Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Giấc mơ ở bên cạnh người (1)
Bây giờ là giữa trưa, Phó Nhất Minh đang ngồi ở phía ngoài vườn hoa hướng dương đang tự hỏi xem có nên tiếp tục đi bộ về phía trước, hay vẫn là đơn giản trở về chiếc xe cùng với Trình Mục Vân và Ôn Hàn bằng chiếc xe ba bánh vừa đi tới đây, Trình Mục Vân đã mang theo người phụ nữ của anh ta từ trong cánh đồng hoa hướng dương đi ra. Trình Mục Vân còn muốn hôn Ôn Hàn...
Người ngồi xung quanh đều cúi đầu, đá đá những viên đá nhỏ dưới chân, cũng không muốn phá vỡ hình ảnh này. Ôn Hàn nhìn thấy hắn, lập tức đẩy Trình Mục Vân ra.
Phó Nhất Minh bởi vì thân phận bản thân quá nguy hiểm, cho tới bây giờ cũng chưa từng có bạn giá, nhưng nhiều năm như vậy có cái gì chưa thấy qua. Thậm chí là ánh mắt của Ôn Hàn nhìn Trình Mục Vân cũng giống như chị ruột của hắn nhìn anh ta, chẳng qua Ôn Hàn may mắn hơn nhiều, theo một khía cạnh nào đó mà nói, cô ấy chiếm được Trình Mục Vân.
Vì bối cảnh sạch sẽ? Hay vẫn là có nguyên nhân gì khác? Không thể biết được, cũng không ai muốn tìm hiểu làm gì.
Những người thích theo đuổi những điều như, "Vì cái gì mà yêu?" "Yêu khi nào?" "Yêu nhiều bao nhiêu?" chính là phung phí phần lớn sinh mệnh của mình rồi, mà những người giống như bọn họ thì thiếu nhất chính là sinh mạng và thời gian, không có ai có thể so với bọn hắn biết rõ ý nghĩa sâu sắc của giờ khắc này.
Giờ khắc này, còn có người giữ được tính mạng của mình cũng coi như là điều kỳ diệu rồi. Còn lại những gì kèm theo với sinh mệnh đó cũng chỉ là những thứ tặng kèm theo mà thôi.
Không biết Trình Mục Vân từ năm 15 tuổi đã bắt đầu thủ giới rồi thì người đàn ông này đối với hai chữ tình yêu hiểu biết thế nào đây.
Ở trong mắt Phó Nhất Minh tình yêu là một loại đồ vật này nọ rất khó tìm kiếm, nhưng lại rất dễ dàng có thể mất đi. Bản thân vĩnh viễn không thể biết được người mình yêu có phải là kẻ thù hay không, hoặc tương lai sẽ là kẻ thù của mình, một giây trước giờ sinh tử thì vẫn còn gắn bó với nhau, sau một giây sinh tử thì chia tay cách xa nhau là chuyện thường thấy.
Đi đến cuối vườn hoa hướng dương có một chiếc xe jeep cũ nát đi tới bên cạnh họ, là 3 nam 1 nữ phụ trách theo dõi Trình Mục Vân. Người lái xe nhảy xuống, dùng tiếng anh nhỏ giọng nói xin lỗi, đây là yêu cầu của cấp trên.
Phó Nhất Minh cũng không có ý kiến gì, dù sao có xe đưa trở về, so với việc đi bộ về cùng tốt hơn nhiều.
Xe rất nhanh đã đi ra ngã tư đường đông đúc, Trình Mục Vân đưa mắt nhìn ra ngoài đường phố nhưng lại hỏi Ôn Hàn, "Nếu cho em thời gian cả ngày, em muốn làm gì?"
Trong xe có bốn người xa lạ phụ trách theo dõi anh, còn có Phó Nhất Minh ngồi ở phó lái,đều có thể nghe được câu hỏi của anh.
"Em à?" Ôn Hàn dùng tiếng Nga nhẹ giọng trả lời, "Em muốn đi Katmandu."
Đó là nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, tuy rằng ở nơi đó nhìn anh hoàn toàn không có chút tín ngưỡng gì với phật cả, rất vô liêm sỉ, nhưng bây giờ nghĩ lại những gì xảy ra ở nơi đó, dường như ở nơi đó là những ký ức tốt đẹp nhất của hai người họ.
