-
Chương 526-530
Chương 526 Binh chia hai lối (1)
"Cục" "Cục" "Cục"
Một đám cao thủ Ô Trì Quốc phản ứng cực nhanh, gần như cùng lúc có vài vị âm thị đang ở đó bị giết thì bọn họ đã nhận được tin tức mà chạy tới. Cũng có vô số cao thủ canh phòng bốn phía, đề phòng có người chạy mất.
Lúc trước Lữ Phi trong cung đã ra lệnh, bảo bọn họ cho dù làm thế nào cũng phải tìm được tiểu hoàng tử. Chỉ là tiểu hoàng tử trốn kỹ, bọn họ cũng chỉ biết y ở trong núi chứ không biết cụ thể ở chỗ nào. Hiện giờ khó khăn lắm mới lấy được chút manh mối, nào có ai dám làm hỏng chuyện chứ?
"Âm phi có lệnh, tiểu điện hạ ở trong phạm vi mười dặm này, cho dù là đào sâu ba thước cũng phải tìm ra bọn họ!"
Thống lĩnh thị vệ Ô Trì Quốc có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mang một thân sát khí giống như Dạ hộ pháp, làm việc lão luyện, mạnh mẽ vang dội, rất có cách thức, vừa tới nơi là lớn tiếng hét lên bố trí giáp sĩ canh gác.
Không phải Ô Trì Quốc không có cao thủ cảnh giới Kim Đan, mà bởi vì tu sĩ cảnh giới Kim Đan ít nhất cũng là người trấn thủ một phương, thuộc loại rường cột nước nhà. Chỉ là Lữ Phi thì còn chưa thể điều động được tới bọn họ, chỉ có thể mượn ý chỉ của bệ hạ, lệnh cho bọn họ phong tỏa ở ngoài Thập Van Man Sơn.
"Viu..."
Nhưng khi bọn họ khó khăn lắm mới bố trí xong phòng thủ, thì một luồng ngân quang đột nhiên phóng lên cao, lao thẳng về phía đông.
Luồng ngân quang kia bay rất nhanh, nhưng thống lĩnh Ô Trì Quốc vẫn liếc mắt là nhận ra, ngân quang kia là một ngân toa, trên đó có ngồi bốn người. Một người khống chế ngân toa mặc áo bào xanh, cảnh giới Trúc Cơ, một người khác là cự hán dáng người khôi ngô tới cực điểm, cuối cùng là hai vị lão giả một tóc đen một tóc bạc. Tuy rằng ngân toa bay rất nhanh, nhưng bên trong không hề nhìn thấy bóng dáng tiểu hoàng tử!
"Lữ Phi có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào khu vực này, nếu không giết không cần hỏi!"
Thống lĩnh Ô Trì Quốc kia thấy vậy lớn tiếng hét: "Bắt bọn họ lại!"
"Dạ!"
Mấy người tu hành trên không trung nghe vậy, dồn dập bao vây lại, tế lên các loại pháp bảo đánh về phía ngân toa.
Nhưng không ai ngờ, ngân toa kia đi cực nhanh, vòng vây của bọn họ còn chưa vây kín, nên không thể ngăn cản, để nhóm kia xông ra ngoài. Ngân toa đã lướt qua bọn họ bay thẳng về phía cực đông, pháp khí cũng đập vào khoảng không, nhưng lại không thương tổn được nhóm người kia.
"Phân ra một nhóm người, đuổi theo!"
Thống lĩnh kia thấy vậy thì trầm giọng quát: "Đồng thời gửi tin cho phía Đông, để bọn họ ngăn đám người kia lại!"
Những người khác nghe vậy, lập tức lĩnh mệnh thi hành.
Trong lòng vị thống lĩnh vô cùng rõ ràng, Lữ Phi muốn chính là tiểu điện hạ, còn là nghiêm lệnh. Mặc dù mấy người kia Lữ Phi cũng có nhắc tới, cũng là người phải giết, nhưng tầm quan trọng của đám người đó vẫn thua xa tiểu hoàng tử.
Bởi vậy lúc này, gã cũng chỉ phân ra một nhóm người đuổi giết theo mà thôi.
Còn những người khác vẫn phải thủ tại chỗ này, tìm được tiểu hoàng tử trước đã rồi tính.
"Viu..."
Luồng ngân quang trên không trung kia bay cực nhanh, quả thực kiêu ngạo, không hề che dấu sự hiện hữu của mình, lại giống như đang vội vàng thoát thân không quan tâm tới việc che giấu gì nữa. Trong tình huống như vậy, ngân toa thoát ra rất nhanh, không tới nửa canh giờ đã bay xa mấy trăm dặm, nhưng đúng vào lúc này, phía trước lại đông nghẹt, những người nhận được tin tức đã sớm cản ở nơi này...
"Lập tức chịu trói, chớ tìm đường chết!"
Một mảng mây đen dày đặc đen kịt vắt ngang hư không hơn nghìn trượng, trong đó có thể thấy được hắc giáp hộ vệ khí thế uy nghiêm đáng sợ, giống như một bức tường sắt, cắt hư không này thành hai đoạn.
Đến lúc này, Ô Trì Quốc mới cho thấy một góc sức mạnh của mình, tự như đom đóm sánh với trăng sao.
Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể tập hợp nhiều người tu hành chặn đường như vậy, một người sao có thể chống cự lại?
"Muốn bắt ta, các ngươi có bản lĩnh này sao?"
Nhưng Phương Nguyên ở trên ngân toa thấy bức tường sắt này thì lại cất tiếng cười lạnh, ngân toa không những không giảm tốc, ngược lại còn tăng nhanh lao thẳng về phía bức tường sắt, giống như phát điên, muốn đâm thẳng qua những người này để tiến lên!
"Hừ, đó là cảnh giới Kim Đan, đừng tưởng dễ đi qua như vậy..."
Mà thống lĩnh trên bức tường sắt kia thì cười lạnh một tiếng, quát chúng hộ vệ chuẩn bị ra tay.
Nhưng thời điểm luồng ngân quang kia sắp sửa tông vào mảng mây đen đông nghìn nghịt, thì trên tay trận sư áo bào xanh trên ngân toa đột nhiên xuất hiện một hộp sắt nhỏ, ánh mắt lạnh lùng. Tay hắn nhanh chóng điểm vài chỗ trên hộp sắt, mở ra một tầng cấm chế, sau đó rót pháp lực vào, hộp sắt con này lại nở rộ giống như hoa sen, sau đó lộ ra một luồng điện quang!
"Tách tách tách...."
Từ trong hộp sắt con kia bay ra một cái cây nhỏ.
Cái cây nhỏ kia chỉ cao chừng ba thước, nhưng lại mọc đầy lôi điện, còn có từng tia lôi điện chói mắt quấn quanh.
"Cái đó là..."
Thống lĩnh cầm đầu thấy cái cây nhỏ kia, lập tức lắp bắp hoảng sợ, vội vàng lui lại phía sau.
Nhưng đã không còn kịp rồi, trận sư áo bào xanh kia đột nhiên vươn tay cầm lấy cây nhỏ kia, những tia chớp lớn bằng đầu ngón tay từ trên cây kia bay lên không trung. Trời cao giống như đáp lại, đột nhiên có một màn lôi điện đánh xuống!
Từng tia chớp đáng sợ thô to như thắt lưng người, không dưới mười tia!
Chương 527 Binh chia hai lối (2)
Gần như là trong khoảnh khắc, mảng mây đen kia đã bị hơn mười tia chớp này bổ vào.
Điện quang đáng sợ chạy trong mây đen, tất cả mọi người loạn thành một đám.
"Trời ạ, đây là cái quỷ gì thế?"
"Đây là tu sĩ Trúc Cơ thiên đạo sao?"
"Không đúng, đây là thần thông của đại tu Kim Đan mới đúng..."
Mảng mây đen thoạt nhìn như bức tường sắt kia tưởng chừng không thể phá vỡ, nhưng chỉ trong giây lát đã loạn cào cào, cũng không biết có bao nhiêu người hóa thành tro bụi, càng không biết có bao nhiêu người bị lôi điện bổ tới trọng thương. Những người may mắn còn sống lúc này đã không còn chút chiến ý nào, đều thu đao, cất pháp khí, dùng hết toàn bộ sức mạnh chạy trốn về phía sau...
"Quan Ngạo, đi!"
Lúc này, sắc mặt trận sư áo bào xanh đã có chút tái nhợt, vội vàng thu cây lôi điện kia vào, giống như nếu để cho cái cây này tùy ý phóng thích thần uy, thì hắn cũng không khống chế nổi nữa. Nhưng cũng trong chớp mắt này, hắn lại hét lớn một tiếng, sau đó thi triển một đạo huyền pháp, trên đỉnh đầu có thanh khí dao động, sau đó hóa thành một thần tướng to lớn, đứng thẳng trong hư không.
Tiếp đó, tay phải của thần tướng này vươn ra ngoài, ở trong lòng bàn tay kia có một cự hán đang đứng.
Cự hán kia chính là Quan Ngạo, hắn ta nắm một thanh đại đao, rít gào một tiếng, hung hăng chém đại đao về phía trước. Khó có thể hình dung được sức mạnh trong một đao này, giống như hỏa diễm màu đỏ cháy tràn ra cả không trung, trong đó còn bao hàm cả đao kình khiến người khác hoảng sợ. Đao phong thổi quét tới, tất cả giáp sĩ chặn đường đều bị đao ý khủng bố này chém thành mảnh nhỏ ngay tức khắc...
"Rắc..."
Bức tường sắt màu đen kia cư nhiên bị một đao này chém thành hai nửa.
Mà ngân tọa kia thì trực tiếp xông ra ngoài từ chỗ gãy này, chạy trốn về phía xa xa.
