Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2 - Chương 2: Chị có tin trên đời này còn tồn tại một “chị” khác nữa không?
“Bác sĩ Sầm, chắc là chị biết về thí nghiệm con mèo của Schrödinger nhỉ. Tương tự như thí nghiệm đó, nếu như chị có một khẩu súng lượng tử, cò súng ở trạng thái chồng chập lượng tử, điều kiện kích hoạt cò súng là sự phân rã của nguyên tử. Vậy thì trước mỗi lần bóp cò chị sẽ có 50% xác suất sống sót. Thế nên trên thực tế sẽ có hai vũ trụ khác nhau, một vũ trụ là chị bị bắn chết, nhưng ở một vũ trụ khác khẩu súng lượng tử đó của chị không phát nổ. Cho nên theo thuyết đa vũ trụ thì một người sẽ không bao giờ có thể tự sát thành công. Bởi một khi ý thức của chị được sinh ra nó sẽ không biến mất nữa, nó luôn luôn tồn tại một phiên bản nữa của “chị” ở một vũ trụ khác.”
Trạm Tiểu Dã ngồi trên ghế trong phòng khám, co hai chân lên ghế, cằm tựa lên đầu gối, lúc nói những điều này cậu ta không ngẩng đầu nhìn Sầm Từ, ánh mắt hướng vào một góc tường. Tiểu Dã rõ ràng là một cậu thanh niên khôi ngô, nhưng hiện giờ hơn nửa khuôn mặt của cậu bị che khuất dưới chiếc mũ áo hoodie.
Tiểu Dã vừa tròn 19 tuổi và là bệnh nhân của Sầm Từ, cậu đang trong độ tuổi tràn đầy sức sống nhưng lại bị chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng. Người nhà đưa cậu đến rất nhiều phòng khám tâm lý và bệnh viện tâm thần, song kết quả đều không khả quan.
Lần đầu gặp Sầm Từ, Trạm Tiểu Dã tự giới thiệu mình là “một con mèo đội mũ”, hơn nữa còn nghiêm túc nhấn mạnh với Sầm Từ rằng cậu không phải Trạm Tiểu Dã.
“Một tối nọ, có người tự nhiên đội mũ của cậu ấy lên đầu tôi, sau đó tôi liền biến thành một con mèo.”
Trạm Tiểu Dã giải thích, sau đó hạ thấp giọng, nhìn chằm chằm Sầm Từ đầy bí hiểm rồi nói thêm một câu: “Người đội mũ cho tôi ấy, chính là tôi đó!”
Lúc đầu Sầm Từ cho rằng người mà cậu ta nói đến có ngoại hình trông giống cậu ta, nhưng Trạm Tiểu Dã lắc đầu nhấn mạnh: “Không phải ngoại hình giống nhau, anh ta chính là tôi, vì tôi chỉ có duy nhất, nên anh ta biến tôi thành mèo.”
Thế giới tâm lý khó phân biệt thật giả, Sầm Từ đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân như Tiểu Dã. Vì thế, cô gạt bỏ kết quả khám bệnh từ bác sĩ cũ của cậu ta, đồng thời chẩn đoán cậu ta mắc chứng ám ảnh sợ hãi. Lúc bình thường cậu ta vẫn suy nghĩ thông suốt, nhưng nguyên nhân căn bệnh của cậu ta thực chất xuất phát từ việc sợ mũ và bóng tối. Còn về “tôi” và “con mèo đội mũ” mà cậu ta nói chẳng qua chỉ là vỏ bọc để che lấp nỗi sợ hãi của cậu ta đối với sự việc hoặc sự vật nào đó.
Sau khi kết thúc lần điều trị đầu tiên, Tiểu Dã bắt đầu có biểu hiện “kháng cự”, đây là phản ứng bình thường của người bệnh sau một thời gian điều trị, thể hiện hành vi không hợp tác, thậm chí là không tin tưởng liệu trình khám chữa do bác sĩ tâm lý đặt ra. Trạm Tiểu Dã thậm chí còn sử dụng phương pháp cao cấp hơn để giải thích cho tình trạng “kháng cự” của cậu ta.
Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng về cơ học lượng tử được nghĩ ra bởi nhà vật lý học người Áo Schrödinger. Thuyết “tự sát lượng tử” mà Trạm Tiểu Dã nói tới cũng là một thí nghiệm tưởng tượng trong cơ học lượng tử, và nó được phát triển từ thí nghiệm con mèo của Schrödinger.
Nói chung đây là cách giải thích về thế giới song song. Khi bạn chết đi ý thức của bạn sẽ hồi sinh và tồn tại ở một thế giới khác, cũng có thể hiểu là chúng ta có thể tồn tại tuần hoàn vô tận. Như vậy đồng nghĩa với việc là ý thức bất tử, hay còn gọi dưới một cái tên khác là bất tử lượng tử.
Qua vài lượt điều trị Sầm Từ nhận thấy, Trạm Tiểu Dã có hứng thú với bộ môn vật lý hơn hẳn người bình thường, cho nên cậu ta mới nói ra những điều như vậy. Sầm Từ không thấy lạ, cô hiểu rất rõ điều mà Trạm Tiểu Dã muốn nói tới là một thứ khác. Quả nhiên, cậu ta lại bày tỏ lại quan điểm: “Tôi ở một thế giới khác đi tới cuộc sống hiện thực của tôi. Vậy tôi phải làm sao đây? Chỉ còn cách biến tôi không còn là tôi nữa.”
Suốt quá trình này Sầm Từ chỉ ngồi nghe, nói xong Trạm Tiểu Dã im lặng một hồi, cuối cùng ngước lên nhìn cô: “Bác sĩ Sầm, nếu tôi ở một thế giới khác tới tìm tôi, liệu chị có nhầm anh ta thành tôi không?”
Sầm Từ đứng tựa vào bàn làm việc, nhìn thẳng vào đôi mắt nửa sợ hãi nửa lo lắng của Trạm Tiểu Dã mà từ tốn nói: “Không nhầm, tôi có thể phân biệt được hai cậu. Ai là ai.”
