Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161: 161: Nàng Có Đồng Ý Mối Hôn Sự Này Không
Thẩm Xuyên quả nhiên là thư ký toàn năng, năng suất làm việc vô cùng cao.
Lăng Kỳ chỉ mới giao nhiệm vụ cho anh ta hai ngày trước mà hôm nay anh ta đã đến báo cáo kết quả cho hắn rồi.
Lăng Kỳ tán thưởng trong lòng, đúng là thật giống Vu Minh, luôn khiến hắn hài lòng.
Cầm xấp tài liệu dày cộm trên tay, tim hắn không hiểu sao lại đập rộn lên.
Chỉ cần mở nó ra, hắn liền có thể biết rõ tất cả cuộc sống của nàng, những gì thuộc về nàng.
Hít sâu một hơi để ổn định chính mình, hắn cuối cùng cũng chịu mở ra xem.
Hắn kiên nhẫn đọc từng trang, không bỏ sót bất cứ một chữ nào.
Càng xem, khoé miệng hắn càng cong lên bởi vì hắn đã có thể chắc chắn người mà hắn đã nhận ra từ cái nhìn đầu tiên đích thị là nàng, là Tuyết nhi của hắn.
Cơ Tuyết, vẫn là tên của nàng, cùng với những gì mà trước kia nàng đã kể cho hắn về chính bản thân nàng, từ gia đình, công việc, cuộc sống...!Tất cả hắn đều nhớ như in, không hề quên dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Đối chiếu với những gì mà Thẩm Xuyên tra được, đúng là không sai biệt mấy.
Nhìn đến hai chữ Cơ Phong, anh trai nàng vậy mà lại là bạn thân của cỗ thân thể này.
Ở Hoằng Quốc, Cơ Phong là đại ca của nàng, cũng là bằng hữu thân thuộc của hắn, cũng quá trùng hợp rồi.
Vậy có phải nói lên rằng nàng và hắn chính là duyên trời định, nàng xuyên về Hoằng Quốc để gặp hắn, còn hắn cũng phải xuyên đến hiện đại để gặp nàng.
Nàng và hắn, thật sự là mang trong mình chấp niệm, nhất định phải tìm gặp đối phương để hoàn thành mối lương duyên này?
Nhìn những tấm hình được bày trên bàn, đáy mắt hắn bất giác trở nên ôn nhu chưa từng có.
Gương mặt này đã ăn sâu vào trong tâm trí hắn, hắn làm sao có thể quên đi được.
Nàng năm mười tám tuổi không hề khác biệt khi gặp hắn.
Nàng của hiện tại trông càng diễm lệ thành thục hơn.
Hắn vậy mà đã bỏ lỡ những sáu năm ở bên cạnh nàng.
Sáu năm này có biết bao nhiêu nam nhân hướng nàng tỏ tình.
Nàng còn nhớ hắn sao, còn yêu hắn sao?
Nhìn đến trang giấy viết nàng còn độc thân, cũng chưa từng qua lại với bất kỳ nam nhân nào, hắn chợt thở phào.
Nàng hẳn là vẫn chưa yêu người khác, và hắn vẫn còn cơ hội có phải hay không?
Trầm tư hồi lâu, Lăng Kỳ chợt nghĩ đến mối quan hệ bằng hữu giữa cỗ thân thể này và Cơ Phong, hắn cảm thấy có chút mâu thuẫn khó có thể lý giải.
Trong tiềm thức, nam nhân kia nói y chưa tìm được nàng trong khi nàng lại ở rất gần rất gần y.
Điều này có thể sao? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì hoặc là có cản trở gì mà y và nàng trong ngần ấy năm lại chưa từng gặp nhau?
Hắn tiếp tục lâm vào trầm mặc, suy nghĩ về vấn đề mâu thuẫn này.
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên kéo hồn hắn trở về.
Hắn ngẩng đầu hướng về phía cửa, lạnh nhạt cất giọng: "Vào đi."
Người gõ cửa là vú Trương, khi nghe hắn nói cho phép vào thì bà mới đẩy cửa ra, đứng tại chỗ lên tiếng: "A Kỳ, con có một người bạn tên là Cơ Phong, cậu ấy hiện tại đang ở phòng khách, con muốn gặp sao?"
Lăng Kỳ nghe vậy chợt nhướn mày: "Cơ Phong?"
Vú Trương gật đầu: "Đúng vậy, là cậu ấy.
Con nhớ sao?"
Hắn vẫn tỏ ra thờ ơ nhưng trong lòng đã gợn sóng.
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới.
