Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: 119: Chủ Tử Đã Đợi Từ Sớm Rồi
Nam Cung Giác nhìn Lăng Kỳ, lạnh nhạt nói: "Quyết định rồi sao?"
Lão khi nghe hắn nói ra câu này cũng không tỏ ra ngạc nhiên, bất quá có thể hiểu được vì sao hắn lại đưa ra quyết định đó.
Giữa huynh đệ và người đầu ấp tay gối, hắn dĩ nhiên chọn vế sau.
Lại nói Lăng Kình hết lần này đến lần khác dồn hắn vào chỗ chết, còn chạm vào tử huyệt của hắn, hắn làm sao cứ nhẫn nhịn được chứ? Con sư tử ngủ say không có nghĩa nó sẽ không biết cắn người, một khi đánh thức nó, chờ đợi ngươi chỉ có thể là kết cục thịt nát xương tan.
Lăng Kỳ gật đầu: "Đúng vậy.
Sư phụ, toàn bộ người trong Ám Tiêu sẽ nghe theo sự sắp xếp của người."
Nhìn sang Cơ Phong, hắn dặn dò: "Cơ Phong, huynh không cần đi theo ta.
Đề phòng bất trắc, huynh vẫn cứ ở bên cạnh Hoàng thượng bảo hộ chu toàn đi.
Nói với Hoàng thượng một tiếng, ta dẫn theo Kỳ quân truy bắt nghịch tặc tạo phản."
Quay sang Lăng Húc đang trợn tròn mắt, hắn nói tiếp: "Thế nào, ta đây muốn đi truy bắt nghịch tặc phản quốc, ngươi muốn đứng về phía ai? Nhận người Cửu Hoàng thúc là ta hay nhận phụ thân ruột của ngươi Lăng Kình? Ta không bắt ép ngươi, tùy ngươi lựa chọn, nhưng ngươi buộc phải đưa ta đến chỗ Lăng Kình."
Lăng Húc chợt cau mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Cửu Hoàng thúc, đây không gọi là đang bắt ép chứ gọi là gì? Người cảm thấy ta sẽ chọn lựa thế nào đây?"
Lăng Kỳ nhếch khoé miệng: "Ngươi nói xem?"
Lăng Húc cười vang một tiếng: "Xem ra Cửu Hoàng thúc đúng là rất hiểu ta nhỉ?"
Hắn chợt lạnh giọng: "Bớt nói những lời vô nghĩa đi.
Ngươi chỉ việc đưa ta đến chỗ Lăng Kình, sau đó ngươi có thể bàng quang đứng nhìn không cần phải nhúng tay vào."
Lăng Húc thu lại nụ cười, nghiêm giọng: "Người không sợ ta đưa người đến sai chỗ à? Hoặc là cho người báo tin cho Lăng Kình để ông ta có sự chuẩn bị?"
Lăng Kỳ thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ Lăng Kình còn chưa có sự chuẩn bị hay sao?"
Lăng Húc xụ mặt: "Được rồi, ta chịu thua.
Người muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, điệt nhi nguyện phục tùng không nửa lời than vãn."
Cự cãi cùng Lăng Kỳ cũng chỉ để làm màu, một khi quyết định đến gặp hắn, y sớm đã có lựa chọn cho chính mình rồi.
Xem như cũng là cách để sửa chữa sai lầm, còn là để mang nàng trở về.
Haizzz...!Đây có được xem như là nghĩa bất dung tình, vì nghĩa diệt thân không nhỉ?
Cơ Vũ ngồi im lắng nghe, bây giờ cũng lên tiếng: "Kỳ Vương, ta cũng muốn góp một tay."
Lăng Kỳ nhìn y, nhẹ gật đầu: "Người của huynh không cần đánh trực diện, cứ phòng ngự ở bên ngoài tùy thời ứng cứu."
Cơ Vũ nhướn mày, gật đầu: "Được."
Vương Chi Dực bị bỏ một bên cũng muốn góp vui, lên tiếng: "Kỳ Vương, bổn Thái tử và Tư Đồ Nhan cùng đi theo sẽ không có vấn đề gì chứ? Đề phòng Cơ Tuyết xảy ra bất trắc, Tư Đồ Nhan liền có thể tùy thời xử trí."
