Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Xem phim cùng anh
Thiên Lam sau khi cùng Hàn Thế Vinh ăn xong buổi cơm tối liền một mạch chạy vào phòng chốt cửa lại leo nên giường nằm xuống. Nếu không phải được trực tiếp hưởng thụ ở một nơi cực kỳ tốt đến không dám ngờ, Thiên Lam không thể nào tin nổi người yêu của cô lại là nhân vật xuất chúng như vậy, suốt bữa ăn mà trống ngực của Thiên Lam cứ đập liên hồi sắp nổ tung tới nơi.
"Không được rồi, phải giữ gìn hình tượng của mình lại, mình phải có khí chất, không được như Tiểu Ân có người yêu là đại thần liền cái gì cũng nghe theo ý anh ấy."
"Phải rồi, ngủ một giấc, sáng mai cứ xem anh ta như người bình thường đối xử bình thường, rất tốt!"
Thiên Lam lẩm bẩm một mình, đầu liên tục gật gật với chủ ý cô đang nghĩ tới, nhưng lăn qua lộn lại mấy vòng vẫn chưa thể ngủ được, cả người cuộn tròn trong chăn như nhộng.
Ánh mắt thoáng kích động khi điện thoại bên cạnh hiển thị dòng tin nhắn của Thế Vinh, hai tay của cô lúc này bị mắc kẹt trong chăn không thể chui ra được, Thiên Lam chật vật cố lăn ngược lại thoát khỏi cái chăn bông dày, không ngờ vì cú xoay quá đà đã lăn luôn xuống giường đập đầu vào sàn nhà đau điếng.
Bàn tay run run mò mẫm lên giường lấy điện thoại xem tin nhắn, mi mắt chớp chớp mấy cái để nhìn rõ được dòng chữ, bị va vào đầu đau quá, mắt cô hoa hết cả lên.
"Thật là, đau quá đi!"
"Vẫn còn sớm, ra ngoài phòng khách xem phim với anh đi, anh đợi em!"
Tim của Thiên Lam vừa mới bình ổn được giây lát đã bị dòng tin nhắn kích hoạt làm bấn loạn nháo nhào lần nữa, mắt nhìn chăm chăm vào dòng chữ đề nghị của anh.
"8 giờ đêm rồi mà còn sớm, trai đơn gái chiếc xem phim ngoài phòng khách không hay chút nào. Tốt nhất không nên đi."
Ánh mắt chắc chắn kiên định từ chối, ngón tay Thiên Lam gõ trên bàn phím đáp trả lại anh, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ vọng vào làm cô giật mình.
"Thiên Lam, ra ngoài đi, anh đã chuẩn bị xong hết rồi!"
Thiên Lam mím chặt môi định lên tiếng từ chối nhưng lời vừa thốt ra đã bị mắc nghẹn ở cổ họng, anh ấy vì cô đã chuẩn bị mọi thứ, cô có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không? Chỉ là xem phim cùng nhau thôi mà, giữ kẽ quá thành ra càng chứng tỏ cô muốn tạo khoảng cách rõ ràng với bạn trai.
Ngồi giữa phòng khách rộng lớn, Hàn Thế Vinh và Thiên Lam đang xem phim rất chuyên tâm, đúng hơn là chỉ có mỗi Thiên Lam tập trung dán mắt vào TV xem bộ phim hành động kịch tính, người còn lại đang mải mê ngắm nhìn cô đâu hay biết gì nội dung trước mặt.
Sở dĩ Thiên Lam chọn thể loại phim này một phần cũng vì không muốn rơi vào những tình huống ái muội vẫn thường xảy ra khi xem phim tình cảm hay thể loại kinh dị hãi hùng. Thế nhưng khi ánh mắt Thiên Lam vô tình chạm phải đôi mắt mơ màng đang say đắm nhìn mình, tim của cô suýt ngừng đập theo khi bị cuốn vào hố sâu bất tận ấy, cô bối rối đưa tay xoay mặt anh trở lại nhìn lên TV: "Anh nhìn em làm gì, xem phim tiếp đi!"
Hàn Thế Vinh nắm lấy bàn tay Thiên Lam khi cô định thu về, trong không khí tĩnh lặng hiện tại, ánh sáng duy nhất thắp sáng căn phòng chính là những thước phim từ màn hình TV, nhưng âm thanh vang lên đều không còn được Thế Vinh và Thiên Lam nghe thấy.