“Thật không? Chị chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Sau khi nghe Sầm Từ nói vậy, Trạm Tiểu Dã thở phào một hơi, rồi ngả đầu nằm xuống, nhắm mắt ngủ. Sầm Từ để mặc cậu ngủ, đưa tay ấn máy đập nhịp trên bàn.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nếu người bệnh có biểu hiện kháng cự thì không nên cưỡng chế điều trị, đặc biệt trường hợp của Trạm Tiểu Dã còn cực kỳ nhạy cảm về mặt cảm xúc, cố tình dẫn dắt thêm chuyện chỉ khiến cậu ta cảnh giác hơn, thậm chí còn phản tác dụng. Điều trị tâm lý cũng giống như một cuộc giải phẫu thần kinh cực kỳ tỉ mỉ. Dù là nhà tư vấn tâm lý hay nhà phân tâm học thì đều phải có sự hiểu biết đầy đủ về người bệnh.
Tuy nhiên, nhà phân tâm học có điểm khác với nhà tư vấn tâm lý bình thường. Nếu nhà tư vấn tâm lý bình thường cơ bản chỉ là khử trùng trừ độc trên miệng vết thương, thì nhà phân tâm học phải tìm hiểu những mối quan hệ vô thức của con người, là nguyên nhân hình thành vết thương, rồi mới cẩn thận khâu miệng vết thương lại. Cho nên có thể cùng một người bệnh nhưng thời gian điều trị sẽ lâu hơn.
Lúc đến phòng trà để rót nước, Sầm Từ đột nhiên nghĩ tới câu nói của Trạm Tiểu Dã: Tôi ở một thế giới khác đi tới cuộc sống hiện tại của tôi…Câu này nghĩa cũng khá tương tự câu Mẫn Vi Vi nói với cảnh sát: “Tôi không phải là tôi”.
Cả Mẫn Vi Vi và Trạm Tiểu Dã đều là bệnh nhân của Sầm Từ, nhưng cô biết rõ chứng bệnh tâm thần mà hai người họ mắc phải vô cùng khác nhau. Tuy nhiên cô vẫn thắc mắc tại sao Mẫn Vi Vi lại nói như vậy với cảnh sát? Sầm Từ không thể đưa ra bất cứ kết luận trước khi gặp cô ta.
Phải khẳng định một điều, câu nói “Tôi vẫn luôn nghe lời bác sĩ Sầm” của Mẫn Vi Vi thực sự gây ra nhiều phiền phức cho Sầm Từ. Dù cho ý của Mẫn Vi Vi là trong quá trình điều trị cô ta rất nghe lời bác sĩ, nhưng trong mắt cảnh sát câu nói đó lại trở thành bằng chứng ý nói cô “thao túng” Mẫn Vi Vi. Từ tiền đề ban đầu là cố vấn hiện giờ cô lại trở thành đối tượng khả nghi. Để giải quyết chuyện này cô phải điều chỉnh lại thời gian làm việc, đảm bảo các trường hợp đặc biệt cô tiếp nhận có thể chuyển sang điều trị bình thường ở bên ngoài. Toàn bộ thời gian còn lại sẽ hợp tác điều tra với phía cảnh sát.
Thông qua điều tra, cảnh sát không tìm thấy điều gì khả nghi ở Sầm Từ, cũng không có chứng cứ xác thực cho cái gọi là “thao túng”. Bùi Lục thậm chí còn đưa người mang lệnh khám xét tới văn phòng của cô kiểm tra nhưng cũng không phát hiện được gì. Sau cùng anh chỉ nói với cô: “Chúng tôi không có ý nhằm vào cô. Tình hình của Châu Quân khi được đưa vào phòng điều trị tích cực không mấy khả quan, hai nhát dao Mẫn Vi Vi đều đâm vào chỗ hiểm, mức độ phạm tội nghiêm trọng. Vì vậy, chúng tôi không thể sơ sót trong bất kỳ một manh mối nào.”
Sầm Từ không nói gì, tỏ vẻ đã hiểu.
Có lẽ do cô rất hợp tác điều tra, Bùi Lục lại thấy ngượng ngùng, bèn hắng giọng nói thêm: “Hôm khác tôi cũng sẽ tới đây ngồi nói chuyện một chút.”
Nói chuyện? Điều này lại làm Sầm Từ khó hiểu đến bất ngờ, phải mất đến một lúc sau cô mới đáp lại: “Đội trưởng Bùi cũng biết quy định của câu lạc bộ rồi. Trước mắt tôi không có lịch đón khách, nếu đội trưởng Bùi cần, tôi có thể giới thiệu cho anh bác sĩ khác.”
Bùi Lục ngẩn người, sau đó anh nghe thấy cấp dưới trộm cười. Anh cảm thấy lúng túng, bèn hắng giọng nói chữa ngượng: “Chuyện đó thì… Không cần gấp, nói sau cũng được.” Nói xong anh vội vã rời đi.
Người đàn ông Bùi Lục này rõ ràng về lý hẳn còn chưa hết nghi ngờ cô, bởi nếu không sao tự nhiên anh ta lại nói một câu không liên quan như thế. Đương mông lung nghĩ, ngón tay Sầm Từ đột nhiên bỏng rát, lập tức cô thấy một bàn tay đưa tới tắt nút nước nóng của máy lọc nước, trợ lý Dương Tiểu Đào lo lắng hỏi: “Bác sĩ Sầm, cô có sao không?”
Cốc nước đã đầy, tràn ra, chảy dọc xuống đáy cốc, tí tách rơi xuống sàn nhà. Sầm Từ rút tay về, không trả lời Dương Tiểu Đào, chỉ đứng lặng nhìn cốc nước trong tay, khói nóng vẫn đang lơ lửng bay lên, hết làn này tới làn khác.
Ngón tay Sầm Từ bỏng rát, cô đưa tay lên nhìn thì thấy ngón trỏ bị bỏng, sưng đỏ. Không hiểu sao, ngón trỏ lúc này đột nhiên bật máu, bắn ra ào ào, sau đó tới ngón cái, ngón áp út… Cuối cùng là cả bàn tay. Câu nói của Trạm Tiểu Dã lúc này lại văng vẳng bên tai Sầm Từ: Bác sĩ Sầm, chị có tin trên đời này còn tồn tại một “chị” khác nữa không?
