Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Niềm vui bất ngờ
Thời Ngọc Thao đặt Đường Du Nhiên xuống giường, đột nhiên giơ cổ tay lên nhìn vào thời gian trên đồng hồ, bây giờ đã là mười rưỡi tối rồi.
Nhưng thời điểm này đối với Thời Ngọc Thao vẫn còn rất sớm.
Thời Ngọc Thao nhìn sắc mặt ửng hồng vẫn chưa tan hết của Đường Du Nhiên, khóe môi nhếch lên nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, thay quần áo đi, tôi đưa em đến một nơi.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại thấy bây giờ đã là mười giờ rưỡi tối rồi, có chút cạn lời nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Bây giờ mà còn sớm sao? Đã mười giờ rưỡi tối rồi mà…”
“Mười giờ rưỡi vẫn còn sớm mà, tôi đưa em đi đến một nơi rất đẹp.” Thời Ngọc Thao quyết định đưa cô đi.
Đường Du Nhiên thấy dáng vẻ nhiệt tình của anh như vậy, cảm thấy có chút tò mò, rốt cuộc là nơi nào mà hơn nửa đêm rồi vẫn muốn mang cô đi.
Quần áo mà trước đó Đường Du Nhiên mặc đã bị Thời Ngọc Thao làm ướt trong phòng tắm nên bây giờ không thể mặc được nữa.
Thời Ngọc Thao để cho Đỗ Yên Nhiên ở phòng bên cạnh mang qua cho Đường Du Nhiên một bộ quần áo.
Đường Du Nhiên thay quần áo xong, Thời Ngọc Thao nắm tay cô đi vào thang máy.
Thời Ngọc Thao trực tiếp ấn lên tầng cao nhất, Đường Du Nhiên không khỏi nghi hoặc nhìn Thời Ngọc Thao, lúc này không phải anh nói đưa cô ra ngoài sao?
Sao bây giờ lại đi lên tầng cao nhất chứ?
Hai phút sau, sau khi Thời Ngọc Thao dắt tay cô vào thang máy đi lên tầng cao nhất cô mới hiểu dụng ý anh mang cô đến đây.
Chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng đậu trên tầng cao nhất của khách sạn.
Trong thời gian ngắn như vậy nếu như Thời Ngọc Thao không chuẩn bị trước thì máy bay trực thăng sao có thể xuất hiện ở đây được.
Đường Du Nhiên nhịn không được nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, có phải anh đã sớm mưu tính trước rồi không.”
Trước đó cô chỉ nghĩ là Thời Ngọc Thao nhất thời cao hứng mà thôi.
“Sau khi đến đảo Bali đã nghĩ mang em đi tham quan, đúng lúc đêm nay có thời gian.”
Nói xong Thời Ngọc Thao nắm tay Đường Du Nhiên trực tiếp đi lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng bay không bao lâu đã tới rồi.
Sau khi hạ cánh an toàn, Đường Du Nhiên mới từ máy bay trực thăng bước xuống, gió biển thổi tới tấp trước mặt cô.
Trong màn đêm, đèn đường màu da cam trải dài cả con đường đi trông vô cùng xinh đẹp.
Cách đó không xa thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào các khối đá.
Đường Du Nhiên không khỏi tò mò quay đầu nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, anh đưa tôi tới nơi nào vậy?”
“Đã nghe đến Vách đá Uluwatu chưa? Chính là nơi này.”
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy cái tên này rất quen tai, đang định hỏi lại thì giọng nói trầm thấp dễ nghe giống như đàn Cello của Thời Ngọc Thao vang lên: “Vách đá Uluwatu còn được gọi là Vách đá tình nhân.”
Nghe đến Vách đá tình nhân Đường Du Nhiên nhất thời nhớ ra, nhịn không được kinh ngạc nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, có phần không thể tin được nói: “Thời Ngọc Thao, anh nói nơi này là Vách đá tình nhân sao?”
“Ừ, nơi này chính là Vách đá tình nhân.” Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên gật gật đầu lại nói tiếp: “Nếu đến ban ngày thì phong cảnh sẽ càng đẹp hơn, nhưng lần này có lẽ tôi và em không có cơ hội đến đây vào ban ngày, cho nên đêm nay muốn đưa em qua đây một lần.”
