Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Sự thay đổi của người đàn ông cặn bã
Trên đường, Khâu Thiếu Trạch vừa lái xe vừa chủ động bắt chuyện với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, tối nay anh đã đặc biệt đặt chỗ ở nhà hàng Kim Ngọc. Anh nhớ em rất thích ăn hải sản, cho nên tối nay anh đã cố ý đặt một bữa tiệc hải sản. Có rất nhiều hải sản mà em thích, lát nữa em nhớ ăn nhiều một chút.”
Nghe Khâu Thiếu Trạch nói, Đường Du Nhiên không cảm động chút nào, chỉ có chế nhạo.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Bạch Tiên Nhi đang nhìn Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên nhướng mày cố ý cười nói với anh ta: “Không được, hiện tại em đang giảm cân, không thể ăn quá nhiều.”
Đường Du Nhiên sinh ra đã sở hữu vóc dáng ăn hoài không mập khiến người khác ghen tị, sống đến từng này tuổi rồi vẫn không biết giảm cân là gì, chẳng qua là cố ý chọc tức Bạch Tiên Nhi mà thôi.
“Du Nhiên, em vốn đã rất gầy rồi. Đừng giảm cân, ăn nhiều vào. Có mập lên một chút cũng không sao.”
Nghe thấy lời của Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên cố ý liếc nhìn vào gương chiếu hậu, quả nhiên, sắc mặt của Bạch Tiên Nhi phản chiếu trong gương chiếu hậu lúc này khó chịu đến cùng cực.
Đường Du Nhiên lạnh lùng khẽ cong khóe môi, đương nhiên, cô không ngại làm cho Bạch Tiên Nhi cảm thấy khó chịu hơn nữa!
Trong giây tiếp theo, giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của Đường Du Nhiên lại vang lên trong xe: “À phải rồi, Thiếu Trạch à, tối nay anh gọi một bữa tiệc hải sản. Mặc dù em thích ăn, nhưng Tiên Nhi lại bị dị ứng với hải sản, một ít cũng không thể đụng vào, vậy tối nay cậu ấy sẽ ăn cái gì?”
Đường Du Nhiên thích ăn hải sản, nhưng từ khi Bạch Tiên Nhi chuyển đến nhà họ ở, vì Bạch Tiên Nhi không ăn được hải sản, nên Đường Du Nhiên không cho dì Phúc nấu hải sản, chính là vì suy nghĩ cho cô ta.
Đường Du Nhiên có thể nhớ rằng Bạch Tiên Nhi bị dị ứng với hải sản. Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi là bạn từ thuở nhỏ lớn lên cùng nhau, sao anh ta có thể không biết được?
Đường Du Nhiên không ngờ Khâu Thiếu Trạch vì để lấy lòng mình mà việc của Bạch Tiên Nhi cũng có thể quên!
Trước đây, Đường Du Nhiên cho rằng tình cảm giữa Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi còn cứng hơn sắt thép, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có thế mà thôi.
Quả nhiên, đàn ông là động vật dễ thay đổi nhất thế gian!
Sau khi Đường Du Nhiên kết thúc câu nói vừa rồi, sắc mặt của Bạch Tiên Nhi trở nên trắng xanh, có vẻ còn khó chịu hơn hồi nãy.
Khâu Thiếu Trạch vội vàng liếc nhìn Bạch Tiên Nhi ở hàng sau, hôm nay anh ta thật sự đã quên mất việc này.
Không biết là do lương tâm cắn rứt, cảm giác tội lỗi hay lý do nào khác, bây giờ mỗi lần Khâu Thiếu Trạch đối mặt với Đường Du Nhiên, anh ta đều không kìm được mà muốn đối xử với cô tốt hơn trước kia một chút.
Khi gọi đồ ăn hôm nay, Khâu Thiếu Trạch chỉ nhớ rằng Đường Du Nhiên rất thích hải sản, sau khi biết Thời Ngọc Thao không bị dị ứng với hải sản, anh ta lập tức gọi một bàn tiệc hải sản.
Anh ta quên mất chuyện Bạch Tiên Nhi bị dị ứng với nó.