Sầm Từ nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra, cả bàn tay sạch sẽ, nào còn một chút vết máu?
<a target="_blank" rel="nofollow" href="https://www.facebook.com/ufi/reacti...s6MjY4Mjk5MDc4MTk0OTIyNg==&av=100000229188159"></a>
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
“Bác sĩ Sầm, chắc là chị biết về thí nghiệm con mèo của Schrödinger nhỉ. Tương tự như thí nghiệm đó, nếu như chị có một khẩu súng lượng tử, cò súng ở trạng thái chồng chập lượng tử, điều kiện kích hoạt cò súng là sự phân rã của nguyên tử. Vậy thì trước mỗi lần bóp cò chị sẽ có 50% xác suất sống sót. Thế nên trên thực tế sẽ có hai vũ trụ khác nhau, một vũ trụ là chị bị bắn chết, nhưng ở một vũ trụ khác khẩu súng lượng tử đó của chị không phát nổ. Cho nên theo thuyết đa vũ trụ thì một người sẽ không bao giờ có thể tự sát thành công. Bởi một khi ý thức của chị được sinh ra nó sẽ không biến mất nữa, nó luôn luôn tồn tại một phiên bản nữa của “chị” ở một vũ trụ khác.”
Trạm Tiểu Dã ngồi trên ghế trong phòng khám, co hai chân lên ghế, cằm tựa lên đầu gối, lúc nói những điều này cậu ta không ngẩng đầu nhìn Sầm Từ, ánh mắt hướng vào một góc tường. Tiểu Dã rõ ràng là một cậu thanh niên khôi ngô, nhưng hiện giờ hơn nửa khuôn mặt của cậu bị che khuất dưới chiếc mũ áo hoodie.
Tiểu Dã vừa tròn 19 tuổi và là bệnh nhân của Sầm Từ, cậu đang trong độ tuổi tràn đầy sức sống nhưng lại bị chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng. Người nhà đưa cậu đến rất nhiều phòng khám tâm lý và bệnh viện tâm thần, song kết quả đều không khả quan.
Lần đầu gặp Sầm Từ, Trạm Tiểu Dã tự giới thiệu mình là “một con mèo đội mũ”, hơn nữa còn nghiêm túc nhấn mạnh với Sầm Từ rằng cậu không phải Trạm Tiểu Dã.
“Một tối nọ, có người tự nhiên đội mũ của cậu ấy lên đầu tôi, sau đó tôi liền biến thành một con mèo.”
Trạm Tiểu Dã giải thích, sau đó hạ thấp giọng, nhìn chằm chằm Sầm Từ đầy bí hiểm rồi nói thêm một câu: “Người đội mũ cho tôi ấy, chính là tôi đó!”
Lúc đầu Sầm Từ cho rằng người mà cậu ta nói đến có ngoại hình trông giống cậu ta, nhưng Trạm Tiểu Dã lắc đầu nhấn mạnh: “Không phải ngoại hình giống nhau, anh ta chính là tôi, vì tôi chỉ có duy nhất, nên anh ta biến tôi thành mèo.”
Thế giới tâm lý khó phân biệt thật giả, Sầm Từ đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân như Tiểu Dã. Vì thế, cô gạt bỏ kết quả khám bệnh từ bác sĩ cũ của cậu ta, đồng thời chẩn đoán cậu ta mắc chứng ám ảnh sợ hãi. Lúc bình thường cậu ta vẫn suy nghĩ thông suốt, nhưng nguyên nhân căn bệnh của cậu ta thực chất xuất phát từ việc sợ mũ và bóng tối. Còn về “tôi” và “con mèo đội mũ” mà cậu ta nói chẳng qua chỉ là vỏ bọc để che lấp nỗi sợ hãi của cậu ta đối với sự việc hoặc sự vật nào đó.
Sau khi kết thúc lần điều trị đầu tiên, Tiểu Dã bắt đầu có biểu hiện “kháng cự”, đây là phản ứng bình thường của người bệnh sau một thời gian điều trị, thể hiện hành vi không hợp tác, thậm chí là không tin tưởng liệu trình khám chữa do bác sĩ tâm lý đặt ra. Trạm Tiểu Dã thậm chí còn sử dụng phương pháp cao cấp hơn để giải thích cho tình trạng “kháng cự” của cậu ta.
Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng về cơ học lượng tử được nghĩ ra bởi nhà vật lý học người Áo Schrödinger. Thuyết “tự sát lượng tử” mà Trạm Tiểu Dã nói tới cũng là một thí nghiệm tưởng tượng trong cơ học lượng tử, và nó được phát triển từ thí nghiệm con mèo của Schrödinger.
Nói chung đây là cách giải thích về thế giới song song. Khi bạn chết đi ý thức của bạn sẽ hồi sinh và tồn tại ở một thế giới khác, cũng có thể hiểu là chúng ta có thể tồn tại tuần hoàn vô tận. Như vậy đồng nghĩa với việc là ý thức bất tử, hay còn gọi dưới một cái tên khác là bất tử lượng tử.
Qua vài lượt điều trị Sầm Từ nhận thấy, Trạm Tiểu Dã có hứng thú với bộ môn vật lý hơn hẳn người bình thường, cho nên cậu ta mới nói ra những điều như vậy. Sầm Từ không thấy lạ, cô hiểu rất rõ điều mà Trạm Tiểu Dã muốn nói tới là một thứ khác. Quả nhiên, cậu ta lại bày tỏ lại quan điểm: “Tôi ở một thế giới khác đi tới cuộc sống hiện thực của tôi. Vậy tôi phải làm sao đây? Chỉ còn cách biến tôi không còn là tôi nữa.”
Suốt quá trình này Sầm Từ chỉ ngồi nghe, nói xong Trạm Tiểu Dã im lặng một hồi, cuối cùng ngước lên nhìn cô: “Bác sĩ Sầm, nếu tôi ở một thế giới khác tới tìm tôi, liệu chị có nhầm anh ta thành tôi không?”
Sầm Từ đứng tựa vào bàn làm việc, nhìn thẳng vào đôi mắt nửa sợ hãi nửa lo lắng của Trạm Tiểu Dã mà từ tốn nói: “Không nhầm, tôi có thể phân biệt được hai cậu. Ai là ai.”
