Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120: 120: Tân Xuân
Tháng chạp đến, thực mau liền sẽ là tân xuân.
Năm nay đối với Kính Bình Hầu trong phủ mà nói, là năm có khác biệt rất lớn, việc lớn chồng chất, cũng cực không dễ dàng.
Lục Miện Thành cùng Mậu Chi từ trung tuần tháng chạp đã rời khỏi Vạn Châu đi về Bình Nam, sau khi hai người rời đi mấy ngày thực nhanh đã tới hạ tuần tháng chạp
Vạn Châu phủ cùng Bình Nam phủ do Kính Bình Hầu phủ quản lý đều nghỉ tắm gội từ hai mươi bảy tháng chạp, mãi cho đến mùng bảy tháng giêng mới kết thúc nghỉ xuân, cho nên một khi tiến vào hạ tuần tháng chạp, Kính Bình Hầu liền bắt đầu lần lượt làm cho xong các công việc lớn nhỏ của năm nay, các việc gấp cần xử lý trước cửa ải cuối năm cũng phải làm xong trong mấy ngày này
Đã nhiều ngày trong phòng nghị sự đều là không khí bận rộn
Sau thời gian nghỉ ngắn sau hai tháng bận rộn, Trần Thúc khôi phục lại thời gian gần như từ sớm đến tối đều ở phòng nghị sự
Tiểu Sơ Lục nhớ cha.
Mỗi ngày Đường Ngọc sẽ bớt chút thời giờ đưa Sơ Lục đi phòng nghị sự, dựa vào việc đưa trà đến phòng nghị sự, dẫn tiểu Sơ Lục đi gặp Trần Thúc.
Phòng nghị sự đều quen thuộc quân phu nhân, cũng biết quân phu nhân mỗi ngày sẽ dẫn tiểu thế tử tới gặp quân hầu.
Trần Thúc cũng sẽ không ngăn cản
Đường Ngọc tuy rằng ở tại hậu trạch, nhưng đối với việc Vạn Châu phủ cũng quen thuộc, có khi Trần Thúc cùng Cố Tới cũng phải hỏi ý kiến của nàng, Đường Ngọc sẽ giúp đỡ góp ý, nhưng không can thiệp.
Tới gần cửa ải cuối năm, Đường Ngọc cũng có việc bận rộn trong phủ
Phu nhân Phạm Cù mới sinh, Phạm Cù bị Đường Ngọc đuổi về nhà sau cửa ải cuối năm mới được trở lại
Các việc cần chuẩn bị cho cửa ải cuối năm, đều là quản sự trong phủ tìm Đường Ngọc quyết định.
Cho nên mỗi ngày Đường Ngọc đều mang tiểu Sơ Lục đến phòng nghị sự, nhưng sẽ không ngồi ở phòng nghị sự lâu lắm.
Tiểu Sơ Lục cũng từ từ quen dần, thời gian này mỗi ngày đều phải cùng mẫu thân đi gặp cha, sau đó lại về viện chơi.
Trần Thúc cũng thích thói quen như vậy
Giữa chừng hoãn lại vào thời điểm thích hợp, rồi sau đó tiếp tục chuyên chú.
Tới gần cửa ải cuối năm, chờ mọi việc đều xử lý thích đáng, rồi sẽ cùng nàng và Sơ Lục ăn tết thật vui......
Năm trước, hắn vẫn còn nhìn không thấy.
Năm nay, hắn có thể ôm Sơ Lục xem pháo hoa.
Trần Thúc nắm tay cười khẽ.
Chuyện hắn chờ đợi nhất trong lòng, phần lớn kỳ thật rất đơn giản......
Đảo mắt đã là hai mươi lăm tháng chạp
Đường Ngọc thu được thư từ Miểu thành, là tổ mẫu nhờ Lan thúc hỗ trợ viết thay.
Biết năm nay bọn họ muốn ở lại Vạn Châu phủ ăn tết, tổ mẫu sợ trong lòng nàng cùng Trần Thúc nhớ mong, nên viết thư gửi đi trước, nói bà cùng mợ mọi việc đều ổn, năm nay Miểu thành rất ấm, không cần lo lắng cho bọn họ, bà cùng Dương thị ở chung, có thể làm bạn lẫn nhau, còn có đám người Lâm thẩm cũng thường xuyên qua lại, ngày trôi qua thật sự mau, cho nên bọn họ cứ xử lý tốt việc Vạn Châu phủ trước, không cần gấp gáp về lại Miểu thành
Xong việc, lại chúc nàng cùng Trần Thúc năm mới vui vẻ, cũng nói một câu nhớ tiểu Sơ Lục
Đường Ngọc mỉm cười.
Cũng đề bút hồi âm.