Khâu Thiếu Trạch hơi xấu hổ ho hai tiếng, quay sang Bạch Tiên Nhi ở hàng sau nói: “Tiên Nhi, tôi xin lỗi, một lát nữa tôi sẽ gọi thêm một vài món ăn khác. Ở nhà hàng Kim Ngọc, ngoài hải sản mấy món khác cũng rất ngon.”
Bạch Tiên Nhi tức giận đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm, nếu không phải Đường Du Nhiên còn đang ở đây, Bạch Tiên Nhi thật sự không thể nhịn mà hỏi Khâu Thiếu Trạch rằng anh ta đang có ý gì!
Bây giờ Khâu Thiếu Trạch định đặt Đường Du Nhiên lên đầu quả tim, sau đó vứt bỏ cô ta sang một bên ư?
Nhưng Đường Du Nhiên ở đây, cô ta không thể nói gì, chỉ có thể cắn môi miễn cưỡng cười nói với Khâu Thiếu Trạch: “Không sao đâu … tôi ăn gì cũng được.”
Chỉ cần bình tĩnh nói ra vài câu, Đường Du Nhiên đã dễ dàng tạo ra khoảng cách giữa Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch.
Với tính cách dễ kích động kia của Bạch Tiên Nhi, chỉ sợ là đêm nay sẽ dấy lên một hồi tranh cãi với Khâu Thiếu Trạch cho xem.
Đường Du Nhiên nhìn khuôn mặt tức giận nhưng phải kìm chế của Bạch Tiên Nhi trong gương chiếu hậu, cô không khỏi nhếch môi cười khẩy.
Bạch Tiên Nhi, hiện tại trái tim của cô rất khó chịu, rất đau đớn phải không?
Nhưng chút nỗi đau đó đâu là cái thá gì?
Khi tôi biết được sự thật đằng sau, tôi còn đau đớn gấp trăm gấp ngàn lần so với cô bây giờ.
Tôi đã tin tưởng cô như vậy. Khi cô không tìm được việc làm, tôi đã để cô vào công ty. Khi cô không có chỗ ở, tôi lập tức đưa cô về nhà mình. Tôi đã móc tim móc phổi ra mà đối xử thật lòng với cô.
Bây giờ những nỗi đau này là những gì cô nên nhận lấy!
Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch, ai trong hai người tôi cũng sẽ không bỏ qua!
Nhà hàng Kim Ngọc là một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng ở Diệu Thành, tiệc hải sản ở nơi này lại càng nổi tiếng hơn.
Nó được xây dựng theo phong cách cổ xưa theo cấu trúc nhà Tứ hợp viện, chiếm ngay vị trí trung tâm thành phố, một nơi tấc đất tấc vàng như Diệu Thành.
Kim Ngọc cách công ty Đường thị cũng không xa, chỉ mất mười lăm phút để lái xe đến đó.
Ngay khi ba người Đường Du Nhiên bước vào, có một người phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp dẫn vào phòng riêng.
Ba người vừa ngồi vào chỗ của mình, họ lập tức nhìn thấy người phục vụ khác dẫn Thời Ngọc Thao vào.
Bàn ăn là bàn tròn, Khâu Thiếu Trạch ngồi bên tay trái Đường Du Nhiên, Bạch Tiên Nhi thì ngồi cạnh Khâu Thiếu Trạch.
Thời Ngọc Thao không khách sáo, chào hỏi Khâu Thiếu Trạch, không có ý tránh né sự nghi ngờ, ngồi xuống bên tay phải của Đường Du Nhiên.
Mùi hương tùng bách chỉ thuộc về người tên Thời Ngọc Thao này cũng độc đoán như anh!
Thời Ngọc Thao vừa ngồi xuống, hơi thở độc quyền của anh lập tức vây lấy Đường Du Nhiên.
Khoảng cách này thật sự quá gần, gần đến mức chỉ cần Đường Du Nhiên cử động nhẹ một cái thì đã có thể chạm vào cơ thể của Thời Ngọc Thao.
Thân thể Đường Du Nhiên hơi cứng lại, trong đầu cô không khỏi nghĩ đến những hình ảnh không hợp với trẻ nhỏ khi cô cùng Thời Ngọc Thao ở trên giường.
