Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
An Mặc Huyên cắn môi trầm mặc, cô không thể không quản em trai... em trai của cô hiểu chuyện khôn ngoan như thế, cô không thể liên lụy tới em ấy.
"Nghĩ thông suốt rồi, liền lên xe đi, tôi đưa cô trở về nghỉ ngơi thật tốt."
An Mặc Huyên nắm chặt nắm tay, không cam lòng mà nói: "Tại sao là tôi? Bên ngoài nhiều người phụ nữ như vậy, tại sao... lại là tôi?"
Tịch Trấn Nam vẻ mặt nghiễm nhiên mà nói: "Cô không phải con dâu của Tịch gia tôi sao? Sinh con, là việc cô nên làm."
An Mặc Huyên phẫn nộ: "Nhưng tôi không phải là vợ của Vũ Thần! Không phải của Tịch Mộ Hàn!"
Tịch Trấn Nam nhìn cô lạnh như băng: "Nếu như cô sớm có cái phần tự giác kia, lúc trước lại câu dẫn Mộ Hàn của nhà chúng tôi làm gì? Hiện ở bên ngoài người nào không biết cô đã làm những vụ bê bối kia? Tôi không chỉnh đốn cô, cũng đã nể mặt cho cô rồi, An Mặc Huyên, cô đừng có không nhận! Tôi làm chết cô và em trai của cô, chỉ có việc nhúc nhích cái miệng thôi!"
An Mặc Huyên ngậm miệng im ắng, nói không ra lời nữa.
Tịch Trấn Nam hừ một tiếng: "Tôi xem cô còn chưa có hiểu rõ ràng, bây giờ thì suy nghĩ thật kỹ đi. Nghĩ chưa rõ, vậy cô cùng em trai của cô, toàn bộ cũng đừng hòng được sống tốt lành."
Ông nói xong, vẫy tay kêu vệ sĩ đóng cửa xe, chân ga nổ vang một tiếng, xe gào lên, lái đi.
An Mặc Huyên một mình đứng tại nguyên chỗ, ngấm ngầm chịu đựng nắm chặt nắm tay.
Cô hoàn toàn, không có sự lựa chọn nào khác...
Dọc theo đường xe, đi hơn được một tiếng mấy đồng hồ, sau khi chờ mình tỉnh táo lại, An Mặc Huyên mới bắt xe, về tới biệt thự của Tịch gia.
Tịch Trấn Nam một bên khen cô khôn ngoan hiểu chuyện, một bên tiếp tục hạn chế tất cả đi lại của An Mặc Huyên.
Đợi đến một tuần sau, Tịch Trấn Nam mới xuất hiện lần nữa, mà mục đích xuất hiện, chỉ là đem An Mặc Huyên được tắm rửa sạch, lại bị cho uống thuốc, lần nữa đưa đến trên giường của Tịch Mộ Hàn.
Chuyện của một tuần trước, lại lần nữa tái diễn, chỉ là lần này của Tịch Mộ Hàn, so với trước, càng thêm thô bạo.
Hắn ấn lấy phần gáy của An Mặc Huyên, khiến cô nằm sấp ở trên giường, hung hăng va chạm.
"Mỗi lần đều mặc thành như vậy tới tìm tôi, An Mặc Huyên, cô coi tôi là cái gì?" Hơi thở nóng hổi của hắn thở vào bên tai của An Mặc Huyên, nhấn mạnh từng chữ, "Cô tin lần này, tôi làm chết cô trên giường không? Cô không phải thích lên cơn phóng đãng sao, ta đây sẽ thành toàn cho cô, cho cô thoải mái. Chết trên giường!"
Hắn nói xong, dắt An Mặc Huyên lật người lại, dùng gối ngủ bịt chặt vào mặt cô, làm cho cô ngạt thở.
An Mặc Huyên không thể hô hấp, theo bản năng mà giãy giụa, căng cứng người ra, nhưng lại đổi lấy động tác mãnh liệt hơn của Tịch Mộ Hàn, dường như đâm thủng cái thân thể mảnh khảnh kia.
Ý thức nặng trề lơ lửng, ngạt thở khiến trước mắt của An Mặc Huyên thành một vùng đen kịt, cuối cùng mạch suy nghĩ đột nhiên trắng xóa, cô liền như vậy ngất đi.
Lúc tỉnh lại, người đã đến trong biệt thự.
Bên giường có một nữ hầu canh giữ, thấy cô tỉnh lại, lập tức ân cần hỏi han cô có muốn ăn gì không.
