Nông nhìn khuôn mặt dữ tợn của Giang Tập hung hăng trên mặt đất, tất cả sự hoài nghi, tức giận và thất vọng trong lòng cô đều biến mất… Cuối cùng, chỉ còn lại sự hoang vắng.
Sư huynh trong ký ức ban đầu của cô là một người hào sảng, khi thoát khỏi bộ lọc dày đặc, cô mới phát hiện đối phương từ lâu đã hoàn toàn thay đổi.
Có thể nhìn thấy rõ sức sống của Giang Tập đã dần cạn kiệt.
Ông ta dùng hết chút sức lực cuối cùng, quay đầu nhìn cột dây leo to lớn ở trung tâm, hai mắt mở to, dùng một tay nỗ lực chộp vào khoảng không ở xa.
Huyết thanh mà Triệu Khiên Minh chiết xuất năm đó không tinh khiết hoàn mỹ, không được mấy năm Giang Tập đã nhận thấy các tế bào trong cơ thể mình già yếu khác hẳn người thường, sau mỗi một lần dị hóa, cơ thể sẽ sản sinh ra tế bào chết nhiều gấp mấy lần, ông ta sợ người nhìn thấy sự dị thường, sau đó mới vội vàng rút lui khỏi Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Khi thời gian tuổi tác càng cao, huyết thanh cũng dần dần mất đi hiệu lực, Giang Tập từng nắm giữ sức mạnh tối cao, ông ta càng không cách nào chịu được cảm giác mất đi sức mạnh, vì vậy ông ta mới bắt lại thí nghiệm tiến hóa, cố gắng tái tạo lại thành quả của Triệu Khiên Minh.
Ông ta không cho rằng bản thân thua kém so với người giáo sư của mình.
Những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên vẫn còn ở Viện nghiên cứu nông học trung ương kia là những người cộng tác với ông ta, chỉ là bọn họ không biết ông ta ở trong tối bí mật thúc đẩy mà thôi.
Ngăn chặn thí nghiệm vào cơ thể người ở Hạ nội thành?
Không, tất cả những điều kia đều là do ông ta trong tối âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, để những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia tự ra tay.
Sau khi các phòng thí nghiệm đó bị phá hủy, bất quá là bởi vì vị nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên của Đan gia kia tựa hồ đã nhận thấy điều gì đó, vô tình hoặc cố ý yêu cầu Diệp Chấn Sơn và Nghiêm Thắng Biến điều tra.
Tuy nhiên, mặc dù phòng thí nghiệm đã bị phá hủy, nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên của Đan gia đã không bỏ cuộc, Giang Tập đã lên kế hoạch khiến phòng thí nghiệm hạt nhân trên Uyên đảo bị rò rỉ, đám người Đan Cẩm, Lam Lia vĩnh viễn ở lại trên đó.
Sau sự việc này, các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên của Đan gia đã bị một đòn đả kích nặng nề, hoàn toàn lui khỏi Viện nghiên cứu nông học trung ương, sau đó Đan Vân được triệu tập để tiếp quản Căn cứ số tám.
Khi các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên khác dần dần nghỉ hưu, các nghiên cứu viên cao cấp đều có tâm tư riêng của họ, Giang Tập cũng không tự thu mình lại, kim gen và nhân tố tăng trưởng là cơ sở để ông ta tái chiếm Viện nghiên cứu nông học trung ương.
Để La Liên Vũ công khai tư liệu và quá trình thí nghiệm nhân tố tăng trưởng, bất quá là muốn lợi dụng nghiên cứu viên có tài năng thiên phú như Nghiêm Thắng Biến, để sớm thúc đẩy công nghệ tái tạo tế bào của con người càng sớm càng tốt, để trì hoãn quá trình lão hóa của ông ta.
Ông ta từng bước tính toán, nhưng không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ gặp Triệu Ly Nông, người đã được sống lại.
Khi hai người nhận lại nhau ngày đó, Giang Tập thật sự rất vui sướng.
Bởi vì… So với Nghiêm Thắng Biến, ông ta càng tin rằng Triệu Ly Nông sẽ tạo ra được bước đột phá.
