Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1103
Tử Hàn Yên, Tiêu Vân Thiên, Luyện Ích Trần cùng chư vị trưởng lão nằm ngổn ngang khắp nơi trong viện, sắc mặt ai nấy xám xịt, không còn đằng đằng sát khí như lúc bình thường.
Vào giờ phút này người còn đứng ở giữa sân cũng chỉ có Phụng Thánh Tả Sứ, Phi Thiên Ngô Công Cao Thiên Long, Huyết Hải Phi Bồng Hồ Vân Bằng Hồ trưởng lão.
Tình thế hết sức rõ ràng.
Sáng hôm nay, mọi người phát hiện Bạch Linh Sa lặng lẽ chạy đi. Dọc theo đường đi từ Vân Nam đến Hồ Quảng rồi đến kinh sư, vị giáo chủ này thường lén chuồn đi mua thức ăn vặt như kẹo, hoặc đi nghe kể chuyện xem diễn tuồng, Ngả Khổ Thiền cũng không coi là chuyện lớn lao gì. Dù sao Bạch Liên Hướng Nhật thần công của A Sa cũng có bảy thành hỏa hầu, hơn nữa lại cơ trí linh hoạt, trơn tuột như một con lươn, cho dù có nguy hiểm cũng không khó thoát thân.
Kẻ luyện võ người ngồi tĩnh tọa, cả buổi sáng hết thảy bình thường.
Ai ngờ sau bữa cơm trưa tình huống đột biến, sau khi gác lại chén đũa không lâu, Ngả Khổ Thiền liền phát hiện Đan Điền mình trống rỗng, không vận nổi một khẩu chân khí, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Trúng độc rồi!
Bọn Tử Hàn Yên, Tiêu Vân Thiên công lực hơi kém, sau khi trúng độc càng không chịu nổi, thi nhau mềm nhũn ngã xuống đất.
Cao Thiên Long và Hồ Vân Bằng cũng làm bộ trúng độc, chờ các vị cao thủ trong giáo hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, hai tên phản đồ mới cười gian nhảy lên một cái, vung chỉ điểm huyệt đạo tất cả mọi người lại.
Ngả Khổ Thiền công lực tinh thâm, không ngờ rằng tránh thoát Hồ Vân Bằng đánh lén, lưng tựa lan can, hai tay chống thiền trượng bằng thép, ra sức chống đỡ không chịu ngã xuống, mắt nhìn chằm chằm Cao Thiên Long như sắp sửa nhỏ máu:
- Cao Tả Sứ, Ngả mỗ gọi lão một tiếng Tả Sứ lần cuối cùng! Huynh đệ tỷ muội sóng vai vào sinh ra tử mấy chục năm tình nghĩa thâm sâu, năm xưa võ công của lão chưa thành, bị ưng khuyển triều đình vây công ở Xuyên Thiểm Đạo, Thánh giáo chủ đời trước ngàn dặm bôn ba chạy tới cứu viện… Thôi thôi thôi, không nói tới tình nghĩa nữa, có lẽ lão cũng nghe không lọt... Chỉ nói về thân phận địa vị, Phụng Thánh Tả Sứ kế dưới Thánh giáo chủ, tương lai Thánh giáo xưng hùng, đoạt lại thiên hạ, lão sẽ là kẻ dưới một người trên vạn người, vì sao phải khổ sở làm ra chuyện như vậy?!
Ngả Khổ Thiền tính tình cương liệt nhưng tuyệt không phải hạng người hữu dũng vô mưu, thấy thế cục trước mắt bất lợi, trong lòng lại âm thầm lo âu thay Bạch Linh Sa sáng sớm đã mất tích, lời nói này là muốn dùng tình cảm thuyết phục Cao Thiên Long.
Tử Hàn Yên vốn là cực kỳ tức giận, nghe Ngả Khổ Thiền dứt lời cũng kềm lòng không đặng gật đầu một cái, cố gắng hòa hoãn thanh âm:
- Cao sư huynh, muội còn nhớ lúc trước tỷ võ với Không Động phái thân bị thương nặng, huynh lấy một địch năm cứu tiểu muội, lại đơn độc xông vào Thiểu Lâm tự trộm Phật cốt xá lợi trị liệu nội thương cho tiểu muội. Mặc dù không nói ra miệng nhưng suốt đời tiểu muội khó quên chuyện này, chẳng hay sư huynh có còn nhớ chăng?!