Tuy rằng cũng đã nhờ Mậu Chi chuyển lời, nhưng nhận được thư tổ mẫu, Đường Ngọc vẫn lại tự tay viết thư hồi âm, nói chờ thêm nguyên tiêu, nàng cùng Trần Thúc sẽ mang Sơ Lục đi Phong Châu thăm Viên Liễu cùng long phượng thai, chuyến này từ Phong Châu trở về, Sơ Lục đã phải cùng các bạn bắt đầu đọc sách vỡ lòng.
Đến lúc đó Trần Thúc sẽ từ Phong Châu trực tiếp đi các châu quận gần bên, chờ sau trung thu, Trần Thúc cùng nàng sẽ mang Sơ Lục về Miểu thành vấn an tổ mẫu cùng mợ, cuối cùng, năm mới vui vẻ, bình an.
Đường Ngọc đặt bút, lại cẩn thận đọc một lần.
Viết thư nhà cho tổ mẫu, không cần từ ngữ hoa lệ trau chuốt, chỉ cần báo gần đây đều ổn là được......
Đường Ngọc dán thư, lại gọi Trần Phong tới, để Trần Phong tìm người truyền thư đi Miểu thành.
Trần Phong đáp lời
Trần Phong chân trước mới vừa đi, sau lưng Lê ma ma liền tới viện.
Tiểu Sơ Lục còn đang ngủ trưa, bây giờ Lê ma ma tới, hẳn là có việc khác
"Sao vậy, Lê ma ma?" Đường Ngọc mới vừa viết xong thư, vừa lúc đứng dậy hoạt động.
Trong tay Lê ma ma mang hộp quà tới.
"Đây là cái gì?" Đường Ngọc không nghe Lê ma ma nói qua.
Lê ma ma cười nói, "Là lễ vật Nam Vân Hầu thế tử phu nhân đưa tới, nói là cho tiểu thế tử, mới có người ở tiền viện đưa tới, vừa lúc tiểu thế tử mới ngủ, lão nô để Tiểu Mễ chăm sóc tiểu thế tử, đem lễ vật này đến cho phu nhân xem trước."
Trong lòng Lê ma ma hiểu rõ, Nam Vân Hầu thế tử phu nhân đưa lễ vật cho tiểu thế tử, có thể nhận hay không, nhận cái nào, đều phải do phu nhân quyết định mới được.
Tiếu Lộ đưa tới?
Đường Ngọc không khỏi ngoài ý muốn.
Trước đây khi quân hầu đại điển, Tiếu Lộ đã gần gũi cùng Sơ Lục.
Sơ Lục thực thích chơi cùng Tiếu Lộ, Tiếu Lộ rất có kiên nhẫn, rất có cách ở cùng hài tử, Sơ Lục nguyện ý nghe Tiếu Lộ nói, cũng nguyện ý trò chuyện, chơi đùa cùng Tiếu Lộ, cho nên đoạn thời gian kia, Tiếu Lộ gần như mỗi ngày đều sẽ tới Kính Bình Hầu phủ......
Tiếu Lộ thực thích hài tử, đối với Sơ Lục cũng đều không phải là a dua nịnh hót, mà là sẽ phí thời gian cùng Sơ Lục làm thủ công, kể chuyện xưa, cho nên ấn tượng của Đường Ngọc đối với Tiếu Lộ không kém, thậm chí còn có chút tốt -- dịu dàng, thân ái, không nói quá nhiều, cũng sẽ không quá mức câu nệ......
Tuy rằng biết Nam Vân Hầu muốn mượn Tiếu Lộ lôi kéo quan hệ cùng Kính Bình Hầu phủ, Nam Vân Hầu thế tử cũng xác thật bởi vì Sơ Lục thích Tiếu Lộ, sẽ cùng Tiếu Lộ tới phủ, cũng sẽ gặp mặt Trần Thúc, nói thêm được mấy câu, trong ấn tượng của Đường Ngọc, Tiếu Lộ cũng không làm chuyện gì vượt khuôn khổ
Cửa ải cuối năm, Tiếu Lộ cũng nhớ gửi lễ vật cho Sơ Lục
Đường Ngọc mở ra, lễ vật trong hộp gấm rất đơn giản, không cầu kì, là một chiếc đèn kéo quân thủ công
Tiếu Lộ khéo tay, hài tử được vẽ trên chiếc đèn kéo quân cũng không khó đoán, là Sơ Lục
Đèn kéo quân tám mặt, có Sơ Lục đá quả cầu, chơi chuyển dây, tiếp cầu, cùng Đường Đường chơi đùa......
Đều là lúc ấy Tiếu Lộ ở trong phủ nhìn thấy, vẽ trên đèn kéo quân
Lê ma ma cảm thán, "Nha, thế tử phu nhân là thật để bụng ~"
Đúng vậy, chỉ phần tâm ý như vậy là đủ rồi.
Đồ vật không quý trọng, không đến mức không thể nhận, hơn nữa trên đèn kéo quân đều là vẽ tiểu Sơ Lục, cũng không thể không nhận, phần lễ này xác thật đưa đến vừa đúng, hơn nữa tâm ý trong đó, so với các thứ khác đều trân quý hơn
Đường Ngọc ôn hòa cười nói, "Nhận lấy đi, chờ vào đêm cho Sơ Lục xem, hắn nhất định thích."
