-
Chương 146: Lan truyền
Edit & beta: Rya
Ở lại đây?
Ánh mắt của Nghiêm Lưu Thâm rơi vào những chấm đỏ dày đặc trên radar giám sát, khi đi qua biển có thể sẽ gặp phải sinh vật dị biến tấn công, nhưng chỉ cần kiên trì đến một độ cao nhất định, mức độ nguy hiểm từ biển sẽ là giảm đi rất nhiều, cơ hội trốn thoát rất cao.
Ở lại đây… chỉ có một con đường chết.
“Ngài còn phải tiếp tục nghiên cứu chip sinh học với Chu viện trưởng, chúng ta nhiều người như vậy, có thể bảo vệ ngài.” Nghiêm Lưu Thâm đ ến gần Quan Nghĩa, thấp giọng nói.
Quan Nghĩa lắc đầu: “Cái hạng mục đó ban đầu không phải do tôi phụ trách, có Chu viện trưởng chủ trì là đủ, nhiều sinh vật dị biến như vậy cùng nhau xuất hiện ở vùng biển này, nhất định phải có nguyên nhân, tôi muốn ở lại ghi chép khoảnh khắc này, tương lai sau này mọi người khi mọi người trở lại đây có thể sẽ tìm được tư liệu hữu ích”.
Ông ta đã sống ở Dung Đông Hào hơn hai mươi năm, nơi này từ lâu đã trở thành nhà của ông ta.
Cho dù chết, Quan Nghĩa cũng muốn ở lại.
Huống chi, nếu như ông ta ở lại, còn có thể chỉ huy Dung Đông Hào công kích sinh vật dị biến, chí ít… có thể trì hoãn thời gian cho người khác rời đi.
“Nghiêm tổ trưởng.” Quan Nghĩa nhìn bóng người trước mặt không tính là vĩ đại lắm, trịnh trọng hô: “Các người nên rời đi rồi.”
Nghiêm Thắng Biến quay đầu nhìn Quan Nghĩa thật sâu, đây là một nghiên cứu viên trung cấp, cả đời đã ở trên Dung Đông Hào nhưng vẫn chưa làm ra thành tựu lớn gì, hạng mục nổi tiếng duy nhất lại mang đến tai tiếng đẩy nhanh sự sụp đổ của Uyên đảo.
Mặc dù người dẫn dắt hạng mục kia không phải là Quan Nghĩa.
“Được.” Nghiêm Thắng Biến cuối cùng cũng đồng ý.
Ông ta được đội số 0 và đội số 3 hộ tống chạy đến phía Chu Thiên Lý bên kia.
Chu Thiên Lý đã chuẩn bị sẵn sàng, bên cạnh ông ta là hai nghiên cứu viên trung cấp, họ đang cố hết sức nhét mấy chiếc rương chứa đồ lớn vào máy bay trực thăng, đó là tất cả các dữ liệu nghiên cứu và kết quả hàng mẫu.
“Chỉ có bọn họ?” Nghiêm Thắng Biến nhìn về phía hai nghiên cứu viên trung cấp và hỏi.
Chu Thiên Lý gật đầu, ông nhìn phía sau Nghiêm Thắng Biến, không nhìn thấy Quan Nghĩa nhưng cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, chỉ trầm mặc xoay người và nhét chiếc rương vào cabin.
“Máy bay trực thăng không có loại động lực cao, lực lượng cũng không bằng, bay lên cũng không đủ, nhưng mà không cần đường băng, có thể trực tiếp bay lên không trung.” Côn Nhạc thò đầu ra nói: “Bộ chip bên ngoài đã được lắp đặt, khi đến gần đất liền thì có thể kích hoạt, nếu có hiệu quả thì sẽ không bị ba thực vật dị biến cấp S đó công kích.”
“Diệp đội trưởng đi đến đất liền, chúng ta...” La Phiên Tuyết nhìn Nghiêm Thắng Biến: “Tổ trưởng, chúng ta có thể ở trên không trung tìm thấy anh ấy không?”
Nghiêm Thắng Biến đi thẳng vào cabin: “Tôi không biết, chúng ta hãy rời khỏi đây trước.”
Trên mặt La Phiên Tuyết không thể che giấu sự lo lắng, cô ta nhìn những người khác trong đội số 0, nhưng phát hiện bọn họ không biểu hiện thêm bất kỳ cảm xúc nào, giống như chỉ có nhiệm vụ trốn thoát, về phần Diệp Trường Minh, hoàn toàn nằm ngoài sự cân nhắc của bọn họ.
Anh không phải là đội trưởng của bọn họ sao?
“Đi lên đi.” Nghiêm Lưu Thâm ở phía sau đẩy cô ta một cái: “Đã đến lúc phải đi rồi.”
La Phiên Tuyết chỉ có thể im lặng nghe theo và bước lên máy bay trực thăng.
…
Dấu chấm đỏ trên radar giám sát gần như bao quanh toàn bộ màn hình, vào ngày này, Dung Đông Hào vốn đã yên ắng trong nhiều năm đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, vô số người chạy trên hành lang boong tàu, máy bay hết chiếc này đến chiếc khác lăn bánh trượt khỏi đường băng, theo mọi hướng bay lên trên bầu trời.
Hơn một nửa số người trong trung tâm chỉ huy đã rời đi, còn gần một nửa số người từ đầu đến cuối vẫn không động đậy.
Quan Nghĩa hô lên để bọn họ rời đi, nhưng không ai di chuyển.
Hầu hết những người ở lại đều từ bốn mươi tuổi trở lên, một số ít người trẻ tuổi với gương mặt nghiêm khắc, không nói lời nào chỉ điều chỉnh điều chỉnh tất cả các camera giám sát có sẵn trên Dung Đông Hào, để màn hình quang não xuất hiện một cách có trật tự, sau đó là các bản ghi chép đựng trong một cái hộp đen.
Một trong số đó có một nữ kỹ thuật viên ăn mặc gọn gàng, vừa mới thoa son, cô ta mím môi để son lên màu đẹp hơn, tiếc là không có gương nên thoa không biết có thoa đều hay không.
