Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cả đời không rời xa anh-322.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Cả đời này không rời xa anh! - Chương 316: Anh không có vị hôn thê
Chương 316: Anh không có vị hôn thê
Mạc Vân Trà sữa
"Ăn tối?" Diệp Phồn Tinh kinh ngạc nhìn Tưởng Sâm, "tại sao cô ta lại hẹn gặp anh ấy vậy?"
Lúc anh khó khăn nhất, Tô Lâm Hoan lựa chọn vứt bỏ, chạy trốn, hiện tại cô ta trở lại liền coi như xong, lại còn trắng trợn hẹn Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh hoàn toàn không có nghĩ tới cái này.
Nhắc tới Tô Lâm Hoan, Tưởng Sâm cũng rất tức giận, "Ai biết cô ta muốn gì!"
Tô Lâm Hoan là người anh hận nhất, không ai sánh bằng.
Đương nhiên, Phó gia cũng không có một người nào chào đón Tô Lâm Hoan cả.
Liền ngay cả ban đầu Phó Linh Lung giới thiệu cô ta cho Phó Cảnh Ngộ , cũng đang lửa giận phừng phừng.
Diệp Phồn Tinh nói: "anh ấy đồng ý rồi sao?"
Tưởng Sâm gật đầu, "Ừm."
-
Phó Cảnh Ngộ tắm xong đi ra, Diệp Phồn Tinh đỡ anh lên giường, giúp anh đắp chăn.
Cô ngồi xuống mép giường, nhìn Phó Cảnh Ngộ, chủ động nắm tay anh.
Mới vừa tắm xong nhìn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Phó Cảnh Ngộ, tóc còn có ươn ướt, có một loại gợi cảm không nói ra được thành lời.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, cũng không vội nói chuyện. Muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô,hỏi, "sao thế?"
"Có một số việc muốn hỏi, lại cảm thấy không tốt lắm." Diệp Phồn Tinh do dự nói.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, "Nói chuyện với chồng mình còn băn khoăn cái gì? Cứ nói đi."
"Nghe nói, tối mai anh đi ăn tối với vị hôn thê?" Diệp Phồn Tinh lấy dũng khí nói ra.
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, "Tưởng Sâm nói cho em biết à?"
Diệp Phồn Tinh chột dạ nhìn sang chỗ khác, "Cái đó..."
Không biết như thế này có tính là bán đứng Tưởng Sâm ?
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, vô cùng cưng chiều nói: "em là đồ ngốc sao? Anh đã kết hôn rồi, lấy đâu ra vị hôn thê nữa?"
"Ây..." Phó Cảnh Ngộ nói những lời này, làm cho trong lòng Diệp Phồn Tinh ngọt như chứa đầy mật ngọt
Anh là đang vạch rõ ranh giới giữa anh và Tô Lâm Hoan sao?
Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra, kéo đầu của cô nhấn vào ngực mình, âm thanh ôn nhu , "Đừng có đoán mò. ngày mai anh đi gặp cô ta, là chuyện công việc. Anh đang muốn hỏi em ngày mai có rảnh không ngày mai cùng đi với anh?"
Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn anh, "Có thể sao?"
"Em có thời gian là được." mỗi ngày anh đều muốn đem cô mang theo bên người, nhưng Diệp Phồn Tinh phải đi học, còn muốn đi làm thêm, cho nên, bình thường mới không mang cô theo những bữa cơm như thế này.
Diệp Phồn Tinh nói: "Được, mai theo anh đi ra ngoài ăn cơm."
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Ngủ đi! Đã trễ thế này, em chưa buồn ngủ à."
"Thật ra thì rất buồn ngủ." Diệp Phồn Tinh bò lên giường, tựa vào trên gối, "Chờ anh về, em suýt chút nữa ngủ quên ở ghế."
Cô lo lắng cho anh, muốn đợi đến lúc anh trở lại, nhìn thấy anh bình an vô sự mới được.
Phó Cảnh Ngộ đưa ra bàn tay, xoa xoa đầu của cô, "Ngủ đi!"
-
Địa điểm hẹn Tô Lâm Hoan là một nhà hàng 5 sao.
Tưởng Sâm đẩy Phó Cảnh Ngộ đi vào, Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng bọn họ, Tô Lâm Hoan đã đến. hôm nay cô ta mặc một cái váy màu vàng nhạt , ưu nhã lại mỹ lệ...
Cũng may biết thân phận của cô ta, Diệp Phồn Tinh bây giờ nhìn cô ta, liền không có thuận mắt như vậy trước, trong lòng còn mang theo địch ý.
Tô Lâm Hoan ngồi tại chỗ, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, cười nói: "Cảnh Ngộ, đã lâu không gặp."
Trên mặt cô ta nở nụ cười ngọt ngào, ngữ khí thân mật.
Nghe xưng hô của cô ta như vậy ,Diệp Phồn Tinh không nhịn được nhíu mày một cái.
