Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: 9: Những Gì Ta Nói Nàng Có Từng Để Tâm Hay Không
Tâm tình Tiêu Kỳ lúc này vô cùng bấn loạn.
Nhưng là hắn cứ đứng đây mà suy tư thì không bằng qua đó gặp nàng, cùng nàng trò chuyện.
Nghĩ là làm, hắn bước ra từ góc khuất, chậm rãi đi đến ngồi cạnh nàng.
Cơ Tuyết nhìn thấy hắn đi tới, ánh mắt chợt khựng lại nhiều hơn một giây, rất nhanh lại làm như chưa từng bị tác động qua, vẫn chuyên tâm vào khúc nhạc dang dở.
Để đạt được trình độ cầm nghệ như ngày hôm nay, Cơ Tuyết đã luyện được tâm tính bất di bất dịch, không chịu ảnh hưởng của tác động xung quanh, bởi vì chỉ cần lơ dù là nửa giây cũng có thể khiến khúc nhạc khiếm khuyết không còn hoàn chỉnh.
Tính cách của nàng cũng không chịu được sai sót dù chỉ không phẩy một phần trăm, bất cứ chuyện gì cũng phải tuyệt đối hoàn hảo.
Tiêu Kỳ nhìn nàng, nàng lại nhìn đàn, đôi tay vẫn cứ nhảy múa không ngừng tựa như không có ai tồn tại bên cạnh.
Hắn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của nàng, hắn lại dằng lòng nhịn xuống.
Cứ thế vài ba lần cũng đủ khiến hắn đứng ngồi không yên.
Từ lúc Tiêu Kỳ xuất hiện, Cơ Tuyết chưa hề cho hắn một ánh mắt, thế nhưng lại có thể cảm nhận được ý tứ của hắn.
Nàng khẽ cười trong lòng, nam nhân này cũng có chút kiên nhẫn đấy, còn kiên nhẫn tới đâu, nàng cũng muốn thử xem một chút.
Mau chóng kết thúc khúc nhạc dang dở, nàng uyển chuyển lái sang khúc "Hoa rơi" (Nhạc phim "Mỹ nhân tâm kế" công chiếu năm 2010) với tiết tấu chậm rãi nhẹ nhàng đủ để người bên cạnh có thể muốn nói gì thì nói.
Khúc nhạc này nàng cũng khá yêu thích bởi giai điệu của nó da diết, lời nhạc cũng vô cùng ý nghĩa.
Ban đầu nàng tấu bằng dương cầm, cảm thấy khá đơn điệu cùng lạc lõng.
Sau một thời gian phối cùng đàn tranh, nàng cũng đã tấu được một cách hoàn chỉnh, cũng tương đối chấp nhận được.
Gần đây nhất cũng đã đàn thử cho sinh viên của mình, cũng nhận được nhiều lời khen ngợi.
Tiêu Kỳ lúc này dường như cũng nhận ra nàng đã chú ý đến hắn, không khỏi cảm thấy cao hứng.
Khoé môi hắn nhếch lên, ánh mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt kiều diễm của nàng, ôn nhu cất giọng: "Cơ cô nương!"
Cơ Tuyết nở nụ cười nhẹ, chậm rãi nói: "Gọi ta Cơ Tuyết là được, không cần quá câu nệ."
Đáy mắt Tiêu Kỳ thoáng lay động.
Nàng đây là chủ động nói ra tên của mình cho hắn biết, có phải hay không nói lên rằng nàng đã chịu mở lòng cùng hắn, chịu tiếp nhận hắn?
Nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu chưa từng có, Tiêu Kỳ gọi: "Tuyết nhi!"
Nghe hắn dịu dàng gọi nàng bằng cái tên thân mật, mày liễu nàng khẽ nhăn, xong rất nhanh bình thường trở lại không chút gợn sóng, nhẹ quay sang nhìn hắn rồi lại nhìn về hướng ban đầu.
Cũng không nhớ bao lâu rồi chưa ai thân mật gọi nàng "Tuyết nhi".
