-
Chương 183: Bản thảo
Edit & beta: Rya
Đại sảnh tầng một đèn sáng trưng,
Ngoài cửa mưa to xối xả, đại sảnh đầy vệ sĩ riêng đứng cầm súng, trên người không có bất kỳ biểu tượng nào, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy liếc mắt một cái liền nhận ra súng trong tay bọn họ là do quân khu chế tạo.
Tất cả các công nhân viên còn chưa rời khỏi Viện nghiên cứu lúc này đều bị chĩa súng vào, toàn bộ súng ống của thủ vệ quân tuần tra đều bị tước bỏ, tất cả đều bị ấn xuống đất.
Mọi người đều vô số nòng súng đen xì chĩa vào người, toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng bước chân của vệ sĩ riêng.
Sự việc xảy ra đột ngột đến tận bây giờ vẫn chưa có ai nhấn nút báo động, đây chắc chắn là một kế hoạch có tổ chức và được tính toán trước.
Nghiêm Tĩnh Thủy đầu óc quay cuồng, khóe mắt đảo nhìn xung quanh, cố gắng tìm một khoảng trống, nhưng giây tiếp theo, một người nào đó đã đến gần, đầu tiên là tước lấy khẩu súng trong tay cô ấy, sau đó giật lấy thẻ công tác trên ngực, đánh giá một chút, cuối cùng vẫy gọi ai đó đến mang cô ấy đi.
“Ai, có chuyện gì thì cứ nói đàng hoàng, đừng động thủ.” Ngụy Lệ hét lên.
Một họng súng lặng lẽ ghé vào trán Ngụy Lệ, Ngụy Lệ lại ngậm miệng lại, thầm nghĩ thà gặp thực vật dị biến còn tốt hơn, bởi vì con người so với động thực vật dị biến phức tạp hơn nhiều.
Ánh mắt đối phương nhìn về phía thẻ công tác trên ngực Ngụy Lệ, phất tay, lại có người đến giữ Ngụy Lệ lại, cùng đưa Ngụy Lệ đi về phía giữa đại sảnh.
“Đại ca, các anh là đang diễn tập sao?” Bị một phát súng đẩy ở sau lưng, Ngụy Lệ không kìm được kêu lên: “Sao tôi không nhận được tin tức gì vậy?”
Lúc này, Nghiêm Tĩnh Thủy nhận thấy điều gì đó, ngửa đầu nhìn lên khoảng trống phía trên.
Có vài sợi dây leo rủ xuống quấn lấy tay vịn hành lang chung quanh, nhìn kỹ ở giữa còn có một người bị cuốn lấy, không ngừng rơi xuống, tốc độ rơi xuống cực nhanh.
“Mẹ kiếp! Có thực vật dị biến!” Ngụy Lệ ngẩng đầu trợn to hai mắt, quay đầu lại quát với đám vệ sĩ riêng: “Các người mau động thủ đi!”
Tuy nhiên, ngoại trừ vẻ mặt sợ hãi của những người trong Viện nghiên cứu, những vệ sĩ riêng không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện này lại hoàn toàn thờ ơ.
Người bị cuốn trên không trung vẫn còn động đậy, tựa hồ không bị thương nặng.
Nghiêm Tĩnh Thủy nghiến răng, không quan tâm đ ến những vệ sĩ riêng vô danh ở khắp mọi nơi, đột nhiên hạ thấp phần thân trên, giơ khuỷu tay lên để ra đòn, giật lấy khẩu súng mà người bên cạnh đã tịch thu trước đó, giơ tay lên nổ súng, nhắm vào dây leo ở giữa.
Khẩu súng này là của Ngụy Lệ, bên trong là viên đạn dược mới được cải tiến của Triệu Ly Nông, ngay cả thực vật dị biến cấp A cũng sẽ khô héo và tử vong, chỉ cần vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ cần có thể tiếp đỡ được, người ở phía trên có thể sống sót.
Nghiêm Tĩnh Thủy tốc độ cực nhanh, vệ sĩ riêng bên cạnh trực tiếp bị đánh gục, những vệ sĩ riêng khác cũng nhanh chóng phản ứng lại, đồng loạt giơ súng lên, nhưng cô ấy không hề sợ hãi.
Nếu không trực tiếp giết hai người họ, đối phương còn có chuyện muốn cần đến, sẽ không dễ dàng nổ súng như vậy.
Quả nhiên, những vệ sĩ riêng kia giơ súng lên, nhưng không lập tức bóp cò.
Nghiêm Tĩnh Thủy ngẩng đầu lên, nắm lấy dây leo rơi xuống đất, cố gắng dùng sức để cứu đối phương đang bị rớt xuống, nhưng không ngờ, đối phương rơi nhanh hơn bình thường rất nhiều, đập xuống sàn của đại sảnh trước một bước.
