-
Chương 4 - Gặp Lại Cố Nhân
Kể từ khi quen biết Thần Mộ, Lâm Tô Văn bắt đầu cố gắng học tập. Bất kể là đàn ghi-ta, dương cầm, vi-ô-lông, đàn nhị, hay thậm chí là đàn dương cầm truyền thống (1), chỉ cần cô cảm thấy thích thì sẽ học cách chơi, sau đó là học sáng tác nhạc, rồi tự mình soạn lời. Sau 30 tuổi, Lâm Tô Văn rất ít khi dùng ca khúc do người khác viết, hầu hết đều sử dụng ca khúc do cô tự biên soạn. Công lao cho sự thành công đó không chỉ thuộc về lần nói chuyện với Thần Mộ, mà còn phải kể đến căn phòng cũ của cô.
Thời điểm đó, có rất nhiều người nghe nhạc nói rằng kỹ thuật xử lý giọng hát của cô rất tốt, nhưng tông giọng không thay đổi, nên nghe nhiều cũng thấy nhàm chán, vì thế mà công ty mới có thái độ lạnh nhạt với cô. Lúc ấy, doanh thu không có, nên tình hình kinh tế của Lâm Tô Văn cũng không mấy khả quan, chỉ có thể dựa vào số tiền dành dụm từ trước mà sống qua ngày. Vì thế, cô đành phải dọn khỏi khu chung cư cao cấp để đến sống ở nơi này. Phòng ở đây rất nhỏ, cho nên ngoài một số đồ điện gia dụng cần thiết và cây đàn ghi-ta của cô, thì đến cả sô-pha cũng không có.
Vốn dĩ Lâm Tô Văn cũng biết chơi ghi-ta, nhưng kể từ khi nổi tiếng thì cô ít khi luyện tập, bình thường lại có nhạc công chuyên nghiệp ghi âm mỗi khi cô thu bài hát mới, cho nên trình độ đánh đàn của cô chỉ dừng ở mức tàm tạm. Sau khi suy nghĩ về việc học thêm gì đó, cô chợt thấy học đánh ghi-ta nên là ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa, mọi người từng nhận xét giọng hát của cô không có nội hàm, cũng không truyền cảm, đây cũng chính là một trong những lý do khiến Lâm Tô Văn rất phiền lòng. Việc bản thân chỉ mới tốt nghiệp Trung Học Cơ Sở chính là nỗi đau âm ỉ của Lâm Tô Văn. Chính vì chưa tốt nghiệp trường lớp đàng hoàng, nên hiện tại Lâm Tô Văn cũng không biết làm thế nào để thay đổi bản thân cho tốt hơn.
Lúc trẻ, Lâm Tô Văn rất bướng bỉnh. Cô thuộc típ người dù có không hiểu thì cũng không chịu hỏi người khác. Tâm lý tự ti sẽ đẩy người ta đi đến cực đoan, đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của Lâm Tô Văn. Cho đến khi quen biết Thần Mộ, cô mới biết được đấu tranh một mình không phải là không được, mà cần phải có tư cách và năng lực thì mới làm được. Mà lúc đó, Lâm Tô Văn lại không có tư cách và năng lực này.
Tuy rằng Lâm Tô Văn rất bướng bỉnh, nhưng cô lại luôn luôn cố gắng, đây cũng chính là lý do công ty vẫn do dự về vấn đề của cô. Ở giới âm nhạc, Lâm Tô Văn được biết đến là một người cầu toàn, vì thế những giải thưởng mà cô nhận được đều xứng đáng với công sức đã bỏ ra. Hơn nữa, cô là người biết sai sẽ sửa, cho nên khi biết bản thân còn thiếu sót nhiều về tri thức, cô liền bắt đầu đọc sách nhiều hơn. Việc này đối với một người mới tốt nghiệp Trung Học Cơ Sở, lại ít khi tiếp xúc với sách vở như Lâm Tô Văn mà nói, thì quả thật không phải là một chuyện dễ dàng gì. Đối với một người không yêu thích đọc sách mà nói, việc này chẳng khác nào một liều thuốc ngủ. Nhưng với quyết tâm cao độ, Lâm Tô Văn ép bản thân phải đọc đi đọc lại, đọc một lần không hiểu thì đọc lần thứ hai, thậm chí đọc đến bốn, năm lần cho đến khi hiểu mới thôi.
