-
Chương 127: Đưa mọi người trở về
Edit & beta: Rya
Một loạt hành động như vậy khiến chim ruồi dị biến giữa không trung hoàn toàn không có phản ứng, chiếc máy bay không người lái công kích thuận lợi ép sát mặt đất bay về phía trước hơn một nửa khoảng cách.
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn xuống màn hình trên bảng điều khiển, hai ngón tay cái và ngón trỏ đang bấu chặt vào cần điều khiển để di chuyển nhanh chóng.
Một chiếc máy bay không người lái tuần tra bay lên bay xuống giữa không trung, thu hút sự chú ý của rất nhiều chim ruồi dị biến, chúng bay về phía máy bay không người lái tuần tra điên cuồng công kích.
“Trinh sát viên của đội số 3 đang ở phía sau, có thể chia nhau tấn công một nửa.” Trinh sát viên trên xe địa hình bán tải nhảy xuống xe, đứng bên cạnh Triệu Ly Nông nói.
Triệu Ly Nông không trả lời.
Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào màn hình trên bảng điều khiển, những con chim ruồi dị biến đó có chỉ số thông minh thấp, vì vậy chúng không thể phân biệt được máy bay không người lái nào thật sự sẽ bay đến hoa chuông dị biến, sẽ chỉ có thể bị máy bay không người lái có chuyển động lớn nhất thu hút.
Trinh sát viên cũng theo nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy chiếc máy bay không người lái công kích sắp va phải một tảng đá nhô cao phía trước, lập tức cao giọng nhắc nhở: “Đẩy lên cất cánh.”
Cất cánh lúc này khó tránh khỏi sẽ gây sự chú ý của chim ruồi dị biến trên bầu trời, nhưng vừa rồi cô điều khiển máy bay không người lái ép sát mặt đất thoát ra ngoài quá nhanh, hòn đá ở phía trước, lên không trung là cách an toàn nhất.
Trinh sát viên đã vạch ra một kế hoạch phòng thủ trên bầu trời, có một số tuyến đường để tránh đàn chim ruồi dị biến trên bầu trời, chỉ chờ khi lên không trung sẽ chỉ dẫn nói rõ.
Triệu Ly Nông ôm lấy bảng điều khiển, dùng ngón tay cái bên trái đẩy cần điều khiển về phía trước, đồng thời dùng ngón tay cái bên phải móc nhẹ cần điều khiển về phía bên phải, với phạm vi cực nhỏ.
Máy bay không người lái công kích không cất cánh và di chuyển về phía trước mà bay ngang qua viên đá bên phải, camera phía dưới máy bay bị các hạt lồi lõm trên bề mặt viên đá chiếm giữ, có thể nhìn thấy rõ các lỗ khí trên đó.
Trinh sát viên hít một hơi, anh ta thậm chí hoài nghi có phải mình đã nhìn thấy tia lửa không.
Nếu không phải lúc này không thể quấy nhiễu Triệu Ly Nông điều khiển, anh ta thật muốn hét vào tai cô: “Phía dưới máy bay không người lái có thuốc nổ! Có thuốc nổ!!!”
Cũng không biết tại sao nhóm nghiên cứu viên sơ cấp có vẻ yếu ớt này lại liều lĩnh và điên cuồng như vậy.
Một người ôm súng tiếp tục hướng lên bầu trời nã đạn ầm ầm, còn một người mặt không chút cảm xúc đứng ở đây điều khiển một chiếc máy bay không người lái gắn thuốc nổ.
“Có một con chim ruồi dị biến đã phát hiện.” Triệu Ly Nông quan sát động tĩnh phía trên thông qua ống kính camera trên đỉnh chóp của máy bay không người lái: “Để đội số 3 yểm trợ.”
Trinh sát của đội số 2 lập tức lặp lại điều đó vào trong bộ đàm.
Trong mấy chiếc máy bay không người lái, máy bay không người lái công kích do Triệu Ly Nông điều khiển bay xa nhất, vì lúc đầu nó thuận lợi ép sát bay gần mặt đất.
Cô còn tự mình điều khiển một máy bay không người lái tuần tra khác, thấy rằng một số con chim ruồi dị biến không còn bị nó thu hút, chỉ trực tiếp bật chế độ xoay vòng điên cuồng, sử dụng đôi cánh để húc vào những con chim ruồi dị biến xung quanh.
Bộ phận sắc bén nhất của chim ruồi dị biến chính là cái mỏ dài của chúng, máy bay không người lái quay cuồng đến mức chim ruồi dị biến không thể hạ mỏ xuống mà bị bức phải rút lui.
Trinh sát viên của đội số 2 túc trực bên cạnh, nhìn màn hình trên bảng điều khiển nhấp nháy rồi cuối cùng tối đen, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong lòng kinh ngạc: Cô không phải ngẫu nhiên đụng phải những con chim ruồi dị biến xung quanh, trái lại có cố ý dùng máy bay không người lái va chạm để giảm tác động.
