Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 4
“Ông chủ Phùng, uống thêm một chút nữa đi… Xem ông này, cả người là mồ hôi, đi ra ngoài trúng gió lạnh cũng không tốt, ngồi thêm một chút nữa chứ sợ gì….”
“Quang ca, người ta đặc biệt mặc cái váy mới mua này, sao ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn tới…”
Cẩm Tú đoan trang ngồi trên ghế, chung quanh mơ hồ truyền đến tiếng cười nói xì xầm, nũng nịu, liếc mắt đưa tình,… từng đợt từng đợt bao phủ lấy nàng. Tiếng nhạc liên tiếp không ngừng nghỉ, bóng người nhấp nhô chen chúc trong sàn nhảy rộng lớn. Trong không khí nóng bức tràn ngập mùi son phấn, nước hoa cùng mùi rượu vang.
Đến Bách Nhạc Môn đã mấy ngày, bây giờ Cẩm Tú mới biết được cái gì gọi là vàng son rực rỡ. Bách Nhạc Môn giống như là viên minh châu tỏa sáng trong đêm đen, tỏa ra ánh sáng xa hoa rực rỡ. Nó nguy nga tráng lệ, đèn đuốc sáng rực.
Lúc Cẩm Tú mới tới, dường như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình… Đại sảnh rộng lớn như vậy, trần nhà cao chót vót cỡ bằng hai tầng lầu, nạm chừng hơn một ngàn bóng đèn nhỏ, trên tường khắc đầy bức họa phương Tây tinh xảo, cái cột lớn bằng hai người ôm. Bàn ghế, dụng cụ, mọi thứ đều cực kỳ tinh xảo: khăn trải bàn bằng vải lanh mịn màng; ly bạc, bình bạc sáng lấp lánh; cốc thủy tinh, giỏ hoa tươi… Còn có cả dàn nhạc, bồi bàn mặc tây trang, đeo nơ, mang bao tay. Khách khứa quần áo chỉnh tề đầy phòng.
Cẩm Tú còn nhớ khi mình có đủ dũng khí, đứng ở trước mặt Anh thiếu thì vẻ mặt hắn rất kinh ngạc.
Có phải Tả Chấn điên rồi hay không! Đây là cái gọi là “sẽ có an bài” của hắn sao? Đem người đến Bách Nhạc Môn? Cô bé này, nàng không phải người có thể làm vũ nữ. Cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Sợ là bị đàn ông sờ một chút sẽ khóc lên. Giỡn cái gì, coi nơi này là nhà từ thiện chuyên cứu tế những cô gái không nhà hay sao! Nơi này là Bách Nhạc Môn, tùy ý quơ đại một người cũng đều được coi là mỹ nữ của Thượng Hải.
Chỉ bằng nàng?! Còn kém xa.
“Cô mau về Sư Tử Lâm đi.” Hướng Anh Đông khịt mũi. “Đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”
“Anh nói cái gì?” Cẩm Tú không tin vào tai mình, ngay cả làm vũ nữ đều sợ nàng không đủ tư cách sao? Làm người đến nước này, thực không bằng tìm miếng đậu hủ đâm đầu chết đi.
Hướng Anh Đông quan sát nàng. “Cô cho là tiền trong túi đàn ông dễ lấy như vậy sao? Vinh tiểu thư, trước hết không nói tới cô có thể khiêu vũ hay không, chỉ bị khách bắt uống chén rượu, hôn một chút cũng lập tức chạy về thắt cổ. Chén cơm này cũng không dễ ăn đâu. Cô còn cho là mọi người đều có thể làm sao? Không thì cứ đi Hội Nhạc Lý xem.”
Hắn quay đầu đi. “Không tin cô cứ thử một lần xem. Trong vòng một tháng cô phải kiếm được một trăm đồng cho tôi xem. Không được thì lập tức về Sư Tử Lâm.” Không được, hắn phải đi tìm Tả Chấn hỏi một chút xem, rốt cuộc có phải hắn sợ mình sống quá lâu rồi hay không!
Cẩm Tú ngẩn người nhìn bóng lưng của hắn. “Hội Nhạc Lý… Hội Nhạc Lý là cái gì?”
Khiêu vũ mà thôi. Có gì khó? Ai biết được, biết đâu nàng lại trở thành một Bạch Trân Châu hay Mã Lệ An khác.
Nhưng mọi việc hình như thật sự bị Anh thiếu nói trúng.
Đến Bách Nhạc Môn suốt hơn mười ngày, mỗi buổi tối Cẩm Tú đều bị ghẻ lạnh mà ngồi ở trong góc. Nơi nơi đều có vũ nữ trang điểm xinh đẹp nhiệt tình ở bên người, khách khứa tấp nập, mọi việc đều suôn sẻ. Quả thực Cẩm Tú có chút rầu rĩ. Như vậy… cũng không phải là cách. Đến cũng đã đến rồi, chung quy không thể mỗi ngày cứ lề mề như vậy.
Đang do dự, một giọng nói nũng nịu ở bên cạnh rơi vào tai Cẩm Tú: “Hạo ca, đừng có vừa đến đã vội đi như vậy, Nhị gia cũng còn chưa có xuống. Anh ở chỗ này chờ ngài ấy còn hơn là đứng chết cóng ở bên ngoài.”
Người đàn ông được gọi là “Hạo ca” kia, nghe giọng hắn có chút nôn nóng: “Tôi ra ngoài hít thở không khí. Đều đã hơn nửa đêm rồi mà Bách Nhạc Môn người còn dày đặc cả. Cô để ý dùm tôi một chút, nếu Nhị gia xuống tới thì ra cửa gọi tôi một tiếng.”
Trong lòng Cẩm Tú chấn động… Nhị gia? Nghe quen tai thế.
Nàng bỗng dưng từ ghế trên nhảy dựng lên. Đúng rồi, là Tả Chấn! Cách xưng hô thật kì lạ, lúc trước ở trong nhà Minh Châu, bọn A Đễ cũng gọi hắn như vậy. Lẽ nào Tả Chấn cũng đến đây? Sao nàng không để ý chút nào vậy!
