-
Chương 516-520
Chương 516 Trình độ trận thuật. (1)
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Nguyên, tiểu hoàng tử liền có chút tuyệt vọng.
Trong khoảng thời gian này y đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, lại vài lần suýt bị bọn chúng phát hiện, thậm chí có thể là gặp may rồi, tất cả đều nhờ có tổ tiên phù hộ mới chống đỡ đến lúc này vẫn chưa bị người mà Yêu Phi phái đến phát hiện ra, dưới sự tuyệt vọng đột nhiên tiểu hoàng tử gặp phải Phương Nguyên, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tin tưởng khó nói thành lời, tựa như rơi vào đường cùng lộn nhào một phát lại túm được góc áo của Phương Nguyên, nhưng tiểu hoàng tử không ngờ đến Phương Nguyên lại đáp trả lời van xin của y như thế.
Mà hai vị lão trận sư thì ngẩn người một bên mà nhìn, bọn họ chỉ biết tiểu hoàng tử bỏ trốn mà thôi, lại vẫn không biết giữa chừng Phương Nguyên đã gặp qua tiểu hoàng tử, nay thấy dáng vẻ của y, cả hai người liền đoán được vài chuyện đã trải qua.
Tiểu hoàng tử lúc trước cao cao tại thượng vô cùng tôn quý lại biến thành bộ dạng đáng thương như vậy, tự nhiên khiến cho người ta sinh lòng thương hại.
Nhưng nhìn thấy tâm địa sắt đá của Phương Nguyên như rõ ràng không hề có ý giúp đỡ.
Thật ra thì hai vị lão trận sư có ý giúp đỡ nhưng họ cũng dựa vào Phương Nguyên bảo vệ, thì sao có thể không biết xấu hổ mà khuyên can hắn cơ chứ?
"Rầm!"
Cũng khi bọn họ nói mấy câu đó thì đọt nhiên trong không trung từng luồng đạo khí vọt lên, có một đội tu sĩ toàn thân mặc áo đen từ xa xông thẳng về phía này. Thật không may hướng bọn họ vọt đến chính là chỗ của đám người Phương Nguyên, trong sự cảm ứng của Phương Nguyên rõ ràng có thể cảm nhận được những người tu hành này đền tỏa ra thần thức, tra xét vô cùng cặn kẽ khu vực này.
Nếu đến nơi này thì nhất định bọn họ sẽ phát hiện ra tiểu hoàng tử.
Dĩ nhiên tiểu hoàng tử đã rất hoảng sợ, tay chân đều run lẩy bẩy, tay lạnh cóng không ngừng kéo vạt áo Phương Nguyên.
"Meo meo!"
Lúc này con mèo trăng kia uể oải gào lên một tiếng.
Phương Nguyên trầm ngâm một chốc, vẫn không nhúc nhích.
Thé nhưng ngay lúc đám tu sĩ sắp đến trên vùng trời này thì hắn khẽ thở dài.
Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, một vệt tử khí bay đến che tiểu hoàng tử vào bên trong.
Gần như là cùng một lúc đám tu sĩ kia trên không trung quét thần thức đến bên trong vùng khu vực bọn họ đang trú, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, hiện giờ kèm theo việc tu vi Phương Nguyên tăng lên thì hiển nhiên Tử Khí Lưu Vân Quyết cũng như nước lên thì thuyền lên, uy lực càng mạnh, nếu những người đó tra xét phía dưới có lẽ có thể thấy được bóng dáng của đám Phương Nguyên, nhưng ở trên không dùng thần thức quét khắp nơi thì lại không thể nào phát hiện ra nơi bọn họ ở được.
"Tiên sinh, ngươi...!"
Tiểu hoàng tử phát hiện những tu sĩ kia không phát hiện ra y, lại nhìn tử khí lờ mờ bên cạnh minh, nhất thời lại xúc động bất ngờ, tay cầm lấy vạt áo Phương Nguyên chặc hơn một chút, trong ánh mắt như dâng lên một tia hi vọng.
"Ngươi chớ cho rằng ta sẽ giúp ngươi thêm nữa!"
Phương Nguyên nhìn tiểu hoàng tử, khẽ lắc đầu nói: "Nhìn vào việc ngươi đồng ý cho ta tất cả lôi thạch trong Lôi Trì, lại đáp ứng cho ta lấy đi hết những thứ ta cần trong tổ điện Ô Trì Quốc, ta sẽ giúp ngươi tránh khỏi sự tra xét của bọn họ, nhưng ta sẽ không đưa ngươi ra ngoài, càng sẽ không vì ngươi mà đối địch với người khác, đợi cho bọn họ lơ là việc tìm kiếm ở lãnh thổ này, chúng ta vẫn đường ai nấy đi thôi!"
Tiểu hoàng tử nghe vậy ngay lặp tức ngẩn người, nhưng cũng không có cách nào khác. Y chỉ có thể khẽ gật đầu, cúi gầm không nói lời nào.
Mà Phương Nguyên lại đưa mắt nhìn bốn phía, đi thẳng về một hướng.
Ở nơi này cũng là một vùng đất hoang mọc đầy lùm cây, địa thế thấp lõm, Phương Nguyên đến xung quanh nơi này liền khom lưng đi lòng vòng, tựa như đang nhìn cái gì, mà giữa không trung chung quanh lúc nào cũng có tu sĩ bay vụt qua, thần thức có cường đại, có yếu kém, mỗi một người đi qua đều làm cho đám người lão trận sư hoảng hốt một lúc lâu, thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của Phương Nguyên, trong lòng họ càng sốt ruột.
"Phương... Phương tiểu tiên sinh này, ngươi đang nhìn cái gì vậy chứ, sắp bị người ta phát hiện rồi!"
Lão trận sư tóc đen thận trọng một chút, bước tới trước mặt Phương Nguyên, nhỏ giọng hỏi.
"Nơi này chính là Thập Vạn Man Sơn, rừng rậm rạp, bọn họ muốn tìm được mấy người ở nơi này sao có thể dễ dàng như vậy chứ?"
Phương Nguyên chỉ trả lời mà không hề xoay đầu lại, sau đó cười nói: "Huống hồ người bọn họ muốn tìm có lẽ là trận sư?"
Hắn vừa nói vừa giơ lên một đạo trận kỳ ném ra ngoài.
Trận kỳ kia bay đến phía dưới một tăng đá lập tức gợi lên một luồng khí cơ, rồi sau đó Phương Nguyên tựa như đi tản bộ, không ngừng ném ra vài đạo trận kỳ, mỗi lần ném đều là khẽ quăng ra, trận kỳ đã đến ngay nơi chỉ định, nhưng phía sau trong vòng chu vi trăm trượng, khí cơ liền đại biến, sương mù mờ mờ bốc lên từ bốn phương tám hướng, phun mạnh lên giữa không trung sau đó lại biến mất chẳng thấy tăm hơi.
"Nếu ta quan sát không sai thì trình độ trận thuật của hắn lại dường như tăng lên không ít?"
Lão trận sư tóc bạc xoa mắt, có phần kinh hãi thốt ra.
"Thiên tài trận đạo quả nhiên không giống người thường!"
Lão trận sư tóc đen cũng thoáng kinh ngạc: "Nếu ta đoán không nhầm thì bây giờ hắn ít nhất cũng có trình độ đại trận sư nhị văn đúng không?"
"Đại trận sư, còn là nhị văn?"
Lão trận sư tóc bạc hít một hơi, cũng không nói nên lời.
Đại học giả của Dịch Lâu các từng đúc kết ra một tiêu chuẩn đánh giá đối với trình độ trận thuật, rồi sau đó đến khảo hạch cấp bậc trận sư do Tiên Minh tổ chức cũng dựa theo tiêu chuẩn này. Cơ bản nhất đó là trận sư chi danh, trận sư có danh tiếng thì đại biểu cho vị tu hành đối với trình độ tạo nghệ đã có một trình độ điêu luyện nhất định, mà trên trận sư còn có đại trận sư chi danh!
Chương 517 Trình độ trận thuật (2)
Có thể thấy được đại trận sư chi danh đã đại biểu cho trình độ của trận sư sắp đi lên từng bước, có thể coi là tông sư, mà đến thời điểm này cũng đã có tư cách khoác lên tiên bào trận sư, trên tiên bào trận sư thêu hoa văn đám mây, bởi thế được người người xưng là Vân Văn Tiên Bào.
Mà đại trận sư đến cảnh giới này nếu tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ trận pháp, như đã nói từ hoa văn đám mây trên tiên bào cũng có thể tiếp tục thăng lên, mỗi một cấp tăng một đụn mây, đại biểu cho cấp bậc trình độ trận thuật của vị trận sư này.
Hai vị lão trận sư Thiên Xu Môn này cả đời nghiên cứu tỉ mỉ trận thuật chính là muốn một ngày nào đó có thể lấy được danh hiểu đại trận sư, đáng tiếc không thẻ như ý nguyện, lúc trước bọn họ nhìn thấy Phương Nguyên thì cảm thấy tuy rằng trận pháp hắn tinh xảo nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn đại trận sư mà thôi, ai có thể ngờ đến chỉ vẻn vẹn vài ngày, trình độ trận thuật của Phương Nguyên lại tăng mạnh, còn sâu không lường được so với trước kia nữa chứ?
Cảnh giới tài năng siêu việt như này hẳn đã phải vượt khỏi trình độ đại trận sư bình thường rồi chứ?
Đương nhiên dù sao bản thân hai vị lão trận sư cũng không phải là đại trận sư, sự phán đoán không nhất định chính xác.
Nhưng bất kể như thế nào thì điều này cũng đại biểu cho việc bọn họ hiển nhiên nhận định Phương Nguyên đã vượt qua trình độ đại trận sư phổ thông rồi.
