-
Chương 155: Vị lão giả
Edit & beta: Rya
Triệu Ly Nông quay sang La Liên Vũ đang đứng sau cửa: “Có ghi chép gì không?”
Trong mắt La Liên Vũ lóe lên một tia kinh ngạc: “…Cái gì?”
Câu bà ta vừa nói ra bất quá muốn cho các nghiên cứu viên trẻ tuổi ác cảm với Nghiêm Thắng Biến, không tính là thủ đoạn cao minh, chỉ là thuận miệng lưu lại mụn nhọt trong lòng bọn họ mà thôi.
Bộ dạng của Cổ Ngụy Kim trở nên quá đáng sợ, người bình thường nếu biết Nghiêm Thắng Biến đã làm những việc như vậy trên người khác, rất khó mà không phản ứng.
La Liên Vũ liếc nhìn hai người còn lại, một người giả vờ bình tĩnh, người kia sắc mặt thất thần, rõ ràng là có hiệu quả.
Chỉ có Triệu Ly Nông không có phản ứng, cũng không hoảng hốt cũng không kích động, bình tĩnh chỉ vào Cổ Ngụy Kim không còn là hình dáng con người ở giữa phòng thí nghiệm: “Ghi chép thí nghiệm, thứ ngày hôm qua tiêm vào là thuốc mới do các người mới nghiên cứu ra sao?”
La Liên Vũ hơi nhướng mày: Phản ứng nhanh như vậy?
“Thuốc gì?” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng sau lưng Triệu Ly Nông, hơi nghiêng người về phía trước ghé vào tai cô hỏi.
Mấy ngày nay Hà Nguyệt Sinh không đến Viện nghiên cứu, hai người họ đều ở trong phòng thí nghiệm, Triệu Ly Nông thì đắm chìm trong nghiên cứu mẫu tế bào còn sót lại của dây leo hoa hồng dị biến, theo lý cô sẽ không biết nhiều tin tức như vậy.
Triệu Ly Nông nghiêng mặt: “Nghiêm tổ trưởng sẽ không làm những chuyện không cần thiết, chắc là vì có loại thuốc mới cần thử nghiệm.”
Với tính cách của Nghiêm Thắng Biến, ông ta thích tối đa hóa lợi ích của mọi người và mọi thứ.
Nghiêm Tĩnh Thủy cuối cùng cũng hiểu ra, vẻ mặt nghiêm túc và hạ giọng: “Cậu hiểu cha tôi hơn cả tôi.”
Triệu Ly Nông quay đầu lại và nói: “… chuyện này cậu cũng phải quyển*?”
* quyển của quyển vương
“Không có.” Ánh mắt của Nghiêm Tĩnh Thủy phập phồng.
“Thuốc mới đúng là thất bại.” La Liên Vũ đánh gãy cuộc thì thầm bàn tán của hai nghiên cứu viên trẻ tuổi ở đối diện: “Cho nên hàng mẫu của long trảo hòe dị biến cấp S càng thêm trân quý, nếu muốn xem ghi chép thí nghiệm, tôi sẽ đưa cho các cô đến đó.”
Trước khi đi, Triệu Ly Nông liếc nhìn Cổ Ngụy Kim đang mở to mắt ở giữa phòng thí nghiệm, con ngươi của anh ta vốn đứng thẳng như động vật máu lạnh, bây giờ có thêm một nhãn cầu bên trong, quỷ dị không thể tả: “Anh ta không nói được sao?”
La Liên Vũ mở cánh cửa thép của phòng thí nghiệm: “Dây thanh quản bị đã mọc đầy những thứ khác, hỏng rồi.”
Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy lần lượt bước ra ngoài, La Liên Vũ nhìn hai người đã đi về phía trước, quay đầu nhìn La Phiên Tuyết đang lạc ở phía sau, cô ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục khi biết “người” kia là Cổ Ngụy Kim.
“Đi theo Nghiêm Thắng Biến lâu như vậy, ngay cả mặt nạ phía sau của ông ta vẫn chưa học được?”
La Phiên Tuyết nghe vậy thì đột ngột ngẩng đầu lên: “Con…”
“Triệu Ly Nông càng giống người mà ông ta dạy dỗ ra.” La Liên Vũ biểu hiện phức tạp, liếc nhìn La Phiên Tuyết, có chút thất vọng quay đầu lại: “Quên đi.”
…
Thí nghiệm ngày hôm qua xác thực đã được ghi lại, hơn nữa cũng là sử dụng một loại thuốc mới do La Liên Vũ phát triển.
Trong màn hình, Nghiêm Thắng Biến hỏi vài lời về tiến độ, sau đó lấy mũi tiêm từ La Liên Vũ và tự mình đi tiêm.
Ai cũng không hỏi người đứng sau Cổ Ngụy Kim là ai, hoặc là đối với bọn họ mà nói, việc truy cứu tới cùng là ai cũng không quan trọng.