Cẩm Tú lập tức kéo người tên “Hạo ca” bên cạnh lại, vui mừng khôn xiết mà buột miệng: “Tả Chấn ở đâu?”
Tốt quá rồi, đang lo lắng rốt cuộc nên làm sao bây giờ, Tả Chấn nhất định có cách.
Thạch Hạo choáng váng. Con nhóc này ở đâu nhảy ra?! Dám gọi thẳng tên của Nhị gia như vậy. Tả Chấn, Tả Chấn, gọi đến nỗi mọi người đều dòm ngó. Đây, đây là người của Bách Nhạc Môn hay là chạy tới tìm người? Khoan đã… thoạt nhìn hơi quen mắt… nhưng nhất thời vẫn nghĩ không ra. Gương mặt nhảy nhót vui mừng kia của nàng, rõ ràng là không quen.
A! Vinh Cẩm Tú! Thì ra là nàng.
Cuối cùng Thạch Hạo cũng nghĩ ra, nhịn không được mà nhìn trân trối một lần nữa. Vừa rồi nàng nói cái gì? “Tôi muốn gặp anh ấy. Anh ấy ở đâu?” Nghe khẩu khí này chút đi! Hôm nay đúng là hắn được mở rộng tầm mắt. Quả thực có chút hoài nghi, rốt cuộc cô gái lanh lợi trước mắt này có phải cái người bị người ta đánh gần chết ở trên đường một tháng trước hay không.
Nếu không phải mấy ngày trước Nhị gia có căn dặn, nếu người tên Vinh Cẩm Tú đến tìm anh ấy thì không cần ngăn cản thì nhất định Thạch Hạo đã ném nàng ra khỏi Bách Nhạc Môn. Thạch Hạo đánh giá Cẩm Tú Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân vài lần, cuối cùng hừ một tiếng: “Nhị gia ở trên lầu.”
Thạch Hạo ngẩn ngơ, lập tức kéo nàng trở về. “Cô cứ tự mình chạy lên như vậy sao?” Các anh em gác ngoài cửa không đem nàng ném xuống lầu mới là lạ. Hắn xoa xoa cái mũi hơi ngứa, nếu không phải Nhị gia đã dặn… Aiz, thôi đi.
Cẩm Tú không phát hiện gì cả, đi theo Thạch Hạo bước lên cầu thang màu trắng sáng bóng. Trên lầu đều là những căn phòng sang trọng, nàng chưa từng đi lên.
Thạch Hạo dừng lại trước cửa một căn phòng, Đường Hải đang tựa vào lan can nhàn rỗi nói chuyện phiếm với hai anh em khác. Hắn gật đầu với Đường Hải: “Nhị gia đâu, còn ở bên trong sao?”
Đường Hải đứng thẳng người dậy cười. “Cũng không phải, nếu không tôi đứng ở chỗ này làm cái gì. Hạo ca, bên trong đã không ít người, anh còn đem tới một người nữa, hôm nay chúng ta có đi hay không đây?”
Thạch Hạo đen mặt, kéo Cẩm Tú đến trước cửa. “Đứng đó ngây người làm gì, không phải tìm Nhị gia sao? Còn không mau đi vào.”
Cánh cửa kia đang đóng. Tả Chấn ngay tại bên trong sao? Cẩm Tú nghi hoặc quay đầu nhìn đám người Đường Hải. Rốt cuộc làm sao vậy, một đống người trợn to mắt đánh giá nàng, lẽ nào trên mặt nàng nở hoa loa kèn sao?
Nắm lấy tay nắm cửa màu vàng, nhẹ nhàng xoay tròn, đẩy cửa ra… Bỗng nhiên nàng ngẩn cả người ở đó. Cả khuôn mặt đỏ bừng ngay tại chỗ, hai bím tóc thiếu chút nữa dựng thẳng lên, trời ạ!
Trên chiếc bàn con bên trong, một bàn thức ăn ngon và rượu quý. Ánh mắt Cẩm Tú lướt qua chiếc bàn, dừng lại trên gương mặt đang ở trên chiếc giường gấm nhỏ ở phía sau đó.
Tả Chấn… Đúng là hắn. Nhưng trừ quần dài, trên người hắn không mặc cái gì cả! Một cô gái đang ngồi trong lòng hắn, thiếu chút nữa nằm lên người hắn. Một cô gái khác bưng chén rượu dán vào bên người hắn, áo lụa cởi một nửa, vai trắngnhư tuyết. Cảnh này thật sự là… quá nóng bỏng.
Cô gái bưng rượu quay đầu nhìn thoáng qua Cẩm Tú – người đột nhiên xuất hiện ở cửa, rõ ràng trong mắt đều là tức giận, nhưng khi quay đầu lại, nét mặt vẫn tươi như hoa. “Rượu này là đặc biệt lưu trữ chờ Nhị gia đến thưởng thức, sợ những loại rượu khác ngài không vừa lòng…”
Nói được một nửa, Tả Chấn bỗng mở mắt ra, thấy Cẩm Tú vẻ mặt đỏ bừng, trợn mắt há hốc mồm ở ngoài cửa, hai người cách nhau chén rượu, nhìn nhau một phút đồng hồ. Cẩm Tú nắm tay nắm cửa, tiến vào không được, thối cũng không xong. Nụ cười vừa rồi không kịp tắt đi, còn xấu hổ đọng lại trên mặt.
Tả Chấn miễn cưỡng đưa tay đẩy chén rượu kia ra. “Đứng ở cửa làm cái gì? Tiến vào rồi nói.”
Lúc này Cẩm Tú nào dám đi vào. “Tôi… chỉ là… một chút việc nhỏ. Tôi thấy hay là đi xuống trước, chờ anh xong rồi…”
“Run cái gì.” Tả Chấn từ trên giường trở mình ngồi dậy. “Có cái gì thì nói thẳng.”