Với bản lĩnh kia của Phương Nguyên nếu tham dự khảo hạch trận sư Tiên Minh hẳn có thể rất dễ dàng lấy được vân văn tiên bào đó!
Nghĩ đến điều này suy nghĩ của hai người bọn họ muốn mời Phương Nguyên về làm trưởng lão trong đầu càng mãnh liệt hơn!
Khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hai vị lão trận sư, Phương Nguyên cũng đã vất vả lắm mới bố trí xong đại trận.
Tự hắn cũng cực hài lòng, từ lúc chính Phương Nguyên bước vào Ô Trì Quốc, ở núi Ngọc La bắt đầu chính thức tiếp xúc với trận pháp, vừa phá trận vừa học hỏi, nền tảng trận lúc trước cũng từ từ hòa thành một dòng, quả thật khiến cho trình độ trận đạo bản thân Phương Nguyên tăng nhanh trên diện rộng, dù không cần Thuật Thiên Diễn thì trình độ trận thuật của hắn cũng rất phi thường rồi, còn cả Thuật Thiên Diễn kia thôi diễn lên lại càng thêm đáng sợ!
Đương nhiên Phương Nguyên cũng biết đây cũng có liên quan đến kinh nghiệm của bản thân.
Trước là phá giải đại trận núi Ngọc La, lại giúp Hỏa Vân Linh bố trí đại trận hộ sơn, sau đó lại dùng trận pháp vây chết Triệu Nô Nhi, tiếp sau đó còn phá trận trên đường tiến vào tổ điện Ô Trì Quốc đầy hung hiểm, những điều này là cơ hội thực tiễn khó có được, mỗi lần đều muốn dồn hắn đến cực hạn, có Thuật Thiên Diễn hỗ trợ, nếu trình độ trận thuật của bọn họ không tăng nhanh thì mới là chuyện lạ.
Cho dù là đại trận sư tài giỏi đến đâu chỉ sợ không thể cho đệ tử thân truyền của chính người đó được nhiều cơ hội thực tiễn đến như vậy.
Dĩ nhiên nếu không có Thuật Thiên Diễn, có cơ hội như này thì bọn họ cũng không thể làm được.
Nay đại trận đã thành cả đám người đều núp vào bên trong đại trận, nên làm gì thì làm cái đó, thoạt nhìn không khác lúc bình thường cho lắm, nhưng một lớp mây mù màu xanh mỏng manh lại có thể tách biệt bọn họ hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chẳng những từ trên cao không tra ra được hay là bên cạnh đại trận quét qua, trừ khi đụng phải phía trên đại trận, nếu không sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Cao thủ Ô Trì Quốc nhiều hơn nữa, muốn tìm khắp cả Thập Vạn Man Sơn cũng là chuyện không thể.
Bởi thế chỉ cần một cái đại trận đã đủ để đảm bảo đám người Phương Nguyên đứng ở thế bất bại.
Sự thật cũng hệt như thế.
Những tu sĩ trên bầu trời kia cũng không biết có bao nhiêu người, rõ ràng tra xét từng khu vực một, lúc trước trọng điểm mà bọn họ tìm kiếm là nghiêng vê phía nam nơi đám người Phương Nguyên trú, nơi gần với tổ điện, từ từ trọng điểm tra xét đã dời đến trên đỉnh đầu cả đám Phương Nguyên, nhưng sau vài lần luân phiên tra xét cũng không thu hoạch được gì cả, lại dời trọng điểm đi.
Đến lúc này thì mọi người đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chờ cho những người đó rời đi xa hơn, bọn họ có thể ung dung rời khỏi, đường ai nấy đi rồi.
"Tiểu hoàng tử, sau khi rời khỏi, ngươi muốn đi đâu?"
Dưới sự canh giữ của đại trận, moi người đều đang bận rộn chuyện của bản thân, Phương Nguyên đương nhiên chuyên tâm thôi diễn phương pháp tu hành thích hợp với hắn, Quan Ngạo thì để trần cánh tay đang cùng thú Toan Nghê đấu khí lực, ôm đầu nó đánh tán loạn, mà con mèo trắng kia thì lại vui vẻ mà nhiều chuyện, hai vị lão trận sư chung quy cũng không đành lòng, chạy đến người bên cạnh tiểu hoàng tử đang ngẩn người trên cọc gỗ, hỏi với vẻ thân thiết.
"Ta muốn cùng với mẫu hậu đi Hoàng Châu!"
Ánh mắt tiểu hoàng tử hơi thừ người ra, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Bây giờ mẫu hậu hẳn là ở Đại Hắc Trạch chờ ta!"
"Ồ!"
Hai vị lão trận sư vẫn là lần đầu tiên nghe được quyết định của y, vội nói: "Vậy bệ hạ làm sao bây giờ?"
Tiểu hoàng tử cắn răng nói: "Tất cả là vì ông ta dẫn theo con yêu nữ kia mới thành ra như vậy, ai thèm quan tâm sống chết của ông ta chứ?"
Hai vị lão trận sư nhất thời không biết nói gì nữa.
Tiểu hoàng tử bỗng nói: "Hai người các ngươi bảo vệ ta đến Đại Hắc Trạch nhé, đợi đến đó rồi ta nhất định..."
Hai vị lão trận sư có phần xấu hổ: "Chúng ta nào có bản lĩnh này chứ, ngươi phải tìm vị kia kìa!"
Nói xong liền chỉ về phía Phương Nguyên.
Tiểu hoàng tử lại thở dài một tiếng, vẻ mặt có phần phức tạp, cũng có chút mất mát: "Hình như Phương tiên sinh tức giận!"
"Phương tiểu ca sẽ không dễ dàng tức giận như vậy đâu!"
Lúc này, Quan Ngạo vẫn đang cưỡi trên người thú Toan Nghê vung một quả đấm nghe thấy được, xoay đầu lại nhìn tiểu hoàng tử nói: "Hắn chỉ cảm thấy ngươi tâm tư quá nhiều cho nên lười quan tâm ngươi, sợ chậm trễ thời gian tu hành của bản thân!"
Tiểu hoàng tử nghe xong thừ người ra, ngẩng đầu lên nói: "Thế nhưng..."
Lời vẫn chưa dứt, hai vị lão trận sư bỗng nhiên đều biến sắc, đối mặt với y.
Trên đỉnh đầu, một đội tu sĩ phía trên đại trận không xa từ từ phóng nhanh đến.
Chương 518 Hoàng hậu đến rồi (1)
Tu sĩ trên đầu chỉ bay lướt qua, không hề phát hiện ra điều gì.
Câu nói của Quan Ngạo bỗng khiến tiểu hoàng tử và hai vị trận có phần hiểu ra.
Thân là người tu hành, bất kể là ai cũng từng trải qua một quãng thời gian si mê tu hành, không thích bị phân tâm.
Trong trạng thái như thế, vạn sự miễn bàn, chỉ có tu hành là thật. Cũng chỉ khi rơi vào trạng thái đó, tu hành mới có bước tiến triển. Nhưng dù là ai chăng nữa cũng chỉ giữ được trạng thái ấy một khoảng thời gian, sau đó từ từ bình thường trở lại. Nhưng nhớ đến thái độ và dáng vẻ làm việc hàng ngày của Phương Nguyên, họ chợt nghĩ rằng có lẽ hắn vẫn luôn ở trong trạng thái ấy...
Theo cách nghĩ này có thể giải thích được rất nhiều điều.
Họ mới quen biết Phương Nguyên không lâu, cảm thấy tính tình hắn rất khó nắm bắt. Vị trận sư trẻ tuổi này có đôi khi nhìn rất lạnh nhạt, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Khi thực sự tiếp xúc với hắn, sẽ nhận thấy thực ra hắn không hề kiêu căng phách lối, nếu có thể giúp được người khác thì hắn cũng tiện tay giúp đỡ. Song có một vài thời điểm, hắn lại rất cương quyết, không có chút tình người nào.
Thậm chí trong mắt hai vị trận sư già, đôi khi Phương Nguyên còn hơi kỳ quặc.
Người này rất thông minh, làm việc tinh ý, thẳng thắn dứt khoát, nhanh nhẹn gọn lẹ, thường gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng đôi khi ở gần lại thấy hắn hình như hơi đần, cách nghĩ đơn giản, thậm chí là ngu ngốc.
Lúc trước họ cảm thấy Phương Nguyên bí ẩn, không đoán ra được, giờ lại tự nhiên hiểu ra nguyên nhân trong đó!
Người này hoàn toàn không muốn lãng phí sức lực của mình vào cuộc sống hàng ngày...
Nếu con người có mười phần sức lực, thì hắn sẽ dồn chín phần sức lực vào trong việc tu hành, phần còn thừa lại chia tiếp thành mười phần nhỏ, ăn uống chiếm ba phần, đi lại nhìn người chiếm ba phần, nói chuyện với người khác chiếm ba phần, một phần nhỏ cuối cùng mới là dùng để nghỉ ngơi!
Người như vậy làm sao có thể trông chờ hắn sẽ giao thiệp nhiều với người khác.
Không phải là hắn không thể, mà là tiếc phần sức lực phải bỏ ra để đấu tâm trí với người ta.
Có lẽ chỉ khi nào bị dồn đến lúc cấp bách, hắn mới dứt khoát bỏ phần sức lực ấy ra để giải quyết vấn đề một lần cho xong chuyện!