Phái những vệ sĩ riêng tốt nhất, cung cấp môi trường tốt nhất, chỉ cần có thể làm được, Giang Tập đều sẽ cung cấp cho cô.
Thật đáng tiếc khi Triệu Ly Nông không còn là người bình thường.
Sự hồi sinh của chính cô, cảm ứng thần giao cách cảm… Khi biết tin, ông ta nhận được sự kích động không thể diễn tả bằng lời, ông ta cố gắng kìm nén d*c vọng đang quay cuồng trong lòng, nỗ lực đóng vai một sư huynh tiêu chuẩn.
Cho đến khi Triệu Phong Hòa xuất hiện với bản thảo, triệt để phá vỡ mọi thứ.
Ông ta đi theo đến đây, thật vất vả mới phát hiện ra bí mật của huyết thanh, nghĩ rằng mình có thể khôi phục sức mạnh ban đầu và lấy lại tuổi trẻ.
… Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, ông ta đã có thể thành công.
Giang Tập cứng ngắc mở mắt ra, một giọt nước mắt không biết là hối hận hay là s1nh lý trượt xuống, cuối cùng bàn tay duỗi ra mất đi sức lực buông xuống.
Đứng ở đối diện, Triệu Ly Nông lặng lẽ nhìn Giang Tập cho đến cuối cùng cũng không nhắm mắt lại.
Vô số thanh âm xa lạ vẫn vang vọng trong não và tai cô, đôi tay cô buông thõng bên chân bất giác run lên, những đầu ngón tay lẽ ra phải được chữa khỏi, bởi vì cơ thể không chịu được phản ứng dữ dội phản phệ sau khi bị thuốc loãng áp chế, lại lần lượt nứt ra một lần nữa, máu nương theo tay cô nhỏ xuống mặt đất, thoáng qua liền biến mất, phảng phất như bị thứ gì hấp thu.
[Dinh dưỡng! Chất dinh dưỡng…]
[Chất dinh dưỡng của ta!]
“Giọng nói” càng ngày càng rõ ràng, chuẩn xác đó không phải lời nói, mà là một tín hiệu ý thức trực tiếp truyền đến đại não của Triệu Ly Nông.
Giờ khắc này, cô cực kỳ rõ ràng, vô số thực vật dị biến đang khao khát dòng máu trong cơ thể mình, đang tiếp cận về Uyên đảo.
Nhưng cùng lúc đó, có một loại ý thức khác cũng truyền đến trong đầu cô.
——Ý thức đơn thuần, thân thiện.
Triệu Ly Nông nhận thấy được điều gì đó, nhìn xuống bàn tay của mình, thấy một chiếc rễ không biết từ đâu nhô ra khỏi mặt đất, quấn quanh đầu ngón tay của cô, sau đó xuyên qua vết thương, chui vào một chút.
Không có cảm giác mất máu, thậm chí cô còn mơ hồ cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó, thị lực mơ hồ dần dần rõ ràng, màng nhĩ bị rách đã được chữa lành, hơn một nửa âm thanh của thực vật dị biến trong não đều bị áp chế và tiêu tán.
Lúc này, nếu có người ở đây, sẽ phát hiện toàn bộ mặt đất của hang động sáng lên những mạch máu màu xanh lục, đem Triệu Ly Nông nối với cột dây leo khổng lồ ở trung tâm.
Triệu Ly Nông đột nhiên ngước mắt lên, trong con ngươi sâu thẳm có một tia nhàn nhạt màu xanh lục như có như không.
Cô đã “thấy” chính bản thân cô.
Hơn 40 năm trước, khi còn canh giữ ruộng thí nghiệm thôn làng kia, “thấy” cô ngày nào cũng đi tới đi lui ngang qua con đường trong thôn. Có đôi khi dừng lại, ở ven đường sờ tới sờ lui những bông hoa cỏ dại, thậm chí “thấy” cô đi đến đối mặt với chính mình, ở đối diện nhìn bản thân hồi lâu mới rời đi.
Chờ đến lần thứ hai xuất hiện đi ngang qua, cô từ trong túi lấy ra một lượng lớn phân bón, đánh giá xung quanh, giống như một tên trộm, lặng lẽ chôn phân bón xuống, sau đó cầm theo nón rơm rời đi.