Mặc kệ là mùi huân hương như thiêu đốt ở Ấn Độ, hay là quán nhỏ với chiếc chuông gió trên cánh kia kia, hay vẫn là quán ăn có mái che mưa nhưng vẫn ướt kia, hay là chiếc giường đơn sơ của quán vẽ hanna, ở trong trí nhớ vẫn còn tươi đẹp như vậy, mang theo sự ẩm ướt của Nepal nữa.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, ngay từ đầu cô tuyệt đối sẽ không né tránh anh như vậy, thời gian cứ trôi qua yên lặng như vậy, cô sẽ nắm chặt mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh anh.
Vành mắt Ôn Hàn đã có chút nước, cô cố che dấu nên bèn cúi đầu xuống, sau đó chợt nghe thấy tiếng cười của anh, cuồi cùng lại dùng tiếng Nga có chút bất đắc dĩ mà nói, "Đúng vậy, chúng ta trở về Nepal bất cứ lúc nào thì trên đường đi vẫn có chút khó khắn, giữa trưa ngày mai anh phải trở về gấp để tham gia nghi thức xuất gia long trọng của chủ nhân trang viên. Đi Varanasi thì thế nào? Đi tới đó cũng chỉ cần một tiếng thôi." Trình Mục Vân hoàn toàn không để ý đến tầm mắt của ba người đàn ông xa lạ kia, nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phải lên trên trán rồi đến bên tai của cô, "Trên chiếc giường trong căn phòng nhỉ kia, anh không cho em đủ vui vẻ sao?"
Ở chỗ phóa lái truyền đến tiếng ho sặc sụa, Phó Nhất Minh thật sự là bị sặc.
Nhưng Ôn Hàn bất chấp có người nghe được, hoàn toàn không có chút đỏ mặt tía tai nào.
ÁNh mắt của cô bây giờ chính là kinh dị, thậm chí là quên cả nói, chính là đang suy đoán lung tung, chẳng lẽ anh sẽ đi cùng với cô nguyên một ngày sao? Chuyện gì cũng sẽ không phát sinh đúng không, chỉ có hai người thôi đúng không?
"Đi Varanasi." Trình Mục Vân quyết định, nói cho người lái xe ô tô này điểm tới tiếp theo.
"Chúc mọi người có 24h đi chơi vui vẻ." Phó Nhất Minh trực tiếp mở cửa xe, nhảy từ trên xe xuống, lái xe cũng phản xạ rất nhanh, trong nháy mắt giảm tốc độ xe, nương theo quán tính Phó Nhất Minh rút lui mấy bước, vững vàng đứng ở ven đường.
Trừ đi khoảng thời gian đi đường thì còn không đến 24 tiếng. Điều này cũng có thể xem như đúng lời hứa giành 24 tiếng một ngày của Trình Mục Vân cho cô.
Cả đoạn đường đi này xa chạy rất nhanh, giống như đang giành giật từng phút từng giây để cứu người vậy.
Trình Mục Vân chỉ có chỉ đường mới lên tiếng, chỉ cho lái xe nên đi như thế nào, đúng như lời anh nói, muời năm trước anh thật sự đã ở Ấn Độ rất lâu, quen thuộc mỗi con đường nơi này. Đến cuối cùng, cô nhìn thấy xe rẽ vào ngã tư đường quen thuộc, phát hiện thật sự là về tới nơi ở ban đầu khi tới Ấn Độ.
Trình Mục Vân nhảy xuốn xe, vươn tay phải về phía cô đang ngồi trong xe.
Quán ăn hai bên đường, còn có con chó nhỏ màu vàng vẫn quanh quẩn ở cửa tiệm nhỏ kia... nhưng lúc này cô mới cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, chỉ có vài ngày ngắn ngủi như vậy, làm sao lại không ở cơ chứ.
Ôn Hàn xuống xe, đi theo anh...
Lần trước đến, là cô dựa theo sự miêu tả cảnh vật của Trình Mục Vân, mò mẫm tìm được chỗ này.
Lúc ấy trong ngõ hẻm bán vật kỷ niệm có một bác người Ấn Độ mặc bộ đồ trắng đứng ở truớc cửa hàng của mình cười tiếp đón Ôn Hàn. Ôn Hàn nhớ rõ cái cánh cửa kia, lúc đi qua xem không ngờ thấy bác mặc áo trắng kia còn ngồi ngủ gà ngủ gật trong cửa hàng.
"Muốn mua cái gì vậy?"
Cô lắc đầu, mua cái gì ư? Đây không phải là đi du lịch, cô ngay cả hành lý của mình cũng đều vứt bỏ.
"Em không phải muốn mua huân hương sao?"
Xem rat Trình Mục Vân rất muốn thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai đích thực. Bạn gái đi du lịch ở nuớc khác, dừng nghỉ chân trước cửa hàng lưu niệm để nghĩ ngơi, sẽ lập tức lấy ví ra, thỏa mãn nhu cầu của bạn gái. Mặc kệ là vật phẩm trang sức hay là đồ kỷ niệm, thậm chí hoàn toàn không cần gì cũng đều muốn mua toàn bộ cho bạn gái.
