Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57 - Chương 57GIÁO HUẤN
Tuy lão Thái Quân có chút thiên vị, nhưng bà dù sao cũng không phải người hồ đồ, đến lúc này thì còn có gì không hiểu nữa?
Những chuyện này đều là Tần Nghi Ninh làm ra sao?
Lão Thái Quân nhìn về phía Tần Nghi Ninh với ánh mắt dò hỏi.
Tần Nghi Ninh đáp lại bà bằng một nụ cười dịu dàng, chẳng khác nào thừa nhận.
Trong lúc nhất thời, lão Thái Quân thật sự không biết rốt cuộc trong lòng mình là cảm giác gì, bà cảm thấy như thể mình ôm về nuôi nấng một con chó nhỏ, nhưng nuôi được vài ngày, lại phát hiện nó là một con sói con.
Lão Thái Quân quan sát Tần Nghi Ninh lâu như vậy, tất nhiên là tin ở tính cách của nàng. Ngược lại, các biểu hiện của Tần Tuệ Ninh cho thấy nàng ta thật sự có thể làm ra loại chuyện giá họa này. Vả lại, lão Thái Quân tin ở phán đoán của Tần Hòe Viễn, cho dù bà nhất thời hồ đồ, nhưng con trai bà sẽ không bị che mắt.
Chỉ có điều, rốt cuộc Tần Nghi Ninh đã làm gì mới khiến sự việc phát triển đến bước này?
Thật sự là hai tỳ nữ kia nói chuyện phía sau hòn non bộ đúng dịp như vậy sao?
Bất luận Tần Nghi Ninh đã làm gì, thực tế trước mắt đã cho những kẻ cười nhạo Tần Nghi Ninh một cái tát mạnh mẽ!
Nói nàng “thượng bất chính, hạ tắc loạn” ư? Rốt cuộc là ai làm người trên mà hành động bất chính, sai khiến tỳ nữ hãm hại nha hoàn của Tần Nghi Ninh?
Nói nàng ngay cả tỳ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được, chỉ có thể mặc cho người khác gây khó dễ ư? Hôm nay, việc Thụy Lan quang minh chính đại đứng ở đây, giải thích như thế nào đây?
Người từng là Thụy Lan, hiện nay là Tùng Lan, không những trở về không tổn hại gì, mà thậm chí còn lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng ở phủ Định Quốc công, thân phận vượt xa tất cả tỳ nữ của Tần gia.
Như thế còn bảo là không bảo vệ được tỳ nữ của mình, vậy thì phải như thế nào mới được?
Các cô nương có mặt ở đây đều thử đặt mình vào vị trí của Tần Nghi Ninh: Nếu chuyện này xảy ra với họ, họ cũng không nắm chắc có thể đưa tỳ nữ bị hãm hại trở về, cho dù có làm rõ được mọi chuyện, nói không chừng người cũng không còn.
Ánh mắt các cô nương nhìn Tần Nghi Ninh đều trở nên kính nể.
Sự kinh ngạc của mọi người cũng chỉ diễn ra trong thoáng chốc.
Sau khi Tùng Lan hành lễ, mọi người liền thấy một tiểu cô nương có khuôn mặt hồng hào như quả táo chín, mặc bỉ giáp (một loại áo khoác thời xưa ở Trung Quốc, không tay, không cổ, vạt cân, xẻ tà hai bên hông) màu hồng nhạt, thoạt trông chừng mười hai, mười ba tuổi, da trắng nõn đáng yêu, bước ra hành lễ, giòn giã nói:
“Nô tỳ là Băng Đường, xin được thỉnh an lão Thái Quân và các vị cô nương.”
“Băng Đường.”
Lão Thái Quân lấy lại tinh thần, giọng nói hơi khô, trong lòng thấm suy đoán thân phận của nàng:
“Cái tên này thật sự rất ngọt ngào. Tên ngươi vốn gọi là gì?”
Băng Đường cười trả lời:
“Bẩm lão Thái Quân, nô tỳ vốn họ Đường.”
Lão Thái Quân và các cô nương đều hiểu rõ. Vì tiểu cô nương này mà Tần Nghi Ninh bị nhốt ở từ đường học thuộc kinh sách. Thân phận của Đường cô nương còn đặc biệt hơn Tùng Lan rất nhiều!