Lê ma ma cười đáp lời
Lê ma ma cũng thực sự thích chiếc đèn kéo quân này
Cầm trục xoay vòng vòng, đèn kéo quân cũng hoạt động theo, xác thật sinh động như thật, chờ đến ban đêm, đặt bên trong đèn kéo quân một ngọn đèn cầy, thoạt nhìn càng thú vị.
Lê ma ma cười nói, "Tiểu thế tử khẳng định thích."
Đường Ngọc mỉm cười.
Lê ma ma lại nói, "Phu nhân, vậy chúng ta đáp lễ gì mới thỏa đáng?"
Nam Vân Hầu thế tử phu nhân đưa đến chính là tâm ý, đáp lễ cũng phải chú ý, quá quý trọng hoặc không quá quý trọng đều không tốt.
Đường Ngọc ôn hòa nói, "Tiếu Lộ đưa lễ vật đến cho Sơ Lục, lát nữa hỏi Sơ Lục một chút, hắn muốn đưa Tiếu Lộ cái gì, Sơ Lục lớn rồi, có suy nghĩ của chính mình, hắn muốn tặng, hỗ trợ chuẩn bị là được.
Mặt khác, từ trong phủ kho lấy ra một chuỗi san hô cùng đưa đi, san hô cát lợi, như vậy Sơ Lục đưa cái gì cũng đều thỏa đáng."
Phu nhân suy nghĩ chu toàn, Lê ma ma đáp lời
Bây giờ không có việc gì, lại vừa lúc tiểu thế tử còn đang ngủ trưa, Lê ma ma xách đèn kéo quân trở về phòng tiểu thế tử, lại cầm tín vật của phu nhân, đi phủ kho lấy chuỗi san hô
......
Lúc vào đêm, Sơ Lục vẫn luôn xem đèn kéo quân, hưng phấn vô cùng.
Một khi hưng phấn, ban đêm liền không muốn ngủ sớm.
Khi Trần Thúc về viện, còn có thể nghe được tiếng vui mừng trong phòng, Trần Thúc buồn bực, đã là canh giờ này rồi, ngày thường đã sớm ngủ......
Trần Thúc đến phòng tiểu Sơ Lục
Lê ma ma ở phòng ngoài, thấy Trần Thúc đi vào, vội vàng đứng dậy đón, "Hầu gia."
"Phu nhân có ở đây không?" Trần Thúc vừa cởi áo khoác, vừa hỏi.
Lê ma ma nhận áo khoác từ tay Trần Thúc, vừa đi đến giá áo bên cạnh móc lên, vừa đáp, "Có."
"Hôm nay sao lại hưng phấn như vậy?" Trần Thúc phủi phủi ống tay áo, lại hỏi.
Lê ma ma cười nói, "Là Nam Vân Hầu thế tử phu nhân tặng lễ vật cho tiểu thế tử, là một chiếc đèn kéo quân, tiểu thế tử thích vô cùng, nhìn cả đêm, không thấy đủ, còn đang xem......"
Nam Vân Hầu thế tử phu nhân?
Trần Thúc ngoài ý muốn, mơ hồ nhớ rõ Đường Ngọc đã nhắc qua với hắn, gọi là Tiếu Lộ, nhi tử thích chơi cùng nàng, hắn cũng bởi vì Tiếu Lộ, cũng đã gặp Nam Vân Hầu thế tử vài lần
Lúc này tặng đèn kéo quân tới......
Trần Thúc nhẹ giọng nói, "Ta đi xem."
Lê ma ma đáp lời
Trần Thúc vén mành đi vào, quả thực thấy tiểu Sơ Lục ngồi trên giường nhỏ, Đường Ngọc ngồi bên cạnh tiểu Sơ Lục, hai người cùng nhau nhìn đèn kéo quân.
Trong mắt tiểu Sơ Lục hình như có sao trên bầu trời đêm, đều lộ ra vẻ thích thú đối với đèn kéo quân
Nghe được tiếng bước chân, Đường Ngọc ngẩng đầu, "Trường Doãn"
"Cha ~" tiểu Sơ Lục vui mừng gọi một tiếng, ánh mắt lại dừng trên đèn kéo quân
Trần Thúc tiến lên, "Nam Vân Hầu phủ đưa tới?"
Hắn hỏi, Đường Ngọc liền biết Lê ma ma hẳn là đã nói qua với hắn, Đường Ngọc gật đầu, "Là Tiếu Lộ đưa tới, mặt trên đều vẽ tiểu Sơ Lục."