Đối phương tiếp đất bằng một đầu gối, đầu cúi xuống để lộ cổ áo sau, sàn nhà đá hoa cương xung quanh đầu gối của đối phương ngay lập tức được bao phủ bởi các dây leo đan lưới.
Lúc này cô ấy mới thấy rõ dây leo treo trên không trung kỳ thật là do trong tay đối phương vươn ra, da cổ lộ ra ngoài của đối phương có màu xanh nứt nẻ như vỏ cây.
Không đợi Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn kỹ hơn, một sợi dây leo dày đặc trên sàn của đại sảnh đột nhiên co lại, rồi lập tức vung đến, giáng mạnh trên người cô ấy.
Bị đòn tấn công bất ngờ này, Nghiêm Tĩnh Thủy không kịp phản ứng, cả người ngã xuống đất, mãi đến tận khi lưng vào đập vào bậc thềm của lối đi cầu thang.
“Nghiêm nỗ lực!” Ngụy Lệ quay đầu nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy đang nằm trên mặt đất, sắc mặt cực kỳ khó coi, tức giận xoay người lại, nhưng ánh mắt lại chạm phải người đi tới từ phía đối diện, sững người một chút: “Cậu… Đồng Đồng?”
Nghiêm Tĩnh Thủy đang nằm trên mặt đất, đang chống tay ngồi dậy, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn thấy bộ dạng của người vừa rơi xuống khi nãy, tất cả động tác vô thức dừng lại.
Làn da trên cằm và cổ Đồng Đồng dần trở lại bình thường, dây leo vươn dài hai tay cũng thu lại, sau vài tiếng loảng xoảng, mấy vỏ đạn ghim trong dây leo rơi xuống đất, Đồng Đồng vặn vẹo cổ, lộ ra hai lúm đồng tiền mang theo mùi máu tanh: “Cậu muốn giết tôi à?”
Ngụy Lệ mặc dù còn lơ ngơ, nhưng nghe người đối diện nói như vậy, không khỏi nói: “Em ấy vừa rồi là muốn cứu cô!”
Ngụy Lệ nhìn người đối diện từ trên xuống dưới: “Thực vật dị biến đã tiến hóa thành hình người, còn có thể nói chuyện sao?”
“Cô ta là Đồng Đồng.” Nghiêm Tĩnh Thủy chống người ngồi dậy, dựa vào bậc thang, nhìn chằm chằm quang não trên cổ tay đối phương: “Thực vật dị biến sẽ không đeo thứ này.”
Khuôn mặt của Đồng Đồng ngày đó bị hủy, tất cả mọi người đều không để ý, hiện tại nghĩ lại, đại khái là cố ý lừa gạt bọn họ.
Chỉ là…
Nghiêm Tĩnh Thủy không thể không nghĩ đến Triệu Ly Nông, lúc trước vì cái chết của Đồng Đồng đã ngày đêm ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm, bây giờ nếu biết rằng Đồng Đồng không sao, thậm chí trông như thế này … không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Diệp đội trưởng vẫn nên ở bên cạnh Tiểu Triệu, có anh bên cạnh là sự đảm bảo to lớn nhất.
Tất cả các vệ sĩ riêng xung quanh đều rút súng lại, Đồng Đồng cũng trở lại dáng vẻ bình thường, từng bước đi về phía Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ.
“Cô là ai?” Ngụy Lệ nhìn Đồng Đồng, dung mạo giống nhau nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, càng đi về phía Ngụy Lệ, sau lưng Ngụy Lệ càng cảm thấy lạnh: “Cái kia, Đồng Đồng học muội, có chuyện gì thì đàng hoàng nói chuyện, đừng, đừng đến đây.”
Thấy Đồng Đồng không dừng lại, Ngụy Lệ lấy Tiểu hoàng kê ra, đẩy về phía trước chặn lại, thật đáng tiếc cho Tiểu Lệ từ trước đến nay không chịu thua kém, giờ khắc này cứng như gà chết.
“Tiểu Lệ, Tiểu Lệ!” Ngụy Lệ thấp giọng lo lắng hô lên, tại sao vào thời điểm quan trọng như thế nó lại trở nên vô dụng?
Đồng Đồng đi tới, trên mặt vẫn là lúm đồng tiền như cũ, ngón tay duỗi một dây leo thon dài chọc chọc cái đầu cứng ngắc của Tiểu hoàng kê: “Học tỷ, nó sẽ không tấn công tôi đâu.”
Ngụy Lệ đầu toát mồ hôi lạnh: “…”
Trước đây không phát hiện Đồng Đồng khi cười lại đáng sợ như vậy, nhưng vì một tiếng “Học tỷ” này lại khiến Ngụy Lệ nổi cả da gà.
Nghiêm Tĩnh Thủy nằm trên mặt đất chật vật đứng lên, nghe Đồng Đồng nói như vậy, cô ấy vô thức nhìn Tiểu hoàng kê trong tay Ngụy Lệ, giơ tay lau vết máu trên miệng, vô thức nheo mắt lại, cảnh tượng này có vẻ quen quen.
