Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: 71: Không Biết Sư Phụ Có Thể Cho Đồ Nhi Mở Mang Tầm Mắt Hay Không
Cơ Vũ bĩu môi: "Ngươi có thể vận dụng đầu óc mà suy nghĩ được hay không vậy? Ta ở bên cạnh muội muội mà còn chưa từng nhìn thấy, vậy chẳng phải ta là ca ca rơi à?"
Lăng Húc gật đầu: "Ừ, nói cũng phải.
Ngươi không nói ta cũng quên mất ngươi là ca ca của nàng.
Đúng là một trời một vực mà."
Cơ Vũ nheo mắt nhìn Lăng Húc: "Ngươi có ý gì?"
Lăng Húc tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi nhìn một chút đám nữ nhân hậu cung này, ngoài những người không bon chen giống như Mẫu phi ta, thì không phải cả hậu cung sau này hễ gặp muội muội ngươi đều phải hữu lễ mà gọi một tiếng sư phụ sao?"
Hắn chỉ vào chính mình nói tiếp: "Cả ta cũng không ngoại lệ, ngươi còn chưa rõ à?"
Cơ Vũ không cho là đúng nói: "Ngươi không phục?"
Lăng Húc nhướn mày: "Con mắt nào của ngươi thấy ta không phục? Ta là đang so sánh hai huynh muội ngươi có được hay không?"
Cơ Vũ hài lòng gật đầu: "Ồ, vậy ta đây là ca ca của sư phụ ngươi, có phải ngươi cũng nên gọi ta một tiếng sư bá hay không?"
"Cút!"
Lăng Húc không thèm nhìn mặt Cơ Vũ, liếc xéo một cái.
Hắn là xem trọng tài nghệ của nàng mới chấp nhận gọi nàng một tiếng sư phụ.
Đổi lại là người khác, nhất là nữ nhân, hắn còn lâu mới cho mặt mũi.
Hắn nhìn mấy món đồ Cơ Tuyết vừa giới thiệu qua, quay sang hỏi Cơ Vũ: "Ngươi nói xem mấy cái loại nhạc cụ kia chơi như thế nào?"
Cơ Vũ không thèm nhìn hắn, thờ ơ nói: "Muốn biết thì tự hỏi nàng, hỏi ta làm chi?"
Lăng Húc nhếch miệng cười gian xảo: "Không phải là ngươi cũng không biết chơi đấy chứ?"
Cơ Vũ bị nói trúng tim đen, chột dạ nói: "Ta là người làm ăn lớn, mấy loại nhạc cụ này không biết thì có gì lạ? Chí ít ta cũng đã từng xem qua muội muội ta chơi, phải nói là vô cùng vi diệu!"
Lăng Húc cười sâu xa, sau đó hắn không thèm nhìn Cơ Vũ nữa, giơ tay lên muốn được nói.
Cơ Tuyết nhìn thấy Lăng Húc giơ tay, mỉm cười hướng hắn nói: "Thất điện hạ, mời nói."
Lăng Húc thản nhiên lên tiếng: "Không biết sư phụ có thể cho đồ nhi mở mang tầm mắt hay không?"
Cơ Tuyết nghe vậy thì gật đầu.
Nàng dĩ nhiên cũng muốn làm như vậy, nhưng trước tiên phải thực hiện việc quan trọng đã, chính là phổ biến cầm phổ của khúc nhạc sẽ được trình diễn trong ngày đại thọ của Thái hậu.
Hai ngày qua nàng mày mò viết ra mấy cuốn cầm phổ để dùng riêng cho từng loại nhạc cụ, mà sau khi kết hợp với nhau sẽ tạo nên hiệu quả tốt nhất.
Một khúc nhạc kéo dài chưa đến một khắc mà nàng mất hai ngày để hoàn thành đấy, vô cùng xoắn não có biết hay không?
Vì sự nghiệp vĩ đại, hi sinh một chút tinh lực cũng không quá đáng.