An Mặc Huyên khẩu vị gì đều không có, chỉ là quay người, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cuộc sống như vậy, rốt cuộc tới lúc nào... mới có thể chấm dứt?
Tịch Trấn Nam cứ như vậy duy trì một tuần một lần tần suất đem An Mặc Huyên đưa đến trên giường của Tịch Mộ Hàn, mỗi một lần, đều do An Mặc Huyên ngất đi chấm dứt.
Nhưng cho dù là như vậy, Tịch Mộ Hàn vẫn còn lần này so với lần trước quá đáng hơn, như là, An Mặc Huyên thật sự, lần này so với lần trước, khiến hắn cảm thấy chán ghét và buôn nôn hơn.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại đến một tháng sau, đến lần thứ sáu, lúc An Mặc Huyên bị đưa đến trên giường của Tịch Mộ Hàn, bị Tịch Mộ Hàn lôi lấy tóc, thân thể trần trụi, đuổi ra khỏi phòng ngủ.
"Cút!" Tây trang của Tịch Mộ Hàn bị cô cho kéo giãn, lồng ngực rắn chắc, đường cong của cơ bắp rõ ràng, lộ ra được một nửa, rõ ràng là bộ dạng gợi cảm tản mạn, nhưng sắc mặt kia của hắn, lại âm trầm đáng sợ, mặt mày bên trong hung ác giận dữ, không hề che đậy mà hiện tuôn ra.
"An Mặc Huyên, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô! Lần sau, con mẹ nó cô còn như vậy xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi thật sự, sẽ bóp chết cô!" Hắn đứng ở cửa ngoài, đáy mắt tràn đầy sát ý, không hề vui đùa, "Tôi bảo đảm, sẽ để cho cô chết ở trên giường của tôi!"
Hắn nói xong, đùng một tiếng đóng ván cửa lại.
An Mặc Huyên cuộn lấy thân thể của mình, che chắn điểm quan trọng trên người, nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn ngăn không được nước mắt tuôn ra.
Người hầu trong nhà rất nhanh lấy đến quần áo cho cô, tiễn cô đi ra ngoài.
Tịch Mộ Hàn chán ghét cô, không chịu chạm vào cô nữa rồi.
An Mặc Huyên vốn tưởng rằng chuyện, có thể cứ như vậy kết thúc rồi, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới là, vào lúc này cô vậy mà, đã có thai rồi!
"Nghĩ thông suốt rồi, liền lên xe đi, tôi đưa cô trở về nghỉ ngơi thật tốt."
An Mặc Huyên nắm chặt nắm tay, không cam lòng mà nói: "Tại sao là tôi? Bên ngoài nhiều người phụ nữ như vậy, tại sao... lại là tôi?"
Tịch Trấn Nam vẻ mặt nghiễm nhiên mà nói: "Cô không phải con dâu của Tịch gia tôi sao? Sinh con, là việc cô nên làm."
An Mặc Huyên phẫn nộ: "Nhưng tôi không phải là vợ của Vũ Thần! Không phải của Tịch Mộ Hàn!"
Tịch Trấn Nam nhìn cô lạnh như băng: "Nếu như cô sớm có cái phần tự giác kia, lúc trước lại câu dẫn Mộ Hàn của nhà chúng tôi làm gì? Hiện ở bên ngoài người nào không biết cô đã làm những vụ bê bối kia? Tôi không chỉnh đốn cô, cũng đã nể mặt cho cô rồi, An Mặc Huyên, cô đừng có không nhận! Tôi làm chết cô và em trai của cô, chỉ có việc nhúc nhích cái miệng thôi!"
An Mặc Huyên ngậm miệng im ắng, nói không ra lời nữa.
Tịch Trấn Nam hừ một tiếng: "Tôi xem cô còn chưa có hiểu rõ ràng, bây giờ thì suy nghĩ thật kỹ đi. Nghĩ chưa rõ, vậy cô cùng em trai của cô, toàn bộ cũng đừng hòng được sống tốt lành."
Ông nói xong, vẫy tay kêu vệ sĩ đóng cửa xe, chân ga nổ vang một tiếng, xe gào lên, lái đi.
An Mặc Huyên một mình đứng tại nguyên chỗ, ngấm ngầm chịu đựng nắm chặt nắm tay.
Cô hoàn toàn, không có sự lựa chọn nào khác...
Dọc theo đường xe, đi hơn được một tiếng mấy đồng hồ, sau khi chờ mình tỉnh táo lại, An Mặc Huyên mới bắt xe, về tới biệt thự của Tịch gia.
