Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2 - Chương 2MẪU THÂN
Phòng bên yên lặng như tờ, bầu không khí dường như cũng vì tâm trạng lão Thái Quân không vui mà ngưng đọng, đám hạ nhân im thin thít, Tần ma ma cùng Cát Tường và mấy nha hoàn khác đều lánh mặt ra ngoài, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tần Nghi Ninh quỳ trên tấm thảm trăm hoa đua nở ngước mắt nhìn lão Thái Quân, từ tốn nói: “Là dưỡng mẫu trước khi lâm chung đã dặn dò cháu phải trốn đi. Nói với cháu nếu bị bán đi thì cả đời xem như chấm hết, vậy thì thà bị dã thú ăn thịt dù sao vẫn giữ được tấm thân trong sạch.”
Một câu nói chất chứa biết bao gian khổ và cam chịu.
Vốn là kim chi ngọc diệp của phủ Thừa tướng, vừa chào đời đã bị kẻ xấu đánh tráo vứt ở khu hoang dã, khó khăn lắm mới gặp được dưỡng mẫu tốt bụng cưu mang thì dưỡng mẫu cũng sớm qua đời, tám tuổi đã trở thành cô nhi, giữa chiến tranh loạn lạc, hết cách nên đành phải trốn vào núi sâu, tự mình tìm cách sinh tồn, nếm trải hết đủ mọi thói đời nóng lạnh nhưng vẫn kiên cường sống tiếp, đến bây giờ mười bốn tuổi mới được phụ thân tìm thấy.
Một cô nương như vậy, bảo người khác sao có thể không thương xót đây?
Nếu đổi lại là họ, liệu có thể giống như nàng, một bé gái mới chỉ tám tuổi đã một mình sống giữa chốn hoang dã tìm cách sinh tồn suốt sáu năm được không?
Tất cả mọi người có mặt ở đây, chẳng ai có sự tự tin này.
Cho dù chỉ sáu ngày thì e rằng họ cũng không chịu nổi rồi.
Chưa nói đến vấn đề ăn ở thế nào, chỉ mỗi việc phải sống một mình trong rừng, ốm đau bệnh tật cũng chẳng có ai chăm sóc, quanh năm chẳng một ai quan tâm, thậm chí đến cả một người để nói chuyện cũng không có, đấy không phải cuộc sống mà một người bình thường có thể chịu được.
Lòng người dù sao cũng làm bằng máu thịt, trong số những người có mặt, ánh mắt rất nhiều người nhìn Tần Nghi Ninh vì thương xót mà trở nên ôn hòa hơn.
“Ngươi… cũng làm khó ngươi quá rồi.” Trong lòng lão Thái Quân cũng không kìm được thở dài, sự sắc sảo vừa rồi cũng yếu đi mấy phần.
Tần Tuệ Ninh thoáng thấy lão Thái Quân đã động lòng trắc ẩn, nắm tay không nén nổi siết chặt lại, lòng bàn tay bị móng tay cắm vào, in dấu bốn hình lưỡi liềm trắng bệch, suýt chút nữa thì tóe máu, nhưng trên gương mặt nàng ta vẫn mang vẻ tiếc thương sâu sắc, đôi mắt vốn đã khóc sưng lên lúc này càng dễ dàng rơi lệ.
Nàng ta bước đến mấy bước, dùng hai tay đỡ Tần Nghi Ninh đứng dậy, bàn tay thanh mảnh trắng ngần của Tần Tuệ Ninh vuốt ve bàn tay thô ráp chai sần của Tần Nghi Ninh, đau xót nói: “Tiểu Khê muội muội, muội chịu khổ rồi.”
Một câu Tiểu Khê đồng nghĩa với việc tán đồng chuyện lão Thái Quân không thừa nhận Tần Nghi Ninh.
Mọi người đều thông minh, sao có thể không hiểu chứ? Các cô nương trong phòng có người cúi đầu không nhìn nữa, cũng có người lén lút thì thầm to nhỏ.
Bàn tay của Tần Tuệ Ninh vừa lạnh vừa ướt làm cho Tần Nghi Ninh không khỏi nhớ đến lớp da rắn lạnh băng, nàng chớp mắt rồi rụt tay lại.
Từ lúc nàng bước vào cửa, thái độ thù địch của thiếu nữ trước mặt này là rõ ràng nhất, xem ra nàng ta chính là đứa con gái nuôi có lai lịch bất minh bị tráo đổi thân phận với nàng. Nàng trở về, chính là thay thế vị trí của người này.
