Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96: 96: Phải Xem Cửu Hoàng Thúc Của Ngươi Có Đồng Ý Hay Không
Mặc dù Lăng Húc rất thích xem nàng chơi bằng chiếc đàn ghi-ta kia bởi vì y cảm thấy mới lạ, nhưng y lại không chắc cây đàn đó có phải là loại nhạc cụ thích hợp nhất để gảy khúc nhạc mang tên "Luyến nhân tâm" kia hay không.
Y am hiểu cầm nghệ, cho nên y biết không phải bất cứ khúc nhạc nào cũng có thể tùy tiện sử dụng nhạc cụ để chơi được, cho nên y cũng không dám đòi hỏi nàng phải dùng cây đàn kia.
Chi bằng để nàng tự chọn, nàng sẽ biết phải dùng loại nhạc cụ nào có thể phát huy tối đa sự nổi trội của nó.
Quả nhiên Lăng Húc không hề suy đoán sai.
Cơ Tuyết nhìn y nói: "Ta còn tưởng ngươi muốn ta gảy chiếc ghi-ta kia chứ? Nhưng mà thật đáng tiếc, cây ghi-ta đó không thể gảy khúc "Luyến nhân tâm" này một cách đặc sắc nhất."
Lăng Húc cười đầy thâm ý: "Vậy nhạc cụ nào thì thích hợp?"
Cơ Tuyết búng tay một cái: "Câu hỏi rất hay.
Nhưng ta chắc chắn không phải như những gì ngươi đang nghĩ."
"Rốt cuộc là thế nào? Cửu Hoàng thẩm, người không thể nói một lần được sao? Ta tò mò muốn chết đây này." Y tỏ ra nóng nảy.
Nàng đắc ý cười: "Có thể kết hợp một lúc tất cả các nhạc cụ bao gồm cả trống."
Lăng Húc tỏ ra ngạc nhiên: "Có thể sao?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Đúng vậy, nhưng trống chỉ dùng để đệm với tiết tấu đều đều.
Với khúc nhạc này thì nhạc cụ chính vẫn là đàn tranh và sáo trúc."
Y nghe vậy chợt ỉu xìu: "Vậy mà ta còn tưởng sẽ chơi trống được chứ?"
Nàng bĩu môi nói: "Ngươi nóng vội cái gì? Ta đã chẳng nói đợi ngươi thành thạo mấy khúc nhạc này, ta sẽ chỉ cho ngươi hay sao? Chưa học bò đã lo học chạy? Có lý nào như vậy?"
Lăng Kỳ bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Lăng Húc khiến y xám xịt mặt, còn đang muốn phản bác thì liền im bặt, sau đó đổi câu nói khác: "Vâng vâng vâng, sư phụ.
Đồ nhi hiểu rồi, hiểu rồi.
Vậy bây giờ người liền bắt đầu đi, ta đợi không nổi nữa rồi."
Nàng lườm y một cái: "Biết vậy là tốt đấy.
Xem như hôm nay ngươi gặp may, chọn đúng khúc này, vậy ta liền kết hợp đàn tranh cùng sáo trúc cho ngươi xem."
"Cửu Hoàng thẩm, người một lúc chơi hai nhạc cụ?" Lăng Húc trợn tròn mắt hỏi.
Nàng lườm hắn: "Ta có ba đầu sáu tay chắc? Dĩ nhiên là phải nhờ đến Cửu Hoàng thúc của ngươi rồi.
Nhưng phải xem Cửu Hoàng thúc của ngươi có đồng ý hay không đã."
Lăng Húc tỏ ra sợ sệt nhìn sang Lăng Kỳ, thấy hắn vẫn bộ dáng lạnh lùng thì mới thở phào, ấp úng hỏi: "Cửu...!Cửu Hoàng thúc, người...!có thể...?"
Y còn chưa nói xong, Lăng Kỳ đã lạnh nhạt lên tiếng: "Được."
Lăng Húc thụ sủng nhược kinh gật đầu: "Đa tạ Cửu Hoàng thúc."