Lão Thái Quân nói:
“Đường cô nương đứng lên đi, không cần đa lễ như vậy.”
Bà ta hiểu rõ thủ đoạn của đám Thanh Lưu, tiểu cô nương trước mặt là người được phái Thanh Lưu nỗ lực bảo vệ, nếu bà ta đối xử không tốt dù chỉ một chút đối với người này, không bị đám chó điên Thanh Lưu ăn tươi nuốt sống mới lạ!
Băng Đường lại cười nói:
“Dù sao thì lão Thái Quân cũng không nên như vậy. Tính mạng của nô tỳ là do Tứ cô nương cứu, cả đời này nô tỳ sẽ thành tâm cống hiến sức lực cho Tứ cô nương. Ngài là tổ mẫu của Tứ cô nương, đương nhiên cũng là chủ tử của nô tỳ.”
Khóe miệng lão Thái Quân co rút lại.
Bà ta đã làm nữ chủ nhân rồi nửa đời người, hôm nay một tiểu nha hoàn chịu hành lễ với bà, còn vì nể mặt Tần Nghi Ninh?
Lão Thái Quân xoa trán, xua tay bảo Tùng Lan và Băng Đường lui ra, đương nhiên hai người liền đứng ở phía sau Tần Nghi Ninh.
Mọi người lại nói chuyện một hồi, liền đến lúc bữa tiệc bắt đầu.
Lão Thái Quân liền đưa các cháu gái đi tới phòng khách trước mặt.
Phòng khách ấm áp như mùa xuân. Đi vòng qua bức bình phong ngũ phúc lâm môn, phía đối diện là hai dãy quan mạo y (loại ghế có hình dáng giống như mão quan viên thời cổ) với tấm trải màu đỏ tươi, dùng để nghị sự. Phía sau hai dãy ghế, có hai phòng, lần lượt dùng các bình phong chạm trổ sơn đen Tứ Quân Tử mai, lan, trúc, cúc để ngăn cách giữa khu vực khách nam và khu vực dành cho nữ.
Uất Trì Yến mặc áo bào gấm màu tím, đầu đội mũ buộc tóc tử kim trâm anh, thắt lưng phối hợp với đai ngọc và trong vẻ quý khí sẵn có lại toát ra phong độ của người trí thức.
Lão Thái Quân và các cô nương không dám nhìn thẳng vào Thái tử, đều quỳ xuống.
Uất Trì Yến đưa hai tay nâng lão Thái Quân lên, không cho bà quỳ xuống.”
“Xin mời lão phong quân mau đứng lên, dù thế nào cũng không cần đa lễ như vậy. Ngài là mẫu thân của Tần Thái sư, bản cung là học trò của Tần Thái sư, tính ra thì ngài là trưởng bối của ta.”
Lão Thái Quân liền nói:
“Không dám.”
Lại nói:
“Tôn ti khác biệt, thần không dám đi quá giới hạn.”
Khách sáo một hồi, Uất Trì Yến lại nhìn về phía Tần Nghi Ninh.
Lúc này Tần Nghi Ninh đang quỳ ngay ngắn cùng một chỗ với các tỷ muội cũng không nhận thấy ánh mắt của Uất Trì Yến.
Nhưng các trưởng bối như Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia, Tam lão gia và lão Thái Quân đều nhìn thấy rõ ràng.
Lão Thái Quân giật mình, lập tức bắt đầu nảy sinh một nỗi mong chờ mơ hồ.
Hôm nay, Tần Nghi Ninh và Thái tử điện hạ thật sự là môn đăng hộ đối.
Nếu Tần Nghi Ninh có thể trở thành Thái tử phi, làm chủ nhân Đông Cung, tương lai…
Vừa nghĩ như thế, lão Thái Quân kích động đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi nóng.
Bà ta dẫn theo các cô nương đi qua bình phong tới phòng khách phía tây.
Nam giới đều tới phòng khách phía đông.
Sau khi ngồi vào bàn, có bình phong gấp che chắn, ở giữa lại ngăn cách bởi một phòng, hai bên không nhìn thấy nhau, tiếng nói chuyện cũng không nghe rõ.