Tần Nghi Ninh sống ở bên ngoài nhiều năm, trực giác với thái độ thù địch gần như là năng lực không thể thiếu, bằng không nàng sớm đã bị dã thú nuốt chửng đến cả xương cũng chẳng còn. Tuy nàng sống trong núi sâu nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không xuống núi, nàng thường hái thuốc, đi săn rồi xuống núi đổi lấy một số đồ dùng cần thiết, thế nên cũng không ít lần tiếp xúc với các thương nhân hay thợ săn. Hơn nữa, từ nhỏ nàng đã theo dưỡng mẫu kiếm sống trong thị trấn, am hiểu về lòng người, e rằng cũng thông suốt hơn những những trâm anh quý nhân này nhiều.
Vì hiện đang là thời loạn lạc, cho nên để tiếp tục sống tiếp, những chuyện đen tối hơn, bẩn thỉu hơn nàng cũng từng gặp qua.
Tần Tuệ Ninh giả vờ ôn nhu dịu dàng nhưng trong lòng lại thật sự chống đối khiến Tần Nghi Ninh không khỏi khẽ nhếch môi lên.
Nhị gia Tần Hàn nhíu mày tỏ vẻ không tán đồng, bước đến hành lễ nói: “Lão Thái Quân, nếu vẫn gọi nhũ danh của Nghi tỷ nhi là Tiểu Khê cũng tốt, đó là chúng ta không quên ơn dưỡng dục của dưỡng mẫu muội ấy suốt tám năm qua, nhưng nữ nhi Tần gia chúng ta trước nay đều đặt tên kèm theo chữ Ninh, như Giai Ninh, Tuệ Ninh, Song Ninh, An Ninh, Bảo Ninh, sao lại có một người không như thế được? Huống hồ, Đại bá phụ cũng đã ban cho Tiểu Khê khuê danh Nghi Ninh, nếu lão Thái Quân ở đây…”
“Lời của ta, nay cũng đến lượt tiểu bối quản rồi sao? Ta già rồi, không quản nổi cái nhà này nữa à? Hay là ngươi muốn đứng ra quản lý, Tần gia đổi thành ngươi quyết định?”
Tuy Tần Hàn là con trai trưởng của tam phòng, nhưng Tam lão gia lại là con thứ, lão Thái Quân không thích con vợ lẽ, cho nên đương nhiên cũng chẳng yêu thích gì Tần Hàn. Bình thường, bà ta vẫn sẽ nể mặt Tần Hàn một chút, nhưng lúc này đang tức giận nên cũng chẳng còn tâm trạng để ý nhiều như vậy.
Nhị nãi nãi Mạnh thị bước đến kéo ống tay áo của Tần Hàn, nhắc nhở phu quân mình đừng nhiều lời chọc giận lão Thái Quân.
Tần Hàn lại là một người nghĩa hiệp, tính khí quật cường nên cũng bị mấy câu bất chấp lý lẽ vừa rồi của lão Thái Quân chọc giận, “Tuy Nghi tỷ nhi lớn lên ở vùng quê nghèo, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của Đại bá phụ, chỉ cần không phải kẻ ngốc hay đui mù, nhìn một cái là phân biệt được ngay, nay nếu đã không có ai nghi ngờ về thân phận của muội ấy, sao lão Thái Quân còn phải nói những lời này?”
Lão Thái Quân bĩu môi, tức giận nói: “Người giống nhau trên đời này có rất nhiều! Không lẽ người nào có tướng mạo giống với Đại bá phụ của ngươi đều là nòi giống nhà ta sao!”
“Lão Thái Quân, thật ra trong lòng người cũng đã rõ Nghi tỷ nhi chính là đứa con của đại bá phụ năm xưa bị kẻ thù tráo đổi, chúng ta cũng không nói Nghi tỷ nhi trở về thì Tuệ tỷ nhi phải ra đi hay thế nào, người căng thẳng như thế làm gì? Một cô nương không rõ lai lịch người cũng có thể yêu thương, nuôi dưỡng trưởng thành, vậy thì sao không thể yêu thương cháu gái ruột của mình chứ?”