Sau khi tiêm thuốc vào, cơ thể Cổ Ngụy Kim bị trói trên giường thí nghiệm dần dần thay đổi, đầu tiên là những vết sẹo trên bề mặt cơ thể bắt đầu lành lại, làn da trở nên trắng mịn, thậm chí lỗ chân lông trên mặt cũng thu nhỏ lại.
Bất quá trạng thái này chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, rất nhanh thân thể của anh ta liền bắt đầu phình ra, giống như các loại tế bào sinh trưởng hỗn loạn, khiến cho thân thể một người bình thường mọc ra các loại tứ chi cùng nội tạng.
Toàn bộ quá trình thay đổi khiến người khác rất khó chịu.
Nghiêm Tĩnh Thủy lấy một tay che nửa dưới khuôn mặt, trong miệng ngậm nước đắng, phải mất một lúc mới kìm nén được cơn buồn nôn.
“Còn phải tìm thủ vệ quân thử nghiệm thuốc mới sao?” Cô ấy xoay người hỏi La Liên Vũ.
“Thủ vệ quân?” La Liên Vũ nói: “Người của quân đội, tôi không dám động.”
Hàng năm, bởi vì thực vật dị biến bất thường mà số lượng thủ vệ quân tử vong không nhỏ, lại chiêu mộ không đủ. Cho dù hợp tác với Diêu gia, Diêu gia cũng sẽ không phái thủ vệ quân đi làm chuyện như thế này.
Ngón tay của La Liên Vũ đặt lên bàn chỉ trỏ: “Ở giai đoạn đầu, thuốc được thử nghiệm trên người tử tù được đưa đến, sau này ổn định mới đưa cho thủ vệ quân sử dụng.”
Nơi nào có người, nơi đó có phạm tội, quân đội trung ương có một đội ngũ nhỏ được điều động đến quản lý sinh hoạt hàng ngày của căn cứ, ngục giam tự nhiên cũng có.
Trong nhiều năm, La Liên Vũ đã thử nghiệm trên một nhóm tử tù được đưa ra từ ngục giam.
Chính vì như thế, cả quân đội và Viện nghiên cứu đều không tiếp tục truy cứu vấn đề này.
“Thuốc mới của các người…”Triệu Ly Nông ở phía trước nhìn chằm chằm vào Cổ Ngụy Kim trong video, từ đầu đến cuối chưa từng rời mắt: “Có phải nó thúc đẩy quá trình tái tạo của tất cả các tế bào trong cơ thể con người không?”
Những thứ dị dạng trên cơ thể của Cổ Ngụy Kim khi nhìn kỹ đều là một phần bộ phận của cơ thể con người.
“Đương nhiên, mục tiêu là thúc đẩy tế bào bị thương nhanh chóng sinh trưởng cùng phục hồi, nếu như thành công, tái sinh cánh tay đứt đoạn cũng không phải là không thể.” Trên mặt La Liên Vũ không thấy được dấu hiệu thoái chí, ngón tay chỉ vào Cổ Ngụy Kim trên màn hình: “Lần này tuy rằng thuốc thất bại, nhưng đã có thể nhìn thấy bóng dáng thành công.”
Hiện tại, hiệu quả của nhân tố tăng trưởng đã đủ tốt, có thể nhanh chóng hồi phục vết thương, nhưng nó cũng có khuyết điểm rõ ràng, tốc độ hồi phục phụ thuộc vào sức sống của chính tế bào của bản thân, tuổi trẻ khỏe mạnh phục hồi nhanh nhất, tuổi tác về già tốc độ hồi phục vết thương sẽ giảm đi rất nhiều.
“Thuốc này chắc khó nghiên cứu nhỉ?” Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày hỏi.
“Rất khó.” La Liên Vũ nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Nhưng có hàng mẫu thực vật dị biến cấp cao hơn mà nói, cũng không phải là không có khả năng.”
Đối với các nghi vấn của các cô, La Liên Vũ về cơ bản đều trả lời, mãi cho đến khi có người đến tìm bà ta.
“Các cô có thể tự do đi lại bên trong, nhưng đừng tùy tiện động vào mọi thứ.” Trước khi rời đi, La Liên Vũ nói: “Tôi rất hoan nghênh sự cống hiến của các cô cho việc nghiên cứu và phát triển các loại thuốc mới trong tương lai.”
Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn thấy La Liên Vũ đã hoàn toàn rời đi, thả lỏng cơ thể một chút, nói với Triệu Ly Nông: “Tôi còn tưởng rằng hôm nay tới đây sẽ hoàn toàn bị lơ đi, nhưng không ngờ nghiên cứu viên La thật sự đã trả lời câu hỏi của chúng ta.”
Sau khi cô ấy nói xong, sực nhớ rằng La Phiên Tuyết vẫn còn ở đó, lúng túng ho khan một cái.
La Phiên Tuyết dường như không nghe thấy những gì cô ấy vừa nói, mà chỉ hỏi: “Các cô còn muốn đi xem ở đâu?”
