Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: 2: Dung Hợp Ký Ức
Đúng vậy, Cơ Tuyết nàng xuyên không rồi!
Nàng cùng nguyên chủ là cùng họ cùng tên: Cơ Tuyết.
Tuổi tác thì có chênh lệnh một chút: nàng hai mươi bốn còn nguyên chủ mới chỉ vừa bước qua tuổi mười tám.
Vào thời này, mười tám tuổi cũng đã qua tuổi cập kê lâu rồi, đã có thể gả đi.
Nguyên chủ là nữ nhi của thừa tướng Cơ Vĩnh Sơn, mẫu thân nàng Lâm Ái My cũng là tiểu thư khuê các của Binh bộ thượng thư.
Trên nàng còn đại ca Cơ Phong và nhị ca Cơ Vũ.
Đại ca đã theo quân doanh trấn giữ biên quan, thi thoảng mới về một lần thăm nhà, nàng cũng đã hai năm chưa gặp hắn.
Còn nhị ca tuy không có chí hướng xả thân vì nước, cũng không mấy hứng thú chốn quan trường nên vẫn cứ tự do tự tại.
Phụ mẫu cũng không bắt ép hắn phải làm gì, thả hắn muốn làm gì thì làm.
Cầm, kỳ, thi, hoạ, nhị ca nàng đều giỏi cả, lại thêm thiên phú về kinh doanh nên trong kinh thành, hắn nghiễm nhiên trở thành một phú hào, lại là phú hào trẻ tuổi nhất.
Không ít nữ tử ao ước được gả cho hắn đâu.
Phụ thân nguyên chủ chỉ có duy nhất một người bên gối là mẫu thân nàng nên trên dưới Thừa tướng phủ luôn vui vẻ hoà thuận, ai ai cũng nâng nàng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa từng phải chịu ủy khuất gì.
Nàng tuy được chiều chuộng từ bé nhưng cũng không vì vậy mà kiêu căng ngạo mạn.
Nguyên chủ xinh đẹp kiều diễm, luôn được giấu trong khuê phòng chưa từng xuất đầu lộ diện, mỗi khi xuất quan đều mang một tấm mạng che mặt.
Thế nhưng cũng chính vì tấm mạng che mặt này mà khắp kinh thành đồn đại nữ nhi Thừa tướng phủ vô cùng xấu xí nên mới không dám lộ mặt.
Một nhà của nàng cũng mặc kệ không cùng người ngoài so đo, cho rằng như thế ngược lại vô cùng tốt, nữ nhi của họ sẽ không bị đám công tử vô lại tìm đến dây dưa.
Phụ thân nàng nói, bởi vì nàng quá xinh đẹp, e ngại với nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nàng khó bề yên ổn.
Hôn sự của nàng càng không cần phải lo lắng, phụ mẫu cùng hai vị ca ca đều sẽ an bài tốt, tìm cho nàng một người tương xứng.
Nguyên chủ mọi mặt đều hơn người: kỳ, thi, hoạ đều tinh thông, tuệ đắc, chỉ riêng cầm thì lại không cách chi lĩnh hội.
Nhị ca nàng Cơ Vũ đã bỏ ra không ít thời gian dạy nàng, thế nhưng một chút tiến bộ đều không có.
Cho nên, hắn dù có yêu thương nàng đến mấy, cũng vì cái "thiên phú" khác thường của nàng mà hoàn toàn buông bỏ.
Cha nàng cũng chỉ có thể an ủi: "Ái nữ của ta chỉ cần xinh đẹp là đủ."
Nguyên chủ cũng không phải là người tùy hứng, nàng một khi đã quyết tâm thì sẽ làm đến cùng, cho nên nàng mới cầu phụ thân giúp nàng tìm người chỉ điểm, nhất quyết phải học thành tài.
Tìm kiếm khắp nơi, phụ thân cùng ca ca nàng cuối cùng cũng tìm được cho nàng một lão sư có thể chịu được cái sự ngu dốt về cầm nghệ của nàng mà kiên nhẫn dạy.