Thời Ngọc Thao tình cờ gặp ông chủ khách sạn khi anh đi dạo với Đỗ Yên Nhiên vào buổi sáng ngày đầu tiên sau khi đến đảo Bali.
Ông chủ cho rằng Đỗ Yên Nhiên là bạn gái của Thời Ngọc Thao nên đã nhiệt tình giới thiệu cho anh Vách đá tình nhân này.
Người ta nói rằng, nhưng người yêu nhau đến Vách đá tình nhân sẽ được che chở, những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở thành người nhà và tình yêu sẽ chung thủy suốt đời.
Thời Ngọc Thao sau khi nghe về nguồn gốc của cái tên Vách đá tình nhân, cũng không biết phát điên cái gì, lúc đó lại nghĩ đến đưa Đường Du Nhiên đến đây một lần.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên nói tiếp: “Nghe người dân địa phương nói, nguồn gốc của cái tên Vách đá tình nhân này là bởi vì trước đây có một cặp đôi yêu nhau, nhưng bị cha mẹ ngăn cản không thể ở bên nhau, cuối cùng lựa chọn nhảy xuống biển tự tử.”
Thời Ngọc Thao không biết rằng Đường Du Nhiên đã sớm nghe nói về Vách đá tình nhân cũng như câu chuyện về tình yêu sâu sắc kia.
Đó chính là lần đầu tiên cô cùng cha cô đến Đảo Bali.
Sau khi Đường Du Nhiên nghe được câu chuyện tình yêu sâu sắc về Vách đá tình nhân, cô đã nghĩ rằng một ngày nào đó cô nhất định sẽ mang người cô yêu nhất đến Vách đá tình nhân một lần.
Chỉ là Đường Du Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới người đầu tiên đưa cô đến Vách đá tình nhân lại là Thời Ngọc Thao.
Nhìn Thời Ngọc Thao, trong lòng Đường Du Nhiên không khỏi cảm thấy phức tạp.
“Sao thế? Em không thích nơi này sao?” Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên nhíu nhíu mày. Đường Du Nhiên dường như từ khi biết đây là Vách đá tình nhân thì vẫn luôn ở trong trạng thái thất thần.
Suy nghĩ của Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao cắt ngang, cô ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt sau thẳm của Thời Ngọc Thao, cô định thần lại lắc đầu nói: “Không phải, tôi rất thích nơi này.”
Nói xong, Đường Du Nhiên lại nhẹ giọng nói tiếp: “Chỉ là không ngờ anh sẽ mang tôi đến đây thôi.”
“Đúng rồi, tôi còn chuẩn bị cho em một món quà.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, Đường Du Nhiên chưa kịp phản ứng, anh giống như mê hoặc nói: “Đường Du Nhiên, em nhắm mắt lại đi.”
Đường Du Nhiên cảm thấy khó hiểu, nhưng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Thời Ngọc Thao, cô chỉ đành nghe lời nhắm mắt lại.
Thời Ngọc Thao cầm lấy tay Đường Du Nhiên, dắt cô tiến lên từng bước: “Đường Du Nhiên, cứ đi theo tôi là được rồi. Bây giờ em vẫn chưa được mở mắt đâu, đợi đến lúc tôi nói mở mắt thì em mới có thể mở.”
“Ò…”
Đường Du Nhiên nhìn thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Thời Ngọc Thao, cô cảm thấy càng tò mò rốt cuộc anh muốn làm gì tiếp theo đây.
“Được rồi, Đường Du Nhiên, em có thể mở mắt rồi.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời thì Đường Du Nhiên chậm rãi mở mắt ra.
Lọt vào tầm mặt cô là một dải lớn gồm những đốm nhỏ sáng màu xanh lục, Đường Du Nhiên sững sỡ trong giây lát.
Đường Du Nhiên vẫn chưa phục hồi sau một màn chấn động như vậy thì thấy Thời Ngọc Thao bên cạnh không biết lấy đâu ra một chiếc bánh kem vô cùng xinh xắn. Chiếc bánh không to nhưng được trang trí bằng một con búp bê rất tinh xảo. Trông nhỏ bé, đơn giản chỉ là phiên bản của Đường Du Nhiên trong phim hoạt hình.
Trên bánh kem còn có vài ngọn nến, Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhịn không được nở nụ cười, vươn tay đẩy bánh kem đến trước mặt cô.