Tiểu hoàng tử tự cảm thấy những việc đã làm trong tổ điện không coi vào đâu, nhưng trên thực tế đã phạm vào tối kỵ của Phương Nguyên. Y cho rằng Phương Nguyên giận mình, nhưng không phải, Phương Nguyên không dễ bị chọc giận, chỉ là lúc đó y đã bày ra một âm mưu khiến Phương Nguyên cảm thấy người này mưu mô xảo quyệt, không thể tin được, không giận dữ cũng không chán ghét, chỉ là không muốn giao thiệp với y nữa mà thôi!
Với tính cách của Phương Nguyên, có lẽ chỉ thích quan hệ với hai loại người.
Một loại là người thông minh nhất, một loại là người đơn thuần nhất!
Tiểu hoàng tử đã hiểu được điều này, tâm trạng nhất thời càng thêm ảm đạm, ngồi nghệt ra, im lặng không nói năng gì.
Hai vị trận sư già cũng cúi đầu thở dài, chạy sang một bên bàn bạc cái gì đó.
Thời gian dần dần trôi đi, lại có mấy đội tu si bay qua đại trận trên đầu họ, nhưng không hề phát hiện thấy sự bất thường bên dưới, họ cũng tự an tâm. Mắt thấy màn đêm đã cận kề, sao giăng đầy trời, trong núi sâu yên tĩnh, khả năng bị những người đó phát hiện cũng nhỏ đi. Tuy người tu hành dựa vào thần thức, không sợ ngày hay đêm, nhưng lúc dò xét thì ngũ quan cũng vô cùng quan trọng.
Mèo trắng chơi một ngày, ăn uống no say, đang nằm trên cây ngủ.
Con nghê bị Quan Ngạo đánh cho thê thảm, nằm sấp dưới tàng cây canh chừng con mèo trắng.
Tiểu hoàng tử dựa vào thân cây đờ ra.
Xem ra việc lần này chạy trốn rồi bị vây hãm ở đây đã đả kích y rất nhiều.
Còn hai vị trận sư già kia thì đi vào trong hang đá do Phương Nguyên dùng kiếm đục ra, trịnh trọng nói chuyện với hắn một phen!
"Chúng ta muốn mời ngươi đến Thiên Xu Môn làm trưởng lão!"
"Không hứng thú lắm!"
"Thiên Xu Môn chúng ta đã có truyền thừa mấy nghìn năm, đạo uẩn thâm hậu, danh chấn một nước!"
"Ta còn có việc!"
"Các đời Thiên Xu Môn chúng ta đều nghiên cứu trận pháp, có một động tàng kinh, đều là những trận đồ đại trận nổi danh nhất mấy nghìn năm qua. Đó đều là tinh hoa được các trận sư sưu tầm và cất giữ mấy nghìn năm, không dám nói có thể so sánh với thánh địa một phương, nhưng mấy tiên môn bình thường cộng lại cũng không nhiều bằng chúng ta đâu!"
"Ơ..."
"Thiên Xu Môn chúng ta còn có đại trận hộ sơn được bàn tay tài ba của tổ sư các đời bố trí, hết sức huyền diệu, có thể nói là vô song!"
"..."
"Đừng thấy trận thuật của hai chúng ta... kém ngươi một chút mà lầm, đó là vì ngộ tính của chúng ta không đủ, lúc trước sư tôn đã từng truyền lời lại cho chúng ta rằng với tư chất của hai người chúng ta, đời này của chúng ta cũng chỉ đạt được thành tựu là một vị đại trận sư mà thôi. Nhưng bất kể nói thế nào, trận đạo của Thiên Xu Môn chúng ta cũng là hạng nhất, đủ để bồi dưỡng ra một vị đại trận sư ngũ văn siêu phàm thoát tục!"
"Việc này..."
"Nếu ngươi chịu làm trưởng lão của Thiên Xu Môn thì sẽ ngang hàng với hai chúng ta. Tất cả điển tàng của Thiên Xu Môn đều sẽ để cho ngươi thỏa thích đọc!"
"Ta đi..."
"Ôi cái tên này, sao lại chửi ngươi ta vậy?"
"Không, ý ta là, ta đi đến Thiên Xu Môn của các ông!"
Sau khi Phương Nguyên thản nhiên nói ra câu cuối cùng, hai vị trận sư già đều sửng sốt, gần như không thể tin được. Hai người liếc nhìn nhau sau đó nở nụ cười khổ.
Sớm biết kéo trận sư này về đơn giản như vậy, thì lúc trước họ tội gì phải quanh co vòng vèo lắm thế...
Hai người lập tức mừng rỡ, lập tức đưa ra mấy điều kiện với Phương Nguyên. Phương Nguyên cũng gắng hết sức đồng ý. Hai bên đều mang theo thành ý, số điều kiện kia không những không có chỗ nào hà khắc, mà còn dễ dàng đến mức khó mà tưởng tượng. Sau khi đạt thành thống nhất, hai vị trận sư vui không tả xiết, liền lên ngay kế hoạch sáng mai sau khi đám tu sĩ Ô Trì Quốc đi xa sẽ cùng nhau quay về Thiên Xu Môn.
Chương 519 Hoàng hậu đến rồi (2)
Song có một điều khiến họ bất ngờ là, cả khu vực này đã bị tu sĩ Ô Trì Quốc lục soát không biết bao nhiêu lần, các tu sĩ đã sớm điều chỉnh trọng tâm tìm kiếm, dần dần đi xa, nhưng không biết vì sao người đi tìm kiếm ngày một nhiều lên...
Giống như những người đó lại một lần nữa kéo trọng tâm tìm kiếm về khu vực này.
Điều này không thể có khả năng, nếu đối phương phát hiện ra, thì đã trực tiếp đánh tới đây, hà tất phải phiền toái như vậy?
Trong lòng chỉ có thể nghĩ rằng tu sĩ Ô Trì Quốc đặt cẩn thận lên đầu, mỗi khu vực đều phải lục soát mấy lần.
Dù sao đại trận này của đám người Phương Nguyên vô cùng tài tình, đám tu sĩ lướt qua không trung đều không phát hiện ra được điều gì bất thường.
"Chẳng lẽ bọn họ có cách thức gì, có thể xác định đại khái vị trí của chúng ta?"
Phương Nguyên cũng nhận ra được điều đó, đã đi dò xét một phen, sau đó cau mày ngẫm nghĩ.
Ánh mắt hắn bất chợt nhìn về phía tiểu hoàng tử.
Nếu những người đó vì y nên mới phán đoán được vị trí đại khái của nơi này, thì đến lúc cần thiết, hắn và y cũng chỉ đành tách ra mà đi thôi. Hiện giờ hắn để tiểu hoàng tử cùng trốn trong đại trận của mình, tránh sự truy bắt của đám tu sĩ Ô Trì Quốc, là bởi vì khi ở trong tổ điện của Ô Trì Quốc hắn đã vớ được món hời, không tiện khoanh tay đứng nhìn tiểu hoàng tử gặp nguy hiểm mà thôi.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn sẽ không vì tiểu hoàng tử mà chiến đấu một mất một còn với đám tu sĩ Ô Trì Quốc...
... Mà quan trọng hơn là, hoàng tộc Ô Trì Quốc có rất nhiều cao thủ, một mình hắn cũng không chống chọi được!
"Trong thời gian ngắn vẫn có thể đề phòng được. Những người đó không thể tìm ra được đại trận ở chỗ này, chỉ là phán đoán đại khái vị trí mà thôi!"
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên định quay trở về, chỉ cần cẩn thận cảnh giác là được.
"Long Nhi... Long Nhi của ta..."
"Con đang ở đâu, mẫu hậu tới tìm con đây..."
Đúng vào lúc ấy, giữa bầu trời đêm bỗng loáng thoáng truyền đến tiếng gọi của nữ nhân. Tiểu hoàng tử vốn đang tựa vào thân cây, lo lắng nhìn các tu sĩ bay tới bay lui trên không trung mà sợ mất mật, chợt nghe thấy mấy tiếng gọi này, lập tức đứng bật dậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói với giọng không tin nổi: "Là... là mẫu hậu?"
"Long Nhi" là tên mụ của y, chỉ có mẫu hậu mới gọi y như vậy.
"Yêu phi đã bị thái tổ thúc của con chém chết rồi, con không cần sợ nữa, ra đây đi con của ta..."
Trên bầu trời đêm, giọng nói kia lại văng vẳng vang lên, lúc gần lúc xa, giống như từ không trung xa xôi vọng lại.
"Mẫu hậu, là mẫu hậu thật..."
Tiểu hoàng tử mừng như điên, lớn tiếng hô lên, muốn chạy về phía giọng nói kia.
"Điện hạ, cẩn thận có bẫy..."
Hai vị trận sư của Thiên Xu Môn đều kinh hãi, vội vàng cản lại.
Tiểu hoàng tử cười nói: "Mẫu hậu chắc chắn sẽ không hại ta, hơn nữa cái tên Long Nhi này là mẫu hậu lén đặt cho ta, ngay cả phụ hoàng cũng không biết. Bởi vì trước kia phụ hoàng vẫn luôn nói ta tu hành không chăm chỉ, tương lai khó đạt được thành tựu, nên mẫu hậu ta mới đặt cho ta một cái tên mụ như thế. Người nói tương lai ta nhất định sẽ là rồng trong thiên hạ. Bí mật này, phải đến khi ta đăng cơ mới nói cho phụ hoàng biết..."
"Việc này..."
Hai vị trận sư Thiên Xu Môn nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng lại nghĩ vị yêu phi một tay che trời của Ô Trì Quốc kia thật sự đã chết rồi ư?
"Phương tiên sinh..."
Tiểu hoàng tử không để ý tới hai người nữa, bước vội vài bước đến trước mặt Phương Nguyên với vẻ mặt sốt ruột, hiển nhiên là muốn bảo hắn thả mình ra ngoài.