"Ta sẽ chơi thử cho mọi người xem, nhưng trước tiên ta muốn nói một chút về vấn đề quan trọng trước mắt."
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Hoàng thượng đã từng nói qua muốn các vị trong ngày đại thọ của Thái hậu sẽ biểu diễn chúc mừng.
Vì thời gian không có nhiều nên trước mắt ta sẽ chọn ra những người có tiềm lực để lập thành một ban nhạc, cùng nhau biểu diễn chung một khúc.
Vì vậy những ai muốn vào ban nhạc này của ta sau đây chú ý một chút, ta sẽ tấu qua một lần khúc nhạc này bằng từng loại nhạc cụ ở đây, ai tự tin có thể nhớ hết được và có thể chơi được thì mạnh dạn bước lên, sau đó ta sẽ từ từ chỉ dạy."
Cầm lên cuốn cầm phổ trên tau, nàng nói: "Ở đây còn có cầm phổ, các vị có thể an tâm.
Đợi sau đại thọ của Thái hậu, những ai có hứng thú muốn học khúc nhạc này, ta vẫn sẽ chỉ dạy.
Mọi người hiểu rồi chứ?"
"Vâng, sư phụ!"
Sau khi hạ nhân mang một chiếc bàn đặt giữa phòng, Cơ Tuyết mang theo chiếc cổ tranh đi đến ngồi xuống chiếc bàn đó, nhìn xuống bên dưới nói: "Đàn tranh thì mọi người ai cũng biết gảy rồi, cho nên ta không nói nhiều nữa.
Bây giờ việc mà mọi người cần làm là cố gắng ghi nhớ.
Tên của khúc nhạc này là "Phong hoa tuyết nguyệt".
Khúc "Phong hoa tuyết nguyệt" là nhạc phim "Ánh Trăng soi sáng lòng ta" được công chiếu năm 2019.
Cơ Tuyết chọn bài này đa phần là vì sự vui tươi trong sáng của nó, hơn nữa lại rất dễ kết hợp tất cả các loại nhạc cụ với nhau.
Mặc dù còn thiếu một cây dương cầm, nhưng nàng chỉ cần cải biên một chút, khúc nhạc vẫn sẽ đặc sắc như thường.
Cứ đợi mà xem Tiến sĩ giảng viên thanh nhạc Cơ Tuyết ra tay đi! Hắc hắc...!
Đeo bộ móng gảy vào tay do Thu Cúc mang đến, Cơ Tuyết giơ tay lên rồi nói: "Đây gọi là móng gảy, đeo vào đầu ngón tay bàn tay phải.
Nó giúp khuếch tán thanh âm, giúp thanh âm khi chạm vào dây đàn sẽ vang xa và trong trẻo hơn.
Hiện tại chỗ ta có rất nhiều, một lát nữa sẽ phân phát cho mọi người mỗi người một bộ."
Số bộ móng gảy này đều được Cơ Vũ cho người làm, cốt để hắn mang đi bán kiếm chút ngân lượng.
Ai ngờ hắn còn chưa gỡ gạc được chút vốn nào liền bị muội muội thân ái ẵm đi sạch, kết quả thế nào đang hiện ra trước mắt hắn đây.
Cơ Vũ nhìn ngân lượng của mình sắp sửa không cánh mà bay, hắn đau lòng sắp khóc rồi đấy! Ngân lượng, là ngân lượng đấy!
Vỗ tay hai cái, Cơ Tuyết mỉm cười cất giọng: "Hiện tại ta bắt đầu đây!"
Nói dứt lời, khúc "Phong hoa tuyết nguyệt" vang lên giữa không gian rộng lớn kín người.
Ai nấy đều chăm chú nhìn vào từng ngón tay điêu luyện đang nhảy múa không ngừng trên từng dây đàn.
Thanh âm tươi vui rộn rã làm say đắm lòng người.