Bằng cách này, ngay cả khi camera bị phá hủy, cánh của máy bay không người lái vẫn còn nguyên vẹn và vẫn có thể cất cánh bay trên không trung.
Bên kia, trinh sát đội số 3 cũng đang quậy đục nước, hấp dẫn sự chú ý của một số chim ruồi dị biến.
Các trinh sát của đội số 3 nhìn thấy máy bay không người lái công kích ở phía trước của đội số 2 qua ống kính của máy bay không người lái, cảm thấy hơi kỳ lạ: Hôm nay vị của đội số 2 kia không còn cẩn thận như trước, điều khiển máy bay không người lái từng động tác đều khó khăn hiểm hóc, hơi giống với đội số 0 bên kia.
Triệu Ly Nông không biết những người xung quanh đang nghĩ gì, chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào việc điều khiển máy bay không người lái, mặc dù đây là lần đầu tiên cô điều khiển hai máy bay không người lái cùng lúc, nhưng cô thao tác rất nhanh, cũng không gặp nhiều khó khăn.
Lúc trước sau khi hoàn thành bài kiểm tra chứng chỉ, cô đã sử dụng máy bay không người lái nông nghiệp, lớn hơn máy bay không người lái thông thường gấp hai lần, cũng không đặc biệt linh hoạt.
Sau đó, vào ngày sinh nhật ấy, sư huynh đã đưa cho cô một bộ máy bay không người lái, nói giữ lại để tiêu khiển.
Triệu Ly Nông bình thường ở trường học không rảnh để tiêu khiển, nhưng một khi bị đày đến các ngọn núi xa xôi hẻo lánh, thời điểm trông chừng ruộng thí nghiệm, chiếc máy bay không người lái đã trở thành món đồ chơi duy nhất để giết thời gian.
Triệu Ly Nông đã thực hành điều khiển máy bay không người lái trong những ngày đó.
“Ngay phía trước!” Trinh sát viên của đội số 3 đã có thể từ trong màn hình nhìn thấy hoa chuông dị biến, không nén được kích động: “Bay thêm vài mét, chúng ta liền có thể cho nổ tung chúng nó!”
Khoảng cách vài mét.
Triệu Ly Nông tiếp tục để máy bay không người lái công kích ép sát vào mặt đất, dùng cả hai ngón tay cái ấn vào cần điều khiển, đột ngột đẩy nó lên, chiếc máy bay không người lái đột ngột bay lên không trung và di chuyển về phía trước.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khi con chim ruồi dị biến trên không trung không kịp phản ứng ra đòn tấn công, chiếc máy bay không người lái lại lao thẳng xuống, lần này không phải bay lơ lửng, mà là rơi thẳng vào bông hoa chuông dị biến.
“Ầm ——”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, cơ hồ cả đường đều chấn động, chim ruồi dị biến gần nhất trực tiếp bị choáng váng ngã xuống đất, xa xa có một số thủ vệ quân đang đối phó với chim ruồi dị biến cũng đứng không vững, thậm chí ngã nhào xuống đất.
“Xong rồi!” Trinh sát viên của đội số 2 thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cuối cùng buông lỏng hai tay đang nắm chặt, lòng bàn tay đã lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên, đôi mắt cuối cùng cũng rời khỏi bảng điều khiển, rơi xuống phía xa.
Nổ rồi.
Thuốc nổ rơi xuống đất, thuốc lỏng theo tiếng nổ tản ra, nhanh chóng lây nhiễm hoa chuông dị biến, khói còn chưa kịp tiêu tan, cụm hoa chuông dị biến bắt đầu già yếu và khô héo.
“Bọn chúng bắt đầu tản ra rồi.” Nghiêm Tĩnh Thủy hơi thu súng lại, nhìn chằm chằm chim ruồi dị biến trên bầu trời.
Ngụy Lệ ở bên trong nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được ấn vào kính cửa sổ, tựa cằm lên vai Đồng Đồng, hướng bên ngoài gọi Triệu Ly Nông: “Học muội thật sự có ích!”
Đàn chim ruồi dị biến vốn vẫn đang công kích thủ vệ quân bỗng dừng lại, quay đầu bay về phía hoa chuông dị biến, khói xám dần dần biến mất, thậm chí hiếm khi nhìn thấy cánh đồng hoa chuông khô héo hoàn toàn.
Đàn chim ruồi dị biến vốn một mảnh đen kịt hiện giờ triệt để tản đi, máu thịt của con người hiển nhiên không hấp dẫn chúng bằng mật hoa chuông.
“Được rồi, em gái.” Nghiêm Lưu Thâm đưa tay chạm vào nòng súng vẫn còn nóng, nói với Nghiêm Tĩnh Thủy trên bộ đàm: “Mấy đứa có chút bản lĩnh.”