Nghe Đường Ngọc vừa nói như vậy, Trần Thúc mới nhìn ra huyền cơ trên đèn kéo quân
Hài tử đều thích đồ mới mẻ, lại bởi vì nghe nói người trên mặt đèn chính là mình, cho nên thích; Đường Ngọc cũng sẽ thích, là bởi vì trên mặt đèn là tiểu Sơ Lục
Trần Thúc ngồi xuống, cũng nhìn nhìn, thấy hai mẫu tử Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục xác thật đều xem nghiêm túc.
Trần Thúc nhàn nhạt nhìn thoáng qua, tiểu Sơ Lục ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Cha, Tiếu di (dì) tặng con ~"
Trong miệng gọi đều là Tiếu di, có thể thấy rất thích.
Không chỉ có tiểu Sơ Lục, Đường Ngọc cũng vậy.
Đường Ngọc ở trong cung nhiều năm, thấy muôn hình muôn vẻ người, biết người xem xét người cùng đối nhân xử thế trong lòng đều có chuẩn tắc, sẽ không dễ dàng tin cậy một người như vậy, ngay cả Đường Ngọc cũng sinh tâm yêu thích đối với Tiếu Lộ, Trần Thúc càng thêm cảm thấy Tiếu Lộ này có chút để ý quá mức......
Nhưng trước mặt tiểu Sơ Lục cùng Đường Ngọc, Trần Thúc không nhắc tới.
Một lát, thấy tiểu Sơ Lục ngáp lên, Trần Thúc nhân cơ hội nói, "Sơ Lục, cha cùng con tắm rửa, sau đó đi ngủ được không?"
Thời gian gần đây Trần Thúc vẫn luôn rất bận, đã rất lâu không cùng tiểu Sơ Lục tắm chung, sau đó còn ngủ cùng bé, tiểu Sơ Lục lập tức bị hấp dẫn, "Dạ!"
Trần Thúc ôm bé đứng dậy, "Đi!"
Tiểu Sơ Lục vui mừng.
Trần Thúc lại nhìn Đường Ngọc nói, "Cất trước đi."
Đường Ngọc đáp ứng, biết lại xem tiếp, tiểu Sơ Lục còn sẽ không ngủ, chờ Trần Thúc mang Sơ Lục đi nhĩ phòng tắm rửa, liền mang đèn kéo quân ra phòng ngoài, để Lê ma ma đem cất trước, nếu tiểu Sơ Lục muốn xem, ngày mai lại xem.
Lê ma ma đáp lời
Khi Đường Ngọc quay lại nhĩ phòng, Trần Thúc đã lột sạch sẽ tiểu Sơ Lục, phụ tử hai người đang ở trong thau tắm tắm rửa.
Cũng nghe Trần Thúc nói cùng tiểu Sơ Lục, hôm nay chơi chút thôi, không đánh thủy trận, tắm nhanh rồi ngủ.
Tiểu Sơ Lục từ nhỏ đã vô cùng sùng bái Trần Thúc, Trần Thúc nói, tiểu Sơ Lục liền đáp ứng
Đường Ngọc xa xa đã nghe, cũng cười cười theo, khi sắp tiến lên, lại nghe Trần Thúc hỏi, "Tiếu di đưa lễ vật cho con, con rất thích sao?"
"Dạ ~" tiểu Sơ Lục lên tiếng.
Đường Ngọc ngoài ý muốn.
Trần Thúc cười nói, "Thời gian con quen Tiếu di cũng không dài, sao lại nhớ rõ một mình Tiếu di vậy con?"
Tiểu Sơ Lục đáp, "Tiếu di đều cùng chơi với con a."
Trần Thúc sờ sờ đầu của bé, biết hỏi không ra điều gì, lại rửa rửa người cho bé, kêu một tiếng, "A Ngọc ~"
Đường Ngọc đã cầm xiêm y Sơ Lục tới.
Trần Thúc bế tiểu Sơ Lục lên, Đường Ngọc dùng khăn tắm bọc bé lên giường nhỏ bên cạnh lau khô, sau đó mặc xiêm y cho bé
Tuy là tháng chạp, nhưng nhĩ phòng hơi nước lượn lờ, sẽ không lạnh.
Đường Ngọc mặc xiêm y cho tiểu Sơ Lục xong, lại lau khô tóc, nghe được tiếng nước vang lên sau bình phong, biết Trần Thúc cũng đứng dậy.
"Nương, cha cũng tắm xong ~" Sơ Lục nhìn Đường Ngọc nói.
Đường Ngọc cười nói, "Vậy vừa lúc, con có thể ngủ cùng cha"
"Dạ ~ được ngủ cùng cha!" Tiểu Sơ Lục hoan hô.
Trong khi đó, Trần Thúc cũng thay đổi áo tắm dài ra tới, Trần Thúc một tay bế tiểu Sơ Lục lên, "Đi thôi, cùng cha ngủ thôi"
Đường Ngọc cúi đầu cười cười.
Có đôi khi giữa nhi tử và phụ thân có một loại thân cận tự nhiên, mẫu thân cũng không cách nào thay thế được, tiểu Sơ Lục luôn nguyện ý ở cùng Trần Thúc.