Xem ra nỗi nghi vấn của hắn đã có người giúp hắn giải đáp rồi.
Hắn gật đầu: "Có chút ấn tượng."
Vú Trương tỏ ra kinh ngạc: "Thật sao? Vậy con có gặp cậu ấy không?"
Hắn lại gật đầu: "Vâng, vú nói cậu ấy lên đây đi."
Vú Trương nhìn hắn đầy nghi hoặc nhưng cũng không nói gì thêm, quay đầu bước đi.
Một lúc sau, Cơ Phong liền xuất hiện trước cửa phòng làm việc của hắn, ánh mắt lộ rõ sự tìm tòi không hề che giấu.
Nhận ra khí tức của người khác, Lăng Kỳ đang chăm chú vào đống tài liệu trên bàn chợt ngẩng đầu, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười như có như không, trong lòng thầm nghĩ: "Không chỉ giống tên mà cả gương mặt kia cũng giống."
Cơ Phong chậm rãi bước đến, dừng lại trước bàn làm việc của hắn, lên tiếng hỏi: "A Kỳ, cậu nhận ra tôi sao?"
Hắn lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ sao?"
Cơ Phong mày rậm càng nhíu chặt: "Này, cậu rốt cuộc là nhớ hay không nhớ?"
Hắn lắc đầu: "Không nhớ."
"Thật cmn!" Cơ Phong chửi thề một tiếng, nói tiếp: "Cậu đừng có giỡn được không? Trái tim tôi yếu ớt mỏng manh lắm!"
Lăng Kỳ không thèm nhìn y nữa, cúi đầu tiếp tục lật xem tài liệu, thầm nghĩ: "Tên giống, gương mặt cũng giống nhưng tính tình thì lại khác xa quá rồi."
Phó tướng Cơ Phong của hắn là một người chín chắn điềm đạm, khiến cho người khác cảm thấy tin tưởng và phó thác, không hề có chút nào liên quan đến cái người đang đứng trước mặt hắn.
Có lẽ hắn đã quá mong đợi những điều phi thực tế rồi.
Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ cảm thấy vô cùng bất an.
Có khi nào Tuyết nhi của hắn cũng sẽ như vậy hay không? Nàng không phải là nàng của khi đó? Nếu như vậy, hắn phải làm sao đối mặt với nàng đây?
Thấy Lăng Kỳ không nói gì, Cơ Phong lại nhăn mày, nhìn xuống thứ đang lấy hết sự hứng thú của hắn mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của người bạn thân là cậu ta.
Đến khi nhìn thấy những gì đang bày ra trước mắt, khoé miệng anh ta chợt co rút.
Đây không phải là thông tin về em gái anh ta hay sao? Cái tên Lăng Kỳ này vì sao lại điều tra nàng cơ chứ?
Không nghĩ ngợi thêm, Cơ Phong lên tiếng hỏi: "Cậu điều tra em gái tôi?"
Lăng Kỳ ngẩng đầu đối diện với cặp mắt hiếu kỳ của Cơ Phong, nhẹ gật đầu: "Ừm."
Hai mắt Cơ Phong trợn tròn, vậy mà hắn lại không chối, đây đích thị là tính cách của hắn không sai.
Bản thân hắn làm, hắn sẽ nhận mà không hề có một tia che giấu, còn nếu hắn không làm, bất cứ giá nào hắn cũng sẽ không nhận.
Cái tên mặt lạnh này bỗng dưng điều tra em gái mình làm gì cơ chứ? Hai người còn chưa từng gặp nhau cơ mà!
Nghĩ một chút, Cơ Phong dường như đã nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào rồi.
Dì Tiêu hẳn là nhân cơ hội hắn bị mất trí mà nhồi cho hắn một vị hôn thê đây mà.
Nếu đúng là vậy thì hắn điều tra nàng cũng là chuyện hiển nhiên thôi.
Hắn xưa nay không bao giờ chịu nghe người khác sắp đặt, công việc đã không thì chuyện riêng tư sẽ càng không.
Nhất định phải dò xét hắn một phen mới được, vừa mới khuyên được em gái, không thể đến phiên hắn thì liền đứt đoạn.
Nghĩ là làm, Cơ Phong liền lên tiếng hỏi: "Cậu rốt cuộc điều tra em gái tôi để làm gì? Cậu bị mất trí nhớ đã đành, chẳng lẽ lời dì Tiêu nói cậu cũng nghi ngờ?"
Lăng Kỳ khẽ nhướn mày: "Lời mẹ tôi nói?"
Cơ Phong gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, kể lể: "Đúng nha, em gái tôi chính là hôn thê của cậu."