Cơ Tuyết thấy hắn đồng ý liền gọi Thu Cúc vào phòng nàng mang bộ cầm sáo có khắc chữ "Tuyết" đến cho nàng.
Mấy ngày nay nàng và hắn đều ngụ tại Học viện Cầm thánh, cho nên cũng mang theo cầm sáo qua đây để những lúc rảnh rỗi, nàng và hắn cùng nhau chơi vài khúc nhạc cho đỡ nhàm chán.
Khúc "Luyến nhân tâm" cũng là một trong số những khúc mà nàng và hắn cùng phối cầm sáo vô cùng ăn ý, cho nên nàng cũng muốn nhân cơ hội này cho người khác thưởng thức một chút "âm nhạc thực thụ" là như thế nào.
Không phải cứ học thuộc cầm phổ là có thể tấu được, quan trọng là phải biết kết hợp, biến tấu thì khúc nhạc mới có hồn, mới khiến cho người nghe đắm mình vào khúc nhạc được.
Đặt cây cầm trước mặt, nàng hướng Lăng Húc nói: "Chuẩn bị lĩnh ngộ đi."
Chợt nhớ tới Lâm Tố Sênh vẫn đứng bất động ở một bên, nàng quay sang Lăng Kỳ, dịu dàng nói: "Chàng để biểu tỷ của thiếp ngồi đi được không? Nãy giờ tỷ ấy đứng lâu như vậy rồi."
Lăng Kỳ nhìn nàng, ôn nhu nói: "Tùy nàng."
Nàng nhìn hắn, cười ngọt ngào, hướng Lâm Tố Sênh nói: "Biểu tỷ, tỷ mau ngồi đi, đừng đứng đó nữa.
Không khéo một lát lại xỉu đấy."
Lâm Tố Sênh ánh mắt ai oán nhìn nàng, sau đó liền mỉm cười: "Đa tạ Kỳ Vương phi."
Mặc dù nàng còn muốn chỉnh ả ta thêm một chút, nhưng thái quá cũng không hay, chi bằng tạm thời tha cho ả, ngày khác lại tiếp tục vậy.
Để cho bản thân tiêu sái một chút cũng không phải không được, chí ít bây giờ tâm tình của nàng nên thả lỏng một chút, như vậy mới có hứng thú gảy cầm chứ!
Lại quay sang nhìn Lăng Kỳ, nàng cười ngọt ngào: "Bắt đầu nhé!"
Nhận được cái gật đầu của hắn, nàng bắt đầu trình diễn khúc "Luyến nhân tâm" theo cách riêng của nàng, không giống như trong cuốn cầm phổ trên tay Lăng Húc.
Chính là độ khó còn cao hơn nhiều, mà chỉ có nàng mới có thể làm được.
Sau màn dạo nhạc, nàng bắt đầu thả hồn vào giai điệu, ngâm nga lời nhạc:
Hoá tác phong hoá tác vũ hoá tác xuân tẩu hướng nhĩ
Mộng như thanh mộng như ảnh mộng thị dao vọng đích chưởng ấn
Hoá tác yên hoá tác nê hoá tác vân phiêu hướng nhĩ
Tư như hải luyến như thành tư niệm tối dao bất khả cập.
Nhĩ vấn tây hồ thuỷ thâu tẩu tha đích kỷ phân mỹ
Thì quang nhất khứ bất tái tín thệ đán đán lưu cấp thuỳ
Nhĩ vấn trưởng giang thuỷ đào tận tâm toan đích tư vị
Thặng bán khoả luyến nhân tâm hoán bất hồi.
Hoá tác thi hoá tác bút hoá tác đăng tả trước nhĩ
Mặc niệm trước khinh thán trước na ta thâm trầm đích tự cú
Hoá tác lộ hoa tác kính hoá tác tình trảo tầm nhĩ
Ái nhất thứ mộng nhất trường tư niệm tối dao dao vô kỳ.