Triệu Ly Nông nghĩ một lúc: “Tế bào của thực vật dị biến được giữ ở đâu? Tôi muốn đi xem.”
“Có lẽ ở tầng mười lăm.” La Phiên Tuyết nói: “Tôi sẽ đưa các cô đến đó.”
Ba người họ đi về phía thang máy, Nghiêm Tĩnh Thủy chủ động quẹt thẻ, quay đầu lại hỏi: “Là tầng hầm mười lăm hay là tầng mười lăm?”
La Phiên Tuyết do dự: “Tôi chỉ nghe nói là tầng mười lăm.”
“Vậy thì đi tầng hầm mười lăm trước.” Triệu Ly Nông nói, họ vẫn đang ở tầng hầm hai mươi sáu.
“Được.” Nghiêm Tĩnh Thủy ấn tầng hầm mười lăm: “Hả?”
Thang máy không có phản ứng.
Triệu Ly Nông tiến lên một bước, thẻ đem thẻ ID của mình đặt lên đó, nhưng nó không hoạt động.
“Tôi sẽ thử.” La Phiên Tuyết đi tới quẹt thẻ ID của cô ta.
“Tích—”
Nút ở tầng hầm mười lăm trên thang máy sáng lên.
“Có lẽ là do thẻ ID của các cô chưa được thiết lập chính xác.” La Phiên Tuyết quay đầu nhìn hai người họ: “Trước khi rời đi, hãy nhờ người quản lý ở tầng một quét lại một lần nữa.”
Nghiêm Tĩnh Thủy không vui lắm: “Làm việc không nghiêm túc.”
Cô ấy ghét những người không cố gắng.
“Đi thôi.” Triệu Ly Nông nhìn cửa thang máy sắp mở ra.
Ba người đi ra ngoài, nguyên lai tầng này vẫn là phòng thí nghiệm bằng kính, nhưng nhìn không rõ tình huống bên trong, đi một vòng cũng không thấy thông tin gì về thực vật dị biến.
“Nơi này không có thực vật dị biến.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn xung quanh: “Người còn không có.”
“Vậy hẳn là tầng mười lăm phía trên.” La Phiên Tuyết nói: “Nơi này có thể vừa mới được thu dọn, vẫn chưa đưa vào sử dụng.”
Xung quanh thậm chí không có biển báo, nhưng bốn phía đều rất sạch sẽ, ngay cả sàn nhà của hành lang cũng sạch đẹp.
Triệu Ly Nông gật đầu: “Đi lên trên đi.”
Bọn họ xoay người chuẩn bị trở lại thang máy, nhưng là không quen đường nên đi loanh quanh tầng này một hồi.
Trong một căn phòng kính không thể nhìn thấy rõ bên trong, La Liên Vũ đang cúi xuống nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi ngồi trên chiếc ghế văn phòng, thì đối phương đột nhiên chống cây gậy kim loại đứng dậy và nhìn ra bên ngoài.
La Liên Vũ theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy ba người quen thuộc từ hành lang bên ngoài đi tới, sắc mặt đen xuống: “Bọn họ làm sao lại đi vào đây?”
Trên hành lang ba nghiên cứu viên trẻ tuổi hiển nhiên không biết phòng thí nghiệm bọn họ đi ngang qua có người trong đó, một người thì đang nói chuyện gì đó, một người thì đánh giá xung quanh.
Triệu Ly Nông tùy tiện hỏi: “Tòa nhà thí nghiệm ở đây từng là gì? Nhiều tầng như vậy.”
“Tòa nhà này đã ở đây lâu rồi, vì vậy tôi không biết chính xác nó dùng để làm gì.” Nghiêm Tĩnh Thủy trước đây thường hay ra vào quân đội nên cũng biết chút ít: “Bất quá quân đội bên kia tựa hồ vẫn luôn để trống, quãng thời gian trước mới phê chuẩn đứa cho nghiên cứu viên La.”
Triệu Ly Nông quay đầu đánh giá phòng thí nghiệm bên cạnh, toàn bộ đều được làm bằng kính nhìn xuyên thấu một chiều, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, nhưng không thể nhìn rõ bên trong.
“Cô ấy là nghiên cứu viên dưới trướng của cô sao?” Lão giả bên trong đối diện với gương mặt bên ngoài, siết chặt cây gậy trong tay, thấp giọng hỏi La Liên Vũ bên cạnh, nhưng tầm mắt vẫn không có dời đi.
Mi tâm đang cau lại của La Liên Vũ biến mất, âm thanh bình ổn nói: “Là nghiên cứu viên mấy năm trước Đan Vân tiếp nhận.”
“Đan Vân?” Lão giả nhìn chằm chằm người đi trong hành lang càng ngày càng xa, cuối cùng quay mặt sang: “Cô ấy chính là nghiên cứu viên lần trước cô đã hạ thủ?”
La Liên Vũ cụp mắt xuống, không có lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.
