Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Công bố sự thật
“A…” Đường Du Nhiên cắn chặt môi, vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng.
Cả người cô run rẩy kịch liệt, hai má trắng nõn ửng hồng quyến rũ dụ người, tim Đường Du Nhiên như muốn trào ra khỏi cổ họng.
Trong lúc hoảng sợ, cô vội vàng vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn đang tác oai tác quái trong váy của mình.
Cô cố hết sức hạ giọng, âm thanh run rẩy nói: “Thời Ngọc Thao! Anh muốn làm gì!”
Thời Ngọc Thao nhìn thấy vẻ quyến rũ dụ người của Đường Du Nhiên thì lại càng muốn làm càn hơn nữa, đôi môi mỏng bá đạo hung hăng hôn lên môi của Đường Du Nhiên.
Công thành đoạt đất, cố gắng đòi lấy chất lỏng ngọt ngào của Đường Du Nhiên, nụ hôn kịch liệt đến mức trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của hai người.
Cho đến khi Đường Du Nhiên cảm thấy nếu tiếp tục thêm một giây nữa mình sẽ chết vì ngạt thở, thì lúc này Thời Ngọc Thao mới có ý định buông tha cho cô. Thế nhưng anh lại chuyển chỗ, hôn lên dái tai mẫn cảm đáng yêu của Đường Du Nhiên, anh đè thấp âm thanh, mang theo ý cười mờ ám nói: “Đương nhiên là muốn làm em rồi.”
Mặt của Đường Du Nhiên càng lúc càng đỏ, trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao, nhưng thật đáng tiếc lúc này ánh mắt của Đường Du Nhiên không hề có chút xíu lực sát thương nào hết, ngược lại trong mắt Thời Ngọc Thao lại cảm thấy cô thật đáng yêu.
Tiếng thở dốc của Thời Ngọc Thao càng ngày càng nặng nề, đôi mắt có ý sâu xa nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, mạnh mẽ kéo bàn tay nhỏ bé của cô áp lên nơi nóng bỏng khó chịu của bản thân.
Đường Du Nhiên sửng sốt lập tức rút tay về, thế nhưng không ngờ rằng Thời Ngọc Thao lại vô cùng hứng thú, nắm chặt tay của Đường Du Nhiên không chịu thả.
Đường Du Nhiên thật sự sợ Thời Ngọc Thao rồi, bọn họ đang ở nhà cô đó!
Đang ở trên chiếc giường cưới của cô và Khâu Thiếu Trạch!
Mặc dù đêm nay Khâu Thiếu Trạch không ngủ ở phòng này, nhưng anh ta ngủ ở phòng khách ngay bên cạnh, có thể sẽ nghe được tiếng động!
Thời Ngọc Thao đúng là to gan mà!
Đường Du Nhiên cắn môi, trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao! Đây chính là nhà của tôi, Khâu Thiếu Trạch có thể đi vào đây bất cứ lúc nào!”
Nếu để cho Thời Ngọc Thao biết bây giờ cô và Khâu Thiếu Trạch đang phân phòng ngủ thì chỉ sợ anh càng không kiêng kỵ chỗ nào nữa!
“Không sợ, cửa phòng đã khóa trái kỹ rồi, hơn nữa bây giờ Khâu Thiếu Trạch đang bị Bạch Tiên Nhi quấn lấy, nên càng không thể qua đây được.”
Nói xong Thời Ngọc Thao ngay lập tức đứng dậy chuẩn bị đi khóa cửa phòng, Đường Du Nhiên vội vàng kéo Thời Ngọc Thao lại nhíu mày nói: “Không được, Thời Ngọc Thao, anh rời khỏi đây ngay lập tức! Đến thế nào thì nhanh cút đi như thế đi!”
Thời Ngọc Thao thuận tay ôm lấy Đường Du Nhiên, đáng thương nói: “Tôi như thế này thì đi thế nào được? Cô Đường, sao cô có thể nhẫn tâm để người hợp tác với mình khó chịu như vậy chứ? Huống hồ em biết không, ngay cả số điện thoại của em anh cũng không có. Em có biết cả ngày hôm nay anh rất nhớ em không, nếu không cho anh nếm chút ngon ngọt, anh sẽ nghẹn đến chết.”
Đáng đời, nghẹn chết anh luôn đi! Đường Du Nhiên xem thường, âm thầm liếc anh một cái.
