Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: 63: Vi Phu Muốn Cùng Nàng Ân Ái Nàng Lại Nỡ Lòng Đuổi Vi Phu Sao
Cơ Tuyết nhìn chằm chằm Lăng Kỳ, khoé mắt chợt cong lên: "Thiếp nghe nói Sát thần đại tướng quân Kỳ Vương danh trấn thiên hạ là một người máu lạnh vô tình, giết người không chớp mắt, từ lúc nào lại trở nên mặt dày mày dạn, ăn nói bỡn cợt như thế này rồi?"
Cánh tay Lăng Kỳ đang siết chặt vòng eo nàng tăng thêm chút lực, kéo nàng dính sát người hắn hơn, tay kia lại đưa lên vuốt ve mặt nàng, khẽ cười: "Đó là với người khác, còn với nàng, vi phu làm sao lại có thể như thế.
Nàng biết mà phải không, nương tử của ta?"
Lăng Kỳ lúc này lại không gọi nàng là "Tuyết nhi", chính là để nàng mờ mịt không phân biệt được hắn đã phát hiện thân phận thật sự của nàng hay chưa.
Hơn nữa hai chữ "nương tử" này khi nói ra lại có vẻ thuận hơn miệng hơn nhiều.
Nàng là "Tuyết nhi" của hắn không sai, nhưng nàng còn là "nương tử" danh chính ngôn thuận của hắn nữa.
Cho nên về sau cứ gọi "nương tử" đi, để cho khắp thiên hạ đều biết nàng chính là thê tử của hắn, không ai có thể cướp nàng khỏi hắn, chắc chắn là như vậy.
"Chỉ dẻo miệng.
Thiếp tin được mới lạ." Cơ Tuyết chu môi nói.
"Nàng không tin vi phu, vi phu cũng đành chịu.
Hoặc là, để vi phu chứng minh cho nàng thấy?"
Lăng Kỳ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc khiến Cơ Tuyết có chút chấn động.
Không phải đang rất vui vẻ sao, tự nhiên phô sắc mặt khó coi kia làm gì?
Cơ Tuyết cũng thu lại nụ cười, phối hợp cùng hắn: "Chứng minh thế nào?"
"Vậy nương tử muốn vi phu chứng minh như thế nào?" Sắc mặt hắn khẽ giãn ra.
"Tùy chàng thôi.
Hỏi thiếp làm gì?"
Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Tùy vi phu sao? Nương tử, nàng chắc chứ?"
Cơ Tuyết khẽ nheo mắt, bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Sao nàng lại có cảm giác Lăng Kỳ đang đào hố đợi nàng nhảy vào vậy nhỉ?
Nàng giỏi nhất tính kế người khác, không lý nào có người đang tính kế nàng mà bản thân nàng lại không phát hiện ra?
Chắc chắn là nàng đang tự mình doạ mình mà thôi.
Hẳn là như vậy!
Nhận được cái gật đầu của nàng, Lăng Kỳ khoé miệng bất giác cong lên, ánh mắt cũng sáng lên thấy rõ.
Cơ Tuyết nhìn thấy biểu hiện bất thường này của Lăng Kỳ thì da đầu bất giác run lên.
Chỉ tiếc nàng còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo, Lăng Kỳ đã nhanh như cắt bế ngang người nàng lên, đi về phía gian phòng của nàng.
Cơ Tuyết theo phản xạ của cơ thể lập tức ôm lấy cổ hắn, trên mặt hiện lên vẻ lo sợ, la thất thanh: "Chàng đưa thiếp đi đâu?"
Lăng Kỳ thản nhiên trả lời: "Về phòng của nàng."
"Làm gì?" Nàng trợn tròn mắt.
Hắn nhìn nàng, nhướn mày trả lời: "Không phải nàng muốn vi phu chứng minh sao? Vi phu đang thuận theo ý nàng muốn đây."
"Nhưng mà...!"
