Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Nhưng nghe qua dường như rất hợp tình hợp lý, hy vọng Bạc Diễn Thần không có nghe ra sơ hở mới được.
Đôi mắt Bạc Diễn Thần sâu thẳm quét qua mặt cô, “Thế nên em liền nhẫn tâm bỏ ức Đồng ở nhà một mình?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh ngắt không có một chút cảm xúc.
Lông mày của Lê Hân Đồng nhíu chặt, vừa muốn mở miệng giải thích, Bạc Diễn Thần bỗng nhiên cười lạnh, “Anh vừa nãy nói rồi, anh không thích bị lừa dối. Em nghe không hiểu hay là cố tình giả vờ không nghe thấy hả?”
Cả người Lê Hân Đồng giật
mình. Lời nói dối nhanh như thế đã bị vạch trần rồi sao?
Em
“Lê Hân Đồng em thì bản lĩnh rồi ha” Bạc Diễn Thần giựt mạnh dây đeo tay của cô về phía mình, Lê Hân Đồng không hề phòng bị, đột nhiên lao đâm vào lòng anh ấy mũi đau đến nỗi suýt nữa hảy nước mắt.
“Bịa ra lời nói dối để nói xạo. Chuyện này em học ở đâu vậy” Bạc Diễn Thần dùng lực bóp cằm cô, giọng điệu cảnh cáo nói: “Đừng định nói dối trước mặt
anh, cái giá của việc nói dối em không gánh nổi đâu.”
Lê Hân Đồng cắn môi, nước mắt tủi thân cũng rơi xuống rồi, “Em em vừa nãy là đi gặp bố của anh.”
Cho rằng Bạc Diễn Thần biết thông tin này xong sẽ có phản ứng kịch liệt gì đó. Không ngờ anh ấy chỉ thản nhiên nói một câu: “Anh không có bố. Sau này không cho phép gặp ông ta.”
Lê Hân Đồng tức ngực một hổi. Người bình thường ít nhất nên hỏi một chút, vừa nãy cô ấy nói
chuyện với Bạc Tu Duệ nội dung là gì
Nhưng Bạc Diễn Thần không có sau đó, một câu cũng không có. Từ đầu đến cuối chỉ ngồi im tại chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trái lại Lê Hân Đồng cả một bụng nghi vấn, muốn hỏi lại không dám mở miệng. Cả người có chút ngồi không yên.
Trạng thái này vẫn duy trì tới lúc xuống xe.
Màn đêm bị bao phủ bởi màu đen xám, trên bầu trời toàn sao còn có một vầng trăng khuyết.
Giữa hè cành liễu rũ trên mặt trăng, thích hợp nắm tay người yêu đi bộ dưới ánh trăng.
Lê Hân Đồng xuất thân là nhà thiết kế, trong cốt cách hoặc ít hoặc nhiều có chút tình tiết lãng mạng, trong tình cảnh này cũng vậy, cô ấy cũng muốn nắm tay người nào đó, hoa tiền nguyệt hạ, trút bầu tâm sự.
Nhnwg trước đó xảy ra chuyện, có lẽ anh ấy đã giận cô rồi.
Lê Hân Đồng đang oán hận trong lòng, một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, “Đi dạo trong hoa viên với anh.”
“Á” cả mặt Lê Hân Đồng sững sờ.
Anh ấy không giận cô sao? Hay là nói vừa rồi trên xe có A Bân không tiện nói, bây giờ mới muốn giải quyết với cô sau.
“Á cái gì mà á. Đi thôi.” Trong lòng Lê Hân Đồng đang nghĩ một mớ hỗn độn, người đã bị Bạc Diễn Thần ôm cả người vào trong lòng.
Sân vườn của biệt thự diện tích rất lớn, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ cây cối, vui tai vui mắt.
Đây là lần đầu tiên vào ban đêm Lê Hân Đồng đến vườn hoa, một cơn gió thổi qua, hương thơm ngào ngạt, dế mèn ẩn mình trong cỏ và phát ra những tiếng kêu nhịp nhàng.
Mượn ánh trăng, đóa hoa hồng đỏ đó tỏa ra tia sáng như giọt máu, nhưng cô ấy bây giờ đang thấp thỏm không yên, không có tâm trạng thường hoa.
Bạc Diễn Thần cũng dường như
đã chú ý đến, thế nên thả tay cô ấy ra, đi đến bụi hồng, cúi xuống ngắt một bỏng.
Đang lúc Lê Hân Đồng không biết anh ấy muốn làm gì, Bạc Diễn Thần đã đến trước mặt cô ấy, “Tặng cho em.”
Lê Hân Đồng ngây người. Đây đây là ở đâu ở khởi xướng ra vậy. Bạc Diễn Thần cười thúc giục
“Cầm lấy đi, hoa mình thích nhất cũng không muốn.” Bạc Diễn Thần cười rồi thúc giục.
Anh ấy cười đẹp trai như thế, Lê Hân Đồng lần đầu phát hiện nụ cười cũng có thể khiến người ta mê mẩn.
“ò, cảm ơn anh.” Lê Hân Đồng nhận hoa với cái đầu choáng váng, “Sao tự nhiên anh lại tặng hoa cho em?”
Bạc Diễn Thần cưng chiều xoa đầu cô: “Ban nãy thái độ của anh không tốt, khiến em buồn phiền rối.
Lê Hân Đồng: Không buồn
mà chỉ cảm thấy hơi chạnh lòng. Nhưng người đàn ông giống như
Bạc Diễn Thần cũng biết kiểm điểm chân thành như thế, ngược lại nằm ngoài dự liệu của cô ấy.