Năm nay đối với Kính Bình Hầu trong phủ mà nói, là năm có khác biệt rất lớn, việc lớn chồng chất, cũng cực không dễ dàng.
Lục Miện Thành cùng Mậu Chi từ trung tuần tháng chạp đã rời khỏi Vạn Châu đi về Bình Nam, sau khi hai người rời đi mấy ngày thực nhanh đã tới hạ tuần tháng chạp
Vạn Châu phủ cùng Bình Nam phủ do Kính Bình Hầu phủ quản lý đều nghỉ tắm gội từ hai mươi bảy tháng chạp, mãi cho đến mùng bảy tháng giêng mới kết thúc nghỉ xuân, cho nên một khi tiến vào hạ tuần tháng chạp, Kính Bình Hầu liền bắt đầu lần lượt làm cho xong các công việc lớn nhỏ của năm nay, các việc gấp cần xử lý trước cửa ải cuối năm cũng phải làm xong trong mấy ngày này
Đã nhiều ngày trong phòng nghị sự đều là không khí bận rộn
Sau thời gian nghỉ ngắn sau hai tháng bận rộn, Trần Thúc khôi phục lại thời gian gần như từ sớm đến tối đều ở phòng nghị sự
Tiểu Sơ Lục nhớ cha.
Mỗi ngày Đường Ngọc sẽ bớt chút thời giờ đưa Sơ Lục đi phòng nghị sự, dựa vào việc đưa trà đến phòng nghị sự, dẫn tiểu Sơ Lục đi gặp Trần Thúc.
Phòng nghị sự đều quen thuộc quân phu nhân, cũng biết quân phu nhân mỗi ngày sẽ dẫn tiểu thế tử tới gặp quân hầu.
Trần Thúc cũng sẽ không ngăn cản
Đường Ngọc tuy rằng ở tại hậu trạch, nhưng đối với việc Vạn Châu phủ cũng quen thuộc, có khi Trần Thúc cùng Cố Tới cũng phải hỏi ý kiến của nàng, Đường Ngọc sẽ giúp đỡ góp ý, nhưng không can thiệp.
Tới gần cửa ải cuối năm, Đường Ngọc cũng có việc bận rộn trong phủ
Phu nhân Phạm Cù mới sinh, Phạm Cù bị Đường Ngọc đuổi về nhà sau cửa ải cuối năm mới được trở lại
Các việc cần chuẩn bị cho cửa ải cuối năm, đều là quản sự trong phủ tìm Đường Ngọc quyết định.
Cho nên mỗi ngày Đường Ngọc đều mang tiểu Sơ Lục đến phòng nghị sự, nhưng sẽ không ngồi ở phòng nghị sự lâu lắm.
Tiểu Sơ Lục cũng từ từ quen dần, thời gian này mỗi ngày đều phải cùng mẫu thân đi gặp cha, sau đó lại về viện chơi.
Trần Thúc cũng thích thói quen như vậy
Giữa chừng hoãn lại vào thời điểm thích hợp, rồi sau đó tiếp tục chuyên chú.
Tới gần cửa ải cuối năm, chờ mọi việc đều xử lý thích đáng, rồi sẽ cùng nàng và Sơ Lục ăn tết thật vui......
Năm trước, hắn vẫn còn nhìn không thấy.
Năm nay, hắn có thể ôm Sơ Lục xem pháo hoa.
Trần Thúc nắm tay cười khẽ.
Chuyện hắn chờ đợi nhất trong lòng, phần lớn kỳ thật rất đơn giản......
Đảo mắt đã là hai mươi lăm tháng chạp
Đường Ngọc thu được thư từ Miểu thành, là tổ mẫu nhờ Lan thúc hỗ trợ viết thay.
Biết năm nay bọn họ muốn ở lại Vạn Châu phủ ăn tết, tổ mẫu sợ trong lòng nàng cùng Trần Thúc nhớ mong, nên viết thư gửi đi trước, nói bà cùng mợ mọi việc đều ổn, năm nay Miểu thành rất ấm, không cần lo lắng cho bọn họ, bà cùng Dương thị ở chung, có thể làm bạn lẫn nhau, còn có đám người Lâm thẩm cũng thường xuyên qua lại, ngày trôi qua thật sự mau, cho nên bọn họ cứ xử lý tốt việc Vạn Châu phủ trước, không cần gấp gáp về lại Miểu thành
Xong việc, lại chúc nàng cùng Trần Thúc năm mới vui vẻ, cũng nói một câu nhớ tiểu Sơ Lục
Đường Ngọc mỉm cười.
Cũng đề bút hồi âm.
Tuy rằng cũng đã nhờ Mậu Chi chuyển lời, nhưng nhận được thư tổ mẫu, Đường Ngọc vẫn lại tự tay viết thư hồi âm, nói chờ thêm nguyên tiêu, nàng cùng Trần Thúc sẽ mang Sơ Lục đi Phong Châu thăm Viên Liễu cùng long phượng thai, chuyến này từ Phong Châu trở về, Sơ Lục đã phải cùng các bạn bắt đầu đọc sách vỡ lòng.