Khi con người ta đã quen với việc gì đó, thì sẽ sinh ra hứng thú, Lâm Tô Văn cũng như vậy. Càng về sau, cô càng yêu thích việc đọc sách, từ đó cô càng hiểu ra được tầm nhìn của mình hạn hẹp như thế nào, có rất nhiều chuyện cô đã không hiểu cần phải tuỳ cơ ứng biến.
Lâm Tô Văn thuộc dạng người một khi đã có hứng thú thì không thể kiềm hãm được bản thân. Cô vốn dĩ có sẵn tư chất, ngày trước gặp phải trắc trở là do không tìm thấy phương hướng và mục tiêu, bây giờ đã tìm được, lại nguyện ý tập trung học tập, nên tốc độ tiến bộ rất nhanh. Có thể một năm đọc sách cùng luyện đàn không phải là quá dài, nhưng đủ để khiến cho khí chất của cô ca sĩ nhỏ ngày xưa thay đổi rất nhiều. Giọng ca đã trở nên có nội hàm hơn, hơn nữa lúc hát cũng có dáng vẻ chuyên nghiệp hơn.
Biến hoá này đã khiến công ty một lần nữa coi trọng cô. Mặc dù khí chất và nội hàm có hạn, nhưng kỹ thuật thanh nhạc của cô ở trong giới âm nhạc cũng thuộc dạng tốt hiếm có, hơn nữa những tiến bộ rõ ràng của cô khiến mọi người nghĩ rằng công ty đã có ý định để ca sĩ tạm ngừng quảng bá, hoặc là có mục đích nhất định nào đó. Vì vậy danh tiếng của công ty cũng được nâng cao hơn.
Nổi tiếng rồi, Lâm Tô cũng không vì thế mà đắc ý. Bây giờ cô đã hiểu được bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ mà công ty có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Muốn không để người ta thờ ơ hoặc khống chế mình, cô cần phải đứng ở đỉnh cao.
Sau khi nổi tiếng lần nữa, Lâm Tô Văn cũng không vội chuyển ra khỏi căn phòng nhỏ, mà chỉ đặt thêm một cây đàn dương cầm ở trong phòng. Cô cảm thấy bản thân chỉ mới bắt đầu, cũng chưa thật sự hiểu rõ bản thân muốn gì. Vì thế, Lâm Tô Văn cứ ở căn phòng đó như vậy suốt 3 năm.
Sau đó Lâm Tô Văn cũng đổi phòng. Không phải do cô cảm thấy bản thân đã đủ bản lĩnh, mà do sách và đàn trong nhà đã ngày một nhiều hơn, căn phòng nhỏ của cô không thể nào chứa hết được nữa. Lâm Tô Văn vốn không muốn đem căn phòng có nhiều ý nghĩa này bán đi, nên biến nó thành phòng nhạc cụ. Mỗi khi bản thân muốn yên tĩnh, cô sẽ một mình ở trong này lẳng lặng đánh đàn.
Đến khi quen biết Phong Lăng, rồi lập gia đình, thời gian cô ở lại gian phòng nhỏ này càng lúc càng ít đi, đặc biệt 3 năm gần đây cũng chưa từng bước vào chỗ này. Vừa lúc nãy nghe lão Trương nói, cô mới nhớ tới là mình còn có một gian phòng nhạc cụ này.
“Phù… Cuối cùng cũng đến nơi rồi!”
Gian phòng này cách trường học không xa, đi khoảng nửa tiếng là tới. Nhìn thấy cánh cửa sắt cũ kỹ, cô cảm thán một tiếng, rồi quay về phía chậu hoa dưới đất để lấy ra chìa khoá mở cửa. Thật may là những năm qua cô vẫn đều đặn tu sửa căn phòng này. Mặc dù bản thân không đi đến đây, nhưng bên phía quản lý bất động sản cũng không cắt điện nước. Chỉ là phòng này đã lâu không có người ở, nên không được thông thoáng, mặt đất và mặt bàn đều có một tầng bụi dày.
Mặc dù rất yêu sạch sẽ, nhưng bây giờ Lâm Tô Văn cũng không có khí lực làm gì cả, cô tuỳ ý với tay mở cửa sổ để gió lùa vào. Từ sáng đến giờ cô chỉ ăn đúng một bát cháo, huống chi khối thân thể này vẫn còn rất suy yếu, nên sức chịu đựng của cô cũng đã sắp đến giới hạn. Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là, ngoại trừ người môi giới Diệp Uyển Tình và cô, thì cũng không còn ai biết đến căn phòng này. Tất nhiên, có khi ngay cả Diệp Uyển Tình cũng đã quên mất gian phòng này từ lâu rồi. Vì thế, cô không cần phải sợ bị ai phát hiện ra.