Lăng Kỳ quét mắt sang lão giả ngồi bên cạnh Vương Chi Dực, gật đầu: "Vậy phải làm phiền Thái tử điện hạ rồi."
Vương Chi Dực cười lả giả: "Không có gì không có gì.
Là việc nên làm mà thôi."
Nam Cung Hách cũng không chịu thất thế, gọi hắn: "Lăng Kỳ!"
Hắn liếc mắt nhìn lão, lạnh nhạt nói: "Người muốn đi thì cứ đi, không cần phải hỏi ý ta đâu."
Nam Cung Hách trước nay hành sự đều tùy hứng, hắn muốn quản cũng không quản nổi.
Chuyện gì lão muốn làm, không ai có thể ngăn cản, còn chuyện lão không muốn làm, có chết lão cũng sẽ không làm.
Lăng Húc chính là người đã được lãnh giáo một lần, giam giữ lão mấy tháng trời cũng chỉ là công cốc, không thể suy chuyển lão dù chỉ là một chút.
Nam Cung Hách liếc hắn một cái, đúng là cái tính tình thối chẳng chịu thay đổi tí nào, ta đây mỏi mắt chờ xem nha đầu kia làm cách nào trừng trị được ngươi.
Sau khi tập hợp xong đội quân bao gồm người trong Ám Tiêu, Kỳ quân, Tinh Vũ môn và cả ám vệ của Lăng Húc thì cũng đã gần nửa đêm.
Không muốn mất thêm quá nhiều thời gian, hơn nữa đã sắp đến thời gian trị liệu của Cơ Tuyết, nếu còn tiếp tục chậm trễ, chưa nói đến hiệu quả của việc giải độc, chỉ cần khi độc phát tác mà không được châm cứu, độc sẽ theo sự luân chuyển của huyết mạch đi vào lục phủ ngũ tạng thì nàng chỉ có con đường chết.
Lăng Kỳ chỉ huy toàn bộ đội quân đi theo sự dẫn đường của Lăng Húc, khoảng ba canh giờ sau cũng tới được nơi ẩn mình của Lăng Kình, lúc này cũng đã là sáng sớm của ngày hôm sau.
Dừng lại tại cánh rừng bên ngoài cách sơn trang chừng nửa dặm, Lăng Húc lên tiếng: "Trước để ta vào bên trong thám thính tình hình, xem Cơ Tuyết có thực sự ở trong tay Lăng Kình hay không rồi sẽ phát tín hiệu cho mọi người."
"Ta đi cùng ngươi." Lăng Kỳ cất giọng.
Lăng Húc thản nhiên nói: "Cửu Hoàng thúc, ta biết người lo lắng cho nàng nhưng hiện tại người đi vào chỉ là bứt dây động rừng, nàng sẽ càng thêm nguy hiểm mà thôi."
"Nhưng..."
Lăng Kỳ lời còn chưa nói hết, Vương Chi Dực đã lên tiếng cắt ngang: "Thất điện hạ nói không sai, Kỳ Vương, ngài nên nhẫn nại đi, để ta và Tư Đồ Nhan cùng Thất điện hạ đi vào trước, nếu ta có bị Lăng Kình bắt lại thì cũng vẫn còn có Tư Đồ Nhan giúp nàng kiên trì thêm một đoạn thời gian."
Nam Cung Giác cũng tiến đến khuyên can: "Lăng Kỳ, lần này vi sư tán đồng cách làm của hai người họ.
Ngươi kiên nhẫn một chút đi."
Lăng Húc nhìn hắn, nói thêm: "Nếu như một canh giờ sau ta còn chưa trở ra, hoặc là ta không mang nàng đi được, hoặc là bất cứ lý do gì, Cửu Hoàng thúc, người liền có thể đi vào."
Lăng Kỳ nhíu mày, xong cũng chịu thoả hiệp: "Được."