Trên mặt những người ở đây không khỏi thổn thức khi khúc nhạc kết thúc.
Quá hay rồi! Mọi người vẫn còn ngơ ngác chưa hồi thần được đấy!
Cơ Vũ không mấy xa lạ với tràng cảnh này, cho nên hắn điềm tĩnh nhất, cũng vỗ tay trước tiên kéo mọi người trở về thực tại.
Tiếp sau đó là tiếng vỗ tay vang vọng không ngớt cả gian phòng.
Cơ Tuyết đã quen với cảnh này nhưng cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo, chỉ mỉm cười lên tiếng: "Các vị có nhớ được toàn bộ hay không? Ai có thể nhớ được một nửa xin giơ tay."
Sau câu nói của nàng, chỉ một vài người tự tin giơ tay, trong đó có Lăng Húc.
Trí nhớ của hắn xưa nay vốn rất tốt, hắn đại khái có thể nhớ được bảy phần.
Cơ Tuyết cố gắng ghi nhớ mặt của những người vừa giơ tay, sau đó nàng lại đổi loại nhạc cụ khác và tiếp tục chơi khúc "Phong hoa tuyết nguyệt".
Chơi thêm hai lần khúc nhạc bằng tỳ bà và nhị cầm, đa phần những người ở đây đều đã nhớ được hơn một nửa.
Tiếp theo Cơ Tuyết chuyển qua tiêu và sáo.
Để chơi hai loại nhạc cụ này dĩ nhiên nàng phải tháo mạng che mặt xuống.
Vẫn như những ngày trước từ sau ngày đại hôn cùng Lăng Kỳ, Cơ Tuyết đã trang điểm khác đi để che giấu mặt thật của mình.
Nam Cung Giác muốn nàng làm như vậy thì nàng cũng vui vẻ mà nghe theo.
Hơn nữa hiện tại đã có người mang gương mặt của nàng rồi, nàng đành phải mang gương mặt này thôi.
Tuy không sánh được với gương mặt vốn có của nguyên chủ, nhưng hiện tại khuôn mặt đã qua "chỉnh sửa" này cũng là một mỹ nhân đấy.
Nhìn thấy gương mặt của sư phụ sau lớp mạng che mặt, ai nấy ở đây đều không khỏi ganh tị: cũng quá đẹp rồi đi!
Lăng Húc cũng không khỏi xuýt xoa, hai mắt sáng bừng.
Chỉ có Cơ Vũ là âm thầm bĩu môi: Như thế này mà đã bị hớp hồn, nếu mà nhìn thấy mặt thật thì không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.
Kém cỏi!
Bỏ qua ánh mắt của mọi người, Cơ Tuyết chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình, thổi sáo, thổi tiêu.
Hoàn tất năm loại nhạc cụ thịnh hành, nàng lại một lần nữa hỏi thăm tình hình: "Ta đã tấu qua năm lần, ai có đủ tự tin nhớ được toàn bộ xin mời đứng lên!"
Cơ Tuyết nói dứt lời, bên dưới có chừng mười người chậm chạp đứng lên.
Nhìn số lượng người, nàng gật đầu hài lòng.
Mười người là đã đủ rồi, trong quá trình dạy về sau sẽ tìm thêm vài người nữa là được, hoặc là chỉ nhiêu đây cũng đã đủ chỉ tiêu nàng đặt ra rồi.
Thời gian có hạn, nàng cũng không nên đòi hỏi quá cao.
"Những người đang đứng, vui lòng bước lên phía trên này."
Cơ Tuyết cho phép các nàng được lên phía trên, dĩ nhiên vui còn không hết thì sao lại không nhanh chân bước lên.
Ngồi quá xa làm sao có thể học hỏi được gì đây? Quá tốt rồi!
Sau khi những người kia ổn định chỗ ngồi, Cơ Tuyết lại hướng các nàng lên tiếng hỏi: "Bây giờ ta cần ba người có đủ khả năng để chơi ba loại nhạc cụ mới này.