Hành vi như vậy cách một quãng thời gian sẽ xuất hiện.
Cho đến một ngày, cơn đau thân thể bị chém đứt ập đến, tầm nhìn của cô trở nên rời rạc, cô “thấy” bầu trời mà mình đang ngước nhìn, “thấy” cỏ dại ngày càng cao, và cảm thấy vô số bàn chân giẫm lên người mình.
Cuối cùng có một đôi tay nhặt “cô” lên, một lần nữa được nuôi dưỡng, lại lần nữa bén rễ nảy mầm.
Đây là… góc nhìn của hoa hồng cầu vồng.
Sau một thời gian, Triệu Ly Nông không xuất hiện nữa, mà sư tỷ xuất hiện, liền đem chậu đất đến mang “cô” đi, bỏ vào một phòng thí nghiệm trống trải, bên trong bày biện các thứ cùng với khoang đông lạnh.
“Cô” bị bỏ lại, được thả trên mặt đất gần khoang đông lạnh của cô.
Sư tỷ đã đến đây một vài lần, nói chuyện với cô, cũng quay sang nói chuyện với hoa hồng cầu vồng.
Sau đó, Triệu Ly Nông “thấy” sự biến đổi dị thường của thực vật trên thế giới, bởi vì cơ thể của hoa hồng cầu vồng cũng dị biến, sinh trưởng ở khắp mọi nơi.
Bên ngoài có những loài thực vật dị biến tràn vào, tranh giành chất dinh dưỡng, đâm thủng khoang đông lạnh, nuốt chửng những cơ thể người bên trong, sau đó bành trướng tìm cách chiếm lĩnh lãnh thổ nơi đây.
Hoa hồng cầu vồng đã chiến thắng được những thực vật dị biến khác, nó không ngừng biến hóa, nhưng không có thực vật dị biến nào tiến vào chiếm lĩnh được được nó, giữ nó, cho đến khi khoang đông lạnh của Triệu Ly Nông bị một thực vật dị biến khác phá hủy, hoàn toàn mất đi nguồn cung cấp.
Cô “thấy” dây leo quấn lấy cánh tay mình, đâm xuyên qua da thịt, nguồn năng lượng sáng màu lục đang truyền vào. Dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến càng ngày càng nhỏ, lại thu vào trong góc, đồng thời cô trong khoang đông lạnh hơi thở dần dần ổn định.
Chỉ khi thực vật dị biến xâm chiếm vào, dây leo hoa hồng cầu vồng mới trở lại hình thái dị biến.
Sau đó, giáo sư vào và mang Triệu Ly Nông đi, sau đó nữa, không biết bao lâu sau, giáo sư và sư tỷ tóc ngắn lại bước vào.
Lần này, thứ bị lấy đi chính là dây leo hoa hồng cầu vồng đang ở trong góc giả vờ không có dị biến.
Triệu Ly Nông “phát hiện” giáo sư và sư tỷ nhận ra dây leo hoa hồng cầu vồng rất đặc biệt, không tấn công hai người họ, bọn họ ngày đêm nghiên cứu, cuối cùng quyết định dẫn nó đến một nơi có năng lượng từ trường cao, để dưỡng cô sinh trưởng.
Mọi thứ lóe lên trước mắt tôi với tốc độ cao, những sự kiện Triệu Ly Nông đã tham dự và không tham dự đều được trải nghiệm một lần nữa.
Sự khác biệt lớn nhất giữa dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến này và những thực vật dị biến khác là nó có thể điều khiển kích thước của bản thân, thậm chí rễ của nó cũng có thể thu nhỏ lại, sư tỷ đích thân ném nó vào một số địa điểm năng lượng từ trường bạo phát dưới lòng đất, khi năng lượng dần dần ổn định lại, cô ấy một mình đi về nơi rất xa, mang nó về Uyên đảo.
Hoa hồng cầu vồng thu được năng lượng càng cao, tình trạng cơ thể của Triệu Ly Nông càng ổn định, đáng tiếc vẫn chậm chạp không tỉnh lại, cuối cùng Triệu Khiên Minh chỉ có thể đưa nó trồng ở đây.