Lăng Húc và Vương Chi Dực dẫn theo thân tín từng bước tiến gần sơn trang.
Đến khi đứng trước cửa, không ít ám vệ hiện thân ngăn cản bước chân của hai người.
Nhìn thấy người đến là Lăng Húc, hắc y nhân đứng đầu hướng hắn lên tiếng: "Thất điện hạ, người đến đây có chuyện gì sao?"
Lăng Húc nheo mắt nhìn hắc y nhân, khoé miệng nhếch lên: "Ta đến đây cũng cần phải được sự đồng ý của ngươi sao?".
Cập nhật truyện nhanh tại == TRÙMtruу ệЛ.V Л ==
Hắc y nhân cúi người: "Thuộc hạ không dám.
Chỉ là chủ tử dặn dò không được cho bất cứ người nào tiến vào."
Lăng Húc ánh mắt loé lên tia âm u, cất giọng lạnh lẽo: "Ngay cả ta cũng không ngoại lệ?"
"Điều này...?"
Hắc y nhân ngập ngừng.
Chủ tử căn dặn không cho người lạ tiến vào nhưng cũng không có nói đến Thất điện hạ, hắn nhất thời không biết phải xử trí như thế nào.
Ngay lúc này Trương Tung, ám vệ thân cận của Lăng Kình từ bên trong sơn trang đi ra lên tiếng nói với hắc y nhân: "Ngươi lui xuống đi."
Hướng ánh mắt về phía Lăng Húc, lại nhìn thấy bên cạnh hắn là Vương Chi Dực, Trương Tung khẽ nhíu mày nói: "Thái tử điện hạ cũng đến sao?"
Vương Chi Dực tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta không thể đến?"
Trương Tung lạnh nhạt lắc đầu: "Không dám.
Vậy mời Thái tử điện hạ và Thất điện hạ vào trong, chủ tử đã đợi từ sớm rồi."
Đáy mắt Lăng Húc xẹt qua tia thâm sâu khó dò.
Hắn làm sao không hiểu cách hành sự của phụ thân hắn chứ?
Trương Tung đã nói ra câu kia, ắt hẳn trong đó có vấn đề.
Còn vấn đề nằm ở đâu, hắn nhất thời chưa thể xác định, chỉ có thể đi vào.
Hắn nhìn Trương Tung, gật đầu: "Được, đi thôi."
Trương Tung mặt không biểu cảm quay đầu đi trước dẫn đường, Lăng Húc và Vương Chi Dực âm thầm liếc nhìn nhau sau đó cũng nối gót theo sau.
Bước vào tiền sảnh, quả nhiên như lời Trương Tung nói, Lăng Kình đang ngồi uống trà nhàn nhã chờ đợi.
Nhìn thấy đoàn người tiến vào có thêm hai gương mặt quen thuộc, Lăng Kình không quá bất ngờ, bời vì y đã sớm biết Vương Chi Dực đang ở chỗ Lăng Húc rồi.
Lăng Kình lạnh nhạt cất giọng: "Đến rồi sao? Vẫn còn chậm hơn vài canh giờ so với suy đoán của ta đấy."
Lăng Húc khẽ nhíu mày.
Hàm ý trong lời nói của Lăng Kình không hề che giấu khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Chẳng lẽ nói ông ta đã biết trước hắn sẽ tìm đến, còn là rất sớm, hay nói một cách khác, thân phận của Lâm Sanh đã bị lộ rồi?
Nhìn sang Vương Chi Dực, Lăng Kình tựa tiếu phi tiếu nói: "Thái tử điện hạ đến Hoằng Quốc từ lúc nào, sao lại không cho người báo với ta một tiếng để ta tiếp đón chứ?"
Vương Chi Dực lạnh nhạt cất giọng: "Kình Vương không cần khách sáo.
Bổn Thái tử có việc riêng nên mới đến đây.
Đa tạ hảo ý của ngài."
Lăng Kình liếc mắt nhìn Vương Chi Dực, xong lại nhìn sang Lăng Húc, sóng mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt, khoé miệng nhếch lên: "Xem ra hôm nay Thái tử điện hạ và nhi tử yêu dấu của ta cùng nhau đến đây là có chung một mục đích có phải hay không?".