“Thật không? Chị chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Sau khi nghe Sầm Từ nói vậy, Trạm Tiểu Dã thở phào một hơi, rồi ngả đầu nằm xuống, nhắm mắt ngủ. Sầm Từ để mặc cậu ngủ, đưa tay ấn máy đập nhịp trên bàn.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nếu người bệnh có biểu hiện kháng cự thì không nên cưỡng chế điều trị, đặc biệt trường hợp của Trạm Tiểu Dã còn cực kỳ nhạy cảm về mặt cảm xúc, cố tình dẫn dắt thêm chuyện chỉ khiến cậu ta cảnh giác hơn, thậm chí còn phản tác dụng. Điều trị tâm lý cũng giống như một cuộc giải phẫu thần kinh cực kỳ tỉ mỉ. Dù là nhà tư vấn tâm lý hay nhà phân tâm học thì đều phải có sự hiểu biết đầy đủ về người bệnh.
Tuy nhiên, nhà phân tâm học có điểm khác với nhà tư vấn tâm lý bình thường. Nếu nhà tư vấn tâm lý bình thường cơ bản chỉ là khử trùng trừ độc trên miệng vết thương, thì nhà phân tâm học phải tìm hiểu những mối quan hệ vô thức của con người, là nguyên nhân hình thành vết thương, rồi mới cẩn thận khâu miệng vết thương lại. Cho nên có thể cùng một người bệnh nhưng thời gian điều trị sẽ lâu hơn.
Lúc đến phòng trà để rót nước, Sầm Từ đột nhiên nghĩ tới câu nói của Trạm Tiểu Dã: Tôi ở một thế giới khác đi tới cuộc sống hiện tại của tôi…Câu này nghĩa cũng khá tương tự câu Mẫn Vi Vi nói với cảnh sát: “Tôi không phải là tôi”.
Cả Mẫn Vi Vi và Trạm Tiểu Dã đều là bệnh nhân của Sầm Từ, nhưng cô biết rõ chứng bệnh tâm thần mà hai người họ mắc phải vô cùng khác nhau. Tuy nhiên cô vẫn thắc mắc tại sao Mẫn Vi Vi lại nói như vậy với cảnh sát? Sầm Từ không thể đưa ra bất cứ kết luận trước khi gặp cô ta.
Phải khẳng định một điều, câu nói “Tôi vẫn luôn nghe lời bác sĩ Sầm” của Mẫn Vi Vi thực sự gây ra nhiều phiền phức cho Sầm Từ. Dù cho ý của Mẫn Vi Vi là trong quá trình điều trị cô ta rất nghe lời bác sĩ, nhưng trong mắt cảnh sát câu nói đó lại trở thành bằng chứng ý nói cô “thao túng” Mẫn Vi Vi. Từ tiền đề ban đầu là cố vấn hiện giờ cô lại trở thành đối tượng khả nghi. Để giải quyết chuyện này cô phải điều chỉnh lại thời gian làm việc, đảm bảo các trường hợp đặc biệt cô tiếp nhận có thể chuyển sang điều trị bình thường ở bên ngoài. Toàn bộ thời gian còn lại sẽ hợp tác điều tra với phía cảnh sát.
Thông qua điều tra, cảnh sát không tìm thấy điều gì khả nghi ở Sầm Từ, cũng không có chứng cứ xác thực cho cái gọi là “thao túng”. Bùi Lục thậm chí còn đưa người mang lệnh khám xét tới văn phòng của cô kiểm tra nhưng cũng không phát hiện được gì. Sau cùng anh chỉ nói với cô: “Chúng tôi không có ý nhằm vào cô. Tình hình của Châu Quân khi được đưa vào phòng điều trị tích cực không mấy khả quan, hai nhát dao Mẫn Vi Vi đều đâm vào chỗ hiểm, mức độ phạm tội nghiêm trọng. Vì vậy, chúng tôi không thể sơ sót trong bất kỳ một manh mối nào.”
Sầm Từ không nói gì, tỏ vẻ đã hiểu.
Có lẽ do cô rất hợp tác điều tra, Bùi Lục lại thấy ngượng ngùng, bèn hắng giọng nói thêm: “Hôm khác tôi cũng sẽ tới đây ngồi nói chuyện một chút.”
Nói chuyện? Điều này lại làm Sầm Từ khó hiểu đến bất ngờ, phải mất đến một lúc sau cô mới đáp lại: “Đội trưởng Bùi cũng biết quy định của câu lạc bộ rồi. Trước mắt tôi không có lịch đón khách, nếu đội trưởng Bùi cần, tôi có thể giới thiệu cho anh bác sĩ khác.”
Bùi Lục ngẩn người, sau đó anh nghe thấy cấp dưới trộm cười. Anh cảm thấy lúng túng, bèn hắng giọng nói chữa ngượng: “Chuyện đó thì… Không cần gấp, nói sau cũng được.” Nói xong anh vội vã rời đi.
Người đàn ông Bùi Lục này rõ ràng về lý hẳn còn chưa hết nghi ngờ cô, bởi nếu không sao tự nhiên anh ta lại nói một câu không liên quan như thế. Đương mông lung nghĩ, ngón tay Sầm Từ đột nhiên bỏng rát, lập tức cô thấy một bàn tay đưa tới tắt nút nước nóng của máy lọc nước, trợ lý Dương Tiểu Đào lo lắng hỏi: “Bác sĩ Sầm, cô có sao không?”
Cốc nước đã đầy, tràn ra, chảy dọc xuống đáy cốc, tí tách rơi xuống sàn nhà. Sầm Từ rút tay về, không trả lời Dương Tiểu Đào, chỉ đứng lặng nhìn cốc nước trong tay, khói nóng vẫn đang lơ lửng bay lên, hết làn này tới làn khác.
Ngón tay Sầm Từ bỏng rát, cô đưa tay lên nhìn thì thấy ngón trỏ bị bỏng, sưng đỏ. Không hiểu sao, ngón trỏ lúc này đột nhiên bật máu, bắn ra ào ào, sau đó tới ngón cái, ngón áp út… Cuối cùng là cả bàn tay. Câu nói của Trạm Tiểu Dã lúc này lại văng vẳng bên tai Sầm Từ: Bác sĩ Sầm, chị có tin trên đời này còn tồn tại một “chị” khác nữa không?