Cho nên hiện tại đã hơn một năm, nàng vẫn còn ngụ tại nơi này học tập.
Nàng cùng nguyên chủ âu cũng là có duyên: Cùng tên cùng họ, lại cũng vì một nguyên nhân là luyện cầm quá độ mà "hi sinh oanh liệt".1
Nàng may mắn dung hợp vào cơ thể này, xuyên không sống lại.
Còn nguyên chủ thì sao? Liệu cũng sẽ xuyên không dung hợp vào cơ thể của nàng ở hiện đại?
Lại nói, nguyên chủ thì không tinh thông cầm nghệ, còn nàng lại trên cả tinh thông.
Không những đàn tranh, mà đàn nhị, đàn nguyệt, tỳ bà, tiêu, sáo trúc...!tất cả nhạc cụ dân tộc cùng nhạc cụ tây phương như ghi ta, dương cầm, violin...!của thời hiện đại đều tinh thông, thậm chí còn biết nguyên lý chế tạo.
Vì sao ư?
Bởi vì cha nàng chính là lão bản của công ty sản xuất dụng cụ âm nhạc lớn nhất đế đô, mà nàng từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ loại nhạc cụ, cho nên nàng không muốn am hiểu cũng khó.
Giả như nguyên chủ cũng xuyên không như nàng, chỉ mong nàng ta không khiến nàng phải mất mặt, khiến cái mác tiến sĩ của nàng trở thành hư danh.
Còn nàng, nếu như đã thay nguyên chủ sống tiếp, nàng sẽ giúp nguyên chủ thực hiện nguyện vọng, trở thành một cầm nghệ hữu danh hữu thực.
Ài, với tài nghệ của nàng ở thời hơn ngàn năm trước này, nàng không tin còn có người nào dám vượt mặt nàng về cầm nghệ.
Còn có, nàng cũng nên "phổ biến" mấy loại nhạc cụ "mới toanh" ở thời đại này chứ nhỉ.
Thế kỷ hai mươi hai của nàng có tiến sĩ, giáo sư âm nhạc, niên đại Hoằng Quốc của nguyên chủ, sẽ có cầm thánh nhỉ?
"Cầm thánh" a, ta tới đây!!!
Đang trong miên man suy nghĩ để dung hoà với ký ức của nguyên chủ, tiếng gọi lo lắng của Thu Cúc, nha hoàn thân cận của nguyên chủ đưa nàng trở về thực tại.
"Tiểu thư! Tiểu thư, người sao rồi?"
Cơ Tuyết nhìn Thu Cúc, cười cười xua tay: "Ta không sao, có lẽ chưa khoẻ hẳn nên vẫn còn đau đầu.
Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Thu Cúc thở hắt ra, vỗ vỗ ngực: "Ôi, tiểu thư, người khiến em đau tim mất."
Nhìn Cơ Tuyết một chút, Thu Cúc ngập ngừng hỏi: "Vậy...!tiểu thư, người có nhớ em là ai hay không?"
Gật đầu, nàng cười trả lời: "Em là Thu Cúc, nha hoàn thân cận của ta.
Sao ta có thể không nhớ ra em đây?"
Nghe giọng điệu quen thuộc, Thu Cúc mừng rỡ: "Thật may quá, tiểu thư, người vẫn còn nhớ em, người không có mất trí nhớ a."
"Nha đầu này!" Nàng gõ đầu Thu Cúc một cái.
"Vậy tiểu thư, người mau ăn rồi đi nghỉ."
"Được."
Ngủ một giấc đến chiều tối mới tỉnh lại, Cơ Tuyết thấy tinh thần sảng khoái hẳn.
Quả nhiên ngủ mới là liệu pháp hoàn hảo giúp bổ sung tinh lực tối ưu nhất.
Sắp xếp lại kí ức của nguyên chủ, nàng căn bản đã dung hợp một cách trọn vẹn.
Cuộc sống ở nơi này về sau hẳn sẽ không quá đơn điệu, sẽ là một cuộc phiêu lưu, à không, du ngoạn đầy vui vẻ mới đúng.