Lão khi nghe hắn nói ra câu này cũng không tỏ ra ngạc nhiên, bất quá có thể hiểu được vì sao hắn lại đưa ra quyết định đó.
Giữa huynh đệ và người đầu ấp tay gối, hắn dĩ nhiên chọn vế sau.
Lại nói Lăng Kình hết lần này đến lần khác dồn hắn vào chỗ chết, còn chạm vào tử huyệt của hắn, hắn làm sao cứ nhẫn nhịn được chứ? Con sư tử ngủ say không có nghĩa nó sẽ không biết cắn người, một khi đánh thức nó, chờ đợi ngươi chỉ có thể là kết cục thịt nát xương tan.
Lăng Kỳ gật đầu: "Đúng vậy.
Sư phụ, toàn bộ người trong Ám Tiêu sẽ nghe theo sự sắp xếp của người."
Nhìn sang Cơ Phong, hắn dặn dò: "Cơ Phong, huynh không cần đi theo ta.
Đề phòng bất trắc, huynh vẫn cứ ở bên cạnh Hoàng thượng bảo hộ chu toàn đi.
Nói với Hoàng thượng một tiếng, ta dẫn theo Kỳ quân truy bắt nghịch tặc tạo phản."
Quay sang Lăng Húc đang trợn tròn mắt, hắn nói tiếp: "Thế nào, ta đây muốn đi truy bắt nghịch tặc phản quốc, ngươi muốn đứng về phía ai? Nhận người Cửu Hoàng thúc là ta hay nhận phụ thân ruột của ngươi Lăng Kình? Ta không bắt ép ngươi, tùy ngươi lựa chọn, nhưng ngươi buộc phải đưa ta đến chỗ Lăng Kình."
Lăng Húc chợt cau mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Cửu Hoàng thúc, đây không gọi là đang bắt ép chứ gọi là gì? Người cảm thấy ta sẽ chọn lựa thế nào đây?"
Lăng Kỳ nhếch khoé miệng: "Ngươi nói xem?"
Lăng Húc cười vang một tiếng: "Xem ra Cửu Hoàng thúc đúng là rất hiểu ta nhỉ?"
Hắn chợt lạnh giọng: "Bớt nói những lời vô nghĩa đi.
Ngươi chỉ việc đưa ta đến chỗ Lăng Kình, sau đó ngươi có thể bàng quang đứng nhìn không cần phải nhúng tay vào."
Lăng Húc thu lại nụ cười, nghiêm giọng: "Người không sợ ta đưa người đến sai chỗ à? Hoặc là cho người báo tin cho Lăng Kình để ông ta có sự chuẩn bị?"
Lăng Kỳ thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ Lăng Kình còn chưa có sự chuẩn bị hay sao?"
Lăng Húc xụ mặt: "Được rồi, ta chịu thua.
Người muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, điệt nhi nguyện phục tùng không nửa lời than vãn."
Cự cãi cùng Lăng Kỳ cũng chỉ để làm màu, một khi quyết định đến gặp hắn, y sớm đã có lựa chọn cho chính mình rồi.
Xem như cũng là cách để sửa chữa sai lầm, còn là để mang nàng trở về.
Haizzz...!Đây có được xem như là nghĩa bất dung tình, vì nghĩa diệt thân không nhỉ?
Cơ Vũ ngồi im lắng nghe, bây giờ cũng lên tiếng: "Kỳ Vương, ta cũng muốn góp một tay."
Lăng Kỳ nhìn y, nhẹ gật đầu: "Người của huynh không cần đánh trực diện, cứ phòng ngự ở bên ngoài tùy thời ứng cứu."
Cơ Vũ nhướn mày, gật đầu: "Được."
Vương Chi Dực bị bỏ một bên cũng muốn góp vui, lên tiếng: "Kỳ Vương, bổn Thái tử và Tư Đồ Nhan cùng đi theo sẽ không có vấn đề gì chứ? Đề phòng Cơ Tuyết xảy ra bất trắc, Tư Đồ Nhan liền có thể tùy thời xử trí."