Cơ Tuyết còn chưa nói được lời nào thì Lăng Kỳ đã đạp cửa phòng của nàng bước vào, lại phóng thêm một chưởng thuận thế đóng cửa lại, sau đó bế nàng đi thẳng về phía giường ngủ.
Đặt nàng nhẹ nhàng trên mặt giường mềm mại, hắn ngay lập tức áp thân mình lên nàng, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đang tỏ ra ngơ ngác của nàng, giương môi nói: "Nương tử, vi phu có thể lập tức chứng minh cho nàng thấy."
Cơ Tuyết mắt trợn tròn: "Chàng...!Chàng muốn làm gì?"
Lăng Kỳ khẽ nheo mắt, giữ lấy cằm nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nàng nói xem?"
Trên trán Cơ Tuyết chợt xẹt qua ba vạch đen.
Hắn không phải lại muốn cùng nàng làm chuyện kia chứ?
Không phải vừa mới lăn giường đêm qua hay sao? Bây giờ lại muốn tiếp tục?
Hắn dư thừa tinh lực nhưng nàng thì không nha.
Bên dưới hạ thân nàng vẫn còn ê ẩm a.
Không được, tuyệt đối không được! Ngày mai nàng còn rất nhiều việc phải làm, nàng không thể mang đôi chân khập khiễng đi khắp mọi nơi được, xấu hổ chết mất.
"Chàng...!Chàng mau tránh ra, đừng làm bừa!"
Lăng Kỳ di chuyển ngón tay miết nhẹ vào môi nàng, đáy mắt u ám đi vài phần, cất giọng trầm khàn: "Nương tử, vi phu muốn cùng nàng ân ái, nàng lại nỡ lòng đuổi vi phu sao?"
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng mà...!Đại tiệc đã sẵn sàng, nếu như không ăn sẽ rất lãng phí.
Nương tử nói có phải hay không?"
"Chàng...!Không được.
Thiếp không được, thật sự không được.
Ngày mai thiếp phải đến Học viện, thiếp còn rất nhiều chuyện phải làm.
Thiếp xin chàng, tha cho thiếp đi!" Nàng ánh mắt rưng rưng cất giọng cầu xin.
Lăng Kỳ khẽ cười: "Ồ, vậy ra nương tử biết vi phu muốn gì sao? Phu thê chúng ta quả nhiên mà tâm linh tương thông!"
Cơ Tuyết tỏ ra tức giận, đập liên tục vào ngực hắn: "Chàng đừng có mà giả ngu.
Chàng tránh ra, chàng mau tránh ra!"
Lăng Kỳ vẫn không nóng vội, từ trên cao nhìn nàng đang giãy dụa dưới thân khiến ý nghĩ muốn chinh phục nàng càng thêm lớn dần.
Cung đã lên dây, nếu hắn mà thu lại không bắn ra thì hắn sẽ thật sự hỏng mất.
Nương tử của hắn lại mê người hấp dẫn như vậy, hắn làm sao kháng cự lại được, hắn chỉ muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng, ăn ngấu nghiến không chừa lại dù chỉ là chút mảnh vụn.
Lần đầu tiên cùng nàng động phòng hoa chúc thì bị Nam Cung Giác hạ xuân dược, khi tỉnh lại hoàn toàn không một chút ký ức.
Lần thứ hai là đêm qua, hắn ở trong trạng thái say rượu nửa mê nửa tỉnh, cũng không thể nhớ rõ ràng cảm xúc của bản thân khi đó.
Hiện tại hắn hoàn toàn tỉnh táo, hắn không muốn bản thân lại tiếp tục hồ đồ, cứ mơ mơ hồ hồ cùng nàng làm chuyện kia.
Cho nên hiện tại hắn muốn thưởng thức nàng một cách từ từ chậm rãi, như vậy mới có thể cảm nhận được từng chút từng chút hương vị mê luyến của nàng, một cách chân chính, bởi vì nàng...!là thê tử của hắn.
"Nương tử, vi phu...!muốn nàng!"
Cơ Tuyết trong lòng hồ nghi tính chân thực trong lời nói của hắn.