Một câu không rõ lai lịch làm cho gương mặt Tần Tuệ Ninh đỏ bừng, tiếp đó hai hàng nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng ta, nàng ta nghẹn ngào sà vào vòng tay lão Thái Quân, nức nở nói: “Tổ mẫu, là cháu không đúng, là cháu không tốt…”
Lão Thái Quân nhìn thấy Tần Tuệ Ninh khóc thì sống mũi cũng cay cay, nước mắt chảy xuống, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tần Tuệ Ninh, “Tuệ tỷ nhi đừng khóc, có tổ mẫu ở đây, họ sẽ không dám làm gì cháu đâu!”
Nói cứ như mọi người bên cạnh đều muốn đuổi Tần Tuệ Ninh đi vậy.
Mọi người đều biết lão Thái Quân xưa nay đều vậy nên cũng đành chịu.
Đại nãi nãi Diêu thị bước lên khuyên nhủ: “Tiểu thúc tốt xấu gì cũng phải nể mặt lão Thái Quân, bớt nói vài câu đi.”
Nhị nãi nãi vội bước đến kéo ống tay áo của Tần Hàn, tỏ ý bảo hắn đừng nói nữa, tránh làm cho người ta chán ghét.
Nhưng Tần Hàn lại không nghĩ thế, vẫn dõng dạc nói: “Nếu nói không để cho Nghi tỷ nhi gọi là Nghi Ninh, đối với muội ấy cũng có phần bất công quá. Tuệ tỷ nhi, muội ở Tướng phủ ăn no mặc ấm chẳng cần lo gì, hưởng thụ cuộc sống vốn thuộc về Nghi tỷ nhi! Lúc này cũng nên nói giúp Nghi tỷ nhi một tiếng mới phải, sao còn lên tiếng châm chọc.”
Tần Tuệ Ninh bị gọi tên lúc này mặt đã trắng bệch, ngước lên nhìn Tần Hàn.
Tần Hàn nói: “Nay chiến hỏa khắp nơi, nước sắp không còn là nước nữa, trong Lương Thành mười hộ đã có chín hộ trống, thảm đến không nỡ nhìn! Nếu các người tận mắt nhìn thấy, đích thân trải nghiệm, thì mới hiểu được gian khổ của Nghi tỷ nhi! Lần này ta ra ngoài một chuyến, đã không ít lần phải sửng sốt, ta rất bái phục sự kiên cường của Nghi tỷ nhi, chưa nói đến những chuyện khác, những ngày tháng mà muội ấy đã phải trải qua, nếu đổi lại là bất kỳ ai trong số mọi người, e rằng cỏ trên mộ cũng đã cao hơn ba tấc rồi! Tìm được cốt nhục của nhà ta thì tốt nhất vẫn nên vui vẻ chào đón, nói không chừng hai ngày nữa quốc gia này đã không còn, dù sao người một nhà cũng có thể chết cùng một chỗ.”
Tần Tuệ Ninh đỏ mặt tía tai nghẹn ngào: “Là muội đã cướp mất cuộc sống của Tiểu Khê muội muội, là muội có lỗi với muội ấy.”
Tần Hàn nghe thấy liền bĩu môi, trợn mắt lườm.
“Đủ rồi, nhị đệ, đệ nói nhiều quá đó.” Đại gia Tần Vũ đợi Tần Hàn nói xong câu này mới lãnh đạm nói một câu.
Lão Thái Quân ôm lấy Tần Tuệ Ninh, tức giận chỉ ngón tay đang đeo chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo về phía Tần Hàn, “Tên nghiệp chướng nhà ngươi, ta nói một câu, ngươi lại nói một tràng để chặn họng ta!”
“Cháu biết lão Thái Quân nhìn thấy cháu là khó chịu, cháu rời khỏi đây là được chứ gì!”
“Tốt nhất ngươi nên cút đi xa một chút!”
Tần Hàn hừ một tiếng, kéo vợ mình xoay người rời đi.
Lão Thái Quân tức giận đập mạnh xuống tràng kỷ bên cạnh, đỏ mặt tía tai hét vọng ra ngoài: “Khốn kiếp! Khốn khiếp! Bỏ đi thì sau này cũng đừng trở về gặp ta nữa!”
“Xin tổ mẫu bớt giận.” Tần Tuệ Ninh vội nghẹn ngào khuyên bảo: “Nhị đường ca cũng chỉ nghĩ sao nói vậy, cũng không nói sai điều gì, vốn là do cháu không xứng.”
