Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128: 128: Con Rất Khoẻ Có Thể Lập Tức Xuất Viện
Cơ Tuyết nghe vậy thì bất giác rùng mình một cái, tay cầm chai nước cũng khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn người anh trai đáng kính của mình, không vui nói: "Anh hai, là anh nói với họ sao?"
Cơ Phong khoé miệng co giật, chột dạ nói: "Em chẳng lẽ không hiểu tính tình của ông nội? Hôm cuối tuần, em không đến thăm ông, ông gọi điện thoại cho em, anh giúp em nhận, cho nên chỉ có thể nói ra sự thật."
Cơ Tuyết nheo cặp mắt hạnh, chu môi hỏi tiếp: "Vậy còn ba mẹ? Ba mẹ không phải đang ở nước ngoài hay sao?"
Cơ Phong chột dạ lần hai: "Ách, ông nội biết rồi thì em nghĩ xem ba mẹ có biết hay không?"
Đúng là ông nội biết nàng nằm viện là do gọi điện thoại đến, còn ba mẹ là do hắn tự mình gọi đến báo.
Bởi vì nếu như để ông nội báo cho ba mẹ, hậu quả là ông nội sẽ nổi trận lôi đình mà hành hạ lỗ tai cả nhà hắn suốt mấy ngày.
Vì sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì ông nội hắn - Cơ Minh Vĩ chính là điển hình của trọng nữ khinh nam.
Trong mắt lão nhân gia chỉ có duy nhất đứa cháu gái bảo bối là nàng, còn lại thì chẳng có tí phân lượng nào.
Cách đây không lâu hắn được chứng kiến thời khắc lịch sử đó: Cả nhà hắn đang ở nước ngoài đều bị gọi về ngay trong đêm chỉ vì nàng bị sốt.
Thế là lỗ tai bị oanh tạc suốt mấy ngày, cho đến khi nàng khỏi hẳn bệnh mới buông tha.
Tình hình của nàng hôm nay lại còn nghiêm gấp mấy lần so với khi đó, ông nội liệu sẽ buông tha cho bọn họ hay sao?
Câu trả lời chỉ có một: tuyệt đối không!
Sự thật chứng minh, khi lão nhân gia trên mặt mang theo sự lo lắng bước vào phòng bệnh, nhìn thấy nàng sắc mặt xanh xao, tay còn truyền dịch thì mày rậm nhíu chặt, quét mắt một lượt từ lớn đến nhỏ, đanh giọng mắng: "Các người nhìn xem bảo bối của ta có đáng thương hay không? Ba mẹ và anh trai đều bỏ mặc nó một mình tự sinh tự diệt.
Kiếm tiền nhiều để làm gì hả? Bảo bối của ta có mệnh hệ gì thì các người không xong với ta đâu!"
Cơ Tuyết liếc mắt nhìn Cơ Phong, ánh mắt giao nhau ngầm hiểu.
Ba nàng Cơ Phàm và mẹ nàng Lâm Nhược Giai đứng một bên nhìn lão nhân gia nổi trận lôi đình cũng chỉ biết im lặng lắng nghe.
Nếu cứ cố chấp cùng ông nói lý, không khéo ông sẽ tức đến đổ bệnh thì còn khổ hơn.
Chờ lão nhân gia nói xong, Cơ Tuyết lúc này mới lên tiếng vuốt mông ngựa: "Ông nội, ba mẹ và anh trai đâu có bỏ mặc con, hàng ngày vẫn gọi điện thoại cho con mà.
Con đổ bệnh họ liền có mặt không phải hay sao? Ông nội, đừng giận nữa mà, là Tuyết nhi khiến ông phải lo lắng, người sai là Tuyết nhi!"
Cơ Minh Vĩ nhìn nàng nở nụ cười hiền từ: "Bảo bối ngoan, con không cần nói đỡ cho họ, ông nội biết con dịu dàng hiếu thuận, nhưng việc gì ra việc đó, trách nhiệm của bản thân thì phải tự biết gánh lấy."
