Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Nỗi ám ảnh
Tiểu Lam chạy vội tới bên cạnh Kiều Tiểu Ân nắp sau lưng cô tránh đi ánh nhìn sắc bén của Đông Nghi, bé con biết mẹ nhất định sẽ không thích mình làm phiền cô nhưng bé cũng lo lắng cho cô chứ bộ.
Kiều Tiểu Ân nhìn vẻ mặt sợ sệt của Tiểu Lam, lên tiếng khuyên: "Em không sao đâu chị, uống thuốc nằm ngủ một đêm sẽ khỏe lại thôi, để bé ở lại một lúc rồi hai người về là được."
"Như vậy sao được, cô bị bệnh không thể ở nhà một mình. Con giỏi lắm, con có thể chăm sóc cho cô."-Tiểu Lam đứng dậy tự tin nói, nhưng nhìn thấy mẹ, bé con như mèo cụp đuôi lại lảng tránh nhìn sang hướng khác.
Kiều Tiểu Ân mỉm cười xoa đầu Tiểu Lam: "Cô đang bị cảm sẽ lây bệnh cho con đó, con nên nghe lời mẹ trở về nhà đi! Nhà cô rất nhỏ cũng chỉ có một phòng, không có chỗ tử tế cho con ngủ đâu."
Đông Nghi nghĩ qua lời nói của Tiểu Ân và con gái đều hợp lý, cô không thể bỏ mặc Kiều tiểu Ân ở nhà trong lúc này, cô ấy lại không muốn cho Tề Tuấn lo lắng về chuyện vừa rồi dẫn đến hiểu lầm khi chưa tìm hiểu rõ sự tình. Mặc khác cô càng không muốn con gái chịu khổ.
"Được rồi, em ăn cháo rồi uống thuốc nghỉ ngơi. Đêm nay tôi và Tiểu Lam sẽ ngủ tạm ngoài phòng khách, con bé cứng đầu này không biết sợ gì đâu."
"Như thế sao được chứ, phòng khách không có chỗ ngủ, chị và bé..."-Tiểu Ân khó xử nói, vì mình để cho hai vị khách quý chịu khổ cô không an tâm chút nào.
Đông Nghi ngoắc tay ý bảo Tiểu Lam về phía của mình ngồi, cô nói tiếp: "Con bé này rất dễ tính, ngủ trên ghế sô pha không sao đâu. Đêm nay tôi cũng phải làm việc khuya không có bao nhiêu thời gian để ngủ. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
Tiểu Lam được mẹ cho ở lại đây mừng rỡ cười tươi, bé con nói hộ mẹ: "Phải đó cô xinh đẹp, con và mẹ không phiền gì hết, chú A Cầu cũng mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon."
Kiều Tiểu Ân bị hai mẹ con nói đến không chấp nhận cũng không được, cô gượng cười nhận lấy cháo và thuốc A Cầu đưa cho, cảm ơn rồi ăn một ít.
Đông Nghi để Tiểu Lam ở trong phòng trò chuyện với Tiểu Ân một chút, bên ngoài phòng khách căn dặn A Cầu.
"Nói với anh ấy đêm nay tôi và Tiểu Ân ngủ lại đây."
"Cô chủ có thể đưa Kiều tiểu thư về nhà chúng ta tịnh dưỡng, như vậy sẽ tiện hơn mà."-A Cầu đưa ra ý kiến cho cô chủ của mình.
Đông Nghi không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là phải đặt cảm nhận của Tiểu Ân lên trên, cô ấy đang không khỏe, di chuyển vừa không tiện lại đến một nơi xa lạ, tâm trạng sẽ càng bất an hơn: "Tôi tự có sự sắp xếp."
"Vâng, tôi nhiều lời rồi."
"Còn nữa, chuyện hôm nay cậu xử lý đi, đoạn camera quay được tìm cách xóa nó, đừng để ai biết chuyện này."
"Tôi biết rồi!"
Tề Tuấn tự nhiên luôn cảm thấy bất an trong lòng, sau khi kết thúc cuộc họp kéo dài cả buổi chiều anh liền cầm điện thoại gọi cho Kiều Tiểu Ân nhưng lại không liên lạc được, Tề Tuấn ngồi lên xe khởi động đạp ga chạy tới nhà bạn gái.
Mở cửa phòng không phải là Kiều Tiểu Ân, người xuất hiện làm cho tề Tuấn thoáng kinh ngạc: "Hoàng phu nhân."
Đông Nghi cũng dự liệu được việc Tề Tuấn sẽ tìm đến đây, cô mở lời chào xã giao, sau đó nhường đường cho anh vào bên trong.