Nhìn vào mắt đối phương, khuôn mặt cả hai hiện lên một cách chân thực và rõ ràng, anh áp bàn tay to lớn của mình lên má cô, khẽ cười thì thầm nói: "Khuôn mặt em nhỏ thật!"
"Ai cũng nói em có khuôn mặt mủm mỉm, dạo này anh cho em ăn nhiều quá em lên thêm vài kg rồi."-lời nói đáng yêu của cô phần nào dịu đi sự lãng mạn được anh tạo ra, nhưng không vì thế khiến anh mất đi hứng thú với cô gái của mình, ánh mắt lộ rõ ý cười hơi cong lên, anh gật gù đồng tình: "Đúng là có chút tròn hơn trước."
Thiên Lam nheo mắt không vui, anh cũng vừa phải thôi, mới khen cô xong giờ lại hùa theo chê cô tròn. Thiên Lam kéo bàn tay Hàn Thế Vinh khỏi khuôn mặt mình, hộp bắp rang đang đặt trên đùi đẩy sang cho anh: "Phải rồi, em tròn lắm nên không thể ăn nữa đâu, anh ăn hết đi!"
Hàn Thế Vinh mỉm cười thành tiếng vòng tay kéo bạn gái sát vào người mình, tay còn lại cầm hạt bắp đưa lên đút Thiên Lam, nhẹ nhàng lên tiếng: "Không béo chút nào, bây giờ trông em có da có thịt ôm càng thích hơn, là anh cố tình nuôi cho em được như vậy, anh rất thích điều đó mà."
Thiên Lam lườm Hàn Thế Vinh, nhìn vẻ mặt bình chân như vại của anh làm cô không biết anh là đang khen hay đang chế giễu mình nữa: "Đã bảo là không ăn, nếu anh không xem phim nữa em về phòng ngủ đây, mai em còn phải dậy đi làm nữa."
Vòng tay ôm lấy eo Thiên Lam càng siết chặt hơn giữ cô lại khi chủ nhân của nó muốn rời đi, Hàn Thế Vinh đặt hộp bắp rang lên bàn, sau đó ôm luôn cơ thể nhỏ nhắn của Thiên Lam vào lòng, sau một chút phản kháng yếu ớt, cuối cùng cô cũng nằm yên trong vòng tay anh.
"Thiên Lam, anh chỉ muốn được gần gũi em thêm một chút nữa thôi, chúng ta cứ như thế này một lúc đi!"
Bàn tay trắng mềm mại của cô bấu nhẹ lên vạt áo anh giật nhẹ, Hàn Thế Vinh không để ý vẫn ôm chặt bạn gái, tiếp tục thốt lên những lời đường mật đã được quản gia làm quân sư chỉ dạy lúc chiều: "Có thể bắt đầu cho tình yêu của chúng ta không thật hoàn hảo, nhưng khi đã xác định em là người yêu của anh, anh tuyệt đối cho em những thứ tốt nhất trên đời."
Bàn tay ấy dời lên vỗ vỗ lưng anh, không hề có chút phản ứng nào từ đối phương, Thiên Lam dùng hết sức đẩy mạnh người anh ra thở hổn hển, miệng lầm bầm mắng: "Thiếu gia nhà anh muốn mưu sát bạn gái à, ôm em đến suýt ngạt chết mất..."
Mi mắt chớp nhẹ nhìn khuôn mặt hơi tái của cô, Hàn Thế Vinh đắn đo hỏi: "Nãy giờ em không nghe gì hết sao?"
"Nghe cái mông nhà anh, em thở còn không được nữa là."-Thiên Lam đứng bật dậy, khi anh định đi theo cô đã bị bàn tay Thiên Lam đưa ra tạo khoảng cách ngăn lại: "Không được đi theo em nữa!"
Dù bị cấm túc nhưng khi cô quay lưng bỏ đi anh vẫn mặt dày đi theo sau, miệng nói không ngừng: "Anh mới ôm em một chút mà em đã bị ngạt rồi, sức khỏe của em không được tốt, nói đúng hơn là hơi của em không dài, chúng ta cần phải thường xuyên tập luyện để nâng cao..."