Tôn thị và Nhị phu nhân, Tam thái thái đều đứng một bên hầu hạ lão Thái Quân dùng cơm.
Vẻ mặt Tôn thị không được tốt, mắt thâm quầng, rõ ràng là đêm qua không ngon giấc. Lúc này bà đã biết tỳ nữ bên người Tần Tuệ Ninh phạm tội, lại không thấy Tần Tuệ Ninh trong bàn tiệc, liền thấp giọng hỏi lão Thái Quân:
“Lão Thái Quân đã nhốt Tuệ tỷ nhi vào kho củi rồi ạ?”
Vừa nghe hỏi, lão Thái Quân đã không muốn ăn nữa, buông đũa ngà voi lườm Tôn thị, trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo, nói:
“Tuệ tỷ nhi phạm sai lầm, nên phạt phải phạt. Chuyện này Mông ca nhi đã nhúng tay, ngươi cũng không cần lo đâu!”
Nghe vậy Tôn thị run lên, thiếu chút nữa đánh rơi đũa và đĩa sứ.
Sao lại nói mình không cần lo nữa? Bọn họ muốn làm gì Tuệ tỷ nhi của mình?
Hôm qua, quả thật bà không vui vì Tuệ tỷ nhi làm ầm ĩ, nhưng Tuệ tỷ nhi rốt cuộc là đứa con gái mà bà đã nuôi dưỡng mười bốn năm, tình mẹ con là không thể chối bỏ.
Tôn thị biết lão Thái Quân đang nổi nóng, đành cười làm lành:
“Lão Thái Quân đừng tức giận, hôm nay đã vào đông, làm sao có thể nhốt một cô nương vào kho củi? Như thế sẽ mang bệnh!”
Lúc này Tần Nghi Ninh đã buông đũa súc miệng, lẳng lặng nhìn Tôn thị.
Các phụ nữ trong nhà, bất luận là đang ăn hay là đang giả vờ ăn, cũng đều vểnh tai lên nghe động tĩnh chỗ Tôn thị và lão Thái Quân.
Lão Thái Quân xua tay nói:
“Lúc này khoan hãy nói đến chuyện đó.”
Tôn thị còn muốn nói tiếp, Nhị phu nhân và Tam thái thái đã một trái một phải khoác tay bà, thấp giọng nói:
“Dù đại tẩu sốt ruột vì ái nữ, thì cũng phải bình tĩnh ngồi lại nói chuyện sau. Thái tử vẫn đang ở đây mà.”
Nghe vậy Tôn thị mím môi, sau khi cân nhắc, bà đành phải tạm thời im lặng.
Ăn xong, lại uống trà, nghi thức bái sư đã xong, cả nhà cùng đi tiễn Thái tử, một đoàn chủ tử oai nghiêm đưa thẳng ra cổng chính.
Uất Trì Yến khoác một chiếc áo choàng lông chồn trắng như tuyết, màu trắng như tuyết kết hợp với màu tím làm nổi bật vẻ ung dung cao quý của hắn. Hắn đứng trên xe ngựa hành lễ chia tay Tần Hòe Viễn.
Lễ hắn thực hiện là lễ thầy trò.
Tần Hòe Viễn cũng đáp lại bằng lễ quân thần.
Với sự trợ giúp của nội thị, Uất Trì Yến bước lên chiếc xe ngựa Bát Bảo lưu ly tua cờ, vén rèm nhìn ra bên ngoài, gật đầu chào hỏi mấy nam giới Tần gia, cuối cùng ánh mắt rơi vào một mảng màu đỏ giữa đám nữ quyến Tần gia phía xa xa.
Trong đám nữ quyến, ngoại trừ Tam thẩm khoác một chiếc áo choàng màu hoa hồng đỏ, chỉ có Tần Nghi Ninh mặc áo choàng gấm lông thỏ trắng đỏ.
Giữa một đám màu sắc sặc sỡ, chiếc áo khoác với màu đỏ này đặc biệt nổi bật, tuy không thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng trong đầu Uất Trì Yến đã hình dung từng cái nhăn mày, từng nụ cười của nàng.
Đột nhiên hắn cảm thấy vành tai và cả gương mặt đều nóng lên, vội buông rèm, ra lệnh khởi hành.