"Tiểu Ân và Tiểu Lam đang chơi với nhau trong phòng, hôm nay làm phiền bạn gái của cậu rồi."
Tề Tuấn nghe Đông Nghi lên tiếng trong lòng đã bớt hoài nghi, nhưng anh vẫn là muốn đích thân kiểm tra lần nữa: "Được như vậy thì tốt, Tiểu Ân cũng rất thích con bé."
Đứng trước cửa phòng ngủ Kiều Tiểu Ân, Tề Tuấn nhìn bạn gái anh đang cùng Tiểu Lam chơi xếp hình không làm phiền họ đi thẳng ra ngoài, là do anh đa nghi quá rồi, có Hoàng phu nhân ở đây Kiều Tiểu Ân có thể có chuyện gì được.
"Nếu Tiểu Lam đã đến trước vậy tôi xin phép ra về, hôm nay tôi cho con bé mượn cô ấy một hôm vậy."
Đông Nghi khẽ gật đầu chào: "Cảm ơn giám đốc Tề!"
Bên trong phòng ngủ, những ngón tay cầm miếng xếp hình run lên bần bật, lúc Tề Tuấn mở cửa phòng ra tim cô như muốn ngừng đập, bây giờ việc đối mặt cùng anh sao lại khó khăn quá, bản thân không làm gì sai nhưng lại không có dũng khí nhìn thẳng vào anh, nỗi đau đớn này không thể phân tỏ cùng ai.
"Cô ơi, cô đừng buồn, mẹ con giỏi lắm, có gì cô không giải quyết được cứ nói cho mẹ con đi ạ."-Tiểu Ân nhìn khuôn mặt sầu não kém sắc của Kiều Tiểu Ân thỏ thẻ thốt, bé con không muốn nhìn Kiều Tiểu Ân buồn nữa, phải vui vẻ giống như mình mới ăn ngon ngủ ngon được.
Kiều Tiểu Ân khẽ cười lắc đầu: "Cô đã làm phiền con và mẹ con nhiều rồi."
"Tiểu Lam ra ngoài phòng xem phim đi, tới bộ phim yêu thích của con rồi kìa!"-Đông Nghi nhắc khéo con gái rời đi, cùng là phận nữ, cô hiểu cảm giác hiện tại của Kiều Tiểu Ân, phải chịu đả kích lớn như vậy nhất thời không thể chịu nổi.
Đợi cho Tiểu Lam đi khỏi, Đông Nghi ngồi xuống cạnh Kiều Tiểu Ân thu dọn đồ chơi để sang bàn bên cạnh, nhẹ giọng ra lệnh: "Em nằm xuống đi, lát nữa thuốc thấm vào sẽ ngủ được thôi."
"Chị à... cảm ơn chị..."
"Không có gì!"-so với ân nhân đã cứu con gái của mình không phải trước đó Kiều Tiểu Ân chỉ là một người xa lạ, lại dám liều mình cứu một con bé khỏi đám người xấu, đây là chuyện cô nên làm.
Kiều Tiểu Ân ghét những cô gái yếu đuối, suốt ngày chỉ biết dùng nước mắt để giải quyết vấn đề, nhưng đến ngày hôm nay cô lại giống như kiểu người mà cô ghét, chỉ cần nghĩ một chút lòng lại thổn thức không kiềm được nước mắt: "Em không làm gì sai cả, cũng không hại ai hết... vì sao người ta ại muốn hủy hại em?"
Đông Nghi lấy khăn giấy trên đầu giường lau nước mắt cho người nằm bên dưới, nói vài câu an ủi Tiểu Ân: "Không sao rồi, đại nạn không chết sau này ắt có phúc."
"..."
"Em may mắn vì cậu Hàn Thế Vinh đó là người tốt, cả người bạn trai luôn lo lắng cho em nữa."
"Nhưng bây giờ em sợ phải đối diện cùng hai người họ lắm... cảm giác như mọi xấu hổ của bản thân đều bị vạch trần trước mặt họ..."
"Em là cô gái mạnh mẽ, những người khác sẽ không giống như em xã thân vì cứu người có thể nguy hiểm đến tính mạng của mình, tôi tin em sẽ vượt qua được."-Đông Nghi mỉm cười vỗ vỗ lên bàn tay Kiều Tiểu Ân an ủi, cơ thể mệt mỏi thấm thuốc dần chìm vào giâc ngủ nhưng bàn tay vô thức đã nắm chặt tay Đông Nghi.