Hiểu rõ mục đích của Thời Ngọc Thao, thế nhưng Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao quấy rầy đến mức không còn sức để phát cáu với anh nữa, cô đoán rằng nếu đêm nay cô không cho Thời Ngọc Thao hưởng chút ngon ngọt thì Thời Ngọc Thao nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Đường Du Nhiên thẹn thùng cắn môi trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao, không tình nguyện nhỏ giọng nói: “Thời Ngọc Thao… Khoá cửa…”
Thời Ngọc Thao nghe thấy thế thì cặp mắt của anh lại càng sâu thêm vài phần, sao anh có thể không hiểu lời của Đường Du Nhiên là có ý nghĩa gì chứ, lập tức xoay người lại, không chút khách khí đẩy ngã cô lên chiếc giường lớn.
Cởi thắt lưng ra rồi ngay lập tức đi thẳng vào chủ đề chính.
Không biết có phải vì đang ở nhà Đường Du Nhiên hay không mà đêm nay Thời Ngọc Thao đặc biệt hưng phấn. Lúc này Đường Du Nhiên phải gắt gao cắn chặt môi mới có thể kìm được ý muốn hét lên.
Trên da thịt trắng nõn của Đường Du Nhiên lập tức bị Thời Ngọc Thao lưu lại vài quả dâu tây đỏ chót, thế nhưng dường như Thời Ngọc Thao còn cảm thấy chưa thoả mãn.
Anh nắm chặt vòng eo không chút mỡ thừa của Đường Du Nhiên, môi mỏng trực tiếp hôn lên cần cổ trắng sáng của cô.
Đường Du Nhiên bị chọc đến mức cả người đều run lên, vội vàng dùng tay đẩy Thời Ngọc Thao ra: "Thời Ngọc Thao, đừng hôn ở cổ! Sẽ để lại dấu vết, người khác có thể nhìn thấy đó!”
Lúc này cả người Đường Du Nhiên không còn chút sức lực nào, mềm mại như một dòng suối, chút sức này so với Thời Ngọc Thao không khác gì châu chấu đá xe .
Cho đến khi Thời Ngọc Thao hôn đủ rồi, nhìn làn da cổ trắng nõn, thanh tú của Đường Du Nhiên dày đặc dấu vết do mình để lại thì Thời Ngọc Thao mới dời môi, cảm thấy mỹ mãn cười nói bên tai Đường Du Nhiên: “Ừ, tôi đang đóng dấu của mình, chứng minh em là người của tôi.”
Dù Đường Du Nhiên rất tức giận nhưng cô không thể làm gì với Thời Ngọc Thao.
Hai người đang ở trong những giây phút quan trọng thì phòng bên cạnh im lặng từ lâu, bỗng dưng vang lên giọng nói tràn đầy chất vấn của Bạch Tiên Nhi
“Khâu Thiếu Trạch! Đêm nay ánh mắt mà anh nhìn Đường Du Nhiên là như thế nào?”
“Tiên Nhi, anh không có ý gì hết, là em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Giọng nói của Khâu Thiếu Trạch có chút bất lực.
Vậy mà Bạch Tiên Nhi không hề dễ bị lừa gạt, cũng không muốn buông tha cho Khâu Thiếu Trạch, cười lạnh nói: “Khâu Thiếu Trạch, ánh mắt của anh không thể lừa được em đâu, đêm nay ánh mắt của anh cứ nhìn Đường Du Nhiên chằm chằm! Còn có, lúc Đường Du Nhiên nhắc đến chuyện phân phòng ngủ, nếu lúc đó em không ở đó, anh sẽ không đồng ý à?”
Khâu Thiếu Trạch có chút đau đầu, khẽ vê ấn đường, cầm lấy tay của Bạch Tiên Nhi, cố gắng vỗ về cô ta nhưng lại bị Bạch Tiên Nhi trực tiếp hất ra.
“Khâu Thiếu Trạch, đêm nay anh nhất định phải nói rõ ràng cho em!”
“Tiên Nhi, em làm cái gì vậy? Đừng bốc đồng!” Khâu Thiếu Trạch bị doạ không hề nhẹ.
“Khâu Thiếu Trạch, em không cần anh lo! Tối nay em nhất định phải đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng với Đường Du Nhiên! Anh tránh ra cho em!”
Phòng bên cạnh ngay lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó lại truyền đến tiếng mở cửa.
