Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81: 81: Ừm Tay Ta Đau Nàng Giúp Ta Cởi
Nghe giọng điệu sặc mùi ghen tuông của Lăng Kỳ, Cơ Tuyết khẽ cười.
Sau đó không cần Vương Chi Dực làm gì, nàng trực tiếp hất văng bàn tay đang làm loạn của y, tránh xa ba bước.
Liếc y một cái, nàng mới lên tiếng: "Đa tạ Thái tử điện hạ tương trợ."
Vương Chi Dực cũng nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy hứng thú, dùng giọng điệu cợt nhả nói: "Kỳ Vương phi, lợi dụng xong liền chùi mép bỏ đi.
Đây là thái độ đa tạ của nàng sao?"
Cơ Tuyết nheo đôi mắt hạnh, cất giọng lạnh lùng: "Vậy ngài muốn thế nào?"
Y cười ngả ngớn: "Chẳng phải trước đó bổn Thái tử đã nói với nàng rồi sao? Nàng có thể từ từ suy nghĩ, không vội."
Lăng Kỳ đứng một bên nhìn hai người mắt qua mày lại, vô cùng khó chịu, liền trừng mắt nhìn Vương Chi Dực, nghiến răng nghiến lợi: "Thái tử điện hạ, Vương phi của ta khiến ngài không hài lòng điểm nào, ta liền thay nàng bồi tội.
Mong Thái tử điện hạ không cần làm khó nàng."
Vương Chi Dực không thèm đếm xỉa đến Lăng Kỳ, vẫn nhìn về Cơ Tuyết, nhếch miệng: "E rằng Kỳ Vương không thể thay nàng làm chủ rồi.
Chuyện này chỉ có nàng mới làm được.
Bổn Thái tử để nàng từ từ suy nghĩ, đến ngày gặp lại liền cho bổn Thái tử câu trả lời, thế nào?"
Cơ Tuyết còn chưa kịp lên tiếng, một hắc y nhân không biết từ đâu phi thân đến chĩa mũi kiếm về phía lưng Lăng Kỳ, nàng trong lúc nguy cấp liền không qua phản ứng của đại não, chỉ có thể nghe theo phản ứng cơ thể, ngay lập tức ôm lấy Lăng Kỳ xoay nửa vòng, dùng chính bản thân mình che chắn mũi kiếm cho hắn.
Lăng Kỳ phản ứng còn nhanh hơn nàng.
Ngay khi thấy nàng ôm lấy hắn làm động tác kia, hắn cũng thuận thế ôm lấy nàng, lại xoay thêm nửa vòng.
Kết quả mũi kiếm của hắc y nhân cắm thẳng vào vai hắn.
Cơn đau từ bả vai truyền tới nhắc nhở hắn nàng đã không sao, nàng không hề hấn gì.
Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng cánh tay vẫn ghì chặt nàng không buông, tay cầm kiếm vung về phía sau đâm vào ngực hắc y nhân khiến hắc y nhân mắt trợn trắng.
Cùng lúc đó Vương Chi Dực cũng phát hiện ra bất thường nhưng hắn lại chậm hơn Lăng Kỳ một chút, y chỉ có thể nắm chặt trường kiếm đâm thẳng vào gã hắc y nhân.
Cho nên hiện tại, hắc y nhân chính là một lúc bị hai thanh kiếm sắc nhọn đâm vào chỗ hiểm, chết ngay tại chỗ.
Cơ Tuyết lúc này đã hồi thần, mắt trợn tròn ngẩng đầu nhìn Lăng Kỳ, hoảng hốt đẩy hắn ra: "Chàng không sao chứ?"
Lăng Kỳ mỉm cười nhìn nàng, lắc đầu: "Yên tâm, ta không sao!"
Nam Cung Giác sau khi dẹp xong hỗn chiến, nhìn về phía Lăng Kỳ thì đúng lúc nhìn thấy tràng cảnh vừa rồi.
Lão ngay tức thì phi thân tới, rút thanh kiếm vẫn cắm sâu vào vai hắn.