Thái tử từ xa nhìn tới trước lúc rời đi, phụ nữ trong nhà đều để ý.
Nhưng khoảnh cách quá xa, bọn họ không phân biệt được rốt cuộc là Thái tử nhìn ai. Tần Nghi Ninh nghĩ mình và Thái tử cũng không quen biết đến mức dùng ánh mắt từ biệt, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Chỉ là người đang sóng vai với Tần Nghi Ninh là Thất tiểu thư lại đỏ mặt, từ từ thả lỏng sống lưng mới vừa rồi bị nhìn chăm chú, không tự chủ được mà căng thẳng.
Thái tử nhìn mình sao?
Lúc nãy, trước khi dùng cơm, quỳ xuống hành lễ, Thất tiểu thư đã lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Không ngờ khi nàng ta ngẩng đầu, vừa lúc Thái tử nhìn tới. Nàng ta hoảng loạn cúi đầu, nhưng cảm thấy ánh mắt dừng lại trên người mình thật lâu, không rời.
Vừa rồi lúc cáo từ, nhất định là Thái tử nhìn mình.
Cô nương trong nhà cũng chưa hề có ai quan hệ sâu xa với Thái tử, chỉ có nàng ta suýt nữa ở đối diện tầm nhìn của Thái tử.
Thái tử nho nhã anh tuấn như vậy, lại ung dung cao quý, hiện nay hoàng thượng chỉ có một người con trai độc nhất, Thái tử là người duy nhất được chọn sau này kế thừa ngôi vua.
Thất tiểu thư vừa nghĩ tới đây, tim đập thình thịch.
Bát tiểu thư thấy Thất tiểu thư đứng đờ ra, tất cả mọi người đi vào trong, nàng vẫn mặt mày đỏ ửng đứng tại chỗ, không khỏi lo lắng nói:
“Thất tỷ, có phải tỷ bị nhiễm phong hàn không? Sao mặt đỏ gay vậy?”
“À không, không có gì.”
Thất tiểu thư vỗ vỗ gương mặt, liền theo mọi người vào trong.
Thái tử dạo chơi hậu hoa viên, gặp phải loại chuyện như vậy, lúc này nhất định là muốn xử lý. Hơn nữa trong đó còn liên quan đến quan hệ giữa dưỡng nữ với đích nữ trong nhà, do vậy Nhị thẩm và Tam thẩm cũng không ở lâu, chỉ tiễn lão Thái Quân tới trước cửa Từ Hiếu Viên liền dẫn theo người các phòng đi về.
Tôn thị không chờ người đi xa, cũng không chờ vào cửa, đã kéo tay áo lão Thái Quân, lo lắng cầu xin:
“Mẫu thân, hay là chúng ta thả Tuệ tỷ nhi ra trước đi, nếu chẳng may nó bị lạnh cóng thì không tốt.”
Vietwriter.vn
Lão Thái Quân rất không thích dáng vẻ như công chúa không rành thế sự của Tôn thị. Lúc mới mười mấy tuổi còn có thể nói như vậy là ngây thơ hồn nhiên, khi hai mươi, ba mươi tuổi mà tính tình vẫn như thế thì miễn cưỡng có thể nói là chậm trưởng thành, nhưng nay đã bốn mươi rồi, Tôn thị vẫn cứ cái kiểu không hiểu chuyện như vậy, làm sao xứng với con trai trưởng nổi tiếng của bà ta đây? Người như vậy mà lại là phụ nữ của Tần gia, quả thật là trò cười!
Chán ghét hất tay Tôn thị ra, lão Thái Quân không vui nói:
“Ngươi cầu xin ta? Ta còn chưa hỏi ngươi giáo dục con gái như thế nào đây! Nghi tỷ nhi gần đây mới hồi phủ, không được ngươi dạy dỗ, thế nhưng nó vẫn hiểu chuyện, còn Tuệ tỷ nhi thì sao? Nó ở với ngươi mười bốn năm, ngươi lại giáo dục ra một đứa cháu gái như vậy cho ta? Thân phận là dưỡng nữ, đã không biết an phận thủ thường, lại sinh lòng đố kỵ với đích nữ, sai khiến người hầu hãm hại tỳ nữ của đối phương, khiến đối phương mất hết thể diện. Tôn thị, ngươi nói cho ta một chút, đây là quy củ ngươi dạy cho nó phải không?”