Rất nhanh, Lâm Tô Văn liền tìm được cây ghi-ta của mình. Từ trước tới nay cô luôn yêu quý và tôn trọng nhạc cụ. Mỗi khi đến đây cô đều đem chúng ra lau chùi thật sạch sẽ, xong rồi mới cất lại trong hòm trước khi rời đi, cho nên thoạt nhìn, đàn ghi-ta trông vẫn còn rất mới. Lâm Tô Văn vừa chỉnh âm vừa nghĩ.
“Vẫn chưa đến 7 giờ. Trên đường lúc này vẫn còn nhiều người qua lại, bây giờ đi chắc vẫn còn kịp.”
Đến khi đã chỉnh âm hoàn chỉnh, cô liền tìm một cái đĩa trúc trong phòng, sau đó đeo đàn ghi-ta lên lưng rồi rời khỏi phòng.
Cô đã từng làm qua công việc biểu diễn trên đường phố như thế này. Lúc trước, để luyện sự tự tin và can đảm, mỗi ngày Lâm Tô Văn sẽ ra đường lớn để vừa hát vừa đàn. Điều duy nhất khác biệt giữa ngày trước và bây giờ đó là, ngày trước biểu diễn là để luyện tập, còn bây giờ biểu diễn là để kiếm sống.
Lâm Tô Văn đi đến một phố buôn bán ở bên cạnh. Bởi vì hiện tại là giờ “vàng”, người qua lại trên phố rất đông. Cô lưu loát lôi ghi-ta ra, cầm đĩa trúc thảy xuống mặt đất, xong bắt đầu ca hát.
Tiềm lực của khối thân thể này thực sự không tồi, nhưng chưa được luyện tập thanh nhạc chuyên nghiệp, nên sau khi hát một hồi, Lâm Tô Văn liền phát hiện bây giờ bản thân cần phải luyện tập rất nhiều. Với trình độ hiện tại, chỉ sợ là khi cô hát lên, tất cả TONE (2) sẽ chạy mất, chứ nói gì đến việc sẽ lên được KEY (3). Nếu muốn đạt trình độ như ngày trước, không luyện tập ít nhất một năm rưỡi thì cũng đừng mong đạt được như vậy. Bây giờ cô chỉ có thể đánh đàn và hát mấy bài hát lưu hành hiện thời, những bài hát đơn giản không yêu cầu kỹ thuật ca hát phức tạp.
Mặc kệ điều kiện bên ngoài của thân thể này có như thế nào đi chăng nữa, thì linh hồn bên trong vẫn là Lâm Tô Văn. Ở giới ca nhạc, nếu cô đã tự xưng mình đứng thứ hai, thì cũng không có ai dám xưng đứng thứ nhất cả. Tại cả hai phương diện biểu đạt tình cảm và khống chế thanh sắc, Lâm Tô Văn đều rất tài tình trong việc che dấu khuyết điểm của bản thân. Cô hiểu rất rõ, hiện tại không phải lúc lo lắng về kỹ xảo thanh nhạc. Việc cần phải lo lắng chính là, nếu cô không trở về kịp, bà lão kia nhất định sẽ nôn nóng, chỉ sợ hiện giờ bà ấy đã phát điên lên vì không tìm thấy mình rồi.
Lâm Tô Văn chính là một ca sĩ trời sinh, chỉ cần bắt đầu ca hát, cô liền hoàn toàn nhập tâm. Cho dù lúc mới bắt đầu có hơi lo lắng, nhưng mị lực của âm nhạc chính là thuốc giảm đau hấp dẫn nhất đối với cô. Cảm giác may mắn khi được trọng sinh khiến cô cảm thấy cho dù chỉ hát một bài hát thiếu nhi, cũng hạnh phúc vô cùng.