Lăng Kỳ chỉ khẽ nhíu mày một cái, giống như một nhát kiếm kia đối với hắn chỉ là vết thương ngoài da vậy.
Cơ Tuyết tỏ ra lo lắng: "Chàng sao rồi? Mau buông thiếp ra!"
Lăng Kỳ sóng lưng vẫn thẳng tắp, điềm tĩnh trả lời nàng: "Ta thật sự không sao."
Nam Cung Giác khẽ lắc đầu, nhìn hai phu thê Lăng Kỳ, lên tiếng: "Được rồi, mọi chuyện đều đã giải quyết xong, còn lại để Hoàng thượng xử trí là được rồi.
Ngươi mau trở về trị thương đi."
Lăng Kỳ nhìn lão một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, thấy Lăng Kình và người của y đã bị Cấm vệ quân bắt giữ, hắn mới gật đầu: "Được, vậy sư phụ giúp đồ nhi nói với Hoàng huynh một tiếng."
Nam Cung Giác gật đầu: "Được."
Nhìn sang Cơ Tuyết, lão nói tiếp: "Nha đầu, ngươi cùng hắn trở về đi.
Giải quyết xong vụ việc vi sư sẽ đến tìm ngươi."
Cơ Tuyết không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại lão, sau đó nhìn Lăng Kỳ, muốn đưa tay đỡ lấy hắn nhưng đã bị hắn cản lại: "Ta thật sự không có việc gì, tự có thể đi được."
Nhìn sang Vương Chi Dực đang đứng như trời trồng, hắn nhếch khoé miệng nhìn y, cất giọng lạnh lùng: "Thái tử điện hạ, ngươi hiện tại có thể rời đi.
Hôm nay ngươi không nhúng tay vào cuộc chiến này, ta cũng hi vọng sau này cũng như thế, nếu không hôm nay ngươi sẽ không thể rời đi dễ dàng như vậy đâu."
Vương Chi Dực nở nụ cười, thản nhiên nói: "Ta chưa từng có ý định tham dự vào, nếu không ngươi nghĩ bổn Thái tử sẽ dửng dưng như vậy, còn sẽ cứu Vương phi của ngươi?"
Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy ta phải đa tạ Thái tử điện hạ đã cứu Vương phi của ta một mạng rồi.
Ân tình này ta nhất định sẽ hồi đáp."
Vương Chi Dực cười một cái, nhìn sang Cơ Tuyết: "Ân tình thì không cần, bổn Thái tử chờ Kỳ Vương phi cho ta câu trả lời thuyết phục đấy!"
Không chờ Lăng Kỳ lại đuổi khách, y lập tức xoay người rời đi, bỏ lại một câu: "Ngày khác sẽ ghé Kỳ Vương phủ thăm viếng.
Cáo từ."
Vương Chi Dực đi rồi, Lăng Kỳ cũng kéo Cơ Tuyết rời khỏi Hoàng cung.
Suốt chặng đường ngồi trên xe ngựa trở về phủ, hắn và nàng hoàn toàn giữ im lặng, không ai nói với ai câu nào.
Xe dừng lại trước cửa Kỳ Vương phủ, Lăng Kỳ vẫn trước sau như một không hé răng nửa lời cho đến khi đi vào Trúc Uyển.
Cơ Tuyết cũng không tỏ ra tức giận khi bị bỏ mặc, lặng lẽ theo đuôi hắn không oán thán nửa lời.
Giữa đường gặp nha hoàn, nàng vẫn còn tỉnh táo phân phó chuẩn bị nước ấm, khăn sạch, thuốc thang các kiểu và y phục sạch sẽ cho hắn thay.
Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của ai đó, nàng cũng chỉ biết lắc đầu, âm thầm nói: "Không biết lại giở trò gì nữa đây? Cứ làm như ai thiếu nợ mấy trăm vạn lượng vậy! Xí!"