Ôn Hàn lại lắc đầu, "Chúng ta sẽ qua đêm tại nhà một người bạn Ấn Độ của anh sao?" Cô nhìn cầu thang cách đó không xa, phía trên cao nối liền cầu thang có một căn nhà nhỏ.
"Em muốn ở đó thì chúng ta sẽ ở đó."
"Anh có chìa khóa không?"
Tầm mắt của Trình Mục Vân dừng lại trên môi Ôn Hàn vài giây, cuời đến rất mờ ám, "Chiếc chìa khóa đó với em là đồ vật quan trọng vậy sao?Em yêu."
Ôn Hàn cũng phải bật cười.
Anh ấy sẽ không phải đi cạy cửa chứ?
May mắn là Trình Mục Vân không có đi làm cái chuyện đó. Anh ở duới khe hở của nền xi măng trước cửa nhà tìm được chìa khóa mở cửa ra, mang cô đi vào căn nhà trọ nhỏ không một bóng người này.
Bốn người đi theo phía sau, sau khi liếc mắt nhìn nhau vẫn quyết định đi theo vào.
Dù sao đó cũng là một căn nhà nhỏ ba tầng, ở bên ngòai một đêm cũng không có chuyện gì, chỉ sợ sẽ không thể hoàn toàn theo dõi được hành động của Trình Mục Vân.
Kết quả chờ đến khi bọn hắn theo vào trong mới phát hiện hai người kia thế nhưng đi vào phòng bếp.
Rút cuộc là họ muốn làm cái gì? Lãnh đạo tổ chức hoạt động tại Moscow luôn làm những việc quỷ dị như thế này sao? Bốn người bình tĩnh ngồi trên tấm thảm, ở phòng khách im lặng chờ đợi.
Ôn Hàn liếc mắt ra phòng khách, nhẹ giọng hỏi, "Bọn họ cũng là người của anh sao?" Cô cũng không biết trong phòng thẩm vấn kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Trình Mục Vân vốn luôn bị theo dõi.
Trình Mục Vân cuời có chút kỳ quái, "Có thể... xem là như vậy, nhưng cũng có thể xem là không phải."
Cô à một tiếng, bắt đầu ngó đông ngó tây trong phòng bếp, tìm xem có cái gì có thể xử dụng được không. Rất nhiều hương liệu, phải mở ra thử một chút để phân biệt rõ, cái nào cần, cái nào không cần.
Trình Mục Vân nhìn cô lấy ra rất nhiều hương liệu, còn có cà chua, cà rốt, vừa nhặt cà chua lên vừa đếm số quả, "Em muốn làm cơm sao?"
"Ừ."
"Không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta có thể ra ngoài tìm quán nào đó ăn tạm là được rồi."
Ôn Hàn đem loại rau dưa cuối cùng tìm được bỏ lên trên bệ bếp, "Với anh không cần phải đi những nơi xa như vậy." Cô vươn tay nắm chậm rãi nắm lấy bàn tay của Trình Mục Vân, "Tốn thời gian đi tìm quán ăn, xem thực đơn, chọn lựa món ăn gì đó, mọi thứ đều rất phiền toái lại lãng phí thời gian.Để em làm cho anh ăn thử, như vậy anh có thể ở cùng với em trong phòng bếp này rồi."
Hai người cùng nhau làm bạn trong phòng bếp, cùng nhau nấu ăn chính là cuộc sống thường ngày của người bình thường. Thậm chí không ai nghĩ đến đây chính là sự lãng mạn cả.
Nhưng anh Trình Mục Vân có thể bỏ xuống mọi thứ, hòan chỉnh thuộc về một người, đây là cuộc sống mà anh chưa bao giờ trải qua.
Ôn Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực kia không nhịn được cũng đỏ vành mắt, "Anh là người đàn ông đầu tiên của em, mặc dù lớn lên ở Moscow nói ra điều này có chút kỳ quái, đối với anh thực sự đã vượt qua chuyện tình một đêm rồi." Sau mỗi ký ức như vậy, sẽ không chỉ còn lại một tình yêu và niềm vui, còn có một đoạn hành trình nguy hiểm trùng trùng, những lần chia ly đầy đau xót.
Sát khí trên người Trình Mục Vân cũng đã thu liễm, tay phải của anh nắm lấy bả vai của cô, vòng ra sau lưng, kéo cô lại gần mình.