Cô ấy nhớ Tiểu hoàng kê nhìn thấy Tiểu Triệu cũng trông như thế này.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết các cô đâu.” Đồng Đồng rút tay không trêu ghẹo Tiểu hoàng kê nữa: “Dù sao các cô cũng là bạn bè của Triệu Ly Nông.”
“Ý của cô là gì?” Sắc mặt Nghiêm Tĩnh Thủy thay đổi, Triệu Ly Nông hôm nay tâm tình không tốt, còn chưa có trở về, chẳng lẽ là cùng với Đồng Đồng?
Đồng Đồng liếc nhìn quang não, nhếch khóe miệng và vung tay lên, vệ sĩ riêng bên cạnh lập tức tiến tới, khống chế hai người bọn họ, tiêm một ống thuốc vào cổ bọn họ.
Ngụy Lệ lập tức ngất đi, Nghiêm Tĩnh Thủy cắn đầu lưỡi muốn giãy giụa, lại bị một dây leo kéo ngã, trước khi mất đi ý thức, mơ hồ nhìn thấy Đồng Đồng đang đi về phía mình.
…
Trong phòng họp cao nhất, Đan Vân lướt qua các đội viên Dị sát đội đã ngã xuống: “Kim gen bọn họ tiêm có vấn đề.”
Có người đẩy cửa đi vào: “Xác thật là có thay đổi một số thứ.”
“Bà là ai?” Lý Chân Chương theo bản năng trốn sau lưng Nghiêm Thắng Biến, chỉ vào người phụ nữ ở cửa, lên tiếng hỏi.
“Triệu Phong Hòa.”
Tào Văn Diệu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thắng Biến bên cạnh vừa mới lên tiếng: “Nghiêm tổ trưởng, ông, ông biết bà ta sao?”
Mọi người trong phòng họp vô thức nhìn Nghiêm Thắng Biến.
“Tôi không biết.” Nghiêm Thắng Biến chậm rãi nói: “Nhưng tôi đã đọc tư liệu của bà ấy.”
Đan Vân lúc này cũng kịp phản ứng: “Mẹ của Triệu Ly Nông!”
Triệu Phong Hòa không vội phủ nhận, đi vào kéo một cái ghế ngồi ở cuối bàn họp, vừa vặn là chỗ Triệu Ly Nông đã từng ngồi.
Hôm nay là cuộc họp định kỳ của các nghiên cứu viên cao cấp, buổi sáng Kỷ lão đến họp xong thì đã rời đi, những người khác đến buổi trưa mới chuẩn bị tan họp, kết quả không lâu thì quân khu truyền đến tin tức, nói các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã bị sát hại, ngay cả tòa nhà gen mà Kỷ lão đang ở đều đang xảy ra chuyện.
Tất cả các nghiên cứu viên cao cấp tập trung tại chỗ họp, chờ quân khu bên kia tăng cường phái Dị sát đội đến, phòng ngừa có người tiếp tục muốn hạ thủ với các nghiên cứu viên cao cấp, nhưng bọn họ không ngờ có người thật sự dám ở trong Viện nghiên cứu động thủ, thậm chí đã thành công.
Sau khi tiêm kim gen, đội viên Dị sát đội tiến vào bảo vệ nghiên cứu viên cao cấp không bao lâu thì đột nhiên lần lượt ngã xuống, những đội viên Dị sát đội chưa tiêm đứng bên ngoài ngược lại đã bị những thủ vệ quân mới được quân khu tuyển chọn tiêm kim gen khống chế.
Nghiêm Thắng Biến nhìn ra cửa phòng hội nghị mở rộng, thấy tình hình bên ngoài thì trong nháy mắt phản ứng lại: “Giết Diêu Thành, vì một nửa quân quyền?”
Sau khi Diêu Thành vừa chết đi, các gia tộc khác nhau đã tranh cướp không ngừng, cuối cùng người trung lập không có gia tộc chống đỡ đứng lên nắm quyền.
Bất quá, người này chính là do mấy người Diệp Chấn Sơn, Nghiêm Thắng Biến, Đan Vân đề cử, những gia tộc khác đều có tâm tư khác nhau, nhưng cuối cùng đều hài lòng rằng không có gia tộc nào được lợi từ việc đó.
Khóe mắt của Triệu Phong Hòa liếc nhìn phía sau, cười nhẹ: “Quân quyền? Trong đầu các người cũng chỉ có những thứ này.”
“Mẹ nuôi, đã bắt được Ngụy Lệ và Nghiêm Tĩnh Thủy.” Đồng Đồng từ bên ngoài bước vào.
“Là cô ta!” Tào Văn Diệu đẩy kính, nhận ra Đồng Đồng, lập tức ý thức được, chỉ vào Triệu Phong Hòa nói: “Triệu Ly Nông nhất định cũng là gián điệp do bà phái tới!”