Đợi nha hoàn mang những đồ nàng dặn dò vào, sau đó rời đi, nàng đóng cửa phòng rồi mới đi đến bên giường, nhìn Lăng Kỳ nói: "Chàng rốt cuộc bị sao vậy hả? Chẳng nói chẳng rằng rồi bày ra cái bộ mặt băng lãnh này cho ai xem?"
Lăng Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng nhưng lại im lặng không nói gì.
Cơ Tuyết nhíu mày nhìn hắn, chờ hắn lên tiếng nhưng hắn vẫn chưng bộ mặt khó ưa nhìn nàng, nàng tức tối, cao giọng nói: "Không nói chứ gì? Được, chàng muốn như thế nào thì tùy chàng, xem như thiếp chưa nói gì đi.
Chàng sống chết như thế nào thiếp cũng không thèm quản nữa."
Nói dứt lời, Cơ Tuyết xoay người định bước đi nhưng nàng còn chưa đi được bước nào, Lăng Kỳ đã giữ tay nàng lại, cất giọng trầm khàn: "Tuyết nhi!"
Khoé miệng Cơ Tuyết chợt cong lên nhưng vẫn không thèm quay lại, giận dỗi: "Chàng bỏ tay ra!"
"Tuyết nhi, ta sai rồi!" Hắn thấp giọng cầu khẩn.
Nàng chậm rãi quay lại, từ trên cao nhìn xuống, mắt đối mắt nhìn hắn nhưng vẫn giữ im lặng.
Lăng Kỳ thấy nàng chịu thoả hiệp, liền chớp lấy thời cơ kéo nàng ngồi vào lòng hắn, ôm chặt lấy nàng, dịu dàng nói bên tai: "Tuyết nhi, ta chỉ là quá lo lắng cho nàng.
Nếu lần sau xảy ra tình huống tương tự, đừng lấy bản thân ra đùa.
Ta thà để bản thân tràn ngập thương tích cũng không nỡ để nàng chịu một chút thương tổn dù là nhỏ nhất.
Nàng hiểu tâm trạng của ta sao?"
Cơ Tuyết thở dài, dựa vào lòng hắn nói: "Thiếp biết, nhưng lúc đó tình huống quá nguy cấp, thiếp cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có suy nghĩ duy nhất không muốn chàng bị thương mà thôi."
Lăng Kỳ đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
Nàng không muốn hắn bị thương, cho nên nàng là đang lo lắng cho hắn có phải hay không?
Nhưng hắn còn lo lắng cho nàng gấp bội.
Thấy nàng bị thương, hắn còn thấy đau hơn gấp trăm vạn lần, cho nên thà rằng hắn thương tích đầy mình còn hơn thấy nàng bị thương dù chỉ rất nhỏ.
"Tuyết nhi, ta biết nàng lo lắng cho ta là đủ rồi.
Nhớ, không được có lần sau.
Ta sẽ không chịu đựng được cảm giác nàng bị thương, còn vì ta mà bị thương.
Nỗi đau đớn về tinh thần còn nặng hơn gấp vạn lần nỗi đau thể xác, nàng biết không?"
Cơ Tuyết mỉm cười gật đầu: "Được được, sẽ không có lần sau.
Bây giờ chàng thả thiếp ra được chưa? Vết thương của chàng cần được xử lý.
Chàng muốn chết vì mất máu quá nhiều sao?"
"Không chết được."
Hắn lãnh đạm nói, sau đó buông nàng ra, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Hắn chỉ cần ngồi một chỗ đợi nàng chăm sóc là được.
Cơ Tuyết thấy hắn ngồi bất động, nàng khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt lên tiếng: "Chàng không cởi y phục, thiếp làm sao giúp chàng băng bó? Chẳng lẽ đợi thiếp giúp chàng cởi ra sao?"
Lăng Kỳ vậy mà gật đầu: "Ừm, tay ta đau, nàng giúp ta cởi."
Cơ Tuyết trợn mắt: "Tiêu Kỳ!"
Hắn thản nhiên đáp lại: "Ừm."
"Chàng bớt giở trò đi!" Nàng liếc hắn.