Sầm Từ nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra, cả bàn tay sạch sẽ, nào còn một chút vết máu?
<a target="_blank" rel="nofollow" href="https://www.facebook.com/ufi/reacti...s6MjY4Mjk5MDc4MTk0OTIyNg==&av=100000229188159"></a>
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Trạm Tiểu Dã ngồi trên ghế trong phòng khám, co hai chân lên ghế, cằm tựa lên đầu gối, lúc nói những điều này cậu ta không ngẩng đầu nhìn Sầm Từ, ánh mắt hướng vào một góc tường. Tiểu Dã rõ ràng là một cậu thanh niên khôi ngô, nhưng hiện giờ hơn nửa khuôn mặt của cậu bị che khuất dưới chiếc mũ áo hoodie.
Tiểu Dã vừa tròn 19 tuổi và là bệnh nhân của Sầm Từ, cậu đang trong độ tuổi tràn đầy sức sống nhưng lại bị chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng. Người nhà đưa cậu đến rất nhiều phòng khám tâm lý và bệnh viện tâm thần, song kết quả đều không khả quan.
Lần đầu gặp Sầm Từ, Trạm Tiểu Dã tự giới thiệu mình là “một con mèo đội mũ”, hơn nữa còn nghiêm túc nhấn mạnh với Sầm Từ rằng cậu không phải Trạm Tiểu Dã.
“Một tối nọ, có người tự nhiên đội mũ của cậu ấy lên đầu tôi, sau đó tôi liền biến thành một con mèo.”
Trạm Tiểu Dã giải thích, sau đó hạ thấp giọng, nhìn chằm chằm Sầm Từ đầy bí hiểm rồi nói thêm một câu: “Người đội mũ cho tôi ấy, chính là tôi đó!”
Lúc đầu Sầm Từ cho rằng người mà cậu ta nói đến có ngoại hình trông giống cậu ta, nhưng Trạm Tiểu Dã lắc đầu nhấn mạnh: “Không phải ngoại hình giống nhau, anh ta chính là tôi, vì tôi chỉ có duy nhất, nên anh ta biến tôi thành mèo.”
Thế giới tâm lý khó phân biệt thật giả, Sầm Từ đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân như Tiểu Dã. Vì thế, cô gạt bỏ kết quả khám bệnh từ bác sĩ cũ của cậu ta, đồng thời chẩn đoán cậu ta mắc chứng ám ảnh sợ hãi. Lúc bình thường cậu ta vẫn suy nghĩ thông suốt, nhưng nguyên nhân căn bệnh của cậu ta thực chất xuất phát từ việc sợ mũ và bóng tối. Còn về “tôi” và “con mèo đội mũ” mà cậu ta nói chẳng qua chỉ là vỏ bọc để che lấp nỗi sợ hãi của cậu ta đối với sự việc hoặc sự vật nào đó.
Sau khi kết thúc lần điều trị đầu tiên, Tiểu Dã bắt đầu có biểu hiện “kháng cự”, đây là phản ứng bình thường của người bệnh sau một thời gian điều trị, thể hiện hành vi không hợp tác, thậm chí là không tin tưởng liệu trình khám chữa do bác sĩ tâm lý đặt ra. Trạm Tiểu Dã thậm chí còn sử dụng phương pháp cao cấp hơn để giải thích cho tình trạng “kháng cự” của cậu ta.
Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng về cơ học lượng tử được nghĩ ra bởi nhà vật lý học người Áo Schrödinger. Thuyết “tự sát lượng tử” mà Trạm Tiểu Dã nói tới cũng là một thí nghiệm tưởng tượng trong cơ học lượng tử, và nó được phát triển từ thí nghiệm con mèo của Schrödinger.
Nói chung đây là cách giải thích về thế giới song song. Khi bạn chết đi ý thức của bạn sẽ hồi sinh và tồn tại ở một thế giới khác, cũng có thể hiểu là chúng ta có thể tồn tại tuần hoàn vô tận. Như vậy đồng nghĩa với việc là ý thức bất tử, hay còn gọi dưới một cái tên khác là bất tử lượng tử.
Qua vài lượt điều trị Sầm Từ nhận thấy, Trạm Tiểu Dã có hứng thú với bộ môn vật lý hơn hẳn người bình thường, cho nên cậu ta mới nói ra những điều như vậy. Sầm Từ không thấy lạ, cô hiểu rất rõ điều mà Trạm Tiểu Dã muốn nói tới là một thứ khác. Quả nhiên, cậu ta lại bày tỏ lại quan điểm: “Tôi ở một thế giới khác đi tới cuộc sống hiện thực của tôi. Vậy tôi phải làm sao đây? Chỉ còn cách biến tôi không còn là tôi nữa.”
Suốt quá trình này Sầm Từ chỉ ngồi nghe, nói xong Trạm Tiểu Dã im lặng một hồi, cuối cùng ngước lên nhìn cô: “Bác sĩ Sầm, nếu tôi ở một thế giới khác tới tìm tôi, liệu chị có nhầm anh ta thành tôi không?”
Sầm Từ đứng tựa vào bàn làm việc, nhìn thẳng vào đôi mắt nửa sợ hãi nửa lo lắng của Trạm Tiểu Dã mà từ tốn nói: “Không nhầm, tôi có thể phân biệt được hai cậu. Ai là ai.”
“Thật không? Chị chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Sau khi nghe Sầm Từ nói vậy, Trạm Tiểu Dã thở phào một hơi, rồi ngả đầu nằm xuống, nhắm mắt ngủ. Sầm Từ để mặc cậu ngủ, đưa tay ấn máy đập nhịp trên bàn.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nếu người bệnh có biểu hiện kháng cự thì không nên cưỡng chế điều trị, đặc biệt trường hợp của Trạm Tiểu Dã còn cực kỳ nhạy cảm về mặt cảm xúc, cố tình dẫn dắt thêm chuyện chỉ khiến cậu ta cảnh giác hơn, thậm chí còn phản tác dụng. Điều trị tâm lý cũng giống như một cuộc giải phẫu thần kinh cực kỳ tỉ mỉ. Dù là nhà tư vấn tâm lý hay nhà phân tâm học thì đều phải có sự hiểu biết đầy đủ về người bệnh.