Sẽ hơi khó khăn một chút khi bắt đầu tiếp xúc, nhưng sau này quen dần mọi người sẽ thấy vô cùng thú vị.".
Lăng Húc gật đầu: "Ừ, nói cũng phải.
Ngươi không nói ta cũng quên mất ngươi là ca ca của nàng.
Đúng là một trời một vực mà."
Cơ Vũ nheo mắt nhìn Lăng Húc: "Ngươi có ý gì?"
Lăng Húc tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi nhìn một chút đám nữ nhân hậu cung này, ngoài những người không bon chen giống như Mẫu phi ta, thì không phải cả hậu cung sau này hễ gặp muội muội ngươi đều phải hữu lễ mà gọi một tiếng sư phụ sao?"
Hắn chỉ vào chính mình nói tiếp: "Cả ta cũng không ngoại lệ, ngươi còn chưa rõ à?"
Cơ Vũ không cho là đúng nói: "Ngươi không phục?"
Lăng Húc nhướn mày: "Con mắt nào của ngươi thấy ta không phục? Ta là đang so sánh hai huynh muội ngươi có được hay không?"
Cơ Vũ hài lòng gật đầu: "Ồ, vậy ta đây là ca ca của sư phụ ngươi, có phải ngươi cũng nên gọi ta một tiếng sư bá hay không?"
"Cút!"
Lăng Húc không thèm nhìn mặt Cơ Vũ, liếc xéo một cái.
Hắn là xem trọng tài nghệ của nàng mới chấp nhận gọi nàng một tiếng sư phụ.
Đổi lại là người khác, nhất là nữ nhân, hắn còn lâu mới cho mặt mũi.
Hắn nhìn mấy món đồ Cơ Tuyết vừa giới thiệu qua, quay sang hỏi Cơ Vũ: "Ngươi nói xem mấy cái loại nhạc cụ kia chơi như thế nào?"
Cơ Vũ không thèm nhìn hắn, thờ ơ nói: "Muốn biết thì tự hỏi nàng, hỏi ta làm chi?"
Lăng Húc nhếch miệng cười gian xảo: "Không phải là ngươi cũng không biết chơi đấy chứ?"
Cơ Vũ bị nói trúng tim đen, chột dạ nói: "Ta là người làm ăn lớn, mấy loại nhạc cụ này không biết thì có gì lạ? Chí ít ta cũng đã từng xem qua muội muội ta chơi, phải nói là vô cùng vi diệu!"
Lăng Húc cười sâu xa, sau đó hắn không thèm nhìn Cơ Vũ nữa, giơ tay lên muốn được nói.
Cơ Tuyết nhìn thấy Lăng Húc giơ tay, mỉm cười hướng hắn nói: "Thất điện hạ, mời nói."
Lăng Húc thản nhiên lên tiếng: "Không biết sư phụ có thể cho đồ nhi mở mang tầm mắt hay không?"
Cơ Tuyết nghe vậy thì gật đầu.
Nàng dĩ nhiên cũng muốn làm như vậy, nhưng trước tiên phải thực hiện việc quan trọng đã, chính là phổ biến cầm phổ của khúc nhạc sẽ được trình diễn trong ngày đại thọ của Thái hậu.
Hai ngày qua nàng mày mò viết ra mấy cuốn cầm phổ để dùng riêng cho từng loại nhạc cụ, mà sau khi kết hợp với nhau sẽ tạo nên hiệu quả tốt nhất.
Một khúc nhạc kéo dài chưa đến một khắc mà nàng mất hai ngày để hoàn thành đấy, vô cùng xoắn não có biết hay không?
Vì sự nghiệp vĩ đại, hi sinh một chút tinh lực cũng không quá đáng.
"Ta sẽ chơi thử cho mọi người xem, nhưng trước tiên ta muốn nói một chút về vấn đề quan trọng trước mắt."