(Hóa thành gió, hóa thành mưa, hóa thành xuân đến bên người
Mộng như thanh, mộng như ảnh, mộng xa xăm vuột khỏi tầm tay
Hóa thành khói, hóa thành sương, hóa thành mây đến bên người
Nhớ nhung tựa biển, luyến lưu tựa thành, tư niệm xa xôi không thể thành hiện thực.
Người hỏi nước Tây Hồ đã mang đi bao hương sắc của người xưa
Thời gian đã đi không trở lại, lời thề son sắt để lại cho ai
Người hỏi sóng Trường Giang đã vùi sâu bao đau đớn tận thâm tâm
Chỉ còn lại một nửa trái tim nào tìm được đường về.
Hóa vần thơ, hóa ngòi bút, hóa ánh đèn đưa nét cho người
Lặng lẽ nhớ, khẽ thở dài, từng dòng thư đọng lại lắng sâu
Hóa đường đi, hóa lối nhỏ, hóa tình yêu tìm đến bên người
Một mối tình, một giấc mộng, tưởng niệm chồng chất mãi không nguôi.)
Giọng hát trong trẻo của Cơ Tuyết hoà vào tiếng cầm sáo du dương đi vào lòng người.
Lâm Tố Sênh muốn không phục nàng cũng khó, bởi vì ả biết, Cơ Tuyết thật sự hơn ả gấp trăm ngàn lần.
Mặc dù sự thật rành rành như vậy nhưng ả vẫn cứ không cam tâm Cơ Tuyết so về cái gì cũng hơn ả.
Từ nhan sắc, tài hoa, thân phận, địa vị, lại có một người phu quân cũng có thân phận và địa vị chỉ dưới một người trên vạn người.
Trước đây ả còn nuôi hi vọng làm Trắc phi của Kỳ Vương, nhưng hiện tại xem ra ả chẳng có cơ hội này.
Cứ nhìn tình cảnh trước mắt liền biết Lăng Kỳ đối với Cơ Tuyết có bao nhiêu ôn nhu cùng chiều chuộng.
Mà hắn lại chẳng để cho ả chút mặt mũi nào, thì làm sao chịu thú ả làm Trắc phi?
Nếu như ả muốn vượt qua nàng, e rằng chỉ có thể trở thành nhất quốc chi mẫu mới có thể hơn nàng.
Nhưng muốn đạt được địa vị này, có lẽ trước mắt chỉ có thể trông chờ vào vị Thất điện hạ này.
Làm sao để Lăng Húc chịu thú ả làm phi đây?
Lâm Tố Sênh âm thầm tính toán trong lòng.
Trước mắt cứ phải tìm cách tiếp cận y càng nhiều càng tốt để y có thiện cảm tốt với ả, sau này nhờ Lâm gia gia nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, rồi lại xin Hoàng thượng chỉ hôn nữa là xong.
Chỉ được thành công, không được thất bại.
Ả âm thầm thề với chính mình.
Ngược lại với Lâm Tố Sênh, Lăng Húc trong lòng lại ái mộ Cơ Tuyết thêm một bậc.
Từ ngày đầu tiên gặp nàng y đã cảm thấy nàng vô cùng đặc biệt.
Càng tiếp xúc nhiều càng cảm thấy nàng là một nữ tử vô cùng ưu tú, tài hoa hơn người không một ai sánh bằng.
Hiện tại trong lòng y lại bất chợt phát sinh sự yêu thích vô hạn, không phải thân phận vãn bối đối với trưởng bối, cũng không phải thân phận đồ nhi đối với sư phụ, mà là giữa nam nhân đối với nữ nhân.
Y thực sự cảm thấy có vài phần ghen tị, thậm chí là ganh ghét đối với Lăng Kỳ.
Y còn cảm thấy Lăng Kỳ thực sự không hề xứng với nàng.
Vì sao ư?
Một nam nhân thô lỗ suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết làm sao có thể xứng với một nữ nhân tài hoa xuất chúng như nàng?
Một nam nhân bị hủy dung lại làm sao xứng với một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành như nàng?
Thân phận cùng địa vị hơn người thì thế nào? Cũng chẳng phải người đứng đầu thiên hạ!