Đông Nghi không phiền ngồi thêm một lúc nữa, đợi cho cô đã ngủ yên giấc mới rút tay về đi ra ngoài, thầm nghĩ cô gái này thật thuần khiết, điểm này rất giống con gái cô.
Kiều Tiểu Ân nhìn vẻ mặt sợ sệt của Tiểu Lam, lên tiếng khuyên: "Em không sao đâu chị, uống thuốc nằm ngủ một đêm sẽ khỏe lại thôi, để bé ở lại một lúc rồi hai người về là được."
"Như vậy sao được, cô bị bệnh không thể ở nhà một mình. Con giỏi lắm, con có thể chăm sóc cho cô."-Tiểu Lam đứng dậy tự tin nói, nhưng nhìn thấy mẹ, bé con như mèo cụp đuôi lại lảng tránh nhìn sang hướng khác.
Kiều Tiểu Ân mỉm cười xoa đầu Tiểu Lam: "Cô đang bị cảm sẽ lây bệnh cho con đó, con nên nghe lời mẹ trở về nhà đi! Nhà cô rất nhỏ cũng chỉ có một phòng, không có chỗ tử tế cho con ngủ đâu."
Đông Nghi nghĩ qua lời nói của Tiểu Ân và con gái đều hợp lý, cô không thể bỏ mặc Kiều tiểu Ân ở nhà trong lúc này, cô ấy lại không muốn cho Tề Tuấn lo lắng về chuyện vừa rồi dẫn đến hiểu lầm khi chưa tìm hiểu rõ sự tình. Mặc khác cô càng không muốn con gái chịu khổ.
"Được rồi, em ăn cháo rồi uống thuốc nghỉ ngơi. Đêm nay tôi và Tiểu Lam sẽ ngủ tạm ngoài phòng khách, con bé cứng đầu này không biết sợ gì đâu."
"Như thế sao được chứ, phòng khách không có chỗ ngủ, chị và bé..."-Tiểu Ân khó xử nói, vì mình để cho hai vị khách quý chịu khổ cô không an tâm chút nào.
Đông Nghi ngoắc tay ý bảo Tiểu Lam về phía của mình ngồi, cô nói tiếp: "Con bé này rất dễ tính, ngủ trên ghế sô pha không sao đâu. Đêm nay tôi cũng phải làm việc khuya không có bao nhiêu thời gian để ngủ. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
Tiểu Lam được mẹ cho ở lại đây mừng rỡ cười tươi, bé con nói hộ mẹ: "Phải đó cô xinh đẹp, con và mẹ không phiền gì hết, chú A Cầu cũng mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon."
Kiều Tiểu Ân bị hai mẹ con nói đến không chấp nhận cũng không được, cô gượng cười nhận lấy cháo và thuốc A Cầu đưa cho, cảm ơn rồi ăn một ít.
Đông Nghi để Tiểu Lam ở trong phòng trò chuyện với Tiểu Ân một chút, bên ngoài phòng khách căn dặn A Cầu.
"Nói với anh ấy đêm nay tôi và Tiểu Ân ngủ lại đây."
"Cô chủ có thể đưa Kiều tiểu thư về nhà chúng ta tịnh dưỡng, như vậy sẽ tiện hơn mà."-A Cầu đưa ra ý kiến cho cô chủ của mình.
Đông Nghi không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là phải đặt cảm nhận của Tiểu Ân lên trên, cô ấy đang không khỏe, di chuyển vừa không tiện lại đến một nơi xa lạ, tâm trạng sẽ càng bất an hơn: "Tôi tự có sự sắp xếp."
"Vâng, tôi nhiều lời rồi."
"Còn nữa, chuyện hôm nay cậu xử lý đi, đoạn camera quay được tìm cách xóa nó, đừng để ai biết chuyện này."
"Tôi biết rồi!"
Tề Tuấn tự nhiên luôn cảm thấy bất an trong lòng, sau khi kết thúc cuộc họp kéo dài cả buổi chiều anh liền cầm điện thoại gọi cho Kiều Tiểu Ân nhưng lại không liên lạc được, Tề Tuấn ngồi lên xe khởi động đạp ga chạy tới nhà bạn gái.
Mở cửa phòng không phải là Kiều Tiểu Ân, người xuất hiện làm cho tề Tuấn thoáng kinh ngạc: "Hoàng phu nhân."
Đông Nghi cũng dự liệu được việc Tề Tuấn sẽ tìm đến đây, cô mở lời chào xã giao, sau đó nhường đường cho anh vào bên trong.
"Tiểu Ân và Tiểu Lam đang chơi với nhau trong phòng, hôm nay làm phiền bạn gái của cậu rồi."