Cẩm Tú nơm nớp lo sợ mà từ từ bước vào, đứng sát vào tường ở xa xa. Rốt cuộc bây giờ mới hiểu được, vừa rồi tại sao mấy người Thạch Hạo, Đường Hải lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng.
Thấy nàng xấu hổ lui vào một góc, hai tay đan lại, Tả Chấn dở khóc dở cười. Đúng là điên rồi nên hắn mới đưa cô bé này đến Bách Nhạc Môn. Nàng và Minh Châu, đâu chỉ là cách biệt một trời một vực. Hắn đứng dậy, vung tay bảo hai cô gái bên cạnh đi ra ngoài. Đường Hải ở ngoài cửa thức thời nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Tả Chấn khẽ thở dài. “Bị khách ức hiếp, bị Anh Đông mắng, hay là không muốn làm nữa?”
Hắn vừa khoác thêm áo khoác, vừa đem thắt lưng bằng da trâu có gắn mười hai con dao nhỏ đeo quanh eo, lại chậm rãi mang súng vào, gài từng cái nút trên áo.
Cẩm Tú trợn mắt nhìn hắn, sợ đến nỗi nói không ra lời. Mỗi lần nhìn thấy hắn, đều là dáng vẻ ôn hòa trầm tĩnh, an nhàn thanh thản, dường như ngay cả nói chuyện lớn tiếng đều hiếm thấy. Ví dụ như khi người khác tức giận nói “cút” thì hắn cũng đều lịch sự nói “mời”. Người như vậy, sao trên lưng hắn có thể quấn một vòng đao chứ? Còn có súng?! Không phải những thứ này đều là những thứ khi giết người cướp của mới dùng sao? Dưới áo khoác của hắn cất giấu mấy thứ này để làm gì!
Lúc này Cẩm Tú mới nhớ tới hình như hai mắt của mình mở quá to, những lúc thế này thì nên nhắm lại mới đúng. “Không phải tôi nhìn anh…” Nàng muốn nói không phải nhìn anh mặc quần áo, nhưng dường như đầu lưỡi líu lại, chỉ có thể cúi đầu xuống.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu nàng. “Được rồi, đừng căng thẳng như vậy, ngồi xuống đây rồi nói.” Tả Chấn châm một điếu thuốc, bày ra vẻ kiên nhẫn của mình. “Nơi này không có người ngoài.”
“Sớm biết cô sẽ nói như vậy.” Tả Chấn thản nhiên nói. “Bị khách sàm sỡ, có phải hay không.”
Hắn biết nàng không thích hợp với nơi này, hắn cũng biết nàng sẽ không nhịn được mà tìm đến hắn.
Tả Chấn không khỏi nhướng mày. Cái gì, làm vũ nữ gần nửa tháng, ngay cả một người khách nàng cũng chưa tìm được? Thảo nào Anh Đông buồn bực, từ lúc Bách Nhạc Môn thành lập, vũ nữ bị lạnh nhạt như thế, đại khái nàng là người đầu tiên.
Cẩm Tú bị hắn nhìn đến cả người không được tự nhiên, hoang mang mà nhíu mày. “Có thể là tôi không xinh đẹp, cũng không hiểu tiếp đón người ta… cho nên đành phải ngồi chờ một bên.”
Tả Chấn có thể tưởng tượng được bộ dáng của nàng, nghiêm trang đàng hoàng mặc bộ sườn xám tân thời, nút cổ áo vẫn cài đến cằm, buộc hai bím tóc dài thuần khiết, vẻ mặt đoan trang trinh tiết, nghiêm túc chỉnh tề mà ngồi trên ghế, hai chân cũng rất trật tự ngay ngắn.
Ai biết nàng ở chỗ này làm vũ nữ hay là làm giám sát trật tự vũ trường?
“Vẻ mặt của anh là sao? Là đang cười sao?” Cẩm Tú không cam lòng than thở. “Anh thiếu nói nếu nửa tháng nữa mà không kiếm được một trăm đồng bạc Tây thì cũng đừng nghĩ đến Bách Nhạc Môn nữa. Anh ấy bảo không bằng tôi cứ đi Hội Nhạc Lý đi… Đúng rồi, Hội Nhạc Lý là chỗ nào?”
Dường như Tả Chấn vốn muốn cười, nhưng nghe được câu cuối cùng thì bỗng nhiên cười không nổi .
Hội Nhạc Lý chính là kỹ viện, là nơi trăng hoa nổi tiếng nhất Thượng Hải. Có lẽ Anh Đông chỉ buột miệng nói, Cẩm Tú lại thật sự ghi tạc trong lòng. Vậy thì bảo hắn giải thích thế nào đây?
“Lại đây.” Hắn đưa tay kéo Cẩm Tú qua. “Tôi dạy cô.”
“Thế này, đứng đối diện, tay trái đặt lên tay tôi, tay phải đặt lên eo tôi.” Tả Chấn tay nắm tay dạy cho Cẩm Tú. “Đừng cúi đầu, luôn nhìn vào sau gáy, trong lòng đừng nghĩ gì cả. Tiến lên một bước, rồi lại tiến thêm một bước, sau đó lui một bước… Đúng rồi, cứ như vậy, không biết cũng không sao, thả lỏng một chút đi theo tiếng nhạc là được.”
Cẩm Tú luống cuống chân tay. “Cái này là khiêu vũ?”
“Bằng không cô còn tưởng thế nào? Bạch Trân Châu của Đại Phú Hào, Mã Lệ An của Thất Trọng Thiên, cũng không phải vừa ra nghề là có thể lên sân khấu. Năm đó cũng đều bắt đầu từ tiến tiến lui lùi như vậy.” Tả Chấn bỗng nhiên phát hiện, thật ra sự kiên nhẫn của mình coi như cũng không ít. “Nhưng làm nghề này, điều quan trọng nhất không phải là cô có biết khiêu vũ hay không, mà là ứng phó với đàn ông như thế nào. Cô không thể để cho hắn tùy ý sàm sỡ cô, cũng không thể chọc giận hắn. Nếu không danh tiếng Bách Nhạc Môn đều bị cô làm mất hết. Còn nữa, muốn làm người nổi nhất thì cứ luôn ngượng ngùng thế là không được. Cô phải hiểu hứng thú của khách, khiến cho hắn đã tới một lần sẽ nhớ mãi cô…”
Mặt mày Cẩm Tú trắng bệch. Xem ra nàng thật sự không thích hợp làm việc này.