“Ồn ào.” Đồng Đồng đột nhiên giơ tay lên, một sợi dây leo mảnh khảnh từ đầu ngón tay duỗi ra, đột nhiên quấn quanh cổ Tào Văn Diệu, siết cổ ông ta cho đến khi mặt đỏ bừng.
Nghiêm Thắng Biến từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở chỗ của mình, nhìn thấy dây leo nhô ra từ đầu ngón tay của Đồng Đồng, cuối cùng sắc mặt đại biến, đột ngột đứng dậy: “Đây là cái gì?!”
“Đồng Đồng.” Triệu Phong Hòa nghiêng mặt, ngữ khí càng thêm nghiêm túc: “Buông ra!”
Làn da trên cổ Đồng Đồng khẽ biến, ở trong mắt giãy giụa mấy lần, rốt cục thu dây leo lại.
“Cô ta là thứ gì?” Nghiêm Thắng Biến hỏi Triệu Phong Hòa, nhìn chằm chằm vào Đồng Đồng, bất kể hoàn cảnh xung quanh.
Ông ta cho rằng sự xuất hiện của thực vật dị biến cấp S và gà dị biến có thể hiểu được tiếng người đã là kết quả của sự phát triển cấp tốc của thế giới dị biến này, nhưng nghĩ đến gặp được loại như Đồng Đồng…
Triệu Phong Hòa nhờ ánh đèn đánh giá hai tay của mình, sau đó ngẩng đầu quét qua tất cả các nghiên cứu viên cao cấp trong phòng hội nghị từ trái sang phải, cuối cùng rơi vào trên mặt Nghiêm Thắng Biến, như kinh ngạc nói: “Các người không biết?”
Đan Vân bên cạnh cau mày, chiếc khăn choàng bà luôn mang theo bên mình đã rơi xuống đất, cũng không buồn nhặt lên.
“Thời gian không còn nhiều.” Triệu Phong Hòa dựa vào trên ghế: “Nếu những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia không có, hơn phân nửa là ở trong tay các người.”
“Không có cái gì?” Nghiêm Thắng Biến hỏi.
Triệu Phong Hòa cúi đầu cười nói: “Trong phòng họp này có người biết.”
Đồng Đồng không biết từ lúc nào đã có thêm một con dao trong tay, cầm cán dao gõ nhẹ lên bàn họp, lưỡi dao màu trắng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, rồi chậm rãi đi vòng ra phía sau nghiên cứu viên cao cấp.
Gõ một lần, nhấc lên, đi xung quanh, lại gõ một lần nữa.
“Mưa to thật đấy.” Triệu Phong Hòa nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ sát đất, quay đầu nhìn mọi người trước bàn họp: “Bắt đầu từ ai? Bắt đầu từ nghiên cứu viên La trước.”
Đồng Đồng đứng phía sau La Liên Vũ, con dao đặt trên động mạch chính trên cổ bà ta.
La Liên Vũ sắc mặt ngưng trọng: “Có ý gì?”
“Kim gen và nhân tố tăng trưởng làm rất tốt.” Triệu Phong Hòa nhẹ nhàng ấn hai ngón tay lên mặt bàn: “Bất quá, lấy tài năng cùng tư chất của bà, mười năm nữa cũng không làm ra được thứ này.”
Thoáng dùng sức trên con dao, vết máu cũng xuất hiện trên cổ bà ta.
La Liên Vũ nhắm mắt lại: “Kỷ lão.”
“Ông ta?”
“Sau khi Kỷ lão rời khỏi Viện nghiên cứu, ngài ấy muốn âm thầm giúp đỡ căn cứ, La gia nắm giữ lớn tài nguyên y dược, đôi bên đã cùng hợp tác.” La Liên Vũ nói: “Tôi muốn danh tiếng, ngài ấy ra lực, những người khác trong Viện nghiên cứu đã sớm biết.”
Trên thực tế, những gì Triệu Phong Hòa tra được giống như những gì La Liên Vũ đã nói, Giang Tập đã bí mật phí rất nhiều sức lực vào nhân tố tăng trưởng, kim gen là một hợp chất dẫn xuất bất ngờ.
“Nhưng lý luận kim gen là do bà nói ra.” Triệu Phong Hòa nhìn La Liên Vũ: “Giao ra đây.”
Cho dù là vào lúc này, La Liên Vũ vẫn là không hiểu: “Cái… Cái gì?”
“Bà từ đâu biết tới những lý luận kia?” Triệu Phong Hòa lại hỏi, nhưng kiên nhẫn của Đồng Đồng bên cạnh cơ hồ cạn kiệt, lực đạo trên tay càng ngày càng nặng.
Trong thời khắc này, ánh mắt của La Liên Vũ hơi lóe lên.
“Bản thảo.” Triệu Phong Hòa nhìn chằm chằm bà ta, gằn từng chữ nói: “Bản thảo của Triệu Khiên Minh ở đâu?”