Chờ cho đến khi cô đã hát hết bài này đến bài khác, hát cho đến khi hết cả hơi, thì cũng đã gần 10 giờ tối. Nhìn một vòng người đứng lặng im trước mặt, cùng một đĩa trúc đầy tiền xu, Lâm Tô Văn cảm thấy thật kinh ngạc, nhưng cô cũng không khiếp đảm. Với thân phận của kiếp trước, cho dù cô có biểu diễn trước mặt mấy trăm ngàn khán giả thì vẫn rất ung dung tự nhiên. Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là, cô chỉ hát mấy ca khúc có kỹ xảo thanh nhạc giống nhau, đâu đâu cũng có thể nghe thấy được, tại sao lại có thể hấp dẫn nhiều người nghe như vậy? Kiếp trước cô bán nghệ trên đường phố, cho dù hát có hay hơn hiện tại, nhưng cũng không kiếm được nhiều tiền như thế. Hơn nữa, có người còn cho hẳn một tờ tiền mặt mệnh giá lớn.
Thực ra, điều mà Lâm Tô Văn không chú ý tới, chính là hình tượng bây giờ của cô rất tốt, đẹp trai ôn hoà, lại đứng ở đó yên tĩnh ca hát một cách thâm tình, quả thật rất giống một thiên sứ. Thế cho nên có rất nhiều nữ sinh lấy điện thoại ra chụp ảnh không ngừng, còn khe khẽ hưng phấn bình luận.
Người quen đứng trước đám đông như Lâm Tô Văn bắt đầu bình tĩnh thu dọn. Thu hoạch của hôm nay thật sự không tồi. Nhưng vì Lâm Tô Văn không rõ chỗ ở hiện tại của thân thể này ở đâu, nên bây giờ dù có gấp gáp thì cũng tìm không được nơi đó. Vì thế, cô tính đi ăn cái gì đó trước, rồi trở về gian phòng nhỏ của mình mà ngủ qua tối nay. Sáng mai, cô sẽ quay về huyện SR.
Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng Lâm Tô Văn sẽ rời đi, một đôi chân khoác trên người âu phục của Armani chợt xuất hiện trong tầm mắt của cô. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy người đang che dấu khuôn mặt đằng sau cặp kính đen kia, không ai khác chính là Thần Mộ.
Lời của tác giả: Cảm thấy ít làm giả mấy loại chuyện như thế này thì tốt hơn. Bây giờ cần phải bắt đầu chỉnh sửa văn lại để đổi mới hơn.
(1) 扬琴 - [yángqín]: loại đàn dulcimer hình thang, gõ bằng búa, có nguồn gốc từ Trung Á (ngày nay là Iran). Nhạc cụ này có nhiều kiểu khác nhau, rất phổ biến không chỉ ở Trung Quốc mà còn ở Đông Âu, Trung Đông, Ấn Độ và Pakistan. Đôi khi, người ta còn gọi nó là đàn santur và cimbalom. Theo truyền thống, loại đàn này gắn những dây đồng thiếc (dù những nhạc cụ dây xưa hơn của Trung Quốc sử dụng dây tơ, do đó, có thể người ta gắn dây tơ cho Dương cầm, vì nó được phân loại là nhạc cụ dây tơ). Kể từ năm 1950, loại đàn này còn được gắn dây hợp kim (thép pha đồng đỏ) để giúp nó có âm sắc sáng hơn và giọng lớn hơn. Loại Dương cầm hiện đại có thể có 5 nguồn ngựa đàn và có thể bố trí dây theo thang âm nửa cung. Loại Dương cầm truyền thống chỉ có 3 hoặc 4 nguồn ngựa đàn và vẫn được sử dụng rộng rải. Khi diễn tấu, người ta dùng hai dùi tre nhẹ bịt đầu cao su (còn gọi là búa) gõ vào các dây đàn để tạo giai điệu âm thanh. Nhạc sĩ chuyên nghiệp thường mang theo một số bộ dùi, mỗi bộ sẽ tạo giọng khác biệt đôi chút cho loại đàn này. Nhìn chung, Dương cầm là nhạc cụ độc tấu lẫn hòa tấu.
(2) TONE: tông giọng, chủ âm
(3) KEY: khoá nhạc - là một ký hiệu trong soạn nhạc, dùng để biểu lộ cao độ của nốt nhạc được viết ra. Khóa nhạc được đặt trên một trong các dòng kẻ tại đầu khuông nhạc, biểu thị tên và cao độ của nốt nhạc nằm trên dòng kẻ đó. Dòng này đóng vai trò cột mốc tham chiếu để dựa vào đó suy ra tên của các nốt nhạc nằm trên các dòng và khe còn lại của khuông nhạc.