"Trận sư lại có bản lĩnh như vậy?"
Qua một lúc lâu sau, thống lĩnh Ô Trì Quốc dẫn người chặn đường mới kịp phản ứng lại. Hiện giờ gã vẫn còn đagn sợ hãi, một thân bảo giáp đã bị đánh tới cháy sém, vừa rồi còn có một đạo thiên lôi suýt nữa bổ vào đầu gã, cũng may gã nhanh nhẹn né tránh mới thoát được một kiếp. Hiện giờ nhìn trận sư trên ngân toa đi xa, gã chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu, quát khẽ: "Nhanh chóng bẩm cho Lữ Phi biết!"
Nói đi nói lại thì trong lòng gã vẫn còn có chút may mắn.
May mà tiểu hoàng tử không chạy đi với người này, nếu không đó chính là tội nặng nhất của bọn họ.
May mà người Lữ Phi muốn tìm là tiểu hoàng tử chứ không phải trận sư đã chạy thoát kia.
Tuy rằng lúc này bọn họ đã để trận sư chạy thoát, nhưng bên ngoài còn có bát đại trấn thủ, cũng không sợ hắn có thể chạy ra khỏi Ô Trì Quốc. Mà mục đích của bọn họ vẫn là bao vây khu vực này, tránh để tiểu điện hạ trộm chạy ra ngoài...
Chỉ là gã không ngờ tới, phản ứng của trong cung lại không giống như trong tưởng tượng của gã...
"Trong tay tên kia thật sự cầm một gốc lôi thụ?"
Ở phương tây xa xôi, một luồng linh quang bay nhanh phá không mà tới, dừng lại trước mặt thống lĩnh kia. Linh quang tán đi, lại hóa thành một người đàn ông mặc đồ đen, đám thống lĩnh thấy người này thì vội vàng cúi đầu hành lễ. Người này chính là nội thị bên người Lữ Phi, địa vị còn ở trên cả Triệu Nô Nhi - Triệu công công đã nửa bước Kim Đan. Đây chính là tâm phúc của Lữ Phi, thấy gã như thấy Lữ Phi.
"Quả thực là như vậy, gốc lôi thụ kia rất thần dị, các huynh đệ không kịp phòng bị nên mới để hắn chạy thoát, nhưng mà..."
Thống lĩnh này đáp trả, còn muốn giải thích đôi lời.
Lại không ngờ rằng, âm thị kia vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức tái mét, quát lên: "Vậy các ngươi còn chờ ở chỗ này làm gì, sao không đuổi theo?"
Thống lĩnh kia hoang mang: "Nhiệm vụ của ty chức là bao vây khu vực này..."
Âm thị kia trực tiếp cắt ngang lời gã, lớn tiếng kêu lên: "Lữ Phi có lệnh, lôi thụ kia chính là quốc bảo của Ô Trì Quốc, bị trận sư kia chiếm đoạt từ trong tay tiểu điện hạ. Lập tức lệnh tất cả mọi người đuổi theo giết trận sư kia, không lấy lại được lôi thụ, các ngươi cũng đừng mong sống sót!"
"Dạ..."
Thống lĩnh kia kinh hãi, vội vàng nhận lệnh.
Cùng lúc đó, tại trên một ngọn núi rất lớn, hơn mười vị thống lĩnh cũng nhận được truyền tin, đều vội vàng thay đổi phương hướng chạy đi.
Mà bát đại trấn thủ biên cương Ô Trì Quốc sau khi nhận được thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ Ô Trì Quốc, đều mở đại trận phòng hộ biên cương ra, toàn bộ Ô Trì Quốc giới nghiêm khẩn cấp, giống như bị một cái lồng lớn chụp xuống, ai cũng đừng mong chạy thoát!
Từng đám từng đám cao thủ đuổi theo phương hướng mà trận sư kia chạy trốn, sát cơ như sóng triều gào thét.
Sau đó không biết qua bao lâu, trong một sơn cốc của Thập Vạn Man Sơn, sau khi có một tiếng thú rống trầm trầm vang lên, một con Toan Nghê cõng theo một đứa nhỏ mặc áo vàng trên lưng vọt ra, sau khi nhìn chung quanh thì quay đầu chạy trốn về phía tây.
Đứa nhỏ ngồi trên lưng Toan Nghê khẽ mím môi, ánh mắt có vẻ cực kỳ kiên nghị.
Y tin tưởng, có dị thú Toan Nghê một đêm đi được ba ngàn dặm giúp đỡ, còn có Phương tiên sinh tự mình sắp xếp, y nhất định có thể thành công, chỉ là trong lòng y có chút không yên: "... Phương tiên sinh, nguơi thực sự có thể một người địch một nước?"
Chương 528 Đến đây đi! (1)
Mượn lực của Thất Bảo Lôi thụ, Phương Nguyên xông qua vòng vây trên Thập Vạn Man Sơn, nếu tiếp tục đi theo hướng này thì chỉ thêm chừng ba nghìn dặm nữa là có thể rời khỏi địa vực của Ô Trì Quốc. Có điều hắn cũng biết, nếu mình cứ thế phóng ra ngoài, nhất định sẽ vấp phải ngăn trở của lực lượng trấn thủ biên cương Ô Trì Quốc. Tiểu hoàng tử đã giảng giải tỉ mỉ cặn kẽ hiện trạng của Ô Trì Quốc, hắn cũng đã nắm rõ hoàn toàn lực lượng của Ô Trì Quốc này, biết rằng nơi đây, ngoại trừ Hoàng đế ra thì kẻ mạnh nhất chính là bát đại tướng thủ và tứ phương phiên trấn...
Chưa nói đến đám lão quái tứ phương phiên trấn, chỉ nói đám bát đại tướng thủ kia, đều là một đám thân kinh bách chiến, tu vi thâm hậu, bọn họ nắm trọng binh trong tay, phân bố trấn thủ tại tám phương vị ở biên cương Ô Trì Quốc, tạo thành tám thế lực lớn ở tám phương, khi có thánh chỉ của đế vương ban xuống, họ sẽ lập tức đóng cửa biên cương, ngăn cách trong ngoài, bất luận Phương Nguyên muốn chạy về phương hướng nào để rời khỏi Ô Trì Quốc đều không phải một chuyện dễ dàng.
Bởi vậy, Phương Nguyên không có dự định chạy thoát khỏi đây.
Xông qua vòng vây, chạy trốn được một lát thì phía sau đã nổi sát khí dày đặc, nửa bầu trời đều đã bị nhuộm đen, ùn ùn kéo về phía khu vực có mặt Phương Nguyên như bóng đêm sầm sập tới, tâm tình của hắn càng lúc càng nặng nề, nhưng vào lúc này chỉ có thể gạt bỏ mọi loại cảm xúc tiêu cực, kiệt lực giữ cho mình thật bình tĩnh, lòng âm thầm duyệt lại một lượt từ đầu đến cuối kế hoạch của mình...
Hắn biết, nếu mình đã nhận lời làm chuyện này rồi thì phải dốc toàn lực làm cho tốt!
Nếu không, chính là vạn kiếp bất phục.
“Đi thôi.”
Hắn phán đoán và quyết định phương hướng, sau đó nhẹ nhàng bấm một pháp ấn, quay người phóng về hướng bắc.
Khi pháp ấn của hắn bốc lên, quanh thân Phương Nguyên đột nhiên xuất hiện làn sương tím mỏng manh, làn sương tím này bao phủ toàn bộ ngân toa vào bên trong, ngăn cách tất cả khí cơ và thần niệm, khiến nó như một u linh trong hư không, lẻn nhanh ra ngoài.
Phương hướng hắn muốn đi, chính là Thiên Xu Môn.
Đó là tông môn của hai lão trận sư tóc đen và tóc bạc, ở một góc của Thập Vạn Man Sơn, chếch về hướng đông của Ô Trì Quốc, cùng hoàng cung Ô Trì Quốc tạo thành hai khu kiến trúc một đông một tây, có thể nói là hai nơi đứng ở hai cực, khu vực rộng nhất, muốn vượt qua khoảng cách xa xôi này, dù là tu sĩ có cảnh giới Kim Đan thì cũng phải mất ba, bốn ngày mới đuổi theo kịp.
“Gã trận sư kia đâu rồi?”
“Bệ hạ có lệnh, dù đào ba thước đất cũng phải lôi gã trận sư kia ra.”
“Mau lên, các cao thủ trong cung đều đã đổ ra tìm, ngay cả Lữ phi cũng đích thân đến, tuyệt đối không được để hắn trốn thoát.”
Sau khi Phương Nguyên che đậy khí cơ và chạy về phương bắc, chưa đầy thời gian uống cạn chung trà, từ phương tây xa xa đã có người đuổi tới nơi Phương Nguyên chuyển hướng. Trước đây Phương Nguyên không che dấu bản thân, tất cả mọi người đều có thể bắt được khí cơ của hắn, nhưng khi đuổi tới nơi này lại chợt phát hiện khí cơ của Phương Nguyên đã biến mất, song đám người này không hề kinh hoảng, chỉ canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, dò tìm từng bước từng bước.
Dù sao đây cũng không phải khu vực tvmn, không dễ dấu người.
Điểm then chốt hơn nữa là, cao thủ Ô Trì Quốc đồng loạt xuất quân, gã trận sư kia dù lợi hại đến đâu thì cũng làm sao lừa dối qua mắt tất cả được?
Có bát đại tướng thủ bảo vệ tám phương, gã trận sư này đã như cá trong chậu.
“Vù...”
Bên trong lãnh thổ Ô Trì Quốc, từng đội từng đội cao thủ vèo vèo phi tới, như thiên la địa võng, lùng kiếm khắp nơi.