Tuy nhiên, nhà phân tâm học có điểm khác với nhà tư vấn tâm lý bình thường. Nếu nhà tư vấn tâm lý bình thường cơ bản chỉ là khử trùng trừ độc trên miệng vết thương, thì nhà phân tâm học phải tìm hiểu những mối quan hệ vô thức của con người, là nguyên nhân hình thành vết thương, rồi mới cẩn thận khâu miệng vết thương lại. Cho nên có thể cùng một người bệnh nhưng thời gian điều trị sẽ lâu hơn.
Lúc đến phòng trà để rót nước, Sầm Từ đột nhiên nghĩ tới câu nói của Trạm Tiểu Dã: Tôi ở một thế giới khác đi tới cuộc sống hiện tại của tôi…Câu này nghĩa cũng khá tương tự câu Mẫn Vi Vi nói với cảnh sát: “Tôi không phải là tôi”.
Cả Mẫn Vi Vi và Trạm Tiểu Dã đều là bệnh nhân của Sầm Từ, nhưng cô biết rõ chứng bệnh tâm thần mà hai người họ mắc phải vô cùng khác nhau. Tuy nhiên cô vẫn thắc mắc tại sao Mẫn Vi Vi lại nói như vậy với cảnh sát? Sầm Từ không thể đưa ra bất cứ kết luận trước khi gặp cô ta.
Phải khẳng định một điều, câu nói “Tôi vẫn luôn nghe lời bác sĩ Sầm” của Mẫn Vi Vi thực sự gây ra nhiều phiền phức cho Sầm Từ. Dù cho ý của Mẫn Vi Vi là trong quá trình điều trị cô ta rất nghe lời bác sĩ, nhưng trong mắt cảnh sát câu nói đó lại trở thành bằng chứng ý nói cô “thao túng” Mẫn Vi Vi. Từ tiền đề ban đầu là cố vấn hiện giờ cô lại trở thành đối tượng khả nghi. Để giải quyết chuyện này cô phải điều chỉnh lại thời gian làm việc, đảm bảo các trường hợp đặc biệt cô tiếp nhận có thể chuyển sang điều trị bình thường ở bên ngoài. Toàn bộ thời gian còn lại sẽ hợp tác điều tra với phía cảnh sát.
Thông qua điều tra, cảnh sát không tìm thấy điều gì khả nghi ở Sầm Từ, cũng không có chứng cứ xác thực cho cái gọi là “thao túng”. Bùi Lục thậm chí còn đưa người mang lệnh khám xét tới văn phòng của cô kiểm tra nhưng cũng không phát hiện được gì. Sau cùng anh chỉ nói với cô: “Chúng tôi không có ý nhằm vào cô. Tình hình của Châu Quân khi được đưa vào phòng điều trị tích cực không mấy khả quan, hai nhát dao Mẫn Vi Vi đều đâm vào chỗ hiểm, mức độ phạm tội nghiêm trọng. Vì vậy, chúng tôi không thể sơ sót trong bất kỳ một manh mối nào.”
Sầm Từ không nói gì, tỏ vẻ đã hiểu.
Có lẽ do cô rất hợp tác điều tra, Bùi Lục lại thấy ngượng ngùng, bèn hắng giọng nói thêm: “Hôm khác tôi cũng sẽ tới đây ngồi nói chuyện một chút.”
Nói chuyện? Điều này lại làm Sầm Từ khó hiểu đến bất ngờ, phải mất đến một lúc sau cô mới đáp lại: “Đội trưởng Bùi cũng biết quy định của câu lạc bộ rồi. Trước mắt tôi không có lịch đón khách, nếu đội trưởng Bùi cần, tôi có thể giới thiệu cho anh bác sĩ khác.”
Bùi Lục ngẩn người, sau đó anh nghe thấy cấp dưới trộm cười. Anh cảm thấy lúng túng, bèn hắng giọng nói chữa ngượng: “Chuyện đó thì… Không cần gấp, nói sau cũng được.” Nói xong anh vội vã rời đi.
Người đàn ông Bùi Lục này rõ ràng về lý hẳn còn chưa hết nghi ngờ cô, bởi nếu không sao tự nhiên anh ta lại nói một câu không liên quan như thế. Đương mông lung nghĩ, ngón tay Sầm Từ đột nhiên bỏng rát, lập tức cô thấy một bàn tay đưa tới tắt nút nước nóng của máy lọc nước, trợ lý Dương Tiểu Đào lo lắng hỏi: “Bác sĩ Sầm, cô có sao không?”
Cốc nước đã đầy, tràn ra, chảy dọc xuống đáy cốc, tí tách rơi xuống sàn nhà. Sầm Từ rút tay về, không trả lời Dương Tiểu Đào, chỉ đứng lặng nhìn cốc nước trong tay, khói nóng vẫn đang lơ lửng bay lên, hết làn này tới làn khác.
Ngón tay Sầm Từ bỏng rát, cô đưa tay lên nhìn thì thấy ngón trỏ bị bỏng, sưng đỏ. Không hiểu sao, ngón trỏ lúc này đột nhiên bật máu, bắn ra ào ào, sau đó tới ngón cái, ngón áp út… Cuối cùng là cả bàn tay. Câu nói của Trạm Tiểu Dã lúc này lại văng vẳng bên tai Sầm Từ: Bác sĩ Sầm, chị có tin trên đời này còn tồn tại một “chị” khác nữa không?
Sầm Từ nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra, cả bàn tay sạch sẽ, nào còn một chút vết máu?