CẠCH
Hàn Thế Vinh mãi mê nói mặc cho đối phương không có ý định muốn nghe tiếp, Thiên Lam vừa mở cửa vào phòng liền đóng mạnh của lại, ánh mắt đằng đằng sát khí trừng anh, cũng may anh kịp thắng lại, không thì mặt tiền của anh đã bị cô phá hỏng rồi.
"Mình nói không sai mà, em ấy nổi giận vì điều gì chứ?"
"Không được rồi, phải giữ gìn hình tượng của mình lại, mình phải có khí chất, không được như Tiểu Ân có người yêu là đại thần liền cái gì cũng nghe theo ý anh ấy."
"Phải rồi, ngủ một giấc, sáng mai cứ xem anh ta như người bình thường đối xử bình thường, rất tốt!"
Thiên Lam lẩm bẩm một mình, đầu liên tục gật gật với chủ ý cô đang nghĩ tới, nhưng lăn qua lộn lại mấy vòng vẫn chưa thể ngủ được, cả người cuộn tròn trong chăn như nhộng.
Ánh mắt thoáng kích động khi điện thoại bên cạnh hiển thị dòng tin nhắn của Thế Vinh, hai tay của cô lúc này bị mắc kẹt trong chăn không thể chui ra được, Thiên Lam chật vật cố lăn ngược lại thoát khỏi cái chăn bông dày, không ngờ vì cú xoay quá đà đã lăn luôn xuống giường đập đầu vào sàn nhà đau điếng.
Bàn tay run run mò mẫm lên giường lấy điện thoại xem tin nhắn, mi mắt chớp chớp mấy cái để nhìn rõ được dòng chữ, bị va vào đầu đau quá, mắt cô hoa hết cả lên.
"Thật là, đau quá đi!"
"Vẫn còn sớm, ra ngoài phòng khách xem phim với anh đi, anh đợi em!"
Tim của Thiên Lam vừa mới bình ổn được giây lát đã bị dòng tin nhắn kích hoạt làm bấn loạn nháo nhào lần nữa, mắt nhìn chăm chăm vào dòng chữ đề nghị của anh.
"8 giờ đêm rồi mà còn sớm, trai đơn gái chiếc xem phim ngoài phòng khách không hay chút nào. Tốt nhất không nên đi."
Ánh mắt chắc chắn kiên định từ chối, ngón tay Thiên Lam gõ trên bàn phím đáp trả lại anh, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ vọng vào làm cô giật mình.
"Thiên Lam, ra ngoài đi, anh đã chuẩn bị xong hết rồi!"
Thiên Lam mím chặt môi định lên tiếng từ chối nhưng lời vừa thốt ra đã bị mắc nghẹn ở cổ họng, anh ấy vì cô đã chuẩn bị mọi thứ, cô có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không? Chỉ là xem phim cùng nhau thôi mà, giữ kẽ quá thành ra càng chứng tỏ cô muốn tạo khoảng cách rõ ràng với bạn trai.
Ngồi giữa phòng khách rộng lớn, Hàn Thế Vinh và Thiên Lam đang xem phim rất chuyên tâm, đúng hơn là chỉ có mỗi Thiên Lam tập trung dán mắt vào TV xem bộ phim hành động kịch tính, người còn lại đang mải mê ngắm nhìn cô đâu hay biết gì nội dung trước mặt.
Sở dĩ Thiên Lam chọn thể loại phim này một phần cũng vì không muốn rơi vào những tình huống ái muội vẫn thường xảy ra khi xem phim tình cảm hay thể loại kinh dị hãi hùng. Thế nhưng khi ánh mắt Thiên Lam vô tình chạm phải đôi mắt mơ màng đang say đắm nhìn mình, tim của cô suýt ngừng đập theo khi bị cuốn vào hố sâu bất tận ấy, cô bối rối đưa tay xoay mặt anh trở lại nhìn lên TV: "Anh nhìn em làm gì, xem phim tiếp đi!"
Hàn Thế Vinh nắm lấy bàn tay Thiên Lam khi cô định thu về, trong không khí tĩnh lặng hiện tại, ánh sáng duy nhất thắp sáng căn phòng chính là những thước phim từ màn hình TV, nhưng âm thanh vang lên đều không còn được Thế Vinh và Thiên Lam nghe thấy.
Nhìn vào mắt đối phương, khuôn mặt cả hai hiện lên một cách chân thực và rõ ràng, anh áp bàn tay to lớn của mình lên má cô, khẽ cười thì thầm nói: "Khuôn mặt em nhỏ thật!"
