-
Chương 60
Sáng hôm sau tỉnh lại, Diệp Tư thoải mái cọ cọ trong lòng Diệp Mạnh Giác. Đã thật lâu rồi cô không có được một giấc ngủ sâu và thẳng giấc như vậy. Cô lại tiếp tục dán sát cọ cọ vào lòng Diệp Mạnh Giác bởi nơi này là nơi cô quyến luyến không muốn rời bỏ nhất.
Diệp Mạnh Giác hi hí mắt, bé con vừa trở mình là anh tỉnh ngay, nhưng vì không muốn quấy rầy sự hưng phấn của cô, anh vẫn nhắm tịt mắt giả bộ như vẫn còn chưa tỉnh.
Diệp Tư uốn sát trong lòng Diệp Mạnh Giác hơn nửa ngày mới vươn tay lấy di động đặt trên tủ cạnh đầu giường. Đã hơn chín giờ. Diệp Tư ném di động về chỗ cũ, lại chui vào trong ổ chăn nằm tiếp.
Không được hai giây, cô lại mở bừng mắt. Hôm nay hình như cô có tiết học thì phải! Hôm qua cô đã hứa với thầy Tô Mân Ngôn là sẽ đi học chăm chỉ rồi. Cô bò từ trong lòng Diệp Mạnh Giác ra, bước xuống giường xong quay lại hôn lên mặt anh một chút.
Chờ Diệp Tư rửa mặt xong đi ra, Diệp Mạnh Giác làm như vừa mới tỉnh lại, ngồi ở mép giường ra vẻ mê man mơ hồ, thấy Diệp Tư đi ra liền bừng bừng hỏi giọng hơi oán giận: “Sao chú lại dậy trễ vậy?”
Diệp Tư đi qua phía anh, cúi đầu hôn lên mặt anh một cái, “Có sao đâu, lâu lâu lén lười một bữa cũng được mà. Chú là ông chủ, ai dám nói gì chú.”
Diệp Mạnh Giác mở hai tay, ôm cô vào lòng, vùi đầu vào tóc cô, lầu bầu ừ một tiếng, trong giọng ẩn hiện ý làm nũng.
Diệp Tư bị biểu hiện trẻ con của anh làm cho bật cười, bàn tay nhỏ vỗ vỗ trên lưng anh hai cái, “Dạo này chú mệt chết rồi phải không? Nếu vậy bữa nay ở nhà nghỉ ngơi một bữa đi.”
Diệp Mạnh Giác do dự một chút rồi vẫn nói: “Dạo này bận quá, chú rửa mặt xong thì phải tới công ty, hôm nay nghỉ không được.”
Sau khi cấp tốc rửa mặt, Diệp Mạnh Giác chở Diệp Tư đến trường. Nhìn bóng dáng bé nhỏ của Diệp Tư khuất trong tòa nhà học đường rồi anh mời quay đầu xe lái đến công ty.
Sau khi hết giờ học, Diệp Tư bất ngờ khi thấy chú tài xế tên Đại Phú đang chờ cô dưới lầu học đường.
“Diệp tiểu thư.” chú tài xế cung kính hô, “Diệp lão tiên sinh đang chờ trong xe.”
Diệp Tư càng chấn động. Ông rất ít khi nào tìm cô, cho dù có chuyện thì cũng đều là bọn bọ về nhà lớn gặp ông. Diệp Tư thật sự chưa bao giờ nghĩ tới ông sẽ tự mình đến trường học tìm cô.
Diệp Quân dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, Diệp Tư đứng ngoài xe do dự một hồi rồi mới mở cửa xe.
Nghe tiếng mở cửa xe, Diệp Quân quay sang nhìn Diệp Tư nói: “Tan học rồi à? Nhanh lên xe đi.”
Diệp Tư ngoan ngoãn “Chào ông” một tiếng, đoan đoan trang trang ngồi ở vị trí gần sát cửa sổ.
Diệp Quân lấy từ bên cạnh ra một cái hộp tinh xảo, “Ta nghe Mạnh Giác nói, cháu thích ăn bánh sầu riêng ở tiệm này.”
