Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Quen mắt
Dùng tù nhân để đi tuần tra biên giới sao? Nơi này cũng thật lắm chuyện kỳ quái. Có lẽ vì quá nguy hiểm, nên họ mới để tử tù đến đây làm việc thay các quân nhân. Dịch Phàm chịu đựng sự đau rát, run rẩy đứng lên.
Một tên ở đó tốt bụng nói với anh:
“Đi thôi, nếu trong quá trình ở đây làm được chút chuyện tốt, nói không chừng sẽ được giảm nhẹ tội, sẽ có cơ hội trở về đấy nhóc.”
Không ít tù nhân ở đây nhận ra rằng Dịch Phàm ắt hẳn không phải loại người làm chuyện thương thiên hại lý mà bị bắt đến đây, có lẽ là đắc tội với ai đó. Những kẻ vừa nghèo vừa không có tiếng nói như họ, muốn chết trong xó xỉnh nào thì chết, chẳng ai quan tâm.
Dịch Phàm bước chậm đi theo những tù nhân phía trước, đồng phục trên thân họ có màu nâu, rất phù hợp để trốn tránh tai mắt của người khác. Dù đi tuần, nhưng hai tay họ vẫn bị còng, trên đó còn gắn thiết bị định vị.
Sau khi ra khỏi nhà tù ẩm ướt và bẩn thỉu, Dịch Phàm phát hiện bên ngoài trời đã tối dần, mỗi người được phát cho một cái đèn pin nhỏ và một con dao, dùng làm vũ khí tự vệ.
Cơ thể Dịch Phàm không khỏe, nhưng cũng chẳng ai quan tâm. Anh theo sát đám người phía trước, lần đầu ra ngoài nên có chút hồi hộp, bất an.
Một đêm này, Dịch Phàm không được ngủ mà phải liên tục di chuyển quanh khu vực, người phía sau sẽ giám sát, đồng thời dùng bộ đàm hỏi thăm tình hình. Anh đang đi thì đột nhiên nhìn thấy ánh sáng ở phía xa, gần như là phản xạ có điều kiện, anh tắt đèn, nấp phía sau một cái cây lớn. Tiếng bước chân của đối phương hỗn loạn, nghe qua giống như đang chạy trốn, hơn nữa từ hình thể vừa rồi, anh đoán đối phương là nữ, còn rất nhỏ.
Chưa đầy ba mươi giây sau, lại có một loạt tiếng bước chân khác to và rõ hơn. Dịch Phàm hít sâu một hơi, canh chuẩn lúc người kia vừa lướt ngang qua người anh, anh vòng hai tay lên tròng vào đầu đối phương, kéo mạnh một cái.
Anh ôm người kia vào lòng, ngồi thụp xuống giữa bãi cỏ um tùm và đè thấp giọng, nói:
“Muốn sống thì im lặng, mau tắt đèn!”
Quả thật là một bé gái, hơn nữa còn vì hoảng sợ mà giãy dụa kịch liệt. Ánh đèn sẽ thu hút đám người kia, Dịch Phàm không suy nghĩ nhiều, đánh ngất cô bé rồi dùng bộ đàm báo cáo lại:
“Tù nhân số 371 báo cáo, phát hiện một bé gái bị truy đuổi, tôi sẽ đánh lạc hướng kẻ theo đuôi.”
Anh nói nhanh gọn để quản ngục xác nhận vị trí hiện tại của mình, sau đó thả cô bé nằm xuống, cầm lấy đèn pin trong tay cô bé rồi lăn một vòng chạy về phía xa. Vết thương trên người vì động tác này mà nứt toạc ra, đau đớn khiến bước chân của anh hơi chậm lại.
Thấy động tĩnh, đám người phía sau liền hô hào:
“Ở hướng này! Con bé chạy hướng này!”
“Mau lên!”
Dịch Phàm liều mạng trốn tránh, sau khi đã kéo giãn khoảng cách với cô bé vừa rồi, anh cũng thông qua bộ đàm, nghe được đám bạn tù của mình đang tới hỗ trợ.
“Nhóc này khá thế, vừa đi tuần lần đầu đã gặp may vậy rồi.”
Dịch Phàm không hiểu lắm:
“Gặp may?”
“Không biết à? Nơi này là biên giới tiếp giáp giữa ba nước, tất nhiên sẽ có mấy cuộc giao dịch bất hợp pháp, buôn trẻ em đó nhóc.”
Nghe đến đây, trong lòng Dịch Phàm thấy có chút khó chịu. Rốt cuộc anh đã bị đưa đến nơi quỷ quái gì vậy?