Có lẽ lần gần đây nhất cũng đã nửa năm rồi, nghe từ miệng của mẹ nàng, và cũng ngần ấy thời gian nàng chưa gặp lại bà.
Nàng ở hiện đại sống ở đế đô nên phần lớn thời gian nàng ở tại căn hộ riêng của mình đã mua gần trường để tiện cho việc đi lại.
Cuối tuần, nàng lại bỏ chút thời gian lái xe ra ngoại thành đến thăm ông nội.
Ba mẹ nàng cùng anh trai thì quanh năm ở nước ngoài làm việc, thỉnh thoảng mới ghé về thăm nhà ít ngày rồi lại đi.
Cho nên một năm, số lần nàng gặp họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Suốt bao năm đã quen với việc sống đơn độc một mình, không có người nhà bên cạnh nàng cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Bây giờ nàng đến thế giới này, có lẽ cả đời này nàng cũng không có khả năng gặp lại người nhà chân chính của nàng nữa rồi, nói không cảm thấy đau lòng là không có khả năng.
Đáy mắt Cơ Tuyết bỗng nhiên trầm xuống.
Nàng giây trước vẫn còn không rõ cảm xúc, giây sau trên mặt một giọt nước mắt trong suốt bất giác rơi xuống.
Nàng vốn đã luyện được một thân vô cảm, bây giờ lại có thể không tự chủ mà để lộ cảm xúc ra bên ngoài, lại là trước mặt một nam nhân xa lạ không khỏi khiến nàng muốn tự vả chính mình.
Nàng tự hỏi bản thân: là do nàng quá nhớ người nhà, do âm điệu của khúc nhạc nàng đang tấu, hay do ý nghĩa về lời của chính ca khúc nàng đang hoà nhập, chính nàng cũng không rõ ràng.
Nam nhân bên cạnh vẫn luôn nhìn nàng chưa hề di dời cho nên chỉ cần nàng có một chút biến đổi dù là nhỏ nhất, hắn cũng có thể nhìn ra một cách rõ ràng.
Thấy nàng bỗng nhiên rơi lệ, tâm can hắn không khỏi bấn loạn rối bời, mi tâm cũng bất giác nhíu chặt, muốn giơ tay giúp nàng lau đi.
Nhưng tay chỉ mới đưa lên một nửa, hắn bỗng nhiên khựng lại thu về.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác nhấc lên không được, bỏ xuống không xong.
Có lẽ vì quá để tâm nên mới không biết phải đối nàng như thế nào.
Hắn tự diễu bản thân, một lần nữa lên tiếng gọi nàng: "Tuyết nhi!"
Thanh âm trầm thấp đầy thâm tình của nam nhân bên cạnh kéo Cơ Tuyết trở về thực tại.
Nàng thu lại tầm mắt quay sang nhìn Tiêu Kỳ, nở nụ cười nhẹ như gió càng khiến tâm hắn co thắt lại.
Bạc môi hắn run lên, đối nàng nói: "Tuyết nhi, nàng làm sao vậy? Có tâm sự sao?"
Nàng lại nhìn xuống hai bàn tay đang múa trên dây đàn của mình, khẽ cười: "Chỉ là bỗng dưng cảm thấy nhớ nhà, nhớ phụ mẫu mà thôi."
"Vậy vì sao nàng...?" Hắn vẫn còn tỏ ra lo lắng.
Cơ Tuyết vẫn nở nụ cười như có như không, chậm rãi giải thích: "Đã rất lâu rồi chưa trở về gặp họ, cho nên nhất thời xúc động không kiềm chế được mà thôi."
Tiêu Kỳ trong lòng cũng hoà hoãn lại không ít, thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu như thấy nhớ nhà thì trở về gặp họ là được rồi."
Cơ Tuyết nghe vậy khẽ lắc đầu cười khổ.
Trở về? Nàng liệu còn có thể trở về được sao?
Nàng lại im lặng không nói gì, tiếp tục chuyên tâm hoàn thành nốt khúc nhạc đang tấu dở.
Đến khi kết thúc, nàng thu tay lại chậm rãi đứng lên, nhìn người bên cạnh, từ tốn nói: "Có muốn cùng ta đi dạo một chút hay không?"
Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng thăm dò thế nhưng không nhìn ra bất cứ điểm khác lạ nào trên mặt nàng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Không nói gì thêm, nàng xoay người bước đi, rời khỏi sân đình hướng phía bên ngoài sơn trang đi đến.
Tiêu Kỳ thấy nàng bước đi, hắn cũng nối gót đi theo nàng.
Nếu như nàng đã tạo cơ hội cho hắn, hắn nhất định phải nắm lấy, một lần nữa nói cho nàng biết tâm tư của hắn.
Cơ Tuyết bước đi về phía tây của sơn trang, nơi này là một cánh đồng nhỏ đủ loại sắc hoa do nguyên chủ tự tay chăm sóc những khi rảnh rỗi.
Hai bên lối vào trồng vài cây cổ thụ với những tán lá to tạo thành bóng râm che mát.
Vào sâu bên trong lại trồng vài cây hoa đào cùng hoa lê quanh năm đơm hoa kết trái.
Ánh dương lúc này phủ một màu vàng kim xuống nữ nhân một thân bạch y khiến nàng tựa như tiên nữ hạ phàm giữa cánh đồng hoa.
Nam nhân đi phía sau không khỏi thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng quá đỗi kinh diễm này.
Nàng vốn dĩ xinh đẹp, khi cười lên càng động lòng người.
Giờ phút này trên khuôn mặt trắng nõn lại thoáng đượm buồn, ánh mắt thất thần nhìn về phía vô định xa xôi lại ẩn chứa khí chất bất phàm của thần tiên khiến hắn lại không dám tiến lên phá vỡ hư cảnh mộng ảo này.
Cơ Tuyết dừng lại bên hồ ngắm nhìn hoa sen đang nở rộ, thoáng chốc lại nhớ đến ông nội nàng.
Sau vườn nhà lão nhân gia cũng trồng một ao sen nho nhỏ.
Mỗi khi sang thu lại có thể ngắm sen nở, đến khi sen tàn lại có búp sen trĩu hạt.
Nàng thi thoảng sẽ thu thập một ít hoa sen, làm thành trà sen hiếu kính mọi người.
Lão nhân gia bây giờ hẳn là cũng vẫn còn trà sen để dùng đi!
Lại sắp đến đại thọ của người, nàng lại ở thế giới xa xôi này, càng không thể được gặp người để tặng cho người một khúc nhạc mừng thọ.
Lòng nàng bất giác quặn thắt lại.
"Tuyết nhi!"
Tiêu Kỳ không biết đã đứng bên cạnh nàng lúc nào, lên tiếng gọi kéo hồn nàng trở về.
Cơ Tuyết thoáng giật mình một chút, quay sang nhìn hắn cười gượng: "Huynh có điều gì muốn nói cùng ta sao?"
Hắn chăm chú nhìn nàng một lúc rồi ngập ngừng nói: "Ta...!Rạng sáng mai ta sẽ rời khỏi đây."
Cơ Tuyết nghe hắn nói sẽ rời đi, đôi con ngươi nàng chợt co rút nhưng Tiêu Kỳ lại không nhìn thấy bởi vì nàng không cùng hắn đối mặt.
Lòng nàng bất giác trùng xuống, nhẹ gật đầu: "Vậy...!chúc huynh lên đường bình an."
Nàng quá đỗi thản nhiên khiến hắn không thể nhìn thấu được tâm tư của nàng.
Hắn có biết bao lời muốn nói cùng nàng nhưng khi nhìn thấy biểu cảm thờ ơ kia, lời muốn nói cũng không biết phải bắt đầu như thế nào.
Lần đầu tiên Tiêu Kỳ có cảm giác bất lực.
Hắn một người một ngựa tiến vào lòng địch còn tiêu sái hơn khi đối mặt với nàng, bị ngàn đao vạn mã truy kích cũng không đau đớn bằng một cái thờ ơ lãnh đạm của nàng.