Y sau này còn có thể ngồi vào Hoàng vị, so ra cũng chẳng thua kém hắn.
Trong lòng Lăng Húc bất giác nổi lên tà tâm.
Y, muốn có được nàng!.
Y am hiểu cầm nghệ, cho nên y biết không phải bất cứ khúc nhạc nào cũng có thể tùy tiện sử dụng nhạc cụ để chơi được, cho nên y cũng không dám đòi hỏi nàng phải dùng cây đàn kia.
Chi bằng để nàng tự chọn, nàng sẽ biết phải dùng loại nhạc cụ nào có thể phát huy tối đa sự nổi trội của nó.
Quả nhiên Lăng Húc không hề suy đoán sai.
Cơ Tuyết nhìn y nói: "Ta còn tưởng ngươi muốn ta gảy chiếc ghi-ta kia chứ? Nhưng mà thật đáng tiếc, cây ghi-ta đó không thể gảy khúc "Luyến nhân tâm" này một cách đặc sắc nhất."
Lăng Húc cười đầy thâm ý: "Vậy nhạc cụ nào thì thích hợp?"
Cơ Tuyết búng tay một cái: "Câu hỏi rất hay.
Nhưng ta chắc chắn không phải như những gì ngươi đang nghĩ."
"Rốt cuộc là thế nào? Cửu Hoàng thẩm, người không thể nói một lần được sao? Ta tò mò muốn chết đây này." Y tỏ ra nóng nảy.
Nàng đắc ý cười: "Có thể kết hợp một lúc tất cả các nhạc cụ bao gồm cả trống."
Lăng Húc tỏ ra ngạc nhiên: "Có thể sao?"
Cơ Tuyết gật đầu: "Đúng vậy, nhưng trống chỉ dùng để đệm với tiết tấu đều đều.
Với khúc nhạc này thì nhạc cụ chính vẫn là đàn tranh và sáo trúc."
Y nghe vậy chợt ỉu xìu: "Vậy mà ta còn tưởng sẽ chơi trống được chứ?"
Nàng bĩu môi nói: "Ngươi nóng vội cái gì? Ta đã chẳng nói đợi ngươi thành thạo mấy khúc nhạc này, ta sẽ chỉ cho ngươi hay sao? Chưa học bò đã lo học chạy? Có lý nào như vậy?"
Lăng Kỳ bắn ánh mắt sắc lạnh về phía Lăng Húc khiến y xám xịt mặt, còn đang muốn phản bác thì liền im bặt, sau đó đổi câu nói khác: "Vâng vâng vâng, sư phụ.
Đồ nhi hiểu rồi, hiểu rồi.
Vậy bây giờ người liền bắt đầu đi, ta đợi không nổi nữa rồi."
Nàng lườm y một cái: "Biết vậy là tốt đấy.
Xem như hôm nay ngươi gặp may, chọn đúng khúc này, vậy ta liền kết hợp đàn tranh cùng sáo trúc cho ngươi xem."
"Cửu Hoàng thẩm, người một lúc chơi hai nhạc cụ?" Lăng Húc trợn tròn mắt hỏi.
Nàng lườm hắn: "Ta có ba đầu sáu tay chắc? Dĩ nhiên là phải nhờ đến Cửu Hoàng thúc của ngươi rồi.
Nhưng phải xem Cửu Hoàng thúc của ngươi có đồng ý hay không đã."
Lăng Húc tỏ ra sợ sệt nhìn sang Lăng Kỳ, thấy hắn vẫn bộ dáng lạnh lùng thì mới thở phào, ấp úng hỏi: "Cửu...!Cửu Hoàng thúc, người...!có thể...?"
Y còn chưa nói xong, Lăng Kỳ đã lạnh nhạt lên tiếng: "Được."
Lăng Húc thụ sủng nhược kinh gật đầu: "Đa tạ Cửu Hoàng thúc."
Cơ Tuyết thấy hắn đồng ý liền gọi Thu Cúc vào phòng nàng mang bộ cầm sáo có khắc chữ "Tuyết" đến cho nàng.