Môi của cô chạm lên sống mũi của anh...
"Cho nên em yêu em muốn nói ra những điều em nghĩ trong lòng ra để lấp đầy bụng sao?"
Ôn Hàn muốn nói, chờ lát nữa là có cơm rồi, nhưng lại bị anh che môi lại, nụ hôn không còn sự ôn như nữa mà có điểm thô bạo.
Anh trực tiếp cuốn lấy đầu lưỡi của cô, đôi chân thon dài của cô quấn lên bên đùi anh, một tay của anh đưa vào trong áo cô vòng ra sau lưng, một tay ôm cô đặt lên trên bệ bếp, làm cho ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau, "Sáng sớm hôm nay, trước khi rời khỏi căn nhà đó anh liền hối hận, vì cái gì cả đêm qua phải ngồi trong mưa gió mà phí phạm thời gian như vậy, nếu như chết rồi thì sẽ không còn 6 tiếng không thú vị của đêm qua nữa sao."
Anh nói xong, lại hôn cô, nụ hôn mạnh bạo như đang muốn nuốt chưởng cô vậy.
Anh không nói gì chỉ dùng hành động trực tiếp, nóng bỏng và thâm trầm, đầu cô va đập vào cánh cửa tủ chén bát trên kệ bếp, kêu ra tiếng, bàn tay Trình Mục Vân đỡ lấy gáy của, dùng bàn tay thô ráp và nóng rực làm đệm cho cô, để bàn tay nằm giữa đầu cô và cánh cửa tủ chén. Đầu óc Ôn Hàn hỗn loạn, đến khi được buông ra, miệng mở lớn để thở, bàn tay đặt ở trên ngực mình, sau đó không ngừng ho khan, vừa xấu hổ lại vừa buồn cười...
Xấu hổ bởi vì căn bản là cánh cửa kia không đóng, những gì diễn ra vừa rồi không hề nghi ngờ gì nữa.. đều bị mấy người xa lạ kia nhìn thấy được.Từ tận đáy lòng cô cảm thấy rất buồn cười,...
Trình Mục Vân còn muốn tiến thêm một bước nữa, lại bị cô kiên quyết đẩy ra... cô còn muốn nấu cơm.
Nhưng mà chuyện đó cũng không có thuận lợi giống như cô nghĩ, nhìn xem chỉ cần có Trình Mục Vân ở bên cạnh, chuẩn bị tốt mọi thứ là có thể nấu ăn rồi, cô đẩy anh ra ngoài chờ, "Anh xem, anh để bạn của anh chờ ở ngoài kia, bọn họ cũng sẽ rất xấu hổ, ngồi ở đó cũng chả dám nói chuyện gì."
Trình Mục Vân buồn cười liếc mắt ra ngoài một cái, nếu nói cho Ôn Hàn biết những người này bên hông đều được mang theo súng một cách hợp pháp, một khi nhận thấy được Trình MỤc Vân có hành vi gì nguy hại cho an toàn của xã hội hoặc là liên quan đến sinh mệnh người khác, thì trong nháy máy súng sẽ được rút ra chĩa thẳng vafoa nh, không biết đến lúc đó Ôn Hàn sẽ làm thế nào đây.
Đến cuối cùng Ôn Hàn bưng ra một bát canh lướn thơm ngào ngạt, ngửi thấy mùi hương liệu nồng đậm nhưng lại cùng với món canh đỏ của Ấn Độ khác nhau nhưng lại làm cho Trình Mục Vân kinh ngạc.
"Anh xem, anh không ăn tanh cũng như mặn, nơi này vừa lúc lại không có thịt bò. Không có thịt chỉ có rau, màu sắc không được đẹp cho lắm." Ôn Hàn nhẹ giọng dùng tiếng nga, dán lên cổ anh nhẹ giọng hỏi, "Anh nhớ rõ chứ? Đây là canh đỏ." Là món canh đỏ mà người Moscow hay nấu. Borscht Soup,Là món canh được yêu thích ở các nước Đông Âu.
Mặc kệ các quốc ở Đông Âu hay lan sang tới Châu Á thì có rất nhiều cách nấu khác nhau, từ ít tới nhiều nguyên liệu, nhưng đều mang đậm hương vị của hương liệu hòa lẫn với hương vị cà rốt, canh đặc sánh, có màu đỏ tươi.
Trình Mục Vân dùng ngón tay vuốt ve người của Ôn Hàm, nhìn món canh màu đỏ thơm lừng kia.
Mười năm rồi...
Moscow, thật sự là cố hương làm cho người ta nhớ mãi.