Cố gắng chống chế cảm xúc trong lòng, Tiêu Kỳ lên tiếng: "Những gì hôm qua ta nói, nàng có từng để tâm hay không?".
Nhưng là hắn cứ đứng đây mà suy tư thì không bằng qua đó gặp nàng, cùng nàng trò chuyện.
Nghĩ là làm, hắn bước ra từ góc khuất, chậm rãi đi đến ngồi cạnh nàng.
Cơ Tuyết nhìn thấy hắn đi tới, ánh mắt chợt khựng lại nhiều hơn một giây, rất nhanh lại làm như chưa từng bị tác động qua, vẫn chuyên tâm vào khúc nhạc dang dở.
Để đạt được trình độ cầm nghệ như ngày hôm nay, Cơ Tuyết đã luyện được tâm tính bất di bất dịch, không chịu ảnh hưởng của tác động xung quanh, bởi vì chỉ cần lơ dù là nửa giây cũng có thể khiến khúc nhạc khiếm khuyết không còn hoàn chỉnh.
Tính cách của nàng cũng không chịu được sai sót dù chỉ không phẩy một phần trăm, bất cứ chuyện gì cũng phải tuyệt đối hoàn hảo.
Tiêu Kỳ nhìn nàng, nàng lại nhìn đàn, đôi tay vẫn cứ nhảy múa không ngừng tựa như không có ai tồn tại bên cạnh.
Hắn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của nàng, hắn lại dằng lòng nhịn xuống.
Cứ thế vài ba lần cũng đủ khiến hắn đứng ngồi không yên.
Từ lúc Tiêu Kỳ xuất hiện, Cơ Tuyết chưa hề cho hắn một ánh mắt, thế nhưng lại có thể cảm nhận được ý tứ của hắn.
Nàng khẽ cười trong lòng, nam nhân này cũng có chút kiên nhẫn đấy, còn kiên nhẫn tới đâu, nàng cũng muốn thử xem một chút.
Mau chóng kết thúc khúc nhạc dang dở, nàng uyển chuyển lái sang khúc "Hoa rơi" (Nhạc phim "Mỹ nhân tâm kế" công chiếu năm 2010) với tiết tấu chậm rãi nhẹ nhàng đủ để người bên cạnh có thể muốn nói gì thì nói.
Khúc nhạc này nàng cũng khá yêu thích bởi giai điệu của nó da diết, lời nhạc cũng vô cùng ý nghĩa.
Ban đầu nàng tấu bằng dương cầm, cảm thấy khá đơn điệu cùng lạc lõng.
Sau một thời gian phối cùng đàn tranh, nàng cũng đã tấu được một cách hoàn chỉnh, cũng tương đối chấp nhận được.
Gần đây nhất cũng đã đàn thử cho sinh viên của mình, cũng nhận được nhiều lời khen ngợi.
Tiêu Kỳ lúc này dường như cũng nhận ra nàng đã chú ý đến hắn, không khỏi cảm thấy cao hứng.
Khoé môi hắn nhếch lên, ánh mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt kiều diễm của nàng, ôn nhu cất giọng: "Cơ cô nương!"
Cơ Tuyết nở nụ cười nhẹ, chậm rãi nói: "Gọi ta Cơ Tuyết là được, không cần quá câu nệ."
Đáy mắt Tiêu Kỳ thoáng lay động.
Nàng đây là chủ động nói ra tên của mình cho hắn biết, có phải hay không nói lên rằng nàng đã chịu mở lòng cùng hắn, chịu tiếp nhận hắn?
Nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu chưa từng có, Tiêu Kỳ gọi: "Tuyết nhi!"
Nghe hắn dịu dàng gọi nàng bằng cái tên thân mật, mày liễu nàng khẽ nhăn, xong rất nhanh bình thường trở lại không chút gợn sóng, nhẹ quay sang nhìn hắn rồi lại nhìn về hướng ban đầu.
Cũng không nhớ bao lâu rồi chưa ai thân mật gọi nàng "Tuyết nhi".
Có lẽ lần gần đây nhất cũng đã nửa năm rồi, nghe từ miệng của mẹ nàng, và cũng ngần ấy thời gian nàng chưa gặp lại bà.