Mấy ngày nay nàng và hắn đều ngụ tại Học viện Cầm thánh, cho nên cũng mang theo cầm sáo qua đây để những lúc rảnh rỗi, nàng và hắn cùng nhau chơi vài khúc nhạc cho đỡ nhàm chán.
Khúc "Luyến nhân tâm" cũng là một trong số những khúc mà nàng và hắn cùng phối cầm sáo vô cùng ăn ý, cho nên nàng cũng muốn nhân cơ hội này cho người khác thưởng thức một chút "âm nhạc thực thụ" là như thế nào.
Không phải cứ học thuộc cầm phổ là có thể tấu được, quan trọng là phải biết kết hợp, biến tấu thì khúc nhạc mới có hồn, mới khiến cho người nghe đắm mình vào khúc nhạc được.
Đặt cây cầm trước mặt, nàng hướng Lăng Húc nói: "Chuẩn bị lĩnh ngộ đi."
Chợt nhớ tới Lâm Tố Sênh vẫn đứng bất động ở một bên, nàng quay sang Lăng Kỳ, dịu dàng nói: "Chàng để biểu tỷ của thiếp ngồi đi được không? Nãy giờ tỷ ấy đứng lâu như vậy rồi."
Lăng Kỳ nhìn nàng, ôn nhu nói: "Tùy nàng."
Nàng nhìn hắn, cười ngọt ngào, hướng Lâm Tố Sênh nói: "Biểu tỷ, tỷ mau ngồi đi, đừng đứng đó nữa.
Không khéo một lát lại xỉu đấy."
Lâm Tố Sênh ánh mắt ai oán nhìn nàng, sau đó liền mỉm cười: "Đa tạ Kỳ Vương phi."
Mặc dù nàng còn muốn chỉnh ả ta thêm một chút, nhưng thái quá cũng không hay, chi bằng tạm thời tha cho ả, ngày khác lại tiếp tục vậy.
Để cho bản thân tiêu sái một chút cũng không phải không được, chí ít bây giờ tâm tình của nàng nên thả lỏng một chút, như vậy mới có hứng thú gảy cầm chứ!
Lại quay sang nhìn Lăng Kỳ, nàng cười ngọt ngào: "Bắt đầu nhé!"
Nhận được cái gật đầu của hắn, nàng bắt đầu trình diễn khúc "Luyến nhân tâm" theo cách riêng của nàng, không giống như trong cuốn cầm phổ trên tay Lăng Húc.
Chính là độ khó còn cao hơn nhiều, mà chỉ có nàng mới có thể làm được.
Sau màn dạo nhạc, nàng bắt đầu thả hồn vào giai điệu, ngâm nga lời nhạc:
Hoá tác phong hoá tác vũ hoá tác xuân tẩu hướng nhĩ
Mộng như thanh mộng như ảnh mộng thị dao vọng đích chưởng ấn
Hoá tác yên hoá tác nê hoá tác vân phiêu hướng nhĩ
Tư như hải luyến như thành tư niệm tối dao bất khả cập.
Nhĩ vấn tây hồ thuỷ thâu tẩu tha đích kỷ phân mỹ
Thì quang nhất khứ bất tái tín thệ đán đán lưu cấp thuỳ
Nhĩ vấn trưởng giang thuỷ đào tận tâm toan đích tư vị
Thặng bán khoả luyến nhân tâm hoán bất hồi.
Hoá tác thi hoá tác bút hoá tác đăng tả trước nhĩ
Mặc niệm trước khinh thán trước na ta thâm trầm đích tự cú
Hoá tác lộ hoa tác kính hoá tác tình trảo tầm nhĩ
Ái nhất thứ mộng nhất trường tư niệm tối dao dao vô kỳ.
(Hóa thành gió, hóa thành mưa, hóa thành xuân đến bên người
Mộng như thanh, mộng như ảnh, mộng xa xăm vuột khỏi tầm tay
Hóa thành khói, hóa thành sương, hóa thành mây đến bên người
Nhớ nhung tựa biển, luyến lưu tựa thành, tư niệm xa xôi không thể thành hiện thực.