Phương Nguyên lúc này cũng nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu hoàng tử hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười lanh lợi, nói: "Lúc trước ta đã nói với ngươi rằng vị thúc tổ kia mà ra tay thì Ô Trì Quốc sẽ được an toàn. Bây giờ ta phải đi về..." Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Phương Nguyên, y cũng chợt do dự, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta đã nghĩ, chuyện trong tổ điện là lỗi của ta, Phương tiên sinh đừng có trách ta. Tiên sinh đưa ta ra gặp mẫu hậu, ta nhất định sẽ bẩm báo đại ân của tiên sinh cho người biết và chuẩn bị thêm một phần lễ vật khác. Ta cũng sẽ bái tiên sinh làm sư phụ, hi vọng tiên sinh có thể thu nhận ta!"
Phương Nguyên im lặng nhìn tiểu hoàng tử đang phấn khởi ra mặt, thái độ vẫn rất nghiêm túc.
Hắn gật đầu, bắt một đạo pháp ấn, trận quang của đại trận đang bao phủ trên bầu trời chậm rãi nứt ra một khe hở.
Tiểu hoàng tử vui vẻ, chỉ vào hai vị trận sư già và Quan Ngạo, kêu lên: "Quay về các ngươi cũng đều được phong thưởng!"
Dứt lời, y gọi một pháp khí ra, nhanh chóng bay ra khỏi đại trận, vọt thẳng về nơi phát ra giọng nói của mẫu hậu y, trong miệng còn gào to "con ở đây". Chỉ chớp mắt, tiểu hoàng tử đã chạy được mấy dặm đường. Sau đó trước mặt y xuất hiện một nữ tử mặc váy màu vàng nhạt đang cưỡi gió tới. Thấy đúng là dáng hình của mẫu hậu, tiểu hoàng tử mừng rỡ...
"Mẫu hậu, con..."
Y dang hai tay định ôm lấy nữ tử kia, nhưng đúng lúc ấy, bóng hình kia đã đến trước mặt y. Tiểu hoảng tử sững sờ, sống lưng lập tức lạnh ngắt.
Thứ bay tới đúng là mẫu hậu của y, nhưng lại đung đưa như diều gặp gió, bồng bềnh phấp phới.
Bởi vì đây chỉ là bộ da của mẫu hậu y mà thôi...
Chương 520 Lo chuyện bao đồng (1)
Đó là một bộ da người tinh xảo, dung mạo bên trên còn được trang điểm diễm lệ, trâm cài trên đầu còn đầy vẻ cao quý, nhưng thịt bên trong đã bị móc rỗng. Chẳng biết dùng cách gì mà giữ được bộ da người hoàn chỉnh. Ánh mắt bà đờ đẫn, có lẽ nên nói là không có mắt, trong vị trí hốc mắt có hai đốm lửa nhỏ. Theo gió đêm thổi qua, bộ da này vặn vẹo thành một góc độ rất kỳ dị. Bên trong bộ da thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng gọi thăm thẳm, giống như tiếng gió luồn qua những lỗ trên bộ da.
Tiểu hoàng tử cứ thế ngẩng đầu nhìn bộ da người, cả người choáng váng vì sợ.
Y thậm chí quên cả nói, cũng không hét lên, chỉ ngơ ngác nhìn tấm da của mẫu hậu mình đang bay phấp phới theo gió.
Trong hư không, yên tĩnh.
"Lữ Phi nói quả nhiên không sai, mẹ con liền tâm..."
"Nếu nói đến ai có thể tìm ra được tiểu điện hạ, thì cũng chỉ có hoàng hậu tâm linh tương thông với ngài thôi..."
Dần dần có mấy giọng nói the thé vang lên, sau đó ở sâu trên bầu trời đêm lập tức xuất hiện mấy ngọn đèn lồng xanh rờn. Ra là mấy âm thị mặc áo đen, trên tay mỗi người đều xách thôi một ngọn đèn lồng, bên trên đèn tỏa ra ánh sáng xanh. Nếu nhìn kỹ thì thấy bên trong mỗi ngọn đèn lồng đều đang chảy ra một sợi tơ như ẩn như hiện, đầu khác của sợi tơ gắn với bộ da người kia.
Bộ da người kia hệt như con rối, bị bọn họ điều khiển hành động.
Mà ở phía sau đám âm thị còn có hơn mười huyền thiết giáp sĩ đang lặng lẽ lướt qua không trung với tốc độ cực mau, bao vây lấy bộ da người và tiểu hoàng tử vào bên trong, đồng thời bắn ánh mắt cảnh giác ra xung quanh tìm kiếm, xem còn có người nào khác không.
"Long Nhi của ta, con ra đây đi..."
"Long Nhi, tiên tri chém yêu phi rồi, chúng ta được an toàn rồi..."
Bộ da người kia vẫn đang phát ra giọng nói thăm thẳm, hệt như một oan hồn đang nức nở.
Mà tiểu hoàng tử nhìn thấy bộ da người ấy thì đã ngây dại hoàn toàn.
"Tiểu điện hạ, Lữ Phi nói ngài phản bội bệ hạ, đánh cắp một bảo vật. Thấy ngài bỏ trốn không muốn gặp chúng ta, nên chắc hẳn lời này là thật. Việc đã đến nước này, ngài cũng không trốn thoát được nữa, hãy giao món bảo vật đó ra, rồi theo chúng ta trở về..."
Một âm thị trong đó khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Về lại trong cung, ngài vẫn là tiểu điện hạ của Ô Trì Quốc!"
Tiểu hoàng tử vẫn chưa nói gì, dường như không nghe thấy lời tên kia nói.
Âm thị thấy thế chỉ mỉm cười, khẽ phất tay áo.
Huyền giáp thị vệ ở bên cạnh lập tức chĩa thương thép về phía tiểu hoàng tử, sau đó có một gã âm thị đi đến, giơ tay lần mò trong ngực y. Mãi đến khi tên âm thị kia cho tay vào ngực mình, tiểu hoàng tử mới đột nhiên phản ứng lại, người run lên một cái. Đám huyền giáp thị vệ ở bên cạnh đưa thương thép về phía trước, đè lên đầu tiểu hoàng tử khiến y phải cúi rạp xuống.
"A..."
Tiểu hoàng tử bị mấy cây thương thép nặng trịch đè xuống, không thể nhúc nhích được.
Nhưng trong miệng y lại phát ra một tiếng gầm thét vừa như dã thú vừa như gào khóc, tuyệt vọng mà thê lương, cùng nỗi sợ hãi vô biên.
Sau đó y dốc hết toàn lực để bật thoát ra.
Chỉ dựa vào chút tu vi gần như có thể bỏ qua không tính của tiểu hoàng tử, vậy mà thương thép trong tay thiết giáp vệ sĩ lúc này lại không thể áp chế được y.
"Mau giữ hắn lại."
Âm thị kia nghe thấy tiếng gào thét thê lương của tiểu hoàng tử cũng sợ hết hồn, trong lòng loáng thoáng cảm thấy tiếng gào khóc này còn đáng sợ hơn tiếng quỷ kêu.
Nhưng hắn ta chỉ thoáng hoảng hồn, sau đó phản ứng lại ngay, cười lạnh một tiếng. Đám thiết giáp vệ sĩ cầm thương phía sau tiểu hoàng tử lập tức đổi thế tiến công, có kẻ gác thương lên sườn y, có kẻ vắt thương lên ngang lưng y, có kẻ lại kẹp vào nách y. Các mũi thương đan xen với nhau hệt như một cái khung thép, khóa chặt tiểu hoàng tử vào giữa, mặc kệ y gào thét giãy dụa ra sao cũng không thể nào thoát ra được.
Mẫu hậu y rõ ràng chỉ cách đầu ngón tay y nửa phân, vậy mà nửa phân này y không thể với tới.
Hơn nữa đám vệ sĩ còn dốc toàn lực, kéo ngược y lùi về sau.
"Tiểu điện hạ, ngài là một người thông minh, cần gì phải làm mấy chuyện không thông minh như thế chứ?"
Âm thị dẫn đầu cười nham hiểm một tiếng, chậm rãi đi tới, đè thấp giọng nói: "Nếu ngài ngoan ngoãn ở yên trong cung, thì đã không xảy ra chuyện gì. Hoàng hậu cũng không đến mức phải bị như vậy..."
"Nói cho cùng, vẫn là do ngài nghịch ngợm gây rối, mới hại đến người..."
Vừa nói, hắn ta vừa đưa tay sờ soạng trong ngực tiểu hoàng tử, thấy mặt tiểu hoàng tử chợt đỏ bừng, dường như hắn còn có chút hưng phấn.
"Quá đáng!"
Nhưng đúng vào lúc này, đằng sau âm thị dẫn đầu bỗng vang lên một tiếng than thở xa xôi.
Âm thị kinh hãi vội vàng quay người lại, chỉ thấy giữa hư không có một nam tử trẻ tuổi mặc áo dài xanh, dáng người cao gầy đang đứng chắp tay, vẻ mặt bình thản, nhưng có thể nhìn ra được trong mắt hắn lóe lên chút lạnh lùng.
Vẻ lạnh lùng ấy là chán ghét, khó chịu, thậm chí còn xen chút căm giận.
"Ngươi là ai?"
Âm thị thủ lĩnh giật mình, với tu vi của hắn ta mà lại không biết thanh niên áo xanh này đến từ lúc nào.
"Một người ngoài... không nhìn nổi cách làm của các ngươi!"
Thanh niên áo xanh kia thấp giọng nói, dường như phải ngập ngừng một chút mới xác định được thân phận của bản thân.
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi bước về phía trước.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Nguyên, tiểu hoàng tử liền có chút tuyệt vọng.