Nàng ở hiện đại sống ở đế đô nên phần lớn thời gian nàng ở tại căn hộ riêng của mình đã mua gần trường để tiện cho việc đi lại.
Cuối tuần, nàng lại bỏ chút thời gian lái xe ra ngoại thành đến thăm ông nội.
Ba mẹ nàng cùng anh trai thì quanh năm ở nước ngoài làm việc, thỉnh thoảng mới ghé về thăm nhà ít ngày rồi lại đi.
Cho nên một năm, số lần nàng gặp họ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Suốt bao năm đã quen với việc sống đơn độc một mình, không có người nhà bên cạnh nàng cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Bây giờ nàng đến thế giới này, có lẽ cả đời này nàng cũng không có khả năng gặp lại người nhà chân chính của nàng nữa rồi, nói không cảm thấy đau lòng là không có khả năng.
Đáy mắt Cơ Tuyết bỗng nhiên trầm xuống.
Nàng giây trước vẫn còn không rõ cảm xúc, giây sau trên mặt một giọt nước mắt trong suốt bất giác rơi xuống.
Nàng vốn đã luyện được một thân vô cảm, bây giờ lại có thể không tự chủ mà để lộ cảm xúc ra bên ngoài, lại là trước mặt một nam nhân xa lạ không khỏi khiến nàng muốn tự vả chính mình.
Nàng tự hỏi bản thân: là do nàng quá nhớ người nhà, do âm điệu của khúc nhạc nàng đang tấu, hay do ý nghĩa về lời của chính ca khúc nàng đang hoà nhập, chính nàng cũng không rõ ràng.
Nam nhân bên cạnh vẫn luôn nhìn nàng chưa hề di dời cho nên chỉ cần nàng có một chút biến đổi dù là nhỏ nhất, hắn cũng có thể nhìn ra một cách rõ ràng.
Thấy nàng bỗng nhiên rơi lệ, tâm can hắn không khỏi bấn loạn rối bời, mi tâm cũng bất giác nhíu chặt, muốn giơ tay giúp nàng lau đi.
Nhưng tay chỉ mới đưa lên một nửa, hắn bỗng nhiên khựng lại thu về.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác nhấc lên không được, bỏ xuống không xong.
Có lẽ vì quá để tâm nên mới không biết phải đối nàng như thế nào.
Hắn tự diễu bản thân, một lần nữa lên tiếng gọi nàng: "Tuyết nhi!"
Thanh âm trầm thấp đầy thâm tình của nam nhân bên cạnh kéo Cơ Tuyết trở về thực tại.
Nàng thu lại tầm mắt quay sang nhìn Tiêu Kỳ, nở nụ cười nhẹ như gió càng khiến tâm hắn co thắt lại.
Bạc môi hắn run lên, đối nàng nói: "Tuyết nhi, nàng làm sao vậy? Có tâm sự sao?"
Nàng lại nhìn xuống hai bàn tay đang múa trên dây đàn của mình, khẽ cười: "Chỉ là bỗng dưng cảm thấy nhớ nhà, nhớ phụ mẫu mà thôi."
"Vậy vì sao nàng...?" Hắn vẫn còn tỏ ra lo lắng.
Cơ Tuyết vẫn nở nụ cười như có như không, chậm rãi giải thích: "Đã rất lâu rồi chưa trở về gặp họ, cho nên nhất thời xúc động không kiềm chế được mà thôi."
Tiêu Kỳ trong lòng cũng hoà hoãn lại không ít, thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu như thấy nhớ nhà thì trở về gặp họ là được rồi."
Cơ Tuyết nghe vậy khẽ lắc đầu cười khổ.
Trở về? Nàng liệu còn có thể trở về được sao?
Nàng lại im lặng không nói gì, tiếp tục chuyên tâm hoàn thành nốt khúc nhạc đang tấu dở.
Đến khi kết thúc, nàng thu tay lại chậm rãi đứng lên, nhìn người bên cạnh, từ tốn nói: "Có muốn cùng ta đi dạo một chút hay không?"
Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng thăm dò thế nhưng không nhìn ra bất cứ điểm khác lạ nào trên mặt nàng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Không nói gì thêm, nàng xoay người bước đi, rời khỏi sân đình hướng phía bên ngoài sơn trang đi đến.
Tiêu Kỳ thấy nàng bước đi, hắn cũng nối gót đi theo nàng.
Nếu như nàng đã tạo cơ hội cho hắn, hắn nhất định phải nắm lấy, một lần nữa nói cho nàng biết tâm tư của hắn.
Cơ Tuyết bước đi về phía tây của sơn trang, nơi này là một cánh đồng nhỏ đủ loại sắc hoa do nguyên chủ tự tay chăm sóc những khi rảnh rỗi.
Hai bên lối vào trồng vài cây cổ thụ với những tán lá to tạo thành bóng râm che mát.
Vào sâu bên trong lại trồng vài cây hoa đào cùng hoa lê quanh năm đơm hoa kết trái.
Ánh dương lúc này phủ một màu vàng kim xuống nữ nhân một thân bạch y khiến nàng tựa như tiên nữ hạ phàm giữa cánh đồng hoa.
Nam nhân đi phía sau không khỏi thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng quá đỗi kinh diễm này.
Nàng vốn dĩ xinh đẹp, khi cười lên càng động lòng người.
Giờ phút này trên khuôn mặt trắng nõn lại thoáng đượm buồn, ánh mắt thất thần nhìn về phía vô định xa xôi lại ẩn chứa khí chất bất phàm của thần tiên khiến hắn lại không dám tiến lên phá vỡ hư cảnh mộng ảo này.
Cơ Tuyết dừng lại bên hồ ngắm nhìn hoa sen đang nở rộ, thoáng chốc lại nhớ đến ông nội nàng.
Sau vườn nhà lão nhân gia cũng trồng một ao sen nho nhỏ.
Mỗi khi sang thu lại có thể ngắm sen nở, đến khi sen tàn lại có búp sen trĩu hạt.
Nàng thi thoảng sẽ thu thập một ít hoa sen, làm thành trà sen hiếu kính mọi người.
Lão nhân gia bây giờ hẳn là cũng vẫn còn trà sen để dùng đi!
Lại sắp đến đại thọ của người, nàng lại ở thế giới xa xôi này, càng không thể được gặp người để tặng cho người một khúc nhạc mừng thọ.
Lòng nàng bất giác quặn thắt lại.
"Tuyết nhi!"
Tiêu Kỳ không biết đã đứng bên cạnh nàng lúc nào, lên tiếng gọi kéo hồn nàng trở về.
Cơ Tuyết thoáng giật mình một chút, quay sang nhìn hắn cười gượng: "Huynh có điều gì muốn nói cùng ta sao?"
Hắn chăm chú nhìn nàng một lúc rồi ngập ngừng nói: "Ta...!Rạng sáng mai ta sẽ rời khỏi đây."
Cơ Tuyết nghe hắn nói sẽ rời đi, đôi con ngươi nàng chợt co rút nhưng Tiêu Kỳ lại không nhìn thấy bởi vì nàng không cùng hắn đối mặt.
Lòng nàng bất giác trùng xuống, nhẹ gật đầu: "Vậy...!chúc huynh lên đường bình an."
Nàng quá đỗi thản nhiên khiến hắn không thể nhìn thấu được tâm tư của nàng.
Hắn có biết bao lời muốn nói cùng nàng nhưng khi nhìn thấy biểu cảm thờ ơ kia, lời muốn nói cũng không biết phải bắt đầu như thế nào.
Lần đầu tiên Tiêu Kỳ có cảm giác bất lực.
Hắn một người một ngựa tiến vào lòng địch còn tiêu sái hơn khi đối mặt với nàng, bị ngàn đao vạn mã truy kích cũng không đau đớn bằng một cái thờ ơ lãnh đạm của nàng.
Cố gắng chống chế cảm xúc trong lòng, Tiêu Kỳ lên tiếng: "Những gì hôm qua ta nói, nàng có từng để tâm hay không?".