Sau khi kính sợ nhận lấy, Diệp Tư nâng niu chiếc hộp trong tay nhưng cũng không mở ra ăn. Đối với Diệp Quân, tình cảm của cô thật sự phức tạp. Trước kia là vừa sợ lại vừa hận, về sau, sau khi nghe Lý Hoa Quyên nói giữa hai người không có liên hệ máu mủ rồi, thì mối hận đối với ông đã chậm rãi phai nhạt, chỉ còn lại nỗi bất bình cùng sợ hãi.
“Ăn lúc nó còn nóng đi.” Nói với cô xong, Diệp Quân lại nói với Đại Phú đằng trước, “Đi thôi.”
Diệp Tư nghe lời mở hộp ra, đeo cái bao tay vào, cầm lấy một cái bánh đưa đến trước mặt Diệp Quân, “Mời Ông ăn.”
Cô chỉ định khách khí một chút, bởi trong ấn tượng của cô, Diệp Quân cực ít khi ăn mấy thứ này, không ngờ, lần này Diệp Quân lại ngoại lệ đeo bao tay vào, cầm lấy bánh.
Diệp Tư được sủng ái lại đâm ra lo sợ, tự mình cầm lấy một cái khác, dè dặt cắn ăn.
Xe lái vào đường chính, vượt qua vài giao lộ, Diệp Tư từ từ phát hiện nơi bọn họ sẽ tới, miếng bánh sầu riêng chưa kịp nuốt trong miệng chợt nghẹn ngang cổ họng, cách nào cũng không nuốt xuống được.
Xe dừng dưới chân núi, Diệp Quân chống quải trượng xuống xe. Trước đây ông liều mình cực khổ xây dựng sự nghiệp, từ khi còn trẻ đã tích đầy bệnh trong người, nên giờ mới sớm về nhà tĩnh dưỡng, rất ít khi nào hỏi đến chuyện của công ty.
Đại Phú mang theo lẵng hoa quả, ôm một bó hoa, xuống xe theo ông.
Diệp Tư đỡ Diệp Quân đi từ từ lên lưng chừng núi. Ông chú canh nghĩa trang thấy họ liền vội vàng chạy tới chào hỏi, Diệp Tư thấy thế mới biết hóa ra Diệp Quân cũng thường tới nơi này. Cô không khỏi cảm thấy mũi mình chua xót. Ấn tượng về ba mẹ trong cô đã dần dần trở nên mơ hồ qua nhiều tháng năm, nhưng có một số đoạn ngắn nào đó vẫn khắc sâu ở ký ức trong đầu. Cô còn nhớ rõ, trước khi xảy ra chuyện, ông tuy rất nghiêm khắc nhưng vẫn thương yêu cô, cũng thường xuyên lộ vẻ tươi cười với cha mẹ cô. Ngược lại, mấy năm nay, gần như khó khi nào được nhìn thấy ông nở nụ cười. Lúc này xem ra, ông vẫn rất thương yêu ba cô đấy thôi.
Diệp Tư nghĩ đến đây, trái tim dần dần thả lỏng.
Diệp Tư tự mình bày mâm quả, cắm hoa, quỳ xuống lạy bốn lạy, trong lòng thầm trò chuyện với cha mẹ.
Dập đầu xong đứng lên, Diệp Tư mới phát hiện nước mắt đã rơi đầy trên mặt ông. Ông lão đã hối hận mười mấy năm nay, rốt cuộc giờ khắc này, tại nơi đây, lặng lẽ bạo phát ra một lần. Trước kia, mỗi lần ông tới đây cũng không dám ở lâu, đặt đồ đạc này nọ xuống xong thì lập tức vội vàng rời đi. Có lẽ trong tiềm thức, ông sợ Diệp Mạnh Tiêu trách cứ ông. Năm xưa ông thật sự là đã váng đầu mới có thể tin rằng Diệp Mạnh Tiêu không phải con ruột của ông, mới có thể thẹn quá thành giận mà bật thốt lên những lời tuyệt tình như vậy.