Trong khoảng thời gian này y đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, lại vài lần suýt bị bọn chúng phát hiện, thậm chí có thể là gặp may rồi, tất cả đều nhờ có tổ tiên phù hộ mới chống đỡ đến lúc này vẫn chưa bị người mà Yêu Phi phái đến phát hiện ra, dưới sự tuyệt vọng đột nhiên tiểu hoàng tử gặp phải Phương Nguyên, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác tin tưởng khó nói thành lời, tựa như rơi vào đường cùng lộn nhào một phát lại túm được góc áo của Phương Nguyên, nhưng tiểu hoàng tử không ngờ đến Phương Nguyên lại đáp trả lời van xin của y như thế.
Mà hai vị lão trận sư thì ngẩn người một bên mà nhìn, bọn họ chỉ biết tiểu hoàng tử bỏ trốn mà thôi, lại vẫn không biết giữa chừng Phương Nguyên đã gặp qua tiểu hoàng tử, nay thấy dáng vẻ của y, cả hai người liền đoán được vài chuyện đã trải qua.
Tiểu hoàng tử lúc trước cao cao tại thượng vô cùng tôn quý lại biến thành bộ dạng đáng thương như vậy, tự nhiên khiến cho người ta sinh lòng thương hại.
Nhưng nhìn thấy tâm địa sắt đá của Phương Nguyên như rõ ràng không hề có ý giúp đỡ.
Thật ra thì hai vị lão trận sư có ý giúp đỡ nhưng họ cũng dựa vào Phương Nguyên bảo vệ, thì sao có thể không biết xấu hổ mà khuyên can hắn cơ chứ?
"Rầm!"
Cũng khi bọn họ nói mấy câu đó thì đọt nhiên trong không trung từng luồng đạo khí vọt lên, có một đội tu sĩ toàn thân mặc áo đen từ xa xông thẳng về phía này. Thật không may hướng bọn họ vọt đến chính là chỗ của đám người Phương Nguyên, trong sự cảm ứng của Phương Nguyên rõ ràng có thể cảm nhận được những người tu hành này đền tỏa ra thần thức, tra xét vô cùng cặn kẽ khu vực này.
Nếu đến nơi này thì nhất định bọn họ sẽ phát hiện ra tiểu hoàng tử.
Dĩ nhiên tiểu hoàng tử đã rất hoảng sợ, tay chân đều run lẩy bẩy, tay lạnh cóng không ngừng kéo vạt áo Phương Nguyên.
"Meo meo!"
Lúc này con mèo trăng kia uể oải gào lên một tiếng.
Phương Nguyên trầm ngâm một chốc, vẫn không nhúc nhích.
Thé nhưng ngay lúc đám tu sĩ sắp đến trên vùng trời này thì hắn khẽ thở dài.
Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, một vệt tử khí bay đến che tiểu hoàng tử vào bên trong.
Gần như là cùng một lúc đám tu sĩ kia trên không trung quét thần thức đến bên trong vùng khu vực bọn họ đang trú, nhưng không phát hiện điều gì bất thường, hiện giờ kèm theo việc tu vi Phương Nguyên tăng lên thì hiển nhiên Tử Khí Lưu Vân Quyết cũng như nước lên thì thuyền lên, uy lực càng mạnh, nếu những người đó tra xét phía dưới có lẽ có thể thấy được bóng dáng của đám Phương Nguyên, nhưng ở trên không dùng thần thức quét khắp nơi thì lại không thể nào phát hiện ra nơi bọn họ ở được.
"Tiên sinh, ngươi...!"
Tiểu hoàng tử phát hiện những tu sĩ kia không phát hiện ra y, lại nhìn tử khí lờ mờ bên cạnh minh, nhất thời lại xúc động bất ngờ, tay cầm lấy vạt áo Phương Nguyên chặc hơn một chút, trong ánh mắt như dâng lên một tia hi vọng.
"Ngươi chớ cho rằng ta sẽ giúp ngươi thêm nữa!"
Phương Nguyên nhìn tiểu hoàng tử, khẽ lắc đầu nói: "Nhìn vào việc ngươi đồng ý cho ta tất cả lôi thạch trong Lôi Trì, lại đáp ứng cho ta lấy đi hết những thứ ta cần trong tổ điện Ô Trì Quốc, ta sẽ giúp ngươi tránh khỏi sự tra xét của bọn họ, nhưng ta sẽ không đưa ngươi ra ngoài, càng sẽ không vì ngươi mà đối địch với người khác, đợi cho bọn họ lơ là việc tìm kiếm ở lãnh thổ này, chúng ta vẫn đường ai nấy đi thôi!"
Tiểu hoàng tử nghe vậy ngay lặp tức ngẩn người, nhưng cũng không có cách nào khác. Y chỉ có thể khẽ gật đầu, cúi gầm không nói lời nào.
Mà Phương Nguyên lại đưa mắt nhìn bốn phía, đi thẳng về một hướng.
Ở nơi này cũng là một vùng đất hoang mọc đầy lùm cây, địa thế thấp lõm, Phương Nguyên đến xung quanh nơi này liền khom lưng đi lòng vòng, tựa như đang nhìn cái gì, mà giữa không trung chung quanh lúc nào cũng có tu sĩ bay vụt qua, thần thức có cường đại, có yếu kém, mỗi một người đi qua đều làm cho đám người lão trận sư hoảng hốt một lúc lâu, thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của Phương Nguyên, trong lòng họ càng sốt ruột.
"Phương... Phương tiểu tiên sinh này, ngươi đang nhìn cái gì vậy chứ, sắp bị người ta phát hiện rồi!"
Lão trận sư tóc đen thận trọng một chút, bước tới trước mặt Phương Nguyên, nhỏ giọng hỏi.
"Nơi này chính là Thập Vạn Man Sơn, rừng rậm rạp, bọn họ muốn tìm được mấy người ở nơi này sao có thể dễ dàng như vậy chứ?"
Phương Nguyên chỉ trả lời mà không hề xoay đầu lại, sau đó cười nói: "Huống hồ người bọn họ muốn tìm có lẽ là trận sư?"
Hắn vừa nói vừa giơ lên một đạo trận kỳ ném ra ngoài.
Trận kỳ kia bay đến phía dưới một tăng đá lập tức gợi lên một luồng khí cơ, rồi sau đó Phương Nguyên tựa như đi tản bộ, không ngừng ném ra vài đạo trận kỳ, mỗi lần ném đều là khẽ quăng ra, trận kỳ đã đến ngay nơi chỉ định, nhưng phía sau trong vòng chu vi trăm trượng, khí cơ liền đại biến, sương mù mờ mờ bốc lên từ bốn phương tám hướng, phun mạnh lên giữa không trung sau đó lại biến mất chẳng thấy tăm hơi.
"Nếu ta quan sát không sai thì trình độ trận thuật của hắn lại dường như tăng lên không ít?"
Lão trận sư tóc bạc xoa mắt, có phần kinh hãi thốt ra.
"Thiên tài trận đạo quả nhiên không giống người thường!"
Lão trận sư tóc đen cũng thoáng kinh ngạc: "Nếu ta đoán không nhầm thì bây giờ hắn ít nhất cũng có trình độ đại trận sư nhị văn đúng không?"
"Đại trận sư, còn là nhị văn?"
Lão trận sư tóc bạc hít một hơi, cũng không nói nên lời.
Đại học giả của Dịch Lâu các từng đúc kết ra một tiêu chuẩn đánh giá đối với trình độ trận thuật, rồi sau đó đến khảo hạch cấp bậc trận sư do Tiên Minh tổ chức cũng dựa theo tiêu chuẩn này. Cơ bản nhất đó là trận sư chi danh, trận sư có danh tiếng thì đại biểu cho vị tu hành đối với trình độ tạo nghệ đã có một trình độ điêu luyện nhất định, mà trên trận sư còn có đại trận sư chi danh!
Chương 517 Trình độ trận thuật (2)
Có thể thấy được đại trận sư chi danh đã đại biểu cho trình độ của trận sư sắp đi lên từng bước, có thể coi là tông sư, mà đến thời điểm này cũng đã có tư cách khoác lên tiên bào trận sư, trên tiên bào trận sư thêu hoa văn đám mây, bởi thế được người người xưng là Vân Văn Tiên Bào.
Mà đại trận sư đến cảnh giới này nếu tiếp tục nghiên cứu tỉ mỉ trận pháp, như đã nói từ hoa văn đám mây trên tiên bào cũng có thể tiếp tục thăng lên, mỗi một cấp tăng một đụn mây, đại biểu cho cấp bậc trình độ trận thuật của vị trận sư này.
Hai vị lão trận sư Thiên Xu Môn này cả đời nghiên cứu tỉ mỉ trận thuật chính là muốn một ngày nào đó có thể lấy được danh hiểu đại trận sư, đáng tiếc không thẻ như ý nguyện, lúc trước bọn họ nhìn thấy Phương Nguyên thì cảm thấy tuy rằng trận pháp hắn tinh xảo nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn đại trận sư mà thôi, ai có thể ngờ đến chỉ vẻn vẹn vài ngày, trình độ trận thuật của Phương Nguyên lại tăng mạnh, còn sâu không lường được so với trước kia nữa chứ?
Cảnh giới tài năng siêu việt như này hẳn đã phải vượt khỏi trình độ đại trận sư bình thường rồi chứ?
Đương nhiên dù sao bản thân hai vị lão trận sư cũng không phải là đại trận sư, sự phán đoán không nhất định chính xác.
Nhưng bất kể như thế nào thì điều này cũng đại biểu cho việc bọn họ hiển nhiên nhận định Phương Nguyên đã vượt qua trình độ đại trận sư phổ thông rồi.