Rất nhanh, Dịch Phàm tìm thấy một con mương nhỏ. Anh không chút nghĩ ngợi thả mình trượt xuống dưới đó, tắt đèn pin đi, nín thở tựa sát lưng vào vách đất phía sau.
Ánh đèn phía trên không ngừng sượt qua vị trí trước mặt Dịch Phàm, cùng với giọng nói tức giận:
“Mẹ nó! Chạy đâu rồi chứ?”
“Cũng tại tụi bây lơ là, để xổng một đứa, trở về ăn nói làm sao với đại ca bây giờ?”
Qua năm phút, chúng mới hoảng loạn kháo nhau:
“Người bên đó đến rồi, rút nhanh lên!”
Tim Dịch Phàm đập thình thình thình, cơn đau tê dại từ da thịt vẫn không ngừng kéo đến khiến anh khó chịu. Sau khi xác nhận đám người kia đi hết, anh mới chậm rãi trèo lên khỏi con mương, bởi vì hai tay bị còng thật sự bất tiện, lúc lên được thì cả người anh đã bẩn thỉu không chịu nổi.
Ánh đèn đột nhiên chiếu rọi vào mặt, Dịch Phàm nghiêng đầu tránh né, khi một lần nữa ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đang quan sát mình.
Người đàn ông mặc trên mình bộ quân phục đại tá, trên hông đeo một khẩu súng lục, trông hình như là dẫn đội. Ông ta nói với anh:
“Vừa rồi cậu giấu bé gái ở đâu? Đưa tôi đến đó.”
Dịch Phàm nghe lời dẫn theo đoàn người đến chỗ đã đánh ngất bé gái, sau đó thì theo họ trở về.
Không ít lần tử tù ở đây phát hiện những tình huống vượt biên trái phép, buôn bán chất cấm và phụ nữ, trẻ em, nhưng thường thì không ai trực tiếp lấy mình ra làm mồi nhử cả. Nhiều nhất chỉ báo cáo lại tình huống để quân đội tiến hành xử lý kịp thời, thông thường ai cũng làm vậy, trừ Dịch Phàm.
Đại tá Trương Thiết sau khi trở về lập tức cho quân đội ráo riết đuổi theo đám buôn người. Nếu còn chưa ra khỏi khu vực biên giới, vậy chắc chắn sẽ sớm tìm được. Ông cảm thấy tên nhóc Dịch Phàm không giống những tử tù ở đây, bởi ánh mắt của cậu ta rất sáng. Nhưng mà, càng nhìn, sao càng thấy cậu ta quen quen thế nhỉ?
Một tên ở đó tốt bụng nói với anh:
“Đi thôi, nếu trong quá trình ở đây làm được chút chuyện tốt, nói không chừng sẽ được giảm nhẹ tội, sẽ có cơ hội trở về đấy nhóc.”
Không ít tù nhân ở đây nhận ra rằng Dịch Phàm ắt hẳn không phải loại người làm chuyện thương thiên hại lý mà bị bắt đến đây, có lẽ là đắc tội với ai đó. Những kẻ vừa nghèo vừa không có tiếng nói như họ, muốn chết trong xó xỉnh nào thì chết, chẳng ai quan tâm.
Dịch Phàm bước chậm đi theo những tù nhân phía trước, đồng phục trên thân họ có màu nâu, rất phù hợp để trốn tránh tai mắt của người khác. Dù đi tuần, nhưng hai tay họ vẫn bị còng, trên đó còn gắn thiết bị định vị.
Sau khi ra khỏi nhà tù ẩm ướt và bẩn thỉu, Dịch Phàm phát hiện bên ngoài trời đã tối dần, mỗi người được phát cho một cái đèn pin nhỏ và một con dao, dùng làm vũ khí tự vệ.
Cơ thể Dịch Phàm không khỏe, nhưng cũng chẳng ai quan tâm. Anh theo sát đám người phía trước, lần đầu ra ngoài nên có chút hồi hộp, bất an.
Một đêm này, Dịch Phàm không được ngủ mà phải liên tục di chuyển quanh khu vực, người phía sau sẽ giám sát, đồng thời dùng bộ đàm hỏi thăm tình hình. Anh đang đi thì đột nhiên nhìn thấy ánh sáng ở phía xa, gần như là phản xạ có điều kiện, anh tắt đèn, nấp phía sau một cái cây lớn. Tiếng bước chân của đối phương hỗn loạn, nghe qua giống như đang chạy trốn, hơn nữa từ hình thể vừa rồi, anh đoán đối phương là nữ, còn rất nhỏ.
Chưa đầy ba mươi giây sau, lại có một loạt tiếng bước chân khác to và rõ hơn. Dịch Phàm hít sâu một hơi, canh chuẩn lúc người kia vừa lướt ngang qua người anh, anh vòng hai tay lên tròng vào đầu đối phương, kéo mạnh một cái.