Xuống giường rời khỏi phòng, nàng theo lối mòn đi đến đình nghỉ mát.
Chính tại nơi này ba ngày trước, nguyên chủ vì cố gắng luyện cầm mà phát bệnh.
Nguyên chủ đã tại nơi này học cầm nghệ hơn một năm rồi mà vẫn chưa tiến bộ được, cớ sao thời điểm này lại tỏ ra nóng lòng như vậy?
Suy nghĩ một chút, nàng dường như đã hiểu được vấn đề.
Thì ra không bao lâu nữa sẽ là đại thọ bảy mươi của nội tổ phụ nguyên chủ, thời gian tương tự như đại thọ bảy mươi của ông nội nàng.
Cũng quá giống nhau đi.
Âu cũng là duyên phận của nguyên chủ và nàng.
Liệu có phải hay không đây là kiếp trước của nàng?
Cho nên mong muốn của nguyên chủ cũng giống như mong muốn của nàng, cũng muốn mang đến kinh hỉ cho người nàng yêu thương?
Vuốt ve chiếc cầm tinh xảo bằng gỗ quý mà mẫu thân nguyên chủ tặng, tuy không sánh được với những chiếc cầm giá trị liên thành có một không hai của niên đại này, nhưng so với những chiếc cao cấp của thời hiện đại, chiếc cầm trước mặt nàng cũng không hề kém cạnh.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, tinh thần thả lỏng, bên môi khẽ treo nụ cười nhàn nhạt, đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp bắt đầu nhảy múa.
Âm thanh trong trẻo có chút vui vẻ, có chút u sầu sâu lắng của khúc "Nữ nhi tình" vang lên.
Đây là khúc nhạc trong bộ phim Tây du ký, xuất hiện ở tập phim khi Đường tăng đến Nữ Nhi Quốc.
Nàng nghe đi nghe lại rất nhiều lần khúc nhạc này, cũng xem đi xem lại rất nhiều lần tập phim này để có thể hoà mình vào ca khúc, hiểu được tâm tình của Nữ vương Nữ Nhi Quốc.
Như vậy nàng mới có thể biểu đạt một cách trọn vẹn ý nghĩa của khúc nhạc này.
Theo thời gian, khúc "Nữ nhi tình" đã được nàng cải biên khá nhiều, có thể đơn độc gảy cho loại đàn này mà không cần phải phối với dương cầm và sáo trúc.
Nhưng để đạt được trình độ như hiện tại, nàng đã phải bỏ ra không ít thời gian cùng tinh lực.
Không nói ngoa, sư phụ hiện tại của nguyên chủ chưa chắc đã có thể làm được như nàng.
Huống chi giai điệu của bài nhạc này, hơn một ngàn năm sau mới xuất hiện.
Cho nên, nàng có đủ tự tin để tự phụ.
Khúc biến tấu từ trong sân đình vang vọng khắp sơn trang khiến Thu Cúc đang ở trong thiện phòng cũng phải mò mẫm đi ra.
Tiếng đàn đưa nữ hài đi tới sân đình.
Đến khi nhìn tới thân ảnh của tiểu thư nhà mình đang nhảy múa những ngón tay xinh đẹp, Thu Cúc không khỏi kinh ngạc, đưa tay lên dụi dụi con mắt còn nhập nhèm vì khói dầu nơi phòng bếp.
Một lần nữa mở mắt, Thu Cúc chỉ còn biết há hốc mồm vì không dám tin vào hình ảnh đang hiện hữu trước mắt.
Tiểu thư nhà mình ba ngày trước còn rầu rĩ vì mãi không thể gảy được một khúc nên hồn, sau một trận ốm dậy lại có thể thần thông quảng đại mà tấu một khúc vô cùng kinh thiên động địa.
"Phải chăng ta hoa mắt rồi nhìn nhầm đi.
Kia lại có thể là tiểu thư nhà mình?" Thu Cúc lẩm bẩm trong miệng.
Ba bước thành hai bước, Thu Cúc nhanh như chớp tiến lại gần Cơ Tuyết.