Cao Thiên Long cũng không phải loại người vừa sinh ra sau gáy đã có xương phản, năm xưa đánh Nam dẹp Bắc vì Bạch Liên giáo, cũng từng lập qua công lao hãn mã, kết làm sinh tử chi giao với chư vị huynh đệ tỷ muội.
Nghe Ngả Khổ Thiền cùng Tử Hàn Yên khuyên nhủ, Luyện Ích Trần, Tiêu Vân Thiên cùng các vị trưởng lão đều âm thầm gật đầu. Thời gian gần đây Cao Thiên Long càng ngày càng xa cách mọi người, cũng có thể cảm giác được dục vọng quyền lực của lão càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng dù sao vẫn còn tình nghĩa với nhau…
- Tình nghĩa, tình nghĩa…
Cao Thiên Long cười khành khạch hết sức lạnh lùng, mặt mũi méo mó biến đổi trong tiếng cười, thanh âm cũng biến thành khàn khàn chói tai:
- Các ngươi có biết con ta Cao Sài Vũ đã chết trong tay người nào không? Bạch Sương Hoa, ả Bạch Sương Hoa kia! Các ngươi còn dám nói tới tình nghĩa, ha ha ha…
Cái gì, Cao Sài Vũ là Bạch Sương Hoa giết sao!?
Chuyện này là do trời xui đất khiến Cao Thiên Long hiểu lầm, năm xưa kẻ giết chết Cao Sài Vũ ở Kỳ Châu chính là Tần Lâm Tần Bá gia. Bất quá với quan hệ hiện tại giữa Tần Lâm và Bạch Sương Hoa, nói là ai giết cũng không khác nhau gì mấy.
Chư vị Bạch Liên giáo nửa tin nửa ngờ.
Ngả Khổ Thiền cúi đầu hơi nghĩ ngợi, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Cao Thiên Long, nhổ toẹt một bãi nước miếng:
- Mối thù giết con không phải chuyện đùa, Bạch tiền giáo chủ đã phá cửa ra giáo, không còn là người trong Thánh giáo. Nếu nàng thật sự đã giết Sài Vũ thế điệt, chúng ta sẽ giúp Cao huynh lấy lại công đạo, mời Bạch tiền giáo chủ cho câu trả lời công bằng. Nếu là Cao huynh có chỗ hiểu lầm, cũng tiện giải thích ngay mặt.
Mọi người âm thầm gật đầu, mặc dù không tin Bạch Sương Hoa là người như vậy, nhưng nói rõ ràng ngay mặt vẫn tốt hơn.
Nãy giờ Hồ Vân Bằng không nói gì chợt liên tục cười lạnh, âm hiểm nói:
- Cao Chỉ Huy, phản nghịch Ma giáo bực này còn nhiều lời với chúng làm chi?!
Cao Chỉ Huy? Sắc mặt của Ngả Khổ Thiền lập tức thay đổi.
Các vị trưởng lão mồm năm miệng mười mắng loạn:
- Cao Thiên Long, không ngờ rằng lão đã tiếp nhận quan chức Ngụy triều!
- Thánh giáo đối xử lão không tệ, đã là Phụng Thánh Tả Sứ, vì sao phải khổ sở đi làm Chỉ Huy gì đó?!
- Ngụy chức Ngụy triều có gì là hay ho, phản giáo hàng địch, tương lai Vô Sinh Lão Mẫu trừng phạt, lão sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh!
Sắc mặt Cao Thiên Long âm trầm bất định, đột nhiên trầm giọng quát ngắn:
- Đủ rồi! Cái gì Thánh giáo, cái gì Phụng Thánh Tả Sứ, tất cả đều là rắm thối! Từ khi Chu Nguyên Chương, không, Hồng Võ gia lên ngôi cho tới bây giờ, triều Đại Minh kéo dài hai trăm năm, chúng ta cũng náo loạn hai trăm năm, chưa từng khởi sắc được chút nào. Vừa rồi dọc đường Bắc thượng, các ngươi thấy tình huống thế nào?