“Các hộ về từ phương đông tới nói không thấy có người ngang qua, trận sư kia nhất định đã chuyển hướng, đi phương nam hoặc phương bắc...”
“Phương bắc có Thần Thủy Tông, nửa canh giờ trước, hộ sơn thần thú của bọn họ nghe thấy có người bay ngang qua bầu trời nơi đó...”
“Một canh giờ trước, lão tổ Kim Kiếm Môn có nhìn thấy trên không trung có vệt ngân quang xẹt qua, hướng về phương bắc, có mây tía che đậy...”
Sau đó, rất nhanh đã có hàng loạt tin tức hội tụ đến tay các vị thống lĩnh của Ô Trì Quốc, trên đường trốn chạy, tuy Phương Nguyên đã rất cẩn thận nhưng dù hắn cẩn thận đến cỡ nào chăng nữa cũng sẽ không thể đạt tới trình độ không để lại bất kì khí tức gì, trong Ô Trì Quốc, cao thủ nhiều như mây, nhân tài dị sĩ ùn ùn, thông qua khí cơ sót lại, không khó gì để truy ra phương hướng chạy trốn của hắn, cứ thế thong thả lần theo tìm kiếm thì việc tóm được hắn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Phương tiểu tiên sinh, trong địa phận Ô Trì Quốc này, chúng ta trốn không thoát nổi đâu.”
Có điều Phương Nguyên cũng không nghĩ mình có thể giấu được lâu, chỉ tăng hết tốc độ, cố gắng chạy tới khu vực phụ cận núi Định Đỉnh của Thiên Xu Môn, hắn đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên núi Định Đỉnh ẩn hiện trong lớp mây mù, lòng thoáng bình tâm trở lại.
Giữa cả một quần thể núi non đồ sộ, ngọn núi này trông như một chiếc vạc khổng lồ đặt trên đỉnh núi, địa thế cực kì hiểm trở, dưới hẹp mà trên rộng, vách núi gần như dựng đứng, không có đường lên núi, chỉ có bên vách đá phía đông và phía tây có thả mấy chiếc thang mây, thõng xuống thành đường lên núi. Trừ lối này, chỉ có thể dựa vào người tu hành bay vút một đường lên thẳng đỉnh núi, có thể nói là một nơi cực kì nguy hiểm.
Lại thêm một nỗi, trên sườn núi mây mù bao phủ, khúc khuỷu che kín, thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng dưới mắt quan sát của một trận sư như Phương Nguyên, hắn có thể phát hiện ra, ẩn dưới sự bình thản không có gì lạ ấy là những cấm chế cực kì đáng sợ ẩn giấu khắp nơi, khiến chính hắn cũng không dám khinh thường.
Ngân toa bay thẳng lên núi, Phương Nguyên càng nhìn càng thích, thầm nghĩ, hai vị trận sư già kia tuy bình thường hay ba hoa chích chòe nhưng trong chuyện này lại không hề khoa trương nhiều, vốn liếng của Thiên Xu Môn này ở đạo trận thuật thực sự còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của mình nữa.
“Phương tiểu tiên sinh, đại trận hộ sơn này là tâm huyết của Thiên Xu Môn bọn ta tích lũy mấy nghìn năm, cũng đủ ngươi dùng rồi nhỉ?”
Chương 529 Đến đây đi! (2)
Hai vị trận sư già quan sát sắc mặt Phương Nguyên rồi ha hả cười nói.
Phương Nguyên gật đầu, thấp giọng khẽ nói: “Các ngươi không sợ ta thất bại trong chuyện này sẽ liên lụy đến Thiên Xu Môn sao?”
Lão trận sư tóc bạc nói: “Nếu như thất bại thì bọn ta sẽ nói là bị ngươi ép buộc.”
Phương Nguyên nghe vậy thì hơi sững người, lòng thoáng cảm khái.
“Phương tiểu tiên sinh, việc làm của yêu phi, hai chúng ta cũng đã chứng kiến, trong lòng có oán giận, có thể giúp một chút thì dĩ nhiên sẽ giúp cho được, đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn chúng ta cùng tất cả tài nguyên bày binh bố trận, ngươi cứ thoải mái lấy mà dùng, bất kể ngươi muốn làm gì, dựa vào thiên phú trong đạo trận pháp, chúng ta đều tin tưởng chắc chắn ngươi sẽ nắm được phần thắng không nhỏ, có điều, trước khi làm việc, chúng ta có một yêu cầu...”
Lão trận sư tóc đen cười cười, bắt đầu nghiêm túc nói.
Phương Nguyên cũng nghiêm nghị đáp lời: “Mời nói đi.”
Lão trận sư tóc đen lại bảo: “Lên núi rồi ngươi sẽ biết.”
Ngân toa xông thẳng lên, ngừng lại trước tổ điện ở sườn núi Định Đỉnh, xung quanh đã có không ít đệ tử Thiên Xu Môn vọt ra, thấy hai vị lão trận sư từ trên ngân toa xuống, lập tức kêu lên: “Sư tôn, sư thúc, hai người đã về rồi...”
Hai vị lão trận sư chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Mấy nghi thức bên ngoài thôi miễn đi, mau lấy đến cho ta một nén hương tới đây.”
Các đệ tử Thiên Xu Môn ngây người, có kẻ lanh lợi vội chạy đi lấy hương tới.
Sau đó, lão trận sư tóc đen quay sang nói với Phương Nguyên: “Ta chỉ cầu ngươi, trước khi đi làm sự việc kia thì tới thắp nén hương cho tổ sư Thiên Xu Môn bọn ta.”
Phương Nguyên không ngờ yêu cầu của lão lại là như thế, cũng thoáng giật mình, chợt hiểu ra.
Hắn không nói nhiều, nhận lấy nén hương kia, cung kính vào điện, thi cổ lễ, cắm nén hương vào trong đỉnh.
Lão trận sư tóc đen thấy thế, bèn thong thả ngâm nga: “Dâng hương trước mặt tổ sư rồi, ngươi đã thành người của Thiên Xu Môn bọn ta, ha ha, như thế, sau này ngươi có thể danh chính ngôn thuận dùng tất cả tài nguyên của Thiên Xu Môn chúng ta, trên dưới Thiên Xu Môn cũng có thể mặc ngươi điều khiển...”
Lão trận sư tóc bạc cũng lên tiếng phụ họa: “Các đồ nhi, mau chào sư thúc tổ đi.”
Các đệ tử Thiên Xu Môn xung quanh đã choáng váng hoa mắt, thầm nghĩ, sao đệ tử không chiêu vào được mà lại thành mời về một vị sư thúc tổ thế này? Nhưng thấy vẻ mặt hai vị lão tổ cực kì thành khẩn, bọn họ đành phải ngây ngô hành lễ với thanh niên áo xanh kia, miệng thưa: “Sư thúc tổ!”
“Hình như bị sập bẫy rồi...”
Phương Nguyên dở khóc dở cười, trước đó hắn mới chỉ đồng ý tới xem một chút, đâu có nhận lời gia nhập Thiên Xu Môn đâu nhỉ.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng đành gật đầu, sau đó thở ra một hơi dài, thầm nghĩ: “Thôi, việc đã đến nước này thì cứ thuận theo nó khắc đâu vào đấy.”
Việc mình muốn làm, vốn không thể thiếu sự giúp đỡ của Thiên Xu Môn được.
Mà hai vị lão trận sư này khi biết chuyện mình cần làm đã không hề từ chối, đó đúng là một việc cực kì trượng nghĩa.
Cũng vào lúc này, lão trận sư tóc đen đưa ra một ngọc giản, bên trong là trận đồ của đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn.
Đây chính là tuyệt bí của Thiên Xu Môn, nhưng trước khi Phương Nguyên tới nơi này, bọn họ đã đồng ý cho hắn xem rồi.
Phương Nguyên nhận trận đồ, ngưng thần quan sát, tỉ mỉ thôi diễn. Vào lúc này, hai vị lão trận sư đang điều động toàn bộ đệ tử tới, chia làm tám tiểu đội, đi chuẩn bị những vật phẩm bố trận, sau đó chờ Phương Nguyên điều khiển.
“Thang mây cạnh núi, hãy chặt bỏ toàn bộ đi, để bọn chúng muốn lên núi chỉ có thể phi hành mà lên.”
“Phi Tuyết Ngưng Quang trận ngoài cùng, hãy đi gia cố, đẩy lực lượng của nó lên cao nhất.”
“Tầng thứ hai, Cửu Cửu Kim Kiếm trận, lại thêm một trận, có thể dùng trận ngoài giấu trận trong, trong ngoài ăn khớp.”
“Bốn trận trước núi giảm đi một trận, ba trận kia hợp lại làm một, thành Cự Thạch trận.”
“Ba trận sau núi tách thành bảy trận, lại bố trí thêm ba trận nữa.”
“Một trận cuối cùng, triệt hết cả đi, để ta tự mình tới bố trận...”
Ngưng thần tìm hiểu trận đồ một lát, sau đó Phương Nguyên nhắm hai mắt, vội vàng thi triển thuật Thiên Diễn, nhanh chóng thuộc nằm lòng tất cả các bố trí của các trận pháp, sau đó nhanh nhẹn nói ra phương hướng sửa chữa củng cố, đồng thời tay trái thường thường cầm cả nắm linh tinh lên, hấp thu linh khí trong đó, bổ túc cho bản thân, tay phải thì viết viết vẽ vẽ lại từng đạo trận đồ ra, giao cho hai vị trận sư.
Chính hắn cũng biết rằng, đây là việc to gan nhất mà mình từng làm từ khi bước vào đường tu hành đến nay, bởi vậy muốn dốc kiệt lực để hoàn thành.