Khi đó, dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến vẫn như trước, trên cửa động cố ý mở ra một khe hở để ánh nắng chiếu vào dây leo hoa hồng cầu vồng, phảng phất nó trông như một hoa hồng cầu vồng bình thường.
…
Sợi rễ trên đầu ngón tay đã biến mất, mạch máu xanh có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất cũng biến mất.
Màu xanh lục trong mắt Triệu Ly Nông vẫn chưa biến mất, cô nghiêng đầu nhìn Đổng Hưng ngã trên mặt đất cách đó không xa, một lúc sau mới xoay người, chậm rãi đi về phía anh ta.
Trên cổ Đổng Hưng có một lỗ máu, nhưng máu chảy ra từ cơ thể anh ta không nhiều, anh ta vẫn còn hô hấp yếu ớt.
Giang Tập đã quá già, tốc độ ra tay không còn chuẩn như trước, chỉ thắng ở chỗ giành được đòn tấn công bất ngờ, vào giây phút cuối cùng, Đổng Hưng đã tránh được những phần quan trọng nhất, đồng thời, hiệu quả chữa trị cường độ cao đóng vai trò quyết định trong tác dụng của kim gen.
Triệu Ly Nông lấy nhân tố tăng trưởng trên người anh ta, phun lên trên miệng vết thương, đợi một lúc sau mới đỡ anh ta lên, muốn đi ra ngoài.
Lúc này, dây leo mọc ngược sáng trên cột dây leo khổng lồ phía sau đột nhiên lay động, vươn dài ra, đóa hoa thuần khiết đáp xuống gò má cô rồi dừng lại.
Một mùi hoa tươi thanh khiết xộc vào mũi. Đóa hoa trên dây leo chạm nhẹ vào mặt cô một cái, ý thức thân thiện lại lần nữa xuất hiện.
Triệu Ly Nông dừng bước, nhìn hồi lâu, cuối cùng giơ tay hái đóa hoa thuần sắc kia xuống, cô quay đầu nhìn dây leo lần nữa thu nhỏ lại, trong mắt hiện lên ý cười: “Thu hồi những lời trước đây tôi đã nói, đóa hoa của bạn nhìn gần cũng rất đẹp.”
Dây leo vẫy vẫy, tựa hồ rất sung sướng.
Triệu Ly Nông đỡ Đổng Hưng đi ra ngoài, đi qua đường hầm hẹp, cô cầm USB, bước ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, nhìn thấy ba người và một con gà vẫn đang chiến đấu với lũ quái vật đó.
Trên người họ khắp nơi đều bê bết máu, vô cùng chật vật, vài lọ nhân tố tăng trưởng đã dùng hết lăn lóc trên mặt đất.
Khi cô mở cửa, con gà đứng trước mặt che chở cho Ngụy Lệ, lông trên thân thể con gà bị xả tan tác, Hà Nguyệt Sinh bị mấy con quái vật dồn vào đường cùng, chỉ còn lại một thanh chủy thủ nắm chặt trong tay.
Nhưng vào lúc cô đẩy cửa đi ra, tất cả quái vật đều ngừng tấn công, giống như gặp phải chuyện gì kinh khủng, lập tức lùi lại bỏ chạy.
Ba người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó Hà Nguyệt Sinh là người đầu tiên phát hiện thấy Triệu Ly Nông đi ra: “Cậu...”
Cậu bước nhanh về phía Triệu Ly Nông, nhưng tay đang ôm lấy cái bụng đau đớn đã bị con quái vật cắt trúng.
“Tôi còn nửa lọ.” Nghiêm Tĩnh Thủy lật người từ dưới đất lên, lau vết máu và mồ hôi xen lẫn trên mặt, ném cho Hà Nguyệt Sinh lọ nhân tố tăng trưởng.
Hà Nguyệt Sinh nhận lấy và phun lên: “Cảm ơn.”
“Lấy được chưa?” Nghiêm Tĩnh Thủy đi về phía Triệu Ly Nông hỏi, cô ấy đỡ Đổng Hưng nhìn về phía sau: “Kỷ lão... “
“Tiểu Triệu, mắt cậu bị sao vậy?” Ngụy Lệ kinh ngạc nhìn màu xanh lục sâu thẳm trong con ngươi của Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông chỉ nói: “Đi ra ngoài trước.”