Hít hít vài cái, nàng chợt nhíu mày, không hề có chút mùi rượu nào.
Cho nên Lăng Kỳ lúc này hoàn toàn tỉnh táo, vậy làm sao hắn lại có thể nói...!muốn nàng?
Chẳng lẽ hắn đã thay lòng đổi dạ rồi? Lại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy...!
Hoặc là, hắn đã nhận biết nàng là "Tuyết nhi" của hắn?
Chẳng lẽ hắn biết rồi, cho nên hai ngày nay hắn mới có những hành động kì lạ như vậy?
Nhưng tại sao hắn lại không vạch trần nàng mà lại cùng nàng diễn kịch lâu như vậy?
Cuối cùng hắn muốn gì?
Muốn cùng nàng so sánh xem ai diễn xuất sắc hơn sao? Muốn cùng nhau đoạt giải ảnh hậu ảnh đế?
Ai nha, vậy nàng thua rồi à? Thật không cam lòng mà!
Lăng Kỳ nhìn nét mặt biến đổi liên tục của Cơ Tuyết chỉ khẽ cười.
Nàng đang cân nhắc lời nói của hắn hay muốn cùng hắn so chiêu xem ai đầu hàng trước?
Hắn đã nói rồi, hắn có đủ kiên nhẫn cùng nàng chơi đùa, nhưng mà xem ra, nàng đã không còn chống chế được nữa rồi.
Hắn bất giác nghĩ ra một diệu kế vô cùng vi diệu: mỗi lần nàng muốn trêu đùa hắn, hắn chỉ cần tương kế tựu kế trả đòn, lại mạnh bạo thêm một chút, nàng liền không còn sức chống cự.
Hắc hắc, quả nhiên "Tuyết nhi" của hắn là đáng yêu nhất!
"Nương tử, nàng đã cân nhắc đề nhị của vi phu thế nào rồi?" Lăng Kỳ nhếch miệng cười.
"Cân nhắc? Cân nhắc chuyện gì?" Cơ Tuyết tỏ ra không hiểu.
"Ồ, muốn vi phu lập lại một lần sao? Hoặc là vi phu trực tiếp thể hiện?"
Lăng Kỳ vừa nói vừa di chuyển bàn tay đi xuống dưới, vuốt ve xương quai xanh như ẩn như hiện bên dưới lớp áo đã sớm xộc xệch vì nãy giờ cùng hắn vật lộn.
Sống lưng Cơ Tuyết bất giác lạnh toát, hắn sẽ không thực sự làm thật đấy chứ? Nàng không muốn ngày mai cả người lại đau nhức đi lại khập khiễng đâu, nàng còn phải lo việc ở Học viện nữa đó!
Cơ Tuyết ấp úng nói: "Chàng...!Chàng hôm nay có thể buông tha cho thiếp sao?"
"Nàng không muốn?" Lăng Kỳ khẽ nheo mắt.
Cơ Tuyết gật đầu như gà mổ thóc.
"Ồ, vậy vi phu không làm nàng thất vọng."
Nói dứt lời, Lăng Kỳ liền lần mò xuống bên dưới thắt lưng của nàng, cầm lấy dây áo dựt mạnh một cái.
Cơ Tuyết mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lăng Kỳ!"
Nghe nàng gọi tên húy của hắn, hắn trái lại không hề tức giận, mặc dù hắn thích nàng gọi hắn là Tiêu Kỳ hơn.
Kéo xuống chiếc mặt nạ vướng víu, Lăng Kỳ mỉm cười gian xảo: "Nàng không phải gật đầu đồng ý rồi sao? Hiện tại muốn lật lọng?"
Cơ Tuyết càng tức giận hơn: "Chàng đừng cưỡng từ đoạt lý.
Chàng rõ ràng hiểu ý thiếp!"
Lăng Kỳ lại cười: "Ồ, nàng dường như rất hiểu vi phu nhỉ?"
Cơ Tuyết vùng vẫy, cố gắng đẩy hắn ra nhưng chỉ như trứng chọi đá, hắn chẳng mảy may xoay chuyển.