Đến lúc đó Trần Thúc sẽ từ Phong Châu trực tiếp đi các châu quận gần bên, chờ sau trung thu, Trần Thúc cùng nàng sẽ mang Sơ Lục về Miểu thành vấn an tổ mẫu cùng mợ, cuối cùng, năm mới vui vẻ, bình an.
Đường Ngọc đặt bút, lại cẩn thận đọc một lần.
Viết thư nhà cho tổ mẫu, không cần từ ngữ hoa lệ trau chuốt, chỉ cần báo gần đây đều ổn là được......
Đường Ngọc dán thư, lại gọi Trần Phong tới, để Trần Phong tìm người truyền thư đi Miểu thành.
Trần Phong đáp lời
Trần Phong chân trước mới vừa đi, sau lưng Lê ma ma liền tới viện.
Tiểu Sơ Lục còn đang ngủ trưa, bây giờ Lê ma ma tới, hẳn là có việc khác
"Sao vậy, Lê ma ma?" Đường Ngọc mới vừa viết xong thư, vừa lúc đứng dậy hoạt động.
Trong tay Lê ma ma mang hộp quà tới.
"Đây là cái gì?" Đường Ngọc không nghe Lê ma ma nói qua.
Lê ma ma cười nói, "Là lễ vật Nam Vân Hầu thế tử phu nhân đưa tới, nói là cho tiểu thế tử, mới có người ở tiền viện đưa tới, vừa lúc tiểu thế tử mới ngủ, lão nô để Tiểu Mễ chăm sóc tiểu thế tử, đem lễ vật này đến cho phu nhân xem trước."
Trong lòng Lê ma ma hiểu rõ, Nam Vân Hầu thế tử phu nhân đưa lễ vật cho tiểu thế tử, có thể nhận hay không, nhận cái nào, đều phải do phu nhân quyết định mới được.
Tiếu Lộ đưa tới?
Đường Ngọc không khỏi ngoài ý muốn.
Trước đây khi quân hầu đại điển, Tiếu Lộ đã gần gũi cùng Sơ Lục.
Sơ Lục thực thích chơi cùng Tiếu Lộ, Tiếu Lộ rất có kiên nhẫn, rất có cách ở cùng hài tử, Sơ Lục nguyện ý nghe Tiếu Lộ nói, cũng nguyện ý trò chuyện, chơi đùa cùng Tiếu Lộ, cho nên đoạn thời gian kia, Tiếu Lộ gần như mỗi ngày đều sẽ tới Kính Bình Hầu phủ......
Tiếu Lộ thực thích hài tử, đối với Sơ Lục cũng đều không phải là a dua nịnh hót, mà là sẽ phí thời gian cùng Sơ Lục làm thủ công, kể chuyện xưa, cho nên ấn tượng của Đường Ngọc đối với Tiếu Lộ không kém, thậm chí còn có chút tốt -- dịu dàng, thân ái, không nói quá nhiều, cũng sẽ không quá mức câu nệ......
Tuy rằng biết Nam Vân Hầu muốn mượn Tiếu Lộ lôi kéo quan hệ cùng Kính Bình Hầu phủ, Nam Vân Hầu thế tử cũng xác thật bởi vì Sơ Lục thích Tiếu Lộ, sẽ cùng Tiếu Lộ tới phủ, cũng sẽ gặp mặt Trần Thúc, nói thêm được mấy câu, trong ấn tượng của Đường Ngọc, Tiếu Lộ cũng không làm chuyện gì vượt khuôn khổ
Cửa ải cuối năm, Tiếu Lộ cũng nhớ gửi lễ vật cho Sơ Lục
Đường Ngọc mở ra, lễ vật trong hộp gấm rất đơn giản, không cầu kì, là một chiếc đèn kéo quân thủ công
Tiếu Lộ khéo tay, hài tử được vẽ trên chiếc đèn kéo quân cũng không khó đoán, là Sơ Lục
Đèn kéo quân tám mặt, có Sơ Lục đá quả cầu, chơi chuyển dây, tiếp cầu, cùng Đường Đường chơi đùa......
Đều là lúc ấy Tiếu Lộ ở trong phủ nhìn thấy, vẽ trên đèn kéo quân
Lê ma ma cảm thán, "Nha, thế tử phu nhân là thật để bụng ~"
Đúng vậy, chỉ phần tâm ý như vậy là đủ rồi.
Đồ vật không quý trọng, không đến mức không thể nhận, hơn nữa trên đèn kéo quân đều là vẽ tiểu Sơ Lục, cũng không thể không nhận, phần lễ này xác thật đưa đến vừa đúng, hơn nữa tâm ý trong đó, so với các thứ khác đều trân quý hơn
Đường Ngọc ôn hòa cười nói, "Nhận lấy đi, chờ vào đêm cho Sơ Lục xem, hắn nhất định thích."