Tả Chấn buông nàng ra. Thôi đi, những thứ này đối với nàng mà nói là quá khó. Nhưng ít nhất nàng phải đổi trang phục đi. “Bộ quần áo này của cô, mặc đi thăm hỏi cô dì thì còn được, nhưng không thể mặc đến sàn nhảy. Còn nữa, sau khi rửa mặt xong, ít nhất thoa một chút son phấn, đừng lúc nào cũng mặt mày trắng bệch như thế, đàn ông nào có hứng thú với cô?”
Sắc mặt Cẩm Tú lại chuyển sang xanh. Trời ạ, còn phải mua sắm quần áo, trang sức, son phấn… Nàng nào có tiền dư dả như vậy? Mua được những thứ đắt như vậy, nàng còn cần phải đến Bách Nhạc Môn nhìn sắc mặt của Anh thiếu sao?
Tả Chấn nhìn nàng, thở dài. “Thật không biết cô làm vũ nữ hay là tôi làm. Không thể tưởng được cả đời này của tôi còn có thể dạy người ta những thứ này.” Bộ dạng hiện giờ của hắn có khác gì dắt mối? Cẩm Tú có thể ở lại Thượng Hải hay không, Anh Đông có coi trọng Cẩm Tú hay không, liên quan gì tới hắn. Rốt cuộc là sao vậy. Chỉ cần nàng vừa nhăn mặt đứng trước mặt hắn, hắn liền phải nghĩ cách giúp nàng.
“Anh làm sao vậy?” Cẩm Tú còn hỏi vô tội như vậy.
Nói là khiêu vũ, không bằng nói là Tả Chấn mang nàng chậm rãi bước qua bước lại trong sàn nhảy. Hoàn toàn không có gì kiểu cách, chẳng qua chỉ là lắc lư một vòng ngay tại chỗ. Cho dù như thế, Cẩm Tú vẫn đổ mồ hôi.
Ánh mắt ở xung quanh, không biết sao đều tập trung vào trên người bọn họ. Cẩm Tú bị nhìn đến nỗi cả người sợ hãi. Nàng nghĩ có lẽ là vì Tả Chấn. Hình như những người đó nhận ra hắn. Ngẩng đầu nhìn Tả Chấn, hắn thần sắc vững vàng, ung dung tự tại, không coi ai ra gì. Trong lòng Cẩm Tú cũng không khỏi yên tâm vài phần.
Tả Chấn xuống sàn nhảy điệu này, hoàn toàn là do nâng đỡ cho Cẩm Tú. Thật ra hắn không thích thứ này. Đến Bách Nhạc Môn cũng chỉ uống rượu, bài bạc, tìm gái… Rất ít khi đến phòng khiêu vũ. Đối với việc thừa dịp khiêu vũ mà sàm sỡ với phụ nữ nhân, chiếm một chút tiện nghi, hắn vẫn rất khinh thường.
Cẩm Tú ở trong lòng hắn căng thẳng đến nỗi cứng ngắc cả người. Bởi vì rất gần, dường như hắn có thể cảm giác được nàng vẫn nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Rốt cuộc là nàng đang lo lắng cái gì?
“Quần áo của tôi sắp bị cô kéo rách rồi.” Bên miệng Tả Chấn ngậm một điếu thuốc, thờ ơ mà nhắc nhở Cẩm Tú. “Thả lỏng tay một chút được không?”
“A, xin lỗi, thực xin lỗi.” Cẩm Tú luôn mồm nói xin lỗi.
Một mẩu tàn thuốc rơi xuống do rung động khi Tả Chấn nói chuyện, đúng lúc tay trái của Cẩm Tú còn vịn vào đầu vai hắn. Thật khéo, tàn thuốc lại rơi đúng vào cánh tay nàng.
“Ui da!” Cẩm Tú hoảng sợ, bước chân loạng choạng, giẫm mạnh lên chân Tả Chấn.
Còn chưa kịp nói xin lỗi, Tả Chấn đã lập tức kéo lấy cánh tay nàng, thổi tàn thuốc đi. “Có bị bỏng không?”
Cẩm Tú xấu hổ cười. “Không sao, không sao… Nhưng tôi lại giẫm phải anh….” Tối hôm nay, nàng đã giẫm hắn vô số lần.
Buông tay ra, Tả Chấn bỗng nhiên phát hiện, vừa rồi chạm vào da thịt của Cẩm Tú, vừa mát mẻ vừa mịn màng. Cảm giác mềm mại này lưu lại trong lòng bàn tay, nhưng lại không hiểu sao khiến cho lòng hắn hơi rung động.
Tả Chấn vứt điếu thuốc mới hút được một nửa xuống đất, giẫm tắt, ôm lấy Cẩm Tú một lần nữa, bản nhạc vẫn chưa dứt. Nhưng đến gần nàng lần nữa, hắn mới phát hiện, dường như mình ôm trọn cơ thể mềm mại của nàng vào trong lòng, thật sự là quá gần gũi. Cẩm Tú vẫn cúi đầu, Tả Chấn vừa cúi xuống là có thể nhìn đến chiếc gáy trắng nõn như tuyết của nàng. Da thịt mềm mại, đầu tóc mượt mà, trên người có một mùi hương thoang thoảng kỳ lạ…
Tả Chấn đột nhiên buông tay ra, lùi về phía sau.
Đây là cô gái hắn đưa tới cho Anh Đông trông nom, thậm chí nàng còn tin tưởng hắn một cách vô tội như vậy, mong mỏi sự giúp đỡ của hắn. Nhưng hắn đang làm cái gì? Thừa dịp giậu đổ bìm leo với một cô bé nhây thơ ngờ ngệch?