Có ba loại khóa nhạc dùng trong hệ thống ký hiệu nhạc hiện đại: F (khóa Fa), C (khóa Đô) và G (khóa Sol). Mỗi loại gắn với nốt nhạc tham chiếu của riêng mình (tức nốt nhạc nằm cùng dòng kẻ với khóa nhạc đó)
Thời điểm đó, có rất nhiều người nghe nhạc nói rằng kỹ thuật xử lý giọng hát của cô rất tốt, nhưng tông giọng không thay đổi, nên nghe nhiều cũng thấy nhàm chán, vì thế mà công ty mới có thái độ lạnh nhạt với cô. Lúc ấy, doanh thu không có, nên tình hình kinh tế của Lâm Tô Văn cũng không mấy khả quan, chỉ có thể dựa vào số tiền dành dụm từ trước mà sống qua ngày. Vì thế, cô đành phải dọn khỏi khu chung cư cao cấp để đến sống ở nơi này. Phòng ở đây rất nhỏ, cho nên ngoài một số đồ điện gia dụng cần thiết và cây đàn ghi-ta của cô, thì đến cả sô-pha cũng không có.
Vốn dĩ Lâm Tô Văn cũng biết chơi ghi-ta, nhưng kể từ khi nổi tiếng thì cô ít khi luyện tập, bình thường lại có nhạc công chuyên nghiệp ghi âm mỗi khi cô thu bài hát mới, cho nên trình độ đánh đàn của cô chỉ dừng ở mức tàm tạm. Sau khi suy nghĩ về việc học thêm gì đó, cô chợt thấy học đánh ghi-ta nên là ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa, mọi người từng nhận xét giọng hát của cô không có nội hàm, cũng không truyền cảm, đây cũng chính là một trong những lý do khiến Lâm Tô Văn rất phiền lòng. Việc bản thân chỉ mới tốt nghiệp Trung Học Cơ Sở chính là nỗi đau âm ỉ của Lâm Tô Văn. Chính vì chưa tốt nghiệp trường lớp đàng hoàng, nên hiện tại Lâm Tô Văn cũng không biết làm thế nào để thay đổi bản thân cho tốt hơn.
Lúc trẻ, Lâm Tô Văn rất bướng bỉnh. Cô thuộc típ người dù có không hiểu thì cũng không chịu hỏi người khác. Tâm lý tự ti sẽ đẩy người ta đi đến cực đoan, đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của Lâm Tô Văn. Cho đến khi quen biết Thần Mộ, cô mới biết được đấu tranh một mình không phải là không được, mà cần phải có tư cách và năng lực thì mới làm được. Mà lúc đó, Lâm Tô Văn lại không có tư cách và năng lực này.
Tuy rằng Lâm Tô Văn rất bướng bỉnh, nhưng cô lại luôn luôn cố gắng, đây cũng chính là lý do công ty vẫn do dự về vấn đề của cô. Ở giới âm nhạc, Lâm Tô Văn được biết đến là một người cầu toàn, vì thế những giải thưởng mà cô nhận được đều xứng đáng với công sức đã bỏ ra. Hơn nữa, cô là người biết sai sẽ sửa, cho nên khi biết bản thân còn thiếu sót nhiều về tri thức, cô liền bắt đầu đọc sách nhiều hơn. Việc này đối với một người mới tốt nghiệp Trung Học Cơ Sở, lại ít khi tiếp xúc với sách vở như Lâm Tô Văn mà nói, thì quả thật không phải là một chuyện dễ dàng gì. Đối với một người không yêu thích đọc sách mà nói, việc này chẳng khác nào một liều thuốc ngủ. Nhưng với quyết tâm cao độ, Lâm Tô Văn ép bản thân phải đọc đi đọc lại, đọc một lần không hiểu thì đọc lần thứ hai, thậm chí đọc đến bốn, năm lần cho đến khi hiểu mới thôi.
Khi con người ta đã quen với việc gì đó, thì sẽ sinh ra hứng thú, Lâm Tô Văn cũng như vậy. Càng về sau, cô càng yêu thích việc đọc sách, từ đó cô càng hiểu ra được tầm nhìn của mình hạn hẹp như thế nào, có rất nhiều chuyện cô đã không hiểu cần phải tuỳ cơ ứng biến.