Đại sảnh tầng một đèn sáng trưng,
Ngoài cửa mưa to xối xả, đại sảnh đầy vệ sĩ riêng đứng cầm súng, trên người không có bất kỳ biểu tượng nào, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy liếc mắt một cái liền nhận ra súng trong tay bọn họ là do quân khu chế tạo.
Tất cả các công nhân viên còn chưa rời khỏi Viện nghiên cứu lúc này đều bị chĩa súng vào, toàn bộ súng ống của thủ vệ quân tuần tra đều bị tước bỏ, tất cả đều bị ấn xuống đất.
Mọi người đều vô số nòng súng đen xì chĩa vào người, toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh, chỉ còn lại những tiếng bước chân của vệ sĩ riêng.
Sự việc xảy ra đột ngột đến tận bây giờ vẫn chưa có ai nhấn nút báo động, đây chắc chắn là một kế hoạch có tổ chức và được tính toán trước.
Nghiêm Tĩnh Thủy đầu óc quay cuồng, khóe mắt đảo nhìn xung quanh, cố gắng tìm một khoảng trống, nhưng giây tiếp theo, một người nào đó đã đến gần, đầu tiên là tước lấy khẩu súng trong tay cô ấy, sau đó giật lấy thẻ công tác trên ngực, đánh giá một chút, cuối cùng vẫy gọi ai đó đến mang cô ấy đi.
“Ai, có chuyện gì thì cứ nói đàng hoàng, đừng động thủ.” Ngụy Lệ hét lên.
Một họng súng lặng lẽ ghé vào trán Ngụy Lệ, Ngụy Lệ lại ngậm miệng lại, thầm nghĩ thà gặp thực vật dị biến còn tốt hơn, bởi vì con người so với động thực vật dị biến phức tạp hơn nhiều.
Ánh mắt đối phương nhìn về phía thẻ công tác trên ngực Ngụy Lệ, phất tay, lại có người đến giữ Ngụy Lệ lại, cùng đưa Ngụy Lệ đi về phía giữa đại sảnh.
“Đại ca, các anh là đang diễn tập sao?” Bị một phát súng đẩy ở sau lưng, Ngụy Lệ không kìm được kêu lên: “Sao tôi không nhận được tin tức gì vậy?”
Lúc này, Nghiêm Tĩnh Thủy nhận thấy điều gì đó, ngửa đầu nhìn lên khoảng trống phía trên.
Có vài sợi dây leo rủ xuống quấn lấy tay vịn hành lang chung quanh, nhìn kỹ ở giữa còn có một người bị cuốn lấy, không ngừng rơi xuống, tốc độ rơi xuống cực nhanh.
“Mẹ kiếp! Có thực vật dị biến!” Ngụy Lệ ngẩng đầu trợn to hai mắt, quay đầu lại quát với đám vệ sĩ riêng: “Các người mau động thủ đi!”
Tuy nhiên, ngoại trừ vẻ mặt sợ hãi của những người trong Viện nghiên cứu, những vệ sĩ riêng không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện này lại hoàn toàn thờ ơ.
Người bị cuốn trên không trung vẫn còn động đậy, tựa hồ không bị thương nặng.
Nghiêm Tĩnh Thủy nghiến răng, không quan tâm đ ến những vệ sĩ riêng vô danh ở khắp mọi nơi, đột nhiên hạ thấp phần thân trên, giơ khuỷu tay lên để ra đòn, giật lấy khẩu súng mà người bên cạnh đã tịch thu trước đó, giơ tay lên nổ súng, nhắm vào dây leo ở giữa.
Khẩu súng này là của Ngụy Lệ, bên trong là viên đạn dược mới được cải tiến của Triệu Ly Nông, ngay cả thực vật dị biến cấp A cũng sẽ khô héo và tử vong, chỉ cần vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ cần có thể tiếp đỡ được, người ở phía trên có thể sống sót.
Nghiêm Tĩnh Thủy tốc độ cực nhanh, vệ sĩ riêng bên cạnh trực tiếp bị đánh gục, những vệ sĩ riêng khác cũng nhanh chóng phản ứng lại, đồng loạt giơ súng lên, nhưng cô ấy không hề sợ hãi.
Nếu không trực tiếp giết hai người họ, đối phương còn có chuyện muốn cần đến, sẽ không dễ dàng nổ súng như vậy.
Quả nhiên, những vệ sĩ riêng kia giơ súng lên, nhưng không lập tức bóp cò.
Nghiêm Tĩnh Thủy ngẩng đầu lên, nắm lấy dây leo rơi xuống đất, cố gắng dùng sức để cứu đối phương đang bị rớt xuống, nhưng không ngờ, đối phương rơi nhanh hơn bình thường rất nhiều, đập xuống sàn của đại sảnh trước một bước.