Nàng là hôn thê của chủ nhân thân thể này? Làm sao có thể? Y chưa từng nói với hắn điều này, y cũng nói y đang tìm nàng cơ mà, trừ phi chính y cũng không biết.
Xem ra mối quan hệ này có rất nhiều khúc mắc, hắn nhất định phải làm rõ mới được.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, hắn tỏ ra thờ ơ hỏi: "Hôn thê? Từ lúc nào tôi có hôn thê? Còn có, trong tài liệu này chẳng phải ghi rõ ràng nàng đang độc thân hay sao?"
"Ách." Cơ Phong chột dạ, ra sức giải thích: "Chính là lúc cậu gặp tai nạn, hai bên gia đình đã đồng ý mối hôn sự này."
Chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng, Cơ Phong khựng lại, hỏi hắn: "Cậu không phải nghi ngờ về mối quan hệ này mới điều tra em gái tôi sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?"
Lăng Kỳ dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: "Mẹ tôi đích thực là có nói tôi có vị hôn thê nhưng lại không nói là người nào.
Bây giờ cậu nói tôi mới biết thì ra vị hôn thê trong lời nói của mẹ tôi lại chính là em gái cậu đấy!"
"Thì chính là như vậy mà.
Hôn thê của cậu chỉ có thể là em gái tôi thôi.
Chẳng lẽ em gái tôi còn không đủ tiêu chuẩn làm hôn thê của cậu?"
Lăng Kỳ liếc xéo: "Tôi có nói như vậy sao mà cậu chụp cái nồi này lên đầu tôi?"
Hôn thê của hắn là nàng, hắn mừng còn không kịp nữa là.
Hoá ra khi hắn đến với thế giới này, nàng mới trở thành hôn thê của hắn, cũng giống như khi xưa nàng cũng được định sẵn là người có hôn ước với hắn.
Thật tốt! Nàng và hắn vẫn được định sẵn sẽ là của nhau.
Hắn nhất định phải nắm bắt thật tốt, cho nàng một cái kinh hỉ mới được.
Nhưng mà còn nàng, nàng nghĩ thế nào về mối hôn sự này, cũng sẽ chấp nhận lên kiệu hoa gả cho hắn như trước kia không?
Lăng Kỳ ánh mắt phức tạp nhìn Cơ Phong, nhíu mày hỏi: "Nàng có đồng ý mối hôn sự này không?".
Lăng Kỳ chỉ mới giao nhiệm vụ cho anh ta hai ngày trước mà hôm nay anh ta đã đến báo cáo kết quả cho hắn rồi.
Lăng Kỳ tán thưởng trong lòng, đúng là thật giống Vu Minh, luôn khiến hắn hài lòng.
Cầm xấp tài liệu dày cộm trên tay, tim hắn không hiểu sao lại đập rộn lên.
Chỉ cần mở nó ra, hắn liền có thể biết rõ tất cả cuộc sống của nàng, những gì thuộc về nàng.
Hít sâu một hơi để ổn định chính mình, hắn cuối cùng cũng chịu mở ra xem.
Hắn kiên nhẫn đọc từng trang, không bỏ sót bất cứ một chữ nào.
Càng xem, khoé miệng hắn càng cong lên bởi vì hắn đã có thể chắc chắn người mà hắn đã nhận ra từ cái nhìn đầu tiên đích thị là nàng, là Tuyết nhi của hắn.
Cơ Tuyết, vẫn là tên của nàng, cùng với những gì mà trước kia nàng đã kể cho hắn về chính bản thân nàng, từ gia đình, công việc, cuộc sống...!Tất cả hắn đều nhớ như in, không hề quên dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Đối chiếu với những gì mà Thẩm Xuyên tra được, đúng là không sai biệt mấy.
Nhìn đến hai chữ Cơ Phong, anh trai nàng vậy mà lại là bạn thân của cỗ thân thể này.
Ở Hoằng Quốc, Cơ Phong là đại ca của nàng, cũng là bằng hữu thân thuộc của hắn, cũng quá trùng hợp rồi.
Vậy có phải nói lên rằng nàng và hắn chính là duyên trời định, nàng xuyên về Hoằng Quốc để gặp hắn, còn hắn cũng phải xuyên đến hiện đại để gặp nàng.
Nàng và hắn, thật sự là mang trong mình chấp niệm, nhất định phải tìm gặp đối phương để hoàn thành mối lương duyên này?
Nhìn những tấm hình được bày trên bàn, đáy mắt hắn bất giác trở nên ôn nhu chưa từng có.
Gương mặt này đã ăn sâu vào trong tâm trí hắn, hắn làm sao có thể quên đi được.