Hiện tại cô ta không có thời gian vào phòng vệ sinh soi gương, cô ta dán mắt vào màn hình quang não trước mặt, đồng thời quay về chiếc micro nhỏ trên bàn thông thạo phát thanh: “Nhân viên tầng bảy vui lòng đi qua bên phải, thang máy bên trái đã đóng… Chiếc J-109 sắp cất cánh, còn dư hai chỗ ngồi, vui lòng đến đó càng sớm càng tốt.”
Dung Đông Hào quá to lớn, trên đây vốn có rất nhiều người sinh sống, cộng với những người của Căn cứ số ba được cứu viện, người sớm đã đông như mắc cửi, máy bay có tính chất công kích không mang thể chứa được nhiều người, vì vậy những chiếc máy bay vận tải lớn có đất dụng võ, nhưng chúng không có tính chất công kích, tốc độ bay cất cánh lại chậm, thuộc loại nguy hiểm nhất.
Vì vậy, máy bay ném b0m và máy bay chi3n đấu loại nhỏ đã vây xung quanh loại máy bay vận tải này, cố gắng thu hút sự chú ý của những sinh vật dị biến bên dưới.
Đứng ở trung tâm chỉ huy, Quan Nghĩa mặt không chút cảm xúc nhìn hết chiếc máy bay ném b0m nhỏ này đến chiếc khác bị sinh vật biển dị biến bắn hạ, thủ vệ quân bên trong còn có thể bị đẩy ra, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là rơi xuống đáy biển, lại chịu sự công kích của những sinh vật dị biến một lần nữa.
Cuối cùng, khi một chiếc máy bay vận tải lớn cũng bị tấn công, ầm ầm lao xuống biển, Quan Nghĩa nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu và tìm một hướng tấn công tương đối yếu hơn: “Tất cả hỏa lực của Dung Đông Hào đều tập trung đến phía nam, gọi tất cả các phi công, để bọn họ bay về phía nam.”
Vừa dứt lời, Dung Đông Hào nặng nề lắc lư một cái, có thứ gì đó sớm đã tiếp cận va vào một góc, hết lần này đến lần khác.
Trong trung tâm chỉ huy to lớn, một vài người nhanh chóng dùng ngón tay thao tác các loại màn hình quang não trước mặt, không ai bị phân tâm để suy nghĩ mình sẽ như thế nào.
“Rầm–”
Một bên kính của trung tâm chỉ huy ven biển đột nhiên bị vỡ, vẫn còn là ban ngày nhưng cả không gian chìm trong bóng tối.
Lúc này, tất cả các mệnh lệnh có thể thực hiện trên Dung Đông Hào đều đã kết thúc, kỹ thuật viên đang ngồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy trên mặt kính có một cái xúc tu bạch tuộc cực to lớn bò lên trên tấm kính, giác hút dính chặt lên đó có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn.
Cỗ sợ hãi bị đè nén cuối cùng biến thành im lặng và bắt đầu lan rộng.
Một lúc lâu sau, Quan Nghĩa vẫn như thể bình thường mà xác nhận: “Nghiêm tổ trưởng và những người khác đã rời đi chưa?”
Kỹ thuật viên ở phía trước dùng những ngón tay cứng đờ để mở video, mạnh mẽ trấn định nói: “15 phút trước đã rời khỏi Dung Đông Hào.”
“Vậy thì tốt.” Quan Nghĩa đứng một mình, lần lượt quét qua những kỹ thuật viên còn lại: “Hôm nay tới đây thôi.”
Những tua bạch tuộc nhớp nháp đang di chuyển trên cửa sổ đã chui vào cửa sổ bị vỡ, cao cao cong lên, hướng về phía Quan Nghĩa dễ bắt mắt nhất trong phòng này mà tới.
Quan Nghĩa gần như có thể ngửi thấy mùi vị mặn của gió biển thoảng vào, ông ta kiềm chế bản thân không nhìn tới, thậm chí nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt hai bên chân.
Xúc tu dày đặc của con bạch tuộc sắp chạm đến đầu Quan Nghĩa, những giọt nước theo chuyển động kia bắn tung tóe vào một bên mặt của ông ta, trong lúc nhất thời, ông ta còn tưởng rằng đó là máu của mình.
Tuy nhiên, khi hút giác to dày của con bạch tuộc đâm về phía ông ta, bỗng nhiên đều thu về toàn bộ, con bạch tuộc dị biến đột nhiên bị thứ gì đó kéo xuống đáy biển rất nhanh chóng.
Dung Đông Hào lay động vài lần, gần như lật nhào trên biển, nhưng trung tâm chỉ huy đã được nhìn thấy ánh mặt trời trở lại.
“Chỉ huy!”
Một kỹ thuật viên đang ngồi cứng đơ ở bàn làm việc nhanh chóng đứng dậy kéo Quan Nghĩa ngồi xổm xuống.
Quan nghĩa mở mắt ra, phía sau lưng thấm ướt một mảnh, thân thể ở hơi run: “… Xảy ra chuyện gì?” “Nó đột, đột nhiên không thấy.”
Quan Nghĩa mở mắt ra, sau lưng ướt sũng, thân thể khẽ run: “… Chuyện gì xảy ra?”
“Nó đột, đột nhiên không thấy nữa.”
Các kỹ thuật viên của trung tâm chỉ huy rốt cuộc cũng phản ứng lại, bắt đầu ngồi xổm xuống, dựa vào bàn làm việc, nhanh chóng cẩn thận tụ tập về phía Quan Nghĩa.
Bọn họ cảnh giác nhìn về phía cửa sổ bị vỡ cách đó không xa, sợ giây lát nữa bạch tuộc sẽ lại quay trở lại, nhưng không ngờ rằng thật lâu sau, nhưng chỉ chờ được gió biển lạnh lẽo xen lẫn những bông tuyết li ti.
Không ai biết rằng con bạch tuộc dị biến lẽ ra phải trèo lên Dung Đông Hào, giờ khắc này đã bị vô số “xúc tu” kéo trở lại đáy biển, bị quấn chặt cắn giết, cuối cùng dưới đáy biển chỉ còn lại dòng máu xanh lam từ từ lan tràn.