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy cả người không khỏi nóng lên, ngay cả trái tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch, vừa nhanh vừa vội.
Đường Du Nhiên bình tĩnh ngẩng lên trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao đang ngồi bên cạnh mình.
Đường Du Nhiên cảm thấy Thời Ngọc Thao cố ý muốn ngồi bên cạnh mình, còn cố ý dựa vào gần như vậy!
Rõ ràng là vẫn còn vài chỗ trống bên cạnh!
Đường Du Nhiên khẽ cắn môi, sợ tên lưu manh Thời Ngọc Thao này làm bậy, đành phải không tự nhiên cử động cơ thể, cố gắng nhích tới sát vào Khâu Thiếu Trạch một chút.
Có điều thân thể Đường Du Nhiên chỉ mới hơi nhúc nhích, nhưng Thời Ngọc Thao ở bên dường như đã đoán được ý đồ của cô.
Gần như ngay sau đó, cánh tay đang đặt trên đầu gối của Đường Du Nhiên dưới bàn ăn đột nhiên bị một lòng bàn tay to có nhiệt độ cực nóng nắm lấy.
Sức lực quá lớn khiến Đường Du Nhiên không thể cử động dù chỉ một chút.
Đường Du Nhiên bị dọa sợ, nhưng may mắn là chiếc bàn tròn được phủ bởi một chiếc khăn trải bàn cổ.
Đường Du Nhiên cắn nhẹ khóe môi, bình tĩnh giãy dụa cánh tay, bị Thời Ngọc Thao nắm quá chặt, Đường Du Nhiên rốt cuộc không thể nào thoát khỏi.
Thời Ngọc Thao thấy Bạch Tiên Nhi đang lôi kéo Khâu Thiếu Trạch chọn món ở bên kia, hai người họ không hề chú ý tới bên này, anh khẽ giương khóe môi với Đường Du Nhiên, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích nói chuyện trong im lặng với cô.
Mặc dù Thời Ngọc Thao chưa nói ra tiếng, nhưng Đường Du Nhiên vẫn thông qua khẩu hình miệng mà đoán được anh đang nói cái gì.
Thời Ngọc Thao là đang nói: “Nếu em ngoan ngoãn ngồi im, tôi lập tức buông tay.”
Nghe Khâu Thiếu Trạch nói, Đường Du Nhiên không cảm động chút nào, chỉ có chế nhạo.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Bạch Tiên Nhi đang nhìn Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên nhướng mày cố ý cười nói với anh ta: “Không được, hiện tại em đang giảm cân, không thể ăn quá nhiều.”
Đường Du Nhiên sinh ra đã sở hữu vóc dáng ăn hoài không mập khiến người khác ghen tị, sống đến từng này tuổi rồi vẫn không biết giảm cân là gì, chẳng qua là cố ý chọc tức Bạch Tiên Nhi mà thôi.
“Du Nhiên, em vốn đã rất gầy rồi. Đừng giảm cân, ăn nhiều vào. Có mập lên một chút cũng không sao.”
Nghe thấy lời của Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên cố ý liếc nhìn vào gương chiếu hậu, quả nhiên, sắc mặt của Bạch Tiên Nhi phản chiếu trong gương chiếu hậu lúc này khó chịu đến cùng cực.
Đường Du Nhiên lạnh lùng khẽ cong khóe môi, đương nhiên, cô không ngại làm cho Bạch Tiên Nhi cảm thấy khó chịu hơn nữa!
Trong giây tiếp theo, giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của Đường Du Nhiên lại vang lên trong xe: “À phải rồi, Thiếu Trạch à, tối nay anh gọi một bữa tiệc hải sản. Mặc dù em thích ăn, nhưng Tiên Nhi lại bị dị ứng với hải sản, một ít cũng không thể đụng vào, vậy tối nay cậu ấy sẽ ăn cái gì?”
Đường Du Nhiên thích ăn hải sản, nhưng từ khi Bạch Tiên Nhi chuyển đến nhà họ ở, vì Bạch Tiên Nhi không ăn được hải sản, nên Đường Du Nhiên không cho dì Phúc nấu hải sản, chính là vì suy nghĩ cho cô ta.