Nàng ôm cánh tay lão nhân gia lắc lắc, cười ngọt ngào lấy lòng: "Được rồi mà ông nội.
Hiếm khi cả nhà đoàn viên, ông nội đừng tức giận nữa.
Sắp đến đại thọ của người, người nhất định phải giữ gìn sức khoẻ mới được, chờ xem Tuyết nhi tặng cho người đại lễ chứ!"
Lão nhân gia nghe vậy thì trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, liếc mắt nhìn ba người còn lại trong phòng bệnh, sau đó hướng nàng gật đầu: "Được được, ông nội chờ xem đại lễ của con."
Cơ Minh Vĩ ở lại cùng nàng nói chuyện phiếm một hồi cũng trở về.
Cơ Phong tiễn ông rồi cũng nối gót đi làm việc của mình, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại ba mẹ nàng.
Lâm Nhược Giai nhìn con gái, tỏ ra áy náy nói: "Tuyết nhi, con không trách mẹ sao?"
Nàng nhìn bà, so với mẫu thân Lâm Ái My ở nơi xa xôi kia cũng không khác biệt nhiều, vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều so với tuổi thật.
Nhờ bảo dưỡng nhan sắc tốt cho nên dù bà có phải lộ mặt trên bàn đàm phán, đầu óc phải vận dụng tối đa để điều hành công ty, bà vẫn giống như thời còn trẻ tuổi mặn mà.
Cơ Tuyết lắc đầu cười: "Mẹ, đừng nói như vậy, con chưa từng oán trách điều gì cả.
Mọi người đều có chí hướng của mình, hơn nữa con lớn rồi, không cần phải hàng ngày có người chăm sóc.
Lần bệnh này là do con không chú ý chăm sóc bản thân, cho nên mọi người cũng đừng tự trách.
Tính tình của ông nội là như vậy, mọi người cũng đừng so đo làm gì."
Nàng bị bệnh đích thực là do bản thân nàng tự chuốc lấy.
Nhưng nàng cảm thấy rất đáng giá, bởi vì nàng được trải qua những tháng ngày đáng quý nhất trên đời, dù rằng nàng cũng không biết là bản thân có thực sự trải qua hay chỉ là một giấc mộng kéo dài, nhưng đáng để nàng trân trọng.
Có lẽ nàng phải làm một chút gì đó để lưu lại những gì thuộc về nam nhân mộng ảo kia, giống như một ký ức mãi mãi không thể nào chôn vùi cho đến ngày nàng thật sự nhắm mắt xuôi tay.
Lâm Nhược Giai trìu mến nhìn con gái, mỉm cười: "Cảm ơn con đã thông cảm cho ba mẹ."
"Mẹ, đừng nói như thế.
Nếu như người thật sự yêu thương con, chi bằng lần về nước này ở với con lâu một chút.
Hoặc là chờ sau đại thọ của ông nội cũng được."
Vợ chồng Cơ Phàm nhìn nhau trao ánh mắt ngầm hiểu ý.
Cơ Phàm lên tiếng: "Được, ba mẹ sẽ ở đây với con cho đến khi con chán thì thôi."
Nàng mỉm cười ngọt ngào: "Sẽ không!"
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cơ Tuyết cảm thấy buồn chán liền mở ti vi.
Chuyển vài kênh, nàng dừng lại tại kênh tin tức.
Lúc này vừa vặn đang phát sóng trực tiếp tình cảnh giao thông trên tuyến đường cao tốc.
"Hiện tại chúng tôi đang có mặt tại tuyến đường cao tốc nối liền sân bay thủ đô.
Nơi này vừa diễn ra một vụ tai nạn xe liên hoàn khiến cho tuyến đường rời sân bay kẹt cứng.
