Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152: 152: Là Anh Ấy Tự Muốn Như Thế
Hơn hai mươi năm sống trên đời, hắn chưa từng cảm thấy tức giận muốn mắng người như lúc này.
Nội lực không có lấy một phần thì biết đến khi nào hắn mới luyện được một thân võ nghệ như xưa đây?
Thiếu tướng trẻ tuổi nhất? Chẳng lẽ con người của thế giới này lại vô dụng đến mức này hay sao?
Không có nội lực thì thôi vậy, hắn luyện lại từ đầu là được.
Điều quan trọng hiện tại là biết đi nơi nào để tìm nàng đây?
Hắn lại bước đến bên cửa sổ trầm tư suy nghĩ.
Trong tiềm thức, hắn nghe thấy tiếng đàn cùng giọng hát của nàng nhưng khi mở mắt, khung cảnh xung quanh khiến hắn trở nên hoang mang cùng mơ hồ.
Hắn tự hỏi chính mình: rốt cuộc là hắn đã nghe thấy từ bên ngoài hay tất cả chỉ là tưởng tượng của hắn?
Hư hư thực thực...!Lựa chọn đến với thế giới này là đúng hay sai, hắn thật sự không thể thể nào phân biệt nổi nữa rồi.
Lúc này bên ngoài phòng bệnh.
Tiêu Nguyệt Mẫn và vú Trương dường như đều mang theo suy nghĩ giống nhau, nên ngay khi cánh cửa vừa vang lên một tiếng "cạch" thanh thúy, hai người đồng thời quay sang nhìn nhau ngầm hiểu ý.
Đi đến một góc khuất, Tiêu Nguyệt Mẫn dừng lại, hỏi vú Trương: "Vú cũng có suy nghĩ giống tôi có phải hay không?"
Vú Trương gật đầu: "Phu nhân nghi ngờ a Kỳ không phải bị mất trí nhớ?"
Tiêu Nguyệt Mẫn gật đầu: "Đúng là tôi có nghi ngờ nhưng lại không dám chắc.
Vú thử nghĩ xem, thằng nhóc đó giả vờ mất trí nhớ để làm gì chứ? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì hay sao? Cho dù có đi chăng nữa thì tôi là mẹ nó cơ mà, chẳng lẽ không đáng được nó tin tưởng?"
Vú Trương nghe vậy cũng đồng tình: "Tôi cũng nghĩ vậy cho nên cũng không dám hỏi han gì.
Thôi thì phu nhân cứ đợi cậu ấy xuất viện trở về đã, nơi này tai vách mạch rừng, đừng nói những chuyện không nên nói.".
ngôn tình ngược
Tiêu Nguyệt Mẫn trầm tư.
Cơ ngơi bà đang sở hữu không ít người dòm ngó, nhất là phe cánh của đám người kia, luôn trực chờ bà mắc sai lầm để kéo bà xuống khỏi ghế chủ tịch.
Nếu như không có a Kỳ chống đỡ, tập đoàn K&M đã sớm đổi chủ từ lâu.
Chẳng lẽ việc a Kỳ gặp tai nạn thực chất không chỉ là tai nạ ngoài ý muốn? Xem ra bà phải phái người đi điều tra kỹ càng mới được.
Tiêu Nguyệt Mẫn gật đầu: "Ừm, tôi hiểu rồi.
Vậy vú trở về đi, tôi đến công ty xem tình hình thế nào đã."
Sau khi yên vị trên xe của mình, Tiêu Nguyệt Mẫn lấy điện thoại trong túi xách ra, tìm kiếm danh bạ cái tên Cơ Phong, ấn nút gọi đi.
Điện thoại vừa thông, bên tai vang lên tiếng của một cô bé khiến bà hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Là tiểu Tuyết sao?"
Bên kia trả lời: "Dạ không, con là Mộc Ái Ái, bạn thân của tiểu Tuyết Tuyết.