Lăng Kỳ giữ chặt đôi tay đang làm loạn của nàng đưa lên đỉnh đầu, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nương tử, vi phu rất tiếc, hôm nay vi phu không thể thuận theo ý nàng được rồi!".
Cánh tay Lăng Kỳ đang siết chặt vòng eo nàng tăng thêm chút lực, kéo nàng dính sát người hắn hơn, tay kia lại đưa lên vuốt ve mặt nàng, khẽ cười: "Đó là với người khác, còn với nàng, vi phu làm sao lại có thể như thế.
Nàng biết mà phải không, nương tử của ta?"
Lăng Kỳ lúc này lại không gọi nàng là "Tuyết nhi", chính là để nàng mờ mịt không phân biệt được hắn đã phát hiện thân phận thật sự của nàng hay chưa.
Hơn nữa hai chữ "nương tử" này khi nói ra lại có vẻ thuận hơn miệng hơn nhiều.
Nàng là "Tuyết nhi" của hắn không sai, nhưng nàng còn là "nương tử" danh chính ngôn thuận của hắn nữa.
Cho nên về sau cứ gọi "nương tử" đi, để cho khắp thiên hạ đều biết nàng chính là thê tử của hắn, không ai có thể cướp nàng khỏi hắn, chắc chắn là như vậy.
"Chỉ dẻo miệng.
Thiếp tin được mới lạ." Cơ Tuyết chu môi nói.
"Nàng không tin vi phu, vi phu cũng đành chịu.
Hoặc là, để vi phu chứng minh cho nàng thấy?"
Lăng Kỳ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc khiến Cơ Tuyết có chút chấn động.
Không phải đang rất vui vẻ sao, tự nhiên phô sắc mặt khó coi kia làm gì?
Cơ Tuyết cũng thu lại nụ cười, phối hợp cùng hắn: "Chứng minh thế nào?"
"Vậy nương tử muốn vi phu chứng minh như thế nào?" Sắc mặt hắn khẽ giãn ra.
"Tùy chàng thôi.
Hỏi thiếp làm gì?"
Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Tùy vi phu sao? Nương tử, nàng chắc chứ?"
Cơ Tuyết khẽ nheo mắt, bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Sao nàng lại có cảm giác Lăng Kỳ đang đào hố đợi nàng nhảy vào vậy nhỉ?
Nàng giỏi nhất tính kế người khác, không lý nào có người đang tính kế nàng mà bản thân nàng lại không phát hiện ra?
Chắc chắn là nàng đang tự mình doạ mình mà thôi.
Hẳn là như vậy!
Nhận được cái gật đầu của nàng, Lăng Kỳ khoé miệng bất giác cong lên, ánh mắt cũng sáng lên thấy rõ.
Cơ Tuyết nhìn thấy biểu hiện bất thường này của Lăng Kỳ thì da đầu bất giác run lên.
Chỉ tiếc nàng còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo, Lăng Kỳ đã nhanh như cắt bế ngang người nàng lên, đi về phía gian phòng của nàng.
Cơ Tuyết theo phản xạ của cơ thể lập tức ôm lấy cổ hắn, trên mặt hiện lên vẻ lo sợ, la thất thanh: "Chàng đưa thiếp đi đâu?"
Lăng Kỳ thản nhiên trả lời: "Về phòng của nàng."
"Làm gì?" Nàng trợn tròn mắt.
Hắn nhìn nàng, nhướn mày trả lời: "Không phải nàng muốn vi phu chứng minh sao? Vi phu đang thuận theo ý nàng muốn đây."
"Nhưng mà...!"
Cơ Tuyết còn chưa nói được lời nào thì Lăng Kỳ đã đạp cửa phòng của nàng bước vào, lại phóng thêm một chưởng thuận thế đóng cửa lại, sau đó bế nàng đi thẳng về phía giường ngủ.