…
Cây thủy liễu dị biến chủ động vươn cành ra, trong nháy mắt Triệu Ly Nông vươn tay muốn nắm lấy, năm giác quan của cô đột nhiên bị một cỗ ý thức to lớn kỳ dị chiếm cứ, có chút giống như cảm giác sau khi chạm vào long trảo hòe dị biến trước đó, nhưng lần này nó còn rộng mở hơn.
Có vẻ như… cỗ ý thức kỳ lạ này đã cố ý làm vậy.
Triệu Ly Nông cảm nhận được mùi hôi thối của đất, xuyên qua bóng tối không biết thời gian bao lâu, mùi vị đó lại biến thành mùi mặn của nước biển.
Cô đã xuống dưới mặt biển?
Triệu Ly Nông có thể cảm nhận được một phần ý thức của mình trôi nổi cùng với nước biển, sau khi hoàn toàn thích ứng, cô “nhìn thấy” những chiếc rễ chằng chịt đang lan dần về phía đáy biển.
Quá dài.
Vô số cây bén rễ trong đất, sau đó từ dưới đất lan tràn ra, vẫn tiến về phía trước.
Triệu Ly Nông không biết mình đã trôi dạt bao xa, mãi đến tận cuối cùng trôi dạt về phía một rãnh biển không đáy.
Ở trên mặt rãnh, cô nhìn thấy vô số rễ cây đang đẩy một con cá voi xanh.
Con cá voi xanh đã mất đi dấu hiệu sinh tồn, hơn nửa thân hình rơi xuống rãnh kia không rộng nhưng sâu, trên thân có một vết thương nhỏ, hình như bị thứ gì đó rạch ra, những sợi rễ dưới đáy biển đẩy mạnh nó đi, cuối cùng đồng thời với nó rơi thẳng đứng xuống.
Triệu Ly Nông nhìn con cá voi xanh dị biến khổng lồ cuối cùng rơi xuống vực sâu, xung quanh nó toàn là xương cốt, dường như là đồng loại của nó.
Chẳng biết vì sao, cô cảm nhận được năng lượng khổng lồ trên thân thể của nó.
Vô số rễ cây chậm rãi quấn lấy thân thể khổng lồ của nó, dần dần bén rễ vào thân con cá voi xanh.
Một ý thức rõ ràng xuất hiện trong đầu Triệu Ly Nông: con cá voi xanh dị biến này đang cung cấp năng lượng cho những cây cối dị biến, nguồn năng lượng này đủ để bọn chúng chống đỡ cả một vùng đất.
Trong đầu cô mơ hồ có một suy đoán, chính là bởi vì con cá voi xanh này đi ngang qua, ba cây dị biến cấp S mới có thể xuất hiện trên vùng đất của Căn cứ số ba.
—— Đùng, đùng, đùng.
Triệu Ly Nông nghe thấy vô số tiếng tim đập, ngay trên đỉnh đầu cô.
Ý thức của cô trôi theo con đường của cây thủy liễu, ngay khi tâm trí của cô hơi động, một sợi rễ từ dưới đáy biển dần dần đi lên trên.
Ngay sau đó, Triệu Ly Nông phát hiện khởi nguồn của những nhịp tim đó là một đám sinh vật biển dị biến có hình dạng khác nhau, chúng đang tiến về phía rãnh này, mà Dung Đông Hào cách rãnh biển này trong vòng một trăm hải lý.
Quá đông đúc.
Trong mắt của những sinh vật dị biến khổng lồ kia, Dung Đông Hào giống như một chướng ngại vật để chúng tiến vào rãnh biển.
Ý thức của Triệu Ly Nông có thể cảm nhận được các loại máy bay đã bị buộc phải rơi xuống và đâm vào mặt biển, những con người rơi xuống biển trong nháy mắt đã bị những sinh vật dị biến nuốt chửng.
Vô số rễ cây dị biến từ trong rãnh biển tiến lên, hình thành một tấm lưới gai bao phủ toàn bộ rãnh biển, thậm chí bắt đầu từ đáy biển trồi lên, không ngừng vung vẩy, bắt đầu ngăn cản những sinh vật dị biến tiến vào phía sau.
Năng lượng bức xạ của cây dị biến cấp S cho dù là ở vùng biển nhưng vẫn có tác dụng, phần lớn sinh vật dị biến đều giảm tốc độ và bơi vòng quanh rãnh này.
— bọn chúng đang thèm nhỏ dãi sức mạnh của cá voi xanh ở rãnh biển.
Triệu Ly Nông không thể không nhìn những người rơi xuống biển bị những sinh vật dị biến lang thang ăn thịt, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy những gì cây thủy liễu nhìn thấy, cảm nhận những gì nó cảm nhận, hoạt động theo nó.
Năm giác quan của cô đã bị chiếm cứ.
Máy bay ném b0m và máy bay chi3n đấu lần lượt rớt xuống, những thủ vệ quân vốn có thân thủ linh hoạt nhưng vẫn không có cách nào sống sót trong vùng biển đầy rẫy sinh vật dị biến, Dung Đông Hào ở phía xa cũng đang chịu sự công kích.
Cô chỉ có thể đứng nhìn như thế này?
Trong lòng Triệu Ly Nông rất mong được cây dị biến này giúp đỡ, ít nhất trước đây cô không cảm thấy bất kỳ ác ý nào từ bọn chúng.
…vẫn không có gì thay đổi.
Những rễ cây này chỉ ngăn cản những sinh vật dị biến kia đến gần rãnh biển, nhưng không ngăn cản chúng làm hại loài người.
Triệu Ly Nông để bản thân bình tĩnh lại, nhất định có biện pháp, nhất định có!
Ý thức và suy nghĩ của cô xoay chuyển cực nhanh, nhưng tất cả đều bị đảo lộn.