Lão Thái Quân nghe nàng ta nói vậy, cũng không kìm lòng được ôm lấy Tần Tuệ Ninh bật khóc. Mấy cô nương khác trong phòng cũng rơi nước mắt theo, căn phòng bỗng chốc đã trở nên hỗn loạn.
Tần Nghi Ninh lạnh lùng bàng quan, hy vọng trong ánh mắt cũng dần phai nhạt.
Đám người cành vàng lá ngọc, thiên kim tiểu thư này so với nàng cứ như sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng người đang ở trước mắt nhưng lại khiến nàng cảm thấy quá xa xôi.
Nếu bên ngoài đang là thời thái bình thịnh thế, nàng thật sự muốn rời khỏi đây, nguyện sống cuộc sống khổ cực, nhưng ít ra vẫn được tự do.
Nhưng nàng không cam tâm! Nơi này chính là nhà của nàng, cuối cùng nàng cũng có người thân, lẽ nào thật sự phải dâng hai tay tất cả những thứ thuộc về mình cho người khác sao?
Nghe Nhị đường ca nói, mẫu thân thân sinh của nàng vẫn còn.
Mẫu thân nhất định rất thương nàng, cũng giống như dưỡng mẫu, tuy không phải là mẹ ruột nhưng vẫn hết lòng yêu thương bảo vệ nàng, dưỡng mẫu đã thế, mẫu thân chắc chắn còn yêu thương nàng hơn rất nhiều.
Tần Nghi Ninh liền trở nên hơi vội vã, quay đầu nhìn sang Tần Hòe Viễn đang nhíu mày đứng đó, thấp thỏm hỏi: “Phụ thân, mẫu thân của con đâu, sao không nhìn thấy mẫu thân?”
Tần Tuệ Ninh nghe thấy thế liền quay đầu sang nhìn Tần Nghi Ninh.
Tần Hòe Viễn nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, sau đó vẫy tay gọi Cát Tường vào: “Đi mời Đại phu nhân.”
Cát Tường tuân lệnh lui xuống.
Tần Nghi Ninh không để ý đến phản ứng của đám người lão Thái Quân nữa, chỉ nhìn chằm chằm ra phía cửa một cách đầy mong chờ. Từ nhỏ, nàng đã biết bản thân là đứa bé được nhặt về, dù nằm mơ vẫn luôn thử tưởng tượng xem mẫu thân của mình sẽ có dáng vẻ như thế nào. Nay sắp được gặp mặt, một người được năm tháng gian khổ mài giũa hình thành tính tình trầm tĩnh như nàng cũng không khỏi căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, tiếp đó, có một tiểu nha hoàn từ bên ngoài tiến vào bẩm báo:
Vietwriter.vn
“Lão Thái Quân, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam thái thái đã đến.”
Rèm cửa được vén lên, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy thổ cẩm với thắt lưng màu tím nhạt, đầu đội trâm bát bảo kim loan loạng choạng xông vào trong.
Bà đứng lại bên cạnh chiếc giá phục cổ chạm đất nhìn quanh một vòng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khóc đến sưng lên chẳng mấy chốc dừng lại trên người Tần Nghi Ninh.
Hai tay Tần Nghi Ninh siết chặt, theo bản năng bước lên trước hai bước, cũng nhìn về phía vị phu nhân này.
Bốn mắt nhìn nhau, tuy chưa ai nói với nàng, nhưng nàng biết đây chính là mẫu thân của mình.
“Ngươi…” Tôn thị chầm chậm bước về phía Tần Nghi Ninh, bước chân như nặng nghìn tấn, bàn tay run rẩy giơ lên, hướng về phía mặt Tần Nghi Ninh.
Trong mắt Tần Nghi Ninh cuối cùng cũng ngân ngấn nước, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mẫu thân.” Nàng giơ hai tay lên, lại bất giác tiến về phía trước hai bước.
Tôn thị liền bật khóc, sau đó lui về sau, lắc đầu nói: “Không thể nào, không thể nào, nhiều năm như vậy, nữ nhi mà ta yêu thương lại không phải con ruột của ta, sao lại như vậy được!”
Tần Tuệ Nhi thấy thế, xông đến với đôi mắt đỏ ngầu, chẳng mấy chốc đã sà vào lòng Tôn thị, bật khóc nói: “Mẫu thân, là nữ nhi có lỗi với người, nữ nhi không xứng nhận sự yêu thương của người, là nữ nhi đã chiếm đoạt vị trí của Tiểu Khê muội muội, nhưng, con không cố ý, con thật sự không cố ý!”