Đường Du Nhiên có thể nhớ rằng Bạch Tiên Nhi bị dị ứng với hải sản. Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi là bạn từ thuở nhỏ lớn lên cùng nhau, sao anh ta có thể không biết được?
Đường Du Nhiên không ngờ Khâu Thiếu Trạch vì để lấy lòng mình mà việc của Bạch Tiên Nhi cũng có thể quên!
Trước đây, Đường Du Nhiên cho rằng tình cảm giữa Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi còn cứng hơn sắt thép, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ có thế mà thôi.
Quả nhiên, đàn ông là động vật dễ thay đổi nhất thế gian!
Sau khi Đường Du Nhiên kết thúc câu nói vừa rồi, sắc mặt của Bạch Tiên Nhi trở nên trắng xanh, có vẻ còn khó chịu hơn hồi nãy.
Khâu Thiếu Trạch vội vàng liếc nhìn Bạch Tiên Nhi ở hàng sau, hôm nay anh ta thật sự đã quên mất việc này.
Không biết là do lương tâm cắn rứt, cảm giác tội lỗi hay lý do nào khác, bây giờ mỗi lần Khâu Thiếu Trạch đối mặt với Đường Du Nhiên, anh ta đều không kìm được mà muốn đối xử với cô tốt hơn trước kia một chút.
Khi gọi đồ ăn hôm nay, Khâu Thiếu Trạch chỉ nhớ rằng Đường Du Nhiên rất thích hải sản, sau khi biết Thời Ngọc Thao không bị dị ứng với hải sản, anh ta lập tức gọi một bàn tiệc hải sản.
Anh ta quên mất chuyện Bạch Tiên Nhi bị dị ứng với nó.
Khâu Thiếu Trạch hơi xấu hổ ho hai tiếng, quay sang Bạch Tiên Nhi ở hàng sau nói: “Tiên Nhi, tôi xin lỗi, một lát nữa tôi sẽ gọi thêm một vài món ăn khác. Ở nhà hàng Kim Ngọc, ngoài hải sản mấy món khác cũng rất ngon.”
Bạch Tiên Nhi tức giận đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm, nếu không phải Đường Du Nhiên còn đang ở đây, Bạch Tiên Nhi thật sự không thể nhịn mà hỏi Khâu Thiếu Trạch rằng anh ta đang có ý gì!
Bây giờ Khâu Thiếu Trạch định đặt Đường Du Nhiên lên đầu quả tim, sau đó vứt bỏ cô ta sang một bên ư?
Nhưng Đường Du Nhiên ở đây, cô ta không thể nói gì, chỉ có thể cắn môi miễn cưỡng cười nói với Khâu Thiếu Trạch: “Không sao đâu … tôi ăn gì cũng được.”
Chỉ cần bình tĩnh nói ra vài câu, Đường Du Nhiên đã dễ dàng tạo ra khoảng cách giữa Bạch Tiên Nhi và Khâu Thiếu Trạch.
Với tính cách dễ kích động kia của Bạch Tiên Nhi, chỉ sợ là đêm nay sẽ dấy lên một hồi tranh cãi với Khâu Thiếu Trạch cho xem.
Đường Du Nhiên nhìn khuôn mặt tức giận nhưng phải kìm chế của Bạch Tiên Nhi trong gương chiếu hậu, cô không khỏi nhếch môi cười khẩy.
Bạch Tiên Nhi, hiện tại trái tim của cô rất khó chịu, rất đau đớn phải không?
Nhưng chút nỗi đau đó đâu là cái thá gì?
Khi tôi biết được sự thật đằng sau, tôi còn đau đớn gấp trăm gấp ngàn lần so với cô bây giờ.
Tôi đã tin tưởng cô như vậy. Khi cô không tìm được việc làm, tôi đã để cô vào công ty. Khi cô không có chỗ ở, tôi lập tức đưa cô về nhà mình. Tôi đã móc tim móc phổi ra mà đối xử thật lòng với cô.
Bây giờ những nỗi đau này là những gì cô nên nhận lấy!
Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch, ai trong hai người tôi cũng sẽ không bỏ qua!