Những chuyện này đều là Tần Nghi Ninh làm ra sao?
Lão Thái Quân nhìn về phía Tần Nghi Ninh với ánh mắt dò hỏi.
Tần Nghi Ninh đáp lại bà bằng một nụ cười dịu dàng, chẳng khác nào thừa nhận.
Trong lúc nhất thời, lão Thái Quân thật sự không biết rốt cuộc trong lòng mình là cảm giác gì, bà cảm thấy như thể mình ôm về nuôi nấng một con chó nhỏ, nhưng nuôi được vài ngày, lại phát hiện nó là một con sói con.
Lão Thái Quân quan sát Tần Nghi Ninh lâu như vậy, tất nhiên là tin ở tính cách của nàng. Ngược lại, các biểu hiện của Tần Tuệ Ninh cho thấy nàng ta thật sự có thể làm ra loại chuyện giá họa này. Vả lại, lão Thái Quân tin ở phán đoán của Tần Hòe Viễn, cho dù bà nhất thời hồ đồ, nhưng con trai bà sẽ không bị che mắt.
Chỉ có điều, rốt cuộc Tần Nghi Ninh đã làm gì mới khiến sự việc phát triển đến bước này?
Thật sự là hai tỳ nữ kia nói chuyện phía sau hòn non bộ đúng dịp như vậy sao?
Bất luận Tần Nghi Ninh đã làm gì, thực tế trước mắt đã cho những kẻ cười nhạo Tần Nghi Ninh một cái tát mạnh mẽ!
Nói nàng “thượng bất chính, hạ tắc loạn” ư? Rốt cuộc là ai làm người trên mà hành động bất chính, sai khiến tỳ nữ hãm hại nha hoàn của Tần Nghi Ninh?
Nói nàng ngay cả tỳ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được, chỉ có thể mặc cho người khác gây khó dễ ư? Hôm nay, việc Thụy Lan quang minh chính đại đứng ở đây, giải thích như thế nào đây?
Người từng là Thụy Lan, hiện nay là Tùng Lan, không những trở về không tổn hại gì, mà thậm chí còn lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng ở phủ Định Quốc công, thân phận vượt xa tất cả tỳ nữ của Tần gia.
Như thế còn bảo là không bảo vệ được tỳ nữ của mình, vậy thì phải như thế nào mới được?
Các cô nương có mặt ở đây đều thử đặt mình vào vị trí của Tần Nghi Ninh: Nếu chuyện này xảy ra với họ, họ cũng không nắm chắc có thể đưa tỳ nữ bị hãm hại trở về, cho dù có làm rõ được mọi chuyện, nói không chừng người cũng không còn.
Ánh mắt các cô nương nhìn Tần Nghi Ninh đều trở nên kính nể.
Sự kinh ngạc của mọi người cũng chỉ diễn ra trong thoáng chốc.
Sau khi Tùng Lan hành lễ, mọi người liền thấy một tiểu cô nương có khuôn mặt hồng hào như quả táo chín, mặc bỉ giáp (một loại áo khoác thời xưa ở Trung Quốc, không tay, không cổ, vạt cân, xẻ tà hai bên hông) màu hồng nhạt, thoạt trông chừng mười hai, mười ba tuổi, da trắng nõn đáng yêu, bước ra hành lễ, giòn giã nói:
“Nô tỳ là Băng Đường, xin được thỉnh an lão Thái Quân và các vị cô nương.”
“Băng Đường.”
Lão Thái Quân lấy lại tinh thần, giọng nói hơi khô, trong lòng thấm suy đoán thân phận của nàng:
“Cái tên này thật sự rất ngọt ngào. Tên ngươi vốn gọi là gì?”
Băng Đường cười trả lời:
“Bẩm lão Thái Quân, nô tỳ vốn họ Đường.”
Lão Thái Quân và các cô nương đều hiểu rõ. Vì tiểu cô nương này mà Tần Nghi Ninh bị nhốt ở từ đường học thuộc kinh sách. Thân phận của Đường cô nương còn đặc biệt hơn Tùng Lan rất nhiều!
Lão Thái Quân nói:
“Đường cô nương đứng lên đi, không cần đa lễ như vậy.”