Ở một nơi khác sâu trong khu rừng, Diệp Trường Minh ôm Triệu Ly Nông nhanh chóng chạy ra ngoài, sau khi cô chạm vào cành cây dị biến kia thì liền rơi vào hôn mê, hạt giống cây thông dị biến được gieo xuống kia đang không ngừng lớn lên, xâm chiếm vị trí của bọn họ.
Cuối cùng, Diệp Trường Minh quyết định đưa cô trốn thoát trước khi kim gen mất hiệu lực, trên đường chạy đi, anh cúi đầu nhìn xuống Triệu Ly Nông, không biết vì sao, lông mày cô ngày càng nhíu chặt, cơ thể bắt đầu căng thẳng và run rẩy.
Lúc này, ý thức của Triệu Ly Nông vẫn đang trôi nổi dưới đáy biển cùng với cây thủy liễu dị biến.
Thần giao cách cảm… Tại sao chỉ có một mình cô có thể cảm nhận được thực vật dị biến, thực vật dị biến có thể cảm nhận được cô, bị cô chiếm cứ năm giác quan hay không?
Ngay khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Triệu Ly Nông, dường như một con đường sáng sủa mở ra trước mắt cô.
Liệu cô có thể ngược lại chiếm cứ ý thức của cây dị biến, để đạt được mục đích điều khiển những sợi rễ này?
Nên làm như thế nào?
Triệu Ly Nông buộc mình phải bình tĩnh lại, nhớ lại cảm giác của cô khi Diệp Trường Minh bị công kích, lúc đó anh nói cây long trảo hòe dị biến đột ngột dừng công kích.
Cô tập trung tất cả sự chú ý của mình, cho phép mình bỏ qua những người rơi xuống biển, bỏ qua mùi máu tanh rơi xuống biển.
Triệu Ly Nông nhớ lại con đường đáy biển mà mình đã đi qua, truyền tất cả ý thức của mình dọc theo rễ của cây thủy liễu dị biến, khuếch tán nó.
Như thế trong nháy mắt, Triệu Ly Nông cảm thấy rằng cô là cây thủy liễu dị biến, cô có thể điều khiển rễ cây.
Xua đuổi những sinh vật dị biến bên cạnh rãnh biển, cuộn những con người còn sống sót rơi xuống nước lại cùng nhau, xử lý những sinh vật dị biến xung quanh Dung Đông Hào… thậm chí còn để rễ của cây thủy liệu dị biến nhanh chóng phát triển để biến đổi hình dạng của nó, để có thể dễ đối phó với những sinh vật dị biến trên biển.
Cô nhìn thấy con bạch tuộc dị biến gần như đã trèo lên Dung Đông Hào, thân hình to lớn của nó dựa vào mạn tàu sân bay, suýt chút nữa đã đem tàu lật nhào, đã nghiêng ở một góc 30 độ.
Rễ của cây thủy liệu dị biến dưới biển đã bị ý thức của cô chiếm giữ, bắt đầu chuyển động, quấn lấy thân thể của con bạch tuộc dị biến.
Xúc tu của con bạch tuộc có hạn, nhưng rễ cây có thể tiếp tục phát triển, cuối cùng nó đã bị kéo xuống đáy biển một cách bất ngờ!
Đây giống như cảnh trong mơ, bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, khiến Triệu Ly Nông khó có thể nhìn rõ.
Ở thời điểm cô không nhìn thấy, có một đốm sáng xanh lục nhỏ nhưng cực kỳ sáng tỏ, sáng lên trên một phần của mạng lưới kết nối cây cối cổ kính và hùng vĩ.
——Ánh sáng phát ra từ đốm sáng xanh lục này lan truyền dọc theo các sợi mạch của toàn bộ mạng lưới.
…
Tiếng cánh quạt chuyển động quen thuộc của máy bay trực thăng ở cách đó không xa, Diệp Trường Minh dừng chân lại, ôm lấy Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn lên, ngay sau đó anh lấy ra pháo hiệu từ bên hông, bắn lên không trung.
“Phía dưới có pháo tín hiệu.” Điền Tề Tiếu đang phụ trách điều khiển máy bay trực thăng, đột nhiên lên tiếng nói.
La Phiên Tuyết đang ngồi im lặng trong cabin, khi cô nghe thấy những lời của anh ta, cô nhanh chóng nằm nhoài xuống cửa sổ và nhìn xuống: “Nhất định là Diệp đội trưởng.”
“Bay qua đó.” Nghiêm Thắng Biến nói.
Hai máy bay trực thăng lần lượt tìm thấy dấu vết của pháo tín hiệu, Điền Tề Tiếu lơ lửng trên không trung và mở cửa máy bay, Côn Nhạc bên cạnh lập tức thả thang dây xuống, Chi Minh Nguyệt ôm súng đứng ở một bên.
“Là đội trưởng!” Côn Nhạc thị lực rất tốt, nhìn thấy Diệp Trường Minh trong rừng cây cùng với người mà anh đang ôm: “Hình như còn có Nghiên cứu viên Tiểu Triệu.”
“Tiểu Triệu vẫn còn sống?” La Phiên Tuyết trong nháy mắt đứng dậy, cô ta không phân biệt là mình đang thả lỏng hay khẩn trương, cả người hơi cứng ngắt đứng đó.
“Tề Tiếu, lên đi.” Côn Nhạc đè nén kích động trong lòng: “Đội trưởng đến rồi!”
Tốc độ của Diệp Trường Minh cực nhanh, chỉ trong vài giây đã đem Triệu Ly Nông bất tỉnh nhân sự đưa vào cabin.
“Tiểu Triệu thật sự còn sống sao?” La Phiên Tuyết thấy Triệu Ly Nông không giống bị thương, cô ta có chút khó hiểu, không rõ Triệu Ly Nông làm sao sống sót.
Triệu Ly Nông không đơn giản chỉ hôn mê, cô cau mày rất chặt, ngay khi Diệp Trường Minh đặt cô lên ghế, cô đột nhiên bắt đầu nôn ra rất nhiều máu, các mạch máu căng lên.
Diệp Trường Minh ấn chặt Triệu Ly Nông, không quay đầu lại hô to: “Đỗ Bán Mai!”
Đỗ Bán Mai vội vàng tiến lên kiểm tra!