Người hỏi nước Tây Hồ đã mang đi bao hương sắc của người xưa
Thời gian đã đi không trở lại, lời thề son sắt để lại cho ai
Người hỏi sóng Trường Giang đã vùi sâu bao đau đớn tận thâm tâm
Chỉ còn lại một nửa trái tim nào tìm được đường về.
Hóa vần thơ, hóa ngòi bút, hóa ánh đèn đưa nét cho người
Lặng lẽ nhớ, khẽ thở dài, từng dòng thư đọng lại lắng sâu
Hóa đường đi, hóa lối nhỏ, hóa tình yêu tìm đến bên người
Một mối tình, một giấc mộng, tưởng niệm chồng chất mãi không nguôi.)
Giọng hát trong trẻo của Cơ Tuyết hoà vào tiếng cầm sáo du dương đi vào lòng người.
Lâm Tố Sênh muốn không phục nàng cũng khó, bởi vì ả biết, Cơ Tuyết thật sự hơn ả gấp trăm ngàn lần.
Mặc dù sự thật rành rành như vậy nhưng ả vẫn cứ không cam tâm Cơ Tuyết so về cái gì cũng hơn ả.
Từ nhan sắc, tài hoa, thân phận, địa vị, lại có một người phu quân cũng có thân phận và địa vị chỉ dưới một người trên vạn người.
Trước đây ả còn nuôi hi vọng làm Trắc phi của Kỳ Vương, nhưng hiện tại xem ra ả chẳng có cơ hội này.
Cứ nhìn tình cảnh trước mắt liền biết Lăng Kỳ đối với Cơ Tuyết có bao nhiêu ôn nhu cùng chiều chuộng.
Mà hắn lại chẳng để cho ả chút mặt mũi nào, thì làm sao chịu thú ả làm Trắc phi?
Nếu như ả muốn vượt qua nàng, e rằng chỉ có thể trở thành nhất quốc chi mẫu mới có thể hơn nàng.
Nhưng muốn đạt được địa vị này, có lẽ trước mắt chỉ có thể trông chờ vào vị Thất điện hạ này.
Làm sao để Lăng Húc chịu thú ả làm phi đây?
Lâm Tố Sênh âm thầm tính toán trong lòng.
Trước mắt cứ phải tìm cách tiếp cận y càng nhiều càng tốt để y có thiện cảm tốt với ả, sau này nhờ Lâm gia gia nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, rồi lại xin Hoàng thượng chỉ hôn nữa là xong.
Chỉ được thành công, không được thất bại.
Ả âm thầm thề với chính mình.
Ngược lại với Lâm Tố Sênh, Lăng Húc trong lòng lại ái mộ Cơ Tuyết thêm một bậc.
Từ ngày đầu tiên gặp nàng y đã cảm thấy nàng vô cùng đặc biệt.
Càng tiếp xúc nhiều càng cảm thấy nàng là một nữ tử vô cùng ưu tú, tài hoa hơn người không một ai sánh bằng.
Hiện tại trong lòng y lại bất chợt phát sinh sự yêu thích vô hạn, không phải thân phận vãn bối đối với trưởng bối, cũng không phải thân phận đồ nhi đối với sư phụ, mà là giữa nam nhân đối với nữ nhân.
Y thực sự cảm thấy có vài phần ghen tị, thậm chí là ganh ghét đối với Lăng Kỳ.
Y còn cảm thấy Lăng Kỳ thực sự không hề xứng với nàng.
Vì sao ư?
Một nam nhân thô lỗ suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết làm sao có thể xứng với một nữ nhân tài hoa xuất chúng như nàng?
Một nam nhân bị hủy dung lại làm sao xứng với một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành như nàng?
Thân phận cùng địa vị hơn người thì thế nào? Cũng chẳng phải người đứng đầu thiên hạ!
Y sau này còn có thể ngồi vào Hoàng vị, so ra cũng chẳng thua kém hắn.
Trong lòng Lăng Húc bất giác nổi lên tà tâm.
Y, muốn có được nàng!.