Bà ta hiểu rõ thủ đoạn của đám Thanh Lưu, tiểu cô nương trước mặt là người được phái Thanh Lưu nỗ lực bảo vệ, nếu bà ta đối xử không tốt dù chỉ một chút đối với người này, không bị đám chó điên Thanh Lưu ăn tươi nuốt sống mới lạ!
Băng Đường lại cười nói:
“Dù sao thì lão Thái Quân cũng không nên như vậy. Tính mạng của nô tỳ là do Tứ cô nương cứu, cả đời này nô tỳ sẽ thành tâm cống hiến sức lực cho Tứ cô nương. Ngài là tổ mẫu của Tứ cô nương, đương nhiên cũng là chủ tử của nô tỳ.”
Khóe miệng lão Thái Quân co rút lại.
Bà ta đã làm nữ chủ nhân rồi nửa đời người, hôm nay một tiểu nha hoàn chịu hành lễ với bà, còn vì nể mặt Tần Nghi Ninh?
Lão Thái Quân xoa trán, xua tay bảo Tùng Lan và Băng Đường lui ra, đương nhiên hai người liền đứng ở phía sau Tần Nghi Ninh.
Mọi người lại nói chuyện một hồi, liền đến lúc bữa tiệc bắt đầu.
Lão Thái Quân liền đưa các cháu gái đi tới phòng khách trước mặt.
Phòng khách ấm áp như mùa xuân. Đi vòng qua bức bình phong ngũ phúc lâm môn, phía đối diện là hai dãy quan mạo y (loại ghế có hình dáng giống như mão quan viên thời cổ) với tấm trải màu đỏ tươi, dùng để nghị sự. Phía sau hai dãy ghế, có hai phòng, lần lượt dùng các bình phong chạm trổ sơn đen Tứ Quân Tử mai, lan, trúc, cúc để ngăn cách giữa khu vực khách nam và khu vực dành cho nữ.
Uất Trì Yến mặc áo bào gấm màu tím, đầu đội mũ buộc tóc tử kim trâm anh, thắt lưng phối hợp với đai ngọc và trong vẻ quý khí sẵn có lại toát ra phong độ của người trí thức.
Lão Thái Quân và các cô nương không dám nhìn thẳng vào Thái tử, đều quỳ xuống.
Uất Trì Yến đưa hai tay nâng lão Thái Quân lên, không cho bà quỳ xuống.”
“Xin mời lão phong quân mau đứng lên, dù thế nào cũng không cần đa lễ như vậy. Ngài là mẫu thân của Tần Thái sư, bản cung là học trò của Tần Thái sư, tính ra thì ngài là trưởng bối của ta.”
Lão Thái Quân liền nói:
“Không dám.”
Lại nói:
“Tôn ti khác biệt, thần không dám đi quá giới hạn.”
Khách sáo một hồi, Uất Trì Yến lại nhìn về phía Tần Nghi Ninh.
Lúc này Tần Nghi Ninh đang quỳ ngay ngắn cùng một chỗ với các tỷ muội cũng không nhận thấy ánh mắt của Uất Trì Yến.
Nhưng các trưởng bối như Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia, Tam lão gia và lão Thái Quân đều nhìn thấy rõ ràng.
Lão Thái Quân giật mình, lập tức bắt đầu nảy sinh một nỗi mong chờ mơ hồ.
Hôm nay, Tần Nghi Ninh và Thái tử điện hạ thật sự là môn đăng hộ đối.
Nếu Tần Nghi Ninh có thể trở thành Thái tử phi, làm chủ nhân Đông Cung, tương lai…
Vừa nghĩ như thế, lão Thái Quân kích động đến mức lòng bàn tay toát ra mồ hôi nóng.
Bà ta dẫn theo các cô nương đi qua bình phong tới phòng khách phía tây.
Nam giới đều tới phòng khách phía đông.
Sau khi ngồi vào bàn, có bình phong gấp che chắn, ở giữa lại ngăn cách bởi một phòng, hai bên không nhìn thấy nhau, tiếng nói chuyện cũng không nghe rõ.
Tôn thị và Nhị phu nhân, Tam thái thái đều đứng một bên hầu hạ lão Thái Quân dùng cơm.