Lão giả lại hỏi: “Cô ấy tên gì?”
“Triệu Ly Nông.”
“…Triệu Ly Nông.” Lão giã nhẩm đi nhẩm lại mấy lần.
La Liên Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mặt, tóc ở thái dương đã bạc trắng, đôi mắt sâu và sáng, lưng rất thẳng mặc dù chống gậy, quần âu được thiết kế riêng chỉnh tề, cư xử như một thân sĩ*.
* thân sĩ: người lịch sự, có giáo dục tốt, có địa vị đặc biệt.
“Ngài đột nhiên hỏi đến cô ta làm gì?” La Liên Vũ hỏi.
Trên mặt lão giả không thừa bao nhiêu cảm xúc: “Vẫn đã nghe các người nói trong Viện nghiên cứu có một người mới đến, làm ầm ĩ lên, hiện tại còn tới được đại bản doanh của cô, xem ra có chút bản lĩnh.”
“Là Nghiêm Thắng Biến nhét vào.” La Liên Vũ tiếp tục nói những lời chưa nói xong. “Hàng mẫu mới là do Triệu Ly Nông mang đến.”
“Thế là… cô phái một đội ngũ đi theo, con gái cô cũng tới đó, cuối cùng chỉ có một mình cô ấy mang hàng mẫu trở về sao?”
“Còn có Diệp Trường Minh của đội số 0.” La Liên Vũ bổ sung.
Lão giả chống gậy, xoay người ngồi trở lại trên ghế, như dâng lên hứng thú nói: “Kể cho tôi nghe về cô ấy đi.”
La Liên Vũ dừng một chút, bắt gặp ánh mắt đối phương, cuối cùng mở miệng nói.
…
“Thẻ ID thiết lập xong rồi, làm sao lại vô dụng?” Nhân viên quản lý ở tầng một ném hai tấm thẻ ID ra.
“Cả hai chúng tôi đều đã quét thử, nhưng nó vô dụng.” Sau khi Nghiêm Tĩnh Thủy từ tầng mười lăm phía trên đi xuống, cô ấy đứng ở cửa sổ và tranh cãi với quản lý.
“Tầng nào?” Người quản lý cau mày: “Tôi đã cấp tất cả các quyền nên cấp.”
Nghiêm Tĩnh Thủy nhặt hai thẻ ID: “Tầng hầm mười lăm.”
Nhân viên quản lý nhẫn nhịn kích động nói thẳng: “Hai người vốn không có quyền hạn ở tầng hầm mười lăm, chắc chắn là vô dụng.”
Nghiêm Tĩnh Thủy quay đầu lại chỉ vào La Phiên Tuyết phía sau: “Vậy tại sao của cô ta lại hữu dụng?”
Nhân viên quản lý sửng sốt: “Các cô đi tầng hầm mười lăm?”
“Đi rồi.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn về phía nhân viên quản lý: “Tầng hầm mười lăm không thể đi được sao?”
Nhân viên quản lý cố gắng bình tĩnh lại: “…Tóm lại, nếu các cô không thể nhấn được là vì không có quyền hạn, điều này các cô cũng không hiểu?”
“Đưa thẻ ID của cô cho tôi.” Nhân viên quản lý lại nói với La Phiên Tuyết: “Tôi đã thiết lập sai quyền hạn của cô rồi.”
Sáng nay, nhân viên thấy La Phiên Tuyết là con gái của La Liên Vũ, vì vậy đã trực tiếp sao chép quyền hạn trên ID của nghiên cứu viên La Liên Vũ.
Trước khi bất cứ ai khác phát hiện ra, nhân viên phải nhanh chóng sửa sai.
La Phiên Tuyết đưa thẻ ID của cô ta tới, cũng tò mò về tầng hầm mười lăm kia: “Tầng đó không có gì, tại sao phải cần đặt quyền?”
Nhân viên quản lý cười khan, nhanh chóng sửa lại thiết lập ID của cô ta: “Tôi không biết chuyện đó, chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên.”
“Trốn tránh nhiệm vụ.” Nghiêm Tĩnh Thủy ném lại bốn chữ, sau đó quay sang nhìn Triệu Ly Nông đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi: “Tôi đưa cậu về nhà ngủ một giấc nhé?”
“Đi Viện nghiên cứu đi, tôi còn có việc muốn làm.” Triệu Ly Nông mở mắt ra, đứng thẳng người dậy nói.
Nghiêm Tĩnh Thủy do dự một lúc: “Cậu như vậy không được, vẫn cần phải nghỉ ngơi.”
Triệu Ly Nông lên tinh thần cười cười: “Bây giờ Nghiêm nỗ lực không nỗ lực nữa?”
Hai người đi ra ngoài, Triệu Ly Nông quay đầu lại và gật đầu với La Phiên Tuyết: “Chúng tôi đi trước.”
Cô không hề biết rằng khi mình ở tầng hầm mười lăm đã từng bị người khác theo dõi.