Đến khi đứng bên cạnh nàng rồi, Thu Cúc vẫn là hồn bay phách lạc..
Nàng cùng nguyên chủ là cùng họ cùng tên: Cơ Tuyết.
Tuổi tác thì có chênh lệnh một chút: nàng hai mươi bốn còn nguyên chủ mới chỉ vừa bước qua tuổi mười tám.
Vào thời này, mười tám tuổi cũng đã qua tuổi cập kê lâu rồi, đã có thể gả đi.
Nguyên chủ là nữ nhi của thừa tướng Cơ Vĩnh Sơn, mẫu thân nàng Lâm Ái My cũng là tiểu thư khuê các của Binh bộ thượng thư.
Trên nàng còn đại ca Cơ Phong và nhị ca Cơ Vũ.
Đại ca đã theo quân doanh trấn giữ biên quan, thi thoảng mới về một lần thăm nhà, nàng cũng đã hai năm chưa gặp hắn.
Còn nhị ca tuy không có chí hướng xả thân vì nước, cũng không mấy hứng thú chốn quan trường nên vẫn cứ tự do tự tại.
Phụ mẫu cũng không bắt ép hắn phải làm gì, thả hắn muốn làm gì thì làm.
Cầm, kỳ, thi, hoạ, nhị ca nàng đều giỏi cả, lại thêm thiên phú về kinh doanh nên trong kinh thành, hắn nghiễm nhiên trở thành một phú hào, lại là phú hào trẻ tuổi nhất.
Không ít nữ tử ao ước được gả cho hắn đâu.
Phụ thân nguyên chủ chỉ có duy nhất một người bên gối là mẫu thân nàng nên trên dưới Thừa tướng phủ luôn vui vẻ hoà thuận, ai ai cũng nâng nàng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa từng phải chịu ủy khuất gì.
Nàng tuy được chiều chuộng từ bé nhưng cũng không vì vậy mà kiêu căng ngạo mạn.
Nguyên chủ xinh đẹp kiều diễm, luôn được giấu trong khuê phòng chưa từng xuất đầu lộ diện, mỗi khi xuất quan đều mang một tấm mạng che mặt.
Thế nhưng cũng chính vì tấm mạng che mặt này mà khắp kinh thành đồn đại nữ nhi Thừa tướng phủ vô cùng xấu xí nên mới không dám lộ mặt.
Một nhà của nàng cũng mặc kệ không cùng người ngoài so đo, cho rằng như thế ngược lại vô cùng tốt, nữ nhi của họ sẽ không bị đám công tử vô lại tìm đến dây dưa.
Phụ thân nàng nói, bởi vì nàng quá xinh đẹp, e ngại với nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nàng khó bề yên ổn.
Hôn sự của nàng càng không cần phải lo lắng, phụ mẫu cùng hai vị ca ca đều sẽ an bài tốt, tìm cho nàng một người tương xứng.
Nguyên chủ mọi mặt đều hơn người: kỳ, thi, hoạ đều tinh thông, tuệ đắc, chỉ riêng cầm thì lại không cách chi lĩnh hội.
Nhị ca nàng Cơ Vũ đã bỏ ra không ít thời gian dạy nàng, thế nhưng một chút tiến bộ đều không có.
Cho nên, hắn dù có yêu thương nàng đến mấy, cũng vì cái "thiên phú" khác thường của nàng mà hoàn toàn buông bỏ.
Cha nàng cũng chỉ có thể an ủi: "Ái nữ của ta chỉ cần xinh đẹp là đủ."
Nguyên chủ cũng không phải là người tùy hứng, nàng một khi đã quyết tâm thì sẽ làm đến cùng, cho nên nàng mới cầu phụ thân giúp nàng tìm người chỉ điểm, nhất quyết phải học thành tài.
Tìm kiếm khắp nơi, phụ thân cùng ca ca nàng cuối cùng cũng tìm được cho nàng một lão sư có thể chịu được cái sự ngu dốt về cầm nghệ của nàng mà kiên nhẫn dạy.
Cho nên hiện tại đã hơn một năm, nàng vẫn còn ngụ tại nơi này học tập.