“Cô Đường, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Nhưng thời điểm này đối với Thời Ngọc Thao vẫn còn rất sớm.
Thời Ngọc Thao nhìn sắc mặt ửng hồng vẫn chưa tan hết của Đường Du Nhiên, khóe môi nhếch lên nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, thay quần áo đi, tôi đưa em đến một nơi.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại thấy bây giờ đã là mười giờ rưỡi tối rồi, có chút cạn lời nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Bây giờ mà còn sớm sao? Đã mười giờ rưỡi tối rồi mà…”
“Mười giờ rưỡi vẫn còn sớm mà, tôi đưa em đi đến một nơi rất đẹp.” Thời Ngọc Thao quyết định đưa cô đi.
Đường Du Nhiên thấy dáng vẻ nhiệt tình của anh như vậy, cảm thấy có chút tò mò, rốt cuộc là nơi nào mà hơn nửa đêm rồi vẫn muốn mang cô đi.
Quần áo mà trước đó Đường Du Nhiên mặc đã bị Thời Ngọc Thao làm ướt trong phòng tắm nên bây giờ không thể mặc được nữa.
Thời Ngọc Thao để cho Đỗ Yên Nhiên ở phòng bên cạnh mang qua cho Đường Du Nhiên một bộ quần áo.
Đường Du Nhiên thay quần áo xong, Thời Ngọc Thao nắm tay cô đi vào thang máy.
Thời Ngọc Thao trực tiếp ấn lên tầng cao nhất, Đường Du Nhiên không khỏi nghi hoặc nhìn Thời Ngọc Thao, lúc này không phải anh nói đưa cô ra ngoài sao?
Sao bây giờ lại đi lên tầng cao nhất chứ?
Hai phút sau, sau khi Thời Ngọc Thao dắt tay cô vào thang máy đi lên tầng cao nhất cô mới hiểu dụng ý anh mang cô đến đây.
Chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng đậu trên tầng cao nhất của khách sạn.
Trong thời gian ngắn như vậy nếu như Thời Ngọc Thao không chuẩn bị trước thì máy bay trực thăng sao có thể xuất hiện ở đây được.
Đường Du Nhiên nhịn không được nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, có phải anh đã sớm mưu tính trước rồi không.”
Trước đó cô chỉ nghĩ là Thời Ngọc Thao nhất thời cao hứng mà thôi.
“Sau khi đến đảo Bali đã nghĩ mang em đi tham quan, đúng lúc đêm nay có thời gian.”
Nói xong Thời Ngọc Thao nắm tay Đường Du Nhiên trực tiếp đi lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng bay không bao lâu đã tới rồi.
Sau khi hạ cánh an toàn, Đường Du Nhiên mới từ máy bay trực thăng bước xuống, gió biển thổi tới tấp trước mặt cô.
Trong màn đêm, đèn đường màu da cam trải dài cả con đường đi trông vô cùng xinh đẹp.
Cách đó không xa thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào các khối đá.
Đường Du Nhiên không khỏi tò mò quay đầu nhìn Thời Ngọc Thao nói: “Thời Ngọc Thao, anh đưa tôi tới nơi nào vậy?”
“Đã nghe đến Vách đá Uluwatu chưa? Chính là nơi này.”
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy cái tên này rất quen tai, đang định hỏi lại thì giọng nói trầm thấp dễ nghe giống như đàn Cello của Thời Ngọc Thao vang lên: “Vách đá Uluwatu còn được gọi là Vách đá tình nhân.”
Nghe đến Vách đá tình nhân Đường Du Nhiên nhất thời nhớ ra, nhịn không được kinh ngạc nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, có phần không thể tin được nói: “Thời Ngọc Thao, anh nói nơi này là Vách đá tình nhân sao?”
“Ừ, nơi này chính là Vách đá tình nhân.” Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên gật gật đầu lại nói tiếp: “Nếu đến ban ngày thì phong cảnh sẽ càng đẹp hơn, nhưng lần này có lẽ tôi và em không có cơ hội đến đây vào ban ngày, cho nên đêm nay muốn đưa em qua đây một lần.”
Thời Ngọc Thao tình cờ gặp ông chủ khách sạn khi anh đi dạo với Đỗ Yên Nhiên vào buổi sáng ngày đầu tiên sau khi đến đảo Bali.