Tần Nghi Ninh quỳ trên tấm thảm trăm hoa đua nở ngước mắt nhìn lão Thái Quân, từ tốn nói: “Là dưỡng mẫu trước khi lâm chung đã dặn dò cháu phải trốn đi. Nói với cháu nếu bị bán đi thì cả đời xem như chấm hết, vậy thì thà bị dã thú ăn thịt dù sao vẫn giữ được tấm thân trong sạch.”
Một câu nói chất chứa biết bao gian khổ và cam chịu.
Vốn là kim chi ngọc diệp của phủ Thừa tướng, vừa chào đời đã bị kẻ xấu đánh tráo vứt ở khu hoang dã, khó khăn lắm mới gặp được dưỡng mẫu tốt bụng cưu mang thì dưỡng mẫu cũng sớm qua đời, tám tuổi đã trở thành cô nhi, giữa chiến tranh loạn lạc, hết cách nên đành phải trốn vào núi sâu, tự mình tìm cách sinh tồn, nếm trải hết đủ mọi thói đời nóng lạnh nhưng vẫn kiên cường sống tiếp, đến bây giờ mười bốn tuổi mới được phụ thân tìm thấy.
Một cô nương như vậy, bảo người khác sao có thể không thương xót đây?
Nếu đổi lại là họ, liệu có thể giống như nàng, một bé gái mới chỉ tám tuổi đã một mình sống giữa chốn hoang dã tìm cách sinh tồn suốt sáu năm được không?
Tất cả mọi người có mặt ở đây, chẳng ai có sự tự tin này.
Cho dù chỉ sáu ngày thì e rằng họ cũng không chịu nổi rồi.
Chưa nói đến vấn đề ăn ở thế nào, chỉ mỗi việc phải sống một mình trong rừng, ốm đau bệnh tật cũng chẳng có ai chăm sóc, quanh năm chẳng một ai quan tâm, thậm chí đến cả một người để nói chuyện cũng không có, đấy không phải cuộc sống mà một người bình thường có thể chịu được.
Lòng người dù sao cũng làm bằng máu thịt, trong số những người có mặt, ánh mắt rất nhiều người nhìn Tần Nghi Ninh vì thương xót mà trở nên ôn hòa hơn.
“Ngươi… cũng làm khó ngươi quá rồi.” Trong lòng lão Thái Quân cũng không kìm được thở dài, sự sắc sảo vừa rồi cũng yếu đi mấy phần.
Tần Tuệ Ninh thoáng thấy lão Thái Quân đã động lòng trắc ẩn, nắm tay không nén nổi siết chặt lại, lòng bàn tay bị móng tay cắm vào, in dấu bốn hình lưỡi liềm trắng bệch, suýt chút nữa thì tóe máu, nhưng trên gương mặt nàng ta vẫn mang vẻ tiếc thương sâu sắc, đôi mắt vốn đã khóc sưng lên lúc này càng dễ dàng rơi lệ.
Nàng ta bước đến mấy bước, dùng hai tay đỡ Tần Nghi Ninh đứng dậy, bàn tay thanh mảnh trắng ngần của Tần Tuệ Ninh vuốt ve bàn tay thô ráp chai sần của Tần Nghi Ninh, đau xót nói: “Tiểu Khê muội muội, muội chịu khổ rồi.”
Một câu Tiểu Khê đồng nghĩa với việc tán đồng chuyện lão Thái Quân không thừa nhận Tần Nghi Ninh.
Mọi người đều thông minh, sao có thể không hiểu chứ? Các cô nương trong phòng có người cúi đầu không nhìn nữa, cũng có người lén lút thì thầm to nhỏ.
Bàn tay của Tần Tuệ Ninh vừa lạnh vừa ướt làm cho Tần Nghi Ninh không khỏi nhớ đến lớp da rắn lạnh băng, nàng chớp mắt rồi rụt tay lại.
Từ lúc nàng bước vào cửa, thái độ thù địch của thiếu nữ trước mặt này là rõ ràng nhất, xem ra nàng ta chính là đứa con gái nuôi có lai lịch bất minh bị tráo đổi thân phận với nàng. Nàng trở về, chính là thay thế vị trí của người này.