“Sao thế?” Cẩm Tú bất an mà nhìn hắn. “Tôi nhảy không tốt, có phải không?”
Sắc mặt Tả Chấn có chút khác thường.
“Từ từ thì tốt thôi.” Hắn nói hình như có hơi gượng gạo. “Tôi còn có việc, phải đi trước một bước đây.” Hắn xoay người bước đi, đi được hai bước lại quay đầu lại: “Có việc gì thì tìm Anh Đông. Ngày mai tôi sẽ sai người đưa qua cho cô một ít đồ đạc. Cô không quen thuộc Thược Hải, đừng ra ngoài một mình.”
Cẩm Tú còn chưa trả lời, hắn đã ra khỏi phòng khiêu vũ. Cẩm Tú nhìn theo bóng dáng của hắn, khẽ thở dài. Xem ra sự kiên nhẫn của Tả Chấn đã hết sạch rồi. Hắn thì có chuyện gì, tám phần là lên lầu, ôm người đẹp vào lòng một lần nữa.
………………………………………………….
Nhìn xung quanh một chút, Bách Nhạc Môn được cho là mỹ nữ nhiều vô số kể. Những đóa hoa thơm của Thượng Hải này, ngươi nào cũng nũng nịu như mèo, mềm mại như tơ tằm, sóng mắt long lanh như nước, dung mạo như tranh. Chỉ có nàng áo vải mặt mộc, đứng lớ ngớ ở đó, lạc lõng như vậy.
Anh thiếu coi thường nàng, cũng đúng thôi.
Đến Thược Hải đã sai, đến Bách Nhạc Môn có lẽ là sai càng thêm sai. Nhưng… nàng không tin cùng là một mình lẻ loi lưu lạc trên đường phố xa lạ, Minh Châu có thể trở nên vượt trội mà nàng chỉ xứng đáng trốn ở trong góc tối nhìn người mình thích, không dám tối gần.
Mới cách một ngày, Cẩm Tú đã thấy Tả Chấn cho người mang thứ mà hắn gọi là “một chút đồ đạc” tới. Trời ạ! Đây mà gọi là “một chút đồ đạc” sao! Một chút mà đã đầy nhóc cả hai cái rương lớn.
Cũng không phải là cho nàng làm đồ cưới, không cần phải lãng phí như thế: vải cotton, vải sa tanh, gấm vóc, tơ lụa, sườn xám, váy dài, áo ngủ, áo khoác, áo choàng… Còn có giày dép cùng mũ nón. Màu sắc kiểu dáng, cần gì có đó. Cộng thêm cả bộ son phấn, thậm chí còn có nước hoa cùng trang sức.
Cẩm Tú bị dọa ngây cả người. Trên giường, trong tủ đều là quần áo giày dép. Thước tấc vừa vặn giống như là đo đạc làm riêng cho nàng. Sao hắn lại làm được thế! Ngẩng đầu là châu báu, cúi đầu là quần áo rực rỡ. Rốt cuộc những thứ này phải tốn bao nhiêu tiền đây… Không tính đến ngọc trai và trang sức bằng vàng chói mắt trong chiếc hộp tinh xảo kia, chỉ cần tiện tay cầm lấy một chiếc áo ngủ, không biết là làm bằng chất liệu gì, cầm trong tay mềm mại mịn màng, màu sắc trang nhã tươi đẹp, có lẽ giá trị nhất định không ít.
Không có công thì không nhận thưởng, nàng không thể nhận món quà quý giá thế này được.
Nhưng người mang đồ đến lại cung kính nói: “Vinh tiểu thư, Nhị gia có căn dặn, mấy thứ này không thể mang về. Tất cả đều dựa vào thước tấc của cô mà mua, người khác không thể dùng được. Nếu cô không chịu nhận, chúng tôi không thể trở về báo cáo kết quả với Nhị gia được.”
Cẩm Tú đứng ở giữa phòng đầy quần áo trang sức, không biết làm thế nào. “Nhưng một mình tôi sao có thể dùng hết nhiều thứ như vậy? Nếu không thì quần áo giày dép đặt tạm ở chỗ tôi, đợi khi gặp Tả Chấn, tôi nói chuyện với anh ấy. Còn trang sức châu báu này, hay là anh cứ mang về thì tốt hơn.”
“Nhị gia còn bảo tôi nói một câu, Bách Nhạc Môn không như những chỗ khác, muốn làm người nổi nhất của Bách Nhạc Môn, tiếc tiền là không được. Sau này Vinh tiểu thư có tiếng rồi thì mấy thứ này không cho là gì cả.”
Cẩm Tú ngẩn ra, thì ra không có tiền, thậm chí ngay cả vũ nữ cũng không thể làm. Giống như những người đóng phim ca hát, muốn nổi tiếng cũng phải dựa vào người nâng đỡ.
Quay đầu lại nhìn những thứ bên người, trong lòng biết là không thể nhận. Chẳng qua Tả Chấn chỉ nói cho có mà thôi, lên làm người nổi nhất của Bách Nhạc là chuyện dễ dàng như vậy sao? Nếu không thể, nàng lấy gì trả lại cho hắn. (dễ thui, lấy thân báo đáp là được mà tỷ _)
Nhưng mấy thứ này… sao lại đẹp đến thế chứ, là thứ long lanh rực rỡ, lộng lẫy xa hoa mà nàng chưa bao giờ thấy qua. Dường như mang theo sự mềm mại của âm nhạc, mang theo hương thơm của đêm, mê hoặc khiến Cẩm Tú không tự chủ được mà đưa tay chạm vào.
Thay quần áo, rửa mặt chải đầu một lần nữa, Cẩm Tú ngắm nghía mình trong gương.
Sườn xám bằng gấm in hình hoa hạnh, mái tóc dài búi hơi lỏng, da thịt trắng mịn như ngà, mắt sáng như sao, môi đỏ mọng ướt át, dưới ánh đèn vàng, xinh đẹp khiến người ta kinh hãi, rồi lại ngỡ ngàng xa lạ. Cách tấm gương, nàng đẹp như vậy, nhưng lại cũng xa lạ như vậy. Đầu mày đáy mắt, không thấy một chút vui mừng, chỉ có thoáng qua vẻ không cam lòng vì lỡ bước phong trần.