Tề Tuấn nghe Đông Nghi lên tiếng trong lòng đã bớt hoài nghi, nhưng anh vẫn là muốn đích thân kiểm tra lần nữa: "Được như vậy thì tốt, Tiểu Ân cũng rất thích con bé."
Đứng trước cửa phòng ngủ Kiều Tiểu Ân, Tề Tuấn nhìn bạn gái anh đang cùng Tiểu Lam chơi xếp hình không làm phiền họ đi thẳng ra ngoài, là do anh đa nghi quá rồi, có Hoàng phu nhân ở đây Kiều Tiểu Ân có thể có chuyện gì được.
"Nếu Tiểu Lam đã đến trước vậy tôi xin phép ra về, hôm nay tôi cho con bé mượn cô ấy một hôm vậy."
Đông Nghi khẽ gật đầu chào: "Cảm ơn giám đốc Tề!"
Bên trong phòng ngủ, những ngón tay cầm miếng xếp hình run lên bần bật, lúc Tề Tuấn mở cửa phòng ra tim cô như muốn ngừng đập, bây giờ việc đối mặt cùng anh sao lại khó khăn quá, bản thân không làm gì sai nhưng lại không có dũng khí nhìn thẳng vào anh, nỗi đau đớn này không thể phân tỏ cùng ai.
"Cô ơi, cô đừng buồn, mẹ con giỏi lắm, có gì cô không giải quyết được cứ nói cho mẹ con đi ạ."-Tiểu Ân nhìn khuôn mặt sầu não kém sắc của Kiều Tiểu Ân thỏ thẻ thốt, bé con không muốn nhìn Kiều Tiểu Ân buồn nữa, phải vui vẻ giống như mình mới ăn ngon ngủ ngon được.
Kiều Tiểu Ân khẽ cười lắc đầu: "Cô đã làm phiền con và mẹ con nhiều rồi."
"Tiểu Lam ra ngoài phòng xem phim đi, tới bộ phim yêu thích của con rồi kìa!"-Đông Nghi nhắc khéo con gái rời đi, cùng là phận nữ, cô hiểu cảm giác hiện tại của Kiều Tiểu Ân, phải chịu đả kích lớn như vậy nhất thời không thể chịu nổi.
Đợi cho Tiểu Lam đi khỏi, Đông Nghi ngồi xuống cạnh Kiều Tiểu Ân thu dọn đồ chơi để sang bàn bên cạnh, nhẹ giọng ra lệnh: "Em nằm xuống đi, lát nữa thuốc thấm vào sẽ ngủ được thôi."
"Chị à... cảm ơn chị..."
"Không có gì!"-so với ân nhân đã cứu con gái của mình không phải trước đó Kiều Tiểu Ân chỉ là một người xa lạ, lại dám liều mình cứu một con bé khỏi đám người xấu, đây là chuyện cô nên làm.
Kiều Tiểu Ân ghét những cô gái yếu đuối, suốt ngày chỉ biết dùng nước mắt để giải quyết vấn đề, nhưng đến ngày hôm nay cô lại giống như kiểu người mà cô ghét, chỉ cần nghĩ một chút lòng lại thổn thức không kiềm được nước mắt: "Em không làm gì sai cả, cũng không hại ai hết... vì sao người ta ại muốn hủy hại em?"
Đông Nghi lấy khăn giấy trên đầu giường lau nước mắt cho người nằm bên dưới, nói vài câu an ủi Tiểu Ân: "Không sao rồi, đại nạn không chết sau này ắt có phúc."
"..."
"Em may mắn vì cậu Hàn Thế Vinh đó là người tốt, cả người bạn trai luôn lo lắng cho em nữa."
"Nhưng bây giờ em sợ phải đối diện cùng hai người họ lắm... cảm giác như mọi xấu hổ của bản thân đều bị vạch trần trước mặt họ..."
"Em là cô gái mạnh mẽ, những người khác sẽ không giống như em xã thân vì cứu người có thể nguy hiểm đến tính mạng của mình, tôi tin em sẽ vượt qua được."-Đông Nghi mỉm cười vỗ vỗ lên bàn tay Kiều Tiểu Ân an ủi, cơ thể mệt mỏi thấm thuốc dần chìm vào giâc ngủ nhưng bàn tay vô thức đã nắm chặt tay Đông Nghi.
Đông Nghi không phiền ngồi thêm một lúc nữa, đợi cho cô đã ngủ yên giấc mới rút tay về đi ra ngoài, thầm nghĩ cô gái này thật thuần khiết, điểm này rất giống con gái cô.