Thuật Thiên Diễn gần như đã được hắn vận dụng đến cực hạn.
Hai vị lão trận sư kia cũng hết sức ngưng trọng và nhanh nhẹn truyền đạt từng đạo mệnh lệnh xuống phía dưới.
Các đệ tử Thiên Xu Môn tuy còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng thấy hai vị lão tổ nghiêm nghị như vậy cũng không dám lề mề, bọn họ đều tinh thông trận thuật chi đạo, tuy tu vi không cao nhưng khi bố trí pháp trận đều hết sức quen thuộc, cẩn thận tỉ mỉ.
Cứ thế, chưa đến một ngày, Phương Nguyên đã cải tạo xong đại trận hộ sơn của núi Định Đỉnh, đến lúc này, Phương Nguyên mới đứng dậy, nhanh nhẹn đi quan sát từ trước núi đến sau núi, tất cả mọi vị trí trong đại trận đều được hắn kiểm tra một phen, xác định không có chỗ sai sót rồi bèn cất bước đi lên đỉnh núi Định Đỉnh, bày ra một tụ linh trận, sau đó khoanh chân ngồi vào giữa trận này.
Tay hắn lại cầm ra chiếc hộp sắt nhỏ kia, chậm rãi mở.
Sau đó, bàn tay đặt lên Thất Bảo Lôi thụ, lập tức một đạo lôi quang xông thẳng lên trời.
Giờ khắc này, sắc mặt của Phương Nguyên được lôi quang chiếu rọi, trông thật vô cùng kiên nghị, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, thấp giọng nói: “Đến đây đi!”
Chương 530 Châu chấu đá xe (1)
Ngay ba canh giờ trước, một ngọc liễn lộng lẫy sang trọng chậm rãi bay ra từ một tòa hành cung phía nam của Ô Trì Quốc. Xung quanh có mười mấy gã âm thị đỡ liễn, phía trước là một đội vệ sĩ oai hùng mở đường. Phía sau là một đội trên dưới trăm vị Hoàng Cân lực sĩ lực lớn vô cùng, phong thái như hàm súc lại thần tiên, thoạt trông quý khí khôn kể. Ngọc liễn này đến một ngọn núi cao nhất trong Thập Vạn Man Sơn thì chậm rãi ngừng lại, sau đó, bốn phương tám hướng trong hư không thỉnh thoảng lại có các loại linh phù truyền tin bay đến.
“Sự tình giải quyết thế nào rồi?”
Sau bức rèm trân châu của ngọc liễn, một giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên.
Âm thị đứng hầu bên cạnh ngọc liễn tra lại các linh phù, nhỏ giọng đáp: “Bẩm nương nương, vẫn chưa tìm được điện hạ ạ, nhưng đại thể đã khóa được vị trí của gã trận sư kia, bọn nhỏ đang ra sức tìm kiếm, tối đa chỉ cần một ngày là có thể tìm được tung tích của hắn.”
“Tiểu hoàng tử nghịch ngợm quá, chớ để nó lại đi gây chuyện nữa, những người này nên tìm ra nó trước mới phải.”
Thanh âm trong ngọc liễn lại vang lên, ngữ điệu thật lười biếng, còn vương theo chút biếng nhác ngọt ngấy: “Các ngươi cũng đều đã quen tay làm việc, đừng để trúng kế dương đông kích tây của đối phương, nếu chẳng may lôi thụ trong tay người kia là giả thì sẽ khó coi lắm đó.”
“Vâng... Vâng...”
Âm thị thoáng cả kinh, vội vàng luôn mồm thưa vâng, sau đó truyền ra một loạt mệnh lệnh xuống dưới.
Là người hầu tâm phúc của Lữ phi, gã đương nhiên biết thứ Lữ phi quan tâm nhất là cái gì.
Tuy trước đây gã từng nghe thuộc hạ báo cáo rằng từng thấy bóng dáng Thất Bảo Lôi thụ trong tay gã trận sư kia, nhưng đó vẫn không phải do gã tận mắt nhìn thấy, không dám chắc chắn lắm, dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên phải ưu tiên bắt tiểu hoàng tử về tay trước, để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì...
“Truyền lệnh xuống, để đám nhỏ ở Thập Vạn Man Sơn tăng tốc dốc sức hơn nữa đi...”
“Trong vòng một canh giờ, những người khác cần phải tìm ra vị trí gã trận sư kia, bằng không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”
“...”
Mệnh lệnh của gã lập tức bị người dưới chế thành bùa, từng đạo bùa chú được truyền về phương xa.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên hướng đông bắc chợt có dị biến, một đạo lôi quang mà mắt thường cũng có thể thấy đột ngột xông thẳng lên trời, phía trên đó tản ra lôi ý vô biên, đứng xa như vậy nhìn lại vẫn có thể khiến lòng người cả kinh, không biết có bao nhiêu người đều đã dừng bước chân rối ren, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía đạo lôi quang ấy, để rồi toàn thân choáng váng, sắc mặt sợ hãi...
“Đó là...”
Âm thị kia cũng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn xem.
“Quả nhiên là ở phía đó...”
Bức rèm trân châu của ngọc liễn bỗng bị vén lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp mị hoặc vô biên, ngưng thần nhìn về phía đạo lôi quang kia.
Cũng vào lúc này, có người truyền đến một đạo linh quang, âm thị vội vàng nhận lấy, thả thần thức vào tra thử, sắc mặt chợt thay đổi, quay đầu thưa với mỹ nhân trong ngọc liễn: “Nương nương, tìm được rồi, gã trận sư kia lại núp vào trong Thiên Xu Môn, hơn nữa, không rõ hắn đang làm gì mà lại thôi động Thất Bảo Lôi thụ, đến nỗi lôi quang cũng tiết ra ngoài, lộ thân phận, chưa biết chừng hắn đang luyện hóa lôi thụ cũng nên.”
“Bắt lấy nó!”
Lữ phi bỗng lạnh nhạt mở miệng, sau đó không nói gì thêm, lời nói kiên quyết khiến người khác không thể phản đối.
Trước đây không dám chắc Thất Bảo Lôi thụ đang ở đâu thì cũng thôi, nhưng nếu đã xác định thì đương nhiên không cần do dự nữa.
Điều then chốt nhất chính là, ả không biết gã trận sư kia đang làm cái gì, theo lí mà nói, Thất Bảo Lôi thụ không dễ dàng bị luyện hóa như vậy mới đúng, dù là đại tu cảnh giới Kim Đan cũng không thể làm được, nhưng nếu đối phương đã động tay động chân tạo thành hư hao gì cho Thất Bảo Lôi thụ thì đó cũng là sự tổn thất không thể chấp nhận được.
Âm thị hơi sững người, sau đó vội vàng gật đầu: “Vâng.”
“Chúng ta cũng qua đó đi.”
Lữ phi buông rèm xuống, thanh âm trong trẻo mà lạnh nhạt: “Mặt khác, để bệ hạ cũng đến đây đi.”
“Mời bệ hạ đến ạ?”
Âm thị nghe ả nói thế, lập tức ngẩn người, thoáng do dự.
Lữ phi nói: “Đây là quốc bảo của Ô Trì Quốc bọn hắn, chẳng lẽ hắn không nên góp một phần lực hay sao?”
Âm thị hiểu ra, vội khom người thưa: “Nô tì hiểu ạ.”
...
“Cuồng đồ lớn mật, mau dâng trả quốc bảo của Ô Trì Quốc ta ra đây, bằng không giết không tha...”
Vào lúc này, tại Thiên Xu Môn, xung quanh núi Định Đỉnh và bốn phương tám hướng trên bầu trời quanh đỉnh núi đều đã xuất hiện đầy huyền giáp của Ô Trì Quốc, có thể nói là trên trời dưới đất đều bị vây chật như nêm cối, xa xa vẫn không ngừng có người chạy tới tiếp viện.
Chỉ có điều, khắp tòa núi Định Đỉnh đang bị mây mù bao quanh kia, nghe thấy rất nhiều tiếng hét lớn bên ngoài vọng vào lại chẳng hề có lấy một lời đáp lại.
Đứng trên đỉnh núi, giữa lôi quang dày đặc xông thẳng lên trời, vị trận sư kia đang chậm rãi thu lại, dường như chính hắn cũng đã liệu đến việc lôi quang tiết ra ngoài làm lộ hành tung của mình.
“Các tu sĩ Thiên Xu Môn nghe đây, mau mau mở đường lên núi, bằng không, giết không tha...”
Dưới chân núi, thống lĩnh đội vệ sĩ huyền giáp lần thứ hai hét lớn, thanh âm truyền khắp chốn, tràn đầy sát khí.
“Cứu mạng với...”
“Gã trận sư kia bắt cóc hai vị lão tổ nhà ta, nhốt bọn ta trên núi này, cầu mong các vị tướng quân cứu mạng...”
Thống lĩnh còn chưa nói xong, trên đỉnh núi liền truyền xuống một loạt tiếng kêu rên thảm thiết, vô cùng kinh hoàng.
Nghe được lời ấy, sắc mặt vị thống lĩnh kia lập tức trầm xuống, sau đó vung tay lên: “Tấn công núi này!”
Việc đã đến nước này, dĩ nhiên hắn cũng không muốn lề mề mất thời gian nữa, đại quân của Ô Trì Quốc sắp tới nơi rồi, sao có thể lùi bước trước một tiên môn nho nhỏ như thế được, nhất là nghe nói Lữ phi với bệ hạ đều đang chuẩn bị đích thân tới đây, hắn
cần phải tranh thủ thời gian này cường thế tấn công sơn môn mới được.
