Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Bờ biển lúc gần tối, gió nhẹ ấm áp, trời chiều một màu đỏ rực. Trên bờ cát, vô số nam nữ ăn mặc mát mẻ bước chậm. Không gian lãng mạn như vậy, là dành cho tình nhân đây mà!
Tả Tình Duyệt đi tới một nơi vắng vẻ. Cô về đây mới biết. Ba năm không trở lại, nơi cô lớn lên từ nhỏ cũng đã biến thành khu du lịch. Cô nhớ khi còn bé, trừ việc cô thích nhất là đánh đàn, chính là đến bờ biển này chơi đùa, lấy đá trên bờ quăng xuống nước.
"Tiểu thư, tôi có vinh hạnh ngồi cùng cô không?"
Tả Tình Duyệt khom lưng nhặt lên một viên đá, trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm xa lạ làm cô ngẩn ra, nhìn lên thấy một người người đàn ông nhàn nhã đứng trước mặt mình, nụ cười trên mặt không có ác ý, chỉ là ánh mắt săn đuổi của anh ta lại làm cô thấy người này là có ý đồ.
"Thật xin lỗi, tôi thích một mình!" Tả Tình Duyệt lễ phép cự tuyệt, nhưng không chút nào che giấu vẻ xa cách trên mặt mình. Người đàn ông này là loại chuyên đi săn phụ nữ, nhưng cô sẽ không để ình trở thành con mồi của anh ta.
"Tiểu thư, tôi thật lòng. . . . . ." Người đàn ông nhìn thấy Tả Tình Duyệt xoay người đi, theo bản năng kéo tay của cô. Khi hắn nhìn thấy cô, ánh mắt liền không cách nào dời đi, cho nên liền theo cô tới nơi này. Cô tựa như trân châu mang lại cảm giác dịu dàng, lẳng lặng phát ra ánh sáng làm cho hắn không nhịn được muốn đến gần.
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ đến đêm tân hôn mình cùng với người đàn ông xa lạ… trong lòng trồi lên một tia ghê tởm, cô ghét người đàn ông xa lạ chạm vào thân thể cô!
"Anh buông tôi ra!" Tả Tình Duyệt giãy giụa, nhưng người đàn ông không có ý muốn thả, ngược lại bị cô cự tuyệt lại càng gợi lên dục vọng muốn chinh phục.
"Em đừng sợ tôi, anh chỉ là muốn làm bạn với em mà thôi, anh sẽ không đối xử tệ với em đâu." Ý muốn săn mồi trong mắt của hắn ta càng ngày càng mãnh liệt nhìn Tả Tình Duyệt, bờ môi mê người kia làm cho hắn muốn thử ngay lập tức.
Miệng người đàn ông vừa nói muốn làm bạn, nhưng tay cũng không an phận dao động trên cánh tay của cô.
"Anh không buông ra, tôi sẽ la lên đó!" Tả Tình Duyệt uy hiếp, ánh mắt lập lòe bất định, bóng ma đêm đó lại bao phủ lấy cô.
"Em gọi đi! thử xem có người nghe hay không!" Người đàn ông cũng không ngụy trang nữa, tối nay, hắnsẽ phải đem đóa hoa lan này nhét vào ngực của mình, nhìn cô y phục đơn giản, ngọn lửa trong mắt hắn càng thêm cuồng liệt.
Tả Tình Duyệt nhìn một chút chung quanh, trong lòng không khỏi kêu rên. Nơi này quả thật yên tĩnh, trừ hai người ra, cũng chẳng có người nào khác, cô nên làm gì bây giờ? Cô hối hận đã tránh khỏi đám đông, một mình đến đây! Hiện tại dù cô gọi rát cổ họng, cũng sẽ không có người nghe.
Cô chỉ có thể tự cứu mình, Tả Tình Duyệt trấn định lại, trên mặt trồi lên vẻ tươi cười, "Anh đừng như vậy, anh buông tôi ra, chúng ta cùng đi một chút?"
"Đi một chút?" Người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi, cái hắn muốn cũng không phải là đi một chút, hắn cũng không muốn buông tay cô ra, nhưng nụ cười của Tả Tình Duyệt làm cho hắn có chút thư giãn. Tả Tình Duyệt thấy hắn không buông tay, liền lôi kéo tay của hắn hung hăng cắn. Giây tiếp theo, người đàn ông kêu đau, Tả Tình Duyệt vừa được tự do lập tức co cẳng chạy.
"Con nhỏkhốn kiếp, chờ tao bắt được mày, xem mày chạy thế nào!" Người đàn ông thẹn quá thành giận, người phụ nữ này nhìn như vô hại, lại dám cắn mình!
Tả Tình Duyệt trong lòng khẩn trương không dứt, cảm giác được người đàn ông phía sau hướng mình đuổi theo, cách mình càng ngày càng gần.
"Con nhỏ thối tha kia!"
Đang lúc Tả Tình Duyệt cho là mình sắp bị hắn ta bắt được, cả người lại tiến vào một lồng ngực rộng rãi, giương mắt, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt đang tức giận……