Cảnh sát giao thông đang cấp tốc điều khiển dòng phương tiện lưu thông để xe cứu thương có thể di chuyển tiếp ứng kịp thời các nạn nhân đang bị thương trong vụ tai nạn."
Cơ Tuyết nhíu mày, khẽ lắc đầu nói với Lâm Nhược Giai đang ngồi bên cạnh: "Thật kinh khủng.
Mẹ, mẹ phải nói ba khi lái xe nhất định phải chú ý an toàn.
Cũng may là ba mẹ đến từ hôm qua, nếu như hôm nay mới trở về...!Con thật không dám nghĩ."
Lâm Nhược Giai gật đầu: "Mẹ biết rồi, ba con cũng là người có chừng mực.
Anh trai con mới là người phải nói kìa."
Nàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Mẹ nói cũng phải.
Cũng may con không thường xuyên lái xe, chỗ con ở chỉ cách trường mười phút đi bộ."
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng không quá gắt, nàng hướng Lâm Nhược Giai nài nỉ: "Mẹ, con xuống bên dưới đi dạo một lúc có được không?"
Lâm Nhược Giai nghe vậy liền đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó gật đầu: "Cũng được, ở trong phòng bệnh suốt cũng ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng giúp ích cho bệnh tình của con."
Dứt lời bà đi đến bên giường, định đưa tay lên đỡ Cơ Tuyết xuống liền bị nàng xua tay: "Mẹ, con chỉ bị sốt chứ có phải mổ xẻ gì đâu.
Hiện tại con rất khoẻ, mẹ không cần phải chăm chút con như con nít như vậy đâu."
"Thật sao? Con không gạt mẹ?" Lâm Nhược Giai vẫn còn tỏ ra lo lắng.
Để chứng minh lời mình nói, Cơ Tuyết một mạch nhảy xuống giường, xoay một vòng, nhìn bà cười tươi rói: "Mẹ thấy chưa, con rất khoẻ, có thể lập tức xuất viện."
Lâm Nhược Giai trợn tròn mắt: "Không được, bác sĩ bảo phải theo dõi thêm hai ngày.
Có muốn xuất viện cũng phải chờ thêm hai ngày nữa."
Nàng lè lưỡi gật đầu: "Vâng vâng, hai ngày nữa mới xuất viện.
Bây giờ mẹ cùng con đi xuống dưới được chưa?"
"Con bé này!"
Lâm Nhược Giai lắc đầu cười, sau đó cùng nàng đi về hướng thang máy xuống tầng trệt.
Phòng bệnh nàng ở thuộc khu Vip của bệnh viện, nằm ở toà nhà chính, mà tầng trệt chính là khoa cấp cứu, cho nên khi cửa thang máy mở ra, đập vào mắt hai người là tràng cảnh ồn ào đông nghịt người.
Băng ca liên tục được chuyển từ xe cứu thương đi vào khoa cấp cứu, tiếng còi xe hú liên thanh không ngừng, các nhân viên y tế cũng liên tục ra ra vào vào không ngừng nghỉ.
Cơ Tuyết nhíu mày hồ nghi nép qua một bên lẳng lặng đứng nhìn.
Chợt nghĩ tới tin tức vừa xem trên ti vi, nàng hiểu ra, khẽ lắc đầu.
Đang lúc nàng định quay lưng cùng mẹ mình bước đi thì bất chợt nhìn thấy Cơ Phong hớt hải tiến vào, liền lên tiếng gọi: "Anh hai!"
Cơ Phong nghe tiếng gọi quen thuộc, nhìn quanh thì thấy bóng dáng mẹ cùng em gái.
Hắn chạy tới, cất giọng hỏi: "Hai người xuống đây làm gì?"
Nàng trả lời: "Em muốn xuống đi dạo.
Còn anh, sao lại vội vã như vậy?"