Lâm Tô Văn thuộc dạng người một khi đã có hứng thú thì không thể kiềm hãm được bản thân. Cô vốn dĩ có sẵn tư chất, ngày trước gặp phải trắc trở là do không tìm thấy phương hướng và mục tiêu, bây giờ đã tìm được, lại nguyện ý tập trung học tập, nên tốc độ tiến bộ rất nhanh. Có thể một năm đọc sách cùng luyện đàn không phải là quá dài, nhưng đủ để khiến cho khí chất của cô ca sĩ nhỏ ngày xưa thay đổi rất nhiều. Giọng ca đã trở nên có nội hàm hơn, hơn nữa lúc hát cũng có dáng vẻ chuyên nghiệp hơn.
Biến hoá này đã khiến công ty một lần nữa coi trọng cô. Mặc dù khí chất và nội hàm có hạn, nhưng kỹ thuật thanh nhạc của cô ở trong giới âm nhạc cũng thuộc dạng tốt hiếm có, hơn nữa những tiến bộ rõ ràng của cô khiến mọi người nghĩ rằng công ty đã có ý định để ca sĩ tạm ngừng quảng bá, hoặc là có mục đích nhất định nào đó. Vì vậy danh tiếng của công ty cũng được nâng cao hơn.
Nổi tiếng rồi, Lâm Tô cũng không vì thế mà đắc ý. Bây giờ cô đã hiểu được bản thân chỉ là một nhân vật nhỏ mà công ty có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Muốn không để người ta thờ ơ hoặc khống chế mình, cô cần phải đứng ở đỉnh cao.
Sau khi nổi tiếng lần nữa, Lâm Tô Văn cũng không vội chuyển ra khỏi căn phòng nhỏ, mà chỉ đặt thêm một cây đàn dương cầm ở trong phòng. Cô cảm thấy bản thân chỉ mới bắt đầu, cũng chưa thật sự hiểu rõ bản thân muốn gì. Vì thế, Lâm Tô Văn cứ ở căn phòng đó như vậy suốt 3 năm.
Sau đó Lâm Tô Văn cũng đổi phòng. Không phải do cô cảm thấy bản thân đã đủ bản lĩnh, mà do sách và đàn trong nhà đã ngày một nhiều hơn, căn phòng nhỏ của cô không thể nào chứa hết được nữa. Lâm Tô Văn vốn không muốn đem căn phòng có nhiều ý nghĩa này bán đi, nên biến nó thành phòng nhạc cụ. Mỗi khi bản thân muốn yên tĩnh, cô sẽ một mình ở trong này lẳng lặng đánh đàn.
Đến khi quen biết Phong Lăng, rồi lập gia đình, thời gian cô ở lại gian phòng nhỏ này càng lúc càng ít đi, đặc biệt 3 năm gần đây cũng chưa từng bước vào chỗ này. Vừa lúc nãy nghe lão Trương nói, cô mới nhớ tới là mình còn có một gian phòng nhạc cụ này.
“Phù… Cuối cùng cũng đến nơi rồi!”
Gian phòng này cách trường học không xa, đi khoảng nửa tiếng là tới. Nhìn thấy cánh cửa sắt cũ kỹ, cô cảm thán một tiếng, rồi quay về phía chậu hoa dưới đất để lấy ra chìa khoá mở cửa. Thật may là những năm qua cô vẫn đều đặn tu sửa căn phòng này. Mặc dù bản thân không đi đến đây, nhưng bên phía quản lý bất động sản cũng không cắt điện nước. Chỉ là phòng này đã lâu không có người ở, nên không được thông thoáng, mặt đất và mặt bàn đều có một tầng bụi dày.
Mặc dù rất yêu sạch sẽ, nhưng bây giờ Lâm Tô Văn cũng không có khí lực làm gì cả, cô tuỳ ý với tay mở cửa sổ để gió lùa vào. Từ sáng đến giờ cô chỉ ăn đúng một bát cháo, huống chi khối thân thể này vẫn còn rất suy yếu, nên sức chịu đựng của cô cũng đã sắp đến giới hạn. Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là, ngoại trừ người môi giới Diệp Uyển Tình và cô, thì cũng không còn ai biết đến căn phòng này. Tất nhiên, có khi ngay cả Diệp Uyển Tình cũng đã quên mất gian phòng này từ lâu rồi. Vì thế, cô không cần phải sợ bị ai phát hiện ra.