Lăng Kỳ nhìn nàng cười gian xảo: "Ta nói ta không sao, nhưng ta đâu nói ta không đau!".
Sau đó không cần Vương Chi Dực làm gì, nàng trực tiếp hất văng bàn tay đang làm loạn của y, tránh xa ba bước.
Liếc y một cái, nàng mới lên tiếng: "Đa tạ Thái tử điện hạ tương trợ."
Vương Chi Dực cũng nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy hứng thú, dùng giọng điệu cợt nhả nói: "Kỳ Vương phi, lợi dụng xong liền chùi mép bỏ đi.
Đây là thái độ đa tạ của nàng sao?"
Cơ Tuyết nheo đôi mắt hạnh, cất giọng lạnh lùng: "Vậy ngài muốn thế nào?"
Y cười ngả ngớn: "Chẳng phải trước đó bổn Thái tử đã nói với nàng rồi sao? Nàng có thể từ từ suy nghĩ, không vội."
Lăng Kỳ đứng một bên nhìn hai người mắt qua mày lại, vô cùng khó chịu, liền trừng mắt nhìn Vương Chi Dực, nghiến răng nghiến lợi: "Thái tử điện hạ, Vương phi của ta khiến ngài không hài lòng điểm nào, ta liền thay nàng bồi tội.
Mong Thái tử điện hạ không cần làm khó nàng."
Vương Chi Dực không thèm đếm xỉa đến Lăng Kỳ, vẫn nhìn về Cơ Tuyết, nhếch miệng: "E rằng Kỳ Vương không thể thay nàng làm chủ rồi.
Chuyện này chỉ có nàng mới làm được.
Bổn Thái tử để nàng từ từ suy nghĩ, đến ngày gặp lại liền cho bổn Thái tử câu trả lời, thế nào?"
Cơ Tuyết còn chưa kịp lên tiếng, một hắc y nhân không biết từ đâu phi thân đến chĩa mũi kiếm về phía lưng Lăng Kỳ, nàng trong lúc nguy cấp liền không qua phản ứng của đại não, chỉ có thể nghe theo phản ứng cơ thể, ngay lập tức ôm lấy Lăng Kỳ xoay nửa vòng, dùng chính bản thân mình che chắn mũi kiếm cho hắn.
Lăng Kỳ phản ứng còn nhanh hơn nàng.
Ngay khi thấy nàng ôm lấy hắn làm động tác kia, hắn cũng thuận thế ôm lấy nàng, lại xoay thêm nửa vòng.
Kết quả mũi kiếm của hắc y nhân cắm thẳng vào vai hắn.
Cơn đau từ bả vai truyền tới nhắc nhở hắn nàng đã không sao, nàng không hề hấn gì.
Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng cánh tay vẫn ghì chặt nàng không buông, tay cầm kiếm vung về phía sau đâm vào ngực hắc y nhân khiến hắc y nhân mắt trợn trắng.
Cùng lúc đó Vương Chi Dực cũng phát hiện ra bất thường nhưng hắn lại chậm hơn Lăng Kỳ một chút, y chỉ có thể nắm chặt trường kiếm đâm thẳng vào gã hắc y nhân.
Cho nên hiện tại, hắc y nhân chính là một lúc bị hai thanh kiếm sắc nhọn đâm vào chỗ hiểm, chết ngay tại chỗ.
Cơ Tuyết lúc này đã hồi thần, mắt trợn tròn ngẩng đầu nhìn Lăng Kỳ, hoảng hốt đẩy hắn ra: "Chàng không sao chứ?"
Lăng Kỳ mỉm cười nhìn nàng, lắc đầu: "Yên tâm, ta không sao!"
Nam Cung Giác sau khi dẹp xong hỗn chiến, nhìn về phía Lăng Kỳ thì đúng lúc nhìn thấy tràng cảnh vừa rồi.
Lão ngay tức thì phi thân tới, rút thanh kiếm vẫn cắm sâu vào vai hắn.
Lăng Kỳ chỉ khẽ nhíu mày một cái, giống như một nhát kiếm kia đối với hắn chỉ là vết thương ngoài da vậy.