Dì muốn gặp Cơ Phong hay tiểu Tuyết Tuyết?"
"Dì muốn gặp Cơ Phong.
Phiền con đưa điện thoại cho nó." Bà nói.
Mộc Ái Ái sụt sùi lên tiếng: "Anh ấy hiện không thể nghe điện thoại được ạ."
Tiêu Nguyệt Mẫn nhíu mày.
Hiện tại trong nước đang là nửa đêm, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì hay sao?
"A Phong bận chuyện gì sao?"
Mộc Ái Ái trả lời: "Anh ấy bị xuất huyết dạ dày, vừa được cấp cứu xong, vẫn chưa tỉnh lại.
Tiểu Tuyết Tuyết đang đi gặp bác sĩ, chắc cũng sắp trở lại rồi ạ!"
Tiêu Nguyệt Mẫn khẽ thở phào.
Bà có dự cảm không lành nhưng cũng may không có vấn đề gì to tát.
Xuất huyết dạ dày chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm thì sẽ không có việc gì nữa.
"Ừm, dì biết rồi."
"Dì có chuyện gì gấp thì cứ nói đi con sẽ chuyển lời.
Hoặc là đợi khi nào anh ấy tỉnh thì con sẽ nói anh ấy gọi lại cho dì?" Mộc Ái Ái nói.
Tiêu Nguyệt Mẫn lắc đầu: "Không có chuyện gì quan trọng đâu, dì chỉ gọi điện thoại hỏi thăm mà thôi."
"Vậy dì có cần gặp tiểu Tuyết Tuyết không?" Cô hỏi.
Tiêu Nguyệt Mẫn lại lắc đầu: "Không cần đâu.
Hai đứa chăm sóc cho a Phong thật tốt để nó mau khoẻ lại là được rồi.
Có thời gian dì sẽ gọi lại sau."
"Vâng, cảm ơn dì."
"Ừm, vậy dì cúp điện thoại đây."
Điện thoại ngắt kết nối, Tiêu Nguyệt Mẫn không tỏ thái độ gì.
A Phong cũng bệnh rồi, mà gặp tiểu Tuyết bà cũng không biết phải nói gì.
Thôi thì để thêm một thời gian nữa, chờ a Kỳ hoàn toàn khoẻ lại rồi về nước gặp con bé luôn cũng không muộn.
Dưa xanh hái không ngọt, ép quá cũng không có kết quả tốt, tạm thời để cho đôi bên có thêm chút thời gian cùng không gian.
Nếu như thật sự có duyên, ắt sẽ tự tìm đến mà thôi.
Bây giờ phải trở về công ty xem Triệu Đông làm việc tới đâu rồi.
Mấy lão già kia lại bày ra bộ mặt gì nữa đây không biết.
Trong lòng Tiêu Nguyệt Mẫn thầm mắng: Đừng cho rằng bà đây là phụ nữ thì sẽ sợ các người, hổ cái không cắn người thì lại cho rằng là mèo hoang sao? Mèo hoang bị chọc giận cũng biết cắn người đấy!
Ở một nơi khác cũng đồng dạng là màu trắng phòng bệnh, Cơ Phong hai mắt nhắm chặt đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch trông vô cùng tiều tụy.
Hai tiếng trước nhận được điện thoại của bệnh viện báo hắn bị xuất huyết dạ dày đang cấp cứu, cần người nhà ký giấy tờ, đúng lúc Cơ Tuyết và Mộc Ái Ái đang trò chuyện Weibo, thế là cả hai cùng tức tốc chạy vào bệnh viện ngay trong đêm.
Nhìn nam nhân nằm trên giường, Mộc Ái Ái trong lòng tự trách vạn phần.
Chỉ vì sự nông nổi tức thời của bản thân mà khiến hắn phải chịu dày vò thế này.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bệnh đẩy ra, Cơ Tuyết bước vào, trên mặt không một tia biểu cảm nhưng khi nhìn đến nét mặt của cô bạn thân, nàng lại bỗng dưng muốn cười thành tiếng.