Cơ Phong liếc nhìn Lâm Nhược Giai, sau đó lại nhìn nàng, trên mặt vẫn không giấu nổi sự lo lắng: "Bạn anh về nước, có thể là nạn nhân của vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc.".
Cơ Phong khoé miệng co giật, chột dạ nói: "Em chẳng lẽ không hiểu tính tình của ông nội? Hôm cuối tuần, em không đến thăm ông, ông gọi điện thoại cho em, anh giúp em nhận, cho nên chỉ có thể nói ra sự thật."
Cơ Tuyết nheo cặp mắt hạnh, chu môi hỏi tiếp: "Vậy còn ba mẹ? Ba mẹ không phải đang ở nước ngoài hay sao?"
Cơ Phong chột dạ lần hai: "Ách, ông nội biết rồi thì em nghĩ xem ba mẹ có biết hay không?"
Đúng là ông nội biết nàng nằm viện là do gọi điện thoại đến, còn ba mẹ là do hắn tự mình gọi đến báo.
Bởi vì nếu như để ông nội báo cho ba mẹ, hậu quả là ông nội sẽ nổi trận lôi đình mà hành hạ lỗ tai cả nhà hắn suốt mấy ngày.
Vì sao ư? Đơn giản thôi, bởi vì ông nội hắn - Cơ Minh Vĩ chính là điển hình của trọng nữ khinh nam.
Trong mắt lão nhân gia chỉ có duy nhất đứa cháu gái bảo bối là nàng, còn lại thì chẳng có tí phân lượng nào.
Cách đây không lâu hắn được chứng kiến thời khắc lịch sử đó: Cả nhà hắn đang ở nước ngoài đều bị gọi về ngay trong đêm chỉ vì nàng bị sốt.
Thế là lỗ tai bị oanh tạc suốt mấy ngày, cho đến khi nàng khỏi hẳn bệnh mới buông tha.
Tình hình của nàng hôm nay lại còn nghiêm gấp mấy lần so với khi đó, ông nội liệu sẽ buông tha cho bọn họ hay sao?
Câu trả lời chỉ có một: tuyệt đối không!
Sự thật chứng minh, khi lão nhân gia trên mặt mang theo sự lo lắng bước vào phòng bệnh, nhìn thấy nàng sắc mặt xanh xao, tay còn truyền dịch thì mày rậm nhíu chặt, quét mắt một lượt từ lớn đến nhỏ, đanh giọng mắng: "Các người nhìn xem bảo bối của ta có đáng thương hay không? Ba mẹ và anh trai đều bỏ mặc nó một mình tự sinh tự diệt.
Kiếm tiền nhiều để làm gì hả? Bảo bối của ta có mệnh hệ gì thì các người không xong với ta đâu!"
Cơ Tuyết liếc mắt nhìn Cơ Phong, ánh mắt giao nhau ngầm hiểu.
Ba nàng Cơ Phàm và mẹ nàng Lâm Nhược Giai đứng một bên nhìn lão nhân gia nổi trận lôi đình cũng chỉ biết im lặng lắng nghe.
Nếu cứ cố chấp cùng ông nói lý, không khéo ông sẽ tức đến đổ bệnh thì còn khổ hơn.
Chờ lão nhân gia nói xong, Cơ Tuyết lúc này mới lên tiếng vuốt mông ngựa: "Ông nội, ba mẹ và anh trai đâu có bỏ mặc con, hàng ngày vẫn gọi điện thoại cho con mà.
Con đổ bệnh họ liền có mặt không phải hay sao? Ông nội, đừng giận nữa mà, là Tuyết nhi khiến ông phải lo lắng, người sai là Tuyết nhi!"
Cơ Minh Vĩ nhìn nàng nở nụ cười hiền từ: "Bảo bối ngoan, con không cần nói đỡ cho họ, ông nội biết con dịu dàng hiếu thuận, nhưng việc gì ra việc đó, trách nhiệm của bản thân thì phải tự biết gánh lấy."