Nàng cùng nguyên chủ âu cũng là có duyên: Cùng tên cùng họ, lại cũng vì một nguyên nhân là luyện cầm quá độ mà "hi sinh oanh liệt".1
Nàng may mắn dung hợp vào cơ thể này, xuyên không sống lại.
Còn nguyên chủ thì sao? Liệu cũng sẽ xuyên không dung hợp vào cơ thể của nàng ở hiện đại?
Lại nói, nguyên chủ thì không tinh thông cầm nghệ, còn nàng lại trên cả tinh thông.
Không những đàn tranh, mà đàn nhị, đàn nguyệt, tỳ bà, tiêu, sáo trúc...!tất cả nhạc cụ dân tộc cùng nhạc cụ tây phương như ghi ta, dương cầm, violin...!của thời hiện đại đều tinh thông, thậm chí còn biết nguyên lý chế tạo.
Vì sao ư?
Bởi vì cha nàng chính là lão bản của công ty sản xuất dụng cụ âm nhạc lớn nhất đế đô, mà nàng từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ loại nhạc cụ, cho nên nàng không muốn am hiểu cũng khó.
Giả như nguyên chủ cũng xuyên không như nàng, chỉ mong nàng ta không khiến nàng phải mất mặt, khiến cái mác tiến sĩ của nàng trở thành hư danh.
Còn nàng, nếu như đã thay nguyên chủ sống tiếp, nàng sẽ giúp nguyên chủ thực hiện nguyện vọng, trở thành một cầm nghệ hữu danh hữu thực.
Ài, với tài nghệ của nàng ở thời hơn ngàn năm trước này, nàng không tin còn có người nào dám vượt mặt nàng về cầm nghệ.
Còn có, nàng cũng nên "phổ biến" mấy loại nhạc cụ "mới toanh" ở thời đại này chứ nhỉ.
Thế kỷ hai mươi hai của nàng có tiến sĩ, giáo sư âm nhạc, niên đại Hoằng Quốc của nguyên chủ, sẽ có cầm thánh nhỉ?
"Cầm thánh" a, ta tới đây!!!
Đang trong miên man suy nghĩ để dung hoà với ký ức của nguyên chủ, tiếng gọi lo lắng của Thu Cúc, nha hoàn thân cận của nguyên chủ đưa nàng trở về thực tại.
"Tiểu thư! Tiểu thư, người sao rồi?"
Cơ Tuyết nhìn Thu Cúc, cười cười xua tay: "Ta không sao, có lẽ chưa khoẻ hẳn nên vẫn còn đau đầu.
Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
Thu Cúc thở hắt ra, vỗ vỗ ngực: "Ôi, tiểu thư, người khiến em đau tim mất."
Nhìn Cơ Tuyết một chút, Thu Cúc ngập ngừng hỏi: "Vậy...!tiểu thư, người có nhớ em là ai hay không?"
Gật đầu, nàng cười trả lời: "Em là Thu Cúc, nha hoàn thân cận của ta.
Sao ta có thể không nhớ ra em đây?"
Nghe giọng điệu quen thuộc, Thu Cúc mừng rỡ: "Thật may quá, tiểu thư, người vẫn còn nhớ em, người không có mất trí nhớ a."
"Nha đầu này!" Nàng gõ đầu Thu Cúc một cái.
"Vậy tiểu thư, người mau ăn rồi đi nghỉ."
"Được."
Ngủ một giấc đến chiều tối mới tỉnh lại, Cơ Tuyết thấy tinh thần sảng khoái hẳn.
Quả nhiên ngủ mới là liệu pháp hoàn hảo giúp bổ sung tinh lực tối ưu nhất.
Sắp xếp lại kí ức của nguyên chủ, nàng căn bản đã dung hợp một cách trọn vẹn.
Cuộc sống ở nơi này về sau hẳn sẽ không quá đơn điệu, sẽ là một cuộc phiêu lưu, à không, du ngoạn đầy vui vẻ mới đúng.
Xuống giường rời khỏi phòng, nàng theo lối mòn đi đến đình nghỉ mát.