Đây không phải là nàng, đây là một cô gái mà nàng chưa từng quen biết.
Trong mơ hồ, hình như Cẩm Tú thấy được bóng dáng của Minh Châu.
Hoảng hốt nhớ lại một Vinh Cẩm Tú lúc mới đến Thượng Hải, gió bụi mệt mỏi, tràn đầy hy vọng đứng bên ngoài cửa nhà Minh Châu. Thông qua cái bóng lờ mờ trong gương, hình như nhìn thấy nàng quần áo tả tơi mà lưu lạc ở trên đường phố phồn hoa, vì một chén cơm mà bị đấm đá. Nhìn thấy nàng lớ ngớ xuyên qua ở từng phố lớn ngõ nhỏ, tìm một công việc kiếm sống. Nhìn thấy nàng đứng ở một góc xa xa phía sau lưng Anh thiếu, chờ mong hắn ngẫu nhiên quay đầu lại.
Trong mắt Cẩm Tú xẹt qua một ý cười tự giễu, không biết tại sao, bỗng nhiên có vẻ thê lương.
Tòa nhà cũ ở Trấn Giang đã bị chủ nợ xiết để gán nợ, e là cả đời này cũng không thể quay về. Từ nay về sau, cũng chỉ còn lại một mình nàng đối mặt với ấm lạnh trên đời này, còn có tương lai xa xôi không thể biết trước kia.
Tả chấn nói đúng. Lối thoát duy nhất của nàng, kết quả tốt nhất chính là trở thành người nổi nhất của Bách Nhạc Môn. Như vậy mới có cơ hội đứng trước mặt Anh thiếu mà không phải sau lưng hắn.
Rốt cuộc cứ như vậy mà đi Bách Nhạc Môn.
Thời gian còn sớm, khách khứa không nhiều lắm, vũ nữ Lệ Lệ đang dựa vào quầy bar, ngán ngẩm mà sơn móng tay. Vừa thấy Cẩm Tú, mắt nàng lập tức trợn to: “Ai da, Cẩm Tú, cuối cùng cô cũng chịu mặc quần áo tử tế mà ra ngoài? Chậc chậc, eo thon như vậy, chân dài như vậy. Nghề này của chúng ta, quan trọng nhất chính là đủ “vốn liếng”. Người xinh đẹp, còn sợ không nổi sao? Lát nữa quản lý cũng không dám khinh thường nữa.”
“Nghe nói đêm qua, Tả Nhị gia nhảy với cô một bản?” Trong giọng nói của Lệ lệ tràn ngập vẻ cực kỳ hâm mộ không chút che giấu. “Cẩm Tú, cô coi như là quạ đen biến thành phượng hoàng trong một đêm rồi.”
Thật không hiểu nổi, con bé Cẩm Tú này mới đến vài ngày, ngay cả một người khách cũng không biết, sao thoáng cái đã được Tả Nhị gia coi trọng nhỉ? Nhìn chuỗi ngọc trai bóng loáng đeo trên cổ của cô ta kia, nhất định không rẻ, sao có thể là do cô ta mua được. Một điệu nhảy ngày hôm qua không biết giá trị bao nhiêu tiền.
“Nhảy với Tả Chấn một bản thôi, có kinh thiên động địa như vậy sao?” Cẩm Tú cũng không hiểu được. “Những người khách mà mỗi ngày các cô tiếp đón, người nào không phải quan lớn, người giàu có. Có tiền có thế, người cỡ nào mà chưa thấy qua, đã sớm gặp nhiều thì có gì là lạ.”
Vẻ mặt Lệ Lệ dần dần trở nên kỳ lạ, nhìn nàng một lúc lâu mới nói: “Cô… Ngay cả Tả Nhị gia là ai cũng không biết! Thảo nào luôn mồm gọi cả họ lẫn tên của ngài ấy. Tôi ở Bách Nhạc Môn cũng đã nhiều năm, cứ gọi Tả Chấn, Tả Chấn như cô, thật là lần đầu tiên nghe thấy.”
Cẩm Tú ngẩn ra. Sao vậy. Nhìn vẻ mặt của nàng, có nghiêm trọng như vậy sao? “Đúng rồi, tôi vẫn lấy làm lạ, hình như người khác đều gọi anh ta là Nhị gia. Rốt cuộc là tại sao?”
“Ngài ấy là đệ tử duy nhất của Hà lão gia. Năm đó là nhân vật đứng thứ hai của Thanh Bang. Huống hồ bây giờ lại là em kết nghĩa của Hướng tiên sinh.” Lệ Lệ nói. “Mọi người gọi ngài ấy như vậy, là có ý tôn kính.”
“Thanh Bang?” Cẩm Tú không hiểu ra sao cả. Nghe có vẻ… không giống thứ gì tốt.
Lệ Lệ nghiêm khắc cảnh cáo nàng: “Ra ngoài làm việc, nhất định phải biết phép tắc của bên ngoài. Sau khi Hà lão gia mất, Nhị gia chính là thủ lĩnh của Thanh Bang. Cô cứ gọi bậy Tả Chấn, Tả Chấn như vậy, nếu như bị người khác nghe thấy, sớm muộn gì cũng mang vạ vào thân.”
Thủ lĩnh của Thanh Bang?! Cẩm Tú nhịn không được mà “a” một tiếng. Bỗng nhiên nhớ tới dao và súng trên người Tả Chấn trong phòng trên lầu hai tối hôm đó. Thì ra… thì ra hắn là người trong giang hồ!
“Cô nói, Tả Chấn… Tả Nhị gia, anh ta là xã hội đen? Là loại người đốt nhà, giết người, cướp của, hiếp dâm?!”
Cẩm Tú khiếp sợ không dám tin. Sao Tả Chấn lại thế được! Hắn ôn nhu tao nhã là thế, ngoại trừ có đôi khi hơi lạnh lùng một chút, sao có thể nhìn ra thân phận xã hội đen của hắn?