Anh ôm người kia vào lòng, ngồi thụp xuống giữa bãi cỏ um tùm và đè thấp giọng, nói:
“Muốn sống thì im lặng, mau tắt đèn!”
Quả thật là một bé gái, hơn nữa còn vì hoảng sợ mà giãy dụa kịch liệt. Ánh đèn sẽ thu hút đám người kia, Dịch Phàm không suy nghĩ nhiều, đánh ngất cô bé rồi dùng bộ đàm báo cáo lại:
“Tù nhân số 371 báo cáo, phát hiện một bé gái bị truy đuổi, tôi sẽ đánh lạc hướng kẻ theo đuôi.”
Anh nói nhanh gọn để quản ngục xác nhận vị trí hiện tại của mình, sau đó thả cô bé nằm xuống, cầm lấy đèn pin trong tay cô bé rồi lăn một vòng chạy về phía xa. Vết thương trên người vì động tác này mà nứt toạc ra, đau đớn khiến bước chân của anh hơi chậm lại.
Thấy động tĩnh, đám người phía sau liền hô hào:
“Ở hướng này! Con bé chạy hướng này!”
“Mau lên!”
Dịch Phàm liều mạng trốn tránh, sau khi đã kéo giãn khoảng cách với cô bé vừa rồi, anh cũng thông qua bộ đàm, nghe được đám bạn tù của mình đang tới hỗ trợ.
“Nhóc này khá thế, vừa đi tuần lần đầu đã gặp may vậy rồi.”
Dịch Phàm không hiểu lắm:
“Gặp may?”
“Không biết à? Nơi này là biên giới tiếp giáp giữa ba nước, tất nhiên sẽ có mấy cuộc giao dịch bất hợp pháp, buôn trẻ em đó nhóc.”
Nghe đến đây, trong lòng Dịch Phàm thấy có chút khó chịu. Rốt cuộc anh đã bị đưa đến nơi quỷ quái gì vậy?
Rất nhanh, Dịch Phàm tìm thấy một con mương nhỏ. Anh không chút nghĩ ngợi thả mình trượt xuống dưới đó, tắt đèn pin đi, nín thở tựa sát lưng vào vách đất phía sau.
Ánh đèn phía trên không ngừng sượt qua vị trí trước mặt Dịch Phàm, cùng với giọng nói tức giận:
“Mẹ nó! Chạy đâu rồi chứ?”
“Cũng tại tụi bây lơ là, để xổng một đứa, trở về ăn nói làm sao với đại ca bây giờ?”
Qua năm phút, chúng mới hoảng loạn kháo nhau:
“Người bên đó đến rồi, rút nhanh lên!”
Tim Dịch Phàm đập thình thình thình, cơn đau tê dại từ da thịt vẫn không ngừng kéo đến khiến anh khó chịu. Sau khi xác nhận đám người kia đi hết, anh mới chậm rãi trèo lên khỏi con mương, bởi vì hai tay bị còng thật sự bất tiện, lúc lên được thì cả người anh đã bẩn thỉu không chịu nổi.
Ánh đèn đột nhiên chiếu rọi vào mặt, Dịch Phàm nghiêng đầu tránh né, khi một lần nữa ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đang quan sát mình.
Người đàn ông mặc trên mình bộ quân phục đại tá, trên hông đeo một khẩu súng lục, trông hình như là dẫn đội. Ông ta nói với anh:
“Vừa rồi cậu giấu bé gái ở đâu? Đưa tôi đến đó.”
Dịch Phàm nghe lời dẫn theo đoàn người đến chỗ đã đánh ngất bé gái, sau đó thì theo họ trở về.
Không ít lần tử tù ở đây phát hiện những tình huống vượt biên trái phép, buôn bán chất cấm và phụ nữ, trẻ em, nhưng thường thì không ai trực tiếp lấy mình ra làm mồi nhử cả. Nhiều nhất chỉ báo cáo lại tình huống để quân đội tiến hành xử lý kịp thời, thông thường ai cũng làm vậy, trừ Dịch Phàm.
Đại tá Trương Thiết sau khi trở về lập tức cho quân đội ráo riết đuổi theo đám buôn người. Nếu còn chưa ra khỏi khu vực biên giới, vậy chắc chắn sẽ sớm tìm được. Ông cảm thấy tên nhóc Dịch Phàm không giống những tử tù ở đây, bởi ánh mắt của cậu ta rất sáng. Nhưng mà, càng nhìn, sao càng thấy cậu ta quen quen thế nhỉ?