Đối phương tiếp đất bằng một đầu gối, đầu cúi xuống để lộ cổ áo sau, sàn nhà đá hoa cương xung quanh đầu gối của đối phương ngay lập tức được bao phủ bởi các dây leo đan lưới.
Lúc này cô ấy mới thấy rõ dây leo treo trên không trung kỳ thật là do trong tay đối phương vươn ra, da cổ lộ ra ngoài của đối phương có màu xanh nứt nẻ như vỏ cây.
Không đợi Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn kỹ hơn, một sợi dây leo dày đặc trên sàn của đại sảnh đột nhiên co lại, rồi lập tức vung đến, giáng mạnh trên người cô ấy.
Bị đòn tấn công bất ngờ này, Nghiêm Tĩnh Thủy không kịp phản ứng, cả người ngã xuống đất, mãi đến tận khi lưng vào đập vào bậc thềm của lối đi cầu thang.
“Nghiêm nỗ lực!” Ngụy Lệ quay đầu nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy đang nằm trên mặt đất, sắc mặt cực kỳ khó coi, tức giận xoay người lại, nhưng ánh mắt lại chạm phải người đi tới từ phía đối diện, sững người một chút: “Cậu… Đồng Đồng?”
Nghiêm Tĩnh Thủy đang nằm trên mặt đất, đang chống tay ngồi dậy, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn thấy bộ dạng của người vừa rơi xuống khi nãy, tất cả động tác vô thức dừng lại.
Làn da trên cằm và cổ Đồng Đồng dần trở lại bình thường, dây leo vươn dài hai tay cũng thu lại, sau vài tiếng loảng xoảng, mấy vỏ đạn ghim trong dây leo rơi xuống đất, Đồng Đồng vặn vẹo cổ, lộ ra hai lúm đồng tiền mang theo mùi máu tanh: “Cậu muốn giết tôi à?”
Ngụy Lệ mặc dù còn lơ ngơ, nhưng nghe người đối diện nói như vậy, không khỏi nói: “Em ấy vừa rồi là muốn cứu cô!”
Ngụy Lệ nhìn người đối diện từ trên xuống dưới: “Thực vật dị biến đã tiến hóa thành hình người, còn có thể nói chuyện sao?”
“Cô ta là Đồng Đồng.” Nghiêm Tĩnh Thủy chống người ngồi dậy, dựa vào bậc thang, nhìn chằm chằm quang não trên cổ tay đối phương: “Thực vật dị biến sẽ không đeo thứ này.”
Khuôn mặt của Đồng Đồng ngày đó bị hủy, tất cả mọi người đều không để ý, hiện tại nghĩ lại, đại khái là cố ý lừa gạt bọn họ.
Chỉ là…
Nghiêm Tĩnh Thủy không thể không nghĩ đến Triệu Ly Nông, lúc trước vì cái chết của Đồng Đồng đã ngày đêm ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm, bây giờ nếu biết rằng Đồng Đồng không sao, thậm chí trông như thế này … không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Diệp đội trưởng vẫn nên ở bên cạnh Tiểu Triệu, có anh bên cạnh là sự đảm bảo to lớn nhất.
Tất cả các vệ sĩ riêng xung quanh đều rút súng lại, Đồng Đồng cũng trở lại dáng vẻ bình thường, từng bước đi về phía Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ.
“Cô là ai?” Ngụy Lệ nhìn Đồng Đồng, dung mạo giống nhau nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, càng đi về phía Ngụy Lệ, sau lưng Ngụy Lệ càng cảm thấy lạnh: “Cái kia, Đồng Đồng học muội, có chuyện gì thì đàng hoàng nói chuyện, đừng, đừng đến đây.”
Thấy Đồng Đồng không dừng lại, Ngụy Lệ lấy Tiểu hoàng kê ra, đẩy về phía trước chặn lại, thật đáng tiếc cho Tiểu Lệ từ trước đến nay không chịu thua kém, giờ khắc này cứng như gà chết.
“Tiểu Lệ, Tiểu Lệ!” Ngụy Lệ thấp giọng lo lắng hô lên, tại sao vào thời điểm quan trọng như thế nó lại trở nên vô dụng?
Đồng Đồng đi tới, trên mặt vẫn là lúm đồng tiền như cũ, ngón tay duỗi một dây leo thon dài chọc chọc cái đầu cứng ngắc của Tiểu hoàng kê: “Học tỷ, nó sẽ không tấn công tôi đâu.”
Ngụy Lệ đầu toát mồ hôi lạnh: “…”
Trước đây không phát hiện Đồng Đồng khi cười lại đáng sợ như vậy, nhưng vì một tiếng “Học tỷ” này lại khiến Ngụy Lệ nổi cả da gà.
Nghiêm Tĩnh Thủy nằm trên mặt đất chật vật đứng lên, nghe Đồng Đồng nói như vậy, cô ấy vô thức nhìn Tiểu hoàng kê trong tay Ngụy Lệ, giơ tay lau vết máu trên miệng, vô thức nheo mắt lại, cảnh tượng này có vẻ quen quen.