"Ai cũng nói em có khuôn mặt mủm mỉm, dạo này anh cho em ăn nhiều quá em lên thêm vài kg rồi."-lời nói đáng yêu của cô phần nào dịu đi sự lãng mạn được anh tạo ra, nhưng không vì thế khiến anh mất đi hứng thú với cô gái của mình, ánh mắt lộ rõ ý cười hơi cong lên, anh gật gù đồng tình: "Đúng là có chút tròn hơn trước."
Thiên Lam nheo mắt không vui, anh cũng vừa phải thôi, mới khen cô xong giờ lại hùa theo chê cô tròn. Thiên Lam kéo bàn tay Hàn Thế Vinh khỏi khuôn mặt mình, hộp bắp rang đang đặt trên đùi đẩy sang cho anh: "Phải rồi, em tròn lắm nên không thể ăn nữa đâu, anh ăn hết đi!"
Hàn Thế Vinh mỉm cười thành tiếng vòng tay kéo bạn gái sát vào người mình, tay còn lại cầm hạt bắp đưa lên đút Thiên Lam, nhẹ nhàng lên tiếng: "Không béo chút nào, bây giờ trông em có da có thịt ôm càng thích hơn, là anh cố tình nuôi cho em được như vậy, anh rất thích điều đó mà."
Thiên Lam lườm Hàn Thế Vinh, nhìn vẻ mặt bình chân như vại của anh làm cô không biết anh là đang khen hay đang chế giễu mình nữa: "Đã bảo là không ăn, nếu anh không xem phim nữa em về phòng ngủ đây, mai em còn phải dậy đi làm nữa."
Vòng tay ôm lấy eo Thiên Lam càng siết chặt hơn giữ cô lại khi chủ nhân của nó muốn rời đi, Hàn Thế Vinh đặt hộp bắp rang lên bàn, sau đó ôm luôn cơ thể nhỏ nhắn của Thiên Lam vào lòng, sau một chút phản kháng yếu ớt, cuối cùng cô cũng nằm yên trong vòng tay anh.
"Thiên Lam, anh chỉ muốn được gần gũi em thêm một chút nữa thôi, chúng ta cứ như thế này một lúc đi!"
Bàn tay trắng mềm mại của cô bấu nhẹ lên vạt áo anh giật nhẹ, Hàn Thế Vinh không để ý vẫn ôm chặt bạn gái, tiếp tục thốt lên những lời đường mật đã được quản gia làm quân sư chỉ dạy lúc chiều: "Có thể bắt đầu cho tình yêu của chúng ta không thật hoàn hảo, nhưng khi đã xác định em là người yêu của anh, anh tuyệt đối cho em những thứ tốt nhất trên đời."
Bàn tay ấy dời lên vỗ vỗ lưng anh, không hề có chút phản ứng nào từ đối phương, Thiên Lam dùng hết sức đẩy mạnh người anh ra thở hổn hển, miệng lầm bầm mắng: "Thiếu gia nhà anh muốn mưu sát bạn gái à, ôm em đến suýt ngạt chết mất..."
Mi mắt chớp nhẹ nhìn khuôn mặt hơi tái của cô, Hàn Thế Vinh đắn đo hỏi: "Nãy giờ em không nghe gì hết sao?"
"Nghe cái mông nhà anh, em thở còn không được nữa là."-Thiên Lam đứng bật dậy, khi anh định đi theo cô đã bị bàn tay Thiên Lam đưa ra tạo khoảng cách ngăn lại: "Không được đi theo em nữa!"
Dù bị cấm túc nhưng khi cô quay lưng bỏ đi anh vẫn mặt dày đi theo sau, miệng nói không ngừng: "Anh mới ôm em một chút mà em đã bị ngạt rồi, sức khỏe của em không được tốt, nói đúng hơn là hơi của em không dài, chúng ta cần phải thường xuyên tập luyện để nâng cao..."
CẠCH
Hàn Thế Vinh mãi mê nói mặc cho đối phương không có ý định muốn nghe tiếp, Thiên Lam vừa mở cửa vào phòng liền đóng mạnh của lại, ánh mắt đằng đằng sát khí trừng anh, cũng may anh kịp thắng lại, không thì mặt tiền của anh đã bị cô phá hỏng rồi.
"Mình nói không sai mà, em ấy nổi giận vì điều gì chứ?"