Rất nhanh, Lâm Tô Văn liền tìm được cây ghi-ta của mình. Từ trước tới nay cô luôn yêu quý và tôn trọng nhạc cụ. Mỗi khi đến đây cô đều đem chúng ra lau chùi thật sạch sẽ, xong rồi mới cất lại trong hòm trước khi rời đi, cho nên thoạt nhìn, đàn ghi-ta trông vẫn còn rất mới. Lâm Tô Văn vừa chỉnh âm vừa nghĩ.
“Vẫn chưa đến 7 giờ. Trên đường lúc này vẫn còn nhiều người qua lại, bây giờ đi chắc vẫn còn kịp.”
Đến khi đã chỉnh âm hoàn chỉnh, cô liền tìm một cái đĩa trúc trong phòng, sau đó đeo đàn ghi-ta lên lưng rồi rời khỏi phòng.
Cô đã từng làm qua công việc biểu diễn trên đường phố như thế này. Lúc trước, để luyện sự tự tin và can đảm, mỗi ngày Lâm Tô Văn sẽ ra đường lớn để vừa hát vừa đàn. Điều duy nhất khác biệt giữa ngày trước và bây giờ đó là, ngày trước biểu diễn là để luyện tập, còn bây giờ biểu diễn là để kiếm sống.
Lâm Tô Văn đi đến một phố buôn bán ở bên cạnh. Bởi vì hiện tại là giờ “vàng”, người qua lại trên phố rất đông. Cô lưu loát lôi ghi-ta ra, cầm đĩa trúc thảy xuống mặt đất, xong bắt đầu ca hát.
Tiềm lực của khối thân thể này thực sự không tồi, nhưng chưa được luyện tập thanh nhạc chuyên nghiệp, nên sau khi hát một hồi, Lâm Tô Văn liền phát hiện bây giờ bản thân cần phải luyện tập rất nhiều. Với trình độ hiện tại, chỉ sợ là khi cô hát lên, tất cả TONE (2) sẽ chạy mất, chứ nói gì đến việc sẽ lên được KEY (3). Nếu muốn đạt trình độ như ngày trước, không luyện tập ít nhất một năm rưỡi thì cũng đừng mong đạt được như vậy. Bây giờ cô chỉ có thể đánh đàn và hát mấy bài hát lưu hành hiện thời, những bài hát đơn giản không yêu cầu kỹ thuật ca hát phức tạp.
Mặc kệ điều kiện bên ngoài của thân thể này có như thế nào đi chăng nữa, thì linh hồn bên trong vẫn là Lâm Tô Văn. Ở giới ca nhạc, nếu cô đã tự xưng mình đứng thứ hai, thì cũng không có ai dám xưng đứng thứ nhất cả. Tại cả hai phương diện biểu đạt tình cảm và khống chế thanh sắc, Lâm Tô Văn đều rất tài tình trong việc che dấu khuyết điểm của bản thân. Cô hiểu rất rõ, hiện tại không phải lúc lo lắng về kỹ xảo thanh nhạc. Việc cần phải lo lắng chính là, nếu cô không trở về kịp, bà lão kia nhất định sẽ nôn nóng, chỉ sợ hiện giờ bà ấy đã phát điên lên vì không tìm thấy mình rồi.
Lâm Tô Văn chính là một ca sĩ trời sinh, chỉ cần bắt đầu ca hát, cô liền hoàn toàn nhập tâm. Cho dù lúc mới bắt đầu có hơi lo lắng, nhưng mị lực của âm nhạc chính là thuốc giảm đau hấp dẫn nhất đối với cô. Cảm giác may mắn khi được trọng sinh khiến cô cảm thấy cho dù chỉ hát một bài hát thiếu nhi, cũng hạnh phúc vô cùng.
Chờ cho đến khi cô đã hát hết bài này đến bài khác, hát cho đến khi hết cả hơi, thì cũng đã gần 10 giờ tối. Nhìn một vòng người đứng lặng im trước mặt, cùng một đĩa trúc đầy tiền xu, Lâm Tô Văn cảm thấy thật kinh ngạc, nhưng cô cũng không khiếp đảm. Với thân phận của kiếp trước, cho dù cô có biểu diễn trước mặt mấy trăm ngàn khán giả thì vẫn rất ung dung tự nhiên. Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là, cô chỉ hát mấy ca khúc có kỹ xảo thanh nhạc giống nhau, đâu đâu cũng có thể nghe thấy được, tại sao lại có thể hấp dẫn nhiều người nghe như vậy? Kiếp trước cô bán nghệ trên đường phố, cho dù hát có hay hơn hiện tại, nhưng cũng không kiếm được nhiều tiền như thế. Hơn nữa, có người còn cho hẳn một tờ tiền mặt mệnh giá lớn.