Ở lại đây?
Ánh mắt của Nghiêm Lưu Thâm rơi vào những chấm đỏ dày đặc trên radar giám sát, khi đi qua biển có thể sẽ gặp phải sinh vật dị biến tấn công, nhưng chỉ cần kiên trì đến một độ cao nhất định, mức độ nguy hiểm từ biển sẽ là giảm đi rất nhiều, cơ hội trốn thoát rất cao.
Ở lại đây… chỉ có một con đường chết.
“Ngài còn phải tiếp tục nghiên cứu chip sinh học với Chu viện trưởng, chúng ta nhiều người như vậy, có thể bảo vệ ngài.” Nghiêm Lưu Thâm đ ến gần Quan Nghĩa, thấp giọng nói.
Quan Nghĩa lắc đầu: “Cái hạng mục đó ban đầu không phải do tôi phụ trách, có Chu viện trưởng chủ trì là đủ, nhiều sinh vật dị biến như vậy cùng nhau xuất hiện ở vùng biển này, nhất định phải có nguyên nhân, tôi muốn ở lại ghi chép khoảnh khắc này, tương lai sau này mọi người khi mọi người trở lại đây có thể sẽ tìm được tư liệu hữu ích”.
Ông ta đã sống ở Dung Đông Hào hơn hai mươi năm, nơi này từ lâu đã trở thành nhà của ông ta.
Cho dù chết, Quan Nghĩa cũng muốn ở lại.
Huống chi, nếu như ông ta ở lại, còn có thể chỉ huy Dung Đông Hào công kích sinh vật dị biến, chí ít… có thể trì hoãn thời gian cho người khác rời đi.
“Nghiêm tổ trưởng.” Quan Nghĩa nhìn bóng người trước mặt không tính là vĩ đại lắm, trịnh trọng hô: “Các người nên rời đi rồi.”
Nghiêm Thắng Biến quay đầu nhìn Quan Nghĩa thật sâu, đây là một nghiên cứu viên trung cấp, cả đời đã ở trên Dung Đông Hào nhưng vẫn chưa làm ra thành tựu lớn gì, hạng mục nổi tiếng duy nhất lại mang đến tai tiếng đẩy nhanh sự sụp đổ của Uyên đảo.
Mặc dù người dẫn dắt hạng mục kia không phải là Quan Nghĩa.
“Được.” Nghiêm Thắng Biến cuối cùng cũng đồng ý.
Ông ta được đội số 0 và đội số 3 hộ tống chạy đến phía Chu Thiên Lý bên kia.
Chu Thiên Lý đã chuẩn bị sẵn sàng, bên cạnh ông ta là hai nghiên cứu viên trung cấp, họ đang cố hết sức nhét mấy chiếc rương chứa đồ lớn vào máy bay trực thăng, đó là tất cả các dữ liệu nghiên cứu và kết quả hàng mẫu.
“Chỉ có bọn họ?” Nghiêm Thắng Biến nhìn về phía hai nghiên cứu viên trung cấp và hỏi.
Chu Thiên Lý gật đầu, ông nhìn phía sau Nghiêm Thắng Biến, không nhìn thấy Quan Nghĩa nhưng cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi nào, chỉ trầm mặc xoay người và nhét chiếc rương vào cabin.
“Máy bay trực thăng không có loại động lực cao, lực lượng cũng không bằng, bay lên cũng không đủ, nhưng mà không cần đường băng, có thể trực tiếp bay lên không trung.” Côn Nhạc thò đầu ra nói: “Bộ chip bên ngoài đã được lắp đặt, khi đến gần đất liền thì có thể kích hoạt, nếu có hiệu quả thì sẽ không bị ba thực vật dị biến cấp S đó công kích.”
“Diệp đội trưởng đi đến đất liền, chúng ta...” La Phiên Tuyết nhìn Nghiêm Thắng Biến: “Tổ trưởng, chúng ta có thể ở trên không trung tìm thấy anh ấy không?”
Nghiêm Thắng Biến đi thẳng vào cabin: “Tôi không biết, chúng ta hãy rời khỏi đây trước.”
Trên mặt La Phiên Tuyết không thể che giấu sự lo lắng, cô ta nhìn những người khác trong đội số 0, nhưng phát hiện bọn họ không biểu hiện thêm bất kỳ cảm xúc nào, giống như chỉ có nhiệm vụ trốn thoát, về phần Diệp Trường Minh, hoàn toàn nằm ngoài sự cân nhắc của bọn họ.
Anh không phải là đội trưởng của bọn họ sao?
“Đi lên đi.” Nghiêm Lưu Thâm ở phía sau đẩy cô ta một cái: “Đã đến lúc phải đi rồi.”
La Phiên Tuyết chỉ có thể im lặng nghe theo và bước lên máy bay trực thăng.
…
Dấu chấm đỏ trên radar giám sát gần như bao quanh toàn bộ màn hình, vào ngày này, Dung Đông Hào vốn đã yên ắng trong nhiều năm đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, vô số người chạy trên hành lang boong tàu, máy bay hết chiếc này đến chiếc khác lăn bánh trượt khỏi đường băng, theo mọi hướng bay lên trên bầu trời.
Hơn một nửa số người trong trung tâm chỉ huy đã rời đi, còn gần một nửa số người từ đầu đến cuối vẫn không động đậy.
Quan Nghĩa hô lên để bọn họ rời đi, nhưng không ai di chuyển.
Hầu hết những người ở lại đều từ bốn mươi tuổi trở lên, một số ít người trẻ tuổi với gương mặt nghiêm khắc, không nói lời nào chỉ điều chỉnh điều chỉnh tất cả các camera giám sát có sẵn trên Dung Đông Hào, để màn hình quang não xuất hiện một cách có trật tự, sau đó là các bản ghi chép đựng trong một cái hộp đen.
Một trong số đó có một nữ kỹ thuật viên ăn mặc gọn gàng, vừa mới thoa son, cô ta mím môi để son lên màu đẹp hơn, tiếc là không có gương nên thoa không biết có thoa đều hay không.