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Hoàng thượng đã từng nói qua muốn các vị trong ngày đại thọ của Thái hậu sẽ biểu diễn chúc mừng.
Vì thời gian không có nhiều nên trước mắt ta sẽ chọn ra những người có tiềm lực để lập thành một ban nhạc, cùng nhau biểu diễn chung một khúc.
Vì vậy những ai muốn vào ban nhạc này của ta sau đây chú ý một chút, ta sẽ tấu qua một lần khúc nhạc này bằng từng loại nhạc cụ ở đây, ai tự tin có thể nhớ hết được và có thể chơi được thì mạnh dạn bước lên, sau đó ta sẽ từ từ chỉ dạy."
Cầm lên cuốn cầm phổ trên tau, nàng nói: "Ở đây còn có cầm phổ, các vị có thể an tâm.
Đợi sau đại thọ của Thái hậu, những ai có hứng thú muốn học khúc nhạc này, ta vẫn sẽ chỉ dạy.
Mọi người hiểu rồi chứ?"
"Vâng, sư phụ!"
Sau khi hạ nhân mang một chiếc bàn đặt giữa phòng, Cơ Tuyết mang theo chiếc cổ tranh đi đến ngồi xuống chiếc bàn đó, nhìn xuống bên dưới nói: "Đàn tranh thì mọi người ai cũng biết gảy rồi, cho nên ta không nói nhiều nữa.
Bây giờ việc mà mọi người cần làm là cố gắng ghi nhớ.
Tên của khúc nhạc này là "Phong hoa tuyết nguyệt".
Khúc "Phong hoa tuyết nguyệt" là nhạc phim "Ánh Trăng soi sáng lòng ta" được công chiếu năm 2019.
Cơ Tuyết chọn bài này đa phần là vì sự vui tươi trong sáng của nó, hơn nữa lại rất dễ kết hợp tất cả các loại nhạc cụ với nhau.
Mặc dù còn thiếu một cây dương cầm, nhưng nàng chỉ cần cải biên một chút, khúc nhạc vẫn sẽ đặc sắc như thường.
Cứ đợi mà xem Tiến sĩ giảng viên thanh nhạc Cơ Tuyết ra tay đi! Hắc hắc...!
Đeo bộ móng gảy vào tay do Thu Cúc mang đến, Cơ Tuyết giơ tay lên rồi nói: "Đây gọi là móng gảy, đeo vào đầu ngón tay bàn tay phải.
Nó giúp khuếch tán thanh âm, giúp thanh âm khi chạm vào dây đàn sẽ vang xa và trong trẻo hơn.
Hiện tại chỗ ta có rất nhiều, một lát nữa sẽ phân phát cho mọi người mỗi người một bộ."
Số bộ móng gảy này đều được Cơ Vũ cho người làm, cốt để hắn mang đi bán kiếm chút ngân lượng.
Ai ngờ hắn còn chưa gỡ gạc được chút vốn nào liền bị muội muội thân ái ẵm đi sạch, kết quả thế nào đang hiện ra trước mắt hắn đây.
Cơ Vũ nhìn ngân lượng của mình sắp sửa không cánh mà bay, hắn đau lòng sắp khóc rồi đấy! Ngân lượng, là ngân lượng đấy!
Vỗ tay hai cái, Cơ Tuyết mỉm cười cất giọng: "Hiện tại ta bắt đầu đây!"
Nói dứt lời, khúc "Phong hoa tuyết nguyệt" vang lên giữa không gian rộng lớn kín người.
Ai nấy đều chăm chú nhìn vào từng ngón tay điêu luyện đang nhảy múa không ngừng trên từng dây đàn.
Thanh âm tươi vui rộn rã làm say đắm lòng người.
Trên mặt những người ở đây không khỏi thổn thức khi khúc nhạc kết thúc.
Quá hay rồi! Mọi người vẫn còn ngơ ngác chưa hồi thần được đấy!