Vẻ mặt Tôn thị không được tốt, mắt thâm quầng, rõ ràng là đêm qua không ngon giấc. Lúc này bà đã biết tỳ nữ bên người Tần Tuệ Ninh phạm tội, lại không thấy Tần Tuệ Ninh trong bàn tiệc, liền thấp giọng hỏi lão Thái Quân:
“Lão Thái Quân đã nhốt Tuệ tỷ nhi vào kho củi rồi ạ?”
Vừa nghe hỏi, lão Thái Quân đã không muốn ăn nữa, buông đũa ngà voi lườm Tôn thị, trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo, nói:
“Tuệ tỷ nhi phạm sai lầm, nên phạt phải phạt. Chuyện này Mông ca nhi đã nhúng tay, ngươi cũng không cần lo đâu!”
Nghe vậy Tôn thị run lên, thiếu chút nữa đánh rơi đũa và đĩa sứ.
Sao lại nói mình không cần lo nữa? Bọn họ muốn làm gì Tuệ tỷ nhi của mình?
Hôm qua, quả thật bà không vui vì Tuệ tỷ nhi làm ầm ĩ, nhưng Tuệ tỷ nhi rốt cuộc là đứa con gái mà bà đã nuôi dưỡng mười bốn năm, tình mẹ con là không thể chối bỏ.
Tôn thị biết lão Thái Quân đang nổi nóng, đành cười làm lành:
“Lão Thái Quân đừng tức giận, hôm nay đã vào đông, làm sao có thể nhốt một cô nương vào kho củi? Như thế sẽ mang bệnh!”
Lúc này Tần Nghi Ninh đã buông đũa súc miệng, lẳng lặng nhìn Tôn thị.
Các phụ nữ trong nhà, bất luận là đang ăn hay là đang giả vờ ăn, cũng đều vểnh tai lên nghe động tĩnh chỗ Tôn thị và lão Thái Quân.
Lão Thái Quân xua tay nói:
“Lúc này khoan hãy nói đến chuyện đó.”
Tôn thị còn muốn nói tiếp, Nhị phu nhân và Tam thái thái đã một trái một phải khoác tay bà, thấp giọng nói:
“Dù đại tẩu sốt ruột vì ái nữ, thì cũng phải bình tĩnh ngồi lại nói chuyện sau. Thái tử vẫn đang ở đây mà.”
Nghe vậy Tôn thị mím môi, sau khi cân nhắc, bà đành phải tạm thời im lặng.
Ăn xong, lại uống trà, nghi thức bái sư đã xong, cả nhà cùng đi tiễn Thái tử, một đoàn chủ tử oai nghiêm đưa thẳng ra cổng chính.
Uất Trì Yến khoác một chiếc áo choàng lông chồn trắng như tuyết, màu trắng như tuyết kết hợp với màu tím làm nổi bật vẻ ung dung cao quý của hắn. Hắn đứng trên xe ngựa hành lễ chia tay Tần Hòe Viễn.
Lễ hắn thực hiện là lễ thầy trò.
Tần Hòe Viễn cũng đáp lại bằng lễ quân thần.
Với sự trợ giúp của nội thị, Uất Trì Yến bước lên chiếc xe ngựa Bát Bảo lưu ly tua cờ, vén rèm nhìn ra bên ngoài, gật đầu chào hỏi mấy nam giới Tần gia, cuối cùng ánh mắt rơi vào một mảng màu đỏ giữa đám nữ quyến Tần gia phía xa xa.
Trong đám nữ quyến, ngoại trừ Tam thẩm khoác một chiếc áo choàng màu hoa hồng đỏ, chỉ có Tần Nghi Ninh mặc áo choàng gấm lông thỏ trắng đỏ.
Giữa một đám màu sắc sặc sỡ, chiếc áo khoác với màu đỏ này đặc biệt nổi bật, tuy không thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng trong đầu Uất Trì Yến đã hình dung từng cái nhăn mày, từng nụ cười của nàng.
Đột nhiên hắn cảm thấy vành tai và cả gương mặt đều nóng lên, vội buông rèm, ra lệnh khởi hành.
Thái tử từ xa nhìn tới trước lúc rời đi, phụ nữ trong nhà đều để ý.