"Cục" "Cục" "Cục"
Một đám cao thủ Ô Trì Quốc phản ứng cực nhanh, gần như cùng lúc có vài vị âm thị đang ở đó bị giết thì bọn họ đã nhận được tin tức mà chạy tới. Cũng có vô số cao thủ canh phòng bốn phía, đề phòng có người chạy mất.
Lúc trước Lữ Phi trong cung đã ra lệnh, bảo bọn họ cho dù làm thế nào cũng phải tìm được tiểu hoàng tử. Chỉ là tiểu hoàng tử trốn kỹ, bọn họ cũng chỉ biết y ở trong núi chứ không biết cụ thể ở chỗ nào. Hiện giờ khó khăn lắm mới lấy được chút manh mối, nào có ai dám làm hỏng chuyện chứ?
"Âm phi có lệnh, tiểu điện hạ ở trong phạm vi mười dặm này, cho dù là đào sâu ba thước cũng phải tìm ra bọn họ!"
Thống lĩnh thị vệ Ô Trì Quốc có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mang một thân sát khí giống như Dạ hộ pháp, làm việc lão luyện, mạnh mẽ vang dội, rất có cách thức, vừa tới nơi là lớn tiếng hét lên bố trí giáp sĩ canh gác.
Không phải Ô Trì Quốc không có cao thủ cảnh giới Kim Đan, mà bởi vì tu sĩ cảnh giới Kim Đan ít nhất cũng là người trấn thủ một phương, thuộc loại rường cột nước nhà. Chỉ là Lữ Phi thì còn chưa thể điều động được tới bọn họ, chỉ có thể mượn ý chỉ của bệ hạ, lệnh cho bọn họ phong tỏa ở ngoài Thập Van Man Sơn.
"Viu..."
Nhưng khi bọn họ khó khăn lắm mới bố trí xong phòng thủ, thì một luồng ngân quang đột nhiên phóng lên cao, lao thẳng về phía đông.
Luồng ngân quang kia bay rất nhanh, nhưng thống lĩnh Ô Trì Quốc vẫn liếc mắt là nhận ra, ngân quang kia là một ngân toa, trên đó có ngồi bốn người. Một người khống chế ngân toa mặc áo bào xanh, cảnh giới Trúc Cơ, một người khác là cự hán dáng người khôi ngô tới cực điểm, cuối cùng là hai vị lão giả một tóc đen một tóc bạc. Tuy rằng ngân toa bay rất nhanh, nhưng bên trong không hề nhìn thấy bóng dáng tiểu hoàng tử!
"Lữ Phi có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào khu vực này, nếu không giết không cần hỏi!"
Thống lĩnh Ô Trì Quốc kia thấy vậy lớn tiếng hét: "Bắt bọn họ lại!"
"Dạ!"
Mấy người tu hành trên không trung nghe vậy, dồn dập bao vây lại, tế lên các loại pháp bảo đánh về phía ngân toa.
Nhưng không ai ngờ, ngân toa kia đi cực nhanh, vòng vây của bọn họ còn chưa vây kín, nên không thể ngăn cản, để nhóm kia xông ra ngoài. Ngân toa đã lướt qua bọn họ bay thẳng về phía cực đông, pháp khí cũng đập vào khoảng không, nhưng lại không thương tổn được nhóm người kia.
"Phân ra một nhóm người, đuổi theo!"
Thống lĩnh kia thấy vậy thì trầm giọng quát: "Đồng thời gửi tin cho phía Đông, để bọn họ ngăn đám người kia lại!"
Những người khác nghe vậy, lập tức lĩnh mệnh thi hành.
Trong lòng vị thống lĩnh vô cùng rõ ràng, Lữ Phi muốn chính là tiểu điện hạ, còn là nghiêm lệnh. Mặc dù mấy người kia Lữ Phi cũng có nhắc tới, cũng là người phải giết, nhưng tầm quan trọng của đám người đó vẫn thua xa tiểu hoàng tử.
Bởi vậy lúc này, gã cũng chỉ phân ra một nhóm người đuổi giết theo mà thôi.
Còn những người khác vẫn phải thủ tại chỗ này, tìm được tiểu hoàng tử trước đã rồi tính.
"Viu..."
Luồng ngân quang trên không trung kia bay cực nhanh, quả thực kiêu ngạo, không hề che dấu sự hiện hữu của mình, lại giống như đang vội vàng thoát thân không quan tâm tới việc che giấu gì nữa. Trong tình huống như vậy, ngân toa thoát ra rất nhanh, không tới nửa canh giờ đã bay xa mấy trăm dặm, nhưng đúng vào lúc này, phía trước lại đông nghẹt, những người nhận được tin tức đã sớm cản ở nơi này...
"Lập tức chịu trói, chớ tìm đường chết!"
Một mảng mây đen dày đặc đen kịt vắt ngang hư không hơn nghìn trượng, trong đó có thể thấy được hắc giáp hộ vệ khí thế uy nghiêm đáng sợ, giống như một bức tường sắt, cắt hư không này thành hai đoạn.
Đến lúc này, Ô Trì Quốc mới cho thấy một góc sức mạnh của mình, tự như đom đóm sánh với trăng sao.
Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể tập hợp nhiều người tu hành chặn đường như vậy, một người sao có thể chống cự lại?
"Muốn bắt ta, các ngươi có bản lĩnh này sao?"
Nhưng Phương Nguyên ở trên ngân toa thấy bức tường sắt này thì lại cất tiếng cười lạnh, ngân toa không những không giảm tốc, ngược lại còn tăng nhanh lao thẳng về phía bức tường sắt, giống như phát điên, muốn đâm thẳng qua những người này để tiến lên!
"Hừ, đó là cảnh giới Kim Đan, đừng tưởng dễ đi qua như vậy..."
Mà thống lĩnh trên bức tường sắt kia thì cười lạnh một tiếng, quát chúng hộ vệ chuẩn bị ra tay.
Nhưng thời điểm luồng ngân quang kia sắp sửa tông vào mảng mây đen đông nghìn nghịt, thì trên tay trận sư áo bào xanh trên ngân toa đột nhiên xuất hiện một hộp sắt nhỏ, ánh mắt lạnh lùng. Tay hắn nhanh chóng điểm vài chỗ trên hộp sắt, mở ra một tầng cấm chế, sau đó rót pháp lực vào, hộp sắt con này lại nở rộ giống như hoa sen, sau đó lộ ra một luồng điện quang!
"Tách tách tách...."
Từ trong hộp sắt con kia bay ra một cái cây nhỏ.
Cái cây nhỏ kia chỉ cao chừng ba thước, nhưng lại mọc đầy lôi điện, còn có từng tia lôi điện chói mắt quấn quanh.
"Cái đó là..."
Thống lĩnh cầm đầu thấy cái cây nhỏ kia, lập tức lắp bắp hoảng sợ, vội vàng lui lại phía sau.
Nhưng đã không còn kịp rồi, trận sư áo bào xanh kia đột nhiên vươn tay cầm lấy cây nhỏ kia, những tia chớp lớn bằng đầu ngón tay từ trên cây kia bay lên không trung. Trời cao giống như đáp lại, đột nhiên có một màn lôi điện đánh xuống!
Từng tia chớp đáng sợ thô to như thắt lưng người, không dưới mười tia!
Chương 527 Binh chia hai lối (2)
Gần như là trong khoảnh khắc, mảng mây đen kia đã bị hơn mười tia chớp này bổ vào.
Điện quang đáng sợ chạy trong mây đen, tất cả mọi người loạn thành một đám.
"Trời ạ, đây là cái quỷ gì thế?"
"Đây là tu sĩ Trúc Cơ thiên đạo sao?"
"Không đúng, đây là thần thông của đại tu Kim Đan mới đúng..."
Mảng mây đen thoạt nhìn như bức tường sắt kia tưởng chừng không thể phá vỡ, nhưng chỉ trong giây lát đã loạn cào cào, cũng không biết có bao nhiêu người hóa thành tro bụi, càng không biết có bao nhiêu người bị lôi điện bổ tới trọng thương. Những người may mắn còn sống lúc này đã không còn chút chiến ý nào, đều thu đao, cất pháp khí, dùng hết toàn bộ sức mạnh chạy trốn về phía sau...
"Quan Ngạo, đi!"
Lúc này, sắc mặt trận sư áo bào xanh đã có chút tái nhợt, vội vàng thu cây lôi điện kia vào, giống như nếu để cho cái cây này tùy ý phóng thích thần uy, thì hắn cũng không khống chế nổi nữa. Nhưng cũng trong chớp mắt này, hắn lại hét lớn một tiếng, sau đó thi triển một đạo huyền pháp, trên đỉnh đầu có thanh khí dao động, sau đó hóa thành một thần tướng to lớn, đứng thẳng trong hư không.
Tiếp đó, tay phải của thần tướng này vươn ra ngoài, ở trong lòng bàn tay kia có một cự hán đang đứng.
Cự hán kia chính là Quan Ngạo, hắn ta nắm một thanh đại đao, rít gào một tiếng, hung hăng chém đại đao về phía trước. Khó có thể hình dung được sức mạnh trong một đao này, giống như hỏa diễm màu đỏ cháy tràn ra cả không trung, trong đó còn bao hàm cả đao kình khiến người khác hoảng sợ. Đao phong thổi quét tới, tất cả giáp sĩ chặn đường đều bị đao ý khủng bố này chém thành mảnh nhỏ ngay tức khắc...
"Rắc..."
Bức tường sắt màu đen kia cư nhiên bị một đao này chém thành hai nửa.
Mà ngân tọa kia thì trực tiếp xông ra ngoài từ chỗ gãy này, chạy trốn về phía xa xa.
"Trận sư lại có bản lĩnh như vậy?"