Triệu Ly Nông quay sang La Liên Vũ đang đứng sau cửa: “Có ghi chép gì không?”
Trong mắt La Liên Vũ lóe lên một tia kinh ngạc: “…Cái gì?”
Câu bà ta vừa nói ra bất quá muốn cho các nghiên cứu viên trẻ tuổi ác cảm với Nghiêm Thắng Biến, không tính là thủ đoạn cao minh, chỉ là thuận miệng lưu lại mụn nhọt trong lòng bọn họ mà thôi.
Bộ dạng của Cổ Ngụy Kim trở nên quá đáng sợ, người bình thường nếu biết Nghiêm Thắng Biến đã làm những việc như vậy trên người khác, rất khó mà không phản ứng.
La Liên Vũ liếc nhìn hai người còn lại, một người giả vờ bình tĩnh, người kia sắc mặt thất thần, rõ ràng là có hiệu quả.
Chỉ có Triệu Ly Nông không có phản ứng, cũng không hoảng hốt cũng không kích động, bình tĩnh chỉ vào Cổ Ngụy Kim không còn là hình dáng con người ở giữa phòng thí nghiệm: “Ghi chép thí nghiệm, thứ ngày hôm qua tiêm vào là thuốc mới do các người mới nghiên cứu ra sao?”
La Liên Vũ hơi nhướng mày: Phản ứng nhanh như vậy?
“Thuốc gì?” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng sau lưng Triệu Ly Nông, hơi nghiêng người về phía trước ghé vào tai cô hỏi.
Mấy ngày nay Hà Nguyệt Sinh không đến Viện nghiên cứu, hai người họ đều ở trong phòng thí nghiệm, Triệu Ly Nông thì đắm chìm trong nghiên cứu mẫu tế bào còn sót lại của dây leo hoa hồng dị biến, theo lý cô sẽ không biết nhiều tin tức như vậy.
Triệu Ly Nông nghiêng mặt: “Nghiêm tổ trưởng sẽ không làm những chuyện không cần thiết, chắc là vì có loại thuốc mới cần thử nghiệm.”
Với tính cách của Nghiêm Thắng Biến, ông ta thích tối đa hóa lợi ích của mọi người và mọi thứ.
Nghiêm Tĩnh Thủy cuối cùng cũng hiểu ra, vẻ mặt nghiêm túc và hạ giọng: “Cậu hiểu cha tôi hơn cả tôi.”
Triệu Ly Nông quay đầu lại và nói: “… chuyện này cậu cũng phải quyển*?”
* quyển của quyển vương
“Không có.” Ánh mắt của Nghiêm Tĩnh Thủy phập phồng.
“Thuốc mới đúng là thất bại.” La Liên Vũ đánh gãy cuộc thì thầm bàn tán của hai nghiên cứu viên trẻ tuổi ở đối diện: “Cho nên hàng mẫu của long trảo hòe dị biến cấp S càng thêm trân quý, nếu muốn xem ghi chép thí nghiệm, tôi sẽ đưa cho các cô đến đó.”
Trước khi đi, Triệu Ly Nông liếc nhìn Cổ Ngụy Kim đang mở to mắt ở giữa phòng thí nghiệm, con ngươi của anh ta vốn đứng thẳng như động vật máu lạnh, bây giờ có thêm một nhãn cầu bên trong, quỷ dị không thể tả: “Anh ta không nói được sao?”
La Liên Vũ mở cánh cửa thép của phòng thí nghiệm: “Dây thanh quản bị đã mọc đầy những thứ khác, hỏng rồi.”
Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy lần lượt bước ra ngoài, La Liên Vũ nhìn hai người đã đi về phía trước, quay đầu nhìn La Phiên Tuyết đang lạc ở phía sau, cô ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục khi biết “người” kia là Cổ Ngụy Kim.
“Đi theo Nghiêm Thắng Biến lâu như vậy, ngay cả mặt nạ phía sau của ông ta vẫn chưa học được?”
La Phiên Tuyết nghe vậy thì đột ngột ngẩng đầu lên: “Con…”
“Triệu Ly Nông càng giống người mà ông ta dạy dỗ ra.” La Liên Vũ biểu hiện phức tạp, liếc nhìn La Phiên Tuyết, có chút thất vọng quay đầu lại: “Quên đi.”
…
Thí nghiệm ngày hôm qua xác thực đã được ghi lại, hơn nữa cũng là sử dụng một loại thuốc mới do La Liên Vũ phát triển.
Trong màn hình, Nghiêm Thắng Biến hỏi vài lời về tiến độ, sau đó lấy mũi tiêm từ La Liên Vũ và tự mình đi tiêm.
Ai cũng không hỏi người đứng sau Cổ Ngụy Kim là ai, hoặc là đối với bọn họ mà nói, việc truy cứu tới cùng là ai cũng không quan trọng.