“Là Ly Nông nhìn ra.” Nghiêm Tĩnh Thủy cũng cất súng đi, cầm bộ đàm lên và nói.
Nghiêm Lưu Thâm nhướng mày: “Chẳng trách.”
Trước đây anh ta đã nghe nói nhiều lời đồn thổi về đội ngũ này của Triệu Ly Nông, cũng không quá để trong lòng, so với mấy hạng mục luận văn gì đó của Triệu Ly Nông, anh ta càng cảm thấy hứng thú bình khí xui xẻo có bao nhiêu xui hơn.
Bây giờ nhìn lại, khó trách thời điểm trước khi tiến vào Khâu Thành, những người trong đội số 0 đối với Triệu Ly Nông càng khách khí hiền lành.
Một nghiên cứu viên có thể nhìn ra manh mối vào những thời điểm mấu chốt, tìm ra cách giải quyết vấn đề nhanh chóng, giảm thiểu thương vong, bất kể đội nào cũng sẽ thích cô.
“Phía bên này cần một bác sĩ.” Giọng nói của Nghiêm Tĩnh Thủy vang lên trên bộ đàm: “Trinh sát viên của đội số 2 bị gãy một tay.”
“Tại sao bị gãy tay?”
“Không thể nào! Cậu ấy bị gãy tay sao có thể bay?”
Giọng nói của đội trưởng đội số 2 Diêu Nhượng và các trinh sát của đội số 3 vang lên trong kênh nội bộ.
Nghiêm Tĩnh Thủy quay đầu nhìn Triệu Ly Nông đang đưa lại bảng điều khiển: “Chiếc máy bay không người lái làm nổ tung hoa chuông dị biến là do Ly Nông điều khiển.”
Diêu Nhượng: “Cô ấy không phải là nghiên cứu viên sao?”
Ai không biết thuộc tính của một nghiên cứu viên là gì, thời điểm có dị động có thể chạy trốn đã là không tệ.
Trinh sát viên của đội số 3 kinh ngạc: “Vừa rồi tôi còn đánh yểm trợ cho cô ấy à?”
Khó trách có cảm giác phong cách đã thay đổi.
“Được rồi, chúng ta chọn mấy người thu dọn trước, thống kê thương vong sau đó lập tức rời đi.” Nghiêm Lưu Thâm ngăn cản bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm.
Bởi vì thủ vệ quân quá đông, lại không kịp chuẩn bị, dẫn đến nhiều thương vong.
Các bác sĩ đi khắp nơi, nhanh chóng băng bó và chữa trị cho những người bị thương nặng, trong khi các thủ vệ quân bị thương nhẹ thì băng bó cho nhau.
“Một chiếc xe vận tải bị hư hỏng nghiêm trọng và có thể không lái được.” Đội viên báo cáo.
Nghiêm Lưu Thâm nói: “Những người trong chiếc xe đó đi chen lên những chiếc xe khác.”
Các đội viên hàm hồ đáp lại, không tiếp tục nói rằng không cần phải chen, bởi vì những thủ vệ quân đã chết cho nên đã bỏ đủ chỗ trống.
“Học muội, em còn biết sử dụng máy bay không người lái sao?”
Một số người bên trong xe cũng lác đác bước ra ngoài, chuẩn bị giúp đội viên băng bó vết thương.
Ngụy Lệ vừa bước ra đã hào hứng hỏi ngay.
“Ừm…” Triệu Ly Nông không thể nói là mình đã từng học qua, cũng không biết nguyên thân có từng chạm qua máy bay bay không người lái hay không, vì vậy nói: “Em đã từng thấy qua đội số 0 sử dụng, vừa bắt đầu cũng không quá khó.”
Nghe vậy, trinh sát viên đội số 2 đang được bác sĩ chẩn đoán bệnh lập tức quay đầu nhìn về phía cô: “?”
Chỉ cần nhìn là có thể học được sao?
Triệu Ly Nông cũng là lần đầu tiên khoe khoang như vậy, có chút không thoải mái, ánh mắt chốc lát hơi đảo.
“Tiểu Triệu của chúng ta từ trước đến nay luôn học hỏi rất nhanh.” Hà Nguyệt Sinh đứng giữa Triệu Ly Nông và trinh sát đội số 2, hai tay đặt trên vai cô: “Phản ứng cũng nhanh, điều khiển máy bay không người lái cũng không làm khó được cậu ấy.”
Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh cũng gật đầu, thừa nhận và tán thành: “Cậu ấy thật sự học nhanh hơn người thường.”
“Chíp!”
Tiểu hoàng kê trên vai Ngụy Lệ đột nhiên kêu lên.
Mấy người Triệu Ly Nông lập tức quay đầu lại nhìn nó.