Nàng năm mười tám tuổi không hề khác biệt khi gặp hắn.
Nàng của hiện tại trông càng diễm lệ thành thục hơn.
Hắn vậy mà đã bỏ lỡ những sáu năm ở bên cạnh nàng.
Sáu năm này có biết bao nhiêu nam nhân hướng nàng tỏ tình.
Nàng còn nhớ hắn sao, còn yêu hắn sao?
Nhìn đến trang giấy viết nàng còn độc thân, cũng chưa từng qua lại với bất kỳ nam nhân nào, hắn chợt thở phào.
Nàng hẳn là vẫn chưa yêu người khác, và hắn vẫn còn cơ hội có phải hay không?
Trầm tư hồi lâu, Lăng Kỳ chợt nghĩ đến mối quan hệ bằng hữu giữa cỗ thân thể này và Cơ Phong, hắn cảm thấy có chút mâu thuẫn khó có thể lý giải.
Trong tiềm thức, nam nhân kia nói y chưa tìm được nàng trong khi nàng lại ở rất gần rất gần y.
Điều này có thể sao? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì hoặc là có cản trở gì mà y và nàng trong ngần ấy năm lại chưa từng gặp nhau?
Hắn tiếp tục lâm vào trầm mặc, suy nghĩ về vấn đề mâu thuẫn này.
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên kéo hồn hắn trở về.
Hắn ngẩng đầu hướng về phía cửa, lạnh nhạt cất giọng: "Vào đi."
Người gõ cửa là vú Trương, khi nghe hắn nói cho phép vào thì bà mới đẩy cửa ra, đứng tại chỗ lên tiếng: "A Kỳ, con có một người bạn tên là Cơ Phong, cậu ấy hiện tại đang ở phòng khách, con muốn gặp sao?"
Lăng Kỳ nghe vậy chợt nhướn mày: "Cơ Phong?"
Vú Trương gật đầu: "Đúng vậy, là cậu ấy.
Con nhớ sao?"
Hắn vẫn tỏ ra thờ ơ nhưng trong lòng đã gợn sóng.
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo tới.
Xem ra nỗi nghi vấn của hắn đã có người giúp hắn giải đáp rồi.
Hắn gật đầu: "Có chút ấn tượng."
Vú Trương tỏ ra kinh ngạc: "Thật sao? Vậy con có gặp cậu ấy không?"
Hắn lại gật đầu: "Vâng, vú nói cậu ấy lên đây đi."
Vú Trương nhìn hắn đầy nghi hoặc nhưng cũng không nói gì thêm, quay đầu bước đi.
Một lúc sau, Cơ Phong liền xuất hiện trước cửa phòng làm việc của hắn, ánh mắt lộ rõ sự tìm tòi không hề che giấu.
Nhận ra khí tức của người khác, Lăng Kỳ đang chăm chú vào đống tài liệu trên bàn chợt ngẩng đầu, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười như có như không, trong lòng thầm nghĩ: "Không chỉ giống tên mà cả gương mặt kia cũng giống."
Cơ Phong chậm rãi bước đến, dừng lại trước bàn làm việc của hắn, lên tiếng hỏi: "A Kỳ, cậu nhận ra tôi sao?"
Hắn lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ sao?"
Cơ Phong mày rậm càng nhíu chặt: "Này, cậu rốt cuộc là nhớ hay không nhớ?"
Hắn lắc đầu: "Không nhớ."
"Thật cmn!" Cơ Phong chửi thề một tiếng, nói tiếp: "Cậu đừng có giỡn được không? Trái tim tôi yếu ớt mỏng manh lắm!"
Lăng Kỳ không thèm nhìn y nữa, cúi đầu tiếp tục lật xem tài liệu, thầm nghĩ: "Tên giống, gương mặt cũng giống nhưng tính tình thì lại khác xa quá rồi."
Phó tướng Cơ Phong của hắn là một người chín chắn điềm đạm, khiến cho người khác cảm thấy tin tưởng và phó thác, không hề có chút nào liên quan đến cái người đang đứng trước mặt hắn.
Có lẽ hắn đã quá mong đợi những điều phi thực tế rồi.
Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ cảm thấy vô cùng bất an.
Có khi nào Tuyết nhi của hắn cũng sẽ như vậy hay không? Nàng không phải là nàng của khi đó? Nếu như vậy, hắn phải làm sao đối mặt với nàng đây?
Thấy Lăng Kỳ không nói gì, Cơ Phong lại nhăn mày, nhìn xuống thứ đang lấy hết sự hứng thú của hắn mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của người bạn thân là cậu ta.