Sau khi tiêm thuốc vào, cơ thể Cổ Ngụy Kim bị trói trên giường thí nghiệm dần dần thay đổi, đầu tiên là những vết sẹo trên bề mặt cơ thể bắt đầu lành lại, làn da trở nên trắng mịn, thậm chí lỗ chân lông trên mặt cũng thu nhỏ lại.
Bất quá trạng thái này chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, rất nhanh thân thể của anh ta liền bắt đầu phình ra, giống như các loại tế bào sinh trưởng hỗn loạn, khiến cho thân thể một người bình thường mọc ra các loại tứ chi cùng nội tạng.
Toàn bộ quá trình thay đổi khiến người khác rất khó chịu.
Nghiêm Tĩnh Thủy lấy một tay che nửa dưới khuôn mặt, trong miệng ngậm nước đắng, phải mất một lúc mới kìm nén được cơn buồn nôn.
“Còn phải tìm thủ vệ quân thử nghiệm thuốc mới sao?” Cô ấy xoay người hỏi La Liên Vũ.
“Thủ vệ quân?” La Liên Vũ nói: “Người của quân đội, tôi không dám động.”
Hàng năm, bởi vì thực vật dị biến bất thường mà số lượng thủ vệ quân tử vong không nhỏ, lại chiêu mộ không đủ. Cho dù hợp tác với Diêu gia, Diêu gia cũng sẽ không phái thủ vệ quân đi làm chuyện như thế này.
Ngón tay của La Liên Vũ đặt lên bàn chỉ trỏ: “Ở giai đoạn đầu, thuốc được thử nghiệm trên người tử tù được đưa đến, sau này ổn định mới đưa cho thủ vệ quân sử dụng.”
Nơi nào có người, nơi đó có phạm tội, quân đội trung ương có một đội ngũ nhỏ được điều động đến quản lý sinh hoạt hàng ngày của căn cứ, ngục giam tự nhiên cũng có.
Trong nhiều năm, La Liên Vũ đã thử nghiệm trên một nhóm tử tù được đưa ra từ ngục giam.
Chính vì như thế, cả quân đội và Viện nghiên cứu đều không tiếp tục truy cứu vấn đề này.
“Thuốc mới của các người…”Triệu Ly Nông ở phía trước nhìn chằm chằm vào Cổ Ngụy Kim trong video, từ đầu đến cuối chưa từng rời mắt: “Có phải nó thúc đẩy quá trình tái tạo của tất cả các tế bào trong cơ thể con người không?”
Những thứ dị dạng trên cơ thể của Cổ Ngụy Kim khi nhìn kỹ đều là một phần bộ phận của cơ thể con người.
“Đương nhiên, mục tiêu là thúc đẩy tế bào bị thương nhanh chóng sinh trưởng cùng phục hồi, nếu như thành công, tái sinh cánh tay đứt đoạn cũng không phải là không thể.” Trên mặt La Liên Vũ không thấy được dấu hiệu thoái chí, ngón tay chỉ vào Cổ Ngụy Kim trên màn hình: “Lần này tuy rằng thuốc thất bại, nhưng đã có thể nhìn thấy bóng dáng thành công.”
Hiện tại, hiệu quả của nhân tố tăng trưởng đã đủ tốt, có thể nhanh chóng hồi phục vết thương, nhưng nó cũng có khuyết điểm rõ ràng, tốc độ hồi phục phụ thuộc vào sức sống của chính tế bào của bản thân, tuổi trẻ khỏe mạnh phục hồi nhanh nhất, tuổi tác về già tốc độ hồi phục vết thương sẽ giảm đi rất nhiều.
“Thuốc này chắc khó nghiên cứu nhỉ?” Nghiêm Tĩnh Thủy cau mày hỏi.
“Rất khó.” La Liên Vũ nhìn về phía Triệu Ly Nông: “Nhưng có hàng mẫu thực vật dị biến cấp cao hơn mà nói, cũng không phải là không có khả năng.”
Đối với các nghi vấn của các cô, La Liên Vũ về cơ bản đều trả lời, mãi cho đến khi có người đến tìm bà ta.
“Các cô có thể tự do đi lại bên trong, nhưng đừng tùy tiện động vào mọi thứ.” Trước khi rời đi, La Liên Vũ nói: “Tôi rất hoan nghênh sự cống hiến của các cô cho việc nghiên cứu và phát triển các loại thuốc mới trong tương lai.”
Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn thấy La Liên Vũ đã hoàn toàn rời đi, thả lỏng cơ thể một chút, nói với Triệu Ly Nông: “Tôi còn tưởng rằng hôm nay tới đây sẽ hoàn toàn bị lơ đi, nhưng không ngờ nghiên cứu viên La thật sự đã trả lời câu hỏi của chúng ta.”
Sau khi cô ấy nói xong, sực nhớ rằng La Phiên Tuyết vẫn còn ở đó, lúng túng ho khan một cái.
La Phiên Tuyết dường như không nghe thấy những gì cô ấy vừa nói, mà chỉ hỏi: “Các cô còn muốn đi xem ở đâu?”