Cô nàng Mộc Ái Ái này đúng là trong ngoài bất nhất, rõ ràng lo lắng cho người ta mà còn bày ra dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm.
Còn ông anh của nàng nữa, để ý đến người ta mà còn làm bộ làm tịch.
Nàng cũng muốn thở dài trong lòng rồi đây.
Anh hai à, mong là chút khổ ải này anh có thể vượt qua.
Đừng nói người làm em gái như nàng không chịu giúp, nàng chính là tận tình tận nghĩa lắm rồi đấy.
Còn lại thì phải tùy thuộc vào bản lĩnh của anh có thể khiến con gái người ta xiêu lòng hay không mà thôi.
Thấy người đi vào là Cơ Tuyết, Mộc Ái Ái nhìn nàng hỏi: "Thế nào rồi? Bác sĩ nói khi nào anh ấy tỉnh lại?"
Nàng trả lời: "Chắc đến sáng là sẽ tỉnh."
Mộc Ái Ái nhăn nhó: "Tiểu Tuyết Tuyết, anh ấy không ăn cay được sao cậu không nói cho tớ, lại còn để cho tớ nghịch ngợm bắt anh ấy ăn hết cả chén đồ cay như thế? Bây giờ lại thành ra thế này, cậu bảo tớ phải làm thế nào đây?"
Khoé miệng nàng giật giật.
Này có thể trách nàng sao? Chính là ông anh của nàng muốn chơi trò khổ nhục kế, nàng chẳng lẽ lại vạch trần hay sao?
Nhưng mà khổ nhục kế này xem như thành công mĩ mãn rồi đó thôi, cô nàng bướng bỉnh này đã chịu xuống nước lo lắng cho ai kia rồi.
Nàng nhìn người trên giường đang say giấc nồng, thầm nói: "Anh hai a, người làm em gái như em thật sự là bội phục rồi.
Chúc anh mau chóng mang được người về nhà a."
Nhìn sang Mộc Ái Ái, Cơ Tuyết nhún vai nói: "Tớ đang nói thì anh ấy chặn họng lại không cho tớ nói đó thôi.
Là anh ấy tự muốn như thế, tớ biết phải làm sao?"
Cô nàng kia không cho là đúng: "Tiểu Tuyết Tuyết, chuyện gì cũng có thể đùa được nhưng sức khỏe không thể mang ra đùa như thế được.
Nếu chẳng may quá đà rồi ảnh hưởng đến tính mạng thì sao? Cậu chẳng lẽ muốn tớ phải ân hận suốt đời?"
Cơ Tuyết xua tay: "Cậu không cần phải quá lo lắng như vậy đâu, anh ấy tự có chừng mực."
Mộc Ái Ái chợt lớn tiếng: "Có chừng mực mà đến nỗi xuất huyết dạ dày luôn sao?"
Cơ Tuyết nhìn sắc mặt của Mộc Ái Ái, cố gắng nhịn cười.
Hắn đích thực là xuất huyết dạ dày nhưng chỉ ở mức độ nhẹ, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát.
Nàng hiểu anh trai của mình, đương nhiên biết mục đích của hắn, cho nên chỉ có thể hùa theo hắn, giúp hắn một tay mà thôi.
Nếu như đã khiến cô nàng này lo lắng như thế, không bằng cứ để cô nàng nghĩ hắn trầm trọng hơn một chút.
Khổ nhục kế đã thành, thì cứ đẩy xa thêm tí nữa cho chắc, chẳng thiệt đi đâu cả.
Ôm lấy cánh tay Mộc Ái Ái, nàng nói: "Tình yêu à, tớ làm sao biết sẽ trở nên nghiêm trọng như thế chứ? Dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, giờ có nói gì hay đổ trách nhiệm cho ai cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, anh tớ cũng đã nằm đấy.