Nhà hàng Kim Ngọc là một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng ở Diệu Thành, tiệc hải sản ở nơi này lại càng nổi tiếng hơn.
Nó được xây dựng theo phong cách cổ xưa theo cấu trúc nhà Tứ hợp viện, chiếm ngay vị trí trung tâm thành phố, một nơi tấc đất tấc vàng như Diệu Thành.
Kim Ngọc cách công ty Đường thị cũng không xa, chỉ mất mười lăm phút để lái xe đến đó.
Ngay khi ba người Đường Du Nhiên bước vào, có một người phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp dẫn vào phòng riêng.
Ba người vừa ngồi vào chỗ của mình, họ lập tức nhìn thấy người phục vụ khác dẫn Thời Ngọc Thao vào.
Bàn ăn là bàn tròn, Khâu Thiếu Trạch ngồi bên tay trái Đường Du Nhiên, Bạch Tiên Nhi thì ngồi cạnh Khâu Thiếu Trạch.
Thời Ngọc Thao không khách sáo, chào hỏi Khâu Thiếu Trạch, không có ý tránh né sự nghi ngờ, ngồi xuống bên tay phải của Đường Du Nhiên.
Mùi hương tùng bách chỉ thuộc về người tên Thời Ngọc Thao này cũng độc đoán như anh!
Thời Ngọc Thao vừa ngồi xuống, hơi thở độc quyền của anh lập tức vây lấy Đường Du Nhiên.
Khoảng cách này thật sự quá gần, gần đến mức chỉ cần Đường Du Nhiên cử động nhẹ một cái thì đã có thể chạm vào cơ thể của Thời Ngọc Thao.
Thân thể Đường Du Nhiên hơi cứng lại, trong đầu cô không khỏi nghĩ đến những hình ảnh không hợp với trẻ nhỏ khi cô cùng Thời Ngọc Thao ở trên giường.
Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy cả người không khỏi nóng lên, ngay cả trái tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch, vừa nhanh vừa vội.
Đường Du Nhiên bình tĩnh ngẩng lên trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao đang ngồi bên cạnh mình.
Đường Du Nhiên cảm thấy Thời Ngọc Thao cố ý muốn ngồi bên cạnh mình, còn cố ý dựa vào gần như vậy!
Rõ ràng là vẫn còn vài chỗ trống bên cạnh!
Đường Du Nhiên khẽ cắn môi, sợ tên lưu manh Thời Ngọc Thao này làm bậy, đành phải không tự nhiên cử động cơ thể, cố gắng nhích tới sát vào Khâu Thiếu Trạch một chút.
Có điều thân thể Đường Du Nhiên chỉ mới hơi nhúc nhích, nhưng Thời Ngọc Thao ở bên dường như đã đoán được ý đồ của cô.
Gần như ngay sau đó, cánh tay đang đặt trên đầu gối của Đường Du Nhiên dưới bàn ăn đột nhiên bị một lòng bàn tay to có nhiệt độ cực nóng nắm lấy.
Sức lực quá lớn khiến Đường Du Nhiên không thể cử động dù chỉ một chút.
Đường Du Nhiên bị dọa sợ, nhưng may mắn là chiếc bàn tròn được phủ bởi một chiếc khăn trải bàn cổ.
Đường Du Nhiên cắn nhẹ khóe môi, bình tĩnh giãy dụa cánh tay, bị Thời Ngọc Thao nắm quá chặt, Đường Du Nhiên rốt cuộc không thể nào thoát khỏi.
Thời Ngọc Thao thấy Bạch Tiên Nhi đang lôi kéo Khâu Thiếu Trạch chọn món ở bên kia, hai người họ không hề chú ý tới bên này, anh khẽ giương khóe môi với Đường Du Nhiên, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích nói chuyện trong im lặng với cô.
Mặc dù Thời Ngọc Thao chưa nói ra tiếng, nhưng Đường Du Nhiên vẫn thông qua khẩu hình miệng mà đoán được anh đang nói cái gì.
Thời Ngọc Thao là đang nói: “Nếu em ngoan ngoãn ngồi im, tôi lập tức buông tay.”