Nàng ôm cánh tay lão nhân gia lắc lắc, cười ngọt ngào lấy lòng: "Được rồi mà ông nội.
Hiếm khi cả nhà đoàn viên, ông nội đừng tức giận nữa.
Sắp đến đại thọ của người, người nhất định phải giữ gìn sức khoẻ mới được, chờ xem Tuyết nhi tặng cho người đại lễ chứ!"
Lão nhân gia nghe vậy thì trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, liếc mắt nhìn ba người còn lại trong phòng bệnh, sau đó hướng nàng gật đầu: "Được được, ông nội chờ xem đại lễ của con."
Cơ Minh Vĩ ở lại cùng nàng nói chuyện phiếm một hồi cũng trở về.
Cơ Phong tiễn ông rồi cũng nối gót đi làm việc của mình, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại ba mẹ nàng.
Lâm Nhược Giai nhìn con gái, tỏ ra áy náy nói: "Tuyết nhi, con không trách mẹ sao?"
Nàng nhìn bà, so với mẫu thân Lâm Ái My ở nơi xa xôi kia cũng không khác biệt nhiều, vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn nhiều so với tuổi thật.
Nhờ bảo dưỡng nhan sắc tốt cho nên dù bà có phải lộ mặt trên bàn đàm phán, đầu óc phải vận dụng tối đa để điều hành công ty, bà vẫn giống như thời còn trẻ tuổi mặn mà.
Cơ Tuyết lắc đầu cười: "Mẹ, đừng nói như vậy, con chưa từng oán trách điều gì cả.
Mọi người đều có chí hướng của mình, hơn nữa con lớn rồi, không cần phải hàng ngày có người chăm sóc.
Lần bệnh này là do con không chú ý chăm sóc bản thân, cho nên mọi người cũng đừng tự trách.
Tính tình của ông nội là như vậy, mọi người cũng đừng so đo làm gì."
Nàng bị bệnh đích thực là do bản thân nàng tự chuốc lấy.
Nhưng nàng cảm thấy rất đáng giá, bởi vì nàng được trải qua những tháng ngày đáng quý nhất trên đời, dù rằng nàng cũng không biết là bản thân có thực sự trải qua hay chỉ là một giấc mộng kéo dài, nhưng đáng để nàng trân trọng.
Có lẽ nàng phải làm một chút gì đó để lưu lại những gì thuộc về nam nhân mộng ảo kia, giống như một ký ức mãi mãi không thể nào chôn vùi cho đến ngày nàng thật sự nhắm mắt xuôi tay.
Lâm Nhược Giai trìu mến nhìn con gái, mỉm cười: "Cảm ơn con đã thông cảm cho ba mẹ."
"Mẹ, đừng nói như thế.
Nếu như người thật sự yêu thương con, chi bằng lần về nước này ở với con lâu một chút.
Hoặc là chờ sau đại thọ của ông nội cũng được."
Vợ chồng Cơ Phàm nhìn nhau trao ánh mắt ngầm hiểu ý.
Cơ Phàm lên tiếng: "Được, ba mẹ sẽ ở đây với con cho đến khi con chán thì thôi."
Nàng mỉm cười ngọt ngào: "Sẽ không!"
Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cơ Tuyết cảm thấy buồn chán liền mở ti vi.
Chuyển vài kênh, nàng dừng lại tại kênh tin tức.
Lúc này vừa vặn đang phát sóng trực tiếp tình cảnh giao thông trên tuyến đường cao tốc.
"Hiện tại chúng tôi đang có mặt tại tuyến đường cao tốc nối liền sân bay thủ đô.
Nơi này vừa diễn ra một vụ tai nạn xe liên hoàn khiến cho tuyến đường rời sân bay kẹt cứng.
Cảnh sát giao thông đang cấp tốc điều khiển dòng phương tiện lưu thông để xe cứu thương có thể di chuyển tiếp ứng kịp thời các nạn nhân đang bị thương trong vụ tai nạn."