Lăng Kỳ quét mắt sang lão giả ngồi bên cạnh Vương Chi Dực, gật đầu: "Vậy phải làm phiền Thái tử điện hạ rồi."
Vương Chi Dực cười lả giả: "Không có gì không có gì.
Là việc nên làm mà thôi."
Nam Cung Hách cũng không chịu thất thế, gọi hắn: "Lăng Kỳ!"
Hắn liếc mắt nhìn lão, lạnh nhạt nói: "Người muốn đi thì cứ đi, không cần phải hỏi ý ta đâu."
Nam Cung Hách trước nay hành sự đều tùy hứng, hắn muốn quản cũng không quản nổi.
Chuyện gì lão muốn làm, không ai có thể ngăn cản, còn chuyện lão không muốn làm, có chết lão cũng sẽ không làm.
Lăng Húc chính là người đã được lãnh giáo một lần, giam giữ lão mấy tháng trời cũng chỉ là công cốc, không thể suy chuyển lão dù chỉ là một chút.
Nam Cung Hách liếc hắn một cái, đúng là cái tính tình thối chẳng chịu thay đổi tí nào, ta đây mỏi mắt chờ xem nha đầu kia làm cách nào trừng trị được ngươi.
Sau khi tập hợp xong đội quân bao gồm người trong Ám Tiêu, Kỳ quân, Tinh Vũ môn và cả ám vệ của Lăng Húc thì cũng đã gần nửa đêm.
Không muốn mất thêm quá nhiều thời gian, hơn nữa đã sắp đến thời gian trị liệu của Cơ Tuyết, nếu còn tiếp tục chậm trễ, chưa nói đến hiệu quả của việc giải độc, chỉ cần khi độc phát tác mà không được châm cứu, độc sẽ theo sự luân chuyển của huyết mạch đi vào lục phủ ngũ tạng thì nàng chỉ có con đường chết.
Lăng Kỳ chỉ huy toàn bộ đội quân đi theo sự dẫn đường của Lăng Húc, khoảng ba canh giờ sau cũng tới được nơi ẩn mình của Lăng Kình, lúc này cũng đã là sáng sớm của ngày hôm sau.
Dừng lại tại cánh rừng bên ngoài cách sơn trang chừng nửa dặm, Lăng Húc lên tiếng: "Trước để ta vào bên trong thám thính tình hình, xem Cơ Tuyết có thực sự ở trong tay Lăng Kình hay không rồi sẽ phát tín hiệu cho mọi người."
"Ta đi cùng ngươi." Lăng Kỳ cất giọng.
Lăng Húc thản nhiên nói: "Cửu Hoàng thúc, ta biết người lo lắng cho nàng nhưng hiện tại người đi vào chỉ là bứt dây động rừng, nàng sẽ càng thêm nguy hiểm mà thôi."
"Nhưng..."
Lăng Kỳ lời còn chưa nói hết, Vương Chi Dực đã lên tiếng cắt ngang: "Thất điện hạ nói không sai, Kỳ Vương, ngài nên nhẫn nại đi, để ta và Tư Đồ Nhan cùng Thất điện hạ đi vào trước, nếu ta có bị Lăng Kình bắt lại thì cũng vẫn còn có Tư Đồ Nhan giúp nàng kiên trì thêm một đoạn thời gian."
Nam Cung Giác cũng tiến đến khuyên can: "Lăng Kỳ, lần này vi sư tán đồng cách làm của hai người họ.
Ngươi kiên nhẫn một chút đi."
Lăng Húc nhìn hắn, nói thêm: "Nếu như một canh giờ sau ta còn chưa trở ra, hoặc là ta không mang nàng đi được, hoặc là bất cứ lý do gì, Cửu Hoàng thúc, người liền có thể đi vào."
Lăng Kỳ nhíu mày, xong cũng chịu thoả hiệp: "Được."
Lăng Húc và Vương Chi Dực dẫn theo thân tín từng bước tiến gần sơn trang.