Lúc Diệp Tư gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác, anh đang họp trong phòng họp. Lý Mẫn hốt ha hốt hoảng chạy vào ghé tai anh nói nhỏ một câu, anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Thật ra đó chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, nhưng Lý Mẫn biết, hễ Diệp Tư mà gọi điện thoại tới thì đối với Diệp Mạnh giác mà nói đó là một chuyện lớn hơn trời, đặc biệt là ở thời điểm nhạy cảm như lúc này.
Nghe tiếng khóc sướt mướt của Diệp Tư truyền qua điện thoaị, Diệp Mạnh Giác lập tức hoảng hốt, lo lắng hỏi thăm một lúc mới biết được bé con cũng không có bị bắt nạt gì, mà chỉ là bị anh làm cho cảm động đến bật khóc mà thôi.
Suốt dọc đường từ nghĩa trang về, Diệp Quân đã nói cho Diệp Tư biết, mấy hôm trước Diệp Mạnh Giác đã từng đến yêu cầu ông đem chứng cớ phạm tội của Lý Hoa Quyên giao ra. Trong lòng cô khổ sở muốn chết, bởi cô biết chú đã vì cô mà hành động mạnh tay đến nước này. Cô không hề dấu diếm chút nào mà khóc nức lên, hoàn toàn không nghe được sau đó Diệp Quân còn nói gì nữa.
Vội vã gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác, khi Diệp Tư nghe được giọng của anh thì hận sao mình không thể lập tức bay ngay đến bên cạnh anh lúc này. Đợi đến khi anh chạy gấp về nhà, ở trong phòng Diệp Tư nghe được tiếng anh dừng xe thì vội vàng chạy ra, ba bước nhập thành hai, nhảy thẳng vào đôi tay Diệp Mạnh Giác đang giang ra đón cô ôm vào trong lòng.
Diệp Mạnh Giác ôm trọn bé con vào trong lòng, sức lao đến của Diệp Tư quá mạnh mẽ khiến anh phải liên tục lui về phía sau hai bước nhỏ mới đứng vững lại được.
Bé con trong lòng liên tục gọi anh, tiếng nọ chồng lên tiếng kia, dường như không tìm được bất cứ từ ngữ nào khác có thể biểu đạt được cảm xúc của cô lúc này. Diệp Mạnh Giác ôm cô như đang ôm một đứa bé con, hai tay đỡ mông cô, cằm để trên vai cô, bước vào trong nhà.
Đặt cô ngồi xuống trên ghế sofa, Diệp Mạnh Giác nhìn cô đang rơi nước mắt giàn dụa, cười cười vuốt vuốt cái mũi nhỏ của cô, “Bé cưng ngốc, khóc lóc cái gì? Đúng là bé cưng ngốc của chú mà.”
“Chú mới đúng là chú ngốc! Chú ngốc nhất!” Diệp Tư nghẹn ngào nói, “Chú ngốc.”
“Chú ngốc xứng với bé cưng ngốc nhỉ, vừa khéo một đôi!”
Diệp Mạnh Giác lau nước mắt trên mặt cô xong thì lập tức lại có giọt nước mắt khác ào ào chảy xuống, anh lau nửa ngày mà mãi vẫn không thấy ngừng, làm như trong đôi mắt to tròn kia không có chỗ nào chứa được nước mắt vậy.
“Ngoan, ngoan, đừng khóc.” Diệp Mạnh Giác kề đôi môi mềm mại của mình lại gần, dán lên mắt Diệp tư, mút sạch toàn bộ nước mắt chảy ra từ mắt cô.
Nước mắt mặn mặn, nhưng Diệp Mạnh giác lại cảm thấy dường như trong đó lại lẫn một chút sợi tơ thơm ngọt, như mùi sữa nhàn nhạt. Có lẽ mũi anh đang hít vào mùi sữa thơm trên người Diệp Tư, hòa chung với hương vị nơi đầu lưỡi, đã khiến cho anh có ảo giác này.
Diệp Mạnh Giác đột nhiên cảm thấy tim mình đập thình thịch càng lúc càng nhanh.