Việc quan trọng bây giờ là chăm sóc cho anh ấy để anh ấy mau chóng khoẻ lại, cậu nói có phải hay không?".
Nội lực không có lấy một phần thì biết đến khi nào hắn mới luyện được một thân võ nghệ như xưa đây?
Thiếu tướng trẻ tuổi nhất? Chẳng lẽ con người của thế giới này lại vô dụng đến mức này hay sao?
Không có nội lực thì thôi vậy, hắn luyện lại từ đầu là được.
Điều quan trọng hiện tại là biết đi nơi nào để tìm nàng đây?
Hắn lại bước đến bên cửa sổ trầm tư suy nghĩ.
Trong tiềm thức, hắn nghe thấy tiếng đàn cùng giọng hát của nàng nhưng khi mở mắt, khung cảnh xung quanh khiến hắn trở nên hoang mang cùng mơ hồ.
Hắn tự hỏi chính mình: rốt cuộc là hắn đã nghe thấy từ bên ngoài hay tất cả chỉ là tưởng tượng của hắn?
Hư hư thực thực...!Lựa chọn đến với thế giới này là đúng hay sai, hắn thật sự không thể thể nào phân biệt nổi nữa rồi.
Lúc này bên ngoài phòng bệnh.
Tiêu Nguyệt Mẫn và vú Trương dường như đều mang theo suy nghĩ giống nhau, nên ngay khi cánh cửa vừa vang lên một tiếng "cạch" thanh thúy, hai người đồng thời quay sang nhìn nhau ngầm hiểu ý.
Đi đến một góc khuất, Tiêu Nguyệt Mẫn dừng lại, hỏi vú Trương: "Vú cũng có suy nghĩ giống tôi có phải hay không?"
Vú Trương gật đầu: "Phu nhân nghi ngờ a Kỳ không phải bị mất trí nhớ?"
Tiêu Nguyệt Mẫn gật đầu: "Đúng là tôi có nghi ngờ nhưng lại không dám chắc.
Vú thử nghĩ xem, thằng nhóc đó giả vờ mất trí nhớ để làm gì chứ? Chẳng lẽ có uẩn khúc gì hay sao? Cho dù có đi chăng nữa thì tôi là mẹ nó cơ mà, chẳng lẽ không đáng được nó tin tưởng?"
Vú Trương nghe vậy cũng đồng tình: "Tôi cũng nghĩ vậy cho nên cũng không dám hỏi han gì.
Thôi thì phu nhân cứ đợi cậu ấy xuất viện trở về đã, nơi này tai vách mạch rừng, đừng nói những chuyện không nên nói.".
ngôn tình ngược
Tiêu Nguyệt Mẫn trầm tư.
Cơ ngơi bà đang sở hữu không ít người dòm ngó, nhất là phe cánh của đám người kia, luôn trực chờ bà mắc sai lầm để kéo bà xuống khỏi ghế chủ tịch.
Nếu như không có a Kỳ chống đỡ, tập đoàn K&M đã sớm đổi chủ từ lâu.
Chẳng lẽ việc a Kỳ gặp tai nạn thực chất không chỉ là tai nạ ngoài ý muốn? Xem ra bà phải phái người đi điều tra kỹ càng mới được.
Tiêu Nguyệt Mẫn gật đầu: "Ừm, tôi hiểu rồi.
Vậy vú trở về đi, tôi đến công ty xem tình hình thế nào đã."
Sau khi yên vị trên xe của mình, Tiêu Nguyệt Mẫn lấy điện thoại trong túi xách ra, tìm kiếm danh bạ cái tên Cơ Phong, ấn nút gọi đi.
Điện thoại vừa thông, bên tai vang lên tiếng của một cô bé khiến bà hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Là tiểu Tuyết sao?"
Bên kia trả lời: "Dạ không, con là Mộc Ái Ái, bạn thân của tiểu Tuyết Tuyết.
Dì muốn gặp Cơ Phong hay tiểu Tuyết Tuyết?"
"Dì muốn gặp Cơ Phong.