Các vị trưởng lão đang mắng sướng miệng nghe vậy thình lình ngẩn người. Đương nhiên là Cao Thiên Long vô sỉ đáng ghét, nhưng lời vừa rồi của lão cũng không sai. Dọc đường Bắc thượng, tình cảnh dân chúng Tứ Xuyên Hồ Quảng thế nào, tình cảnh huynh đệ Tào Bang trên Đại Vận Hà thế nào, lại thêm tình cảnh nhìn thấy ở Sơn Tây Quan Trung trước đó, nghe được từ miệng thương nhân chuyện hải cấm được mở ra… mọi người hết sức buồn bực trong lòng. Cho tới giờ khắc này bị Cao Thiên Long vạch trần, ai nấy lại tự hỏi lòng mình: thật sự có khả năng lật đổ triều đình, xây dựng lại chính quyền Long Phượng sao?!
Hồ Vân Bằng cười lạnh:
- Cao Chỉ Huy anh minh! Từ trước hạ quan cũng bị giáo nghĩa đầu độc, bây giờ xem ra triều đình mới là thiên mệnh nên theo, đi theo Ma giáo làm phản nghịch cả đời không có kết cục tốt. Ngược lại Lạc Đô Đốc cho chúng ta tiền đồ như gấm như hoa, hôm nay Cao huynh thực lĩnh Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, ta cũng được chức hàm Thiên Hộ, tương lai ăn no mặc ấm, quang tông diệu tổ, phong thê ấm tử, chẳng phải là khoái hoạt hơn làm phản tặc sao?
Hồ Vân Bằng nói chuyện một hơi, đã tự xưng mình là quan viên triều đình.
Các vị cao thủ Bạch Liên giáo thật sự không chịu nổi thái độ của y, ai nấy nghiến răng nghiến lợi thóa mạ:
- Hừ, phản nghịch vô sỉ, còn muốn thăng quan phát tài ư, nằm mơ đi! Thánh giáo chủ và Bạch tiền giáo chủ sẽ đưa các ngươi xuống hoàng tuyền!
- Bạch tiền giáo chủ thần công vô địch, chúng ta đi trước một bước, tới quê quán chân không nhìn xem kết quả của hai tên phản đồ này!
Đến lúc này bọn họ lại nhớ tới Bạch Sương Hoa, nếu có nàng ở chỗ này, há dung cho Cao Thiên Long ngông cuồng như vậy.
- Bạch Sương Hoa, Bạch Linh Sa? Ha ha ha…
Cao Thiên Long ngửa mặt lên trời cười to, cuối cùng thu tiếng cười lại, âm trầm lạnh lẽo nói:
- Có lẽ lúc này đã bị bắt rồi!
Thì ra ở Côn Minh Kim Mã Bích Kê phường, Cao Thiên Long làm bộ vô tình vạch trần quan hệ giữa Tần Lâm và Bạch Sương Hoa, khiến cho Lạc Tư Cung sinh lòng nghi ngờ. Lúc ấy lão đã manh nha ý định phản bội Bạch Liên giáo, đầu thân ưng khuyển triều đình.
Lạc Tư Cung linh mẫn tới bực nào, lập tức phát hiện ra tâm tư Cao Thiên Long, âm thầm sai người liên lạc với lão.
Bạch Liên giáo nhiều lần bị đả kích nặng nề, Cao Thiên Long lại có thù riêng với Tần Lâm, Bạch Sương Hoa, như vậy dần dần không nhịn được tâm chí dao động. Cho nên lão dứt khoát mang theo Hồ Vân Bằng đầu dựa vào triều đình, từ Phụng Thánh Tả Sứ Bạch Liên giáo biến thành Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ triều đình.