Ba người họ nhìn nhau, đoán được bên trong có thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cho rằng Kỷ lão đã xảy ra vấn đề rồi.
Sau khi Hà Nguyệt Sinh phun nhân tố tăng trưởng, cậu tiếp nhận Đổng Hưng từ trong tay Nghiêm Tĩnh Thủy, bọn họ bước ra khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm hạt nhân, băng qua đống cỏ dại đổ rạp, tiếp tục đi ra ngoài.
“Yên tĩnh quá.” Ngụy Lệ lại đem Tiểu Lệ bị thương thu nhỏ lại nhét vào trong túi, nhìn xung quanh: “Mấy loại thực vật dị biến kia giống như đã yên tĩnh trở lại.”
Ánh sáng xanh lục ở chỗ sâu trong đôi mắt của Triệu Ly Nông vẫn còn mơ hồ lưu chuyển: “Thực vật dị biến của Uyên đảo sẽ không làm gì nữa.”
Cô đã sử dụng thuốc pha loãng để chắn đi tất cả các kết nối với thực vật dị biến, vì vậy các thực vật dị biến trên Uyên đảo vẫn sẽ công kích những người qua lại, nhưng bây giờ có dây leo hoa hồng cầu vồng áp chế, tất cả bọn họ đều tạm thời an toàn.
Nghiêm Tĩnh Thủy mở miệng theo bản năng muốn hỏi tại sao, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Triệu Ly Nông, vẫn không hỏi gì.
Thay vào đó, Triệu Ly Nông nói trước: “Mấy người Nghiêm Lưu Thâm vẫn còn sống.”
“Anh tôi và những người khác vẫn còn sống?” Đôi mắt của Nghiêm Tĩnh Thủy mở to ngay lập tức.
Triệu Ly Nông gật đầu: “Ở phía tây, bị thương không nhẹ.”
Toàn bộ ý thức của Uyên đảo phảng phất tràn vào trong đầu cô, không để ý tới âm thanh tràn ngập ý thức thù địch và d*c vọng của hơn phân nửa thực vật dị biến kia, cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình hình trên Uyên đảo.
…
“Đội trưởng?”
Đỗ Bán Mai nắm chặt cánh tay, nhìn Diệp Trường Minh đã dừng lại.
Những thực vật dị biến cấp S ban đầu bị thu hút đang điên cuồng tấn công họ, nhưng giờ chúng đột ngột rời đi.
Xương ngón tay của Diệp Trường Minh hơi mở ra, thả lỏng bàn tay vì liên tục chiến đấu ở cường độ cao mà run rẩy, sau đó nắm chặt lại chuôi đao, dứt khoát xoay người: “Đi phòng thí nghiệm hạt nhân.”
Kết quả là khi anh xoay người lại, đã nhìn thấy mấy người Triệu Ly Nông đang đi ra khỏi đó.
Ánh mắt hai người phút chốc đối diện với nhau.
Diệp Trường Minh nhìn Triệu Ly Nông ở giữa, tầm mắt đảo qua vết máu còn sót lại trên mặt cô, rơi xuống một đóa hoa trong tay, sải bước đi tới, cuối cùng chỉ hỏi: “Được rồi?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Ừm, chúng ta có thể trở về…”
Nhưng sự cố bất ngờ phát sinh nhanh chóng.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, một luồng sóng xung kích vô hình quét qua toàn bộ Uyên đảo, tất cả con chip mô phỏng tín hiệu sinh học trên tay mọi người đều nổ tung, trong nháy mắt, tất cả mọi người trên toàn bộ hòn đảo đều bị đợt sóng xung kích này làm cho choáng váng.
Ngoại trừ một người.
Ý thức sắc bén bên tai tràn vào trong não của Triệu Ly Nông, trong nháy mắt khiến cô mộng mị trong giây lát.
Cô chỉ kịp nhìn thấy đồng tử của Diệp Trường Minh giãn ra, liền bị anh kéo vào trong ngực, xoay người đỡ đòn từ phía sau, đem ý thức mơ hồ của Triệu Ly Nông ném đi.