Cơ Tuyết nhíu mày, khẽ lắc đầu nói với Lâm Nhược Giai đang ngồi bên cạnh: "Thật kinh khủng.
Mẹ, mẹ phải nói ba khi lái xe nhất định phải chú ý an toàn.
Cũng may là ba mẹ đến từ hôm qua, nếu như hôm nay mới trở về...!Con thật không dám nghĩ."
Lâm Nhược Giai gật đầu: "Mẹ biết rồi, ba con cũng là người có chừng mực.
Anh trai con mới là người phải nói kìa."
Nàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Mẹ nói cũng phải.
Cũng may con không thường xuyên lái xe, chỗ con ở chỉ cách trường mười phút đi bộ."
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng không quá gắt, nàng hướng Lâm Nhược Giai nài nỉ: "Mẹ, con xuống bên dưới đi dạo một lúc có được không?"
Lâm Nhược Giai nghe vậy liền đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó gật đầu: "Cũng được, ở trong phòng bệnh suốt cũng ngột ngạt, ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng giúp ích cho bệnh tình của con."
Dứt lời bà đi đến bên giường, định đưa tay lên đỡ Cơ Tuyết xuống liền bị nàng xua tay: "Mẹ, con chỉ bị sốt chứ có phải mổ xẻ gì đâu.
Hiện tại con rất khoẻ, mẹ không cần phải chăm chút con như con nít như vậy đâu."
"Thật sao? Con không gạt mẹ?" Lâm Nhược Giai vẫn còn tỏ ra lo lắng.
Để chứng minh lời mình nói, Cơ Tuyết một mạch nhảy xuống giường, xoay một vòng, nhìn bà cười tươi rói: "Mẹ thấy chưa, con rất khoẻ, có thể lập tức xuất viện."
Lâm Nhược Giai trợn tròn mắt: "Không được, bác sĩ bảo phải theo dõi thêm hai ngày.
Có muốn xuất viện cũng phải chờ thêm hai ngày nữa."
Nàng lè lưỡi gật đầu: "Vâng vâng, hai ngày nữa mới xuất viện.
Bây giờ mẹ cùng con đi xuống dưới được chưa?"
"Con bé này!"
Lâm Nhược Giai lắc đầu cười, sau đó cùng nàng đi về hướng thang máy xuống tầng trệt.
Phòng bệnh nàng ở thuộc khu Vip của bệnh viện, nằm ở toà nhà chính, mà tầng trệt chính là khoa cấp cứu, cho nên khi cửa thang máy mở ra, đập vào mắt hai người là tràng cảnh ồn ào đông nghịt người.
Băng ca liên tục được chuyển từ xe cứu thương đi vào khoa cấp cứu, tiếng còi xe hú liên thanh không ngừng, các nhân viên y tế cũng liên tục ra ra vào vào không ngừng nghỉ.
Cơ Tuyết nhíu mày hồ nghi nép qua một bên lẳng lặng đứng nhìn.
Chợt nghĩ tới tin tức vừa xem trên ti vi, nàng hiểu ra, khẽ lắc đầu.
Đang lúc nàng định quay lưng cùng mẹ mình bước đi thì bất chợt nhìn thấy Cơ Phong hớt hải tiến vào, liền lên tiếng gọi: "Anh hai!"
Cơ Phong nghe tiếng gọi quen thuộc, nhìn quanh thì thấy bóng dáng mẹ cùng em gái.
Hắn chạy tới, cất giọng hỏi: "Hai người xuống đây làm gì?"
Nàng trả lời: "Em muốn xuống đi dạo.
Còn anh, sao lại vội vã như vậy?"
Cơ Phong liếc nhìn Lâm Nhược Giai, sau đó lại nhìn nàng, trên mặt vẫn không giấu nổi sự lo lắng: "Bạn anh về nước, có thể là nạn nhân của vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc.".