Qua một lúc lâu sau, thống lĩnh Ô Trì Quốc dẫn người chặn đường mới kịp phản ứng lại. Hiện giờ gã vẫn còn đagn sợ hãi, một thân bảo giáp đã bị đánh tới cháy sém, vừa rồi còn có một đạo thiên lôi suýt nữa bổ vào đầu gã, cũng may gã nhanh nhẹn né tránh mới thoát được một kiếp. Hiện giờ nhìn trận sư trên ngân toa đi xa, gã chỉ cảm thấy trái tim nặng trĩu, quát khẽ: "Nhanh chóng bẩm cho Lữ Phi biết!"
Nói đi nói lại thì trong lòng gã vẫn còn có chút may mắn.
May mà tiểu hoàng tử không chạy đi với người này, nếu không đó chính là tội nặng nhất của bọn họ.
May mà người Lữ Phi muốn tìm là tiểu hoàng tử chứ không phải trận sư đã chạy thoát kia.
Tuy rằng lúc này bọn họ đã để trận sư chạy thoát, nhưng bên ngoài còn có bát đại trấn thủ, cũng không sợ hắn có thể chạy ra khỏi Ô Trì Quốc. Mà mục đích của bọn họ vẫn là bao vây khu vực này, tránh để tiểu điện hạ trộm chạy ra ngoài...
Chỉ là gã không ngờ tới, phản ứng của trong cung lại không giống như trong tưởng tượng của gã...
"Trong tay tên kia thật sự cầm một gốc lôi thụ?"
Ở phương tây xa xôi, một luồng linh quang bay nhanh phá không mà tới, dừng lại trước mặt thống lĩnh kia. Linh quang tán đi, lại hóa thành một người đàn ông mặc đồ đen, đám thống lĩnh thấy người này thì vội vàng cúi đầu hành lễ. Người này chính là nội thị bên người Lữ Phi, địa vị còn ở trên cả Triệu Nô Nhi - Triệu công công đã nửa bước Kim Đan. Đây chính là tâm phúc của Lữ Phi, thấy gã như thấy Lữ Phi.
"Quả thực là như vậy, gốc lôi thụ kia rất thần dị, các huynh đệ không kịp phòng bị nên mới để hắn chạy thoát, nhưng mà..."
Thống lĩnh này đáp trả, còn muốn giải thích đôi lời.
Lại không ngờ rằng, âm thị kia vừa nghe thấy vậy sắc mặt lập tức tái mét, quát lên: "Vậy các ngươi còn chờ ở chỗ này làm gì, sao không đuổi theo?"
Thống lĩnh kia hoang mang: "Nhiệm vụ của ty chức là bao vây khu vực này..."
Âm thị kia trực tiếp cắt ngang lời gã, lớn tiếng kêu lên: "Lữ Phi có lệnh, lôi thụ kia chính là quốc bảo của Ô Trì Quốc, bị trận sư kia chiếm đoạt từ trong tay tiểu điện hạ. Lập tức lệnh tất cả mọi người đuổi theo giết trận sư kia, không lấy lại được lôi thụ, các ngươi cũng đừng mong sống sót!"
"Dạ..."
Thống lĩnh kia kinh hãi, vội vàng nhận lệnh.
Cùng lúc đó, tại trên một ngọn núi rất lớn, hơn mười vị thống lĩnh cũng nhận được truyền tin, đều vội vàng thay đổi phương hướng chạy đi.
Mà bát đại trấn thủ biên cương Ô Trì Quốc sau khi nhận được thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ Ô Trì Quốc, đều mở đại trận phòng hộ biên cương ra, toàn bộ Ô Trì Quốc giới nghiêm khẩn cấp, giống như bị một cái lồng lớn chụp xuống, ai cũng đừng mong chạy thoát!
Từng đám từng đám cao thủ đuổi theo phương hướng mà trận sư kia chạy trốn, sát cơ như sóng triều gào thét.
Sau đó không biết qua bao lâu, trong một sơn cốc của Thập Vạn Man Sơn, sau khi có một tiếng thú rống trầm trầm vang lên, một con Toan Nghê cõng theo một đứa nhỏ mặc áo vàng trên lưng vọt ra, sau khi nhìn chung quanh thì quay đầu chạy trốn về phía tây.
Đứa nhỏ ngồi trên lưng Toan Nghê khẽ mím môi, ánh mắt có vẻ cực kỳ kiên nghị.
Y tin tưởng, có dị thú Toan Nghê một đêm đi được ba ngàn dặm giúp đỡ, còn có Phương tiên sinh tự mình sắp xếp, y nhất định có thể thành công, chỉ là trong lòng y có chút không yên: "... Phương tiên sinh, nguơi thực sự có thể một người địch một nước?"
Chương 528 Đến đây đi! (1)
Mượn lực của Thất Bảo Lôi thụ, Phương Nguyên xông qua vòng vây trên Thập Vạn Man Sơn, nếu tiếp tục đi theo hướng này thì chỉ thêm chừng ba nghìn dặm nữa là có thể rời khỏi địa vực của Ô Trì Quốc. Có điều hắn cũng biết, nếu mình cứ thế phóng ra ngoài, nhất định sẽ vấp phải ngăn trở của lực lượng trấn thủ biên cương Ô Trì Quốc. Tiểu hoàng tử đã giảng giải tỉ mỉ cặn kẽ hiện trạng của Ô Trì Quốc, hắn cũng đã nắm rõ hoàn toàn lực lượng của Ô Trì Quốc này, biết rằng nơi đây, ngoại trừ Hoàng đế ra thì kẻ mạnh nhất chính là bát đại tướng thủ và tứ phương phiên trấn...
Chưa nói đến đám lão quái tứ phương phiên trấn, chỉ nói đám bát đại tướng thủ kia, đều là một đám thân kinh bách chiến, tu vi thâm hậu, bọn họ nắm trọng binh trong tay, phân bố trấn thủ tại tám phương vị ở biên cương Ô Trì Quốc, tạo thành tám thế lực lớn ở tám phương, khi có thánh chỉ của đế vương ban xuống, họ sẽ lập tức đóng cửa biên cương, ngăn cách trong ngoài, bất luận Phương Nguyên muốn chạy về phương hướng nào để rời khỏi Ô Trì Quốc đều không phải một chuyện dễ dàng.
Bởi vậy, Phương Nguyên không có dự định chạy thoát khỏi đây.
Xông qua vòng vây, chạy trốn được một lát thì phía sau đã nổi sát khí dày đặc, nửa bầu trời đều đã bị nhuộm đen, ùn ùn kéo về phía khu vực có mặt Phương Nguyên như bóng đêm sầm sập tới, tâm tình của hắn càng lúc càng nặng nề, nhưng vào lúc này chỉ có thể gạt bỏ mọi loại cảm xúc tiêu cực, kiệt lực giữ cho mình thật bình tĩnh, lòng âm thầm duyệt lại một lượt từ đầu đến cuối kế hoạch của mình...
Hắn biết, nếu mình đã nhận lời làm chuyện này rồi thì phải dốc toàn lực làm cho tốt!
Nếu không, chính là vạn kiếp bất phục.
“Đi thôi.”
Hắn phán đoán và quyết định phương hướng, sau đó nhẹ nhàng bấm một pháp ấn, quay người phóng về hướng bắc.
Khi pháp ấn của hắn bốc lên, quanh thân Phương Nguyên đột nhiên xuất hiện làn sương tím mỏng manh, làn sương tím này bao phủ toàn bộ ngân toa vào bên trong, ngăn cách tất cả khí cơ và thần niệm, khiến nó như một u linh trong hư không, lẻn nhanh ra ngoài.
Phương hướng hắn muốn đi, chính là Thiên Xu Môn.
Đó là tông môn của hai lão trận sư tóc đen và tóc bạc, ở một góc của Thập Vạn Man Sơn, chếch về hướng đông của Ô Trì Quốc, cùng hoàng cung Ô Trì Quốc tạo thành hai khu kiến trúc một đông một tây, có thể nói là hai nơi đứng ở hai cực, khu vực rộng nhất, muốn vượt qua khoảng cách xa xôi này, dù là tu sĩ có cảnh giới Kim Đan thì cũng phải mất ba, bốn ngày mới đuổi theo kịp.
“Gã trận sư kia đâu rồi?”
“Bệ hạ có lệnh, dù đào ba thước đất cũng phải lôi gã trận sư kia ra.”
“Mau lên, các cao thủ trong cung đều đã đổ ra tìm, ngay cả Lữ phi cũng đích thân đến, tuyệt đối không được để hắn trốn thoát.”
Sau khi Phương Nguyên che đậy khí cơ và chạy về phương bắc, chưa đầy thời gian uống cạn chung trà, từ phương tây xa xa đã có người đuổi tới nơi Phương Nguyên chuyển hướng. Trước đây Phương Nguyên không che dấu bản thân, tất cả mọi người đều có thể bắt được khí cơ của hắn, nhưng khi đuổi tới nơi này lại chợt phát hiện khí cơ của Phương Nguyên đã biến mất, song đám người này không hề kinh hoảng, chỉ canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, dò tìm từng bước từng bước.
Dù sao đây cũng không phải khu vực tvmn, không dễ dấu người.
Điểm then chốt hơn nữa là, cao thủ Ô Trì Quốc đồng loạt xuất quân, gã trận sư kia dù lợi hại đến đâu thì cũng làm sao lừa dối qua mắt tất cả được?
Có bát đại tướng thủ bảo vệ tám phương, gã trận sư này đã như cá trong chậu.
“Vù...”
Bên trong lãnh thổ Ô Trì Quốc, từng đội từng đội cao thủ vèo vèo phi tới, như thiên la địa võng, lùng kiếm khắp nơi.