(Nguyên liệu chính của canh đỏ: cà chua, củ cải đường, cà rốt, khoai tây, hành, tỏi, củ dền, rau cải.... thịt.... Canh có màu đỏ đặc sền sệt của củ dền, cà chua và cà rốt hòa lẫn. Tùy theo từng nơi có thêm nguyên liệu, màu cũng có thể khác nhau...)
Người ngồi xung quanh đều cúi đầu, đá đá những viên đá nhỏ dưới chân, cũng không muốn phá vỡ hình ảnh này. Ôn Hàn nhìn thấy hắn, lập tức đẩy Trình Mục Vân ra.
Phó Nhất Minh bởi vì thân phận bản thân quá nguy hiểm, cho tới bây giờ cũng chưa từng có bạn giá, nhưng nhiều năm như vậy có cái gì chưa thấy qua. Thậm chí là ánh mắt của Ôn Hàn nhìn Trình Mục Vân cũng giống như chị ruột của hắn nhìn anh ta, chẳng qua Ôn Hàn may mắn hơn nhiều, theo một khía cạnh nào đó mà nói, cô ấy chiếm được Trình Mục Vân.
Vì bối cảnh sạch sẽ? Hay vẫn là có nguyên nhân gì khác? Không thể biết được, cũng không ai muốn tìm hiểu làm gì.
Những người thích theo đuổi những điều như, "Vì cái gì mà yêu?" "Yêu khi nào?" "Yêu nhiều bao nhiêu?" chính là phung phí phần lớn sinh mệnh của mình rồi, mà những người giống như bọn họ thì thiếu nhất chính là sinh mạng và thời gian, không có ai có thể so với bọn hắn biết rõ ý nghĩa sâu sắc của giờ khắc này.
Giờ khắc này, còn có người giữ được tính mạng của mình cũng coi như là điều kỳ diệu rồi. Còn lại những gì kèm theo với sinh mệnh đó cũng chỉ là những thứ tặng kèm theo mà thôi.
Không biết Trình Mục Vân từ năm 15 tuổi đã bắt đầu thủ giới rồi thì người đàn ông này đối với hai chữ tình yêu hiểu biết thế nào đây.
Ở trong mắt Phó Nhất Minh tình yêu là một loại đồ vật này nọ rất khó tìm kiếm, nhưng lại rất dễ dàng có thể mất đi. Bản thân vĩnh viễn không thể biết được người mình yêu có phải là kẻ thù hay không, hoặc tương lai sẽ là kẻ thù của mình, một giây trước giờ sinh tử thì vẫn còn gắn bó với nhau, sau một giây sinh tử thì chia tay cách xa nhau là chuyện thường thấy.
Đi đến cuối vườn hoa hướng dương có một chiếc xe jeep cũ nát đi tới bên cạnh họ, là 3 nam 1 nữ phụ trách theo dõi Trình Mục Vân. Người lái xe nhảy xuống, dùng tiếng anh nhỏ giọng nói xin lỗi, đây là yêu cầu của cấp trên.
Phó Nhất Minh cũng không có ý kiến gì, dù sao có xe đưa trở về, so với việc đi bộ về cùng tốt hơn nhiều.
Xe rất nhanh đã đi ra ngã tư đường đông đúc, Trình Mục Vân đưa mắt nhìn ra ngoài đường phố nhưng lại hỏi Ôn Hàn, "Nếu cho em thời gian cả ngày, em muốn làm gì?"
Trong xe có bốn người xa lạ phụ trách theo dõi anh, còn có Phó Nhất Minh ngồi ở phó lái,đều có thể nghe được câu hỏi của anh.
"Em à?" Ôn Hàn dùng tiếng Nga nhẹ giọng trả lời, "Em muốn đi Katmandu."
Đó là nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, tuy rằng ở nơi đó nhìn anh hoàn toàn không có chút tín ngưỡng gì với phật cả, rất vô liêm sỉ, nhưng bây giờ nghĩ lại những gì xảy ra ở nơi đó, dường như ở nơi đó là những ký ức tốt đẹp nhất của hai người họ.
Mặc kệ là mùi huân hương như thiêu đốt ở Ấn Độ, hay là quán nhỏ với chiếc chuông gió trên cánh kia kia, hay vẫn là quán ăn có mái che mưa nhưng vẫn ướt kia, hay là chiếc giường đơn sơ của quán vẽ hanna, ở trong trí nhớ vẫn còn tươi đẹp như vậy, mang theo sự ẩm ướt của Nepal nữa.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, ngay từ đầu cô tuyệt đối sẽ không né tránh anh như vậy, thời gian cứ trôi qua yên lặng như vậy, cô sẽ nắm chặt mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh anh.