Cả người cô run rẩy kịch liệt, hai má trắng nõn ửng hồng quyến rũ dụ người, tim Đường Du Nhiên như muốn trào ra khỏi cổ họng.
Trong lúc hoảng sợ, cô vội vàng vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn đang tác oai tác quái trong váy của mình.
Cô cố hết sức hạ giọng, âm thanh run rẩy nói: “Thời Ngọc Thao! Anh muốn làm gì!”
Thời Ngọc Thao nhìn thấy vẻ quyến rũ dụ người của Đường Du Nhiên thì lại càng muốn làm càn hơn nữa, đôi môi mỏng bá đạo hung hăng hôn lên môi của Đường Du Nhiên.
Công thành đoạt đất, cố gắng đòi lấy chất lỏng ngọt ngào của Đường Du Nhiên, nụ hôn kịch liệt đến mức trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của hai người.
Cho đến khi Đường Du Nhiên cảm thấy nếu tiếp tục thêm một giây nữa mình sẽ chết vì ngạt thở, thì lúc này Thời Ngọc Thao mới có ý định buông tha cho cô. Thế nhưng anh lại chuyển chỗ, hôn lên dái tai mẫn cảm đáng yêu của Đường Du Nhiên, anh đè thấp âm thanh, mang theo ý cười mờ ám nói: “Đương nhiên là muốn làm em rồi.”
Mặt của Đường Du Nhiên càng lúc càng đỏ, trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao, nhưng thật đáng tiếc lúc này ánh mắt của Đường Du Nhiên không hề có chút xíu lực sát thương nào hết, ngược lại trong mắt Thời Ngọc Thao lại cảm thấy cô thật đáng yêu.
Tiếng thở dốc của Thời Ngọc Thao càng ngày càng nặng nề, đôi mắt có ý sâu xa nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, mạnh mẽ kéo bàn tay nhỏ bé của cô áp lên nơi nóng bỏng khó chịu của bản thân.
Đường Du Nhiên sửng sốt lập tức rút tay về, thế nhưng không ngờ rằng Thời Ngọc Thao lại vô cùng hứng thú, nắm chặt tay của Đường Du Nhiên không chịu thả.
Đường Du Nhiên thật sự sợ Thời Ngọc Thao rồi, bọn họ đang ở nhà cô đó!
Đang ở trên chiếc giường cưới của cô và Khâu Thiếu Trạch!
Mặc dù đêm nay Khâu Thiếu Trạch không ngủ ở phòng này, nhưng anh ta ngủ ở phòng khách ngay bên cạnh, có thể sẽ nghe được tiếng động!
Thời Ngọc Thao đúng là to gan mà!
Đường Du Nhiên cắn môi, trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao! Đây chính là nhà của tôi, Khâu Thiếu Trạch có thể đi vào đây bất cứ lúc nào!”
Nếu để cho Thời Ngọc Thao biết bây giờ cô và Khâu Thiếu Trạch đang phân phòng ngủ thì chỉ sợ anh càng không kiêng kỵ chỗ nào nữa!
“Không sợ, cửa phòng đã khóa trái kỹ rồi, hơn nữa bây giờ Khâu Thiếu Trạch đang bị Bạch Tiên Nhi quấn lấy, nên càng không thể qua đây được.”
Nói xong Thời Ngọc Thao ngay lập tức đứng dậy chuẩn bị đi khóa cửa phòng, Đường Du Nhiên vội vàng kéo Thời Ngọc Thao lại nhíu mày nói: “Không được, Thời Ngọc Thao, anh rời khỏi đây ngay lập tức! Đến thế nào thì nhanh cút đi như thế đi!”
Thời Ngọc Thao thuận tay ôm lấy Đường Du Nhiên, đáng thương nói: “Tôi như thế này thì đi thế nào được? Cô Đường, sao cô có thể nhẫn tâm để người hợp tác với mình khó chịu như vậy chứ? Huống hồ em biết không, ngay cả số điện thoại của em anh cũng không có. Em có biết cả ngày hôm nay anh rất nhớ em không, nếu không cho anh nếm chút ngon ngọt, anh sẽ nghẹn đến chết.”
Đáng đời, nghẹn chết anh luôn đi! Đường Du Nhiên xem thường, âm thầm liếc anh một cái.