Cơ Tuyết tỏ ra lo lắng: "Chàng sao rồi? Mau buông thiếp ra!"
Lăng Kỳ sóng lưng vẫn thẳng tắp, điềm tĩnh trả lời nàng: "Ta thật sự không sao."
Nam Cung Giác khẽ lắc đầu, nhìn hai phu thê Lăng Kỳ, lên tiếng: "Được rồi, mọi chuyện đều đã giải quyết xong, còn lại để Hoàng thượng xử trí là được rồi.
Ngươi mau trở về trị thương đi."
Lăng Kỳ nhìn lão một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, thấy Lăng Kình và người của y đã bị Cấm vệ quân bắt giữ, hắn mới gật đầu: "Được, vậy sư phụ giúp đồ nhi nói với Hoàng huynh một tiếng."
Nam Cung Giác gật đầu: "Được."
Nhìn sang Cơ Tuyết, lão nói tiếp: "Nha đầu, ngươi cùng hắn trở về đi.
Giải quyết xong vụ việc vi sư sẽ đến tìm ngươi."
Cơ Tuyết không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại lão, sau đó nhìn Lăng Kỳ, muốn đưa tay đỡ lấy hắn nhưng đã bị hắn cản lại: "Ta thật sự không có việc gì, tự có thể đi được."
Nhìn sang Vương Chi Dực đang đứng như trời trồng, hắn nhếch khoé miệng nhìn y, cất giọng lạnh lùng: "Thái tử điện hạ, ngươi hiện tại có thể rời đi.
Hôm nay ngươi không nhúng tay vào cuộc chiến này, ta cũng hi vọng sau này cũng như thế, nếu không hôm nay ngươi sẽ không thể rời đi dễ dàng như vậy đâu."
Vương Chi Dực nở nụ cười, thản nhiên nói: "Ta chưa từng có ý định tham dự vào, nếu không ngươi nghĩ bổn Thái tử sẽ dửng dưng như vậy, còn sẽ cứu Vương phi của ngươi?"
Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy ta phải đa tạ Thái tử điện hạ đã cứu Vương phi của ta một mạng rồi.
Ân tình này ta nhất định sẽ hồi đáp."
Vương Chi Dực cười một cái, nhìn sang Cơ Tuyết: "Ân tình thì không cần, bổn Thái tử chờ Kỳ Vương phi cho ta câu trả lời thuyết phục đấy!"
Không chờ Lăng Kỳ lại đuổi khách, y lập tức xoay người rời đi, bỏ lại một câu: "Ngày khác sẽ ghé Kỳ Vương phủ thăm viếng.
Cáo từ."
Vương Chi Dực đi rồi, Lăng Kỳ cũng kéo Cơ Tuyết rời khỏi Hoàng cung.
Suốt chặng đường ngồi trên xe ngựa trở về phủ, hắn và nàng hoàn toàn giữ im lặng, không ai nói với ai câu nào.
Xe dừng lại trước cửa Kỳ Vương phủ, Lăng Kỳ vẫn trước sau như một không hé răng nửa lời cho đến khi đi vào Trúc Uyển.
Cơ Tuyết cũng không tỏ ra tức giận khi bị bỏ mặc, lặng lẽ theo đuôi hắn không oán thán nửa lời.
Giữa đường gặp nha hoàn, nàng vẫn còn tỉnh táo phân phó chuẩn bị nước ấm, khăn sạch, thuốc thang các kiểu và y phục sạch sẽ cho hắn thay.
Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của ai đó, nàng cũng chỉ biết lắc đầu, âm thầm nói: "Không biết lại giở trò gì nữa đây? Cứ làm như ai thiếu nợ mấy trăm vạn lượng vậy! Xí!"
Đợi nha hoàn mang những đồ nàng dặn dò vào, sau đó rời đi, nàng đóng cửa phòng rồi mới đi đến bên giường, nhìn Lăng Kỳ nói: "Chàng rốt cuộc bị sao vậy hả? Chẳng nói chẳng rằng rồi bày ra cái bộ mặt băng lãnh này cho ai xem?"