“Cô im miệng!” Lệ Lệ sợ tới mức lập tức che miệng của nàng lại, quay trái quay phải nhìn xung quanh thấy không có người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Cô điên rồi sao, không muốn kiếm ăn thì cũng đừng kéo tôi xuống nước chứ. Chỗ này là chỗ nào, Anh thiếu và Nhị gia có quan hệ gì cô có biết hay không? Anh thiếu cùng anh trai Hướng tiên sinh đều là anh em kết nghĩa của Nhị gia. Từ trên xuống dưới của chỗ này, có ai mà không cung kính với ngài ấy! Những lời vừa rồi mà cô cũng dám nói ra.”
Cẩm Tú bị nàng bịt miệng thiếu chút nữa nghẹt thở, chỉ còn có nước gật đầu. “Biết rồi, biết rồi…”
Lệ Lệ buông nàng ra, coi thường mà nhìn Cẩm Tú. “Tôi biết cô mới tới, không hiểu chuyện, cho nên mới hảo tâm nhắc nhở cô. Thế lực của Thanh Bang, cộng thêm địa vị của Hướng gia, tại hắc bạch lưỡng đạo đã có thể một tay che trời. Đừng tưởng rằng nhảy một bản với Nhị gia là có thể không kiêng nể gì. Giao tiếp với bọn họ, ít nhất cô phải học được nói năng thế nào, cái gì gọi là khom gối hầu hạ, cô hiểu không? Ngàn vạn lần đừng nghĩ vớ vẩn, lấy cái mạng nhỏ của mình ra làm trò đùa. Chỉ cần được sự khen ngợi của Nhị gia, về sau ở Bách Nhạc Môn, không đúng, ở cả Thượng Hải này, còn có ai dám làm khó dễ cô? Giống như Ân Minh Châu năm đó, không phải là dựa vào Hướng tiên sinh mới có hôm nay sao.”
“Đừng nói ngay cả Ân Minh Châu mà cô cũng không biết.” Lệ Lệ liếc nàng một cái. “Thực không hiểu nổi, Anh thiếu vẫn luôn có tiếng xét nét, sao lại cho cô vào Bách Nhạc Môn. Ân Minh Châu năm đó là do Anh thiếu tốn rất nhiều sức mới có thể đoạt về từ Đại Phú Hào. Lúc chị ta treo biển hành nghề ở Bách Nhạc Môn, thật sự là hưng thịnh chưa từng có, nổi tiếng khắp cả Thượng Hải. Mỗi buổi tối, cũng không biết có bao nhiêu người vì muốn xem chị ta khiêu vũ mà đến đây vung tiền như rác. Nếu chưa từng nhảy với Ân Minh Châu, quả thực không thể coi là người có uy tín danh dự. Cô lại không biết chị ta?”
Sắc mặt Cẩm Tú từ từ trở nên tái nhợt. Lệ Lệ nói không sai, ở trong này, chẳng qua là dựa vào cong gối hầu hạ mà kiếm cơm ăn. Nàng chỉ không ngờ tới, thì ra năm đó Minh Châu cũng như vậy.
Nàng chẳng qua là cách mười năm, lại bước vào vết chân của Minh Châu.
Lệ Lệ đè thấp giọng, nói tiếp: “Có điều xưa đâu bằng nay, bây giờ Ân Minh Châu đã được Hướng tiên sinh bao, đã sớm rửa tay không làm nữa, chuyển vào khu nhà cấp cao trên đường Đan Quế, lên đời rồi. Dưới tay chị ta còn có năm đóa hoa vàng, chuyên đi xã giao với các công tử thượng lưu, trong giới này cũng rất có tiếng… Cô ngẫm lại xem, sau lưng có Hướng tiên sinh làm chỗ dựa, ngay cả Tả Nhị gia cũng phải nể mặt chị ta ba phần, còn có chuyện gì mà làm không được? Aiz, nếu có tôi một phần mười nhan sắc của chị ta thì cũng không cần lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không làm nên trò trống gì.”
Cẩm Tú nhìn thoáng qua mặt Lệ Lệ, ai nói không có nhan sắc. Trong Bách Nhạc Môn này, người nào không phải là mỹ nữ. Nhưng người khác đẹp như từ trong tranh được ra, khuôn mặt xinh đẹp mà thôi, Minh Châu lại bất đồng. Không nhớ nổi chị ấy đẹp ở chỗ nào, chỉ cảm thấy vẻ mị hoặc cùng rực rỡ ấy giống như sương mờ trong đêm, nhìn không thấy, sờ không tới, lại vô thanh vô tức ngấm đến tận xương tủy.
“Nếu nói như vậy, Minh Châu coi như là chị dâu của Anh thiếu sao.” Cẩm Tú nhớ tới khi vừa đến Thượng Hải, đụng vào Anh thiếu ở trước cửa nhà Minh Châu. Thảo nào mà hắn lại đến đó, thì ra đều là người một nhà.
Lệ Lệ lại hừ nhẹ một tiếng: “Cái gì mà chị dâu. Xuất thân như chúng ta mà làm chị dâu của Anh thiếu sao? Nói ra thật khiến người ta cười rụng răng mất. Hướng gia có địa vị gì? Ngân hàng, xưởng sợi, hộp đêm… bao nhiêu tài sản đếm cũng không hết. Sau lưng còn có thế lực Thanh Bang làm chỗ dựa vững chắc. Không nói đến cái khác, bến tàu Trường Tam chắc cô cũng nghe nói qua chứ? Đó là do Nhị gia mua đứt. Thuyền của ai mà không qua bến tàu của ngài ấy, hàng hóa của ai mà không vào kho để hàng của ngài ấy? Chỉ cần bọn họ dậm chân một cái, mặt đất của Thượng Hải đều phải chấn động.”