Nếu đã làm con Tốt qua sông, vậy không có lý nào thối lui lại được nữa, hai người bọn họ đã hạ quyết tâm, sẽ dùng máu của huynh đệ tỷ muội trong giáo nhuộm đỏ tiền trình như hoa như gấm của mình. Lần này dùng mật tin dẫn dụ thầy trò Bạch Sương Hoa, Bạch Linh Sa vào bẫy rập, lại dùng Thấu Cốt tô đầu độc các cao thủ trong giáo, chính là bàn đạp tiến thân của Cao Thiên Long và Hồ Vân Bằng.
Ngả Khổ Thiền biết hai tên phản đồ này không có khả năng quay đầu lại được nữa, các cao thủ mải lo mắng to, còn lão không nói một lời, âm thầm đề tụ công lực.
Cao Thiên Long cười âm hiểm lấy Ngô Công đinh ra:
- Ngả Hữu Sứ, công lực lão thâm sâu, bản quan không thể không đề phòng, xin lỗi!
Dứt lời Cao Thiên Long chuẩn bị xuất thủ, trước hết dùng Ngô Công đinh bắn vào xương tỳ bà Ngả Khổ Thiền, phế bỏ một thân võ công của lão.
Thần sắc Ngả Khổ Thiền không thay đổi, trong lòng thầm kêu khổ không ngừng. Đã trúng phải gian kế của phản đồ, cả đời tung hoành thiên hạ, quay đầu lại bất ngờ kết thúc trong tay loài tiểu nhân vô sỉ.
Đúng lúc này, thình lình bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm, có rất nhiều người hò hét, chỉ nghe loáng thoáng:
- Bốn bề đã bị bao vây chặt chẽ, phản nghịch Ma giáo không cần đi nữa, ai bắt được đầu mục Ma giáo, Trương Ty Lễ, Lưu Đô Đốc sẽ trọng thưởng!
Không phải là Lạc Tư Cung sao? Cao Thiên Long và Hồ Vân Bằng hơi giật mình, cùng nhau đi ra ngoài đón, lại thấy ước chừng hơn trăm Đề Kỵ từ bốn phương tám hướng bao vây lại. Ai nấy đao ra khỏi vỏ, giương cung lắp tên, Xế Điện Thương chuẩn bị sẵn sàng, vừa thấy bọn Cao Thiên Long đi ra lập tức như lâm đại địch.
- Trưởng quan không cần nổ súng, tại hạ Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ Cao Thiên Long, Thiên Hộ Hồ Vân Bằng!
Hai tên phản đồ vừa báo quan hàm danh hiệu vừa quét nhìn Đề Kỵ, cười bồi nói:
- Tại sao không thấy Lạc Đô Đốc?
Trong đội ngũ có hai người lạ mặt giục ngựa tiến ra, sắc mặt người đi đầu hết sức âm trầm:
- Các ngươi chính là hai tên Ma giáo đầu hàng vừa rồi, Cao Ngô Công, Hồ Phi Bồng gì đó phải không? Hừ, mở miệng ra là nhắc tới Lạc Đô Đốc, y đã bắt được hai vị giáo chủ Ma giáo, chẳng lẽ còn không chịu nhường những công lao nho nhỏ này lại cho chúng ta?! Chẳng lẽ nha môn Cẩm Y Vệ lớn như vậy, trên dưới đều là họ Lạc sao?
Người đi sau mặt nung núc thịt, càng không chút khách sáo, giơ roi chỉ Cao Thiên Long:
- Bọn ta phụng mệnh Trương Ty Lễ, Lưu Đô Đốc tới bắt yếu phạm, hai người các ngươi đi trước dẫn đường!
Cao Thiên Long và Hồ Vân Bằng nhìn nhau, chỉ cười khổ trong lòng, đây rõ ràng là Lưu Đô Đốc và Lạc Đô Đốc tranh công, kẹp chúng ta ở giữa.
Từ trước tới nay một khi tâm tính người ta biến đổi, chuyện mà trước đó không dám, không thèm làm, hiện tại hoàn toàn ngược lại. Tỷ như chỉ cần là mấy tháng trước, tên cẩm y quan giáo vô danh tiểu tốt này dám nói chuyện với Cao Thiên Long bằng giọng điệu như vậy, đã sớm bị lão phóng cho mấy chục mũi Ngô Công đinh vào mắt. Nhưng hôm nay lão lại im hơi lặng tiếng, khom người cung kính đi trước dẫn đường.