Đến khi nhìn thấy những gì đang bày ra trước mắt, khoé miệng anh ta chợt co rút.
Đây không phải là thông tin về em gái anh ta hay sao? Cái tên Lăng Kỳ này vì sao lại điều tra nàng cơ chứ?
Không nghĩ ngợi thêm, Cơ Phong lên tiếng hỏi: "Cậu điều tra em gái tôi?"
Lăng Kỳ ngẩng đầu đối diện với cặp mắt hiếu kỳ của Cơ Phong, nhẹ gật đầu: "Ừm."
Hai mắt Cơ Phong trợn tròn, vậy mà hắn lại không chối, đây đích thị là tính cách của hắn không sai.
Bản thân hắn làm, hắn sẽ nhận mà không hề có một tia che giấu, còn nếu hắn không làm, bất cứ giá nào hắn cũng sẽ không nhận.
Cái tên mặt lạnh này bỗng dưng điều tra em gái mình làm gì cơ chứ? Hai người còn chưa từng gặp nhau cơ mà!
Nghĩ một chút, Cơ Phong dường như đã nhận ra vấn đề nằm ở chỗ nào rồi.
Dì Tiêu hẳn là nhân cơ hội hắn bị mất trí mà nhồi cho hắn một vị hôn thê đây mà.
Nếu đúng là vậy thì hắn điều tra nàng cũng là chuyện hiển nhiên thôi.
Hắn xưa nay không bao giờ chịu nghe người khác sắp đặt, công việc đã không thì chuyện riêng tư sẽ càng không.
Nhất định phải dò xét hắn một phen mới được, vừa mới khuyên được em gái, không thể đến phiên hắn thì liền đứt đoạn.
Nghĩ là làm, Cơ Phong liền lên tiếng hỏi: "Cậu rốt cuộc điều tra em gái tôi để làm gì? Cậu bị mất trí nhớ đã đành, chẳng lẽ lời dì Tiêu nói cậu cũng nghi ngờ?"
Lăng Kỳ khẽ nhướn mày: "Lời mẹ tôi nói?"
Cơ Phong gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, kể lể: "Đúng nha, em gái tôi chính là hôn thê của cậu."
Nàng là hôn thê của chủ nhân thân thể này? Làm sao có thể? Y chưa từng nói với hắn điều này, y cũng nói y đang tìm nàng cơ mà, trừ phi chính y cũng không biết.
Xem ra mối quan hệ này có rất nhiều khúc mắc, hắn nhất định phải làm rõ mới được.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, hắn tỏ ra thờ ơ hỏi: "Hôn thê? Từ lúc nào tôi có hôn thê? Còn có, trong tài liệu này chẳng phải ghi rõ ràng nàng đang độc thân hay sao?"
"Ách." Cơ Phong chột dạ, ra sức giải thích: "Chính là lúc cậu gặp tai nạn, hai bên gia đình đã đồng ý mối hôn sự này."
Chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng, Cơ Phong khựng lại, hỏi hắn: "Cậu không phải nghi ngờ về mối quan hệ này mới điều tra em gái tôi sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?"
Lăng Kỳ dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: "Mẹ tôi đích thực là có nói tôi có vị hôn thê nhưng lại không nói là người nào.
Bây giờ cậu nói tôi mới biết thì ra vị hôn thê trong lời nói của mẹ tôi lại chính là em gái cậu đấy!"
"Thì chính là như vậy mà.
Hôn thê của cậu chỉ có thể là em gái tôi thôi.
Chẳng lẽ em gái tôi còn không đủ tiêu chuẩn làm hôn thê của cậu?"
Lăng Kỳ liếc xéo: "Tôi có nói như vậy sao mà cậu chụp cái nồi này lên đầu tôi?"
Hôn thê của hắn là nàng, hắn mừng còn không kịp nữa là.
Hoá ra khi hắn đến với thế giới này, nàng mới trở thành hôn thê của hắn, cũng giống như khi xưa nàng cũng được định sẵn là người có hôn ước với hắn.
Thật tốt! Nàng và hắn vẫn được định sẵn sẽ là của nhau.
Hắn nhất định phải nắm bắt thật tốt, cho nàng một cái kinh hỉ mới được.
Nhưng mà còn nàng, nàng nghĩ thế nào về mối hôn sự này, cũng sẽ chấp nhận lên kiệu hoa gả cho hắn như trước kia không?
Lăng Kỳ ánh mắt phức tạp nhìn Cơ Phong, nhíu mày hỏi: "Nàng có đồng ý mối hôn sự này không?".