Hiểu rõ mục đích của Thời Ngọc Thao, thế nhưng Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao quấy rầy đến mức không còn sức để phát cáu với anh nữa, cô đoán rằng nếu đêm nay cô không cho Thời Ngọc Thao hưởng chút ngon ngọt thì Thời Ngọc Thao nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Đường Du Nhiên thẹn thùng cắn môi trừng mắt nhìn Thời Ngọc Thao, không tình nguyện nhỏ giọng nói: “Thời Ngọc Thao… Khoá cửa…”
Thời Ngọc Thao nghe thấy thế thì cặp mắt của anh lại càng sâu thêm vài phần, sao anh có thể không hiểu lời của Đường Du Nhiên là có ý nghĩa gì chứ, lập tức xoay người lại, không chút khách khí đẩy ngã cô lên chiếc giường lớn.
Cởi thắt lưng ra rồi ngay lập tức đi thẳng vào chủ đề chính.
Không biết có phải vì đang ở nhà Đường Du Nhiên hay không mà đêm nay Thời Ngọc Thao đặc biệt hưng phấn. Lúc này Đường Du Nhiên phải gắt gao cắn chặt môi mới có thể kìm được ý muốn hét lên.
Trên da thịt trắng nõn của Đường Du Nhiên lập tức bị Thời Ngọc Thao lưu lại vài quả dâu tây đỏ chót, thế nhưng dường như Thời Ngọc Thao còn cảm thấy chưa thoả mãn.
Anh nắm chặt vòng eo không chút mỡ thừa của Đường Du Nhiên, môi mỏng trực tiếp hôn lên cần cổ trắng sáng của cô.
Đường Du Nhiên bị chọc đến mức cả người đều run lên, vội vàng dùng tay đẩy Thời Ngọc Thao ra: "Thời Ngọc Thao, đừng hôn ở cổ! Sẽ để lại dấu vết, người khác có thể nhìn thấy đó!”
Lúc này cả người Đường Du Nhiên không còn chút sức lực nào, mềm mại như một dòng suối, chút sức này so với Thời Ngọc Thao không khác gì châu chấu đá xe .
Cho đến khi Thời Ngọc Thao hôn đủ rồi, nhìn làn da cổ trắng nõn, thanh tú của Đường Du Nhiên dày đặc dấu vết do mình để lại thì Thời Ngọc Thao mới dời môi, cảm thấy mỹ mãn cười nói bên tai Đường Du Nhiên: “Ừ, tôi đang đóng dấu của mình, chứng minh em là người của tôi.”
Dù Đường Du Nhiên rất tức giận nhưng cô không thể làm gì với Thời Ngọc Thao.
Hai người đang ở trong những giây phút quan trọng thì phòng bên cạnh im lặng từ lâu, bỗng dưng vang lên giọng nói tràn đầy chất vấn của Bạch Tiên Nhi
“Khâu Thiếu Trạch! Đêm nay ánh mắt mà anh nhìn Đường Du Nhiên là như thế nào?”
“Tiên Nhi, anh không có ý gì hết, là em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Giọng nói của Khâu Thiếu Trạch có chút bất lực.
Vậy mà Bạch Tiên Nhi không hề dễ bị lừa gạt, cũng không muốn buông tha cho Khâu Thiếu Trạch, cười lạnh nói: “Khâu Thiếu Trạch, ánh mắt của anh không thể lừa được em đâu, đêm nay ánh mắt của anh cứ nhìn Đường Du Nhiên chằm chằm! Còn có, lúc Đường Du Nhiên nhắc đến chuyện phân phòng ngủ, nếu lúc đó em không ở đó, anh sẽ không đồng ý à?”
Khâu Thiếu Trạch có chút đau đầu, khẽ vê ấn đường, cầm lấy tay của Bạch Tiên Nhi, cố gắng vỗ về cô ta nhưng lại bị Bạch Tiên Nhi trực tiếp hất ra.
“Khâu Thiếu Trạch, đêm nay anh nhất định phải nói rõ ràng cho em!”
“Tiên Nhi, em làm cái gì vậy? Đừng bốc đồng!” Khâu Thiếu Trạch bị doạ không hề nhẹ.
“Khâu Thiếu Trạch, em không cần anh lo! Tối nay em nhất định phải đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng với Đường Du Nhiên! Anh tránh ra cho em!”
Phòng bên cạnh ngay lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó lại truyền đến tiếng mở cửa.