Với bản lĩnh kia của Phương Nguyên nếu tham dự khảo hạch trận sư Tiên Minh hẳn có thể rất dễ dàng lấy được vân văn tiên bào đó!
Nghĩ đến điều này suy nghĩ của hai người bọn họ muốn mời Phương Nguyên về làm trưởng lão trong đầu càng mãnh liệt hơn!
Khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hai vị lão trận sư, Phương Nguyên cũng đã vất vả lắm mới bố trí xong đại trận.
Tự hắn cũng cực hài lòng, từ lúc chính Phương Nguyên bước vào Ô Trì Quốc, ở núi Ngọc La bắt đầu chính thức tiếp xúc với trận pháp, vừa phá trận vừa học hỏi, nền tảng trận lúc trước cũng từ từ hòa thành một dòng, quả thật khiến cho trình độ trận đạo bản thân Phương Nguyên tăng nhanh trên diện rộng, dù không cần Thuật Thiên Diễn thì trình độ trận thuật của hắn cũng rất phi thường rồi, còn cả Thuật Thiên Diễn kia thôi diễn lên lại càng thêm đáng sợ!
Đương nhiên Phương Nguyên cũng biết đây cũng có liên quan đến kinh nghiệm của bản thân.
Trước là phá giải đại trận núi Ngọc La, lại giúp Hỏa Vân Linh bố trí đại trận hộ sơn, sau đó lại dùng trận pháp vây chết Triệu Nô Nhi, tiếp sau đó còn phá trận trên đường tiến vào tổ điện Ô Trì Quốc đầy hung hiểm, những điều này là cơ hội thực tiễn khó có được, mỗi lần đều muốn dồn hắn đến cực hạn, có Thuật Thiên Diễn hỗ trợ, nếu trình độ trận thuật của bọn họ không tăng nhanh thì mới là chuyện lạ.
Cho dù là đại trận sư tài giỏi đến đâu chỉ sợ không thể cho đệ tử thân truyền của chính người đó được nhiều cơ hội thực tiễn đến như vậy.
Dĩ nhiên nếu không có Thuật Thiên Diễn, có cơ hội như này thì bọn họ cũng không thể làm được.
Nay đại trận đã thành cả đám người đều núp vào bên trong đại trận, nên làm gì thì làm cái đó, thoạt nhìn không khác lúc bình thường cho lắm, nhưng một lớp mây mù màu xanh mỏng manh lại có thể tách biệt bọn họ hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chẳng những từ trên cao không tra ra được hay là bên cạnh đại trận quét qua, trừ khi đụng phải phía trên đại trận, nếu không sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Cao thủ Ô Trì Quốc nhiều hơn nữa, muốn tìm khắp cả Thập Vạn Man Sơn cũng là chuyện không thể.
Bởi thế chỉ cần một cái đại trận đã đủ để đảm bảo đám người Phương Nguyên đứng ở thế bất bại.
Sự thật cũng hệt như thế.
Những tu sĩ trên bầu trời kia cũng không biết có bao nhiêu người, rõ ràng tra xét từng khu vực một, lúc trước trọng điểm mà bọn họ tìm kiếm là nghiêng vê phía nam nơi đám người Phương Nguyên trú, nơi gần với tổ điện, từ từ trọng điểm tra xét đã dời đến trên đỉnh đầu cả đám Phương Nguyên, nhưng sau vài lần luân phiên tra xét cũng không thu hoạch được gì cả, lại dời trọng điểm đi.
Đến lúc này thì mọi người đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chờ cho những người đó rời đi xa hơn, bọn họ có thể ung dung rời khỏi, đường ai nấy đi rồi.
"Tiểu hoàng tử, sau khi rời khỏi, ngươi muốn đi đâu?"
Dưới sự canh giữ của đại trận, moi người đều đang bận rộn chuyện của bản thân, Phương Nguyên đương nhiên chuyên tâm thôi diễn phương pháp tu hành thích hợp với hắn, Quan Ngạo thì để trần cánh tay đang cùng thú Toan Nghê đấu khí lực, ôm đầu nó đánh tán loạn, mà con mèo trắng kia thì lại vui vẻ mà nhiều chuyện, hai vị lão trận sư chung quy cũng không đành lòng, chạy đến người bên cạnh tiểu hoàng tử đang ngẩn người trên cọc gỗ, hỏi với vẻ thân thiết.
"Ta muốn cùng với mẫu hậu đi Hoàng Châu!"
Ánh mắt tiểu hoàng tử hơi thừ người ra, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Bây giờ mẫu hậu hẳn là ở Đại Hắc Trạch chờ ta!"
"Ồ!"
Hai vị lão trận sư vẫn là lần đầu tiên nghe được quyết định của y, vội nói: "Vậy bệ hạ làm sao bây giờ?"
Tiểu hoàng tử cắn răng nói: "Tất cả là vì ông ta dẫn theo con yêu nữ kia mới thành ra như vậy, ai thèm quan tâm sống chết của ông ta chứ?"
Hai vị lão trận sư nhất thời không biết nói gì nữa.
Tiểu hoàng tử bỗng nói: "Hai người các ngươi bảo vệ ta đến Đại Hắc Trạch nhé, đợi đến đó rồi ta nhất định..."
Hai vị lão trận sư có phần xấu hổ: "Chúng ta nào có bản lĩnh này chứ, ngươi phải tìm vị kia kìa!"
Nói xong liền chỉ về phía Phương Nguyên.
Tiểu hoàng tử lại thở dài một tiếng, vẻ mặt có phần phức tạp, cũng có chút mất mát: "Hình như Phương tiên sinh tức giận!"
"Phương tiểu ca sẽ không dễ dàng tức giận như vậy đâu!"
Lúc này, Quan Ngạo vẫn đang cưỡi trên người thú Toan Nghê vung một quả đấm nghe thấy được, xoay đầu lại nhìn tiểu hoàng tử nói: "Hắn chỉ cảm thấy ngươi tâm tư quá nhiều cho nên lười quan tâm ngươi, sợ chậm trễ thời gian tu hành của bản thân!"
Tiểu hoàng tử nghe xong thừ người ra, ngẩng đầu lên nói: "Thế nhưng..."
Lời vẫn chưa dứt, hai vị lão trận sư bỗng nhiên đều biến sắc, đối mặt với y.
Trên đỉnh đầu, một đội tu sĩ phía trên đại trận không xa từ từ phóng nhanh đến.
Chương 518 Hoàng hậu đến rồi (1)
Tu sĩ trên đầu chỉ bay lướt qua, không hề phát hiện ra điều gì.
Câu nói của Quan Ngạo bỗng khiến tiểu hoàng tử và hai vị trận có phần hiểu ra.
Thân là người tu hành, bất kể là ai cũng từng trải qua một quãng thời gian si mê tu hành, không thích bị phân tâm.
Trong trạng thái như thế, vạn sự miễn bàn, chỉ có tu hành là thật. Cũng chỉ khi rơi vào trạng thái đó, tu hành mới có bước tiến triển. Nhưng dù là ai chăng nữa cũng chỉ giữ được trạng thái ấy một khoảng thời gian, sau đó từ từ bình thường trở lại. Nhưng nhớ đến thái độ và dáng vẻ làm việc hàng ngày của Phương Nguyên, họ chợt nghĩ rằng có lẽ hắn vẫn luôn ở trong trạng thái ấy...
Theo cách nghĩ này có thể giải thích được rất nhiều điều.
Họ mới quen biết Phương Nguyên không lâu, cảm thấy tính tình hắn rất khó nắm bắt. Vị trận sư trẻ tuổi này có đôi khi nhìn rất lạnh nhạt, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Khi thực sự tiếp xúc với hắn, sẽ nhận thấy thực ra hắn không hề kiêu căng phách lối, nếu có thể giúp được người khác thì hắn cũng tiện tay giúp đỡ. Song có một vài thời điểm, hắn lại rất cương quyết, không có chút tình người nào.
Thậm chí trong mắt hai vị trận sư già, đôi khi Phương Nguyên còn hơi kỳ quặc.
Người này rất thông minh, làm việc tinh ý, thẳng thắn dứt khoát, nhanh nhẹn gọn lẹ, thường gãi đúng chỗ ngứa. Nhưng đôi khi ở gần lại thấy hắn hình như hơi đần, cách nghĩ đơn giản, thậm chí là ngu ngốc.
Lúc trước họ cảm thấy Phương Nguyên bí ẩn, không đoán ra được, giờ lại tự nhiên hiểu ra nguyên nhân trong đó!
Người này hoàn toàn không muốn lãng phí sức lực của mình vào cuộc sống hàng ngày...
Nếu con người có mười phần sức lực, thì hắn sẽ dồn chín phần sức lực vào trong việc tu hành, phần còn thừa lại chia tiếp thành mười phần nhỏ, ăn uống chiếm ba phần, đi lại nhìn người chiếm ba phần, nói chuyện với người khác chiếm ba phần, một phần nhỏ cuối cùng mới là dùng để nghỉ ngơi!
Người như vậy làm sao có thể trông chờ hắn sẽ giao thiệp nhiều với người khác.
Không phải là hắn không thể, mà là tiếc phần sức lực phải bỏ ra để đấu tâm trí với người ta.
Có lẽ chỉ khi nào bị dồn đến lúc cấp bách, hắn mới dứt khoát bỏ phần sức lực ấy ra để giải quyết vấn đề một lần cho xong chuyện!