Hiện tại cô ta không có thời gian vào phòng vệ sinh soi gương, cô ta dán mắt vào màn hình quang não trước mặt, đồng thời quay về chiếc micro nhỏ trên bàn thông thạo phát thanh: “Nhân viên tầng bảy vui lòng đi qua bên phải, thang máy bên trái đã đóng… Chiếc J-109 sắp cất cánh, còn dư hai chỗ ngồi, vui lòng đến đó càng sớm càng tốt.”
Dung Đông Hào quá to lớn, trên đây vốn có rất nhiều người sinh sống, cộng với những người của Căn cứ số ba được cứu viện, người sớm đã đông như mắc cửi, máy bay có tính chất công kích không mang thể chứa được nhiều người, vì vậy những chiếc máy bay vận tải lớn có đất dụng võ, nhưng chúng không có tính chất công kích, tốc độ bay cất cánh lại chậm, thuộc loại nguy hiểm nhất.
Vì vậy, máy bay ném b0m và máy bay chi3n đấu loại nhỏ đã vây xung quanh loại máy bay vận tải này, cố gắng thu hút sự chú ý của những sinh vật dị biến bên dưới.
Đứng ở trung tâm chỉ huy, Quan Nghĩa mặt không chút cảm xúc nhìn hết chiếc máy bay ném b0m nhỏ này đến chiếc khác bị sinh vật biển dị biến bắn hạ, thủ vệ quân bên trong còn có thể bị đẩy ra, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là rơi xuống đáy biển, lại chịu sự công kích của những sinh vật dị biến một lần nữa.
Cuối cùng, khi một chiếc máy bay vận tải lớn cũng bị tấn công, ầm ầm lao xuống biển, Quan Nghĩa nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu và tìm một hướng tấn công tương đối yếu hơn: “Tất cả hỏa lực của Dung Đông Hào đều tập trung đến phía nam, gọi tất cả các phi công, để bọn họ bay về phía nam.”
Vừa dứt lời, Dung Đông Hào nặng nề lắc lư một cái, có thứ gì đó sớm đã tiếp cận va vào một góc, hết lần này đến lần khác.
Trong trung tâm chỉ huy to lớn, một vài người nhanh chóng dùng ngón tay thao tác các loại màn hình quang não trước mặt, không ai bị phân tâm để suy nghĩ mình sẽ như thế nào.
“Rầm–”
Một bên kính của trung tâm chỉ huy ven biển đột nhiên bị vỡ, vẫn còn là ban ngày nhưng cả không gian chìm trong bóng tối.
Lúc này, tất cả các mệnh lệnh có thể thực hiện trên Dung Đông Hào đều đã kết thúc, kỹ thuật viên đang ngồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy trên mặt kính có một cái xúc tu bạch tuộc cực to lớn bò lên trên tấm kính, giác hút dính chặt lên đó có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn.
Cỗ sợ hãi bị đè nén cuối cùng biến thành im lặng và bắt đầu lan rộng.
Một lúc lâu sau, Quan Nghĩa vẫn như thể bình thường mà xác nhận: “Nghiêm tổ trưởng và những người khác đã rời đi chưa?”
Kỹ thuật viên ở phía trước dùng những ngón tay cứng đờ để mở video, mạnh mẽ trấn định nói: “15 phút trước đã rời khỏi Dung Đông Hào.”
“Vậy thì tốt.” Quan Nghĩa đứng một mình, lần lượt quét qua những kỹ thuật viên còn lại: “Hôm nay tới đây thôi.”
Những tua bạch tuộc nhớp nháp đang di chuyển trên cửa sổ đã chui vào cửa sổ bị vỡ, cao cao cong lên, hướng về phía Quan Nghĩa dễ bắt mắt nhất trong phòng này mà tới.
Quan Nghĩa gần như có thể ngửi thấy mùi vị mặn của gió biển thoảng vào, ông ta kiềm chế bản thân không nhìn tới, thậm chí nhắm mắt lại, ngón tay nắm chặt hai bên chân.
Xúc tu dày đặc của con bạch tuộc sắp chạm đến đầu Quan Nghĩa, những giọt nước theo chuyển động kia bắn tung tóe vào một bên mặt của ông ta, trong lúc nhất thời, ông ta còn tưởng rằng đó là máu của mình.
Tuy nhiên, khi hút giác to dày của con bạch tuộc đâm về phía ông ta, bỗng nhiên đều thu về toàn bộ, con bạch tuộc dị biến đột nhiên bị thứ gì đó kéo xuống đáy biển rất nhanh chóng.
Dung Đông Hào lay động vài lần, gần như lật nhào trên biển, nhưng trung tâm chỉ huy đã được nhìn thấy ánh mặt trời trở lại.
“Chỉ huy!”
Một kỹ thuật viên đang ngồi cứng đơ ở bàn làm việc nhanh chóng đứng dậy kéo Quan Nghĩa ngồi xổm xuống.
Quan nghĩa mở mắt ra, phía sau lưng thấm ướt một mảnh, thân thể ở hơi run: “… Xảy ra chuyện gì?” “Nó đột, đột nhiên không thấy.”
Quan Nghĩa mở mắt ra, sau lưng ướt sũng, thân thể khẽ run: “… Chuyện gì xảy ra?”
“Nó đột, đột nhiên không thấy nữa.”
Các kỹ thuật viên của trung tâm chỉ huy rốt cuộc cũng phản ứng lại, bắt đầu ngồi xổm xuống, dựa vào bàn làm việc, nhanh chóng cẩn thận tụ tập về phía Quan Nghĩa.
Bọn họ cảnh giác nhìn về phía cửa sổ bị vỡ cách đó không xa, sợ giây lát nữa bạch tuộc sẽ lại quay trở lại, nhưng không ngờ rằng thật lâu sau, nhưng chỉ chờ được gió biển lạnh lẽo xen lẫn những bông tuyết li ti.
Không ai biết rằng con bạch tuộc dị biến lẽ ra phải trèo lên Dung Đông Hào, giờ khắc này đã bị vô số “xúc tu” kéo trở lại đáy biển, bị quấn chặt cắn giết, cuối cùng dưới đáy biển chỉ còn lại dòng máu xanh lam từ từ lan tràn.