Lê ma ma cười đáp lời
Lê ma ma cũng thực sự thích chiếc đèn kéo quân này
Cầm trục xoay vòng vòng, đèn kéo quân cũng hoạt động theo, xác thật sinh động như thật, chờ đến ban đêm, đặt bên trong đèn kéo quân một ngọn đèn cầy, thoạt nhìn càng thú vị.
Lê ma ma cười nói, "Tiểu thế tử khẳng định thích."
Đường Ngọc mỉm cười.
Lê ma ma lại nói, "Phu nhân, vậy chúng ta đáp lễ gì mới thỏa đáng?"
Nam Vân Hầu thế tử phu nhân đưa đến chính là tâm ý, đáp lễ cũng phải chú ý, quá quý trọng hoặc không quá quý trọng đều không tốt.
Đường Ngọc ôn hòa nói, "Tiếu Lộ đưa lễ vật đến cho Sơ Lục, lát nữa hỏi Sơ Lục một chút, hắn muốn đưa Tiếu Lộ cái gì, Sơ Lục lớn rồi, có suy nghĩ của chính mình, hắn muốn tặng, hỗ trợ chuẩn bị là được.
Mặt khác, từ trong phủ kho lấy ra một chuỗi san hô cùng đưa đi, san hô cát lợi, như vậy Sơ Lục đưa cái gì cũng đều thỏa đáng."
Phu nhân suy nghĩ chu toàn, Lê ma ma đáp lời
Bây giờ không có việc gì, lại vừa lúc tiểu thế tử còn đang ngủ trưa, Lê ma ma xách đèn kéo quân trở về phòng tiểu thế tử, lại cầm tín vật của phu nhân, đi phủ kho lấy chuỗi san hô
......
Lúc vào đêm, Sơ Lục vẫn luôn xem đèn kéo quân, hưng phấn vô cùng.
Một khi hưng phấn, ban đêm liền không muốn ngủ sớm.
Khi Trần Thúc về viện, còn có thể nghe được tiếng vui mừng trong phòng, Trần Thúc buồn bực, đã là canh giờ này rồi, ngày thường đã sớm ngủ......
Trần Thúc đến phòng tiểu Sơ Lục
Lê ma ma ở phòng ngoài, thấy Trần Thúc đi vào, vội vàng đứng dậy đón, "Hầu gia."
"Phu nhân có ở đây không?" Trần Thúc vừa cởi áo khoác, vừa hỏi.
Lê ma ma nhận áo khoác từ tay Trần Thúc, vừa đi đến giá áo bên cạnh móc lên, vừa đáp, "Có."
"Hôm nay sao lại hưng phấn như vậy?" Trần Thúc phủi phủi ống tay áo, lại hỏi.
Lê ma ma cười nói, "Là Nam Vân Hầu thế tử phu nhân tặng lễ vật cho tiểu thế tử, là một chiếc đèn kéo quân, tiểu thế tử thích vô cùng, nhìn cả đêm, không thấy đủ, còn đang xem......"
Nam Vân Hầu thế tử phu nhân?
Trần Thúc ngoài ý muốn, mơ hồ nhớ rõ Đường Ngọc đã nhắc qua với hắn, gọi là Tiếu Lộ, nhi tử thích chơi cùng nàng, hắn cũng bởi vì Tiếu Lộ, cũng đã gặp Nam Vân Hầu thế tử vài lần
Lúc này tặng đèn kéo quân tới......
Trần Thúc nhẹ giọng nói, "Ta đi xem."
Lê ma ma đáp lời
Trần Thúc vén mành đi vào, quả thực thấy tiểu Sơ Lục ngồi trên giường nhỏ, Đường Ngọc ngồi bên cạnh tiểu Sơ Lục, hai người cùng nhau nhìn đèn kéo quân.
Trong mắt tiểu Sơ Lục hình như có sao trên bầu trời đêm, đều lộ ra vẻ thích thú đối với đèn kéo quân
Nghe được tiếng bước chân, Đường Ngọc ngẩng đầu, "Trường Doãn"
"Cha ~" tiểu Sơ Lục vui mừng gọi một tiếng, ánh mắt lại dừng trên đèn kéo quân
Trần Thúc tiến lên, "Nam Vân Hầu phủ đưa tới?"
Hắn hỏi, Đường Ngọc liền biết Lê ma ma hẳn là đã nói qua với hắn, Đường Ngọc gật đầu, "Là Tiếu Lộ đưa tới, mặt trên đều vẽ tiểu Sơ Lục."
Nghe Đường Ngọc vừa nói như vậy, Trần Thúc mới nhìn ra huyền cơ trên đèn kéo quân
Hài tử đều thích đồ mới mẻ, lại bởi vì nghe nói người trên mặt đèn chính là mình, cho nên thích; Đường Ngọc cũng sẽ thích, là bởi vì trên mặt đèn là tiểu Sơ Lục
Trần Thúc ngồi xuống, cũng nhìn nhìn, thấy hai mẫu tử Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục xác thật đều xem nghiêm túc.