Máu nóng từ trong miệng Diệp Trường Minh phun ra, nhuộm đỏ vai Triệu Ly Nông, cô cúi đầu sững sờ nhìn một cây dây leo của cây tuyết tùng hình kim phủ đầy vảy đâm vào ngực anh, phía sau có bóng người quen thuộc lại xa lạ đang dựa vào gốc dây leo cầm cự, bay lên giữa không trung.
Bóng người đó khó có thể được gọi là con người, cả người đều mọc đầy vảy kim của cây tuyết tùng, giống như một con nhím hình người.
“Sư…” Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm bóng người giữa không trung: “Cây tuyết tùng Khâu thành.”
Tâm trí cô ngập tràn một nửa ý thức cực kỳ tà ác, nó muốn năng lượng trong cơ thể cô và hoa hồng cầu vồng, muốn khắp nơi đều tràn ngập con cháu của nó.
Một tay Triệu Ly Nông nắm chặt dây leo đang đâm vào ngực Diệp Trường Minh, những vảy kim trên lá của cây tuyết tùng đâm thủng lòng bàn tay cô.
Mặt cô không chút cảm xúc kéo nó ra, khoảnh khắc tiếp theo, những chiếc Lưỡng diện châm dị biến vốn bao vây bọn đã xông ra, tạo thành một “bức tường châm” để chặn tất cả mọi người.
Triệu Ly Nông đẩy Diệp Trường Minh ra, đôi mắt xanh lục đó lặng lẽ nhìn vào trái tim anh một lúc, mặt đất hơi rung chuyển, một số dây leo màu xanh lá cây mỏng manh từ dưới đất chui lên, quấn lấy năm ngón tay của cô.
Những dây leo đầy gai này xuyên qua đầu ngón tay và lòng bàn tay của cô, Triệu Ly Nông giơ tay che vết thương cho Diệp Trường Minh, máu trộn lẫn với những đốm xanh của dây leo hoa hồng cầu vồng đổ vào cơ thể anh.
“Bức tường châm” không thể ngăn chặn cuộc tấn công của cây tuyết tùng dị biến từ vạn dặm xa xôi đuổi đến đây, rất nhanh liền bị đánh sụp.
Triệu Ly Nông rút tay lại, cuối cùng đứng dậy, đối mặt với bóng người giữa không trung.
“Của ta……”
Thân thể của Giang Tập cứng ngắc mở miệng, một âm thanh mơ hồ truyền ra, giống như quái vật đang mô phỏng theo ngôn ngữ loài người.
Mà ánh sáng màu lục trong mắt Triệu Ly Nông ngày càng mạnh, mặt đất lại rung chuyển dữ dội, có thứ gì đó chui ra.
Chỉ nhìn thấy một dây leo hoa hồng cầu vồng dị biến khổng lồ dần dần mọc ra từ phòng thí nghiệm hạt nhân, càng ngày càng cao hơn.
Sự va chạm của hai cỗ ý thức khiến tâm trí Triệu Ly Nông tràn ngập cảm giác bị xé nát, cô đứng đó, nhìn lên thân thể đang dần bị nổ tung, cây tuyết tùng hạ xuống cắm rễ, cố gắng tranh giành năng lượng dinh dưỡng của dây leo hoa hồng cầu vồng.
Trên đường đi cây tuyết tùng Khâu thành đã hấp thụ quá nhiều động thực vật dị biến, so với hoa hồng cầu vồng không yếu hơn bao nhiêu.
Toàn bộ Uyên đảo đang rung chuyển, mặt đất không ngừng lay động, đây là cuộc đấu tranh giữa hai thực vật dị biến siêu nhiên khác xa người thường.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào cây tuyết tùng không ngừng phát triển và mở rộng, so với dây leo hoa hồng cầu vồng rõ ràng bị hạn chế vì để tránh những người trên đảo, cực kỳ giống với cảnh chiến đấu với cây thông dị biến ở Khâu thành.
Cô có thể làm gì?
Trước tiên hai tay của Triệu Ly Nông nắm chặt, trong đầu vô số hình ảnh xẹt qua, cuối cùng một chữ lóe lên.