Cô ấy nhớ Tiểu hoàng kê nhìn thấy Tiểu Triệu cũng trông như thế này.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết các cô đâu.” Đồng Đồng rút tay không trêu ghẹo Tiểu hoàng kê nữa: “Dù sao các cô cũng là bạn bè của Triệu Ly Nông.”
“Ý của cô là gì?” Sắc mặt Nghiêm Tĩnh Thủy thay đổi, Triệu Ly Nông hôm nay tâm tình không tốt, còn chưa có trở về, chẳng lẽ là cùng với Đồng Đồng?
Đồng Đồng liếc nhìn quang não, nhếch khóe miệng và vung tay lên, vệ sĩ riêng bên cạnh lập tức tiến tới, khống chế hai người bọn họ, tiêm một ống thuốc vào cổ bọn họ.
Ngụy Lệ lập tức ngất đi, Nghiêm Tĩnh Thủy cắn đầu lưỡi muốn giãy giụa, lại bị một dây leo kéo ngã, trước khi mất đi ý thức, mơ hồ nhìn thấy Đồng Đồng đang đi về phía mình.
…
Trong phòng họp cao nhất, Đan Vân lướt qua các đội viên Dị sát đội đã ngã xuống: “Kim gen bọn họ tiêm có vấn đề.”
Có người đẩy cửa đi vào: “Xác thật là có thay đổi một số thứ.”
“Bà là ai?” Lý Chân Chương theo bản năng trốn sau lưng Nghiêm Thắng Biến, chỉ vào người phụ nữ ở cửa, lên tiếng hỏi.
“Triệu Phong Hòa.”
Tào Văn Diệu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thắng Biến bên cạnh vừa mới lên tiếng: “Nghiêm tổ trưởng, ông, ông biết bà ta sao?”
Mọi người trong phòng họp vô thức nhìn Nghiêm Thắng Biến.
“Tôi không biết.” Nghiêm Thắng Biến chậm rãi nói: “Nhưng tôi đã đọc tư liệu của bà ấy.”
Đan Vân lúc này cũng kịp phản ứng: “Mẹ của Triệu Ly Nông!”
Triệu Phong Hòa không vội phủ nhận, đi vào kéo một cái ghế ngồi ở cuối bàn họp, vừa vặn là chỗ Triệu Ly Nông đã từng ngồi.
Hôm nay là cuộc họp định kỳ của các nghiên cứu viên cao cấp, buổi sáng Kỷ lão đến họp xong thì đã rời đi, những người khác đến buổi trưa mới chuẩn bị tan họp, kết quả không lâu thì quân khu truyền đến tin tức, nói các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên đã bị sát hại, ngay cả tòa nhà gen mà Kỷ lão đang ở đều đang xảy ra chuyện.
Tất cả các nghiên cứu viên cao cấp tập trung tại chỗ họp, chờ quân khu bên kia tăng cường phái Dị sát đội đến, phòng ngừa có người tiếp tục muốn hạ thủ với các nghiên cứu viên cao cấp, nhưng bọn họ không ngờ có người thật sự dám ở trong Viện nghiên cứu động thủ, thậm chí đã thành công.
Sau khi tiêm kim gen, đội viên Dị sát đội tiến vào bảo vệ nghiên cứu viên cao cấp không bao lâu thì đột nhiên lần lượt ngã xuống, những đội viên Dị sát đội chưa tiêm đứng bên ngoài ngược lại đã bị những thủ vệ quân mới được quân khu tuyển chọn tiêm kim gen khống chế.
Nghiêm Thắng Biến nhìn ra cửa phòng hội nghị mở rộng, thấy tình hình bên ngoài thì trong nháy mắt phản ứng lại: “Giết Diêu Thành, vì một nửa quân quyền?”
Sau khi Diêu Thành vừa chết đi, các gia tộc khác nhau đã tranh cướp không ngừng, cuối cùng người trung lập không có gia tộc chống đỡ đứng lên nắm quyền.
Bất quá, người này chính là do mấy người Diệp Chấn Sơn, Nghiêm Thắng Biến, Đan Vân đề cử, những gia tộc khác đều có tâm tư khác nhau, nhưng cuối cùng đều hài lòng rằng không có gia tộc nào được lợi từ việc đó.
Khóe mắt của Triệu Phong Hòa liếc nhìn phía sau, cười nhẹ: “Quân quyền? Trong đầu các người cũng chỉ có những thứ này.”
“Mẹ nuôi, đã bắt được Ngụy Lệ và Nghiêm Tĩnh Thủy.” Đồng Đồng từ bên ngoài bước vào.
“Là cô ta!” Tào Văn Diệu đẩy kính, nhận ra Đồng Đồng, lập tức ý thức được, chỉ vào Triệu Phong Hòa nói: “Triệu Ly Nông nhất định cũng là gián điệp do bà phái tới!”