<a target="_blank" rel="nofollow" href="https://www.facebook.com/ufi/reacti...s6MjY4Mjk5MDc4MTk0OTIyNg==&av=100000229188159"></a>
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
“Bác sĩ Sầm, chắc là chị biết về thí nghiệm con mèo của Schrödinger nhỉ. Tương tự như thí nghiệm đó, nếu như chị có một khẩu súng lượng tử, cò súng ở trạng thái chồng chập lượng tử, điều kiện kích hoạt cò súng là sự phân rã của nguyên tử. Vậy thì trước mỗi lần bóp cò chị sẽ có 50% xác suất sống sót. Thế nên trên thực tế sẽ có hai vũ trụ khác nhau, một vũ trụ là chị bị bắn chết, nhưng ở một vũ trụ khác khẩu súng lượng tử đó của chị không phát nổ. Cho nên theo thuyết đa vũ trụ thì một người sẽ không bao giờ có thể tự sát thành công. Bởi một khi ý thức của chị được sinh ra nó sẽ không biến mất nữa, nó luôn luôn tồn tại một phiên bản nữa của “chị” ở một vũ trụ khác.”
Trạm Tiểu Dã ngồi trên ghế trong phòng khám, co hai chân lên ghế, cằm tựa lên đầu gối, lúc nói những điều này cậu ta không ngẩng đầu nhìn Sầm Từ, ánh mắt hướng vào một góc tường. Tiểu Dã rõ ràng là một cậu thanh niên khôi ngô, nhưng hiện giờ hơn nửa khuôn mặt của cậu bị che khuất dưới chiếc mũ áo hoodie.
Tiểu Dã vừa tròn 19 tuổi và là bệnh nhân của Sầm Từ, cậu đang trong độ tuổi tràn đầy sức sống nhưng lại bị chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng. Người nhà đưa cậu đến rất nhiều phòng khám tâm lý và bệnh viện tâm thần, song kết quả đều không khả quan.
Lần đầu gặp Sầm Từ, Trạm Tiểu Dã tự giới thiệu mình là “một con mèo đội mũ”, hơn nữa còn nghiêm túc nhấn mạnh với Sầm Từ rằng cậu không phải Trạm Tiểu Dã.
“Một tối nọ, có người tự nhiên đội mũ của cậu ấy lên đầu tôi, sau đó tôi liền biến thành một con mèo.”
Trạm Tiểu Dã giải thích, sau đó hạ thấp giọng, nhìn chằm chằm Sầm Từ đầy bí hiểm rồi nói thêm một câu: “Người đội mũ cho tôi ấy, chính là tôi đó!”
Lúc đầu Sầm Từ cho rằng người mà cậu ta nói đến có ngoại hình trông giống cậu ta, nhưng Trạm Tiểu Dã lắc đầu nhấn mạnh: “Không phải ngoại hình giống nhau, anh ta chính là tôi, vì tôi chỉ có duy nhất, nên anh ta biến tôi thành mèo.”
Thế giới tâm lý khó phân biệt thật giả, Sầm Từ đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân như Tiểu Dã. Vì thế, cô gạt bỏ kết quả khám bệnh từ bác sĩ cũ của cậu ta, đồng thời chẩn đoán cậu ta mắc chứng ám ảnh sợ hãi. Lúc bình thường cậu ta vẫn suy nghĩ thông suốt, nhưng nguyên nhân căn bệnh của cậu ta thực chất xuất phát từ việc sợ mũ và bóng tối. Còn về “tôi” và “con mèo đội mũ” mà cậu ta nói chẳng qua chỉ là vỏ bọc để che lấp nỗi sợ hãi của cậu ta đối với sự việc hoặc sự vật nào đó.
Sau khi kết thúc lần điều trị đầu tiên, Tiểu Dã bắt đầu có biểu hiện “kháng cự”, đây là phản ứng bình thường của người bệnh sau một thời gian điều trị, thể hiện hành vi không hợp tác, thậm chí là không tin tưởng liệu trình khám chữa do bác sĩ tâm lý đặt ra. Trạm Tiểu Dã thậm chí còn sử dụng phương pháp cao cấp hơn để giải thích cho tình trạng “kháng cự” của cậu ta.
Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng về cơ học lượng tử được nghĩ ra bởi nhà vật lý học người Áo Schrödinger. Thuyết “tự sát lượng tử” mà Trạm Tiểu Dã nói tới cũng là một thí nghiệm tưởng tượng trong cơ học lượng tử, và nó được phát triển từ thí nghiệm con mèo của Schrödinger.
Nói chung đây là cách giải thích về thế giới song song. Khi bạn chết đi ý thức của bạn sẽ hồi sinh và tồn tại ở một thế giới khác, cũng có thể hiểu là chúng ta có thể tồn tại tuần hoàn vô tận. Như vậy đồng nghĩa với việc là ý thức bất tử, hay còn gọi dưới một cái tên khác là bất tử lượng tử.
Qua vài lượt điều trị Sầm Từ nhận thấy, Trạm Tiểu Dã có hứng thú với bộ môn vật lý hơn hẳn người bình thường, cho nên cậu ta mới nói ra những điều như vậy. Sầm Từ không thấy lạ, cô hiểu rất rõ điều mà Trạm Tiểu Dã muốn nói tới là một thứ khác. Quả nhiên, cậu ta lại bày tỏ lại quan điểm: “Tôi ở một thế giới khác đi tới cuộc sống hiện thực của tôi. Vậy tôi phải làm sao đây? Chỉ còn cách biến tôi không còn là tôi nữa.”
Suốt quá trình này Sầm Từ chỉ ngồi nghe, nói xong Trạm Tiểu Dã im lặng một hồi, cuối cùng ngước lên nhìn cô: “Bác sĩ Sầm, nếu tôi ở một thế giới khác tới tìm tôi, liệu chị có nhầm anh ta thành tôi không?”
Sầm Từ đứng tựa vào bàn làm việc, nhìn thẳng vào đôi mắt nửa sợ hãi nửa lo lắng của Trạm Tiểu Dã mà từ tốn nói: “Không nhầm, tôi có thể phân biệt được hai cậu. Ai là ai.”