Tiểu hoàng tử tự cảm thấy những việc đã làm trong tổ điện không coi vào đâu, nhưng trên thực tế đã phạm vào tối kỵ của Phương Nguyên. Y cho rằng Phương Nguyên giận mình, nhưng không phải, Phương Nguyên không dễ bị chọc giận, chỉ là lúc đó y đã bày ra một âm mưu khiến Phương Nguyên cảm thấy người này mưu mô xảo quyệt, không thể tin được, không giận dữ cũng không chán ghét, chỉ là không muốn giao thiệp với y nữa mà thôi!
Với tính cách của Phương Nguyên, có lẽ chỉ thích quan hệ với hai loại người.
Một loại là người thông minh nhất, một loại là người đơn thuần nhất!
Tiểu hoàng tử đã hiểu được điều này, tâm trạng nhất thời càng thêm ảm đạm, ngồi nghệt ra, im lặng không nói năng gì.
Hai vị trận sư già cũng cúi đầu thở dài, chạy sang một bên bàn bạc cái gì đó.
Thời gian dần dần trôi đi, lại có mấy đội tu si bay qua đại trận trên đầu họ, nhưng không hề phát hiện thấy sự bất thường bên dưới, họ cũng tự an tâm. Mắt thấy màn đêm đã cận kề, sao giăng đầy trời, trong núi sâu yên tĩnh, khả năng bị những người đó phát hiện cũng nhỏ đi. Tuy người tu hành dựa vào thần thức, không sợ ngày hay đêm, nhưng lúc dò xét thì ngũ quan cũng vô cùng quan trọng.
Mèo trắng chơi một ngày, ăn uống no say, đang nằm trên cây ngủ.
Con nghê bị Quan Ngạo đánh cho thê thảm, nằm sấp dưới tàng cây canh chừng con mèo trắng.
Tiểu hoàng tử dựa vào thân cây đờ ra.
Xem ra việc lần này chạy trốn rồi bị vây hãm ở đây đã đả kích y rất nhiều.
Còn hai vị trận sư già kia thì đi vào trong hang đá do Phương Nguyên dùng kiếm đục ra, trịnh trọng nói chuyện với hắn một phen!
"Chúng ta muốn mời ngươi đến Thiên Xu Môn làm trưởng lão!"
"Không hứng thú lắm!"
"Thiên Xu Môn chúng ta đã có truyền thừa mấy nghìn năm, đạo uẩn thâm hậu, danh chấn một nước!"
"Ta còn có việc!"
"Các đời Thiên Xu Môn chúng ta đều nghiên cứu trận pháp, có một động tàng kinh, đều là những trận đồ đại trận nổi danh nhất mấy nghìn năm qua. Đó đều là tinh hoa được các trận sư sưu tầm và cất giữ mấy nghìn năm, không dám nói có thể so sánh với thánh địa một phương, nhưng mấy tiên môn bình thường cộng lại cũng không nhiều bằng chúng ta đâu!"
"Ơ..."
"Thiên Xu Môn chúng ta còn có đại trận hộ sơn được bàn tay tài ba của tổ sư các đời bố trí, hết sức huyền diệu, có thể nói là vô song!"
"..."
"Đừng thấy trận thuật của hai chúng ta... kém ngươi một chút mà lầm, đó là vì ngộ tính của chúng ta không đủ, lúc trước sư tôn đã từng truyền lời lại cho chúng ta rằng với tư chất của hai người chúng ta, đời này của chúng ta cũng chỉ đạt được thành tựu là một vị đại trận sư mà thôi. Nhưng bất kể nói thế nào, trận đạo của Thiên Xu Môn chúng ta cũng là hạng nhất, đủ để bồi dưỡng ra một vị đại trận sư ngũ văn siêu phàm thoát tục!"
"Việc này..."
"Nếu ngươi chịu làm trưởng lão của Thiên Xu Môn thì sẽ ngang hàng với hai chúng ta. Tất cả điển tàng của Thiên Xu Môn đều sẽ để cho ngươi thỏa thích đọc!"
"Ta đi..."
"Ôi cái tên này, sao lại chửi ngươi ta vậy?"
"Không, ý ta là, ta đi đến Thiên Xu Môn của các ông!"
Sau khi Phương Nguyên thản nhiên nói ra câu cuối cùng, hai vị trận sư già đều sửng sốt, gần như không thể tin được. Hai người liếc nhìn nhau sau đó nở nụ cười khổ.
Sớm biết kéo trận sư này về đơn giản như vậy, thì lúc trước họ tội gì phải quanh co vòng vèo lắm thế...
Hai người lập tức mừng rỡ, lập tức đưa ra mấy điều kiện với Phương Nguyên. Phương Nguyên cũng gắng hết sức đồng ý. Hai bên đều mang theo thành ý, số điều kiện kia không những không có chỗ nào hà khắc, mà còn dễ dàng đến mức khó mà tưởng tượng. Sau khi đạt thành thống nhất, hai vị trận sư vui không tả xiết, liền lên ngay kế hoạch sáng mai sau khi đám tu sĩ Ô Trì Quốc đi xa sẽ cùng nhau quay về Thiên Xu Môn.
Chương 519 Hoàng hậu đến rồi (2)
Song có một điều khiến họ bất ngờ là, cả khu vực này đã bị tu sĩ Ô Trì Quốc lục soát không biết bao nhiêu lần, các tu sĩ đã sớm điều chỉnh trọng tâm tìm kiếm, dần dần đi xa, nhưng không biết vì sao người đi tìm kiếm ngày một nhiều lên...
Giống như những người đó lại một lần nữa kéo trọng tâm tìm kiếm về khu vực này.
Điều này không thể có khả năng, nếu đối phương phát hiện ra, thì đã trực tiếp đánh tới đây, hà tất phải phiền toái như vậy?
Trong lòng chỉ có thể nghĩ rằng tu sĩ Ô Trì Quốc đặt cẩn thận lên đầu, mỗi khu vực đều phải lục soát mấy lần.
Dù sao đại trận này của đám người Phương Nguyên vô cùng tài tình, đám tu sĩ lướt qua không trung đều không phát hiện ra được điều gì bất thường.
"Chẳng lẽ bọn họ có cách thức gì, có thể xác định đại khái vị trí của chúng ta?"
Phương Nguyên cũng nhận ra được điều đó, đã đi dò xét một phen, sau đó cau mày ngẫm nghĩ.
Ánh mắt hắn bất chợt nhìn về phía tiểu hoàng tử.
Nếu những người đó vì y nên mới phán đoán được vị trí đại khái của nơi này, thì đến lúc cần thiết, hắn và y cũng chỉ đành tách ra mà đi thôi. Hiện giờ hắn để tiểu hoàng tử cùng trốn trong đại trận của mình, tránh sự truy bắt của đám tu sĩ Ô Trì Quốc, là bởi vì khi ở trong tổ điện của Ô Trì Quốc hắn đã vớ được món hời, không tiện khoanh tay đứng nhìn tiểu hoàng tử gặp nguy hiểm mà thôi.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, hắn sẽ không vì tiểu hoàng tử mà chiến đấu một mất một còn với đám tu sĩ Ô Trì Quốc...
... Mà quan trọng hơn là, hoàng tộc Ô Trì Quốc có rất nhiều cao thủ, một mình hắn cũng không chống chọi được!
"Trong thời gian ngắn vẫn có thể đề phòng được. Những người đó không thể tìm ra được đại trận ở chỗ này, chỉ là phán đoán đại khái vị trí mà thôi!"
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên định quay trở về, chỉ cần cẩn thận cảnh giác là được.
"Long Nhi... Long Nhi của ta..."
"Con đang ở đâu, mẫu hậu tới tìm con đây..."
Đúng vào lúc ấy, giữa bầu trời đêm bỗng loáng thoáng truyền đến tiếng gọi của nữ nhân. Tiểu hoàng tử vốn đang tựa vào thân cây, lo lắng nhìn các tu sĩ bay tới bay lui trên không trung mà sợ mất mật, chợt nghe thấy mấy tiếng gọi này, lập tức đứng bật dậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói với giọng không tin nổi: "Là... là mẫu hậu?"
"Long Nhi" là tên mụ của y, chỉ có mẫu hậu mới gọi y như vậy.
"Yêu phi đã bị thái tổ thúc của con chém chết rồi, con không cần sợ nữa, ra đây đi con của ta..."
Trên bầu trời đêm, giọng nói kia lại văng vẳng vang lên, lúc gần lúc xa, giống như từ không trung xa xôi vọng lại.
"Mẫu hậu, là mẫu hậu thật..."
Tiểu hoàng tử mừng như điên, lớn tiếng hô lên, muốn chạy về phía giọng nói kia.
"Điện hạ, cẩn thận có bẫy..."
Hai vị trận sư của Thiên Xu Môn đều kinh hãi, vội vàng cản lại.
Tiểu hoàng tử cười nói: "Mẫu hậu chắc chắn sẽ không hại ta, hơn nữa cái tên Long Nhi này là mẫu hậu lén đặt cho ta, ngay cả phụ hoàng cũng không biết. Bởi vì trước kia phụ hoàng vẫn luôn nói ta tu hành không chăm chỉ, tương lai khó đạt được thành tựu, nên mẫu hậu ta mới đặt cho ta một cái tên mụ như thế. Người nói tương lai ta nhất định sẽ là rồng trong thiên hạ. Bí mật này, phải đến khi ta đăng cơ mới nói cho phụ hoàng biết..."
"Việc này..."
Hai vị trận sư Thiên Xu Môn nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng lại nghĩ vị yêu phi một tay che trời của Ô Trì Quốc kia thật sự đã chết rồi ư?
"Phương tiên sinh..."
Tiểu hoàng tử không để ý tới hai người nữa, bước vội vài bước đến trước mặt Phương Nguyên với vẻ mặt sốt ruột, hiển nhiên là muốn bảo hắn thả mình ra ngoài.