Đặt nàng nhẹ nhàng trên mặt giường mềm mại, hắn ngay lập tức áp thân mình lên nàng, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đang tỏ ra ngơ ngác của nàng, giương môi nói: "Nương tử, vi phu có thể lập tức chứng minh cho nàng thấy."
Cơ Tuyết mắt trợn tròn: "Chàng...!Chàng muốn làm gì?"
Lăng Kỳ khẽ nheo mắt, giữ lấy cằm nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nàng nói xem?"
Trên trán Cơ Tuyết chợt xẹt qua ba vạch đen.
Hắn không phải lại muốn cùng nàng làm chuyện kia chứ?
Không phải vừa mới lăn giường đêm qua hay sao? Bây giờ lại muốn tiếp tục?
Hắn dư thừa tinh lực nhưng nàng thì không nha.
Bên dưới hạ thân nàng vẫn còn ê ẩm a.
Không được, tuyệt đối không được! Ngày mai nàng còn rất nhiều việc phải làm, nàng không thể mang đôi chân khập khiễng đi khắp mọi nơi được, xấu hổ chết mất.
"Chàng...!Chàng mau tránh ra, đừng làm bừa!"
Lăng Kỳ di chuyển ngón tay miết nhẹ vào môi nàng, đáy mắt u ám đi vài phần, cất giọng trầm khàn: "Nương tử, vi phu muốn cùng nàng ân ái, nàng lại nỡ lòng đuổi vi phu sao?"
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng mà...!Đại tiệc đã sẵn sàng, nếu như không ăn sẽ rất lãng phí.
Nương tử nói có phải hay không?"
"Chàng...!Không được.
Thiếp không được, thật sự không được.
Ngày mai thiếp phải đến Học viện, thiếp còn rất nhiều chuyện phải làm.
Thiếp xin chàng, tha cho thiếp đi!" Nàng ánh mắt rưng rưng cất giọng cầu xin.
Lăng Kỳ khẽ cười: "Ồ, vậy ra nương tử biết vi phu muốn gì sao? Phu thê chúng ta quả nhiên mà tâm linh tương thông!"
Cơ Tuyết tỏ ra tức giận, đập liên tục vào ngực hắn: "Chàng đừng có mà giả ngu.
Chàng tránh ra, chàng mau tránh ra!"
Lăng Kỳ vẫn không nóng vội, từ trên cao nhìn nàng đang giãy dụa dưới thân khiến ý nghĩ muốn chinh phục nàng càng thêm lớn dần.
Cung đã lên dây, nếu hắn mà thu lại không bắn ra thì hắn sẽ thật sự hỏng mất.
Nương tử của hắn lại mê người hấp dẫn như vậy, hắn làm sao kháng cự lại được, hắn chỉ muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng, ăn ngấu nghiến không chừa lại dù chỉ là chút mảnh vụn.
Lần đầu tiên cùng nàng động phòng hoa chúc thì bị Nam Cung Giác hạ xuân dược, khi tỉnh lại hoàn toàn không một chút ký ức.
Lần thứ hai là đêm qua, hắn ở trong trạng thái say rượu nửa mê nửa tỉnh, cũng không thể nhớ rõ ràng cảm xúc của bản thân khi đó.
Hiện tại hắn hoàn toàn tỉnh táo, hắn không muốn bản thân lại tiếp tục hồ đồ, cứ mơ mơ hồ hồ cùng nàng làm chuyện kia.
Cho nên hiện tại hắn muốn thưởng thức nàng một cách từ từ chậm rãi, như vậy mới có thể cảm nhận được từng chút từng chút hương vị mê luyến của nàng, một cách chân chính, bởi vì nàng...!là thê tử của hắn.
"Nương tử, vi phu...!muốn nàng!"
Cơ Tuyết trong lòng hồ nghi tính chân thực trong lời nói của hắn.
Hít hít vài cái, nàng chợt nhíu mày, không hề có chút mùi rượu nào.
Cho nên Lăng Kỳ lúc này hoàn toàn tỉnh táo, vậy làm sao hắn lại có thể nói...!muốn nàng?
Chẳng lẽ hắn đã thay lòng đổi dạ rồi? Lại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy...!