“Làm sao vậy?” Trinh sát viên đội số 2 nhìn thấy động tác của bọn họ đồng loạt thống nhất như vậy, theo bản năng lên tiếng hỏi.
“Mọi người cảnh giác, cẩn thận xung quanh!” Nghiêm Tĩnh Thủy ngay lập tức nói vào bộ đàm.
Cô còn chưa kịp truyền đạt hết câu nói này, từ nơi khói bụi của vụ nổ lại truyền đến dị động, một bóng đen dài xuyên qua mặt đất tấn công vào chiếc xe vận tải có nhiều người nhất ở giữa.
Hà Nguyệt Sinh siết chặt vai Triệu Ly Nông, theo bản năng kéo cô lùi lại phía sau.
Trong màn khói xám xịt, bóng đen há to cái miệng đẫm máu, lộ ra hai chiếc răng nanh cực dài, muốn cắn nuốt những người này.
——Đó là một con rắn đen dị biến.
Nó đã nằm phục kích dưới lòng đất để chia sẻ thức ăn và chất dinh dưỡng của hoa chuông dị biến, đồng thời sẵn sàng ăn tươi nuốt sống con mồi khi trận chiến giữa con người và chim ruồi dị biến kết thúc.
Đáng tiếc hoa chuông dị biến đột nhiên bị nổ tung, thân thể của nó cũng bị thương không nhẹ, cần gấp thức ăn để bổ sung.
“Bắn!”
Nghiêm Lưu Thâm và Diêu Nhượng phản ứng nhanh nhất, lao đến đội ngũ ở giữa và tay kéo cò súng.
Chỉ là con rắn dị biến này quá dày và thô, lại bị làm cho tức giận, có lớp vảy cứng rắn làm lớp đệm, không thể hoàn toàn xâm nhập vào máu thịt của nó, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tốc độ của nó không hề chậm lại.
Đây chắc chắn không phải là một con rắn dị biến cấp thấp!
Mắt thấy sắp nó sắp tập kích thành công.
Con rắn đen dị biến mạnh mẽ lùi lại mười mét.
Nghiêm Lưu Thâm và Diêu Nhượng xông đến phía trước: “?”
Trong một tích tắc, cả hai đều nghi ngờ rằng mình đang gặp ảo giác.
Tuy nhiên, ngay sau đó, con rắn đen dị biến đã bị kéo lùi lại vài mét.
Không chỉ bọn họ, ngay cả con rắn đen dị biến cũng không hiểu, con rắn vặn vẹo, xoay người lao về phía sau, lao thẳng vào làn khói xám vẫn đang không ngừng bốc lên trong không trung.
Triệu Ly Nông hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cơ thể con rắn đen dị biến đã bị cắt thành hai phần, sau khi nó nhào vào màn khói xám chưa đầy ba giây, cơ thể con rắn lộ ra bên ngoài kịch liệt vặn vẹo, chỉ kém là không thắt nút lại.
Sau một khắc, thân trên của con rắn đen dị biến từ trong khói xám nhảy ra.
… Nó không còn đầu, máu chảy ồ ạt.
Mùi máu đặc quánh lập tức tràn ngập toàn bộ không khí.
Hai nhánh Dị sát đội cả người đều căng thẳng, tự dưng cảm nhận được áp bức to lớn không rõ nguyên nhân, cùng nhau giương súng, nhìn chằm chằm vào mảnh khói xám.
Ngay khi Nghiêm Lưu Thâm và những người khác chuẩn bị nổ súng.
Một bóng người thon dài chậm rãi đi ra khỏi màn khói xám, mũi đao trong tay còn đang rỉ máu, sau lưng anh còn xuất hiện những bóng người khác.
Khi Triệu Ly Nông chớp mắt và nhìn lên lần nữa, một đội người đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Diệp Trường Minh?”
“Tình huống như thế nào?”
Mấy người bọn họ tự hỏi có phải mình ảo giác hay không, nếu không, trong nháy mắt, đội số 0 từ xa xuất hiện đã ở trước mặt bọn họ.
Diệp Trường Minh giơ tay kéo khăn che mặt bảo hộ xuống, tầm mắt rơi vào trên mặt Triệu Ly Nông, sau đó lại xẹt qua tay của Hà Nguyệt Sinh, cuối cùng nghiêng người nhìn về phía những người ở giữa đoàn xe kia nói.
“Tôi đến đưa mọi người trở về.”
Ngụy Lệ ngẩn ra: “Anh họ, mấy anh là người hay quỷ?”
Nghiêm Lưu Thâm chạy tới, dùng nòng súng chọc chọc vào Côn Nhạc ở phía xa, cảm nhận được lực cản của cơ thể anh ta: “Khi nãy làm thế nào mà đến đây?”
“Tới đó rồi sẽ giải thích.” Diệp Trường Minh chỉ vào không trung.
Một chiếc máy bay trực thăng đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, sau đó, một chiếc máy bay vận tải lớn khác từ từ bay tới.
Một loạt hành động như vậy khiến chim ruồi dị biến giữa không trung hoàn toàn không có phản ứng, chiếc máy bay không người lái công kích thuận lợi ép sát mặt đất bay về phía trước hơn một nửa khoảng cách.
Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn xuống màn hình trên bảng điều khiển, hai ngón tay cái và ngón trỏ đang bấu chặt vào cần điều khiển để di chuyển nhanh chóng.
Một chiếc máy bay không người lái tuần tra bay lên bay xuống giữa không trung, thu hút sự chú ý của rất nhiều chim ruồi dị biến, chúng bay về phía máy bay không người lái tuần tra điên cuồng công kích.
“Trinh sát viên của đội số 3 đang ở phía sau, có thể chia nhau tấn công một nửa.” Trinh sát viên trên xe địa hình bán tải nhảy xuống xe, đứng bên cạnh Triệu Ly Nông nói.
Triệu Ly Nông không trả lời.
Tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào màn hình trên bảng điều khiển, những con chim ruồi dị biến đó có chỉ số thông minh thấp, vì vậy chúng không thể phân biệt được máy bay không người lái nào thật sự sẽ bay đến hoa chuông dị biến, sẽ chỉ có thể bị máy bay không người lái có chuyển động lớn nhất thu hút.
Trinh sát viên cũng theo nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy chiếc máy bay không người lái công kích sắp va phải một tảng đá nhô cao phía trước, lập tức cao giọng nhắc nhở: “Đẩy lên cất cánh.”
Cất cánh lúc này khó tránh khỏi sẽ gây sự chú ý của chim ruồi dị biến trên bầu trời, nhưng vừa rồi cô điều khiển máy bay không người lái ép sát mặt đất thoát ra ngoài quá nhanh, hòn đá ở phía trước, lên không trung là cách an toàn nhất.
Trinh sát viên đã vạch ra một kế hoạch phòng thủ trên bầu trời, có một số tuyến đường để tránh đàn chim ruồi dị biến trên bầu trời, chỉ chờ khi lên không trung sẽ chỉ dẫn nói rõ.
Triệu Ly Nông ôm lấy bảng điều khiển, dùng ngón tay cái bên trái đẩy cần điều khiển về phía trước, đồng thời dùng ngón tay cái bên phải móc nhẹ cần điều khiển về phía bên phải, với phạm vi cực nhỏ.
Máy bay không người lái công kích không cất cánh và di chuyển về phía trước mà bay ngang qua viên đá bên phải, camera phía dưới máy bay bị các hạt lồi lõm trên bề mặt viên đá chiếm giữ, có thể nhìn thấy rõ các lỗ khí trên đó.
Trinh sát viên hít một hơi, anh ta thậm chí hoài nghi có phải mình đã nhìn thấy tia lửa không.
Nếu không phải lúc này không thể quấy nhiễu Triệu Ly Nông điều khiển, anh ta thật muốn hét vào tai cô: “Phía dưới máy bay không người lái có thuốc nổ! Có thuốc nổ!!!”
Cũng không biết tại sao nhóm nghiên cứu viên sơ cấp có vẻ yếu ớt này lại liều lĩnh và điên cuồng như vậy.
Một người ôm súng tiếp tục hướng lên bầu trời nã đạn ầm ầm, còn một người mặt không chút cảm xúc đứng ở đây điều khiển một chiếc máy bay không người lái gắn thuốc nổ.
“Có một con chim ruồi dị biến đã phát hiện.” Triệu Ly Nông quan sát động tĩnh phía trên thông qua ống kính camera trên đỉnh chóp của máy bay không người lái: “Để đội số 3 yểm trợ.”
Trinh sát của đội số 2 lập tức lặp lại điều đó vào trong bộ đàm.
Trong mấy chiếc máy bay không người lái, máy bay không người lái công kích do Triệu Ly Nông điều khiển bay xa nhất, vì lúc đầu nó thuận lợi ép sát bay gần mặt đất.
Cô còn tự mình điều khiển một máy bay không người lái tuần tra khác, thấy rằng một số con chim ruồi dị biến không còn bị nó thu hút, chỉ trực tiếp bật chế độ xoay vòng điên cuồng, sử dụng đôi cánh để húc vào những con chim ruồi dị biến xung quanh.
Bộ phận sắc bén nhất của chim ruồi dị biến chính là cái mỏ dài của chúng, máy bay không người lái quay cuồng đến mức chim ruồi dị biến không thể hạ mỏ xuống mà bị bức phải rút lui.
Trinh sát viên của đội số 2 túc trực bên cạnh, nhìn màn hình trên bảng điều khiển nhấp nháy rồi cuối cùng tối đen, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong lòng kinh ngạc: Cô không phải ngẫu nhiên đụng phải những con chim ruồi dị biến xung quanh, trái lại có cố ý dùng máy bay không người lái va chạm để giảm tác động.
Bằng cách này, ngay cả khi camera bị phá hủy, cánh của máy bay không người lái vẫn còn nguyên vẹn và vẫn có thể cất cánh bay trên không trung.
Bên kia, trinh sát đội số 3 cũng đang quậy đục nước, hấp dẫn sự chú ý của một số chim ruồi dị biến.
Các trinh sát của đội số 3 nhìn thấy máy bay không người lái công kích ở phía trước của đội số 2 qua ống kính của máy bay không người lái, cảm thấy hơi kỳ lạ: Hôm nay vị của đội số 2 kia không còn cẩn thận như trước, điều khiển máy bay không người lái từng động tác đều khó khăn hiểm hóc, hơi giống với đội số 0 bên kia.
Triệu Ly Nông không biết những người xung quanh đang nghĩ gì, chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào việc điều khiển máy bay không người lái, mặc dù đây là lần đầu tiên cô điều khiển hai máy bay không người lái cùng lúc, nhưng cô thao tác rất nhanh, cũng không gặp nhiều khó khăn.
Lúc trước sau khi hoàn thành bài kiểm tra chứng chỉ, cô đã sử dụng máy bay không người lái nông nghiệp, lớn hơn máy bay không người lái thông thường gấp hai lần, cũng không đặc biệt linh hoạt.
Sau đó, vào ngày sinh nhật ấy, sư huynh đã đưa cho cô một bộ máy bay không người lái, nói giữ lại để tiêu khiển.
Triệu Ly Nông bình thường ở trường học không rảnh để tiêu khiển, nhưng một khi bị đày đến các ngọn núi xa xôi hẻo lánh, thời điểm trông chừng ruộng thí nghiệm, chiếc máy bay không người lái đã trở thành món đồ chơi duy nhất để giết thời gian.
Triệu Ly Nông đã thực hành điều khiển máy bay không người lái trong những ngày đó.
“Ngay phía trước!” Trinh sát viên của đội số 3 đã có thể từ trong màn hình nhìn thấy hoa chuông dị biến, không nén được kích động: “Bay thêm vài mét, chúng ta liền có thể cho nổ tung chúng nó!”
Khoảng cách vài mét.
Triệu Ly Nông tiếp tục để máy bay không người lái công kích ép sát vào mặt đất, dùng cả hai ngón tay cái ấn vào cần điều khiển, đột ngột đẩy nó lên, chiếc máy bay không người lái đột ngột bay lên không trung và di chuyển về phía trước.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khi con chim ruồi dị biến trên không trung không kịp phản ứng ra đòn tấn công, chiếc máy bay không người lái lại lao thẳng xuống, lần này không phải bay lơ lửng, mà là rơi thẳng vào bông hoa chuông dị biến.
“Ầm ——”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, cơ hồ cả đường đều chấn động, chim ruồi dị biến gần nhất trực tiếp bị choáng váng ngã xuống đất, xa xa có một số thủ vệ quân đang đối phó với chim ruồi dị biến cũng đứng không vững, thậm chí ngã nhào xuống đất.
“Xong rồi!” Trinh sát viên của đội số 2 thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cuối cùng buông lỏng hai tay đang nắm chặt, lòng bàn tay đã lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên, đôi mắt cuối cùng cũng rời khỏi bảng điều khiển, rơi xuống phía xa.
Nổ rồi.
Thuốc nổ rơi xuống đất, thuốc lỏng theo tiếng nổ tản ra, nhanh chóng lây nhiễm hoa chuông dị biến, khói còn chưa kịp tiêu tan, cụm hoa chuông dị biến bắt đầu già yếu và khô héo.
“Bọn chúng bắt đầu tản ra rồi.” Nghiêm Tĩnh Thủy hơi thu súng lại, nhìn chằm chằm chim ruồi dị biến trên bầu trời.
Ngụy Lệ ở bên trong nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được ấn vào kính cửa sổ, tựa cằm lên vai Đồng Đồng, hướng bên ngoài gọi Triệu Ly Nông: “Học muội thật sự có ích!”
Đàn chim ruồi dị biến vốn vẫn đang công kích thủ vệ quân bỗng dừng lại, quay đầu bay về phía hoa chuông dị biến, khói xám dần dần biến mất, thậm chí hiếm khi nhìn thấy cánh đồng hoa chuông khô héo hoàn toàn.
Đàn chim ruồi dị biến vốn một mảnh đen kịt hiện giờ triệt để tản đi, máu thịt của con người hiển nhiên không hấp dẫn chúng bằng mật hoa chuông.
“Được rồi, em gái.” Nghiêm Lưu Thâm đưa tay chạm vào nòng súng vẫn còn nóng, nói với Nghiêm Tĩnh Thủy trên bộ đàm: “Mấy đứa có chút bản lĩnh.”
“Là Ly Nông nhìn ra.” Nghiêm Tĩnh Thủy cũng cất súng đi, cầm bộ đàm lên và nói.
Nghiêm Lưu Thâm nhướng mày: “Chẳng trách.”
Trước đây anh ta đã nghe nói nhiều lời đồn thổi về đội ngũ này của Triệu Ly Nông, cũng không quá để trong lòng, so với mấy hạng mục luận văn gì đó của Triệu Ly Nông, anh ta càng cảm thấy hứng thú bình khí xui xẻo có bao nhiêu xui hơn.
Bây giờ nhìn lại, khó trách thời điểm trước khi tiến vào Khâu Thành, những người trong đội số 0 đối với Triệu Ly Nông càng khách khí hiền lành.
Một nghiên cứu viên có thể nhìn ra manh mối vào những thời điểm mấu chốt, tìm ra cách giải quyết vấn đề nhanh chóng, giảm thiểu thương vong, bất kể đội nào cũng sẽ thích cô.
“Phía bên này cần một bác sĩ.” Giọng nói của Nghiêm Tĩnh Thủy vang lên trên bộ đàm: “Trinh sát viên của đội số 2 bị gãy một tay.”
“Tại sao bị gãy tay?”
“Không thể nào! Cậu ấy bị gãy tay sao có thể bay?”
Giọng nói của đội trưởng đội số 2 Diêu Nhượng và các trinh sát của đội số 3 vang lên trong kênh nội bộ.
Nghiêm Tĩnh Thủy quay đầu nhìn Triệu Ly Nông đang đưa lại bảng điều khiển: “Chiếc máy bay không người lái làm nổ tung hoa chuông dị biến là do Ly Nông điều khiển.”
Diêu Nhượng: “Cô ấy không phải là nghiên cứu viên sao?”
Ai không biết thuộc tính của một nghiên cứu viên là gì, thời điểm có dị động có thể chạy trốn đã là không tệ.
Trinh sát viên của đội số 3 kinh ngạc: “Vừa rồi tôi còn đánh yểm trợ cho cô ấy à?”
Khó trách có cảm giác phong cách đã thay đổi.
“Được rồi, chúng ta chọn mấy người thu dọn trước, thống kê thương vong sau đó lập tức rời đi.” Nghiêm Lưu Thâm ngăn cản bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm.
Bởi vì thủ vệ quân quá đông, lại không kịp chuẩn bị, dẫn đến nhiều thương vong.
Các bác sĩ đi khắp nơi, nhanh chóng băng bó và chữa trị cho những người bị thương nặng, trong khi các thủ vệ quân bị thương nhẹ thì băng bó cho nhau.
“Một chiếc xe vận tải bị hư hỏng nghiêm trọng và có thể không lái được.” Đội viên báo cáo.
Nghiêm Lưu Thâm nói: “Những người trong chiếc xe đó đi chen lên những chiếc xe khác.”
Các đội viên hàm hồ đáp lại, không tiếp tục nói rằng không cần phải chen, bởi vì những thủ vệ quân đã chết cho nên đã bỏ đủ chỗ trống.
“Học muội, em còn biết sử dụng máy bay không người lái sao?”
Một số người bên trong xe cũng lác đác bước ra ngoài, chuẩn bị giúp đội viên băng bó vết thương.
Ngụy Lệ vừa bước ra đã hào hứng hỏi ngay.
“Ừm…” Triệu Ly Nông không thể nói là mình đã từng học qua, cũng không biết nguyên thân có từng chạm qua máy bay bay không người lái hay không, vì vậy nói: “Em đã từng thấy qua đội số 0 sử dụng, vừa bắt đầu cũng không quá khó.”
Nghe vậy, trinh sát viên đội số 2 đang được bác sĩ chẩn đoán bệnh lập tức quay đầu nhìn về phía cô: “?”
Chỉ cần nhìn là có thể học được sao?
Triệu Ly Nông cũng là lần đầu tiên khoe khoang như vậy, có chút không thoải mái, ánh mắt chốc lát hơi đảo.
“Tiểu Triệu của chúng ta từ trước đến nay luôn học hỏi rất nhanh.” Hà Nguyệt Sinh đứng giữa Triệu Ly Nông và trinh sát đội số 2, hai tay đặt trên vai cô: “Phản ứng cũng nhanh, điều khiển máy bay không người lái cũng không làm khó được cậu ấy.”
Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh cũng gật đầu, thừa nhận và tán thành: “Cậu ấy thật sự học nhanh hơn người thường.”
“Chíp!”
Tiểu hoàng kê trên vai Ngụy Lệ đột nhiên kêu lên.
Mấy người Triệu Ly Nông lập tức quay đầu lại nhìn nó.
“Làm sao vậy?” Trinh sát viên đội số 2 nhìn thấy động tác của bọn họ đồng loạt thống nhất như vậy, theo bản năng lên tiếng hỏi.
“Mọi người cảnh giác, cẩn thận xung quanh!” Nghiêm Tĩnh Thủy ngay lập tức nói vào bộ đàm.
Cô còn chưa kịp truyền đạt hết câu nói này, từ nơi khói bụi của vụ nổ lại truyền đến dị động, một bóng đen dài xuyên qua mặt đất tấn công vào chiếc xe vận tải có nhiều người nhất ở giữa.
Hà Nguyệt Sinh siết chặt vai Triệu Ly Nông, theo bản năng kéo cô lùi lại phía sau.
Trong màn khói xám xịt, bóng đen há to cái miệng đẫm máu, lộ ra hai chiếc răng nanh cực dài, muốn cắn nuốt những người này.
——Đó là một con rắn đen dị biến.
Nó đã nằm phục kích dưới lòng đất để chia sẻ thức ăn và chất dinh dưỡng của hoa chuông dị biến, đồng thời sẵn sàng ăn tươi nuốt sống con mồi khi trận chiến giữa con người và chim ruồi dị biến kết thúc.
Đáng tiếc hoa chuông dị biến đột nhiên bị nổ tung, thân thể của nó cũng bị thương không nhẹ, cần gấp thức ăn để bổ sung.
“Bắn!”
Nghiêm Lưu Thâm và Diêu Nhượng phản ứng nhanh nhất, lao đến đội ngũ ở giữa và tay kéo cò súng.
Chỉ là con rắn dị biến này quá dày và thô, lại bị làm cho tức giận, có lớp vảy cứng rắn làm lớp đệm, không thể hoàn toàn xâm nhập vào máu thịt của nó, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tốc độ của nó không hề chậm lại.
Đây chắc chắn không phải là một con rắn dị biến cấp thấp!
Mắt thấy sắp nó sắp tập kích thành công.
Con rắn đen dị biến mạnh mẽ lùi lại mười mét.
Nghiêm Lưu Thâm và Diêu Nhượng xông đến phía trước: “?”
Trong một tích tắc, cả hai đều nghi ngờ rằng mình đang gặp ảo giác.
Tuy nhiên, ngay sau đó, con rắn đen dị biến đã bị kéo lùi lại vài mét.
Không chỉ bọn họ, ngay cả con rắn đen dị biến cũng không hiểu, con rắn vặn vẹo, xoay người lao về phía sau, lao thẳng vào làn khói xám vẫn đang không ngừng bốc lên trong không trung.
Triệu Ly Nông hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cơ thể con rắn đen dị biến đã bị cắt thành hai phần, sau khi nó nhào vào màn khói xám chưa đầy ba giây, cơ thể con rắn lộ ra bên ngoài kịch liệt vặn vẹo, chỉ kém là không thắt nút lại.
Sau một khắc, thân trên của con rắn đen dị biến từ trong khói xám nhảy ra.
… Nó không còn đầu, máu chảy ồ ạt.
Mùi máu đặc quánh lập tức tràn ngập toàn bộ không khí.
Hai nhánh Dị sát đội cả người đều căng thẳng, tự dưng cảm nhận được áp bức to lớn không rõ nguyên nhân, cùng nhau giương súng, nhìn chằm chằm vào mảnh khói xám.
Ngay khi Nghiêm Lưu Thâm và những người khác chuẩn bị nổ súng.
Một bóng người thon dài chậm rãi đi ra khỏi màn khói xám, mũi đao trong tay còn đang rỉ máu, sau lưng anh còn xuất hiện những bóng người khác.
Khi Triệu Ly Nông chớp mắt và nhìn lên lần nữa, một đội người đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Diệp Trường Minh?”
“Tình huống như thế nào?”
Mấy người bọn họ tự hỏi có phải mình ảo giác hay không, nếu không, trong nháy mắt, đội số 0 từ xa xuất hiện đã ở trước mặt bọn họ.
Diệp Trường Minh giơ tay kéo khăn che mặt bảo hộ xuống, tầm mắt rơi vào trên mặt Triệu Ly Nông, sau đó lại xẹt qua tay của Hà Nguyệt Sinh, cuối cùng nghiêng người nhìn về phía những người ở giữa đoàn xe kia nói.
“Tôi đến đưa mọi người trở về.”
Ngụy Lệ ngẩn ra: “Anh họ, mấy anh là người hay quỷ?”
Nghiêm Lưu Thâm chạy tới, dùng nòng súng chọc chọc vào Côn Nhạc ở phía xa, cảm nhận được lực cản của cơ thể anh ta: “Khi nãy làm thế nào mà đến đây?”
“Tới đó rồi sẽ giải thích.” Diệp Trường Minh chỉ vào không trung.
Một chiếc máy bay trực thăng đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, sau đó, một chiếc máy bay vận tải lớn khác từ từ bay tới.