- Hạ quan sống lâu với phản nghịch, mới vừa bỏ chỗ tối ra chỗ sáng, là người mới, rất nhiều chuyện không biết tốt xấu, mong rằng thượng quan thể tuất hạ tình...
Cao Thiên Long nói đầy vẻ nịnh hót, thuận tay lấy một thỏi vàng đưa qua tay áo người kia, sau đó lại nghiêng người đi trước dẫn đường, nở một nụ cười bồi hỏi:
- Chẳng hay thượng quan là…?
- Tào Thiếu Khâm!
Kèm theo giọng nói lạnh như băng, một thanh đoản đao đen nhánh lặng lẽ không tiếng động đâm vào eo của Cao Thiên Long, cơn đau đột ngột khiến cho lão nhảy dựng lên.
Bên kia Vũ Hóa Điền cũng thừa dịp Hồ Vân Bằng không chú ý, từ phía sau chộp lấy cổ y chuẩn xác, dùng sức bóp chặt đồng thời cười gằn nói:
- Bọn ta không phải là cẩm y quan giáo, mà là thuộc hạ dưới quyền Đông Xưởng Tần Đốc Chủ, hắc hắc hắc hắc...
- Ôi, vì sao vai phản diện trước khi giết người thường hay nói một hơi tràng giang đại hải như vậy?!
Tiếng cười của Tần Lâm có vẻ mỉa mai trào phúng, khiến cho toàn thân Cao Thiên Long và Hồ Vân Bằng lạnh như băng, trong đôi mắt tràn đầy kinh hãi.
Cẩm y Đề Kỵ triển khai đội hình cánh nhạn, Tần Lâm vỗ ngựa tiến ra, vận mãng bào ngọc đái, đeo thất tinh bảo kiếm, một tay nhẹ nắm dây cương, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Trúng kế rồi!
Cao Thiên Long và Hồ Vân Bằng chợt cảm thấy tim mình đập mạnh, Tần Lâm đột nhiên hiện thân, có nghĩa âm mưu của bọn họ đã hoàn toàn thất bại.
Hai người bọn họ cũng không phải là kẻ yếu, Cao Thiên Long phản ứng vô cùng mau lẹ, lão nghiêng thân thể xông lên phía trước cố gắng né tránh. Tào Thiếu Khâm cầm đao thình lình đâm từ phía sau, trong khoảnh khắc mũi đao sắp trúng đích Cao Thiên Long thình lình vặn người, khiến cho mũi đao không đâm trúng nơi yếu hại là thận.
Nhưng cơn đau đột ngột vẫn khiến cho lão đau đớn đến căng thẳng toàn thân. Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Lâm hiện thân lại càng kinh hồn khiếp vía, cơ hồ không khống chế được thân thể của mình.
- Chịu chết đi!
Trên mặt Tào Thiếu Khâm lộ ra nụ cười tàn khốc lúc thấy con mồi sắp tử vong, nắm chặt đoản đao chợt kéo ngang một cái, muốn khuấy nát lưng đối phương.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nội công hùng hậu tu luyện mấy chục năm và kinh nghiệm vô số lần vào sanh ra tử của Cao Thiên Long đã phát huy tác dụng. Lão xuất thủ nhanh như điện chớp, song chỉ điểm vào tay phải Tào Thiếu Khâm cầm đao, móng tay xanh biếc lấp lánh đâm trúng hổ khẩu đối phương.
Vết thương của Tào Thiếu Khâm lập tức đau nhói giống như vừa bị bò cạp chích, cho dù là võ công y rất cao nhưng nếm thiệt thòi lần này rồi cũng không cầm được đoản đao, vội vàng buông tay lui về phía sau. Chỉ trong thoáng chốc toàn bộ bàn tay phải y đã sưng vù lên như bánh bao, vết thương hổ khẩu chảy ra máu có màu đen như mực, mùi tanh hôi xông vào mũi.