Vành mắt Ôn Hàn đã có chút nước, cô cố che dấu nên bèn cúi đầu xuống, sau đó chợt nghe thấy tiếng cười của anh, cuồi cùng lại dùng tiếng Nga có chút bất đắc dĩ mà nói, "Đúng vậy, chúng ta trở về Nepal bất cứ lúc nào thì trên đường đi vẫn có chút khó khắn, giữa trưa ngày mai anh phải trở về gấp để tham gia nghi thức xuất gia long trọng của chủ nhân trang viên. Đi Varanasi thì thế nào? Đi tới đó cũng chỉ cần một tiếng thôi." Trình Mục Vân hoàn toàn không để ý đến tầm mắt của ba người đàn ông xa lạ kia, nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phải lên trên trán rồi đến bên tai của cô, "Trên chiếc giường trong căn phòng nhỉ kia, anh không cho em đủ vui vẻ sao?"
Ở chỗ phóa lái truyền đến tiếng ho sặc sụa, Phó Nhất Minh thật sự là bị sặc.
Nhưng Ôn Hàn bất chấp có người nghe được, hoàn toàn không có chút đỏ mặt tía tai nào.
ÁNh mắt của cô bây giờ chính là kinh dị, thậm chí là quên cả nói, chính là đang suy đoán lung tung, chẳng lẽ anh sẽ đi cùng với cô nguyên một ngày sao? Chuyện gì cũng sẽ không phát sinh đúng không, chỉ có hai người thôi đúng không?
"Đi Varanasi." Trình Mục Vân quyết định, nói cho người lái xe ô tô này điểm tới tiếp theo.
"Chúc mọi người có 24h đi chơi vui vẻ." Phó Nhất Minh trực tiếp mở cửa xe, nhảy từ trên xe xuống, lái xe cũng phản xạ rất nhanh, trong nháy mắt giảm tốc độ xe, nương theo quán tính Phó Nhất Minh rút lui mấy bước, vững vàng đứng ở ven đường.
Trừ đi khoảng thời gian đi đường thì còn không đến 24 tiếng. Điều này cũng có thể xem như đúng lời hứa giành 24 tiếng một ngày của Trình Mục Vân cho cô.
Cả đoạn đường đi này xa chạy rất nhanh, giống như đang giành giật từng phút từng giây để cứu người vậy.
Trình Mục Vân chỉ có chỉ đường mới lên tiếng, chỉ cho lái xe nên đi như thế nào, đúng như lời anh nói, muời năm trước anh thật sự đã ở Ấn Độ rất lâu, quen thuộc mỗi con đường nơi này. Đến cuối cùng, cô nhìn thấy xe rẽ vào ngã tư đường quen thuộc, phát hiện thật sự là về tới nơi ở ban đầu khi tới Ấn Độ.
Trình Mục Vân nhảy xuốn xe, vươn tay phải về phía cô đang ngồi trong xe.
Quán ăn hai bên đường, còn có con chó nhỏ màu vàng vẫn quanh quẩn ở cửa tiệm nhỏ kia... nhưng lúc này cô mới cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, chỉ có vài ngày ngắn ngủi như vậy, làm sao lại không ở cơ chứ.
Ôn Hàn xuống xe, đi theo anh...
Lần trước đến, là cô dựa theo sự miêu tả cảnh vật của Trình Mục Vân, mò mẫm tìm được chỗ này.
Lúc ấy trong ngõ hẻm bán vật kỷ niệm có một bác người Ấn Độ mặc bộ đồ trắng đứng ở truớc cửa hàng của mình cười tiếp đón Ôn Hàn. Ôn Hàn nhớ rõ cái cánh cửa kia, lúc đi qua xem không ngờ thấy bác mặc áo trắng kia còn ngồi ngủ gà ngủ gật trong cửa hàng.
"Muốn mua cái gì vậy?"
Cô lắc đầu, mua cái gì ư? Đây không phải là đi du lịch, cô ngay cả hành lý của mình cũng đều vứt bỏ.
"Em không phải muốn mua huân hương sao?"
Xem rat Trình Mục Vân rất muốn thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai đích thực. Bạn gái đi du lịch ở nuớc khác, dừng nghỉ chân trước cửa hàng lưu niệm để nghĩ ngơi, sẽ lập tức lấy ví ra, thỏa mãn nhu cầu của bạn gái. Mặc kệ là vật phẩm trang sức hay là đồ kỷ niệm, thậm chí hoàn toàn không cần gì cũng đều muốn mua toàn bộ cho bạn gái.