“Thật không? Chị chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Sau khi nghe Sầm Từ nói vậy, Trạm Tiểu Dã thở phào một hơi, rồi ngả đầu nằm xuống, nhắm mắt ngủ. Sầm Từ để mặc cậu ngủ, đưa tay ấn máy đập nhịp trên bàn.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nếu người bệnh có biểu hiện kháng cự thì không nên cưỡng chế điều trị, đặc biệt trường hợp của Trạm Tiểu Dã còn cực kỳ nhạy cảm về mặt cảm xúc, cố tình dẫn dắt thêm chuyện chỉ khiến cậu ta cảnh giác hơn, thậm chí còn phản tác dụng. Điều trị tâm lý cũng giống như một cuộc giải phẫu thần kinh cực kỳ tỉ mỉ. Dù là nhà tư vấn tâm lý hay nhà phân tâm học thì đều phải có sự hiểu biết đầy đủ về người bệnh.
Tuy nhiên, nhà phân tâm học có điểm khác với nhà tư vấn tâm lý bình thường. Nếu nhà tư vấn tâm lý bình thường cơ bản chỉ là khử trùng trừ độc trên miệng vết thương, thì nhà phân tâm học phải tìm hiểu những mối quan hệ vô thức của con người, là nguyên nhân hình thành vết thương, rồi mới cẩn thận khâu miệng vết thương lại. Cho nên có thể cùng một người bệnh nhưng thời gian điều trị sẽ lâu hơn.
Lúc đến phòng trà để rót nước, Sầm Từ đột nhiên nghĩ tới câu nói của Trạm Tiểu Dã: Tôi ở một thế giới khác đi tới cuộc sống hiện tại của tôi…Câu này nghĩa cũng khá tương tự câu Mẫn Vi Vi nói với cảnh sát: “Tôi không phải là tôi”.
Cả Mẫn Vi Vi và Trạm Tiểu Dã đều là bệnh nhân của Sầm Từ, nhưng cô biết rõ chứng bệnh tâm thần mà hai người họ mắc phải vô cùng khác nhau. Tuy nhiên cô vẫn thắc mắc tại sao Mẫn Vi Vi lại nói như vậy với cảnh sát? Sầm Từ không thể đưa ra bất cứ kết luận trước khi gặp cô ta.
Phải khẳng định một điều, câu nói “Tôi vẫn luôn nghe lời bác sĩ Sầm” của Mẫn Vi Vi thực sự gây ra nhiều phiền phức cho Sầm Từ. Dù cho ý của Mẫn Vi Vi là trong quá trình điều trị cô ta rất nghe lời bác sĩ, nhưng trong mắt cảnh sát câu nói đó lại trở thành bằng chứng ý nói cô “thao túng” Mẫn Vi Vi. Từ tiền đề ban đầu là cố vấn hiện giờ cô lại trở thành đối tượng khả nghi. Để giải quyết chuyện này cô phải điều chỉnh lại thời gian làm việc, đảm bảo các trường hợp đặc biệt cô tiếp nhận có thể chuyển sang điều trị bình thường ở bên ngoài. Toàn bộ thời gian còn lại sẽ hợp tác điều tra với phía cảnh sát.
Thông qua điều tra, cảnh sát không tìm thấy điều gì khả nghi ở Sầm Từ, cũng không có chứng cứ xác thực cho cái gọi là “thao túng”. Bùi Lục thậm chí còn đưa người mang lệnh khám xét tới văn phòng của cô kiểm tra nhưng cũng không phát hiện được gì. Sau cùng anh chỉ nói với cô: “Chúng tôi không có ý nhằm vào cô. Tình hình của Châu Quân khi được đưa vào phòng điều trị tích cực không mấy khả quan, hai nhát dao Mẫn Vi Vi đều đâm vào chỗ hiểm, mức độ phạm tội nghiêm trọng. Vì vậy, chúng tôi không thể sơ sót trong bất kỳ một manh mối nào.”
Sầm Từ không nói gì, tỏ vẻ đã hiểu.
Có lẽ do cô rất hợp tác điều tra, Bùi Lục lại thấy ngượng ngùng, bèn hắng giọng nói thêm: “Hôm khác tôi cũng sẽ tới đây ngồi nói chuyện một chút.”
Nói chuyện? Điều này lại làm Sầm Từ khó hiểu đến bất ngờ, phải mất đến một lúc sau cô mới đáp lại: “Đội trưởng Bùi cũng biết quy định của câu lạc bộ rồi. Trước mắt tôi không có lịch đón khách, nếu đội trưởng Bùi cần, tôi có thể giới thiệu cho anh bác sĩ khác.”
Bùi Lục ngẩn người, sau đó anh nghe thấy cấp dưới trộm cười. Anh cảm thấy lúng túng, bèn hắng giọng nói chữa ngượng: “Chuyện đó thì… Không cần gấp, nói sau cũng được.” Nói xong anh vội vã rời đi.
Người đàn ông Bùi Lục này rõ ràng về lý hẳn còn chưa hết nghi ngờ cô, bởi nếu không sao tự nhiên anh ta lại nói một câu không liên quan như thế. Đương mông lung nghĩ, ngón tay Sầm Từ đột nhiên bỏng rát, lập tức cô thấy một bàn tay đưa tới tắt nút nước nóng của máy lọc nước, trợ lý Dương Tiểu Đào lo lắng hỏi: “Bác sĩ Sầm, cô có sao không?”
Cốc nước đã đầy, tràn ra, chảy dọc xuống đáy cốc, tí tách rơi xuống sàn nhà. Sầm Từ rút tay về, không trả lời Dương Tiểu Đào, chỉ đứng lặng nhìn cốc nước trong tay, khói nóng vẫn đang lơ lửng bay lên, hết làn này tới làn khác.
Ngón tay Sầm Từ bỏng rát, cô đưa tay lên nhìn thì thấy ngón trỏ bị bỏng, sưng đỏ. Không hiểu sao, ngón trỏ lúc này đột nhiên bật máu, bắn ra ào ào, sau đó tới ngón cái, ngón áp út… Cuối cùng là cả bàn tay. Câu nói của Trạm Tiểu Dã lúc này lại văng vẳng bên tai Sầm Từ: Bác sĩ Sầm, chị có tin trên đời này còn tồn tại một “chị” khác nữa không?
Sầm Từ nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra, cả bàn tay sạch sẽ, nào còn một chút vết máu?
<a target="_blank" rel="nofollow" href="https://www.facebook.com/ufi/reacti...s6MjY4Mjk5MDc4MTk0OTIyNg==&av=100000229188159"></a>
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com