…
Cây thủy liễu dị biến chủ động vươn cành ra, trong nháy mắt Triệu Ly Nông vươn tay muốn nắm lấy, năm giác quan của cô đột nhiên bị một cỗ ý thức to lớn kỳ dị chiếm cứ, có chút giống như cảm giác sau khi chạm vào long trảo hòe dị biến trước đó, nhưng lần này nó còn rộng mở hơn.
Có vẻ như… cỗ ý thức kỳ lạ này đã cố ý làm vậy.
Triệu Ly Nông cảm nhận được mùi hôi thối của đất, xuyên qua bóng tối không biết thời gian bao lâu, mùi vị đó lại biến thành mùi mặn của nước biển.
Cô đã xuống dưới mặt biển?
Triệu Ly Nông có thể cảm nhận được một phần ý thức của mình trôi nổi cùng với nước biển, sau khi hoàn toàn thích ứng, cô “nhìn thấy” những chiếc rễ chằng chịt đang lan dần về phía đáy biển.
Quá dài.
Vô số cây bén rễ trong đất, sau đó từ dưới đất lan tràn ra, vẫn tiến về phía trước.
Triệu Ly Nông không biết mình đã trôi dạt bao xa, mãi đến tận cuối cùng trôi dạt về phía một rãnh biển không đáy.
Ở trên mặt rãnh, cô nhìn thấy vô số rễ cây đang đẩy một con cá voi xanh.
Con cá voi xanh đã mất đi dấu hiệu sinh tồn, hơn nửa thân hình rơi xuống rãnh kia không rộng nhưng sâu, trên thân có một vết thương nhỏ, hình như bị thứ gì đó rạch ra, những sợi rễ dưới đáy biển đẩy mạnh nó đi, cuối cùng đồng thời với nó rơi thẳng đứng xuống.
Triệu Ly Nông nhìn con cá voi xanh dị biến khổng lồ cuối cùng rơi xuống vực sâu, xung quanh nó toàn là xương cốt, dường như là đồng loại của nó.
Chẳng biết vì sao, cô cảm nhận được năng lượng khổng lồ trên thân thể của nó.
Vô số rễ cây chậm rãi quấn lấy thân thể khổng lồ của nó, dần dần bén rễ vào thân con cá voi xanh.
Một ý thức rõ ràng xuất hiện trong đầu Triệu Ly Nông: con cá voi xanh dị biến này đang cung cấp năng lượng cho những cây cối dị biến, nguồn năng lượng này đủ để bọn chúng chống đỡ cả một vùng đất.
Trong đầu cô mơ hồ có một suy đoán, chính là bởi vì con cá voi xanh này đi ngang qua, ba cây dị biến cấp S mới có thể xuất hiện trên vùng đất của Căn cứ số ba.
—— Đùng, đùng, đùng.
Triệu Ly Nông nghe thấy vô số tiếng tim đập, ngay trên đỉnh đầu cô.
Ý thức của cô trôi theo con đường của cây thủy liễu, ngay khi tâm trí của cô hơi động, một sợi rễ từ dưới đáy biển dần dần đi lên trên.
Ngay sau đó, Triệu Ly Nông phát hiện khởi nguồn của những nhịp tim đó là một đám sinh vật biển dị biến có hình dạng khác nhau, chúng đang tiến về phía rãnh này, mà Dung Đông Hào cách rãnh biển này trong vòng một trăm hải lý.
Quá đông đúc.
Trong mắt của những sinh vật dị biến khổng lồ kia, Dung Đông Hào giống như một chướng ngại vật để chúng tiến vào rãnh biển.
Ý thức của Triệu Ly Nông có thể cảm nhận được các loại máy bay đã bị buộc phải rơi xuống và đâm vào mặt biển, những con người rơi xuống biển trong nháy mắt đã bị những sinh vật dị biến nuốt chửng.
Vô số rễ cây dị biến từ trong rãnh biển tiến lên, hình thành một tấm lưới gai bao phủ toàn bộ rãnh biển, thậm chí bắt đầu từ đáy biển trồi lên, không ngừng vung vẩy, bắt đầu ngăn cản những sinh vật dị biến tiến vào phía sau.
Năng lượng bức xạ của cây dị biến cấp S cho dù là ở vùng biển nhưng vẫn có tác dụng, phần lớn sinh vật dị biến đều giảm tốc độ và bơi vòng quanh rãnh này.
— bọn chúng đang thèm nhỏ dãi sức mạnh của cá voi xanh ở rãnh biển.
Triệu Ly Nông không thể không nhìn những người rơi xuống biển bị những sinh vật dị biến lang thang ăn thịt, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy những gì cây thủy liễu nhìn thấy, cảm nhận những gì nó cảm nhận, hoạt động theo nó.
Năm giác quan của cô đã bị chiếm cứ.
Máy bay ném b0m và máy bay chi3n đấu lần lượt rớt xuống, những thủ vệ quân vốn có thân thủ linh hoạt nhưng vẫn không có cách nào sống sót trong vùng biển đầy rẫy sinh vật dị biến, Dung Đông Hào ở phía xa cũng đang chịu sự công kích.
Cô chỉ có thể đứng nhìn như thế này?
Trong lòng Triệu Ly Nông rất mong được cây dị biến này giúp đỡ, ít nhất trước đây cô không cảm thấy bất kỳ ác ý nào từ bọn chúng.
…vẫn không có gì thay đổi.
Những rễ cây này chỉ ngăn cản những sinh vật dị biến kia đến gần rãnh biển, nhưng không ngăn cản chúng làm hại loài người.
Triệu Ly Nông để bản thân bình tĩnh lại, nhất định có biện pháp, nhất định có!
Ý thức và suy nghĩ của cô xoay chuyển cực nhanh, nhưng tất cả đều bị đảo lộn.
Ở một nơi khác sâu trong khu rừng, Diệp Trường Minh ôm Triệu Ly Nông nhanh chóng chạy ra ngoài, sau khi cô chạm vào cành cây dị biến kia thì liền rơi vào hôn mê, hạt giống cây thông dị biến được gieo xuống kia đang không ngừng lớn lên, xâm chiếm vị trí của bọn họ.