Trần Thúc nhàn nhạt nhìn thoáng qua, tiểu Sơ Lục ngẩng đầu nhìn hắn nói, "Cha, Tiếu di (dì) tặng con ~"
Trong miệng gọi đều là Tiếu di, có thể thấy rất thích.
Không chỉ có tiểu Sơ Lục, Đường Ngọc cũng vậy.
Đường Ngọc ở trong cung nhiều năm, thấy muôn hình muôn vẻ người, biết người xem xét người cùng đối nhân xử thế trong lòng đều có chuẩn tắc, sẽ không dễ dàng tin cậy một người như vậy, ngay cả Đường Ngọc cũng sinh tâm yêu thích đối với Tiếu Lộ, Trần Thúc càng thêm cảm thấy Tiếu Lộ này có chút để ý quá mức......
Nhưng trước mặt tiểu Sơ Lục cùng Đường Ngọc, Trần Thúc không nhắc tới.
Một lát, thấy tiểu Sơ Lục ngáp lên, Trần Thúc nhân cơ hội nói, "Sơ Lục, cha cùng con tắm rửa, sau đó đi ngủ được không?"
Thời gian gần đây Trần Thúc vẫn luôn rất bận, đã rất lâu không cùng tiểu Sơ Lục tắm chung, sau đó còn ngủ cùng bé, tiểu Sơ Lục lập tức bị hấp dẫn, "Dạ!"
Trần Thúc ôm bé đứng dậy, "Đi!"
Tiểu Sơ Lục vui mừng.
Trần Thúc lại nhìn Đường Ngọc nói, "Cất trước đi."
Đường Ngọc đáp ứng, biết lại xem tiếp, tiểu Sơ Lục còn sẽ không ngủ, chờ Trần Thúc mang Sơ Lục đi nhĩ phòng tắm rửa, liền mang đèn kéo quân ra phòng ngoài, để Lê ma ma đem cất trước, nếu tiểu Sơ Lục muốn xem, ngày mai lại xem.
Lê ma ma đáp lời
Khi Đường Ngọc quay lại nhĩ phòng, Trần Thúc đã lột sạch sẽ tiểu Sơ Lục, phụ tử hai người đang ở trong thau tắm tắm rửa.
Cũng nghe Trần Thúc nói cùng tiểu Sơ Lục, hôm nay chơi chút thôi, không đánh thủy trận, tắm nhanh rồi ngủ.
Tiểu Sơ Lục từ nhỏ đã vô cùng sùng bái Trần Thúc, Trần Thúc nói, tiểu Sơ Lục liền đáp ứng
Đường Ngọc xa xa đã nghe, cũng cười cười theo, khi sắp tiến lên, lại nghe Trần Thúc hỏi, "Tiếu di đưa lễ vật cho con, con rất thích sao?"
"Dạ ~" tiểu Sơ Lục lên tiếng.
Đường Ngọc ngoài ý muốn.
Trần Thúc cười nói, "Thời gian con quen Tiếu di cũng không dài, sao lại nhớ rõ một mình Tiếu di vậy con?"
Tiểu Sơ Lục đáp, "Tiếu di đều cùng chơi với con a."
Trần Thúc sờ sờ đầu của bé, biết hỏi không ra điều gì, lại rửa rửa người cho bé, kêu một tiếng, "A Ngọc ~"
Đường Ngọc đã cầm xiêm y Sơ Lục tới.
Trần Thúc bế tiểu Sơ Lục lên, Đường Ngọc dùng khăn tắm bọc bé lên giường nhỏ bên cạnh lau khô, sau đó mặc xiêm y cho bé
Tuy là tháng chạp, nhưng nhĩ phòng hơi nước lượn lờ, sẽ không lạnh.
Đường Ngọc mặc xiêm y cho tiểu Sơ Lục xong, lại lau khô tóc, nghe được tiếng nước vang lên sau bình phong, biết Trần Thúc cũng đứng dậy.
"Nương, cha cũng tắm xong ~" Sơ Lục nhìn Đường Ngọc nói.
Đường Ngọc cười nói, "Vậy vừa lúc, con có thể ngủ cùng cha"
"Dạ ~ được ngủ cùng cha!" Tiểu Sơ Lục hoan hô.
Trong khi đó, Trần Thúc cũng thay đổi áo tắm dài ra tới, Trần Thúc một tay bế tiểu Sơ Lục lên, "Đi thôi, cùng cha ngủ thôi"
Đường Ngọc cúi đầu cười cười.
Có đôi khi giữa nhi tử và phụ thân có một loại thân cận tự nhiên, mẫu thân cũng không cách nào thay thế được, tiểu Sơ Lục luôn nguyện ý ở cùng Trần Thúc.