“Bọn họ sẽ cưới một vũ nữ làm vợ sao? Vậy thì toàn bộ tiểu thư khuê các của Thượng Hải đều cùng nhau nhảy xuống sông Hoàng Phổ mất. Ân Minh Châu chẳng qua chỉ dựa vào bộ mặt xinh đẹp, nhưng chỉ xinh đẹp thôi thì có ích gì? Đến giờ còn không phải chỉ là một tình nhân do Hướng tiên sinh nuôi ở bên ngoài mà thôi sao.” Giọng của Lệ Lệ đè xuống càng thấp. “Nghe nói đàn bà bên cạnh Hướng tiên sinh cũng không chỉ có một mình chị ta. Ân Minh Châu là người thông minh, tranh danh phận chỉ biết tự tìm mất mặt, không bằng nhân cơ hội này mà vét thêm một ít tiền mới là việc nên làm.”
Cẩm Tú bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Ân Minh Châu có phải tình nhân của Hướng tiên sinh hay không, lời của người ngoài cũng không có nghĩa gì.” Mặt nàng đỏ ửng lên, giọng nói cũng không khỏi cao vài phần. “Những người đó không liên quan gì cả, sao bọn họ lại biết Hướng tiên sinh không thật lòng với chị ấy?”
Lệ Lệ bất mãn: “Cô ầm ĩ cái gì, coi chừng người khác nghe thấy! Cũng không phải nói cô, cô kích động cái gì.”
Cẩm Tú ngẩn ngơ. Đúng vậy, sao nàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy?
Bắt đầu từ lúc Minh Châu đuổi nàng ra ngoài, từ nay về sau các nàng chính là người dưng nước lã. Nhưng nghe thấy người khác nhắc tới tên Minh Châu, nàng vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn, không biết nên vui hay buồn. Người khác nói Minh Châu là tình nhân của Hướng tiên sinh, nàng vẫn cảm thấy chói tai.
Thói đời cứ trêu ngươi như vậy, Minh Châu là đàn bà của Hướng tiên sinh. Mà nàng, lại thích Hướng Anh Đông – em trai của Hướng tiên sinh. Cho dù người khác có nói thế nào, cuối cùng Minh Châu cũng có thể ngẩng mặt. Cho dù là tình nhân, rốt cuộc nàng vẫn chiếm được người đàn ông mà mình thích. Mà cảm tình của nàng, e rằng càng vô vọng hơn cả Minh Châu.
Ít nhất Lệ Lệ cũng thừa nhận, năm đó Minh Châu là do Anh thiếu “tốn rất nhiều sức” mới đoạt được. Mà nàng, nếu không có sự giúp đỡ của Tả Chấn thì ngay cả tư cách vào Bách Nhạc Môn cũng không có.
Nếu… nếu có một ngày, nàng nổi tiếng như Minh Châu năm đó, Anh thiếu có thể nhìn nàng với cặp mắt khác hay không?
“Khụ khụ!” Cẩm Tú vội vàng ho khan hai tiếng, cắt đứt suy nghĩ miên man của mình. Trời ạ, rốt cuộc nàng đang nằm mộng gì thế này. Sờ lên mặt mình, đã không tự chủ được mà đỏ cả lên.
“Vị tiểu thư này… Cô mới tới sao? Sao trước kia chưa thấy qua?” Có người nói chuyện ở sau lưng, dựa vào quá gần, lúc nói chuyện hơi thở nóng hổi cứ phun lên gáy Cẩm Tú. Cẩm Tú hoảng sợ, đột nhiên xoay người lại, thấy một gương mặt kề sát vào, là một người đàn ông trung niên, tóc chải bóng loáng, ánh mắt mang theo ý cười mê đắm.
“Vinh… Cẩm Tú.” Cẩm Tú lui ra sau một bước, nhớ tới hôm đó ở trước cửa sổ trong Sư Tử Lâm, Anh thiếu cũng từng hỏi nàng tên là gì?
Không biết tại sao, hôm đó nói ra tên của mình thì tim đập rất mạnh. Hôm nay nói ra ba chữ giống như vậy, lại chỉ cảm thấy nhục nhã nói không nên lời. Không sao cả, đường đi là do chính mình lựa chọn. Chỉ cần qua đêm nay, sau này sẽ không có cảm giác nữa.
Cẩm Tú nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, trên mặt từ từ xuất hiện một nụ cười. Nụ cười rất nhạt, nhưng bỗng nhiên khiến người ta thấy sáng chói, chỉ cảm thấy xinh đẹp cực kỳ.
“Xin hỏi quý tính của ngài, rất hân hạnh được nhảy một bản?” Cẩm Tú nghe thấy giọng nói của mình, nhưng sao âm thanh xa lạ đến thế, dường như là một người khác đang nói chuyện. Thì ra bốn chữ khom gối hầu hạ, nói thì rất dễ dàng, làm được mới là uất ức. Cả người giống như nổi da gà, cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười nhưng trong lòng lại giống như làm đổ mấy bình gia vị: chua, cay, mặn, đắng đều cuồn cuộn dâng lên trong ngực.
Nếu đã không thể quay đầu, cũng chỉ có thể cố gắng lếch tới. Cẩm Tú cười mà ôm lấy khuỷu tay của người đàn ông kia, đi xuống sàn nhảy. Một ngày nào đó, nàng cũng muốn giống như Minh Châu, trở thành người nổi nhất của Bách Nhạc Môn, không cần phải nói với người khác: ‘Tôi là Vinh Cẩm Tú, rất hân hạnh được nhảy một bản?’ nữa.
Bỗng nhiên nàng hiểu được, vì sao hôm đó Minh Châu lại muốn đuổi mình ra ngoài. Cũng bỗng nhiên hiểu được vì sao Tả Chấn lại đưa mình vào Bách Nhạc Môn.
Ở Thượng Hải, chờ đợi sự giúp đỡ cùng bố thí của người khác thì vĩnh viễn không có ngày ngẩng mặt lên được. Tất cả mọi thứ đều phải dựa vào hai bàn tay của chính bản thân kiếm được. Tiền tài, địa vị, danh tiếng, thậm chí là người đàn ông mà mình thích.