“Các hộ về từ phương đông tới nói không thấy có người ngang qua, trận sư kia nhất định đã chuyển hướng, đi phương nam hoặc phương bắc...”
“Phương bắc có Thần Thủy Tông, nửa canh giờ trước, hộ sơn thần thú của bọn họ nghe thấy có người bay ngang qua bầu trời nơi đó...”
“Một canh giờ trước, lão tổ Kim Kiếm Môn có nhìn thấy trên không trung có vệt ngân quang xẹt qua, hướng về phương bắc, có mây tía che đậy...”
Sau đó, rất nhanh đã có hàng loạt tin tức hội tụ đến tay các vị thống lĩnh của Ô Trì Quốc, trên đường trốn chạy, tuy Phương Nguyên đã rất cẩn thận nhưng dù hắn cẩn thận đến cỡ nào chăng nữa cũng sẽ không thể đạt tới trình độ không để lại bất kì khí tức gì, trong Ô Trì Quốc, cao thủ nhiều như mây, nhân tài dị sĩ ùn ùn, thông qua khí cơ sót lại, không khó gì để truy ra phương hướng chạy trốn của hắn, cứ thế thong thả lần theo tìm kiếm thì việc tóm được hắn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Phương tiểu tiên sinh, trong địa phận Ô Trì Quốc này, chúng ta trốn không thoát nổi đâu.”
Có điều Phương Nguyên cũng không nghĩ mình có thể giấu được lâu, chỉ tăng hết tốc độ, cố gắng chạy tới khu vực phụ cận núi Định Đỉnh của Thiên Xu Môn, hắn đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên núi Định Đỉnh ẩn hiện trong lớp mây mù, lòng thoáng bình tâm trở lại.
Giữa cả một quần thể núi non đồ sộ, ngọn núi này trông như một chiếc vạc khổng lồ đặt trên đỉnh núi, địa thế cực kì hiểm trở, dưới hẹp mà trên rộng, vách núi gần như dựng đứng, không có đường lên núi, chỉ có bên vách đá phía đông và phía tây có thả mấy chiếc thang mây, thõng xuống thành đường lên núi. Trừ lối này, chỉ có thể dựa vào người tu hành bay vút một đường lên thẳng đỉnh núi, có thể nói là một nơi cực kì nguy hiểm.
Lại thêm một nỗi, trên sườn núi mây mù bao phủ, khúc khuỷu che kín, thoạt nhìn không có gì lạ, nhưng dưới mắt quan sát của một trận sư như Phương Nguyên, hắn có thể phát hiện ra, ẩn dưới sự bình thản không có gì lạ ấy là những cấm chế cực kì đáng sợ ẩn giấu khắp nơi, khiến chính hắn cũng không dám khinh thường.
Ngân toa bay thẳng lên núi, Phương Nguyên càng nhìn càng thích, thầm nghĩ, hai vị trận sư già kia tuy bình thường hay ba hoa chích chòe nhưng trong chuyện này lại không hề khoa trương nhiều, vốn liếng của Thiên Xu Môn này ở đạo trận thuật thực sự còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của mình nữa.
“Phương tiểu tiên sinh, đại trận hộ sơn này là tâm huyết của Thiên Xu Môn bọn ta tích lũy mấy nghìn năm, cũng đủ ngươi dùng rồi nhỉ?”
Chương 529 Đến đây đi! (2)
Hai vị trận sư già quan sát sắc mặt Phương Nguyên rồi ha hả cười nói.
Phương Nguyên gật đầu, thấp giọng khẽ nói: “Các ngươi không sợ ta thất bại trong chuyện này sẽ liên lụy đến Thiên Xu Môn sao?”
Lão trận sư tóc bạc nói: “Nếu như thất bại thì bọn ta sẽ nói là bị ngươi ép buộc.”
Phương Nguyên nghe vậy thì hơi sững người, lòng thoáng cảm khái.
“Phương tiểu tiên sinh, việc làm của yêu phi, hai chúng ta cũng đã chứng kiến, trong lòng có oán giận, có thể giúp một chút thì dĩ nhiên sẽ giúp cho được, đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn chúng ta cùng tất cả tài nguyên bày binh bố trận, ngươi cứ thoải mái lấy mà dùng, bất kể ngươi muốn làm gì, dựa vào thiên phú trong đạo trận pháp, chúng ta đều tin tưởng chắc chắn ngươi sẽ nắm được phần thắng không nhỏ, có điều, trước khi làm việc, chúng ta có một yêu cầu...”
Lão trận sư tóc đen cười cười, bắt đầu nghiêm túc nói.
Phương Nguyên cũng nghiêm nghị đáp lời: “Mời nói đi.”
Lão trận sư tóc đen lại bảo: “Lên núi rồi ngươi sẽ biết.”
Ngân toa xông thẳng lên, ngừng lại trước tổ điện ở sườn núi Định Đỉnh, xung quanh đã có không ít đệ tử Thiên Xu Môn vọt ra, thấy hai vị lão trận sư từ trên ngân toa xuống, lập tức kêu lên: “Sư tôn, sư thúc, hai người đã về rồi...”
Hai vị lão trận sư chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói: “Mấy nghi thức bên ngoài thôi miễn đi, mau lấy đến cho ta một nén hương tới đây.”
Các đệ tử Thiên Xu Môn ngây người, có kẻ lanh lợi vội chạy đi lấy hương tới.
Sau đó, lão trận sư tóc đen quay sang nói với Phương Nguyên: “Ta chỉ cầu ngươi, trước khi đi làm sự việc kia thì tới thắp nén hương cho tổ sư Thiên Xu Môn bọn ta.”
Phương Nguyên không ngờ yêu cầu của lão lại là như thế, cũng thoáng giật mình, chợt hiểu ra.
Hắn không nói nhiều, nhận lấy nén hương kia, cung kính vào điện, thi cổ lễ, cắm nén hương vào trong đỉnh.
Lão trận sư tóc đen thấy thế, bèn thong thả ngâm nga: “Dâng hương trước mặt tổ sư rồi, ngươi đã thành người của Thiên Xu Môn bọn ta, ha ha, như thế, sau này ngươi có thể danh chính ngôn thuận dùng tất cả tài nguyên của Thiên Xu Môn chúng ta, trên dưới Thiên Xu Môn cũng có thể mặc ngươi điều khiển...”
Lão trận sư tóc bạc cũng lên tiếng phụ họa: “Các đồ nhi, mau chào sư thúc tổ đi.”
Các đệ tử Thiên Xu Môn xung quanh đã choáng váng hoa mắt, thầm nghĩ, sao đệ tử không chiêu vào được mà lại thành mời về một vị sư thúc tổ thế này? Nhưng thấy vẻ mặt hai vị lão tổ cực kì thành khẩn, bọn họ đành phải ngây ngô hành lễ với thanh niên áo xanh kia, miệng thưa: “Sư thúc tổ!”
“Hình như bị sập bẫy rồi...”
Phương Nguyên dở khóc dở cười, trước đó hắn mới chỉ đồng ý tới xem một chút, đâu có nhận lời gia nhập Thiên Xu Môn đâu nhỉ.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng đành gật đầu, sau đó thở ra một hơi dài, thầm nghĩ: “Thôi, việc đã đến nước này thì cứ thuận theo nó khắc đâu vào đấy.”
Việc mình muốn làm, vốn không thể thiếu sự giúp đỡ của Thiên Xu Môn được.
Mà hai vị lão trận sư này khi biết chuyện mình cần làm đã không hề từ chối, đó đúng là một việc cực kì trượng nghĩa.
Cũng vào lúc này, lão trận sư tóc đen đưa ra một ngọc giản, bên trong là trận đồ của đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn.
Đây chính là tuyệt bí của Thiên Xu Môn, nhưng trước khi Phương Nguyên tới nơi này, bọn họ đã đồng ý cho hắn xem rồi.
Phương Nguyên nhận trận đồ, ngưng thần quan sát, tỉ mỉ thôi diễn. Vào lúc này, hai vị lão trận sư đang điều động toàn bộ đệ tử tới, chia làm tám tiểu đội, đi chuẩn bị những vật phẩm bố trận, sau đó chờ Phương Nguyên điều khiển.
“Thang mây cạnh núi, hãy chặt bỏ toàn bộ đi, để bọn chúng muốn lên núi chỉ có thể phi hành mà lên.”
“Phi Tuyết Ngưng Quang trận ngoài cùng, hãy đi gia cố, đẩy lực lượng của nó lên cao nhất.”
“Tầng thứ hai, Cửu Cửu Kim Kiếm trận, lại thêm một trận, có thể dùng trận ngoài giấu trận trong, trong ngoài ăn khớp.”
“Bốn trận trước núi giảm đi một trận, ba trận kia hợp lại làm một, thành Cự Thạch trận.”
“Ba trận sau núi tách thành bảy trận, lại bố trí thêm ba trận nữa.”
“Một trận cuối cùng, triệt hết cả đi, để ta tự mình tới bố trận...”
Ngưng thần tìm hiểu trận đồ một lát, sau đó Phương Nguyên nhắm hai mắt, vội vàng thi triển thuật Thiên Diễn, nhanh chóng thuộc nằm lòng tất cả các bố trí của các trận pháp, sau đó nhanh nhẹn nói ra phương hướng sửa chữa củng cố, đồng thời tay trái thường thường cầm cả nắm linh tinh lên, hấp thu linh khí trong đó, bổ túc cho bản thân, tay phải thì viết viết vẽ vẽ lại từng đạo trận đồ ra, giao cho hai vị trận sư.
Chính hắn cũng biết rằng, đây là việc to gan nhất mà mình từng làm từ khi bước vào đường tu hành đến nay, bởi vậy muốn dốc kiệt lực để hoàn thành.