Chính tại nơi này ba ngày trước, nguyên chủ vì cố gắng luyện cầm mà phát bệnh.
Nguyên chủ đã tại nơi này học cầm nghệ hơn một năm rồi mà vẫn chưa tiến bộ được, cớ sao thời điểm này lại tỏ ra nóng lòng như vậy?
Suy nghĩ một chút, nàng dường như đã hiểu được vấn đề.
Thì ra không bao lâu nữa sẽ là đại thọ bảy mươi của nội tổ phụ nguyên chủ, thời gian tương tự như đại thọ bảy mươi của ông nội nàng.
Cũng quá giống nhau đi.
Âu cũng là duyên phận của nguyên chủ và nàng.
Liệu có phải hay không đây là kiếp trước của nàng?
Cho nên mong muốn của nguyên chủ cũng giống như mong muốn của nàng, cũng muốn mang đến kinh hỉ cho người nàng yêu thương?
Vuốt ve chiếc cầm tinh xảo bằng gỗ quý mà mẫu thân nguyên chủ tặng, tuy không sánh được với những chiếc cầm giá trị liên thành có một không hai của niên đại này, nhưng so với những chiếc cao cấp của thời hiện đại, chiếc cầm trước mặt nàng cũng không hề kém cạnh.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, tinh thần thả lỏng, bên môi khẽ treo nụ cười nhàn nhạt, đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp bắt đầu nhảy múa.
Âm thanh trong trẻo có chút vui vẻ, có chút u sầu sâu lắng của khúc "Nữ nhi tình" vang lên.
Đây là khúc nhạc trong bộ phim Tây du ký, xuất hiện ở tập phim khi Đường tăng đến Nữ Nhi Quốc.
Nàng nghe đi nghe lại rất nhiều lần khúc nhạc này, cũng xem đi xem lại rất nhiều lần tập phim này để có thể hoà mình vào ca khúc, hiểu được tâm tình của Nữ vương Nữ Nhi Quốc.
Như vậy nàng mới có thể biểu đạt một cách trọn vẹn ý nghĩa của khúc nhạc này.
Theo thời gian, khúc "Nữ nhi tình" đã được nàng cải biên khá nhiều, có thể đơn độc gảy cho loại đàn này mà không cần phải phối với dương cầm và sáo trúc.
Nhưng để đạt được trình độ như hiện tại, nàng đã phải bỏ ra không ít thời gian cùng tinh lực.
Không nói ngoa, sư phụ hiện tại của nguyên chủ chưa chắc đã có thể làm được như nàng.
Huống chi giai điệu của bài nhạc này, hơn một ngàn năm sau mới xuất hiện.
Cho nên, nàng có đủ tự tin để tự phụ.
Khúc biến tấu từ trong sân đình vang vọng khắp sơn trang khiến Thu Cúc đang ở trong thiện phòng cũng phải mò mẫm đi ra.
Tiếng đàn đưa nữ hài đi tới sân đình.
Đến khi nhìn tới thân ảnh của tiểu thư nhà mình đang nhảy múa những ngón tay xinh đẹp, Thu Cúc không khỏi kinh ngạc, đưa tay lên dụi dụi con mắt còn nhập nhèm vì khói dầu nơi phòng bếp.
Một lần nữa mở mắt, Thu Cúc chỉ còn biết há hốc mồm vì không dám tin vào hình ảnh đang hiện hữu trước mắt.
Tiểu thư nhà mình ba ngày trước còn rầu rĩ vì mãi không thể gảy được một khúc nên hồn, sau một trận ốm dậy lại có thể thần thông quảng đại mà tấu một khúc vô cùng kinh thiên động địa.
"Phải chăng ta hoa mắt rồi nhìn nhầm đi.
Kia lại có thể là tiểu thư nhà mình?" Thu Cúc lẩm bẩm trong miệng.
Ba bước thành hai bước, Thu Cúc nhanh như chớp tiến lại gần Cơ Tuyết.
Đến khi đứng bên cạnh nàng rồi, Thu Cúc vẫn là hồn bay phách lạc..