';
Đôi mắt Bạc Diễn Thần sâu thẳm quét qua mặt cô, “Thế nên em liền nhẫn tâm bỏ ức Đồng ở nhà một mình?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh ngắt không có một chút cảm xúc.
Lông mày của Lê Hân Đồng nhíu chặt, vừa muốn mở miệng giải thích, Bạc Diễn Thần bỗng nhiên cười lạnh, “Anh vừa nãy nói rồi, anh không thích bị lừa dối. Em nghe không hiểu hay là cố tình giả vờ không nghe thấy hả?”
Cả người Lê Hân Đồng giật
mình. Lời nói dối nhanh như thế đã bị vạch trần rồi sao?
Em
“Lê Hân Đồng em thì bản lĩnh rồi ha” Bạc Diễn Thần giựt mạnh dây đeo tay của cô về phía mình, Lê Hân Đồng không hề phòng bị, đột nhiên lao đâm vào lòng anh ấy mũi đau đến nỗi suýt nữa hảy nước mắt.
“Bịa ra lời nói dối để nói xạo. Chuyện này em học ở đâu vậy” Bạc Diễn Thần dùng lực bóp cằm cô, giọng điệu cảnh cáo nói: “Đừng định nói dối trước mặt
anh, cái giá của việc nói dối em không gánh nổi đâu.”
Lê Hân Đồng cắn môi, nước mắt tủi thân cũng rơi xuống rồi, “Em em vừa nãy là đi gặp bố của anh.”
Cho rằng Bạc Diễn Thần biết thông tin này xong sẽ có phản ứng kịch liệt gì đó. Không ngờ anh ấy chỉ thản nhiên nói một câu: “Anh không có bố. Sau này không cho phép gặp ông ta.”
Lê Hân Đồng tức ngực một hổi. Người bình thường ít nhất nên hỏi một chút, vừa nãy cô ấy nói
chuyện với Bạc Tu Duệ nội dung là gì
Nhưng Bạc Diễn Thần không có sau đó, một câu cũng không có. Từ đầu đến cuối chỉ ngồi im tại chỗ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trái lại Lê Hân Đồng cả một bụng nghi vấn, muốn hỏi lại không dám mở miệng. Cả người có chút ngồi không yên.
Trạng thái này vẫn duy trì tới lúc xuống xe.
Màn đêm bị bao phủ bởi màu đen xám, trên bầu trời toàn sao còn có một vầng trăng khuyết.
Giữa hè cành liễu rũ trên mặt trăng, thích hợp nắm tay người yêu đi bộ dưới ánh trăng.
Lê Hân Đồng xuất thân là nhà thiết kế, trong cốt cách hoặc ít hoặc nhiều có chút tình tiết lãng mạng, trong tình cảnh này cũng vậy, cô ấy cũng muốn nắm tay người nào đó, hoa tiền nguyệt hạ, trút bầu tâm sự.
Nhnwg trước đó xảy ra chuyện, có lẽ anh ấy đã giận cô rồi.
Lê Hân Đồng đang oán hận trong lòng, một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, “Đi dạo trong hoa viên với anh.”
“Á” cả mặt Lê Hân Đồng sững sờ.
Anh ấy không giận cô sao? Hay là nói vừa rồi trên xe có A Bân không tiện nói, bây giờ mới muốn giải quyết với cô sau.
“Á cái gì mà á. Đi thôi.” Trong lòng Lê Hân Đồng đang nghĩ một mớ hỗn độn, người đã bị Bạc Diễn Thần ôm cả người vào trong lòng.
Sân vườn của biệt thự diện tích rất lớn, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ cây cối, vui tai vui mắt.
Đây là lần đầu tiên vào ban đêm Lê Hân Đồng đến vườn hoa, một cơn gió thổi qua, hương thơm ngào ngạt, dế mèn ẩn mình trong cỏ và phát ra những tiếng kêu nhịp nhàng.
Mượn ánh trăng, đóa hoa hồng đỏ đó tỏa ra tia sáng như giọt máu, nhưng cô ấy bây giờ đang thấp thỏm không yên, không có tâm trạng thường hoa.
Bạc Diễn Thần cũng dường như
đã chú ý đến, thế nên thả tay cô ấy ra, đi đến bụi hồng, cúi xuống ngắt một bỏng.
Đang lúc Lê Hân Đồng không biết anh ấy muốn làm gì, Bạc Diễn Thần đã đến trước mặt cô ấy, “Tặng cho em.”
Lê Hân Đồng ngây người. Đây đây là ở đâu ở khởi xướng ra vậy. Bạc Diễn Thần cười thúc giục
“Cầm lấy đi, hoa mình thích nhất cũng không muốn.” Bạc Diễn Thần cười rồi thúc giục.
Anh ấy cười đẹp trai như thế, Lê Hân Đồng lần đầu phát hiện nụ cười cũng có thể khiến người ta mê mẩn.
“ò, cảm ơn anh.” Lê Hân Đồng nhận hoa với cái đầu choáng váng, “Sao tự nhiên anh lại tặng hoa cho em?”
Bạc Diễn Thần cưng chiều xoa đầu cô: “Ban nãy thái độ của anh không tốt, khiến em buồn phiền rối.
Lê Hân Đồng: Không buồn
mà chỉ cảm thấy hơi chạnh lòng. Nhưng người đàn ông giống như
Bạc Diễn Thần cũng biết kiểm điểm chân thành như thế, ngược lại nằm ngoài dự liệu của cô ấy.
';