Phiền con đưa điện thoại cho nó." Bà nói.
Mộc Ái Ái sụt sùi lên tiếng: "Anh ấy hiện không thể nghe điện thoại được ạ."
Tiêu Nguyệt Mẫn nhíu mày.
Hiện tại trong nước đang là nửa đêm, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì hay sao?
"A Phong bận chuyện gì sao?"
Mộc Ái Ái trả lời: "Anh ấy bị xuất huyết dạ dày, vừa được cấp cứu xong, vẫn chưa tỉnh lại.
Tiểu Tuyết Tuyết đang đi gặp bác sĩ, chắc cũng sắp trở lại rồi ạ!"
Tiêu Nguyệt Mẫn khẽ thở phào.
Bà có dự cảm không lành nhưng cũng may không có vấn đề gì to tát.
Xuất huyết dạ dày chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm thì sẽ không có việc gì nữa.
"Ừm, dì biết rồi."
"Dì có chuyện gì gấp thì cứ nói đi con sẽ chuyển lời.
Hoặc là đợi khi nào anh ấy tỉnh thì con sẽ nói anh ấy gọi lại cho dì?" Mộc Ái Ái nói.
Tiêu Nguyệt Mẫn lắc đầu: "Không có chuyện gì quan trọng đâu, dì chỉ gọi điện thoại hỏi thăm mà thôi."
"Vậy dì có cần gặp tiểu Tuyết Tuyết không?" Cô hỏi.
Tiêu Nguyệt Mẫn lại lắc đầu: "Không cần đâu.
Hai đứa chăm sóc cho a Phong thật tốt để nó mau khoẻ lại là được rồi.
Có thời gian dì sẽ gọi lại sau."
"Vâng, cảm ơn dì."
"Ừm, vậy dì cúp điện thoại đây."
Điện thoại ngắt kết nối, Tiêu Nguyệt Mẫn không tỏ thái độ gì.
A Phong cũng bệnh rồi, mà gặp tiểu Tuyết bà cũng không biết phải nói gì.
Thôi thì để thêm một thời gian nữa, chờ a Kỳ hoàn toàn khoẻ lại rồi về nước gặp con bé luôn cũng không muộn.
Dưa xanh hái không ngọt, ép quá cũng không có kết quả tốt, tạm thời để cho đôi bên có thêm chút thời gian cùng không gian.
Nếu như thật sự có duyên, ắt sẽ tự tìm đến mà thôi.
Bây giờ phải trở về công ty xem Triệu Đông làm việc tới đâu rồi.
Mấy lão già kia lại bày ra bộ mặt gì nữa đây không biết.
Trong lòng Tiêu Nguyệt Mẫn thầm mắng: Đừng cho rằng bà đây là phụ nữ thì sẽ sợ các người, hổ cái không cắn người thì lại cho rằng là mèo hoang sao? Mèo hoang bị chọc giận cũng biết cắn người đấy!
Ở một nơi khác cũng đồng dạng là màu trắng phòng bệnh, Cơ Phong hai mắt nhắm chặt đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch trông vô cùng tiều tụy.
Hai tiếng trước nhận được điện thoại của bệnh viện báo hắn bị xuất huyết dạ dày đang cấp cứu, cần người nhà ký giấy tờ, đúng lúc Cơ Tuyết và Mộc Ái Ái đang trò chuyện Weibo, thế là cả hai cùng tức tốc chạy vào bệnh viện ngay trong đêm.
Nhìn nam nhân nằm trên giường, Mộc Ái Ái trong lòng tự trách vạn phần.
Chỉ vì sự nông nổi tức thời của bản thân mà khiến hắn phải chịu dày vò thế này.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng bệnh đẩy ra, Cơ Tuyết bước vào, trên mặt không một tia biểu cảm nhưng khi nhìn đến nét mặt của cô bạn thân, nàng lại bỗng dưng muốn cười thành tiếng.