Triệu Ly Nông nghĩ một lúc: “Tế bào của thực vật dị biến được giữ ở đâu? Tôi muốn đi xem.”
“Có lẽ ở tầng mười lăm.” La Phiên Tuyết nói: “Tôi sẽ đưa các cô đến đó.”
Ba người họ đi về phía thang máy, Nghiêm Tĩnh Thủy chủ động quẹt thẻ, quay đầu lại hỏi: “Là tầng hầm mười lăm hay là tầng mười lăm?”
La Phiên Tuyết do dự: “Tôi chỉ nghe nói là tầng mười lăm.”
“Vậy thì đi tầng hầm mười lăm trước.” Triệu Ly Nông nói, họ vẫn đang ở tầng hầm hai mươi sáu.
“Được.” Nghiêm Tĩnh Thủy ấn tầng hầm mười lăm: “Hả?”
Thang máy không có phản ứng.
Triệu Ly Nông tiến lên một bước, thẻ đem thẻ ID của mình đặt lên đó, nhưng nó không hoạt động.
“Tôi sẽ thử.” La Phiên Tuyết đi tới quẹt thẻ ID của cô ta.
“Tích—”
Nút ở tầng hầm mười lăm trên thang máy sáng lên.
“Có lẽ là do thẻ ID của các cô chưa được thiết lập chính xác.” La Phiên Tuyết quay đầu nhìn hai người họ: “Trước khi rời đi, hãy nhờ người quản lý ở tầng một quét lại một lần nữa.”
Nghiêm Tĩnh Thủy không vui lắm: “Làm việc không nghiêm túc.”
Cô ấy ghét những người không cố gắng.
“Đi thôi.” Triệu Ly Nông nhìn cửa thang máy sắp mở ra.
Ba người đi ra ngoài, nguyên lai tầng này vẫn là phòng thí nghiệm bằng kính, nhưng nhìn không rõ tình huống bên trong, đi một vòng cũng không thấy thông tin gì về thực vật dị biến.
“Nơi này không có thực vật dị biến.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn xung quanh: “Người còn không có.”
“Vậy hẳn là tầng mười lăm phía trên.” La Phiên Tuyết nói: “Nơi này có thể vừa mới được thu dọn, vẫn chưa đưa vào sử dụng.”
Xung quanh thậm chí không có biển báo, nhưng bốn phía đều rất sạch sẽ, ngay cả sàn nhà của hành lang cũng sạch đẹp.
Triệu Ly Nông gật đầu: “Đi lên trên đi.”
Bọn họ xoay người chuẩn bị trở lại thang máy, nhưng là không quen đường nên đi loanh quanh tầng này một hồi.
Trong một căn phòng kính không thể nhìn thấy rõ bên trong, La Liên Vũ đang cúi xuống nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi ngồi trên chiếc ghế văn phòng, thì đối phương đột nhiên chống cây gậy kim loại đứng dậy và nhìn ra bên ngoài.
La Liên Vũ theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy ba người quen thuộc từ hành lang bên ngoài đi tới, sắc mặt đen xuống: “Bọn họ làm sao lại đi vào đây?”
Trên hành lang ba nghiên cứu viên trẻ tuổi hiển nhiên không biết phòng thí nghiệm bọn họ đi ngang qua có người trong đó, một người thì đang nói chuyện gì đó, một người thì đánh giá xung quanh.
Triệu Ly Nông tùy tiện hỏi: “Tòa nhà thí nghiệm ở đây từng là gì? Nhiều tầng như vậy.”
“Tòa nhà này đã ở đây lâu rồi, vì vậy tôi không biết chính xác nó dùng để làm gì.” Nghiêm Tĩnh Thủy trước đây thường hay ra vào quân đội nên cũng biết chút ít: “Bất quá quân đội bên kia tựa hồ vẫn luôn để trống, quãng thời gian trước mới phê chuẩn đứa cho nghiên cứu viên La.”
Triệu Ly Nông quay đầu đánh giá phòng thí nghiệm bên cạnh, toàn bộ đều được làm bằng kính nhìn xuyên thấu một chiều, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, nhưng không thể nhìn rõ bên trong.
“Cô ấy là nghiên cứu viên dưới trướng của cô sao?” Lão giả bên trong đối diện với gương mặt bên ngoài, siết chặt cây gậy trong tay, thấp giọng hỏi La Liên Vũ bên cạnh, nhưng tầm mắt vẫn không có dời đi.
Mi tâm đang cau lại của La Liên Vũ biến mất, âm thanh bình ổn nói: “Là nghiên cứu viên mấy năm trước Đan Vân tiếp nhận.”
“Đan Vân?” Lão giả nhìn chằm chằm người đi trong hành lang càng ngày càng xa, cuối cùng quay mặt sang: “Cô ấy chính là nghiên cứu viên lần trước cô đã hạ thủ?”
La Liên Vũ cụp mắt xuống, không có lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận.