Ông chủ cho rằng Đỗ Yên Nhiên là bạn gái của Thời Ngọc Thao nên đã nhiệt tình giới thiệu cho anh Vách đá tình nhân này.
Người ta nói rằng, nhưng người yêu nhau đến Vách đá tình nhân sẽ được che chở, những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở thành người nhà và tình yêu sẽ chung thủy suốt đời.
Thời Ngọc Thao sau khi nghe về nguồn gốc của cái tên Vách đá tình nhân, cũng không biết phát điên cái gì, lúc đó lại nghĩ đến đưa Đường Du Nhiên đến đây một lần.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên nói tiếp: “Nghe người dân địa phương nói, nguồn gốc của cái tên Vách đá tình nhân này là bởi vì trước đây có một cặp đôi yêu nhau, nhưng bị cha mẹ ngăn cản không thể ở bên nhau, cuối cùng lựa chọn nhảy xuống biển tự tử.”
Thời Ngọc Thao không biết rằng Đường Du Nhiên đã sớm nghe nói về Vách đá tình nhân cũng như câu chuyện về tình yêu sâu sắc kia.
Đó chính là lần đầu tiên cô cùng cha cô đến Đảo Bali.
Sau khi Đường Du Nhiên nghe được câu chuyện tình yêu sâu sắc về Vách đá tình nhân, cô đã nghĩ rằng một ngày nào đó cô nhất định sẽ mang người cô yêu nhất đến Vách đá tình nhân một lần.
Chỉ là Đường Du Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới người đầu tiên đưa cô đến Vách đá tình nhân lại là Thời Ngọc Thao.
Nhìn Thời Ngọc Thao, trong lòng Đường Du Nhiên không khỏi cảm thấy phức tạp.
“Sao thế? Em không thích nơi này sao?” Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên nhíu nhíu mày. Đường Du Nhiên dường như từ khi biết đây là Vách đá tình nhân thì vẫn luôn ở trong trạng thái thất thần.
Suy nghĩ của Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao cắt ngang, cô ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt sau thẳm của Thời Ngọc Thao, cô định thần lại lắc đầu nói: “Không phải, tôi rất thích nơi này.”
Nói xong, Đường Du Nhiên lại nhẹ giọng nói tiếp: “Chỉ là không ngờ anh sẽ mang tôi đến đây thôi.”
“Đúng rồi, tôi còn chuẩn bị cho em một món quà.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, Đường Du Nhiên chưa kịp phản ứng, anh giống như mê hoặc nói: “Đường Du Nhiên, em nhắm mắt lại đi.”
Đường Du Nhiên cảm thấy khó hiểu, nhưng đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Thời Ngọc Thao, cô chỉ đành nghe lời nhắm mắt lại.
Thời Ngọc Thao cầm lấy tay Đường Du Nhiên, dắt cô tiến lên từng bước: “Đường Du Nhiên, cứ đi theo tôi là được rồi. Bây giờ em vẫn chưa được mở mắt đâu, đợi đến lúc tôi nói mở mắt thì em mới có thể mở.”
“Ò…”
Đường Du Nhiên nhìn thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Thời Ngọc Thao, cô cảm thấy càng tò mò rốt cuộc anh muốn làm gì tiếp theo đây.
“Được rồi, Đường Du Nhiên, em có thể mở mắt rồi.”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời thì Đường Du Nhiên chậm rãi mở mắt ra.
Lọt vào tầm mặt cô là một dải lớn gồm những đốm nhỏ sáng màu xanh lục, Đường Du Nhiên sững sỡ trong giây lát.
Đường Du Nhiên vẫn chưa phục hồi sau một màn chấn động như vậy thì thấy Thời Ngọc Thao bên cạnh không biết lấy đâu ra một chiếc bánh kem vô cùng xinh xắn. Chiếc bánh không to nhưng được trang trí bằng một con búp bê rất tinh xảo. Trông nhỏ bé, đơn giản chỉ là phiên bản của Đường Du Nhiên trong phim hoạt hình.
Trên bánh kem còn có vài ngọn nến, Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhịn không được nở nụ cười, vươn tay đẩy bánh kem đến trước mặt cô.
“Cô Đường, sinh nhật vui vẻ nhé.”