Tần Nghi Ninh sống ở bên ngoài nhiều năm, trực giác với thái độ thù địch gần như là năng lực không thể thiếu, bằng không nàng sớm đã bị dã thú nuốt chửng đến cả xương cũng chẳng còn. Tuy nàng sống trong núi sâu nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không xuống núi, nàng thường hái thuốc, đi săn rồi xuống núi đổi lấy một số đồ dùng cần thiết, thế nên cũng không ít lần tiếp xúc với các thương nhân hay thợ săn. Hơn nữa, từ nhỏ nàng đã theo dưỡng mẫu kiếm sống trong thị trấn, am hiểu về lòng người, e rằng cũng thông suốt hơn những những trâm anh quý nhân này nhiều.
Vì hiện đang là thời loạn lạc, cho nên để tiếp tục sống tiếp, những chuyện đen tối hơn, bẩn thỉu hơn nàng cũng từng gặp qua.
Tần Tuệ Ninh giả vờ ôn nhu dịu dàng nhưng trong lòng lại thật sự chống đối khiến Tần Nghi Ninh không khỏi khẽ nhếch môi lên.
Nhị gia Tần Hàn nhíu mày tỏ vẻ không tán đồng, bước đến hành lễ nói: “Lão Thái Quân, nếu vẫn gọi nhũ danh của Nghi tỷ nhi là Tiểu Khê cũng tốt, đó là chúng ta không quên ơn dưỡng dục của dưỡng mẫu muội ấy suốt tám năm qua, nhưng nữ nhi Tần gia chúng ta trước nay đều đặt tên kèm theo chữ Ninh, như Giai Ninh, Tuệ Ninh, Song Ninh, An Ninh, Bảo Ninh, sao lại có một người không như thế được? Huống hồ, Đại bá phụ cũng đã ban cho Tiểu Khê khuê danh Nghi Ninh, nếu lão Thái Quân ở đây…”
“Lời của ta, nay cũng đến lượt tiểu bối quản rồi sao? Ta già rồi, không quản nổi cái nhà này nữa à? Hay là ngươi muốn đứng ra quản lý, Tần gia đổi thành ngươi quyết định?”
Tuy Tần Hàn là con trai trưởng của tam phòng, nhưng Tam lão gia lại là con thứ, lão Thái Quân không thích con vợ lẽ, cho nên đương nhiên cũng chẳng yêu thích gì Tần Hàn. Bình thường, bà ta vẫn sẽ nể mặt Tần Hàn một chút, nhưng lúc này đang tức giận nên cũng chẳng còn tâm trạng để ý nhiều như vậy.
Nhị nãi nãi Mạnh thị bước đến kéo ống tay áo của Tần Hàn, nhắc nhở phu quân mình đừng nhiều lời chọc giận lão Thái Quân.
Tần Hàn lại là một người nghĩa hiệp, tính khí quật cường nên cũng bị mấy câu bất chấp lý lẽ vừa rồi của lão Thái Quân chọc giận, “Tuy Nghi tỷ nhi lớn lên ở vùng quê nghèo, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của Đại bá phụ, chỉ cần không phải kẻ ngốc hay đui mù, nhìn một cái là phân biệt được ngay, nay nếu đã không có ai nghi ngờ về thân phận của muội ấy, sao lão Thái Quân còn phải nói những lời này?”
Lão Thái Quân bĩu môi, tức giận nói: “Người giống nhau trên đời này có rất nhiều! Không lẽ người nào có tướng mạo giống với Đại bá phụ của ngươi đều là nòi giống nhà ta sao!”
“Lão Thái Quân, thật ra trong lòng người cũng đã rõ Nghi tỷ nhi chính là đứa con của đại bá phụ năm xưa bị kẻ thù tráo đổi, chúng ta cũng không nói Nghi tỷ nhi trở về thì Tuệ tỷ nhi phải ra đi hay thế nào, người căng thẳng như thế làm gì? Một cô nương không rõ lai lịch người cũng có thể yêu thương, nuôi dưỡng trưởng thành, vậy thì sao không thể yêu thương cháu gái ruột của mình chứ?”