Lăng Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng nhưng lại im lặng không nói gì.
Cơ Tuyết nhíu mày nhìn hắn, chờ hắn lên tiếng nhưng hắn vẫn chưng bộ mặt khó ưa nhìn nàng, nàng tức tối, cao giọng nói: "Không nói chứ gì? Được, chàng muốn như thế nào thì tùy chàng, xem như thiếp chưa nói gì đi.
Chàng sống chết như thế nào thiếp cũng không thèm quản nữa."
Nói dứt lời, Cơ Tuyết xoay người định bước đi nhưng nàng còn chưa đi được bước nào, Lăng Kỳ đã giữ tay nàng lại, cất giọng trầm khàn: "Tuyết nhi!"
Khoé miệng Cơ Tuyết chợt cong lên nhưng vẫn không thèm quay lại, giận dỗi: "Chàng bỏ tay ra!"
"Tuyết nhi, ta sai rồi!" Hắn thấp giọng cầu khẩn.
Nàng chậm rãi quay lại, từ trên cao nhìn xuống, mắt đối mắt nhìn hắn nhưng vẫn giữ im lặng.
Lăng Kỳ thấy nàng chịu thoả hiệp, liền chớp lấy thời cơ kéo nàng ngồi vào lòng hắn, ôm chặt lấy nàng, dịu dàng nói bên tai: "Tuyết nhi, ta chỉ là quá lo lắng cho nàng.
Nếu lần sau xảy ra tình huống tương tự, đừng lấy bản thân ra đùa.
Ta thà để bản thân tràn ngập thương tích cũng không nỡ để nàng chịu một chút thương tổn dù là nhỏ nhất.
Nàng hiểu tâm trạng của ta sao?"
Cơ Tuyết thở dài, dựa vào lòng hắn nói: "Thiếp biết, nhưng lúc đó tình huống quá nguy cấp, thiếp cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ có suy nghĩ duy nhất không muốn chàng bị thương mà thôi."
Lăng Kỳ đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
Nàng không muốn hắn bị thương, cho nên nàng là đang lo lắng cho hắn có phải hay không?
Nhưng hắn còn lo lắng cho nàng gấp bội.
Thấy nàng bị thương, hắn còn thấy đau hơn gấp trăm vạn lần, cho nên thà rằng hắn thương tích đầy mình còn hơn thấy nàng bị thương dù chỉ rất nhỏ.
"Tuyết nhi, ta biết nàng lo lắng cho ta là đủ rồi.
Nhớ, không được có lần sau.
Ta sẽ không chịu đựng được cảm giác nàng bị thương, còn vì ta mà bị thương.
Nỗi đau đớn về tinh thần còn nặng hơn gấp vạn lần nỗi đau thể xác, nàng biết không?"
Cơ Tuyết mỉm cười gật đầu: "Được được, sẽ không có lần sau.
Bây giờ chàng thả thiếp ra được chưa? Vết thương của chàng cần được xử lý.
Chàng muốn chết vì mất máu quá nhiều sao?"
"Không chết được."
Hắn lãnh đạm nói, sau đó buông nàng ra, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Hắn chỉ cần ngồi một chỗ đợi nàng chăm sóc là được.
Cơ Tuyết thấy hắn ngồi bất động, nàng khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt lên tiếng: "Chàng không cởi y phục, thiếp làm sao giúp chàng băng bó? Chẳng lẽ đợi thiếp giúp chàng cởi ra sao?"
Lăng Kỳ vậy mà gật đầu: "Ừm, tay ta đau, nàng giúp ta cởi."
Cơ Tuyết trợn mắt: "Tiêu Kỳ!"
Hắn thản nhiên đáp lại: "Ừm."
"Chàng bớt giở trò đi!" Nàng liếc hắn.
Lăng Kỳ nhìn nàng cười gian xảo: "Ta nói ta không sao, nhưng ta đâu nói ta không đau!".