Cô phát hiện, mình ghét nghe thấy người phụ nữ khác xưng hô như vậy với Phó Cảnh Ngộ!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Cả đời này không rời xa anh! - Chương 316: Anh không có vị hôn thê
Chương 316: Anh không có vị hôn thê
Mạc Vân Trà sữa
"Ăn tối?" Diệp Phồn Tinh kinh ngạc nhìn Tưởng Sâm, "tại sao cô ta lại hẹn gặp anh ấy vậy?"
Lúc anh khó khăn nhất, Tô Lâm Hoan lựa chọn vứt bỏ, chạy trốn, hiện tại cô ta trở lại liền coi như xong, lại còn trắng trợn hẹn Phó Cảnh Ngộ.
Diệp Phồn Tinh hoàn toàn không có nghĩ tới cái này.
Nhắc tới Tô Lâm Hoan, Tưởng Sâm cũng rất tức giận, "Ai biết cô ta muốn gì!"
Tô Lâm Hoan là người anh hận nhất, không ai sánh bằng.
Đương nhiên, Phó gia cũng không có một người nào chào đón Tô Lâm Hoan cả.
Liền ngay cả ban đầu Phó Linh Lung giới thiệu cô ta cho Phó Cảnh Ngộ , cũng đang lửa giận phừng phừng.
Diệp Phồn Tinh nói: "anh ấy đồng ý rồi sao?"
Tưởng Sâm gật đầu, "Ừm."
-
Phó Cảnh Ngộ tắm xong đi ra, Diệp Phồn Tinh đỡ anh lên giường, giúp anh đắp chăn.
Cô ngồi xuống mép giường, nhìn Phó Cảnh Ngộ, chủ động nắm tay anh.
Mới vừa tắm xong nhìn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Phó Cảnh Ngộ, tóc còn có ươn ướt, có một loại gợi cảm không nói ra được thành lời.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, cũng không vội nói chuyện. Muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi từ đâu.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô,hỏi, "sao thế?"
"Có một số việc muốn hỏi, lại cảm thấy không tốt lắm." Diệp Phồn Tinh do dự nói.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, "Nói chuyện với chồng mình còn băn khoăn cái gì? Cứ nói đi."
"Nghe nói, tối mai anh đi ăn tối với vị hôn thê?" Diệp Phồn Tinh lấy dũng khí nói ra.
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, "Tưởng Sâm nói cho em biết à?"
Diệp Phồn Tinh chột dạ nhìn sang chỗ khác, "Cái đó..."
Không biết như thế này có tính là bán đứng Tưởng Sâm ?
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, vô cùng cưng chiều nói: "em là đồ ngốc sao? Anh đã kết hôn rồi, lấy đâu ra vị hôn thê nữa?"
"Ây..." Phó Cảnh Ngộ nói những lời này, làm cho trong lòng Diệp Phồn Tinh ngọt như chứa đầy mật ngọt
Anh là đang vạch rõ ranh giới giữa anh và Tô Lâm Hoan sao?
Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra, kéo đầu của cô nhấn vào ngực mình, âm thanh ôn nhu , "Đừng có đoán mò. ngày mai anh đi gặp cô ta, là chuyện công việc. Anh đang muốn hỏi em ngày mai có rảnh không ngày mai cùng đi với anh?"
Diệp Phồn Tinh không dám tin nhìn anh, "Có thể sao?"
"Em có thời gian là được." mỗi ngày anh đều muốn đem cô mang theo bên người, nhưng Diệp Phồn Tinh phải đi học, còn muốn đi làm thêm, cho nên, bình thường mới không mang cô theo những bữa cơm như thế này.
Diệp Phồn Tinh nói: "Được, mai theo anh đi ra ngoài ăn cơm."
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Ngủ đi! Đã trễ thế này, em chưa buồn ngủ à."
"Thật ra thì rất buồn ngủ." Diệp Phồn Tinh bò lên giường, tựa vào trên gối, "Chờ anh về, em suýt chút nữa ngủ quên ở ghế."
Cô lo lắng cho anh, muốn đợi đến lúc anh trở lại, nhìn thấy anh bình an vô sự mới được.
Phó Cảnh Ngộ đưa ra bàn tay, xoa xoa đầu của cô, "Ngủ đi!"
-
Địa điểm hẹn Tô Lâm Hoan là một nhà hàng 5 sao.
Tưởng Sâm đẩy Phó Cảnh Ngộ đi vào, Diệp Phồn Tinh đi theo sau lưng bọn họ, Tô Lâm Hoan đã đến. hôm nay cô ta mặc một cái váy màu vàng nhạt , ưu nhã lại mỹ lệ...
Cũng may biết thân phận của cô ta, Diệp Phồn Tinh bây giờ nhìn cô ta, liền không có thuận mắt như vậy trước, trong lòng còn mang theo địch ý.
Tô Lâm Hoan ngồi tại chỗ, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, cười nói: "Cảnh Ngộ, đã lâu không gặp."
Trên mặt cô ta nở nụ cười ngọt ngào, ngữ khí thân mật.
Nghe xưng hô của cô ta như vậy ,Diệp Phồn Tinh không nhịn được nhíu mày một cái.
Cô phát hiện, mình ghét nghe thấy người phụ nữ khác xưng hô như vậy với Phó Cảnh Ngộ!
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!