Một câu không rõ lai lịch làm cho gương mặt Tần Tuệ Ninh đỏ bừng, tiếp đó hai hàng nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng ta, nàng ta nghẹn ngào sà vào vòng tay lão Thái Quân, nức nở nói: “Tổ mẫu, là cháu không đúng, là cháu không tốt…”
Lão Thái Quân nhìn thấy Tần Tuệ Ninh khóc thì sống mũi cũng cay cay, nước mắt chảy xuống, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tần Tuệ Ninh, “Tuệ tỷ nhi đừng khóc, có tổ mẫu ở đây, họ sẽ không dám làm gì cháu đâu!”
Nói cứ như mọi người bên cạnh đều muốn đuổi Tần Tuệ Ninh đi vậy.
Mọi người đều biết lão Thái Quân xưa nay đều vậy nên cũng đành chịu.
Đại nãi nãi Diêu thị bước lên khuyên nhủ: “Tiểu thúc tốt xấu gì cũng phải nể mặt lão Thái Quân, bớt nói vài câu đi.”
Nhị nãi nãi vội bước đến kéo ống tay áo của Tần Hàn, tỏ ý bảo hắn đừng nói nữa, tránh làm cho người ta chán ghét.
Nhưng Tần Hàn lại không nghĩ thế, vẫn dõng dạc nói: “Nếu nói không để cho Nghi tỷ nhi gọi là Nghi Ninh, đối với muội ấy cũng có phần bất công quá. Tuệ tỷ nhi, muội ở Tướng phủ ăn no mặc ấm chẳng cần lo gì, hưởng thụ cuộc sống vốn thuộc về Nghi tỷ nhi! Lúc này cũng nên nói giúp Nghi tỷ nhi một tiếng mới phải, sao còn lên tiếng châm chọc.”
Tần Tuệ Ninh bị gọi tên lúc này mặt đã trắng bệch, ngước lên nhìn Tần Hàn.
Tần Hàn nói: “Nay chiến hỏa khắp nơi, nước sắp không còn là nước nữa, trong Lương Thành mười hộ đã có chín hộ trống, thảm đến không nỡ nhìn! Nếu các người tận mắt nhìn thấy, đích thân trải nghiệm, thì mới hiểu được gian khổ của Nghi tỷ nhi! Lần này ta ra ngoài một chuyến, đã không ít lần phải sửng sốt, ta rất bái phục sự kiên cường của Nghi tỷ nhi, chưa nói đến những chuyện khác, những ngày tháng mà muội ấy đã phải trải qua, nếu đổi lại là bất kỳ ai trong số mọi người, e rằng cỏ trên mộ cũng đã cao hơn ba tấc rồi! Tìm được cốt nhục của nhà ta thì tốt nhất vẫn nên vui vẻ chào đón, nói không chừng hai ngày nữa quốc gia này đã không còn, dù sao người một nhà cũng có thể chết cùng một chỗ.”
Tần Tuệ Ninh đỏ mặt tía tai nghẹn ngào: “Là muội đã cướp mất cuộc sống của Tiểu Khê muội muội, là muội có lỗi với muội ấy.”
Tần Hàn nghe thấy liền bĩu môi, trợn mắt lườm.
“Đủ rồi, nhị đệ, đệ nói nhiều quá đó.” Đại gia Tần Vũ đợi Tần Hàn nói xong câu này mới lãnh đạm nói một câu.
Lão Thái Quân ôm lấy Tần Tuệ Ninh, tức giận chỉ ngón tay đang đeo chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo về phía Tần Hàn, “Tên nghiệp chướng nhà ngươi, ta nói một câu, ngươi lại nói một tràng để chặn họng ta!”
“Cháu biết lão Thái Quân nhìn thấy cháu là khó chịu, cháu rời khỏi đây là được chứ gì!”
“Tốt nhất ngươi nên cút đi xa một chút!”
Tần Hàn hừ một tiếng, kéo vợ mình xoay người rời đi.
Lão Thái Quân tức giận đập mạnh xuống tràng kỷ bên cạnh, đỏ mặt tía tai hét vọng ra ngoài: “Khốn kiếp! Khốn khiếp! Bỏ đi thì sau này cũng đừng trở về gặp ta nữa!”
“Xin tổ mẫu bớt giận.” Tần Tuệ Ninh vội nghẹn ngào khuyên bảo: “Nhị đường ca cũng chỉ nghĩ sao nói vậy, cũng không nói sai điều gì, vốn là do cháu không xứng.”
Lão Thái Quân nghe nàng ta nói vậy, cũng không kìm lòng được ôm lấy Tần Tuệ Ninh bật khóc. Mấy cô nương khác trong phòng cũng rơi nước mắt theo, căn phòng bỗng chốc đã trở nên hỗn loạn.