Cô nàng Mộc Ái Ái này đúng là trong ngoài bất nhất, rõ ràng lo lắng cho người ta mà còn bày ra dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm.
Còn ông anh của nàng nữa, để ý đến người ta mà còn làm bộ làm tịch.
Nàng cũng muốn thở dài trong lòng rồi đây.
Anh hai à, mong là chút khổ ải này anh có thể vượt qua.
Đừng nói người làm em gái như nàng không chịu giúp, nàng chính là tận tình tận nghĩa lắm rồi đấy.
Còn lại thì phải tùy thuộc vào bản lĩnh của anh có thể khiến con gái người ta xiêu lòng hay không mà thôi.
Thấy người đi vào là Cơ Tuyết, Mộc Ái Ái nhìn nàng hỏi: "Thế nào rồi? Bác sĩ nói khi nào anh ấy tỉnh lại?"
Nàng trả lời: "Chắc đến sáng là sẽ tỉnh."
Mộc Ái Ái nhăn nhó: "Tiểu Tuyết Tuyết, anh ấy không ăn cay được sao cậu không nói cho tớ, lại còn để cho tớ nghịch ngợm bắt anh ấy ăn hết cả chén đồ cay như thế? Bây giờ lại thành ra thế này, cậu bảo tớ phải làm thế nào đây?"
Khoé miệng nàng giật giật.
Này có thể trách nàng sao? Chính là ông anh của nàng muốn chơi trò khổ nhục kế, nàng chẳng lẽ lại vạch trần hay sao?
Nhưng mà khổ nhục kế này xem như thành công mĩ mãn rồi đó thôi, cô nàng bướng bỉnh này đã chịu xuống nước lo lắng cho ai kia rồi.
Nàng nhìn người trên giường đang say giấc nồng, thầm nói: "Anh hai a, người làm em gái như em thật sự là bội phục rồi.
Chúc anh mau chóng mang được người về nhà a."
Nhìn sang Mộc Ái Ái, Cơ Tuyết nhún vai nói: "Tớ đang nói thì anh ấy chặn họng lại không cho tớ nói đó thôi.
Là anh ấy tự muốn như thế, tớ biết phải làm sao?"
Cô nàng kia không cho là đúng: "Tiểu Tuyết Tuyết, chuyện gì cũng có thể đùa được nhưng sức khỏe không thể mang ra đùa như thế được.
Nếu chẳng may quá đà rồi ảnh hưởng đến tính mạng thì sao? Cậu chẳng lẽ muốn tớ phải ân hận suốt đời?"
Cơ Tuyết xua tay: "Cậu không cần phải quá lo lắng như vậy đâu, anh ấy tự có chừng mực."
Mộc Ái Ái chợt lớn tiếng: "Có chừng mực mà đến nỗi xuất huyết dạ dày luôn sao?"
Cơ Tuyết nhìn sắc mặt của Mộc Ái Ái, cố gắng nhịn cười.
Hắn đích thực là xuất huyết dạ dày nhưng chỉ ở mức độ nhẹ, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát.
Nàng hiểu anh trai của mình, đương nhiên biết mục đích của hắn, cho nên chỉ có thể hùa theo hắn, giúp hắn một tay mà thôi.
Nếu như đã khiến cô nàng này lo lắng như thế, không bằng cứ để cô nàng nghĩ hắn trầm trọng hơn một chút.
Khổ nhục kế đã thành, thì cứ đẩy xa thêm tí nữa cho chắc, chẳng thiệt đi đâu cả.
Ôm lấy cánh tay Mộc Ái Ái, nàng nói: "Tình yêu à, tớ làm sao biết sẽ trở nên nghiêm trọng như thế chứ? Dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, giờ có nói gì hay đổ trách nhiệm cho ai cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, anh tớ cũng đã nằm đấy.
Việc quan trọng bây giờ là chăm sóc cho anh ấy để anh ấy mau chóng khoẻ lại, cậu nói có phải hay không?".