Đến khi đứng trước cửa, không ít ám vệ hiện thân ngăn cản bước chân của hai người.
Nhìn thấy người đến là Lăng Húc, hắc y nhân đứng đầu hướng hắn lên tiếng: "Thất điện hạ, người đến đây có chuyện gì sao?"
Lăng Húc nheo mắt nhìn hắc y nhân, khoé miệng nhếch lên: "Ta đến đây cũng cần phải được sự đồng ý của ngươi sao?".
Cập nhật truyện nhanh tại == TRÙMtruу ệЛ.V Л ==
Hắc y nhân cúi người: "Thuộc hạ không dám.
Chỉ là chủ tử dặn dò không được cho bất cứ người nào tiến vào."
Lăng Húc ánh mắt loé lên tia âm u, cất giọng lạnh lẽo: "Ngay cả ta cũng không ngoại lệ?"
"Điều này...?"
Hắc y nhân ngập ngừng.
Chủ tử căn dặn không cho người lạ tiến vào nhưng cũng không có nói đến Thất điện hạ, hắn nhất thời không biết phải xử trí như thế nào.
Ngay lúc này Trương Tung, ám vệ thân cận của Lăng Kình từ bên trong sơn trang đi ra lên tiếng nói với hắc y nhân: "Ngươi lui xuống đi."
Hướng ánh mắt về phía Lăng Húc, lại nhìn thấy bên cạnh hắn là Vương Chi Dực, Trương Tung khẽ nhíu mày nói: "Thái tử điện hạ cũng đến sao?"
Vương Chi Dực tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta không thể đến?"
Trương Tung lạnh nhạt lắc đầu: "Không dám.
Vậy mời Thái tử điện hạ và Thất điện hạ vào trong, chủ tử đã đợi từ sớm rồi."
Đáy mắt Lăng Húc xẹt qua tia thâm sâu khó dò.
Hắn làm sao không hiểu cách hành sự của phụ thân hắn chứ?
Trương Tung đã nói ra câu kia, ắt hẳn trong đó có vấn đề.
Còn vấn đề nằm ở đâu, hắn nhất thời chưa thể xác định, chỉ có thể đi vào.
Hắn nhìn Trương Tung, gật đầu: "Được, đi thôi."
Trương Tung mặt không biểu cảm quay đầu đi trước dẫn đường, Lăng Húc và Vương Chi Dực âm thầm liếc nhìn nhau sau đó cũng nối gót theo sau.
Bước vào tiền sảnh, quả nhiên như lời Trương Tung nói, Lăng Kình đang ngồi uống trà nhàn nhã chờ đợi.
Nhìn thấy đoàn người tiến vào có thêm hai gương mặt quen thuộc, Lăng Kình không quá bất ngờ, bời vì y đã sớm biết Vương Chi Dực đang ở chỗ Lăng Húc rồi.
Lăng Kình lạnh nhạt cất giọng: "Đến rồi sao? Vẫn còn chậm hơn vài canh giờ so với suy đoán của ta đấy."
Lăng Húc khẽ nhíu mày.
Hàm ý trong lời nói của Lăng Kình không hề che giấu khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Chẳng lẽ nói ông ta đã biết trước hắn sẽ tìm đến, còn là rất sớm, hay nói một cách khác, thân phận của Lâm Sanh đã bị lộ rồi?
Nhìn sang Vương Chi Dực, Lăng Kình tựa tiếu phi tiếu nói: "Thái tử điện hạ đến Hoằng Quốc từ lúc nào, sao lại không cho người báo với ta một tiếng để ta tiếp đón chứ?"
Vương Chi Dực lạnh nhạt cất giọng: "Kình Vương không cần khách sáo.
Bổn Thái tử có việc riêng nên mới đến đây.
Đa tạ hảo ý của ngài."
Lăng Kình liếc mắt nhìn Vương Chi Dực, xong lại nhìn sang Lăng Húc, sóng mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt, khoé miệng nhếch lên: "Xem ra hôm nay Thái tử điện hạ và nhi tử yêu dấu của ta cùng nhau đến đây là có chung một mục đích có phải hay không?".