Thực ra, điều mà Lâm Tô Văn không chú ý tới, chính là hình tượng bây giờ của cô rất tốt, đẹp trai ôn hoà, lại đứng ở đó yên tĩnh ca hát một cách thâm tình, quả thật rất giống một thiên sứ. Thế cho nên có rất nhiều nữ sinh lấy điện thoại ra chụp ảnh không ngừng, còn khe khẽ hưng phấn bình luận.
Người quen đứng trước đám đông như Lâm Tô Văn bắt đầu bình tĩnh thu dọn. Thu hoạch của hôm nay thật sự không tồi. Nhưng vì Lâm Tô Văn không rõ chỗ ở hiện tại của thân thể này ở đâu, nên bây giờ dù có gấp gáp thì cũng tìm không được nơi đó. Vì thế, cô tính đi ăn cái gì đó trước, rồi trở về gian phòng nhỏ của mình mà ngủ qua tối nay. Sáng mai, cô sẽ quay về huyện SR.
Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng Lâm Tô Văn sẽ rời đi, một đôi chân khoác trên người âu phục của Armani chợt xuất hiện trong tầm mắt của cô. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy người đang che dấu khuôn mặt đằng sau cặp kính đen kia, không ai khác chính là Thần Mộ.
Lời của tác giả: Cảm thấy ít làm giả mấy loại chuyện như thế này thì tốt hơn. Bây giờ cần phải bắt đầu chỉnh sửa văn lại để đổi mới hơn.
(1) 扬琴 - [yángqín]: loại đàn dulcimer hình thang, gõ bằng búa, có nguồn gốc từ Trung Á (ngày nay là Iran). Nhạc cụ này có nhiều kiểu khác nhau, rất phổ biến không chỉ ở Trung Quốc mà còn ở Đông Âu, Trung Đông, Ấn Độ và Pakistan. Đôi khi, người ta còn gọi nó là đàn santur và cimbalom. Theo truyền thống, loại đàn này gắn những dây đồng thiếc (dù những nhạc cụ dây xưa hơn của Trung Quốc sử dụng dây tơ, do đó, có thể người ta gắn dây tơ cho Dương cầm, vì nó được phân loại là nhạc cụ dây tơ). Kể từ năm 1950, loại đàn này còn được gắn dây hợp kim (thép pha đồng đỏ) để giúp nó có âm sắc sáng hơn và giọng lớn hơn. Loại Dương cầm hiện đại có thể có 5 nguồn ngựa đàn và có thể bố trí dây theo thang âm nửa cung. Loại Dương cầm truyền thống chỉ có 3 hoặc 4 nguồn ngựa đàn và vẫn được sử dụng rộng rải. Khi diễn tấu, người ta dùng hai dùi tre nhẹ bịt đầu cao su (còn gọi là búa) gõ vào các dây đàn để tạo giai điệu âm thanh. Nhạc sĩ chuyên nghiệp thường mang theo một số bộ dùi, mỗi bộ sẽ tạo giọng khác biệt đôi chút cho loại đàn này. Nhìn chung, Dương cầm là nhạc cụ độc tấu lẫn hòa tấu.
(2) TONE: tông giọng, chủ âm
(3) KEY: khoá nhạc - là một ký hiệu trong soạn nhạc, dùng để biểu lộ cao độ của nốt nhạc được viết ra. Khóa nhạc được đặt trên một trong các dòng kẻ tại đầu khuông nhạc, biểu thị tên và cao độ của nốt nhạc nằm trên dòng kẻ đó. Dòng này đóng vai trò cột mốc tham chiếu để dựa vào đó suy ra tên của các nốt nhạc nằm trên các dòng và khe còn lại của khuông nhạc.
Có ba loại khóa nhạc dùng trong hệ thống ký hiệu nhạc hiện đại: F (khóa Fa), C (khóa Đô) và G (khóa Sol). Mỗi loại gắn với nốt nhạc tham chiếu của riêng mình (tức nốt nhạc nằm cùng dòng kẻ với khóa nhạc đó)
Last edited by a moderator: