Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1135
Mông Nguyên diệt Tống, thiên kiêu thảo nguyên Hốt Tất Liệt càn quét vũ nội, Nhật Bản lấy thế hùng hổ dụng binh, Thủy sư triều Nguyên hùng mạnh vượt biển tới, eo biển Tsushima cũng chứng kiến võ sĩ Nhật Bản sợ hãi lúc ấy. Sau khi bão lớn phá hủy chiến hạm Mông Cổ, các võ sĩ kiếp hậu dư sinh mừng đến chảy nước mắt, quỳ tạ thần phong cứu vớt Nhật Bản.
Bây giờ vẻ bình tĩnh của cánh Đông eo biển Tsushima mấy trăm năm lại bị phá vỡ, nếu như đứng ở trên không nhìn xuống, tình hình đủ để làm người ta rung động: các nơi duyên hải xưởng đóng tàu bắt đầu làm việc ngày đêm, các công nhân toàn bịt đầu kiểu Nhật, ai nấy bận rộn như một bầy kiến, bình quân mỗi ngày đóng xong được một chiếc thuyền mới hạ thủy.
Trong công phường rèn, từ thợ rèn nổi danh quốc thủ cho tới học đồ mới bước vào cửa, ai nấy đổ mồ hôi như mưa, đang gõ phôi đao kiếm được nung đỏ rực leng keng không ngừng, hoặc vùi đầu chế tạo thiết pháo kiểu Nhật.
Từ Nam đến Đại Ôi, Bắc đến Xuất Vũ, Đông đến Thường Lục, Tây đến Phì Tiền, quân đội sáu mươi sáu nước Nhật Bản chạy tới ngày đêm kiêm trình, giơ cao cờ xí đủ loại đủ nhà, phất phới trên không trung.
Các nông dân cày ruộng khổ cực cần lao làm được lương thực bị đám bảo vệ và địa đầu cưỡng ép chinh thu, không để ý tới nông dân vất vả nghèo nàn lao động, vận chuyển số lương thực này từ trên cả nước tới đây, đoàn xe thật dài giống như đàn kiến dọn nhà.
Vốn là bên bờ biển trống rỗng, hiện tại có một ngôi thành mới mọc lên sừng sững. Phụng mệnh Quan Bạch (Tể tướng) Nhật Bản Phong Thần Tú Cát, thành lập đại bản doanh để chinh phạt Triều Tiên và Đường quốc, gọi là Danh Hộ ốc.
Giờ phút này Phong Thần Tú Cát đang cùng con nuôi kiêm điệt nhi Tú Thứ ở trên Thiên Thủ các trên Danh Hộ ốc thật cao, tai nghe sóng vỗ sôi trào nơi eo biển Tsushima, mắt nhìn thẳng về phía Tây nơi trời biển gặp nhau, đó là phương hướng Triều Tiên, cũng là Trung Quốc.
Vóc người Phong Thần Tú Cát nhỏ thấp, diện mạo bỉ ổi, thế nhưng mặc công phục hoa lệ của Thái Chính đại thần, nhìn qua giống như con khỉ làm quan.
Duy chỉ có đôi mắt y vô cùng đáng sợ, mắt trắng nổi vằn đỏ đại biểu dục vọng tham lam trong lòng. Đồng thời nếp nhăn sâu hoắm từ cánh mũi đến khóe miệng, và cơ hàm nổi vồng lên từ tai đến cổ đều cho thấy tâm tính kiên định, hoặc nói là ngoan cố.
Trải qua hơn ba mươi năm phấn đấu, đứa trẻ năm xưa xuất thân nông dân nghèo khổ chân lấm tay bùn đã trở thành Quan Bạch Nhật Bản, Thiên Hạ Nhân kết thúc Chiến Quốc, nhất thống hải nội.
Ngay từ lúc Chức Điền Tín Trường còn sống, Phong Thần Tú Cát đã viết thơ nói cho y biết ‘Thần mưu đồ Triều Tiên, dòm ngó Trung Quốc, đây là chí hướng của thần’. Đợi đến khi Tín Trường chết bởi biến cố Bản Năng tự, Phong Thần Tú Cát kế tục nắm giữ toàn Nhật Bản, y càng cuồng vọng địa tuyên bố ‘chuyện Nhật Bản quốc không cần nói ai cũng biết rõ ràng, muốn hiệu lệnh Đường quốc’. Bởi vì ảnh hưởng Thịnh Đường hùng mạnh, sau gần ngàn năm Nhật Bản vẫn còn xưng Trung Quốc là Đường quốc.
Danh Hộ ốc mây chiến giăng đầy, chính là do dã tâm Phong Thần Tú Cát phát ra.
Bên cạnh Tú Thứ cũng không phải rất tán thành, y thật sự không thể hiểu được chí hướng của dưỡng phụ, mấy lần muốn nói lại thôi, rốt cục mở miệng nói:
- Thái Các Đại nhân, nhi thần chẳng biết tại sao phải đi tấn công Đường quốc? Ngài đã thống nhất Nhật Bản, trở thành Thiên Hạ Nhân, cần gì khổ cực vất vả như vậy?
Phong Thần Tú Cát vẫn nhìn chân trời, đáy mắt thoáng qua một tia cuồng nhiệt:
- Nhật Bản chỉ có sáu mươi sáu nước, Đường quốc lại có bốn trăm châu!
Tú Thứ không cho là đúng khe khẽ lắc đầu, bốn trăm châu tuy tốt, nhưng nhìn thấy lại sờ không được, vẫn là sáu mươi sáu nước Nhật Bản tương đối ổn hơn.
Phát hiện con nuôi có vẻ không cao hứng, Tú Cát liếc y một cái, chậm rãi nói:
- Chờ đánh hạ Đường quốc xong, ta sẽ phong con làm Quan Bạch Đường quốc, cai quản bốn trăm châu Trung Nguyên!
- Thái… Thái Các Đại nhân!
Tú Thứ vui mừng há to miệng, hồi lâu không khép lại được.
Một tên võ sĩ Kỳ Bản thân mặc Hòa phục chân đi guốc gỗ bước chân dồn dập leo lên Thiên Thủ các, phục xuống đất bẩm báo:
- Chư vị Đại nhân Đức Xuyên Gia Khang, Tiểu Tây Hành Trường, Gia Đằng Thanh Chính, Hắc Điền Trường Chính đã đến đông đủ.
Chỉ chốc lát sau, Phong Thần Tú Cát mang theo Tú Thứ xuất hiện ở mạc phủ thiết lập trong Danh Hộ ốc.
Hai bên đã co chân quỳ ngồi rất nhiều võ sĩ quý tộc đeo đao, đầu tiên bên phải là Đức Xuyên Gia Khang, Thượng Sam Cảnh Thắng, Y Đạt Chính Tông, bên phải là Tiểu Tây Hành Trường, Gia Đằng Thanh Chính, Hắc Điền Trường Chính. Hai bên đầu người lố nhố, danh tướng Chiến Quốc tề tụ đầy đủ, có khí thế quần hào tụ tập.
- Thái Các giá lâm!
Kèm theo tiếng hét, tất cả Đại Danh cùng nhau thẳng lưng, cúi đầu thật sâu, ngay cả Đức Xuyên Gia Khang xưa nay ngang ngược bất tuân cũng không ngoại lệ.
Phong Thần Tú Cát cười, xem ra sách lược chinh phạt Triều Tiên dòm ngó Đường quốc quả thật không tệ, lấy chiến tranh để hợp thế lực các phái về dưới một ngọn cờ, quả thật là kế sách tuyệt diệu.
- Lần này người Tây Ban Nha đại chiến với Đường quốc ở Nam Dương, Thủy sư Đường quốc tất sẽ bại vong dưới tay Tây Ban Nha. Nhật Bản ta nhân cơ hội xuất binh, trước lấy Triều Tiên, sau phạt Đường quốc.
Phong Thần Tú Cát giảng thuật hết thảy kế hoạch của mình, thanh âm của y giàu ma lực thần kỳ nào đó, tràn đầy tự tin nói:
- Năm đó mấy chục Lãng Nhân đã có thể tung hoành lui tới nơi trọng địa Đường quốc như vào chỗ không người, có thể thấy được người Đường quốc hiện tại thật sự sa sút hèn yếu. Võ sĩ Nhật Bản ta trải qua trăm năm Chiến Quốc ma luyện như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ thế không thể đỡ, dùng binh hùng tấn công, ắt lấy Đường quốc không khó!
Đám võ tướng thân tín dưới quyền Thái Các Đại nhân vỡ òa lên, rối rít tỏ vẻ sẽ theo bước chân Thái Các xâm lược bốn trăm châu Đường quốc.
Gia Đằng Thanh Chính mới vừa uống một chút ít rượu, đỏ mặt nói đánh hạ được Đường quốc xong, ít nhất mình phải được chia hai mươi huyện thành mới có thể thỏa mãn. Đảo Tân Gia hàng năm có lui tới hải mậu với Trung Quốc, Đảo Tân Nghĩa Hoằng không quên chuyện Ngũ Phong hải thương năm xưa, bày tỏ phải lấy được Chu Sơn đảo mà Doanh Châu Tuyên Úy ty đang trú và hai cảng khẩu Ninh Ba, Hàng Châu. Oa Đảo Trực Mậu không tham lắm, nói chỉ cần là địa phương Trung Quốc, Thái Các ngài tùy tiện cho ta nơi nào cũng được...
Cả bọn cãi nhau ầm ĩ, xem Trung Quốc như là đồ trong túi của mình.
Không trách bọn họ ngạo mạn tự đại, ai bảo hơn hai mươi năm trước vào năm Gia Tĩnh, chỉ mấy chục tên giặc Oa cũng dám vọt tới chỗ trọng binh trú đóng bên ngoài Nam Kinh thành diễu võ dương oai, khuấy động đất Giang Nam màu mỡ phì nhiêu trở nên hỗn loạn. Phong Thần Tú Cát và đám tướng quân của mình đều cho rằng bây giờ chỉ cần xuất động mười mấy vạn quân chính quy, chắc chắn triều Minh sẽ bị đánh gục.
Đổi lại là trước kia còn có chút lo lắng Ngũ Phong hải thương sẽ phá rối, bây giờ ngay cả lo lắng này cũng không có, bởi vì phe Tây Ban Nha phái sứ giả tới nói sẽ đánh với Thủy sư triều Minh cùng Ngũ Phong hải thương ở Nam Hải, mời Nhật Bản liên minh sóng vai tác chiến.
Người Nhật Bản đã biết Tây Ban Nha Bồ Đào Nha có thuyền cứng pháo mạnh, hỏa thương Tây Dương truyền tới được gọi là thiết pháo, thạch đầu pháo đạn hỏa pháo vô cùng lợi lại, xưng là ‘Quốc băng’, được coi là trọng khí của quân quốc.
Bằng vào mấy chiếc thuyền già nua cũ kỹ của triều Minh ngay cả hải tặc Lãng Nhân cũng không thu thập được, làm sao có thể đánh thắng được hải quân Tây Ban Nha. Cho dù cộng thêm Ngũ Phong hải thương cũng chỉ là có đi không về.
Hết thảy chướng ngại đều bị diệt, Phong Thần Tú Cát quyết định sớm phát động chiến tranh xâm lược Triều Tiên, chinh phục Trung Quốc.
Đám võ tướng ồn ào kêu la tranh luận công phong thưởng sau khi chiếm Trung Quốc, Đức Xuyên Gia Khang hồi lâu không nói, tựa hồ suy nghĩ viễn vông rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn về phía bạn cũ kiêm đối thủ cười:
- Xem ra Đường quốc đã là vật trong túi Thái Các Đại nhân, sau này mạc phủ và trong quân đều phải gia tăng thông dịch viên hiểu Hán ngữ và Hán văn.
Phong Thần Tú Cát cười lắc đầu một cái:
- Tương lai Đường quốc phải sử dụng chữ viết nước ta, chúng ta cần gì phiên dịch chữ viết Đường quốc?
Mọi người ngẩn ra, tiếp theo cùng nhau cười ầm.
Phong Thần Tú Cát lấy Thạch Cao (quy chế đất phong) các Đại Danh làm chuẩn, điều động binh sáu mươi sáu nước Nhật Bản tổng cộng là ba mươi vạn, trong đó mười lăm vạn tám ngàn bảy trăm bộ binh chia làm chín quân đoàn, đệ nhất quân tiên phong Đại tướng Tiểu Tây Hành Trường, đệ nhị quân Đại tướng Gia Đằng Thanh Chính, đệ tam quân Hắc Điền Trường Chính, đệ tứ quân Đảo Tân Nghĩa Hoằng, đệ ngũ quân Phúc Đảo Chính Tắc, đệ lục quân Tiểu Tảo Xuyên Long Cảnh, đệ thất quân Mao Lợi Huy Nguyên, đệ bát quân Võ Hỉ Đa Tú Gia, đệ cửu quân Võ Sài Tú Thắng, trong đó Võ Hỉ Đa Tú Gia là Nguyên soái.
Binh lính Thủy quân có chín ngàn hai trăm, bảy trăm chiếc thuyền bè lớn nhỏ, lấy Cửu Quỷ Gia Long làm Thống soái.
Lại có các Đại Danh Đức Xuyên Gia Khang, Tiền Điền Lợi Gia, Thượng Sam Cảnh Thắng dẫn dắt mười vạn đại quân làm tổng dự bị đội, tụ họp ở Danh Hộ ốc, chuẩn bị lên bờ tác chiến bất cứ lúc nào.
Trên Thiên Thủ các Danh Hộ ốc, cán quạt trong tay Phong Thần Tú Cát chỉ về phía Tây, hàng ngàn cánh buồm thi nhau vượt qua eo biển Tsushima. Quân Nhật mới vừa đã trải qua chiến hỏa thời kỳ Chiến Quốc ma luyện, đã quen chinh chiến được các danh tướng Chiến Quốc dẫn dắt giống như một đàn sài lang mù quáng hung hăng xông về phía Triều Tiên không có phòng bị chút nào.
-----------
Hán Thành (Seoul), Cảnh Phúc cung.
Không chỉ có cung điện cũng có hình thức phi diêm, chẳng qua là phòng ốc thấp nhỏ, giống như cung điện Trung Quốc cỡ nhỏ, ngay cả tên cũng được đặt từ một câu trong Kinh Thi: Quân tử vạn niên, giới nhĩ Cảnh Phúc. Nữ tử trong cung xuất nhập, ăn mặc khác với Trung Nguyên, nam tử ăn mặc áo bào tay áo rộng.
Triều Tiên bắt đầu từ Thái Tổ Lý Thành Quế lập quốc đã thi hành chính sách hoàn toàn Hán hóa, tự xưng tiểu Trung Quốc. Cái tên Triều Tiên này cũng bắt nguồn từ Trung Quốc, do Chu Nguyên Chương ban cho, lấy ý từ câu ‘triều nhật tiên minh’.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, không học được điều tốt của Trung Quốc, người Triều Tiên lại học điều xấu của Trung Quốc rất nhanh, hơn nữa còn lợi hại hơn cả lão sư.
Tỷ như đảng tranh, lúc này Đông Nhân đảng và Tây Nhân đảng nội bộ Triều Tiên đang giằng co với nhau kịch liệt. Tỷ như trọng văn khinh võ, sĩ đại phu Triều Tiên rất thích học thuyết Nho gia, võ bị là dùng mọi cách phế bỏ, hai trăm năm không có binh họa, đã có chiều hướng văn mạnh võ yếu.
Đương đại Triều Tiên Lý Công (Tuyên Tổ Triều Tiên) thân mặc bào phục màu đỏ, đầu đội ô sa, ở trong Cảnh Phúc cung mắt say nhập nhèm đang xem ca vũ.
Một tràng tiếng bước chân vội vã truyền vào tai, Lý Công mất hứng nhíu mày một cái, tiếp tục nâng chén rượu lên miệng.
Người tới là Hữu Nghị Chính Liễu Thành Long, y dẫn theo một đoàn quan viên Triều Tiên thần sắc kinh hoàng vào cung, ngay cả hành lễ cũng quên mất:
- Vương thượng, đại sự không tốt, hơn mười vạn quân Nhật theo cả hai đường thủy bộ tiến vào xâm lược nước ta, lên bờ từ Phủ Sơn. Chỉ trong một đêm, Toàn La Đạo, Khánh Thượng Đạo hoàn toàn thất thủ!
Bốp, chén rượu trong tay Lý Công rơi xuống đất vỡ nát.
-----------
Năm mười bảy Vạn Lịch triều Minh, năm mười bảy Hậu Dương Thành Thiên Hoàng Thiên Chính Nhật Bản, năm hai mươi hai Tuyên Tổ Triều Tiên, Quan Bạch Nhật Bản Phong Thần Tú Cát bị Tây Ban Nha dùng thế cục Viễn Đông dụ dỗ, muốn thừa cơ hội chủ lực Thủy sư quân Minh xuôi Nam đánh lén Triều Tiên, xua quân vượt qua eo biển Tsushima, công phạt tám đạo Triều Tiên, mưu đồ bốn trăm châu Trung Quốc.
Lúc đó Triều Tiên trong hai trăm năm không biết binh qua, quan văn bận rộn với thanh đàm và đảng tranh, võ tướng chỉ biết báo dối danh ngạch tham ô quân hướng, thật sự là văn mạnh võ yếu, đột nhiên xuất hiện đả kích hoàn toàn không còn sức đánh trả.
Quân Nhật thủy bộ cùng tiến, lấy mạnh hiếp yếu, ngày mười hai tháng Tư Tiểu Tây Hành Trường dẫn dắt đệ nhất quân lên Đối Mã đảo đợi lệnh, ngày mười ba tháng Tư chín đại quân đoàn đồng thời vâng mệnh xuất kích. Ngày mười bốn tháng Tư Tiểu Tây Hành Trường dẫn quân lên bờ ở Phủ Sơn, ngày mười sáu Hắc Điền Trường Chính dẫn dắt quân theo vào, chín đại quân đoàn lục tục leo lên bán đảo Triều Tiên.
Nhật Bản mới vừa trải qua thời Chiến Quốc nhiều năm chiến loạn, tướng sĩ trải qua chiến hỏa ma luyện giống như từng thanh võ sĩ đao ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng. Thống soái các quân như Hắc Điền Trường Chính, Gia Đằng Thanh Chính, Đảo Tân Nghĩa Hoằng càng là danh tướng nổi bật nhất thời Chiến Quốc.
Bên kia Triều Tiên hòa bình đã lâu, không biết chuyện binh, thậm chí suốt ba hôm sau quân Nhật xâm lấn, tin tức mới truyền tới Cảnh Phúc cung Hán Thành. Hai mươi ba vạn đại quân, ba đạo thủy quân Toàn La Đạo, Khánh Thượng Đạo… và hệ thống báo động bằng khói lửa trên cả nước lại hoàn toàn không có phòng bị, chống cự lẻ tẻ vừa gặp lập tức tan tác, mặc cho quân Nhật tiến nhanh.
Ngày hai mươi tháng Tư, Toàn La Đạo thất thủ toàn cảnh, ngày hai mươi hai tháng Tư, Khánh Thượng Đạo xuôi tay thôi chống cự... Ngày hai tháng Năm, chỉ mười chín hôm sau khi khai chiến, thủ đô Hán Thành Triều Tiên lọt vào tay địch, quốc vương Lý Công dẫn dắt văn võ đại thần trốn về phía Bình Nhưỡng. Quân Nhật theo sát không tha, ngày hai mươi bảy tháng Năm công chiếm Tùng đô Khai Thành, ngày mười lăm tháng Sáu lại hạ Bắc đô Bình Nhưỡng, Lý Công đành phải bỏ chạy lần nữa.
Trong lúc nhất thời Triều Tiên ba đô thất thủ, tám đạo tan rã, ba ngàn dặm giang sơn lọt vào tay địch.
Danh Hộ ốc, Thiên Thủ các.
Thái Các Phong Thần Tú Cát hạ tám đạo Phân Cát (phân chia) lệnh, ra lệnh tám vị chủ tướng chia ra cai quản tám đạo Triều Tiên, kiểm điểm đất đai để phân chia cho tướng sĩ có công, vơ vét lương thực, sửa chữa cầu đường, làm chuẩn bị cuối cùng cho tấn công Trung Quốc.
Danh tướng Y Đạt Chính Tông đứng hầu bên cạnh góp vui bằng bài thơ Hán mới làm:
- Hà tri kim tuế trạo thương hải, Cao Ly Đại Minh chúc chưởng trung. Hạp kiếm thác cung trì quốc xử, quy phàm tu thị đãi thu phong!
- Hay, hay cho câu Cao Ly Đại Minh nắm trong tay!
Phong Thần Tú Cát bật cười ha hả, đưa tay mở ra, sau đó dùng sức nắm chặt:
- Cao Ly, Đại Minh, sớm muộn đều nằm trong lòng bàn tay Tú Cát ta!