Thuật Thiên Diễn gần như đã được hắn vận dụng đến cực hạn.
Hai vị lão trận sư kia cũng hết sức ngưng trọng và nhanh nhẹn truyền đạt từng đạo mệnh lệnh xuống phía dưới.
Các đệ tử Thiên Xu Môn tuy còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng thấy hai vị lão tổ nghiêm nghị như vậy cũng không dám lề mề, bọn họ đều tinh thông trận thuật chi đạo, tuy tu vi không cao nhưng khi bố trí pháp trận đều hết sức quen thuộc, cẩn thận tỉ mỉ.
Cứ thế, chưa đến một ngày, Phương Nguyên đã cải tạo xong đại trận hộ sơn của núi Định Đỉnh, đến lúc này, Phương Nguyên mới đứng dậy, nhanh nhẹn đi quan sát từ trước núi đến sau núi, tất cả mọi vị trí trong đại trận đều được hắn kiểm tra một phen, xác định không có chỗ sai sót rồi bèn cất bước đi lên đỉnh núi Định Đỉnh, bày ra một tụ linh trận, sau đó khoanh chân ngồi vào giữa trận này.
Tay hắn lại cầm ra chiếc hộp sắt nhỏ kia, chậm rãi mở.
Sau đó, bàn tay đặt lên Thất Bảo Lôi thụ, lập tức một đạo lôi quang xông thẳng lên trời.
Giờ khắc này, sắc mặt của Phương Nguyên được lôi quang chiếu rọi, trông thật vô cùng kiên nghị, hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, thấp giọng nói: “Đến đây đi!”
Chương 530 Châu chấu đá xe (1)
Ngay ba canh giờ trước, một ngọc liễn lộng lẫy sang trọng chậm rãi bay ra từ một tòa hành cung phía nam của Ô Trì Quốc. Xung quanh có mười mấy gã âm thị đỡ liễn, phía trước là một đội vệ sĩ oai hùng mở đường. Phía sau là một đội trên dưới trăm vị Hoàng Cân lực sĩ lực lớn vô cùng, phong thái như hàm súc lại thần tiên, thoạt trông quý khí khôn kể. Ngọc liễn này đến một ngọn núi cao nhất trong Thập Vạn Man Sơn thì chậm rãi ngừng lại, sau đó, bốn phương tám hướng trong hư không thỉnh thoảng lại có các loại linh phù truyền tin bay đến.
“Sự tình giải quyết thế nào rồi?”
Sau bức rèm trân châu của ngọc liễn, một giọng nói nhẹ nhàng êm ái vang lên.
Âm thị đứng hầu bên cạnh ngọc liễn tra lại các linh phù, nhỏ giọng đáp: “Bẩm nương nương, vẫn chưa tìm được điện hạ ạ, nhưng đại thể đã khóa được vị trí của gã trận sư kia, bọn nhỏ đang ra sức tìm kiếm, tối đa chỉ cần một ngày là có thể tìm được tung tích của hắn.”
“Tiểu hoàng tử nghịch ngợm quá, chớ để nó lại đi gây chuyện nữa, những người này nên tìm ra nó trước mới phải.”
Thanh âm trong ngọc liễn lại vang lên, ngữ điệu thật lười biếng, còn vương theo chút biếng nhác ngọt ngấy: “Các ngươi cũng đều đã quen tay làm việc, đừng để trúng kế dương đông kích tây của đối phương, nếu chẳng may lôi thụ trong tay người kia là giả thì sẽ khó coi lắm đó.”
“Vâng... Vâng...”
Âm thị thoáng cả kinh, vội vàng luôn mồm thưa vâng, sau đó truyền ra một loạt mệnh lệnh xuống dưới.
Là người hầu tâm phúc của Lữ phi, gã đương nhiên biết thứ Lữ phi quan tâm nhất là cái gì.
Tuy trước đây gã từng nghe thuộc hạ báo cáo rằng từng thấy bóng dáng Thất Bảo Lôi thụ trong tay gã trận sư kia, nhưng đó vẫn không phải do gã tận mắt nhìn thấy, không dám chắc chắn lắm, dưới tình huống như vậy, dĩ nhiên phải ưu tiên bắt tiểu hoàng tử về tay trước, để tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì...
“Truyền lệnh xuống, để đám nhỏ ở Thập Vạn Man Sơn tăng tốc dốc sức hơn nữa đi...”
“Trong vòng một canh giờ, những người khác cần phải tìm ra vị trí gã trận sư kia, bằng không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”
“...”
Mệnh lệnh của gã lập tức bị người dưới chế thành bùa, từng đạo bùa chú được truyền về phương xa.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên hướng đông bắc chợt có dị biến, một đạo lôi quang mà mắt thường cũng có thể thấy đột ngột xông thẳng lên trời, phía trên đó tản ra lôi ý vô biên, đứng xa như vậy nhìn lại vẫn có thể khiến lòng người cả kinh, không biết có bao nhiêu người đều đã dừng bước chân rối ren, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía đạo lôi quang ấy, để rồi toàn thân choáng váng, sắc mặt sợ hãi...
“Đó là...”
Âm thị kia cũng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn xem.
“Quả nhiên là ở phía đó...”
Bức rèm trân châu của ngọc liễn bỗng bị vén lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp mị hoặc vô biên, ngưng thần nhìn về phía đạo lôi quang kia.
Cũng vào lúc này, có người truyền đến một đạo linh quang, âm thị vội vàng nhận lấy, thả thần thức vào tra thử, sắc mặt chợt thay đổi, quay đầu thưa với mỹ nhân trong ngọc liễn: “Nương nương, tìm được rồi, gã trận sư kia lại núp vào trong Thiên Xu Môn, hơn nữa, không rõ hắn đang làm gì mà lại thôi động Thất Bảo Lôi thụ, đến nỗi lôi quang cũng tiết ra ngoài, lộ thân phận, chưa biết chừng hắn đang luyện hóa lôi thụ cũng nên.”
“Bắt lấy nó!”
Lữ phi bỗng lạnh nhạt mở miệng, sau đó không nói gì thêm, lời nói kiên quyết khiến người khác không thể phản đối.
Trước đây không dám chắc Thất Bảo Lôi thụ đang ở đâu thì cũng thôi, nhưng nếu đã xác định thì đương nhiên không cần do dự nữa.
Điều then chốt nhất chính là, ả không biết gã trận sư kia đang làm cái gì, theo lí mà nói, Thất Bảo Lôi thụ không dễ dàng bị luyện hóa như vậy mới đúng, dù là đại tu cảnh giới Kim Đan cũng không thể làm được, nhưng nếu đối phương đã động tay động chân tạo thành hư hao gì cho Thất Bảo Lôi thụ thì đó cũng là sự tổn thất không thể chấp nhận được.
Âm thị hơi sững người, sau đó vội vàng gật đầu: “Vâng.”
“Chúng ta cũng qua đó đi.”
Lữ phi buông rèm xuống, thanh âm trong trẻo mà lạnh nhạt: “Mặt khác, để bệ hạ cũng đến đây đi.”
“Mời bệ hạ đến ạ?”
Âm thị nghe ả nói thế, lập tức ngẩn người, thoáng do dự.
Lữ phi nói: “Đây là quốc bảo của Ô Trì Quốc bọn hắn, chẳng lẽ hắn không nên góp một phần lực hay sao?”
Âm thị hiểu ra, vội khom người thưa: “Nô tì hiểu ạ.”
...
“Cuồng đồ lớn mật, mau dâng trả quốc bảo của Ô Trì Quốc ta ra đây, bằng không giết không tha...”
Vào lúc này, tại Thiên Xu Môn, xung quanh núi Định Đỉnh và bốn phương tám hướng trên bầu trời quanh đỉnh núi đều đã xuất hiện đầy huyền giáp của Ô Trì Quốc, có thể nói là trên trời dưới đất đều bị vây chật như nêm cối, xa xa vẫn không ngừng có người chạy tới tiếp viện.
Chỉ có điều, khắp tòa núi Định Đỉnh đang bị mây mù bao quanh kia, nghe thấy rất nhiều tiếng hét lớn bên ngoài vọng vào lại chẳng hề có lấy một lời đáp lại.
Đứng trên đỉnh núi, giữa lôi quang dày đặc xông thẳng lên trời, vị trận sư kia đang chậm rãi thu lại, dường như chính hắn cũng đã liệu đến việc lôi quang tiết ra ngoài làm lộ hành tung của mình.
“Các tu sĩ Thiên Xu Môn nghe đây, mau mau mở đường lên núi, bằng không, giết không tha...”
Dưới chân núi, thống lĩnh đội vệ sĩ huyền giáp lần thứ hai hét lớn, thanh âm truyền khắp chốn, tràn đầy sát khí.
“Cứu mạng với...”
“Gã trận sư kia bắt cóc hai vị lão tổ nhà ta, nhốt bọn ta trên núi này, cầu mong các vị tướng quân cứu mạng...”
Thống lĩnh còn chưa nói xong, trên đỉnh núi liền truyền xuống một loạt tiếng kêu rên thảm thiết, vô cùng kinh hoàng.
Nghe được lời ấy, sắc mặt vị thống lĩnh kia lập tức trầm xuống, sau đó vung tay lên: “Tấn công núi này!”
Việc đã đến nước này, dĩ nhiên hắn cũng không muốn lề mề mất thời gian nữa, đại quân của Ô Trì Quốc sắp tới nơi rồi, sao có thể lùi bước trước một tiên môn nho nhỏ như thế được, nhất là nghe nói Lữ phi với bệ hạ đều đang chuẩn bị đích thân tới đây, hắn
cần phải tranh thủ thời gian này cường thế tấn công sơn môn mới được.