——Mạng kết nối cây cối.
Bây giờ Triệu Ly Nông đã biết.
Chỉ vì hoa hồng cầu vồng đã cứu cô, Triệu Ly Nông đã liên hệ được với mạng kết nối cây cối, vì vậy cô có thể nghe thấy giọng nói của vô số thực vật dị biến, ngược lại cũng có thể ảnh hưởng đến các thực vật dị biến khác.
Cây tuyết tùng Khâu thành đã tìm thấy Triệu Ly Nông thông qua mạng kết nối cây cối, theo cô đến Uyên đảo.
Triệu Ly Nông từ từ nhắm mắt lại, buộc mình phải trấn định tâm tình, cẩn thận lắng nghe vô số âm thanh của thực vật dị biến trong đầu.
Mỗi lần cô cố gắng nghe những âm thanh đó, não cô như bị hàng nghìn mũi kim châm vào, cơn đau buốt khiến Triệu Ly Nông suýt nữa nôn mửa.
Cuối cùng, mạng lưới hình thành bởi những đốm xanh trong tâm trí đã xuất hiện trở lại!
Cô cảm nhận được những loài thực vật dị biến đó thông qua những đường nối giữa các đốm xanh, có tham lam, có xấu xa, có thờ ơ và sợ hãi … đủ loại cảm xúc tràn ngập trong đó.
Cho đến khi cô cảm nhận được ba đốm xanh quen thuộc… Không, còn có một đốm xanh yếu hơn.
—— Cây long trảo hòe dị biến, cây mặt người dị biến, cây thủy liễu dị biến, cùng với cây thông dị biến được gieo trồng ở thế giới rừng cây lúc trước.
Bốn đốm xanh này đã đáp lại Triệu Ly Nông.
Một lúc lâu sau, Triệu Ly Nông mở mắt ra, cô nhìn cây tuyết tùng Khâu thành cách đó không xa, nó bắt đầu siết chặt không gian sinh trưởng của những thực vật khác, muốn hấp thụ năng lượng dinh dưỡng của những thực vật khác, cô từ từ khom lưng quỳ gối, đưa tay đặt trên mặt đất.
Thời khắc này, từ dưới lòng đất của Căn cứ số ba, sợi rễ của vô số thực vật dị biến bắt đầu vươn ra, chạm vào nhau, như thắp lên ngọn lửa xanh, một mạng lưới kết nối cây cối khổng lồ đang nhanh chóng hình thành, lan rộng về phía Uyên đảo.
Trên mặt biển, Đồng Đồng nhìn bạch tuộc mộc nhĩ chìm vào đáy biển như cảm giác được gì, quay đầu nhìn lại phía sau.
Triệu Ly Nông vẫn nửa quỳ trên mặt đất, cô giống như một người môi giới trung gian, kết nối vô số thực vật dị biến, cuối cùng thông qua mạng lưới kết nối cây cối, chất dinh dưỡng từ xa được truyền đến cho hoa hồng cầu vồng.
Cây tuyết tùng Khâu thành cũng có mạng lưới kết nối cây cối, nhưng nó cướp đi quá nhiều chất dinh dưỡng từ vô số thực vật, trên đường đến có rất nhiều thực vật bị dị biến, chúng lợi dụng cơ hội này để chống cự và từ chối cung cấp chất dinh dưỡng.
Triệu Ly Nông phun ra một ngụm máu lớn, mồ hôi chảy dài trên má, nhưng bàn tay trên mặt đất không hề nhúc nhích.
Thực vật dị biến ngầm tranh giành chất dinh dưỡng thông qua mạng kết nối cây cối, tốc độ mở rộng của cây tuyết tùng Khâu thành bắt đầu chậm lại, dây leo hoa hồng cầu vồng bắt đầu chiếm thế thượng phong.
…
Căn cứ trung ương.
Triệu Phong Hòa đứng trên bức tường cao, bên cạnh bà ấy là đám người Nghiêm Thắng Biến, Đan Vân.
“Đều chết rồi.” Triệu Phong Hòa nhìn ra bên ngoài tường cao, tất cả thực vật giống như đang hấp hối từ từ khô héo, lẩm bẩm nói.