Cơ Vũ không mấy xa lạ với tràng cảnh này, cho nên hắn điềm tĩnh nhất, cũng vỗ tay trước tiên kéo mọi người trở về thực tại.
Tiếp sau đó là tiếng vỗ tay vang vọng không ngớt cả gian phòng.
Cơ Tuyết đã quen với cảnh này nhưng cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo, chỉ mỉm cười lên tiếng: "Các vị có nhớ được toàn bộ hay không? Ai có thể nhớ được một nửa xin giơ tay."
Sau câu nói của nàng, chỉ một vài người tự tin giơ tay, trong đó có Lăng Húc.
Trí nhớ của hắn xưa nay vốn rất tốt, hắn đại khái có thể nhớ được bảy phần.
Cơ Tuyết cố gắng ghi nhớ mặt của những người vừa giơ tay, sau đó nàng lại đổi loại nhạc cụ khác và tiếp tục chơi khúc "Phong hoa tuyết nguyệt".
Chơi thêm hai lần khúc nhạc bằng tỳ bà và nhị cầm, đa phần những người ở đây đều đã nhớ được hơn một nửa.
Tiếp theo Cơ Tuyết chuyển qua tiêu và sáo.
Để chơi hai loại nhạc cụ này dĩ nhiên nàng phải tháo mạng che mặt xuống.
Vẫn như những ngày trước từ sau ngày đại hôn cùng Lăng Kỳ, Cơ Tuyết đã trang điểm khác đi để che giấu mặt thật của mình.
Nam Cung Giác muốn nàng làm như vậy thì nàng cũng vui vẻ mà nghe theo.
Hơn nữa hiện tại đã có người mang gương mặt của nàng rồi, nàng đành phải mang gương mặt này thôi.
Tuy không sánh được với gương mặt vốn có của nguyên chủ, nhưng hiện tại khuôn mặt đã qua "chỉnh sửa" này cũng là một mỹ nhân đấy.
Nhìn thấy gương mặt của sư phụ sau lớp mạng che mặt, ai nấy ở đây đều không khỏi ganh tị: cũng quá đẹp rồi đi!
Lăng Húc cũng không khỏi xuýt xoa, hai mắt sáng bừng.
Chỉ có Cơ Vũ là âm thầm bĩu môi: Như thế này mà đã bị hớp hồn, nếu mà nhìn thấy mặt thật thì không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.
Kém cỏi!
Bỏ qua ánh mắt của mọi người, Cơ Tuyết chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình, thổi sáo, thổi tiêu.
Hoàn tất năm loại nhạc cụ thịnh hành, nàng lại một lần nữa hỏi thăm tình hình: "Ta đã tấu qua năm lần, ai có đủ tự tin nhớ được toàn bộ xin mời đứng lên!"
Cơ Tuyết nói dứt lời, bên dưới có chừng mười người chậm chạp đứng lên.
Nhìn số lượng người, nàng gật đầu hài lòng.
Mười người là đã đủ rồi, trong quá trình dạy về sau sẽ tìm thêm vài người nữa là được, hoặc là chỉ nhiêu đây cũng đã đủ chỉ tiêu nàng đặt ra rồi.
Thời gian có hạn, nàng cũng không nên đòi hỏi quá cao.
"Những người đang đứng, vui lòng bước lên phía trên này."
Cơ Tuyết cho phép các nàng được lên phía trên, dĩ nhiên vui còn không hết thì sao lại không nhanh chân bước lên.
Ngồi quá xa làm sao có thể học hỏi được gì đây? Quá tốt rồi!
Sau khi những người kia ổn định chỗ ngồi, Cơ Tuyết lại hướng các nàng lên tiếng hỏi: "Bây giờ ta cần ba người có đủ khả năng để chơi ba loại nhạc cụ mới này.
Sẽ hơi khó khăn một chút khi bắt đầu tiếp xúc, nhưng sau này quen dần mọi người sẽ thấy vô cùng thú vị.".