“Ồn ào.” Đồng Đồng đột nhiên giơ tay lên, một sợi dây leo mảnh khảnh từ đầu ngón tay duỗi ra, đột nhiên quấn quanh cổ Tào Văn Diệu, siết cổ ông ta cho đến khi mặt đỏ bừng.
Nghiêm Thắng Biến từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở chỗ của mình, nhìn thấy dây leo nhô ra từ đầu ngón tay của Đồng Đồng, cuối cùng sắc mặt đại biến, đột ngột đứng dậy: “Đây là cái gì?!”
“Đồng Đồng.” Triệu Phong Hòa nghiêng mặt, ngữ khí càng thêm nghiêm túc: “Buông ra!”
Làn da trên cổ Đồng Đồng khẽ biến, ở trong mắt giãy giụa mấy lần, rốt cục thu dây leo lại.
“Cô ta là thứ gì?” Nghiêm Thắng Biến hỏi Triệu Phong Hòa, nhìn chằm chằm vào Đồng Đồng, bất kể hoàn cảnh xung quanh.
Ông ta cho rằng sự xuất hiện của thực vật dị biến cấp S và gà dị biến có thể hiểu được tiếng người đã là kết quả của sự phát triển cấp tốc của thế giới dị biến này, nhưng nghĩ đến gặp được loại như Đồng Đồng…
Triệu Phong Hòa nhờ ánh đèn đánh giá hai tay của mình, sau đó ngẩng đầu quét qua tất cả các nghiên cứu viên cao cấp trong phòng hội nghị từ trái sang phải, cuối cùng rơi vào trên mặt Nghiêm Thắng Biến, như kinh ngạc nói: “Các người không biết?”
Đan Vân bên cạnh cau mày, chiếc khăn choàng bà luôn mang theo bên mình đã rơi xuống đất, cũng không buồn nhặt lên.
“Thời gian không còn nhiều.” Triệu Phong Hòa dựa vào trên ghế: “Nếu những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên kia không có, hơn phân nửa là ở trong tay các người.”
“Không có cái gì?” Nghiêm Thắng Biến hỏi.
Triệu Phong Hòa cúi đầu cười nói: “Trong phòng họp này có người biết.”
Đồng Đồng không biết từ lúc nào đã có thêm một con dao trong tay, cầm cán dao gõ nhẹ lên bàn họp, lưỡi dao màu trắng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, rồi chậm rãi đi vòng ra phía sau nghiên cứu viên cao cấp.
Gõ một lần, nhấc lên, đi xung quanh, lại gõ một lần nữa.
“Mưa to thật đấy.” Triệu Phong Hòa nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ sát đất, quay đầu nhìn mọi người trước bàn họp: “Bắt đầu từ ai? Bắt đầu từ nghiên cứu viên La trước.”
Đồng Đồng đứng phía sau La Liên Vũ, con dao đặt trên động mạch chính trên cổ bà ta.
La Liên Vũ sắc mặt ngưng trọng: “Có ý gì?”
“Kim gen và nhân tố tăng trưởng làm rất tốt.” Triệu Phong Hòa nhẹ nhàng ấn hai ngón tay lên mặt bàn: “Bất quá, lấy tài năng cùng tư chất của bà, mười năm nữa cũng không làm ra được thứ này.”
Thoáng dùng sức trên con dao, vết máu cũng xuất hiện trên cổ bà ta.
La Liên Vũ nhắm mắt lại: “Kỷ lão.”
“Ông ta?”
“Sau khi Kỷ lão rời khỏi Viện nghiên cứu, ngài ấy muốn âm thầm giúp đỡ căn cứ, La gia nắm giữ lớn tài nguyên y dược, đôi bên đã cùng hợp tác.” La Liên Vũ nói: “Tôi muốn danh tiếng, ngài ấy ra lực, những người khác trong Viện nghiên cứu đã sớm biết.”
Trên thực tế, những gì Triệu Phong Hòa tra được giống như những gì La Liên Vũ đã nói, Giang Tập đã bí mật phí rất nhiều sức lực vào nhân tố tăng trưởng, kim gen là một hợp chất dẫn xuất bất ngờ.
“Nhưng lý luận kim gen là do bà nói ra.” Triệu Phong Hòa nhìn La Liên Vũ: “Giao ra đây.”
Cho dù là vào lúc này, La Liên Vũ vẫn là không hiểu: “Cái… Cái gì?”
“Bà từ đâu biết tới những lý luận kia?” Triệu Phong Hòa lại hỏi, nhưng kiên nhẫn của Đồng Đồng bên cạnh cơ hồ cạn kiệt, lực đạo trên tay càng ngày càng nặng.
Trong thời khắc này, ánh mắt của La Liên Vũ hơi lóe lên.
“Bản thảo.” Triệu Phong Hòa nhìn chằm chằm bà ta, gằn từng chữ nói: “Bản thảo của Triệu Khiên Minh ở đâu?”