Ôn Hàn lại lắc đầu, "Chúng ta sẽ qua đêm tại nhà một người bạn Ấn Độ của anh sao?" Cô nhìn cầu thang cách đó không xa, phía trên cao nối liền cầu thang có một căn nhà nhỏ.
"Em muốn ở đó thì chúng ta sẽ ở đó."
"Anh có chìa khóa không?"
Tầm mắt của Trình Mục Vân dừng lại trên môi Ôn Hàn vài giây, cuời đến rất mờ ám, "Chiếc chìa khóa đó với em là đồ vật quan trọng vậy sao?Em yêu."
Ôn Hàn cũng phải bật cười.
Anh ấy sẽ không phải đi cạy cửa chứ?
May mắn là Trình Mục Vân không có đi làm cái chuyện đó. Anh ở duới khe hở của nền xi măng trước cửa nhà tìm được chìa khóa mở cửa ra, mang cô đi vào căn nhà trọ nhỏ không một bóng người này.
Bốn người đi theo phía sau, sau khi liếc mắt nhìn nhau vẫn quyết định đi theo vào.
Dù sao đó cũng là một căn nhà nhỏ ba tầng, ở bên ngòai một đêm cũng không có chuyện gì, chỉ sợ sẽ không thể hoàn toàn theo dõi được hành động của Trình Mục Vân.
Kết quả chờ đến khi bọn hắn theo vào trong mới phát hiện hai người kia thế nhưng đi vào phòng bếp.
Rút cuộc là họ muốn làm cái gì? Lãnh đạo tổ chức hoạt động tại Moscow luôn làm những việc quỷ dị như thế này sao? Bốn người bình tĩnh ngồi trên tấm thảm, ở phòng khách im lặng chờ đợi.
Ôn Hàn liếc mắt ra phòng khách, nhẹ giọng hỏi, "Bọn họ cũng là người của anh sao?" Cô cũng không biết trong phòng thẩm vấn kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Trình Mục Vân vốn luôn bị theo dõi.
Trình Mục Vân cuời có chút kỳ quái, "Có thể... xem là như vậy, nhưng cũng có thể xem là không phải."
Cô à một tiếng, bắt đầu ngó đông ngó tây trong phòng bếp, tìm xem có cái gì có thể xử dụng được không. Rất nhiều hương liệu, phải mở ra thử một chút để phân biệt rõ, cái nào cần, cái nào không cần.
Trình Mục Vân nhìn cô lấy ra rất nhiều hương liệu, còn có cà chua, cà rốt, vừa nhặt cà chua lên vừa đếm số quả, "Em muốn làm cơm sao?"
"Ừ."
"Không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta có thể ra ngoài tìm quán nào đó ăn tạm là được rồi."
Ôn Hàn đem loại rau dưa cuối cùng tìm được bỏ lên trên bệ bếp, "Với anh không cần phải đi những nơi xa như vậy." Cô vươn tay nắm chậm rãi nắm lấy bàn tay của Trình Mục Vân, "Tốn thời gian đi tìm quán ăn, xem thực đơn, chọn lựa món ăn gì đó, mọi thứ đều rất phiền toái lại lãng phí thời gian.Để em làm cho anh ăn thử, như vậy anh có thể ở cùng với em trong phòng bếp này rồi."
Hai người cùng nhau làm bạn trong phòng bếp, cùng nhau nấu ăn chính là cuộc sống thường ngày của người bình thường. Thậm chí không ai nghĩ đến đây chính là sự lãng mạn cả.
Nhưng anh Trình Mục Vân có thể bỏ xuống mọi thứ, hòan chỉnh thuộc về một người, đây là cuộc sống mà anh chưa bao giờ trải qua.
Ôn Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực kia không nhịn được cũng đỏ vành mắt, "Anh là người đàn ông đầu tiên của em, mặc dù lớn lên ở Moscow nói ra điều này có chút kỳ quái, đối với anh thực sự đã vượt qua chuyện tình một đêm rồi." Sau mỗi ký ức như vậy, sẽ không chỉ còn lại một tình yêu và niềm vui, còn có một đoạn hành trình nguy hiểm trùng trùng, những lần chia ly đầy đau xót.
Sát khí trên người Trình Mục Vân cũng đã thu liễm, tay phải của anh nắm lấy bả vai của cô, vòng ra sau lưng, kéo cô lại gần mình.
Môi của cô chạm lên sống mũi của anh...
"Cho nên em yêu em muốn nói ra những điều em nghĩ trong lòng ra để lấp đầy bụng sao?"
Ôn Hàn muốn nói, chờ lát nữa là có cơm rồi, nhưng lại bị anh che môi lại, nụ hôn không còn sự ôn như nữa mà có điểm thô bạo.