Phương Nguyên lúc này cũng nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu hoàng tử hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười lanh lợi, nói: "Lúc trước ta đã nói với ngươi rằng vị thúc tổ kia mà ra tay thì Ô Trì Quốc sẽ được an toàn. Bây giờ ta phải đi về..." Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Phương Nguyên, y cũng chợt do dự, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta đã nghĩ, chuyện trong tổ điện là lỗi của ta, Phương tiên sinh đừng có trách ta. Tiên sinh đưa ta ra gặp mẫu hậu, ta nhất định sẽ bẩm báo đại ân của tiên sinh cho người biết và chuẩn bị thêm một phần lễ vật khác. Ta cũng sẽ bái tiên sinh làm sư phụ, hi vọng tiên sinh có thể thu nhận ta!"
Phương Nguyên im lặng nhìn tiểu hoàng tử đang phấn khởi ra mặt, thái độ vẫn rất nghiêm túc.
Hắn gật đầu, bắt một đạo pháp ấn, trận quang của đại trận đang bao phủ trên bầu trời chậm rãi nứt ra một khe hở.
Tiểu hoàng tử vui vẻ, chỉ vào hai vị trận sư già và Quan Ngạo, kêu lên: "Quay về các ngươi cũng đều được phong thưởng!"
Dứt lời, y gọi một pháp khí ra, nhanh chóng bay ra khỏi đại trận, vọt thẳng về nơi phát ra giọng nói của mẫu hậu y, trong miệng còn gào to "con ở đây". Chỉ chớp mắt, tiểu hoàng tử đã chạy được mấy dặm đường. Sau đó trước mặt y xuất hiện một nữ tử mặc váy màu vàng nhạt đang cưỡi gió tới. Thấy đúng là dáng hình của mẫu hậu, tiểu hoàng tử mừng rỡ...
"Mẫu hậu, con..."
Y dang hai tay định ôm lấy nữ tử kia, nhưng đúng lúc ấy, bóng hình kia đã đến trước mặt y. Tiểu hoảng tử sững sờ, sống lưng lập tức lạnh ngắt.
Thứ bay tới đúng là mẫu hậu của y, nhưng lại đung đưa như diều gặp gió, bồng bềnh phấp phới.
Bởi vì đây chỉ là bộ da của mẫu hậu y mà thôi...
Chương 520 Lo chuyện bao đồng (1)
Đó là một bộ da người tinh xảo, dung mạo bên trên còn được trang điểm diễm lệ, trâm cài trên đầu còn đầy vẻ cao quý, nhưng thịt bên trong đã bị móc rỗng. Chẳng biết dùng cách gì mà giữ được bộ da người hoàn chỉnh. Ánh mắt bà đờ đẫn, có lẽ nên nói là không có mắt, trong vị trí hốc mắt có hai đốm lửa nhỏ. Theo gió đêm thổi qua, bộ da này vặn vẹo thành một góc độ rất kỳ dị. Bên trong bộ da thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng gọi thăm thẳm, giống như tiếng gió luồn qua những lỗ trên bộ da.
Tiểu hoàng tử cứ thế ngẩng đầu nhìn bộ da người, cả người choáng váng vì sợ.
Y thậm chí quên cả nói, cũng không hét lên, chỉ ngơ ngác nhìn tấm da của mẫu hậu mình đang bay phấp phới theo gió.
Trong hư không, yên tĩnh.
"Lữ Phi nói quả nhiên không sai, mẹ con liền tâm..."
"Nếu nói đến ai có thể tìm ra được tiểu điện hạ, thì cũng chỉ có hoàng hậu tâm linh tương thông với ngài thôi..."
Dần dần có mấy giọng nói the thé vang lên, sau đó ở sâu trên bầu trời đêm lập tức xuất hiện mấy ngọn đèn lồng xanh rờn. Ra là mấy âm thị mặc áo đen, trên tay mỗi người đều xách thôi một ngọn đèn lồng, bên trên đèn tỏa ra ánh sáng xanh. Nếu nhìn kỹ thì thấy bên trong mỗi ngọn đèn lồng đều đang chảy ra một sợi tơ như ẩn như hiện, đầu khác của sợi tơ gắn với bộ da người kia.
Bộ da người kia hệt như con rối, bị bọn họ điều khiển hành động.
Mà ở phía sau đám âm thị còn có hơn mười huyền thiết giáp sĩ đang lặng lẽ lướt qua không trung với tốc độ cực mau, bao vây lấy bộ da người và tiểu hoàng tử vào bên trong, đồng thời bắn ánh mắt cảnh giác ra xung quanh tìm kiếm, xem còn có người nào khác không.
"Long Nhi của ta, con ra đây đi..."
"Long Nhi, tiên tri chém yêu phi rồi, chúng ta được an toàn rồi..."
Bộ da người kia vẫn đang phát ra giọng nói thăm thẳm, hệt như một oan hồn đang nức nở.
Mà tiểu hoàng tử nhìn thấy bộ da người ấy thì đã ngây dại hoàn toàn.
"Tiểu điện hạ, Lữ Phi nói ngài phản bội bệ hạ, đánh cắp một bảo vật. Thấy ngài bỏ trốn không muốn gặp chúng ta, nên chắc hẳn lời này là thật. Việc đã đến nước này, ngài cũng không trốn thoát được nữa, hãy giao món bảo vật đó ra, rồi theo chúng ta trở về..."
Một âm thị trong đó khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Về lại trong cung, ngài vẫn là tiểu điện hạ của Ô Trì Quốc!"
Tiểu hoàng tử vẫn chưa nói gì, dường như không nghe thấy lời tên kia nói.
Âm thị thấy thế chỉ mỉm cười, khẽ phất tay áo.
Huyền giáp thị vệ ở bên cạnh lập tức chĩa thương thép về phía tiểu hoàng tử, sau đó có một gã âm thị đi đến, giơ tay lần mò trong ngực y. Mãi đến khi tên âm thị kia cho tay vào ngực mình, tiểu hoàng tử mới đột nhiên phản ứng lại, người run lên một cái. Đám huyền giáp thị vệ ở bên cạnh đưa thương thép về phía trước, đè lên đầu tiểu hoàng tử khiến y phải cúi rạp xuống.
"A..."
Tiểu hoàng tử bị mấy cây thương thép nặng trịch đè xuống, không thể nhúc nhích được.
Nhưng trong miệng y lại phát ra một tiếng gầm thét vừa như dã thú vừa như gào khóc, tuyệt vọng mà thê lương, cùng nỗi sợ hãi vô biên.
Sau đó y dốc hết toàn lực để bật thoát ra.
Chỉ dựa vào chút tu vi gần như có thể bỏ qua không tính của tiểu hoàng tử, vậy mà thương thép trong tay thiết giáp vệ sĩ lúc này lại không thể áp chế được y.
"Mau giữ hắn lại."
Âm thị kia nghe thấy tiếng gào thét thê lương của tiểu hoàng tử cũng sợ hết hồn, trong lòng loáng thoáng cảm thấy tiếng gào khóc này còn đáng sợ hơn tiếng quỷ kêu.
Nhưng hắn ta chỉ thoáng hoảng hồn, sau đó phản ứng lại ngay, cười lạnh một tiếng. Đám thiết giáp vệ sĩ cầm thương phía sau tiểu hoàng tử lập tức đổi thế tiến công, có kẻ gác thương lên sườn y, có kẻ vắt thương lên ngang lưng y, có kẻ lại kẹp vào nách y. Các mũi thương đan xen với nhau hệt như một cái khung thép, khóa chặt tiểu hoàng tử vào giữa, mặc kệ y gào thét giãy dụa ra sao cũng không thể nào thoát ra được.
Mẫu hậu y rõ ràng chỉ cách đầu ngón tay y nửa phân, vậy mà nửa phân này y không thể với tới.
Hơn nữa đám vệ sĩ còn dốc toàn lực, kéo ngược y lùi về sau.
"Tiểu điện hạ, ngài là một người thông minh, cần gì phải làm mấy chuyện không thông minh như thế chứ?"
Âm thị dẫn đầu cười nham hiểm một tiếng, chậm rãi đi tới, đè thấp giọng nói: "Nếu ngài ngoan ngoãn ở yên trong cung, thì đã không xảy ra chuyện gì. Hoàng hậu cũng không đến mức phải bị như vậy..."
"Nói cho cùng, vẫn là do ngài nghịch ngợm gây rối, mới hại đến người..."
Vừa nói, hắn ta vừa đưa tay sờ soạng trong ngực tiểu hoàng tử, thấy mặt tiểu hoàng tử chợt đỏ bừng, dường như hắn còn có chút hưng phấn.
"Quá đáng!"
Nhưng đúng vào lúc này, đằng sau âm thị dẫn đầu bỗng vang lên một tiếng than thở xa xôi.
Âm thị kinh hãi vội vàng quay người lại, chỉ thấy giữa hư không có một nam tử trẻ tuổi mặc áo dài xanh, dáng người cao gầy đang đứng chắp tay, vẻ mặt bình thản, nhưng có thể nhìn ra được trong mắt hắn lóe lên chút lạnh lùng.
Vẻ lạnh lùng ấy là chán ghét, khó chịu, thậm chí còn xen chút căm giận.
"Ngươi là ai?"
Âm thị thủ lĩnh giật mình, với tu vi của hắn ta mà lại không biết thanh niên áo xanh này đến từ lúc nào.
"Một người ngoài... không nhìn nổi cách làm của các ngươi!"
Thanh niên áo xanh kia thấp giọng nói, dường như phải ngập ngừng một chút mới xác định được thân phận của bản thân.
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi bước về phía trước.