Tần Nghi Ninh lạnh lùng bàng quan, hy vọng trong ánh mắt cũng dần phai nhạt.
Đám người cành vàng lá ngọc, thiên kim tiểu thư này so với nàng cứ như sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng người đang ở trước mắt nhưng lại khiến nàng cảm thấy quá xa xôi.
Nếu bên ngoài đang là thời thái bình thịnh thế, nàng thật sự muốn rời khỏi đây, nguyện sống cuộc sống khổ cực, nhưng ít ra vẫn được tự do.
Nhưng nàng không cam tâm! Nơi này chính là nhà của nàng, cuối cùng nàng cũng có người thân, lẽ nào thật sự phải dâng hai tay tất cả những thứ thuộc về mình cho người khác sao?
Nghe Nhị đường ca nói, mẫu thân thân sinh của nàng vẫn còn.
Mẫu thân nhất định rất thương nàng, cũng giống như dưỡng mẫu, tuy không phải là mẹ ruột nhưng vẫn hết lòng yêu thương bảo vệ nàng, dưỡng mẫu đã thế, mẫu thân chắc chắn còn yêu thương nàng hơn rất nhiều.
Tần Nghi Ninh liền trở nên hơi vội vã, quay đầu nhìn sang Tần Hòe Viễn đang nhíu mày đứng đó, thấp thỏm hỏi: “Phụ thân, mẫu thân của con đâu, sao không nhìn thấy mẫu thân?”
Tần Tuệ Ninh nghe thấy thế liền quay đầu sang nhìn Tần Nghi Ninh.
Tần Hòe Viễn nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, sau đó vẫy tay gọi Cát Tường vào: “Đi mời Đại phu nhân.”
Cát Tường tuân lệnh lui xuống.
Tần Nghi Ninh không để ý đến phản ứng của đám người lão Thái Quân nữa, chỉ nhìn chằm chằm ra phía cửa một cách đầy mong chờ. Từ nhỏ, nàng đã biết bản thân là đứa bé được nhặt về, dù nằm mơ vẫn luôn thử tưởng tượng xem mẫu thân của mình sẽ có dáng vẻ như thế nào. Nay sắp được gặp mặt, một người được năm tháng gian khổ mài giũa hình thành tính tình trầm tĩnh như nàng cũng không khỏi căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, tiếp đó, có một tiểu nha hoàn từ bên ngoài tiến vào bẩm báo:
Vietwriter.vn
“Lão Thái Quân, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam thái thái đã đến.”
Rèm cửa được vén lên, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy thổ cẩm với thắt lưng màu tím nhạt, đầu đội trâm bát bảo kim loan loạng choạng xông vào trong.
Bà đứng lại bên cạnh chiếc giá phục cổ chạm đất nhìn quanh một vòng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khóc đến sưng lên chẳng mấy chốc dừng lại trên người Tần Nghi Ninh.
Hai tay Tần Nghi Ninh siết chặt, theo bản năng bước lên trước hai bước, cũng nhìn về phía vị phu nhân này.
Bốn mắt nhìn nhau, tuy chưa ai nói với nàng, nhưng nàng biết đây chính là mẫu thân của mình.
“Ngươi…” Tôn thị chầm chậm bước về phía Tần Nghi Ninh, bước chân như nặng nghìn tấn, bàn tay run rẩy giơ lên, hướng về phía mặt Tần Nghi Ninh.
Trong mắt Tần Nghi Ninh cuối cùng cũng ngân ngấn nước, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mẫu thân.” Nàng giơ hai tay lên, lại bất giác tiến về phía trước hai bước.
Tôn thị liền bật khóc, sau đó lui về sau, lắc đầu nói: “Không thể nào, không thể nào, nhiều năm như vậy, nữ nhi mà ta yêu thương lại không phải con ruột của ta, sao lại như vậy được!”
Tần Tuệ Nhi thấy thế, xông đến với đôi mắt đỏ ngầu, chẳng mấy chốc đã sà vào lòng Tôn thị, bật khóc nói: “Mẫu thân, là nữ nhi có lỗi với người, nữ nhi không xứng nhận sự yêu thương của người, là nữ nhi đã chiếm đoạt vị trí của Tiểu Khê muội muội, nhưng, con không cố ý, con thật sự không cố ý!”