Anh trực tiếp cuốn lấy đầu lưỡi của cô, đôi chân thon dài của cô quấn lên bên đùi anh, một tay của anh đưa vào trong áo cô vòng ra sau lưng, một tay ôm cô đặt lên trên bệ bếp, làm cho ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau, "Sáng sớm hôm nay, trước khi rời khỏi căn nhà đó anh liền hối hận, vì cái gì cả đêm qua phải ngồi trong mưa gió mà phí phạm thời gian như vậy, nếu như chết rồi thì sẽ không còn 6 tiếng không thú vị của đêm qua nữa sao."
Anh nói xong, lại hôn cô, nụ hôn mạnh bạo như đang muốn nuốt chưởng cô vậy.
Anh không nói gì chỉ dùng hành động trực tiếp, nóng bỏng và thâm trầm, đầu cô va đập vào cánh cửa tủ chén bát trên kệ bếp, kêu ra tiếng, bàn tay Trình Mục Vân đỡ lấy gáy của, dùng bàn tay thô ráp và nóng rực làm đệm cho cô, để bàn tay nằm giữa đầu cô và cánh cửa tủ chén. Đầu óc Ôn Hàn hỗn loạn, đến khi được buông ra, miệng mở lớn để thở, bàn tay đặt ở trên ngực mình, sau đó không ngừng ho khan, vừa xấu hổ lại vừa buồn cười...
Xấu hổ bởi vì căn bản là cánh cửa kia không đóng, những gì diễn ra vừa rồi không hề nghi ngờ gì nữa.. đều bị mấy người xa lạ kia nhìn thấy được.Từ tận đáy lòng cô cảm thấy rất buồn cười,...
Trình Mục Vân còn muốn tiến thêm một bước nữa, lại bị cô kiên quyết đẩy ra... cô còn muốn nấu cơm.
Nhưng mà chuyện đó cũng không có thuận lợi giống như cô nghĩ, nhìn xem chỉ cần có Trình Mục Vân ở bên cạnh, chuẩn bị tốt mọi thứ là có thể nấu ăn rồi, cô đẩy anh ra ngoài chờ, "Anh xem, anh để bạn của anh chờ ở ngoài kia, bọn họ cũng sẽ rất xấu hổ, ngồi ở đó cũng chả dám nói chuyện gì."
Trình Mục Vân buồn cười liếc mắt ra ngoài một cái, nếu nói cho Ôn Hàn biết những người này bên hông đều được mang theo súng một cách hợp pháp, một khi nhận thấy được Trình MỤc Vân có hành vi gì nguy hại cho an toàn của xã hội hoặc là liên quan đến sinh mệnh người khác, thì trong nháy máy súng sẽ được rút ra chĩa thẳng vafoa nh, không biết đến lúc đó Ôn Hàn sẽ làm thế nào đây.
Đến cuối cùng Ôn Hàn bưng ra một bát canh lướn thơm ngào ngạt, ngửi thấy mùi hương liệu nồng đậm nhưng lại cùng với món canh đỏ của Ấn Độ khác nhau nhưng lại làm cho Trình Mục Vân kinh ngạc.
"Anh xem, anh không ăn tanh cũng như mặn, nơi này vừa lúc lại không có thịt bò. Không có thịt chỉ có rau, màu sắc không được đẹp cho lắm." Ôn Hàn nhẹ giọng dùng tiếng nga, dán lên cổ anh nhẹ giọng hỏi, "Anh nhớ rõ chứ? Đây là canh đỏ." Là món canh đỏ mà người Moscow hay nấu. Borscht Soup,Là món canh được yêu thích ở các nước Đông Âu.
Mặc kệ các quốc ở Đông Âu hay lan sang tới Châu Á thì có rất nhiều cách nấu khác nhau, từ ít tới nhiều nguyên liệu, nhưng đều mang đậm hương vị của hương liệu hòa lẫn với hương vị cà rốt, canh đặc sánh, có màu đỏ tươi.
Trình Mục Vân dùng ngón tay vuốt ve người của Ôn Hàm, nhìn món canh màu đỏ thơm lừng kia.
Mười năm rồi...
Moscow, thật sự là cố hương làm cho người ta nhớ mãi.
(Nguyên liệu chính của canh đỏ: cà chua, củ cải đường, cà rốt, khoai tây, hành, tỏi, củ dền, rau cải.... thịt.... Canh có màu đỏ đặc sền sệt của củ dền, cà chua và cà rốt hòa lẫn. Tùy theo từng nơi có thêm nguyên liệu, màu cũng có thể khác nhau...)