Tịch Trấn Nam một bên khen cô khôn ngoan hiểu chuyện, một bên tiếp tục hạn chế tất cả đi lại của An Mặc Huyên.
Đợi đến một tuần sau, Tịch Trấn Nam mới xuất hiện lần nữa, mà mục đích xuất hiện, chỉ là đem An Mặc Huyên được tắm rửa sạch, lại bị cho uống thuốc, lần nữa đưa đến trên giường của Tịch Mộ Hàn.
Chuyện của một tuần trước, lại lần nữa tái diễn, chỉ là lần này của Tịch Mộ Hàn, so với trước, càng thêm thô bạo.
Hắn ấn lấy phần gáy của An Mặc Huyên, khiến cô nằm sấp ở trên giường, hung hăng va chạm.
"Mỗi lần đều mặc thành như vậy tới tìm tôi, An Mặc Huyên, cô coi tôi là cái gì?" Hơi thở nóng hổi của hắn thở vào bên tai của An Mặc Huyên, nhấn mạnh từng chữ, "Cô tin lần này, tôi làm chết cô trên giường không? Cô không phải thích lên cơn phóng đãng sao, ta đây sẽ thành toàn cho cô, cho cô thoải mái. Chết trên giường!"
Hắn nói xong, dắt An Mặc Huyên lật người lại, dùng gối ngủ bịt chặt vào mặt cô, làm cho cô ngạt thở.
An Mặc Huyên không thể hô hấp, theo bản năng mà giãy giụa, căng cứng người ra, nhưng lại đổi lấy động tác mãnh liệt hơn của Tịch Mộ Hàn, dường như đâm thủng cái thân thể mảnh khảnh kia.
Ý thức nặng trề lơ lửng, ngạt thở khiến trước mắt của An Mặc Huyên thành một vùng đen kịt, cuối cùng mạch suy nghĩ đột nhiên trắng xóa, cô liền như vậy ngất đi.
Lúc tỉnh lại, người đã đến trong biệt thự.
Bên giường có một nữ hầu canh giữ, thấy cô tỉnh lại, lập tức ân cần hỏi han cô có muốn ăn gì không.
An Mặc Huyên khẩu vị gì đều không có, chỉ là quay người, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cuộc sống như vậy, rốt cuộc tới lúc nào... mới có thể chấm dứt?
Tịch Trấn Nam cứ như vậy duy trì một tuần một lần tần suất đem An Mặc Huyên đưa đến trên giường của Tịch Mộ Hàn, mỗi một lần, đều do An Mặc Huyên ngất đi chấm dứt.
Nhưng cho dù là như vậy, Tịch Mộ Hàn vẫn còn lần này so với lần trước quá đáng hơn, như là, An Mặc Huyên thật sự, lần này so với lần trước, khiến hắn cảm thấy chán ghét và buôn nôn hơn.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại đến một tháng sau, đến lần thứ sáu, lúc An Mặc Huyên bị đưa đến trên giường của Tịch Mộ Hàn, bị Tịch Mộ Hàn lôi lấy tóc, thân thể trần trụi, đuổi ra khỏi phòng ngủ.
"Cút!" Tây trang của Tịch Mộ Hàn bị cô cho kéo giãn, lồng ngực rắn chắc, đường cong của cơ bắp rõ ràng, lộ ra được một nửa, rõ ràng là bộ dạng gợi cảm tản mạn, nhưng sắc mặt kia của hắn, lại âm trầm đáng sợ, mặt mày bên trong hung ác giận dữ, không hề che đậy mà hiện tuôn ra.
"An Mặc Huyên, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô! Lần sau, con mẹ nó cô còn như vậy xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi thật sự, sẽ bóp chết cô!" Hắn đứng ở cửa ngoài, đáy mắt tràn đầy sát ý, không hề vui đùa, "Tôi bảo đảm, sẽ để cho cô chết ở trên giường của tôi!"
Hắn nói xong, đùng một tiếng đóng ván cửa lại.
An Mặc Huyên cuộn lấy thân thể của mình, che chắn điểm quan trọng trên người, nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn ngăn không được nước mắt tuôn ra.
Người hầu trong nhà rất nhanh lấy đến quần áo cho cô, tiễn cô đi ra ngoài.
Tịch Mộ Hàn chán ghét cô, không chịu chạm vào cô nữa rồi.
An Mặc Huyên vốn tưởng rằng chuyện, có thể cứ như vậy kết thúc rồi, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới là, vào lúc này cô vậy mà, đã có thai rồi!