Nhưng khoảnh cách quá xa, bọn họ không phân biệt được rốt cuộc là Thái tử nhìn ai. Tần Nghi Ninh nghĩ mình và Thái tử cũng không quen biết đến mức dùng ánh mắt từ biệt, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Chỉ là người đang sóng vai với Tần Nghi Ninh là Thất tiểu thư lại đỏ mặt, từ từ thả lỏng sống lưng mới vừa rồi bị nhìn chăm chú, không tự chủ được mà căng thẳng.
Thái tử nhìn mình sao?
Lúc nãy, trước khi dùng cơm, quỳ xuống hành lễ, Thất tiểu thư đã lén ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Không ngờ khi nàng ta ngẩng đầu, vừa lúc Thái tử nhìn tới. Nàng ta hoảng loạn cúi đầu, nhưng cảm thấy ánh mắt dừng lại trên người mình thật lâu, không rời.
Vừa rồi lúc cáo từ, nhất định là Thái tử nhìn mình.
Cô nương trong nhà cũng chưa hề có ai quan hệ sâu xa với Thái tử, chỉ có nàng ta suýt nữa ở đối diện tầm nhìn của Thái tử.
Thái tử nho nhã anh tuấn như vậy, lại ung dung cao quý, hiện nay hoàng thượng chỉ có một người con trai độc nhất, Thái tử là người duy nhất được chọn sau này kế thừa ngôi vua.
Thất tiểu thư vừa nghĩ tới đây, tim đập thình thịch.
Bát tiểu thư thấy Thất tiểu thư đứng đờ ra, tất cả mọi người đi vào trong, nàng vẫn mặt mày đỏ ửng đứng tại chỗ, không khỏi lo lắng nói:
“Thất tỷ, có phải tỷ bị nhiễm phong hàn không? Sao mặt đỏ gay vậy?”
“À không, không có gì.”
Thất tiểu thư vỗ vỗ gương mặt, liền theo mọi người vào trong.
Thái tử dạo chơi hậu hoa viên, gặp phải loại chuyện như vậy, lúc này nhất định là muốn xử lý. Hơn nữa trong đó còn liên quan đến quan hệ giữa dưỡng nữ với đích nữ trong nhà, do vậy Nhị thẩm và Tam thẩm cũng không ở lâu, chỉ tiễn lão Thái Quân tới trước cửa Từ Hiếu Viên liền dẫn theo người các phòng đi về.
Tôn thị không chờ người đi xa, cũng không chờ vào cửa, đã kéo tay áo lão Thái Quân, lo lắng cầu xin:
“Mẫu thân, hay là chúng ta thả Tuệ tỷ nhi ra trước đi, nếu chẳng may nó bị lạnh cóng thì không tốt.”
Vietwriter.vn
Lão Thái Quân rất không thích dáng vẻ như công chúa không rành thế sự của Tôn thị. Lúc mới mười mấy tuổi còn có thể nói như vậy là ngây thơ hồn nhiên, khi hai mươi, ba mươi tuổi mà tính tình vẫn như thế thì miễn cưỡng có thể nói là chậm trưởng thành, nhưng nay đã bốn mươi rồi, Tôn thị vẫn cứ cái kiểu không hiểu chuyện như vậy, làm sao xứng với con trai trưởng nổi tiếng của bà ta đây? Người như vậy mà lại là phụ nữ của Tần gia, quả thật là trò cười!
Chán ghét hất tay Tôn thị ra, lão Thái Quân không vui nói:
“Ngươi cầu xin ta? Ta còn chưa hỏi ngươi giáo dục con gái như thế nào đây! Nghi tỷ nhi gần đây mới hồi phủ, không được ngươi dạy dỗ, thế nhưng nó vẫn hiểu chuyện, còn Tuệ tỷ nhi thì sao? Nó ở với ngươi mười bốn năm, ngươi lại giáo dục ra một đứa cháu gái như vậy cho ta? Thân phận là dưỡng nữ, đã không biết an phận thủ thường, lại sinh lòng đố kỵ với đích nữ, sai khiến người hầu hãm hại tỳ nữ của đối phương, khiến đối phương mất hết thể diện. Tôn thị, ngươi nói cho ta một chút, đây là quy củ ngươi dạy cho nó phải không?”