Hoặc là, hắn đã nhận biết nàng là "Tuyết nhi" của hắn?
Chẳng lẽ hắn biết rồi, cho nên hai ngày nay hắn mới có những hành động kì lạ như vậy?
Nhưng tại sao hắn lại không vạch trần nàng mà lại cùng nàng diễn kịch lâu như vậy?
Cuối cùng hắn muốn gì?
Muốn cùng nàng so sánh xem ai diễn xuất sắc hơn sao? Muốn cùng nhau đoạt giải ảnh hậu ảnh đế?
Ai nha, vậy nàng thua rồi à? Thật không cam lòng mà!
Lăng Kỳ nhìn nét mặt biến đổi liên tục của Cơ Tuyết chỉ khẽ cười.
Nàng đang cân nhắc lời nói của hắn hay muốn cùng hắn so chiêu xem ai đầu hàng trước?
Hắn đã nói rồi, hắn có đủ kiên nhẫn cùng nàng chơi đùa, nhưng mà xem ra, nàng đã không còn chống chế được nữa rồi.
Hắn bất giác nghĩ ra một diệu kế vô cùng vi diệu: mỗi lần nàng muốn trêu đùa hắn, hắn chỉ cần tương kế tựu kế trả đòn, lại mạnh bạo thêm một chút, nàng liền không còn sức chống cự.
Hắc hắc, quả nhiên "Tuyết nhi" của hắn là đáng yêu nhất!
"Nương tử, nàng đã cân nhắc đề nhị của vi phu thế nào rồi?" Lăng Kỳ nhếch miệng cười.
"Cân nhắc? Cân nhắc chuyện gì?" Cơ Tuyết tỏ ra không hiểu.
"Ồ, muốn vi phu lập lại một lần sao? Hoặc là vi phu trực tiếp thể hiện?"
Lăng Kỳ vừa nói vừa di chuyển bàn tay đi xuống dưới, vuốt ve xương quai xanh như ẩn như hiện bên dưới lớp áo đã sớm xộc xệch vì nãy giờ cùng hắn vật lộn.
Sống lưng Cơ Tuyết bất giác lạnh toát, hắn sẽ không thực sự làm thật đấy chứ? Nàng không muốn ngày mai cả người lại đau nhức đi lại khập khiễng đâu, nàng còn phải lo việc ở Học viện nữa đó!
Cơ Tuyết ấp úng nói: "Chàng...!Chàng hôm nay có thể buông tha cho thiếp sao?"
"Nàng không muốn?" Lăng Kỳ khẽ nheo mắt.
Cơ Tuyết gật đầu như gà mổ thóc.
"Ồ, vậy vi phu không làm nàng thất vọng."
Nói dứt lời, Lăng Kỳ liền lần mò xuống bên dưới thắt lưng của nàng, cầm lấy dây áo dựt mạnh một cái.
Cơ Tuyết mắt trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lăng Kỳ!"
Nghe nàng gọi tên húy của hắn, hắn trái lại không hề tức giận, mặc dù hắn thích nàng gọi hắn là Tiêu Kỳ hơn.
Kéo xuống chiếc mặt nạ vướng víu, Lăng Kỳ mỉm cười gian xảo: "Nàng không phải gật đầu đồng ý rồi sao? Hiện tại muốn lật lọng?"
Cơ Tuyết càng tức giận hơn: "Chàng đừng cưỡng từ đoạt lý.
Chàng rõ ràng hiểu ý thiếp!"
Lăng Kỳ lại cười: "Ồ, nàng dường như rất hiểu vi phu nhỉ?"
Cơ Tuyết vùng vẫy, cố gắng đẩy hắn ra nhưng chỉ như trứng chọi đá, hắn chẳng mảy may xoay chuyển.
Lăng Kỳ giữ chặt đôi tay đang làm loạn của nàng đưa lên đỉnh đầu, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nương tử, vi phu rất tiếc, hôm nay vi phu không thể thuận theo ý nàng được rồi!".