Cuối cùng, Diệp Trường Minh quyết định đưa cô trốn thoát trước khi kim gen mất hiệu lực, trên đường chạy đi, anh cúi đầu nhìn xuống Triệu Ly Nông, không biết vì sao, lông mày cô ngày càng nhíu chặt, cơ thể bắt đầu căng thẳng và run rẩy.
Lúc này, ý thức của Triệu Ly Nông vẫn đang trôi nổi dưới đáy biển cùng với cây thủy liễu dị biến.
Thần giao cách cảm… Tại sao chỉ có một mình cô có thể cảm nhận được thực vật dị biến, thực vật dị biến có thể cảm nhận được cô, bị cô chiếm cứ năm giác quan hay không?
Ngay khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Triệu Ly Nông, dường như một con đường sáng sủa mở ra trước mắt cô.
Liệu cô có thể ngược lại chiếm cứ ý thức của cây dị biến, để đạt được mục đích điều khiển những sợi rễ này?
Nên làm như thế nào?
Triệu Ly Nông buộc mình phải bình tĩnh lại, nhớ lại cảm giác của cô khi Diệp Trường Minh bị công kích, lúc đó anh nói cây long trảo hòe dị biến đột ngột dừng công kích.
Cô tập trung tất cả sự chú ý của mình, cho phép mình bỏ qua những người rơi xuống biển, bỏ qua mùi máu tanh rơi xuống biển.
Triệu Ly Nông nhớ lại con đường đáy biển mà mình đã đi qua, truyền tất cả ý thức của mình dọc theo rễ của cây thủy liễu dị biến, khuếch tán nó.
Như thế trong nháy mắt, Triệu Ly Nông cảm thấy rằng cô là cây thủy liễu dị biến, cô có thể điều khiển rễ cây.
Xua đuổi những sinh vật dị biến bên cạnh rãnh biển, cuộn những con người còn sống sót rơi xuống nước lại cùng nhau, xử lý những sinh vật dị biến xung quanh Dung Đông Hào… thậm chí còn để rễ của cây thủy liệu dị biến nhanh chóng phát triển để biến đổi hình dạng của nó, để có thể dễ đối phó với những sinh vật dị biến trên biển.
Cô nhìn thấy con bạch tuộc dị biến gần như đã trèo lên Dung Đông Hào, thân hình to lớn của nó dựa vào mạn tàu sân bay, suýt chút nữa đã đem tàu lật nhào, đã nghiêng ở một góc 30 độ.
Rễ của cây thủy liệu dị biến dưới biển đã bị ý thức của cô chiếm giữ, bắt đầu chuyển động, quấn lấy thân thể của con bạch tuộc dị biến.
Xúc tu của con bạch tuộc có hạn, nhưng rễ cây có thể tiếp tục phát triển, cuối cùng nó đã bị kéo xuống đáy biển một cách bất ngờ!
Đây giống như cảnh trong mơ, bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, khiến Triệu Ly Nông khó có thể nhìn rõ.
Ở thời điểm cô không nhìn thấy, có một đốm sáng xanh lục nhỏ nhưng cực kỳ sáng tỏ, sáng lên trên một phần của mạng lưới kết nối cây cối cổ kính và hùng vĩ.
——Ánh sáng phát ra từ đốm sáng xanh lục này lan truyền dọc theo các sợi mạch của toàn bộ mạng lưới.
…
Tiếng cánh quạt chuyển động quen thuộc của máy bay trực thăng ở cách đó không xa, Diệp Trường Minh dừng chân lại, ôm lấy Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn lên, ngay sau đó anh lấy ra pháo hiệu từ bên hông, bắn lên không trung.
“Phía dưới có pháo tín hiệu.” Điền Tề Tiếu đang phụ trách điều khiển máy bay trực thăng, đột nhiên lên tiếng nói.
La Phiên Tuyết đang ngồi im lặng trong cabin, khi cô nghe thấy những lời của anh ta, cô nhanh chóng nằm nhoài xuống cửa sổ và nhìn xuống: “Nhất định là Diệp đội trưởng.”
“Bay qua đó.” Nghiêm Thắng Biến nói.
Hai máy bay trực thăng lần lượt tìm thấy dấu vết của pháo tín hiệu, Điền Tề Tiếu lơ lửng trên không trung và mở cửa máy bay, Côn Nhạc bên cạnh lập tức thả thang dây xuống, Chi Minh Nguyệt ôm súng đứng ở một bên.
“Là đội trưởng!” Côn Nhạc thị lực rất tốt, nhìn thấy Diệp Trường Minh trong rừng cây cùng với người mà anh đang ôm: “Hình như còn có Nghiên cứu viên Tiểu Triệu.”
“Tiểu Triệu vẫn còn sống?” La Phiên Tuyết trong nháy mắt đứng dậy, cô ta không phân biệt là mình đang thả lỏng hay khẩn trương, cả người hơi cứng ngắt đứng đó.
“Tề Tiếu, lên đi.” Côn Nhạc đè nén kích động trong lòng: “Đội trưởng đến rồi!”
Tốc độ của Diệp Trường Minh cực nhanh, chỉ trong vài giây đã đem Triệu Ly Nông bất tỉnh nhân sự đưa vào cabin.
“Tiểu Triệu thật sự còn sống sao?” La Phiên Tuyết thấy Triệu Ly Nông không giống bị thương, cô ta có chút khó hiểu, không rõ Triệu Ly Nông làm sao sống sót.
Triệu Ly Nông không đơn giản chỉ hôn mê, cô cau mày rất chặt, ngay khi Diệp Trường Minh đặt cô lên ghế, cô đột nhiên bắt đầu nôn ra rất nhiều máu, các mạch máu căng lên.
Diệp Trường Minh ấn chặt Triệu Ly Nông, không quay đầu lại hô to: “Đỗ Bán Mai!”
Đỗ Bán Mai vội vàng tiến lên kiểm tra!