Lão giả lại hỏi: “Cô ấy tên gì?”
“Triệu Ly Nông.”
“…Triệu Ly Nông.” Lão giã nhẩm đi nhẩm lại mấy lần.
La Liên Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mặt, tóc ở thái dương đã bạc trắng, đôi mắt sâu và sáng, lưng rất thẳng mặc dù chống gậy, quần âu được thiết kế riêng chỉnh tề, cư xử như một thân sĩ*.
* thân sĩ: người lịch sự, có giáo dục tốt, có địa vị đặc biệt.
“Ngài đột nhiên hỏi đến cô ta làm gì?” La Liên Vũ hỏi.
Trên mặt lão giả không thừa bao nhiêu cảm xúc: “Vẫn đã nghe các người nói trong Viện nghiên cứu có một người mới đến, làm ầm ĩ lên, hiện tại còn tới được đại bản doanh của cô, xem ra có chút bản lĩnh.”
“Là Nghiêm Thắng Biến nhét vào.” La Liên Vũ tiếp tục nói những lời chưa nói xong. “Hàng mẫu mới là do Triệu Ly Nông mang đến.”
“Thế là… cô phái một đội ngũ đi theo, con gái cô cũng tới đó, cuối cùng chỉ có một mình cô ấy mang hàng mẫu trở về sao?”
“Còn có Diệp Trường Minh của đội số 0.” La Liên Vũ bổ sung.
Lão giả chống gậy, xoay người ngồi trở lại trên ghế, như dâng lên hứng thú nói: “Kể cho tôi nghe về cô ấy đi.”
La Liên Vũ dừng một chút, bắt gặp ánh mắt đối phương, cuối cùng mở miệng nói.
…
“Thẻ ID thiết lập xong rồi, làm sao lại vô dụng?” Nhân viên quản lý ở tầng một ném hai tấm thẻ ID ra.
“Cả hai chúng tôi đều đã quét thử, nhưng nó vô dụng.” Sau khi Nghiêm Tĩnh Thủy từ tầng mười lăm phía trên đi xuống, cô ấy đứng ở cửa sổ và tranh cãi với quản lý.
“Tầng nào?” Người quản lý cau mày: “Tôi đã cấp tất cả các quyền nên cấp.”
Nghiêm Tĩnh Thủy nhặt hai thẻ ID: “Tầng hầm mười lăm.”
Nhân viên quản lý nhẫn nhịn kích động nói thẳng: “Hai người vốn không có quyền hạn ở tầng hầm mười lăm, chắc chắn là vô dụng.”
Nghiêm Tĩnh Thủy quay đầu lại chỉ vào La Phiên Tuyết phía sau: “Vậy tại sao của cô ta lại hữu dụng?”
Nhân viên quản lý sửng sốt: “Các cô đi tầng hầm mười lăm?”
“Đi rồi.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn về phía nhân viên quản lý: “Tầng hầm mười lăm không thể đi được sao?”
Nhân viên quản lý cố gắng bình tĩnh lại: “…Tóm lại, nếu các cô không thể nhấn được là vì không có quyền hạn, điều này các cô cũng không hiểu?”
“Đưa thẻ ID của cô cho tôi.” Nhân viên quản lý lại nói với La Phiên Tuyết: “Tôi đã thiết lập sai quyền hạn của cô rồi.”
Sáng nay, nhân viên thấy La Phiên Tuyết là con gái của La Liên Vũ, vì vậy đã trực tiếp sao chép quyền hạn trên ID của nghiên cứu viên La Liên Vũ.
Trước khi bất cứ ai khác phát hiện ra, nhân viên phải nhanh chóng sửa sai.
La Phiên Tuyết đưa thẻ ID của cô ta tới, cũng tò mò về tầng hầm mười lăm kia: “Tầng đó không có gì, tại sao phải cần đặt quyền?”
Nhân viên quản lý cười khan, nhanh chóng sửa lại thiết lập ID của cô ta: “Tôi không biết chuyện đó, chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên.”
“Trốn tránh nhiệm vụ.” Nghiêm Tĩnh Thủy ném lại bốn chữ, sau đó quay sang nhìn Triệu Ly Nông đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi: “Tôi đưa cậu về nhà ngủ một giấc nhé?”
“Đi Viện nghiên cứu đi, tôi còn có việc muốn làm.” Triệu Ly Nông mở mắt ra, đứng thẳng người dậy nói.
Nghiêm Tĩnh Thủy do dự một lúc: “Cậu như vậy không được, vẫn cần phải nghỉ ngơi.”
Triệu Ly Nông lên tinh thần cười cười: “Bây giờ Nghiêm nỗ lực không nỗ lực nữa?”
Hai người đi ra ngoài, Triệu Ly Nông quay đầu lại và gật đầu với La Phiên Tuyết: “Chúng tôi đi trước.”
Cô không hề biết rằng khi mình ở tầng hầm mười lăm đã từng bị người khác theo dõi.